Chương 98
mysweetlovelyday
18/12/2014
Chương 98
Thanh đẩy Long ra cửa, Thanh hối thúc.
_Đi đi anh…!!Đi nói cho chị ấy biết tình cảm thật của anh đi….!!Đi ngay đi…!!
Đúng như Thanh nói, khoa của Thu toàn con trai, chỉ có mình Thu và hai cô bạn nữa là con gái nên Thu đặc biệt được bọn con trai trong lớp chú ý, Thu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, nữ tính, vừa học giỏi nên bọn con trai si mê Thu, thích Thu, có nhiều người đã gửi thư và hoa cho Thu.
Mặc dù được nhiều chàng trai để ý nhưng Thu không hề cảm thấy vui, vì trong lòng Thu đã có một người, đã hai năm trôi qua người đó vẫn không hề cho Thu biết tình cảm thật của người đó.
Ngồi trên ghế đá trong sân trường, Thu thở dài, một chàng trai trong lớp chìa cốc cà phê trước mặt Thu, cậu ta nheo mắt hỏi.
_Thu có sao không…??
Thu mỉm cười bảo Trọng Tuấn.
_Mình không sao.. !!
_Cậu có chắc là cậu không sao không… ?? trông cậu mệt mỏi quá… ??
_Bây giờ bài vở nhiều nên mình không được nghỉ ngơi đã mấy tháng rồi nên sức khỏe bị suy kiệt, mình nghĩ sau khi được nghỉ hè mình sẽ đi du lịch ở đâu đó….. !!
_Cậu có muốn mình đi cùng cậu không… ??
Thu ngượng ngùng hỏi.
_Tại sao cậu lại muốn đi cùng mình… ??
_Cậu không hiểu hay là cậu giả vờ… ??
Thu lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Cậu ta cầm lấy tay Thu, Thu sợ hãi vội rụt tay lại, Thu lắp bắp.
_Cậu….cậu… !!
Cậu ta dịu giọng nói.
_Mình thích cậu…. !!
Thu còn chưa biết trả lời cậu ta thế nào, Hoàng bước đến, trên mặt Hoàng không được vui, Hoàng lạnh lùng hỏi.
_Hôm nay em không có tiết à… ??
Thu đứng bật dậy, Thu lúng túng.
_Dạ…dạ không … !!
Trọng Tuấn nhận ra Hoàng, Trọng Tuấn tươi cười hỏi.
_Chào cậu… !! Rất vui vì được gặp cậu… !!
Hoàng lạnh nhạt.
_Chào cậu…. !!
Tự nhiên Hoàng thấy tức giận vô cớ, Hoàng nói.
_Xin lỗi vì làm phiền em, anh đi về lớp của anh đây… !!
Thu kêu lên.
_Khoan đã… !!
Hoàng quay lại hỏi.
_Em còn chuyện gì cần nói với anh không… ??
Thu cúi gằm mặt xuống.
_Em….em… !!
_Sao thế… ??sao em không nói gì…?? Nếu em không còn gì để nói với anh, anh đi đây…!!
Thu uất ức quát.
_Nếu thế anh đi đi…!! Em không có gì cần nói với anh cả…!!
_Chào anh….!!
Thu đùng đùng bỏ đi, sự đối xử vô tình và lạnh nhạt của Hoàng làm tan nát trái tim Thu, Thu đã chờ câu nói “anh yêu em” của Hoàng hai năm nay nhưng Hoàng không nói một lời với Thu.
Trò chơi cút bắt này khiến Thu mệt mỏi, Thu hết chịu nổi, Thu phải quát Hoàng, phải tìm cách rời xa Hoàng, Thu không muốn yêu đơn phương, không muốn đau khổ vì tình nữa.
Hoàng sợ hãi, vội nắm lấy tay Thu, Hoàng lôi Thu lại, Hoàng hỏi.
_Em bị làm sao thế…?? Sao tự nhiên em lại nổi cáu với anh…??
_Vì sao ư…??Vì sao anh phải biết chứ…??Tại sao anh lại hỏi em…??
Hoàng khổ sở.
_Nếu em không nói rõ làm sao anh biết được, anh có phải là thánh đâu…!!
_Nếu anh không chịu nghĩ, không chịu suy sét thì cả đời này anh cũng không biết được đâu, mà nếu anh đã vô tình thì em cũng đành chịu…!!
Thu lại định bỏ đi, không chịu đựng hơn được nữa. Hoàng xoay Thu đối diện với mình, Hoàng nói từng lời một.
_Có gì em phải nói ngay cho anh biết, anh cần biết tất cả mọi chuyện, anh muốn biết lí do vì sao em lại tức giận với anh…!!
Thu đau đớn nói.
_Nếu em nói em thích anh, em yêu anh, anh có ghét, có hận em không…??
Hoàng đỏ bừng cả mặt, trái tim đập thật nhanh, Hoàng run giọng hỏi.
_Những…những lời mà em nói là thật chứ…??
Thu gật đầu. Hoàng mỉm cười.
_Đó là lí do vì sao em giận anh à…??
Thu ngước mắt lên nhìn Hoàng, Thu sợ hãi hỏi.
_Anh…anh không ghét bỏ em chứ…??
Hoàng ôm lấy Thu mặc anh chàng Trọng Tuấn còn đang đứng ở đấy, thấy mình đứng đây thật vô duyên nên cậu ta bỏ đi, cậu ta thở dài vì cậu ta không ngờ là Thu đã yêu người khác, mà người đó lại chính là Hoàng – ngôi sao thần tượng trong lòng mọi người.
Hoàng hạnh phúc bảo Thu.
_Làm sao anh ghét bỏ em được, vì anh cũng yêu em….!!
Thu thấy lùng bùng hết cả lỗ tai, Thu run rẩy hỏi Hoàng.
_Anh …anh nói thật…thật chứ…??
_Tất nhiên là thật rồi, em có biết là lúc nãy khi trông thấy em ngồi cùng với cậu ta, anh đã tức giận như thế nào không hả, anh đã ghen phát điên lên, anh sợ mất em, sợ em thích cậu ta….!!
Thu mỉm cười sung sướng, Thu lí nhí.
_Sao anh không chịu nói gì mà chưa chi đã vội bỏ đi ngay…??
_Anh sợ…!!
_Anh sợ gì…??
_Sợ em từ chối anh…!!
_Sao bây giờ anh không sợ nữa…??
_Vì em vừa nói em yêu anh, bây giờ anh phải giữ chặt lấy em, phải nói cho bọn đàn ông ở trong trường này biết là em là của anh, anh không cho phép bất cứ một tên nào được động vào em, nếu không anh sẽ xử hết tất cả bọn họ…!!
Thu le lưỡi.
_Anh ghê quá…!!
_Tất nhiên anh phải ghê rồi, ai bảo em là người yêu của anh làm gì…!!
Thanh đứng ở bên ngoài, trên môi Thanh thoáng nở một nụ cười, Thanh hạnh phúc vì cuối cùng Thu cũng tìm được người con trai có thể yêu, người đó cũng yêu lại Thu.
Thanh mừng cho hạnh phúc của chị gái, còn Thanh, Thanh sẽ không còn tìm được một người con trai nào như Long nữa, vì Long đã mãi rời xa khỏi Thanh rồi.
Thanh đang lững thững bước đi trên sân trường, một cô gái chạy lại bảo Thanh.
_Bạn có thư của ai đó gửi…!!
Thanh run rẩy hỏi.
_Bức thư đó đâu….??
_Mình có mang cho cậu đây….!!
_Cảm..cảm ơn cậu…!!
Cô gái đưa bức thư cho Thanh, Thanh run run cầm bức thư, trên phong bì ghi rõ tên người gửi là Long, người nhận là Thanh, điều đặc biệt là nó được đưa đúng nơi trường đại học mà Thanh đang học, Thanh không hiểu ai là người đã được Long nhờ gửi những bức thư này cho Thanh, ai đã làm thế…??
Thanh vội chạy vào thư viện, Thanh run rẩy, xé bỏ lớp vỏ phong bì bên ngoài.
Một bài thơ rơi ra, nước mắt Thanh nhạt nhòa làm mờ trang giấy. Thanh lau hai giọt lệ trên má, Thanh đọc.
“Dẫu biết rằng khó có thể quên nhau
Khi con tim còn mang nhiều nỗi nhớ
Và dòng đời có bao điều trắc trở
Có khi nào hạnh phúc trọn tầm tay
Và ngày mai , ngày mai nữa ai hay
Sóng có bình yên cho người trở lại
Chúng ta sẽ bên nhau hay rời xa mãi mãi
Để suốt đời ta phải ngóng trông nhau
Anh muốn là anh của những ngày xưa
Muốn vô tư để thấy mình hạnh phúc
Muốn hét to để mong em hiểu được
Muốn một ngày anh có thể nói tiếng “yêu em” .”
Thanh khóc nấc lên, chiếc phong bì đã bị Thanh vò nát trong tay, ngoài lá thư này Thanh còn tìm thấy một tờ giấy khác, Thanh mở tờ giấy được gấp làm bốn ra.
“Thời gian trôi nhanh quá phải không em, mới đây mà đã hai năm rồi, hai năm qua em sống thế nào, em có khỏe không..??có nhớ anh không…??có khóc vì anh không…?? Em có buồn không…??có sống tốt không…??
Anh mong là em vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh, nếu em để cho em bị ốm, bị đau vì anh, anh sẽ không tha thứ cho em đâu, vì em đã chấp nhận tham gia vào thử thách do anh đặt ra nên em phải tuân thủ cho đúng, cho đủ nếu không bắt đầu từ năm sau anh sẽ không bảo người bí mật giúp anh gửi thư cho em nữa, anh cũng sẽ không nhìn em,không ở bên em, không theo em nữa, anh sẽ rời xa em, anh sẽ từ bỏ em.
Em có muốn anh kết thúc thử thách của em ở đây không..?? em có muốn anh làm như thế không…?? Nếu em muốn em chỉ cần nói, chỉ cần em nói một lời, mọi việc sẽ xảy ra theo đúng như ý em, anh sẽ không làm phiền, không quấy rầy em nữa, anh sẽ để cho em yên.
Thanh bóp nát bức thư. Thanh hét.
_Đồ độc ác, sao anh dám đem tình cảm của tôi ra để đùa như thế…??
_Sao anh có thể nhẫn tâm, có thể lạnh lùng như thế…?? Anh nói kết thúc là kết thúc ư..??
_Tôi đã cố gắng sống, cố gắng làm việc, cố gắng vui vẻ, cố gắng mỉm cười, cố gắng phấn đấu, vươn lên vì anh thế mà anh bảo là tôi có thể từ bỏ, từ bỏ đi ước nguyện của đời tôi ư…??
_Không…Không bao giờ…!! Tôi sẽ không bao giờ làm thế…?? Còn những tận ba năm nữa kia mà, tôi sẽ làm được, tôi sẽ chờ được, dù đáp án của anh là gì, tôi cũng muốn biết…!!
Thanh cố nén nỗi đau, Thanh đọc tiếp.
“Em đang tức giận anh đúng không..?? anh nghĩ bây giờ mặt em đang đỏ bừng lên, lệ em không ngừng chảy, trái tim em đang đau vì lời nói của anh.
Anh xin lỗi…!! xin lỗi em..!! mong em hãy tha thứ cho anh…!!
Anh xin lỗi vì đã làm em phải đau, em phải giận nhưng anh sợ em sẽ bỏ cuộc, anh sợ em nản chí, sợ em không còn muốn tiếp tục phấn đấu vươn lên vì anh nữa, nên anh phải nói khích, phải làm em đau.
Cố lên em nhé…!! Trong cuộc chiến này em không chỉ có một mình mà còn có bố mẹ em, bố mẹ anh, bạn bè luôn ở bên cạnh em, nếu em gặp khó khăn hay gặp trở ngại trong cuộc sống em đừng quên san sẻ những mất mát, đau khổ đó ọi người, họ sẽ là bờ vai, là chỗ dựa tinh thần của em, và em hãy nhớ rằng anh không bao giờ rời xa em, không bao giờ thôi đi theo em, không bao giờ ngừng cầu chúc cho em được hạnh phúc, được bình anh, không ngừng nói câu anh yêu em từng giờ, từng phút,từng giây, mặc cho cái chết chia lìa, anh cũng không bao giờ quên làm điều đó.
Em còn ba năm thử thách nữa, hãy cố lên, hãy cố gằng làm việc thật tốt, cố gắng hoàn thành những mục tiêu mà em đề ra, em phải sống thật hạnh phúc, sống thật thanh thản, sống thật mạnh khỏe, em biết chưa…!!. Nếu em để anh biết em đang khóc, đang đau, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em,em hãy nhớ lấy lời của anh… !!
Yêu em…!!”
Thanh tức giận, lau hai dòng lệ chảy trên má. Thanh đau đớn nói.
_Anh là một tên độc ác, một tên máu lạnh, một tên tồi tệ, tại sao ngay cả lúc anh không còn trên đời này nữa anh cũng tìm cách kiểm soát đời sống của em..??.
_Đúng anh đã thành công rồi, bây giờ ngay cả suy nghĩ về cái chết em cũng không dám nghĩ vì em sợ anh sẽ không gửi thư cho em nữa, sợ anh không quan tâm, sợ anh không đi theo em nữa…!!
_Anh đã thành công rồi…?? Anh có mừng không …??có vui không…??
Thanh gục mặt xuống bàn, Thanh khóc nức nở. Thu và Hoàng vừa bước vào cửa thư viện, nghe tiếng hét của Thanh, Thu sợ hãi vội chạy đến bàn của Thanh. Thu lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra với em à..??
Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thu và hoàng, Thanh đau khổ nói.
_Em không sao…!!
_Thế tại sao em lại khóc…!!
Thanh thì thào.
_Em vừa mới nhận được thư của anh Long…!!
Thu trợn tròn mắt, mặt Thu trắng bệch.
_Em..em bảo sao..??Làm sao có chuyện Long có thể gửi thư cho em được….!!
_Anh ấy hứa với em nếu em có thể vượt qua được năm năm thì năm nào anh ấy cũng nhờ người gửi thư cho em, cuối năm thứ năm em sẽ được ra thăm mộ của anh ấy…!!
_Em muốn hỏi mọi người mộ của anh ấy ở chỗ nào nhưng vì em nghĩ đến lời hứa của anh ấy nên em không dám làm trái với lời hứa đó.
Thanh khóc nức nở.
_Nếu không có những bức thư của anh ấy có lẽ em đã chết rồi, chính những bức thư này đã cho em thêm sinh khí sống, mỗi lần anh ấy gửi thư cho em, em lại có cảm giác là anh ấy vẫn đang tồn tại, vẫn đang ở bên cạnh em, vì thế em lại có thêm niềm tin để sống tiếp…!!
Thanh ôm chặt lấy Thu.
_Em sợ lắm chị ơi..!!, nếu sau năm năm khi chuyện này kết thúc, em làm sao có thể sống tiếp nếu như em không thể nhận được thư của anh Long nữa, em phải làm sao đây hả chị…?? Em phải làm sao đây…??
Thu khóc, miệng Thu đắng ghét, có được tình yêu của Hoàng cũng không thể xóa tan đi được nỗi đau của Thu. Thu đau khổ bảo Thanh.
_Chị xin lỗi em..!! ngàn lần xin lỗi em…!!
Thanh im lặng không nói gì, Hoàng thở dài, đôi mắt Hoàng đỏ hoe, Hoàng đang cố kìm nén cảm xúc, Hoàng không muốn khóc trước mặt Thu và Thanh, Hoàng không muốn họ phải đau khổ thêm nữa.
Đã đến lúc Thanh có thể tự mình ra album riêng mà không cần đến sự giúp đỡ của Hoàng, người đầu tiên mua album của Thanh là một người bí mật, người đó chỉ để lại một kí hiệu “Z” trên tờ giấy và một dòng chữ.
“Chúc cô có thể ngày càng phát triển sự nghiệp của mình, chúc cô gặp nhiều may mắn ,chúc cô luôn hạnh phúc.Một điều quan trọng là đừng quên hãy luôn mỉm cười..
Thân gửi cô . Z”.
Khi Thanh đứng trên khấu, kết thúc mỗi biểu diễn Thanh luôn nhận được một bó hoa, một tờ giấy với lời chúc tương tự và một chữ “Z” ở góc cuối của tờ giấy.
Thanh mặc dù cố tìm hiểu, mặc dù Thanh cố khám phá xem người đó là ai nhưng Thanh không tài nào tìm ra được, người đó là một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Thanh.
Bây giờ Thanh quá bận rộn, Thanh bị công việc cuốn hút, bị lịch làm việc kín mít bao vây, Thanh chưa có phút giây nào được ngồi yên, được nghỉ ngơi, được tĩnh dưỡng một mình, nếu có thể lê được tấm thân mệt mỏi về nhà, Thanh chỉ kip leo lên giường là Thanh lăn ra ngủ ngay.
Chương trình học ở trường đại học rất nặng, lịch đi biểu diễn, lịch ra album, sáng tác nhạc, tập vũ đạo làm Thanh phát điên, bây giờ Thanh được mệnh danh là người của công việc.
Điều đặc biệt là Thanh luôn được một người có biệt “Z” quan tâm, và thần tượng, Thanh không tài nào hiểu được là làm cách nào mà người đó có thể theo Thanh ở khắp mọi nơi, dù Thanh đi biểu diễn ở đâu, đi quay phim ở chỗ nào, Thanh cũng luôn nhận được hoa, được thư chúc mừng của người đó.
Từ ngỡ ngàng biến thành thói quen nếu mỗi lần đi biểu diễn hay đi quay phim mà Thanh không nhận được hoa, hay thiệp chúc mừng của người đó, Thanh cảm thấy thiếu tự tin, cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy chán nản, Thanh cảm thấy lo sợ vu vơ, tại sao Thanh không ngừng trông mong người đó đến xem Thanh biểu diễn, xem Thanh đóng phim, mặc dù Thanh không hề biết người đó là ai cả.
Người đó còn thường xuyên chat với Thanh, gửi mail động viên Thanh, Thanh cảm thấy ấm lòng, cảm thấy hạnh phúc, Thanh không hiểu tại sao người đó lại hiểu Thanh, lại quan tâm đến Thanh nhiều đến thế, đã bao nhiêu lần Thanh muốn gặp mặt người đó nhưng người đó từ chối không cho Thanh gặp.
Người đó chỉ muốn là người đứng sau cánh gà nhìn Thanh, động viên Thanh, là chỗ dựa tinh thần cho Thanh thôi, người đó không muốn Thanh phải bận tâm hay lo nghĩ về người đó, người đó luôn cầu chúc cho Thanh được hạnh phúc, luôn cầu chúc Thanh được mạnh khỏe, được vui cười, người đó nói là rất thích nụ cười, và ánh mắt của Thanh. Người đó muốn mỗi lần Thanh đứng trên sân khấu, Thanh hãy mỉm cười, hãy cười thật hạnh phúc, người đó muốn Thanh làm thế.
Thanh vì làm theo tâm nguyện của người đó, vì muốn cảm tạ ngươi đó nên Thanh đã luôn mỉm cười, ánh mắt luôn long lanh, mỗi lần được người đó gửi mail cảm ơn Thanh, khen ngợi Thanh, hay động viên Thanh, Thanh vui lắm, kể từ lúc Long mất đây là lần đầu tiên Thanh cảm thấy nhẹ lòng, cảm thấy bình an đến thế.
Thanh luôn muốn gặp người đó để cám ơn nhưng Thanh không có cách nào cả, Thanh không thể thuyết phục được người đó. Thanh từng đe dọa là nếu người đó không cho Thanh gặp mặt Thanh sẽ không nhận hoa, không nhận thư chúc mừng, không nhận mail, không chat với người đó nữa, Thanh mặc người đó cầu xin, mặc người đó năn nỉ Thanh, Thanh vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Nhưng chính Thanh là người đầu hàng trước, vì Thanh không thể chịu đựng được cảm giác thiếu vắng, và nhớ nhung ở trong lòng, Thanh đã chấp nhận người có biệt danh “Z” là người hâm mộ, người bạn bí mật của mình.
Trong đầu Thanh luôn tự hỏi người đó là ai…?? Là ai..??
Sau ba năm, cuối cùng thời hạn mà Long nói cũng đã đến. Cả ngày hôm đó Thanh không thể làm gì, không thể tập trung suy nghĩ được gì, mặt Thanh trắng bệch như xác chết, mồ hôi úa ra đầy trán.
Thanh run rẩy đợi bà Phi Yến ở phòng khách, bà Phi Yến thở dài bảo Thanh.
_Cháu có chắc cháu muốn làm điều này không…??
Thanh gật đầu.
_Nếu thế bác cũng không ép cháu. Bác hy vọng là khi được gặp nó rồi, cháu sẽ không bị sốc…!!
_Không sao đâu bác…!! Cháu đã chờ giây phút này sau năm năm, cháu nghĩ là cháu có thể làm được…!!
_Cháu sẽ không hối hận, không hối tiếc chứ…??
_Dạ, không…!!Bác làm ơn đưa cháu đi…!!
_Được rồi, chúng ta đi nào…!!
Thanh run lẩy bẩy, phải khó khăn lắm Thanh mới đứng nổi dậy, nước mắt không ngừng chảy. Thanh luôn mong giây phút này, sau năm năm Thanh đã là một ca sĩ nổi tiếng, bây giờ Thanh đã hai hai tuổi rồi, Thanh có thể làm những gì mà Thanh muốn.
Bà Nhung đã bay sang thăm hai đứa con gái được mấy hôm, Hoàng và Thu đang tính đến chuyện tổ chức đăng kí kết hôn nên bà cần sang trước chuẩn bị còn ông Hoàng và cô Lý sẽ bay sang sau.
Bà sợ Thanh không chịu được cú sốc mạnh khi đi thăm mộ Long nên bà cũng đi theo Thanh, bà ôm lấy Thanh, bà vỗ về.
_Sao con phải khổ thế, nếu có thể tránh được nỗi đau thì con nên tránh đi..??
Thanh lắc đầu.
_Con đã trốn tránh năm năm rồi , con không muốn trốn tránh nữa, con phải đối diện với nó….!!
_Nhưng mà….!!
_Không sao đâu mẹ..!!Con có thể chịu đựng được….!!
Năm năm qua, Thanh đã nhận được năm bức thư của Long, nhận được ba bài thơ tình của Long, lòng Thanh thanh thản, sau năm năm tình yêu Thanh dành cho Long vẫn trọn vẹn, vẫn nguyên sơ như thuở ban đầu.
Bà Phi Yến, bà Nhung, Thu, Dung, Thiên, Kim, Thoa, Hường,Hoàng, luôn muốn Thanh đi tìm một người con trai khác nhưng Thanh không thể, tình yêu đối với Long là tình yêu đầu và cũng là tình yêu cuối của Thanh, làm sao Thanh có thể yêu người khác khi trong tim Thanh hình bóng Long lúc nào cũng đầy, khi nỗi nhớ nhung, khi cảm xúc Thanh dành cho Long chưa có lúc nào vơi.
Năm năm trôi đã qua có nghĩa là từ bây giờ Long sẽ không còn gửi thư, không còn gửi thơ tình cho Thanh nữa. Long đã vĩnh viễn rời xa Thanh, vĩnh viễn không còn ở bên cạnh Thanh nữa, ý nghĩ đó khiến Thanh sợ hãi, khiến lòng Thanh tan nát, khiến sự sống đang dần rời bỏ Thanh, Thanh lại muốn chết, lại muốn được đi theo Long.
Năm năm qua Thanh đã phấn đấu, Thanh đã lao vào học tập, lao vào sáng tác, lao vào con đường nghệ thuật, vì Thanh tin là còn có Long ở bên cạnh nhưng hôm nay mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Trên đường đi Thanh và bà Phi Yến không ai nói với ai câu nào, ai cũng có nỗi đau của riêng mình.
Nghĩa trang càng đến gần, trái tim Thanh càng rỉ máu, nước mắt Thanh càng rơi nhiều hơn, bàn tay Thanh run rẩy, người Thanh lả dần ra sau ghế, mặt Thanh trắng bệch, Thanh cảm tưởng buồng phổi của Thanh không còn cung cấp đủ ô si cho Thanh thở nữa, mũi Thanh nghẹt lại, cổ họng Thanh khô khốc.
Đến khi chiếc xe tô tô đi vào cổng nghĩa trang, Thanh gần như ngất xỉu.
Bà Phi Yến hốt hoảng gọi tên Thanh.
_Cháu không sao chứ…??
Thanh lắp bắp.
_Cháu…cháu không sao…!!
_Bác đã bảo là cháu không nên đến đây, tại sao cháu còn cố khi biết cháu không thể chịu đựng nổi cú sốc này…??
_Không sao đâu bác, sớm muộn gì cháu cũng phải đối diện với nó, hãy để cháu đi…!!
_Cháu ương bướng quá, bác hy vọng là cháu sẽ cố gắng sống tiếp, cố gắng sống thật hạnh phúc như mong ước của nó đối với cháu…!!
Thanh cay đắng nói.
_Anh ấy đã rời xa cháu rồi, anh ấy đã nhẫn tâm bỏ lại cháu, bác có biết là cháu yêu anh ấy nhiều như thế nào không…??anh ấy là tất cả những gì mà cháu có, năm năm qua cháu sống được vì cháu được anh ấy gửi cho cháu mỗi năm một lá thư nhưng nay mọi chuyện đã kết thúc rồi, cháu không còn hy vọng, không còn niềm tin gì vào tương lai, vào sự sống này nữa, cháu xin lỗi vì đã làm bác phải thất vọng…!!
Bà Phi Yến ôm lấy Thanh, bà nói.
_Bác thương con như con gái, nếu con có mệnh hệ gì không chỉ bố mẹ, chị gái con đau mà bác, và mọi người cũng sẽ đau vì con, vì thế bác mong con hãy cố sống tiếp, cố gắng quên thằng Long đi, nó bạc phận nên không thể lấy được con nhưng bác tin là ở trên thiên đường nó vẫn luôn cầu chúc cho con được hạnh phúc, được bình an…!!
Thanh ôm lấy mặt, Thanh đau đớn nấc lên, lệ Thanh không ngừng chảy.
_Bác hãy đưa con đi, con cần thăm mộ của anh ấy, làm ơn…!!
Bà Phi Yến run rẩy, ở phía đằng sau, bà Nhung, Hoàng, Thu, Kim, Thoa, Dung, Liên, Hường cũng đi theo.
Thanh phải dựa vào bà Nhung mới đi được, Thanh không còn hơi sức nữa, không còn khả năng để đi tiếp nữa, Thanh muốn ngã quỵ, Thanh không muốn chấp nhận sự thật là Long đã rời bỏ Thanh, Thanh không muốn ngày này đến quá nhanh nhưng công việc, học hành, thời gian vô tình quá, năm năm tưởng chừng quá lâu nhưng nó lại trôi qua quá nhanh, những lá thư của Long không thể làm Thanh vơi bớt đi nỗi đau đang cào xé tâm gan, đang giết dần giết mòn cơ thể Thanh, Thanh đã cố quên đi hình ảnh lúc Long ra đi nhưng bây giờ nó lại quay về, nó lại ám ảnh, nó lại hành hạ Thanh.
Ngôi mộ của Long được xây thật đẹp, Thanh vừa nhìn thấy hình ảnh của Long được khắc trên tấm bia, Thanh khụy xuống, Thanh gào lên.
_Anh Long…!! Anh đã bỏ em…!! Bỏ em đi thật rồi…!!
_Tại sao anh lại lừa em, tại sao anh lại nói dối em, tại sao anh lại cho em hy vọng, cho em niềm tin, tại sao bây giờ anh lại phũ phàng dập tắt đi tất cả…!!
_Anh bắt em chờ anh năm năm, em đã chờ, anh bắt em thực hiện đúng những gì mà anh muốn, em đã làm, em đã vâng lời anh, nghe theo anh một cách vô điều kiện…!!
_Tại sao anh lại tàn nhẫn thế, hóa ra tất cả những gì mà em làm, mà em phấn đấu, em đấu tranh chỉ là hư ảo thôi sao, chỉ là bọt nước thôi sao…!!
_Anh ơi..!!sao đời em khổ thế, sao em không thể nắm lấy tay anh đi hết con đường này, tại sao anh không thể cùng em nắm lấy tay nhau cùng đi vào cõi chết, tại sao anh lại bỏ em ra đi không một lời từ biệt, tại sao anh bỏ em lại một mình…!!
_Tiền bạc, danh lợi, vật chất, địa vị, quyền lực với em còn ý nghĩa gì nữa, còn quan trọng gì nữa, năm năm qua em đã thay anh chăm sóc bố mẹ, em gái anh, thay anh chăm sóc nhà cửa, chăm sóc con chó Milu, thay anh nói với mọi người là anh yêu họ, thay anh cảm ơn họ, thay anh xin lỗi họ, em cũng thay anh chăm sóc, quan tâm tới lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi, em đã làm tất cả những việc đó vì anh.
_Em đã trở thành ca sĩ theo như ước vọng của anh, vì anh, em đã cố gắng hết sức mình, vì anh em đã trưởng thành hơn, vì anh em không còn là chính em nữa.
_Em đứng trên sân khấu, em hát ọi người nghe, em hay hát bài hát mà anh đã viết tặng cho em, em nhớ anh, yêu anh đến phát điên, em không còn sợ cái chết nữa, em không còn sợ tử thần nữa, nếu có thể nắm được lấy tay anh, nếu có thể được ở bên anh, em sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ mà em có, em sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng của mình, em nguyện sẽ làm tất cả để có anh….!
_Em phải làm gì…?? Phải làm gì hả anh… ??em phải làm gì để có lại anh… ? em phải làm gì để được ở bên anh, để cùng anh đi hết con đường đời này… ?? em phải làm gì anh nói đi… ?? Nói đi.. !!
Thanh ôm lấy tấm bia đá, Thanh gào lên.
_Anh đang ở đâu… ?? ở đâu.. ?? tại sao anh không trả lời em, tại sao anh vẫn mãi im lặng, anh đã lừa em, dối gạt em… !!
Thanh gục mặt khóc nức nở.
_Em phải làm sao, em phải làm gì… ?? em phải làm thế nào để quên anh đây, em phải làm gì để sống hết kiếp này mà không có anh đây, em phải làm gì để nhanh đến bên anh đây, anh nói đi… !! nói đi… !!
Thanh đấm mạnh vào tấm bia đá, bàn tay Thanh bật máu, bà Nhung hốt hoảng, bà vội ôm lấy con gái, bà Phi Yến và tất cả mọi người có mặt ở đấy đều khóc, họ đều đau khổ, đều thương xót ối tình của Long và Thanh, bây giờ họ, một người đã chết, một người đang sống, họ sẽ không bao giờ còn gặp lại được nhau nữa.
Cơn mưa chiều rơi xuống như thác đổ, nó như xóa tan đi nỗi đau, xóa tan đi giọt nước mắt trên má Thanh. Thanh vẫn quỳ ở đấy, nước mắt vẫn cứ rơi, lệ không ngừng chảy, cơ thể Thanh run lên vì lạnh.
Không ai dám lên tiếng phá tan đi không khí im lặng này, không ai dám lên tiếng phá tan đi nỗi đau, mọi người sợ rằng chỉ cần một cái lay nhẹ, Thanh sẽ ngã quỵ, Thanh sẽ không đứng lên nổi nữa.
Thanh từng bảo Hoàng là hãy trân trong tình yêu đang có,vì khi đã mất sẽ mãi mãi không bao giờ tìm lại được nó, tình yêu là điều thiêng liêng và cao cả.Trái tim Thanh đau thật đau, lòng Thanh không ngừng nguyện cầu, gió mưa, sấm chớp không làm Thanh sợ nữa, bây giờ trong lòng Thanh chỉ còn lại một khoảng trống, chỉ còn lại một nỗi đau mà thôi.
Mỗi lần viết thư cho Thanh, Long luôn bảo Thanh rằng.
“ Hãy cố gắng, cuộc sống không bao giờ quá ảm đạm khi mặt trời vẫn còn chiếu sáng...
Hãy đừng rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, hãy đừng khóc nếu như một mai anh đi xa, một mai anh không trở về, anh không thể ở bên cạnh em nữa.
Hãy cố gắng mỉm cười, vì anh tin là em có thể tìm được hạnh phúc.
Hãy cố gắng nghĩ rằng anh chỉ tạm biệt em trong chốc lát, chỉ đi xa em một thời gian thôi, rồi mai sau này anh sẽ trở về bên em.
Hãy nghĩ rằng tình yêu chúng ta đã có với nhau là một kỉ niệm, là một phần trong kí ức của em.
Hãy cố gắng tận dụng, từng giây, từng phút, từng giờ để vươn lên, để mỉm cười, hãy nghĩ rằng anh đang ở rất gần em, rất gần.
Đừng bao giờ rơi lệ, đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ từ bỏ niềm tin. Vì nếu em còn sống thì anh sẽ sống mãi, nếu em chết đi, anh sẽ không bao giờ tồn tại. Em là tất cả những gì mà anh có, anh mong là em hãy trân trọng những gì mà em đang có, đừng hủy hoại chính mình, đừng vì sự ra đi của anh, em phải sống trong đau khổ, sống trong bóng tối. Ai sinh ra cũng có lúc phải chết, chỉ là đi trước hay là đi sau một chút thôi ….!!
Anh sẽ yêu em, dù là trong kiếp này hay là kiếp sau, dù mai sau chúng ta có là vô hình nhưng trái tim, hơi thở, sự sống của em chính là sự sống của anh, anh vẫn luôn ở trong em, anh không bỏ đi đâu cả.
Em hãy nhớ là anh luôn yêu em và vẫn mãi là vậy…..!!”
Sự thật lúc nào cũng đưa người ta đến tận cùng đau khổ.Thanh không muốn tin, không muốn biết, không muốn quan tâm nhưng sự thật vẫn là sự thật, Long đã ra đi thật rồi, ra đi không một lời từ biệt, Long bảo Thanh năm năm sau mới được ra thăm mộ Long vì Long muốn năm năm sẽ là thời gian cho Thanh làm lại cuộc đời, năm năm sẽ cho Thanh thêm sức mạnh, thêm niềm tin, thêm trưởng thành, năm năm chính là liều thuốc chữa lành những vết thương lòng do sự ra đi của Long gây ra.
Long ra đi, Long đã lấy mất hết tất cả của Thanh, Thanh bây giờ không còn gì nữa, chỉ còn lại một cái xác không hồn, chỉ còn lại một trái tim vỡ nát, và một niềm tin đã mất. Có lẽ Long đã tính sai, dù là năm năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, kiếp này hay kiếp sau, Thanh cũng không bao giờ quên Long, cũng không ngừng yêu Long, không ngừng nhớ về Long. Bây giờ Thanh đã mất hết tất cả, mất hết thật rồi…!!
Tình yêu đến với Thanh thật mau, để rồi sau những tháng ngày được xem là hạnh phúc là những chuỗi ngày lẻ loi và cô đơn.Chỉ mình Thanh bước lang thang trên con đường dài chẳng bóng người đi.Từ phút ấy Thanh đã nhận ra một điều, sẽ mãi mãi không còn những giây phút ấy, khoảnh khắc ấy sẽ mãi mãi xa rời Thanh. Mọi người đều biết Thanh đã hy vọng rất nhiều vào mối tình này, để rồi nhận được một nỗi đau càng lớn, một mối hận không bao giờ tan.
Giờ phút này Thanh còn gì để mất, khi tài sản lớn nhất trong đời Thanh cũng đã không còn.Than ôi ! tình yêu luôn là như vậy.Rất tiếc là Thanh lại không thể ngửi thấy nó,nhìn ngắm nó hay giữ nó thật chật. Nó không bao giờ là thực tại mà nó vẫn cứ phai mờ theo thời gian..Bây giờ tiếc nuối có lẽ cũng đã quá muộn rồi vì mọi việc đã xảy ra, Long đã ra đi và sẽ không bao giờ quay lại nữa, bây giờ chắc là Long đang ở một nơi rất xa, rất xa.
Chắc rằng từ giờ phút này, Thanh sẽ không bao ngừng khóc, không bao giờ ngừng gọi tên Long trong đau đớn, trong tủi hận, trong nhớ thương. Còn đâu tương lai, hạnh phúc tươi đẹp mà Thanh và Long đã từng vẽ ra nữa, còn đâu ánh bình minh mà sáng nào Thanh cũng được cùng Long tản bộ trên đường nữa, còn đâu tình yêu mà Thanh đã yêu bằng tất cả con tim, bằng nước mắt, bằng cảm xúc và bằng chính cơ thể của mình nữa. Bây giờ Thanh chẳng còn gì cả, chẳng còn gì hết, mọi thứ Thanh đang có, đang sở hữu đã ra đi theo Long rồi.
Có người đã nói với Thanh rằng, tình yêu không đơn giản như những gì ta đã nghĩ về nó. Giá như thời gian có thể quay trở lại và ước chi rằng có sự lựa chọn lại ở đây. Thanh ước Thanh đã được gặp Long sớm hơn, được yêu Long, được dành thời gian cho Long nhiều hơn, được làm nhiều việc cùng Long hơn. Thanh sẽ không cãi nhau, không gây sự, không giận hờn Long mà sẽ nghe lời Long, cố gắng làm tất cả để Long vui, Long hạnh phúc, Long cười, Thanh sẽ làm tất cả.
Nhưng hỡi ôi…!!Bây giờ tất cả đã muộn rồi, bây giờ thân thể Long đã nằm dưới đất lạnh, linh hồn Long đã theo gió, theo mây bay về phương trời xa, nếu có nhớ đến Long, có gọi tên Long trong những đêm dài lạnh giá, trong những lúc ngồi gục khóc, thì chỉ có tiếng gió, có tiếng nhạc leng keng của những cây phong linh treo trước cửa nhà mà Long đã mua tặng cho Thanh thôi.
Chỉ có những bông hoa lung linh khoe sắc trong gió trong nắng mai, chỉ có con chó Milu thương cô chủ là quấn quýt, là yêu thương đến Thanh. Từ nay cho đến mãi mãi về sau, Thanh sẽ không bao giờ gặp lại Long được nữa, tình yêu Thanh dành cho Long có thể bất diệt,có thể là không bao giờ nguôi nhưng họ không thể đến được với nhau.
Chính tử thần là người đã chia rẽ họ, chính tử thần đã dẫn Long đi, đã tách Thanh ra khỏi Long. Bàn tay hai người không thể nắm lấy tau nhau nữa, con đường hai người đi từ nay đã bị chia đôi ngả, một người sống, một người chết, sao họ có thể đến được với nhau.
Thanh ngồi đấy, ngồi im nhìn bức hình của Long trên bia mộ, Long đang cười, đang âu yếm, đang chào Thanh, có lẽ Long muốn nói “em yêu…!! Em có khỏe không…?? Có nhớ anh không..??có sống tốt không..??”
Có lẽ Long muốn hỏi Thanh nhiều điều lắm cũng như Thanh muốn hỏi Long, Thanh còn có quá nhiều thứ cần Long nói cho Thanh biết, cần Long dạy cho Thanh hiểu, cần Long làm chỗ dựa cho cuộc đời Thanh. Nhưng bây giờ Thanh chỉ có thể nhìn bóng hình Long qua khung ảnh, chỉ có thể nhớ khuôn mặt Long, nụ cười, ánh mắt, mùi hương của Long qua kí ức của mình.
Thanh tưởng là cuộc đời này Thanh sẽ không yêu ai, không thích ai, không cần ai che chở cho Thanh nhưng Thanh đã lầm, kể từ khi biết yêu là gì, biết hạnh phúc nhớ nhung là gì, Thanh đã trở thành một cô gái yếu đuối, một người hay dựa dẫm vào Long.
Chỉ cần Long buồn, Thanh không thể vui, chỉ cần Long vui, Thanh đang buồn cũng hóa hạnh phúc, tâm tư, tình cảm, cảm xúc của Thanh bị Long chi phối, bị Long làm cho thay đổi theo.
Thanh yên lặng nghe tiếng gió gào, nghe những giọt mưa đang rơi lộp bộp trên đất, nghe mùi hương đang lan tỏa trong gió, nghe con tim đang réo gọi tên Long, nghe lòng Thanh đang dâng lên nỗi xót xa, nghe tình mình sao mà cay đắng, sao mà xót xa quá.
Từng giọt nước mưa trên tóc, trên quần áo Thanh đang rỏ từng giọt xuống đất, chiếc giày Thanh đi đang ướt sũng nước, đôi mắt Thanh nhìn bức ảnh trên mộ Long không rời, đôi môi Thanh không ngừng run rẩy, lệ không ngừng tuôn trào mặc dù Thanh tưởng là Thanh không khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống long lanh như pha lê.
Cứ từng giây trôi qua nỗi đau lại giống như những con dao, chúng đang đâm thật sâu vào người Thanh.Có lẽ tim Thanh bây giờ đã nát vì Long, đã tan ra vì Long mất rồi.
Thanh nghe có tiếng Long thì thầm trong gió.
“
Xin lỗi em...
Thanh đẩy Long ra cửa, Thanh hối thúc.
_Đi đi anh…!!Đi nói cho chị ấy biết tình cảm thật của anh đi….!!Đi ngay đi…!!
Đúng như Thanh nói, khoa của Thu toàn con trai, chỉ có mình Thu và hai cô bạn nữa là con gái nên Thu đặc biệt được bọn con trai trong lớp chú ý, Thu vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, nữ tính, vừa học giỏi nên bọn con trai si mê Thu, thích Thu, có nhiều người đã gửi thư và hoa cho Thu.
Mặc dù được nhiều chàng trai để ý nhưng Thu không hề cảm thấy vui, vì trong lòng Thu đã có một người, đã hai năm trôi qua người đó vẫn không hề cho Thu biết tình cảm thật của người đó.
Ngồi trên ghế đá trong sân trường, Thu thở dài, một chàng trai trong lớp chìa cốc cà phê trước mặt Thu, cậu ta nheo mắt hỏi.
_Thu có sao không…??
Thu mỉm cười bảo Trọng Tuấn.
_Mình không sao.. !!
_Cậu có chắc là cậu không sao không… ?? trông cậu mệt mỏi quá… ??
_Bây giờ bài vở nhiều nên mình không được nghỉ ngơi đã mấy tháng rồi nên sức khỏe bị suy kiệt, mình nghĩ sau khi được nghỉ hè mình sẽ đi du lịch ở đâu đó….. !!
_Cậu có muốn mình đi cùng cậu không… ??
Thu ngượng ngùng hỏi.
_Tại sao cậu lại muốn đi cùng mình… ??
_Cậu không hiểu hay là cậu giả vờ… ??
Thu lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Cậu ta cầm lấy tay Thu, Thu sợ hãi vội rụt tay lại, Thu lắp bắp.
_Cậu….cậu… !!
Cậu ta dịu giọng nói.
_Mình thích cậu…. !!
Thu còn chưa biết trả lời cậu ta thế nào, Hoàng bước đến, trên mặt Hoàng không được vui, Hoàng lạnh lùng hỏi.
_Hôm nay em không có tiết à… ??
Thu đứng bật dậy, Thu lúng túng.
_Dạ…dạ không … !!
Trọng Tuấn nhận ra Hoàng, Trọng Tuấn tươi cười hỏi.
_Chào cậu… !! Rất vui vì được gặp cậu… !!
Hoàng lạnh nhạt.
_Chào cậu…. !!
Tự nhiên Hoàng thấy tức giận vô cớ, Hoàng nói.
_Xin lỗi vì làm phiền em, anh đi về lớp của anh đây… !!
Thu kêu lên.
_Khoan đã… !!
Hoàng quay lại hỏi.
_Em còn chuyện gì cần nói với anh không… ??
Thu cúi gằm mặt xuống.
_Em….em… !!
_Sao thế… ??sao em không nói gì…?? Nếu em không còn gì để nói với anh, anh đi đây…!!
Thu uất ức quát.
_Nếu thế anh đi đi…!! Em không có gì cần nói với anh cả…!!
_Chào anh….!!
Thu đùng đùng bỏ đi, sự đối xử vô tình và lạnh nhạt của Hoàng làm tan nát trái tim Thu, Thu đã chờ câu nói “anh yêu em” của Hoàng hai năm nay nhưng Hoàng không nói một lời với Thu.
Trò chơi cút bắt này khiến Thu mệt mỏi, Thu hết chịu nổi, Thu phải quát Hoàng, phải tìm cách rời xa Hoàng, Thu không muốn yêu đơn phương, không muốn đau khổ vì tình nữa.
Hoàng sợ hãi, vội nắm lấy tay Thu, Hoàng lôi Thu lại, Hoàng hỏi.
_Em bị làm sao thế…?? Sao tự nhiên em lại nổi cáu với anh…??
_Vì sao ư…??Vì sao anh phải biết chứ…??Tại sao anh lại hỏi em…??
Hoàng khổ sở.
_Nếu em không nói rõ làm sao anh biết được, anh có phải là thánh đâu…!!
_Nếu anh không chịu nghĩ, không chịu suy sét thì cả đời này anh cũng không biết được đâu, mà nếu anh đã vô tình thì em cũng đành chịu…!!
Thu lại định bỏ đi, không chịu đựng hơn được nữa. Hoàng xoay Thu đối diện với mình, Hoàng nói từng lời một.
_Có gì em phải nói ngay cho anh biết, anh cần biết tất cả mọi chuyện, anh muốn biết lí do vì sao em lại tức giận với anh…!!
Thu đau đớn nói.
_Nếu em nói em thích anh, em yêu anh, anh có ghét, có hận em không…??
Hoàng đỏ bừng cả mặt, trái tim đập thật nhanh, Hoàng run giọng hỏi.
_Những…những lời mà em nói là thật chứ…??
Thu gật đầu. Hoàng mỉm cười.
_Đó là lí do vì sao em giận anh à…??
Thu ngước mắt lên nhìn Hoàng, Thu sợ hãi hỏi.
_Anh…anh không ghét bỏ em chứ…??
Hoàng ôm lấy Thu mặc anh chàng Trọng Tuấn còn đang đứng ở đấy, thấy mình đứng đây thật vô duyên nên cậu ta bỏ đi, cậu ta thở dài vì cậu ta không ngờ là Thu đã yêu người khác, mà người đó lại chính là Hoàng – ngôi sao thần tượng trong lòng mọi người.
Hoàng hạnh phúc bảo Thu.
_Làm sao anh ghét bỏ em được, vì anh cũng yêu em….!!
Thu thấy lùng bùng hết cả lỗ tai, Thu run rẩy hỏi Hoàng.
_Anh …anh nói thật…thật chứ…??
_Tất nhiên là thật rồi, em có biết là lúc nãy khi trông thấy em ngồi cùng với cậu ta, anh đã tức giận như thế nào không hả, anh đã ghen phát điên lên, anh sợ mất em, sợ em thích cậu ta….!!
Thu mỉm cười sung sướng, Thu lí nhí.
_Sao anh không chịu nói gì mà chưa chi đã vội bỏ đi ngay…??
_Anh sợ…!!
_Anh sợ gì…??
_Sợ em từ chối anh…!!
_Sao bây giờ anh không sợ nữa…??
_Vì em vừa nói em yêu anh, bây giờ anh phải giữ chặt lấy em, phải nói cho bọn đàn ông ở trong trường này biết là em là của anh, anh không cho phép bất cứ một tên nào được động vào em, nếu không anh sẽ xử hết tất cả bọn họ…!!
Thu le lưỡi.
_Anh ghê quá…!!
_Tất nhiên anh phải ghê rồi, ai bảo em là người yêu của anh làm gì…!!
Thanh đứng ở bên ngoài, trên môi Thanh thoáng nở một nụ cười, Thanh hạnh phúc vì cuối cùng Thu cũng tìm được người con trai có thể yêu, người đó cũng yêu lại Thu.
Thanh mừng cho hạnh phúc của chị gái, còn Thanh, Thanh sẽ không còn tìm được một người con trai nào như Long nữa, vì Long đã mãi rời xa khỏi Thanh rồi.
Thanh đang lững thững bước đi trên sân trường, một cô gái chạy lại bảo Thanh.
_Bạn có thư của ai đó gửi…!!
Thanh run rẩy hỏi.
_Bức thư đó đâu….??
_Mình có mang cho cậu đây….!!
_Cảm..cảm ơn cậu…!!
Cô gái đưa bức thư cho Thanh, Thanh run run cầm bức thư, trên phong bì ghi rõ tên người gửi là Long, người nhận là Thanh, điều đặc biệt là nó được đưa đúng nơi trường đại học mà Thanh đang học, Thanh không hiểu ai là người đã được Long nhờ gửi những bức thư này cho Thanh, ai đã làm thế…??
Thanh vội chạy vào thư viện, Thanh run rẩy, xé bỏ lớp vỏ phong bì bên ngoài.
Một bài thơ rơi ra, nước mắt Thanh nhạt nhòa làm mờ trang giấy. Thanh lau hai giọt lệ trên má, Thanh đọc.
“Dẫu biết rằng khó có thể quên nhau
Khi con tim còn mang nhiều nỗi nhớ
Và dòng đời có bao điều trắc trở
Có khi nào hạnh phúc trọn tầm tay
Và ngày mai , ngày mai nữa ai hay
Sóng có bình yên cho người trở lại
Chúng ta sẽ bên nhau hay rời xa mãi mãi
Để suốt đời ta phải ngóng trông nhau
Anh muốn là anh của những ngày xưa
Muốn vô tư để thấy mình hạnh phúc
Muốn hét to để mong em hiểu được
Muốn một ngày anh có thể nói tiếng “yêu em” .”
Thanh khóc nấc lên, chiếc phong bì đã bị Thanh vò nát trong tay, ngoài lá thư này Thanh còn tìm thấy một tờ giấy khác, Thanh mở tờ giấy được gấp làm bốn ra.
“Thời gian trôi nhanh quá phải không em, mới đây mà đã hai năm rồi, hai năm qua em sống thế nào, em có khỏe không..??có nhớ anh không…??có khóc vì anh không…?? Em có buồn không…??có sống tốt không…??
Anh mong là em vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh, nếu em để cho em bị ốm, bị đau vì anh, anh sẽ không tha thứ cho em đâu, vì em đã chấp nhận tham gia vào thử thách do anh đặt ra nên em phải tuân thủ cho đúng, cho đủ nếu không bắt đầu từ năm sau anh sẽ không bảo người bí mật giúp anh gửi thư cho em nữa, anh cũng sẽ không nhìn em,không ở bên em, không theo em nữa, anh sẽ rời xa em, anh sẽ từ bỏ em.
Em có muốn anh kết thúc thử thách của em ở đây không..?? em có muốn anh làm như thế không…?? Nếu em muốn em chỉ cần nói, chỉ cần em nói một lời, mọi việc sẽ xảy ra theo đúng như ý em, anh sẽ không làm phiền, không quấy rầy em nữa, anh sẽ để cho em yên.
Thanh bóp nát bức thư. Thanh hét.
_Đồ độc ác, sao anh dám đem tình cảm của tôi ra để đùa như thế…??
_Sao anh có thể nhẫn tâm, có thể lạnh lùng như thế…?? Anh nói kết thúc là kết thúc ư..??
_Tôi đã cố gắng sống, cố gắng làm việc, cố gắng vui vẻ, cố gắng mỉm cười, cố gắng phấn đấu, vươn lên vì anh thế mà anh bảo là tôi có thể từ bỏ, từ bỏ đi ước nguyện của đời tôi ư…??
_Không…Không bao giờ…!! Tôi sẽ không bao giờ làm thế…?? Còn những tận ba năm nữa kia mà, tôi sẽ làm được, tôi sẽ chờ được, dù đáp án của anh là gì, tôi cũng muốn biết…!!
Thanh cố nén nỗi đau, Thanh đọc tiếp.
“Em đang tức giận anh đúng không..?? anh nghĩ bây giờ mặt em đang đỏ bừng lên, lệ em không ngừng chảy, trái tim em đang đau vì lời nói của anh.
Anh xin lỗi…!! xin lỗi em..!! mong em hãy tha thứ cho anh…!!
Anh xin lỗi vì đã làm em phải đau, em phải giận nhưng anh sợ em sẽ bỏ cuộc, anh sợ em nản chí, sợ em không còn muốn tiếp tục phấn đấu vươn lên vì anh nữa, nên anh phải nói khích, phải làm em đau.
Cố lên em nhé…!! Trong cuộc chiến này em không chỉ có một mình mà còn có bố mẹ em, bố mẹ anh, bạn bè luôn ở bên cạnh em, nếu em gặp khó khăn hay gặp trở ngại trong cuộc sống em đừng quên san sẻ những mất mát, đau khổ đó ọi người, họ sẽ là bờ vai, là chỗ dựa tinh thần của em, và em hãy nhớ rằng anh không bao giờ rời xa em, không bao giờ thôi đi theo em, không bao giờ ngừng cầu chúc cho em được hạnh phúc, được bình anh, không ngừng nói câu anh yêu em từng giờ, từng phút,từng giây, mặc cho cái chết chia lìa, anh cũng không bao giờ quên làm điều đó.
Em còn ba năm thử thách nữa, hãy cố lên, hãy cố gằng làm việc thật tốt, cố gắng hoàn thành những mục tiêu mà em đề ra, em phải sống thật hạnh phúc, sống thật thanh thản, sống thật mạnh khỏe, em biết chưa…!!. Nếu em để anh biết em đang khóc, đang đau, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em,em hãy nhớ lấy lời của anh… !!
Yêu em…!!”
Thanh tức giận, lau hai dòng lệ chảy trên má. Thanh đau đớn nói.
_Anh là một tên độc ác, một tên máu lạnh, một tên tồi tệ, tại sao ngay cả lúc anh không còn trên đời này nữa anh cũng tìm cách kiểm soát đời sống của em..??.
_Đúng anh đã thành công rồi, bây giờ ngay cả suy nghĩ về cái chết em cũng không dám nghĩ vì em sợ anh sẽ không gửi thư cho em nữa, sợ anh không quan tâm, sợ anh không đi theo em nữa…!!
_Anh đã thành công rồi…?? Anh có mừng không …??có vui không…??
Thanh gục mặt xuống bàn, Thanh khóc nức nở. Thu và Hoàng vừa bước vào cửa thư viện, nghe tiếng hét của Thanh, Thu sợ hãi vội chạy đến bàn của Thanh. Thu lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra với em à..??
Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thu và hoàng, Thanh đau khổ nói.
_Em không sao…!!
_Thế tại sao em lại khóc…!!
Thanh thì thào.
_Em vừa mới nhận được thư của anh Long…!!
Thu trợn tròn mắt, mặt Thu trắng bệch.
_Em..em bảo sao..??Làm sao có chuyện Long có thể gửi thư cho em được….!!
_Anh ấy hứa với em nếu em có thể vượt qua được năm năm thì năm nào anh ấy cũng nhờ người gửi thư cho em, cuối năm thứ năm em sẽ được ra thăm mộ của anh ấy…!!
_Em muốn hỏi mọi người mộ của anh ấy ở chỗ nào nhưng vì em nghĩ đến lời hứa của anh ấy nên em không dám làm trái với lời hứa đó.
Thanh khóc nức nở.
_Nếu không có những bức thư của anh ấy có lẽ em đã chết rồi, chính những bức thư này đã cho em thêm sinh khí sống, mỗi lần anh ấy gửi thư cho em, em lại có cảm giác là anh ấy vẫn đang tồn tại, vẫn đang ở bên cạnh em, vì thế em lại có thêm niềm tin để sống tiếp…!!
Thanh ôm chặt lấy Thu.
_Em sợ lắm chị ơi..!!, nếu sau năm năm khi chuyện này kết thúc, em làm sao có thể sống tiếp nếu như em không thể nhận được thư của anh Long nữa, em phải làm sao đây hả chị…?? Em phải làm sao đây…??
Thu khóc, miệng Thu đắng ghét, có được tình yêu của Hoàng cũng không thể xóa tan đi được nỗi đau của Thu. Thu đau khổ bảo Thanh.
_Chị xin lỗi em..!! ngàn lần xin lỗi em…!!
Thanh im lặng không nói gì, Hoàng thở dài, đôi mắt Hoàng đỏ hoe, Hoàng đang cố kìm nén cảm xúc, Hoàng không muốn khóc trước mặt Thu và Thanh, Hoàng không muốn họ phải đau khổ thêm nữa.
Đã đến lúc Thanh có thể tự mình ra album riêng mà không cần đến sự giúp đỡ của Hoàng, người đầu tiên mua album của Thanh là một người bí mật, người đó chỉ để lại một kí hiệu “Z” trên tờ giấy và một dòng chữ.
“Chúc cô có thể ngày càng phát triển sự nghiệp của mình, chúc cô gặp nhiều may mắn ,chúc cô luôn hạnh phúc.Một điều quan trọng là đừng quên hãy luôn mỉm cười..
Thân gửi cô . Z”.
Khi Thanh đứng trên khấu, kết thúc mỗi biểu diễn Thanh luôn nhận được một bó hoa, một tờ giấy với lời chúc tương tự và một chữ “Z” ở góc cuối của tờ giấy.
Thanh mặc dù cố tìm hiểu, mặc dù Thanh cố khám phá xem người đó là ai nhưng Thanh không tài nào tìm ra được, người đó là một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Thanh.
Bây giờ Thanh quá bận rộn, Thanh bị công việc cuốn hút, bị lịch làm việc kín mít bao vây, Thanh chưa có phút giây nào được ngồi yên, được nghỉ ngơi, được tĩnh dưỡng một mình, nếu có thể lê được tấm thân mệt mỏi về nhà, Thanh chỉ kip leo lên giường là Thanh lăn ra ngủ ngay.
Chương trình học ở trường đại học rất nặng, lịch đi biểu diễn, lịch ra album, sáng tác nhạc, tập vũ đạo làm Thanh phát điên, bây giờ Thanh được mệnh danh là người của công việc.
Điều đặc biệt là Thanh luôn được một người có biệt “Z” quan tâm, và thần tượng, Thanh không tài nào hiểu được là làm cách nào mà người đó có thể theo Thanh ở khắp mọi nơi, dù Thanh đi biểu diễn ở đâu, đi quay phim ở chỗ nào, Thanh cũng luôn nhận được hoa, được thư chúc mừng của người đó.
Từ ngỡ ngàng biến thành thói quen nếu mỗi lần đi biểu diễn hay đi quay phim mà Thanh không nhận được hoa, hay thiệp chúc mừng của người đó, Thanh cảm thấy thiếu tự tin, cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy chán nản, Thanh cảm thấy lo sợ vu vơ, tại sao Thanh không ngừng trông mong người đó đến xem Thanh biểu diễn, xem Thanh đóng phim, mặc dù Thanh không hề biết người đó là ai cả.
Người đó còn thường xuyên chat với Thanh, gửi mail động viên Thanh, Thanh cảm thấy ấm lòng, cảm thấy hạnh phúc, Thanh không hiểu tại sao người đó lại hiểu Thanh, lại quan tâm đến Thanh nhiều đến thế, đã bao nhiêu lần Thanh muốn gặp mặt người đó nhưng người đó từ chối không cho Thanh gặp.
Người đó chỉ muốn là người đứng sau cánh gà nhìn Thanh, động viên Thanh, là chỗ dựa tinh thần cho Thanh thôi, người đó không muốn Thanh phải bận tâm hay lo nghĩ về người đó, người đó luôn cầu chúc cho Thanh được hạnh phúc, luôn cầu chúc Thanh được mạnh khỏe, được vui cười, người đó nói là rất thích nụ cười, và ánh mắt của Thanh. Người đó muốn mỗi lần Thanh đứng trên sân khấu, Thanh hãy mỉm cười, hãy cười thật hạnh phúc, người đó muốn Thanh làm thế.
Thanh vì làm theo tâm nguyện của người đó, vì muốn cảm tạ ngươi đó nên Thanh đã luôn mỉm cười, ánh mắt luôn long lanh, mỗi lần được người đó gửi mail cảm ơn Thanh, khen ngợi Thanh, hay động viên Thanh, Thanh vui lắm, kể từ lúc Long mất đây là lần đầu tiên Thanh cảm thấy nhẹ lòng, cảm thấy bình an đến thế.
Thanh luôn muốn gặp người đó để cám ơn nhưng Thanh không có cách nào cả, Thanh không thể thuyết phục được người đó. Thanh từng đe dọa là nếu người đó không cho Thanh gặp mặt Thanh sẽ không nhận hoa, không nhận thư chúc mừng, không nhận mail, không chat với người đó nữa, Thanh mặc người đó cầu xin, mặc người đó năn nỉ Thanh, Thanh vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Nhưng chính Thanh là người đầu hàng trước, vì Thanh không thể chịu đựng được cảm giác thiếu vắng, và nhớ nhung ở trong lòng, Thanh đã chấp nhận người có biệt danh “Z” là người hâm mộ, người bạn bí mật của mình.
Trong đầu Thanh luôn tự hỏi người đó là ai…?? Là ai..??
Sau ba năm, cuối cùng thời hạn mà Long nói cũng đã đến. Cả ngày hôm đó Thanh không thể làm gì, không thể tập trung suy nghĩ được gì, mặt Thanh trắng bệch như xác chết, mồ hôi úa ra đầy trán.
Thanh run rẩy đợi bà Phi Yến ở phòng khách, bà Phi Yến thở dài bảo Thanh.
_Cháu có chắc cháu muốn làm điều này không…??
Thanh gật đầu.
_Nếu thế bác cũng không ép cháu. Bác hy vọng là khi được gặp nó rồi, cháu sẽ không bị sốc…!!
_Không sao đâu bác…!! Cháu đã chờ giây phút này sau năm năm, cháu nghĩ là cháu có thể làm được…!!
_Cháu sẽ không hối hận, không hối tiếc chứ…??
_Dạ, không…!!Bác làm ơn đưa cháu đi…!!
_Được rồi, chúng ta đi nào…!!
Thanh run lẩy bẩy, phải khó khăn lắm Thanh mới đứng nổi dậy, nước mắt không ngừng chảy. Thanh luôn mong giây phút này, sau năm năm Thanh đã là một ca sĩ nổi tiếng, bây giờ Thanh đã hai hai tuổi rồi, Thanh có thể làm những gì mà Thanh muốn.
Bà Nhung đã bay sang thăm hai đứa con gái được mấy hôm, Hoàng và Thu đang tính đến chuyện tổ chức đăng kí kết hôn nên bà cần sang trước chuẩn bị còn ông Hoàng và cô Lý sẽ bay sang sau.
Bà sợ Thanh không chịu được cú sốc mạnh khi đi thăm mộ Long nên bà cũng đi theo Thanh, bà ôm lấy Thanh, bà vỗ về.
_Sao con phải khổ thế, nếu có thể tránh được nỗi đau thì con nên tránh đi..??
Thanh lắc đầu.
_Con đã trốn tránh năm năm rồi , con không muốn trốn tránh nữa, con phải đối diện với nó….!!
_Nhưng mà….!!
_Không sao đâu mẹ..!!Con có thể chịu đựng được….!!
Năm năm qua, Thanh đã nhận được năm bức thư của Long, nhận được ba bài thơ tình của Long, lòng Thanh thanh thản, sau năm năm tình yêu Thanh dành cho Long vẫn trọn vẹn, vẫn nguyên sơ như thuở ban đầu.
Bà Phi Yến, bà Nhung, Thu, Dung, Thiên, Kim, Thoa, Hường,Hoàng, luôn muốn Thanh đi tìm một người con trai khác nhưng Thanh không thể, tình yêu đối với Long là tình yêu đầu và cũng là tình yêu cuối của Thanh, làm sao Thanh có thể yêu người khác khi trong tim Thanh hình bóng Long lúc nào cũng đầy, khi nỗi nhớ nhung, khi cảm xúc Thanh dành cho Long chưa có lúc nào vơi.
Năm năm trôi đã qua có nghĩa là từ bây giờ Long sẽ không còn gửi thư, không còn gửi thơ tình cho Thanh nữa. Long đã vĩnh viễn rời xa Thanh, vĩnh viễn không còn ở bên cạnh Thanh nữa, ý nghĩ đó khiến Thanh sợ hãi, khiến lòng Thanh tan nát, khiến sự sống đang dần rời bỏ Thanh, Thanh lại muốn chết, lại muốn được đi theo Long.
Năm năm qua Thanh đã phấn đấu, Thanh đã lao vào học tập, lao vào sáng tác, lao vào con đường nghệ thuật, vì Thanh tin là còn có Long ở bên cạnh nhưng hôm nay mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Trên đường đi Thanh và bà Phi Yến không ai nói với ai câu nào, ai cũng có nỗi đau của riêng mình.
Nghĩa trang càng đến gần, trái tim Thanh càng rỉ máu, nước mắt Thanh càng rơi nhiều hơn, bàn tay Thanh run rẩy, người Thanh lả dần ra sau ghế, mặt Thanh trắng bệch, Thanh cảm tưởng buồng phổi của Thanh không còn cung cấp đủ ô si cho Thanh thở nữa, mũi Thanh nghẹt lại, cổ họng Thanh khô khốc.
Đến khi chiếc xe tô tô đi vào cổng nghĩa trang, Thanh gần như ngất xỉu.
Bà Phi Yến hốt hoảng gọi tên Thanh.
_Cháu không sao chứ…??
Thanh lắp bắp.
_Cháu…cháu không sao…!!
_Bác đã bảo là cháu không nên đến đây, tại sao cháu còn cố khi biết cháu không thể chịu đựng nổi cú sốc này…??
_Không sao đâu bác, sớm muộn gì cháu cũng phải đối diện với nó, hãy để cháu đi…!!
_Cháu ương bướng quá, bác hy vọng là cháu sẽ cố gắng sống tiếp, cố gắng sống thật hạnh phúc như mong ước của nó đối với cháu…!!
Thanh cay đắng nói.
_Anh ấy đã rời xa cháu rồi, anh ấy đã nhẫn tâm bỏ lại cháu, bác có biết là cháu yêu anh ấy nhiều như thế nào không…??anh ấy là tất cả những gì mà cháu có, năm năm qua cháu sống được vì cháu được anh ấy gửi cho cháu mỗi năm một lá thư nhưng nay mọi chuyện đã kết thúc rồi, cháu không còn hy vọng, không còn niềm tin gì vào tương lai, vào sự sống này nữa, cháu xin lỗi vì đã làm bác phải thất vọng…!!
Bà Phi Yến ôm lấy Thanh, bà nói.
_Bác thương con như con gái, nếu con có mệnh hệ gì không chỉ bố mẹ, chị gái con đau mà bác, và mọi người cũng sẽ đau vì con, vì thế bác mong con hãy cố sống tiếp, cố gắng quên thằng Long đi, nó bạc phận nên không thể lấy được con nhưng bác tin là ở trên thiên đường nó vẫn luôn cầu chúc cho con được hạnh phúc, được bình an…!!
Thanh ôm lấy mặt, Thanh đau đớn nấc lên, lệ Thanh không ngừng chảy.
_Bác hãy đưa con đi, con cần thăm mộ của anh ấy, làm ơn…!!
Bà Phi Yến run rẩy, ở phía đằng sau, bà Nhung, Hoàng, Thu, Kim, Thoa, Dung, Liên, Hường cũng đi theo.
Thanh phải dựa vào bà Nhung mới đi được, Thanh không còn hơi sức nữa, không còn khả năng để đi tiếp nữa, Thanh muốn ngã quỵ, Thanh không muốn chấp nhận sự thật là Long đã rời bỏ Thanh, Thanh không muốn ngày này đến quá nhanh nhưng công việc, học hành, thời gian vô tình quá, năm năm tưởng chừng quá lâu nhưng nó lại trôi qua quá nhanh, những lá thư của Long không thể làm Thanh vơi bớt đi nỗi đau đang cào xé tâm gan, đang giết dần giết mòn cơ thể Thanh, Thanh đã cố quên đi hình ảnh lúc Long ra đi nhưng bây giờ nó lại quay về, nó lại ám ảnh, nó lại hành hạ Thanh.
Ngôi mộ của Long được xây thật đẹp, Thanh vừa nhìn thấy hình ảnh của Long được khắc trên tấm bia, Thanh khụy xuống, Thanh gào lên.
_Anh Long…!! Anh đã bỏ em…!! Bỏ em đi thật rồi…!!
_Tại sao anh lại lừa em, tại sao anh lại nói dối em, tại sao anh lại cho em hy vọng, cho em niềm tin, tại sao bây giờ anh lại phũ phàng dập tắt đi tất cả…!!
_Anh bắt em chờ anh năm năm, em đã chờ, anh bắt em thực hiện đúng những gì mà anh muốn, em đã làm, em đã vâng lời anh, nghe theo anh một cách vô điều kiện…!!
_Tại sao anh lại tàn nhẫn thế, hóa ra tất cả những gì mà em làm, mà em phấn đấu, em đấu tranh chỉ là hư ảo thôi sao, chỉ là bọt nước thôi sao…!!
_Anh ơi..!!sao đời em khổ thế, sao em không thể nắm lấy tay anh đi hết con đường này, tại sao anh không thể cùng em nắm lấy tay nhau cùng đi vào cõi chết, tại sao anh lại bỏ em ra đi không một lời từ biệt, tại sao anh bỏ em lại một mình…!!
_Tiền bạc, danh lợi, vật chất, địa vị, quyền lực với em còn ý nghĩa gì nữa, còn quan trọng gì nữa, năm năm qua em đã thay anh chăm sóc bố mẹ, em gái anh, thay anh chăm sóc nhà cửa, chăm sóc con chó Milu, thay anh nói với mọi người là anh yêu họ, thay anh cảm ơn họ, thay anh xin lỗi họ, em cũng thay anh chăm sóc, quan tâm tới lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi, em đã làm tất cả những việc đó vì anh.
_Em đã trở thành ca sĩ theo như ước vọng của anh, vì anh, em đã cố gắng hết sức mình, vì anh em đã trưởng thành hơn, vì anh em không còn là chính em nữa.
_Em đứng trên sân khấu, em hát ọi người nghe, em hay hát bài hát mà anh đã viết tặng cho em, em nhớ anh, yêu anh đến phát điên, em không còn sợ cái chết nữa, em không còn sợ tử thần nữa, nếu có thể nắm được lấy tay anh, nếu có thể được ở bên anh, em sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ mà em có, em sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng của mình, em nguyện sẽ làm tất cả để có anh….!
_Em phải làm gì…?? Phải làm gì hả anh… ??em phải làm gì để có lại anh… ? em phải làm gì để được ở bên anh, để cùng anh đi hết con đường đời này… ?? em phải làm gì anh nói đi… ?? Nói đi.. !!
Thanh ôm lấy tấm bia đá, Thanh gào lên.
_Anh đang ở đâu… ?? ở đâu.. ?? tại sao anh không trả lời em, tại sao anh vẫn mãi im lặng, anh đã lừa em, dối gạt em… !!
Thanh gục mặt khóc nức nở.
_Em phải làm sao, em phải làm gì… ?? em phải làm thế nào để quên anh đây, em phải làm gì để sống hết kiếp này mà không có anh đây, em phải làm gì để nhanh đến bên anh đây, anh nói đi… !! nói đi… !!
Thanh đấm mạnh vào tấm bia đá, bàn tay Thanh bật máu, bà Nhung hốt hoảng, bà vội ôm lấy con gái, bà Phi Yến và tất cả mọi người có mặt ở đấy đều khóc, họ đều đau khổ, đều thương xót ối tình của Long và Thanh, bây giờ họ, một người đã chết, một người đang sống, họ sẽ không bao giờ còn gặp lại được nhau nữa.
Cơn mưa chiều rơi xuống như thác đổ, nó như xóa tan đi nỗi đau, xóa tan đi giọt nước mắt trên má Thanh. Thanh vẫn quỳ ở đấy, nước mắt vẫn cứ rơi, lệ không ngừng chảy, cơ thể Thanh run lên vì lạnh.
Không ai dám lên tiếng phá tan đi không khí im lặng này, không ai dám lên tiếng phá tan đi nỗi đau, mọi người sợ rằng chỉ cần một cái lay nhẹ, Thanh sẽ ngã quỵ, Thanh sẽ không đứng lên nổi nữa.
Thanh từng bảo Hoàng là hãy trân trong tình yêu đang có,vì khi đã mất sẽ mãi mãi không bao giờ tìm lại được nó, tình yêu là điều thiêng liêng và cao cả.Trái tim Thanh đau thật đau, lòng Thanh không ngừng nguyện cầu, gió mưa, sấm chớp không làm Thanh sợ nữa, bây giờ trong lòng Thanh chỉ còn lại một khoảng trống, chỉ còn lại một nỗi đau mà thôi.
Mỗi lần viết thư cho Thanh, Long luôn bảo Thanh rằng.
“ Hãy cố gắng, cuộc sống không bao giờ quá ảm đạm khi mặt trời vẫn còn chiếu sáng...
Hãy đừng rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, hãy đừng khóc nếu như một mai anh đi xa, một mai anh không trở về, anh không thể ở bên cạnh em nữa.
Hãy cố gắng mỉm cười, vì anh tin là em có thể tìm được hạnh phúc.
Hãy cố gắng nghĩ rằng anh chỉ tạm biệt em trong chốc lát, chỉ đi xa em một thời gian thôi, rồi mai sau này anh sẽ trở về bên em.
Hãy nghĩ rằng tình yêu chúng ta đã có với nhau là một kỉ niệm, là một phần trong kí ức của em.
Hãy cố gắng tận dụng, từng giây, từng phút, từng giờ để vươn lên, để mỉm cười, hãy nghĩ rằng anh đang ở rất gần em, rất gần.
Đừng bao giờ rơi lệ, đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ từ bỏ niềm tin. Vì nếu em còn sống thì anh sẽ sống mãi, nếu em chết đi, anh sẽ không bao giờ tồn tại. Em là tất cả những gì mà anh có, anh mong là em hãy trân trọng những gì mà em đang có, đừng hủy hoại chính mình, đừng vì sự ra đi của anh, em phải sống trong đau khổ, sống trong bóng tối. Ai sinh ra cũng có lúc phải chết, chỉ là đi trước hay là đi sau một chút thôi ….!!
Anh sẽ yêu em, dù là trong kiếp này hay là kiếp sau, dù mai sau chúng ta có là vô hình nhưng trái tim, hơi thở, sự sống của em chính là sự sống của anh, anh vẫn luôn ở trong em, anh không bỏ đi đâu cả.
Em hãy nhớ là anh luôn yêu em và vẫn mãi là vậy…..!!”
Sự thật lúc nào cũng đưa người ta đến tận cùng đau khổ.Thanh không muốn tin, không muốn biết, không muốn quan tâm nhưng sự thật vẫn là sự thật, Long đã ra đi thật rồi, ra đi không một lời từ biệt, Long bảo Thanh năm năm sau mới được ra thăm mộ Long vì Long muốn năm năm sẽ là thời gian cho Thanh làm lại cuộc đời, năm năm sẽ cho Thanh thêm sức mạnh, thêm niềm tin, thêm trưởng thành, năm năm chính là liều thuốc chữa lành những vết thương lòng do sự ra đi của Long gây ra.
Long ra đi, Long đã lấy mất hết tất cả của Thanh, Thanh bây giờ không còn gì nữa, chỉ còn lại một cái xác không hồn, chỉ còn lại một trái tim vỡ nát, và một niềm tin đã mất. Có lẽ Long đã tính sai, dù là năm năm, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, kiếp này hay kiếp sau, Thanh cũng không bao giờ quên Long, cũng không ngừng yêu Long, không ngừng nhớ về Long. Bây giờ Thanh đã mất hết tất cả, mất hết thật rồi…!!
Tình yêu đến với Thanh thật mau, để rồi sau những tháng ngày được xem là hạnh phúc là những chuỗi ngày lẻ loi và cô đơn.Chỉ mình Thanh bước lang thang trên con đường dài chẳng bóng người đi.Từ phút ấy Thanh đã nhận ra một điều, sẽ mãi mãi không còn những giây phút ấy, khoảnh khắc ấy sẽ mãi mãi xa rời Thanh. Mọi người đều biết Thanh đã hy vọng rất nhiều vào mối tình này, để rồi nhận được một nỗi đau càng lớn, một mối hận không bao giờ tan.
Giờ phút này Thanh còn gì để mất, khi tài sản lớn nhất trong đời Thanh cũng đã không còn.Than ôi ! tình yêu luôn là như vậy.Rất tiếc là Thanh lại không thể ngửi thấy nó,nhìn ngắm nó hay giữ nó thật chật. Nó không bao giờ là thực tại mà nó vẫn cứ phai mờ theo thời gian..Bây giờ tiếc nuối có lẽ cũng đã quá muộn rồi vì mọi việc đã xảy ra, Long đã ra đi và sẽ không bao giờ quay lại nữa, bây giờ chắc là Long đang ở một nơi rất xa, rất xa.
Chắc rằng từ giờ phút này, Thanh sẽ không bao ngừng khóc, không bao giờ ngừng gọi tên Long trong đau đớn, trong tủi hận, trong nhớ thương. Còn đâu tương lai, hạnh phúc tươi đẹp mà Thanh và Long đã từng vẽ ra nữa, còn đâu ánh bình minh mà sáng nào Thanh cũng được cùng Long tản bộ trên đường nữa, còn đâu tình yêu mà Thanh đã yêu bằng tất cả con tim, bằng nước mắt, bằng cảm xúc và bằng chính cơ thể của mình nữa. Bây giờ Thanh chẳng còn gì cả, chẳng còn gì hết, mọi thứ Thanh đang có, đang sở hữu đã ra đi theo Long rồi.
Có người đã nói với Thanh rằng, tình yêu không đơn giản như những gì ta đã nghĩ về nó. Giá như thời gian có thể quay trở lại và ước chi rằng có sự lựa chọn lại ở đây. Thanh ước Thanh đã được gặp Long sớm hơn, được yêu Long, được dành thời gian cho Long nhiều hơn, được làm nhiều việc cùng Long hơn. Thanh sẽ không cãi nhau, không gây sự, không giận hờn Long mà sẽ nghe lời Long, cố gắng làm tất cả để Long vui, Long hạnh phúc, Long cười, Thanh sẽ làm tất cả.
Nhưng hỡi ôi…!!Bây giờ tất cả đã muộn rồi, bây giờ thân thể Long đã nằm dưới đất lạnh, linh hồn Long đã theo gió, theo mây bay về phương trời xa, nếu có nhớ đến Long, có gọi tên Long trong những đêm dài lạnh giá, trong những lúc ngồi gục khóc, thì chỉ có tiếng gió, có tiếng nhạc leng keng của những cây phong linh treo trước cửa nhà mà Long đã mua tặng cho Thanh thôi.
Chỉ có những bông hoa lung linh khoe sắc trong gió trong nắng mai, chỉ có con chó Milu thương cô chủ là quấn quýt, là yêu thương đến Thanh. Từ nay cho đến mãi mãi về sau, Thanh sẽ không bao giờ gặp lại Long được nữa, tình yêu Thanh dành cho Long có thể bất diệt,có thể là không bao giờ nguôi nhưng họ không thể đến được với nhau.
Chính tử thần là người đã chia rẽ họ, chính tử thần đã dẫn Long đi, đã tách Thanh ra khỏi Long. Bàn tay hai người không thể nắm lấy tau nhau nữa, con đường hai người đi từ nay đã bị chia đôi ngả, một người sống, một người chết, sao họ có thể đến được với nhau.
Thanh ngồi đấy, ngồi im nhìn bức hình của Long trên bia mộ, Long đang cười, đang âu yếm, đang chào Thanh, có lẽ Long muốn nói “em yêu…!! Em có khỏe không…?? Có nhớ anh không..??có sống tốt không..??”
Có lẽ Long muốn hỏi Thanh nhiều điều lắm cũng như Thanh muốn hỏi Long, Thanh còn có quá nhiều thứ cần Long nói cho Thanh biết, cần Long dạy cho Thanh hiểu, cần Long làm chỗ dựa cho cuộc đời Thanh. Nhưng bây giờ Thanh chỉ có thể nhìn bóng hình Long qua khung ảnh, chỉ có thể nhớ khuôn mặt Long, nụ cười, ánh mắt, mùi hương của Long qua kí ức của mình.
Thanh tưởng là cuộc đời này Thanh sẽ không yêu ai, không thích ai, không cần ai che chở cho Thanh nhưng Thanh đã lầm, kể từ khi biết yêu là gì, biết hạnh phúc nhớ nhung là gì, Thanh đã trở thành một cô gái yếu đuối, một người hay dựa dẫm vào Long.
Chỉ cần Long buồn, Thanh không thể vui, chỉ cần Long vui, Thanh đang buồn cũng hóa hạnh phúc, tâm tư, tình cảm, cảm xúc của Thanh bị Long chi phối, bị Long làm cho thay đổi theo.
Thanh yên lặng nghe tiếng gió gào, nghe những giọt mưa đang rơi lộp bộp trên đất, nghe mùi hương đang lan tỏa trong gió, nghe con tim đang réo gọi tên Long, nghe lòng Thanh đang dâng lên nỗi xót xa, nghe tình mình sao mà cay đắng, sao mà xót xa quá.
Từng giọt nước mưa trên tóc, trên quần áo Thanh đang rỏ từng giọt xuống đất, chiếc giày Thanh đi đang ướt sũng nước, đôi mắt Thanh nhìn bức ảnh trên mộ Long không rời, đôi môi Thanh không ngừng run rẩy, lệ không ngừng tuôn trào mặc dù Thanh tưởng là Thanh không khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống long lanh như pha lê.
Cứ từng giây trôi qua nỗi đau lại giống như những con dao, chúng đang đâm thật sâu vào người Thanh.Có lẽ tim Thanh bây giờ đã nát vì Long, đã tan ra vì Long mất rồi.
Thanh nghe có tiếng Long thì thầm trong gió.
“
Xin lỗi em...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.