Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 34: Ả kỹ nữ phóng đãng

Lạt Tiêu Giang

23/04/2013



Minh Phượng trà lâu, giá cả bình dân chính là điểm đặc biệt của nó, ấm áp hài hòa là linh hồn trong thiết kế của nó, mang sắc thái ổn định trang nhã, ánh đèn êm dịu, kết cấu đơn giản, thoải mái mà vẫn chu đáo.

Sử Hạo đang mặc một bộ đồ phục vụ màu xanh da trời, nghênh nga nghênh ngang bước hình chữ bát đi lại bên trong hành lang của trà lâu. Một tay bưng cái khay, một tay nhón ít hạt bí ở trong đĩa cho vào trong miệng cắn cắn, rồi nhổ toẹt ra mấy cái vỏ.

Điểm đặc biệt của tay bồi bàn này khiến cho các vị khách thi nhau liếc mắt, thầm rỉ tai nhau:

"Minh Phượng trà lâu cũng bắt đầu thu nhận lao động trẻ em sao? Bất quá nhìn thế kia mà phải làm nghề phục vụ thì quả thực là mai một nhân tài a"

"Đến ngày mai rồi ta bảo con gái cùng con vợ ta nó đến thanh toán"

"Kính nhờ, đây là trà lâu"

Sử Hạo đi dạo vài vòng, rốt cuộc cũng tìm được hộp đêm có cái phòng tên là Mẫu Đơn, hắn gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp, chờ trong giây lát, hắn lại tăng thêm lực gõ cửa, nếu vẫn không có động tĩnh hắn sẽ đạp cửa, bất quá rất hoàn hảo, bên trong truyền tới âm thanh mất kiên nhẫn.

- Đm, thằng nào đấy.

Sử Hạo một tay chỉnh lại cái nơ, nhếch ra nụ cười tươi tắn vô hại đối với cả người lẫn vật, cũng không quản người ta có gọi mình vào hay không, chợt đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là bốn gã thanh niên tuổi trên 25 đang ngồi vây quanh một cái bàn chơi mạt chược, bên cạnh bọn chúng kẻ nào kẻ nấy đều có một ả ăn mặc gợi cảm, dáng vẻ nịnh nọt đĩ thõa lẳng lơ, có hai ả chia ra ngồi ở trên đùi hai gã khác, cái mông chỉ được che phủ bằng một chiếc váy ngắn cũn cỡn, không ngừng ngoe nguẩy, đong đưa, đụng chạm.

Tầm mắt Sử Hạo nhìn thoáng quá rồi rời đi, nhìn thêm nữa hắn chỉ sợ mình không thể chịu đựng được mà nện chết mẹ bốn cái thằng này sau đó đẩy lại cho bốn con bớp kia, mình đến là đến tìm thằng Cẩu Vương, chuyện đàn bà cứ tạm vứt sang một bên vậy.

- Có chuyện gì?



Một gã thanh niên trên mặt treo một vết sẹo nằm ngang như kiểu treo một con giun, nhìn chằm chằm vào Sử Hạo, híp đôi con mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

- À, là như này, ông chủ biết Cẩu ca ở hộp đêm vui chơi, cho nên bảo em đem đến một chút đồ ăn vặt.

Sử Hạo gập tay buông cái khay, khẽ khom người, không nhanh không chậm, nói một cách nho nhã, lễ độ, có thế thì mười phần mới giống tác phong của một thằng bồi đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, kẻ không biết thật đúng là nhìn không ra hắn đang đóng kịch, cái đống hạt bỉ kia cũng là chính hắn bỏ tiền túi ra mua, tiện nghi cho bọn này rồi.

- Ờ ờ, ông chủ chú rất biết điều, hắc hắc, để xuống đi.

Gã thanh niên "mặt sẹo" cười híp tịt cả mắt, vẻ mặt vô cùng khắm lọ, một ả mỹ nữ cũng trơ trẽn, ném về phía Sử Hạo một cái nhìn, bưng chén trà hoa cúc trên bàn uống một ngụm, rồi hơi khép hai tròng mắt, đôi môi đỏ kiều diễm khe khẽ mở ra, dùng miệng mớm cho "mặt sẹo".

Sử Hạo giật nẩy cả mình, đã được ngồi mát ăn bát vàng, lại được thêm một con bớp uốn a uốn éo, thật sự quá khiêm nhã, đừng nhìn nào, đừng nghe nào, hắn lẩm bẩm, chợt giả bộ cầm đĩa hạt bí trong cái khay lên, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, mới vừa rồi cái lúc mà hắn đi tìm hộp đêm cắn ác quá, bây giờ chỉ còn lại... bốn hạt, ơ.... vừa khít mỗi người một hạt.

- Mẹ kiếp, bốn hạt, mỗi thằng một hạt hả?

"Mặt sẹo” đối mặt với thằng bồi bàn đang nhìn vào số hạt bí trên bàn, nhịn không được rống lên.

Sử Hạo thông minh nhanh trí, cười quyến rũ nói:

- Các vị anh trai chớ nên tức giận, ông chủ chính là có dụng ý khác. Ờ.. bốn hạt bí đại diện cho cho tứ quý phát tài, tứ hỉ lâm môn, đại sát tứ phương, mấy vị anh trai năm nay nhất định là tiền vào như nước, từng bước thăng quan a.

- Hắc, thằng ranh, nói rất hay.



"Mặt sẹo" cười khẽ, con mắt nheo nheo đánh giá Sử Hạo, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, đem ả "tay vịn" trên đùi đẩy sang cái ghế bên cạnh.

- Hehe, mấy vị đại ca xin cứ tiếp tục, tiểu đệ đứng ở một bên, có gì phân phó cứ kêu một tiếng.

Sử Hạo mỉm cười cúi đầu, đi tới bên trái "mặt sẹo" lẳng lặng nhìn họ chơi mạt chược, bất quá chỉ một lúc sau, đã không tự chủ được mà ngó nghiêng lên người bốn con đĩ nọ, bắt đầu từ bộ trang phục đầy khêu gợi của các ả, rồi chuyển tới vẻ ngoài của các ả. Sử Hạo trong lòng đau đớn bi phẫn, ài, bây giờ đàn bà có chút dáng dấp, nhan sắc cũng đều đi làm cave hết cả, xã hội mờ mịt quá, mông muội quá, con người còn có cái gì gọi là tiền đồ nữa.

Bỗng nhiên một đạo kình phong đánh tới, thần sắc Sử Hạo ngẩn ra, chợt kinh hãi, chỉ thấy một cái bóng chân lao thẳng về phía mình, khá lắm Sử Hạo, lâm nguy không loạn. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn gập tay lại, giơ khuỷu tay lên vội vàng nghênh đỡ, khuỷu tay cùng bắp chân chỉ trong nháy mắt va chạm vào nhau, một tiếng vang nhỏ, Sử Hạo từ từ lùi về phía sau bốn năm bước rồi thân hình mới đứng vững, nếu không phải có mười năm khắc khổ rèn luyện, hạ bàn vô cùng vững chãi, sợ rằng lần này nhất định ngã chổng vó.

Sử Hạo tập trung nhìn lại, cũng phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của "mặt sẹo", chân y vẫn đang giơ cao, có lẽ y không nghĩ đến ta lại có thể đỡ được cú công kích đó, ở trong xã hội con người ta sờ, bò, lăn, đánh quả thật là chẳng hề giống nhau, bị bất ngờ ta hẳn sẽ chịu thiệt thòi, xem ra cái con Cẩu Vương này cũng không phải là hư danh, trước đó còn cho rằng y một chút bản lãnh cũng không có, tưởng y mải mê đánh bài chơi gái, chắc mấy thằng em cũng chỉ là loại phế vật, thật đúng nằm ngoài dự tính a.

Sử Hạo vừa định nói, nhưng "mặt sẹo" đã mở miệng trước:

- Thằng ranh, mày không phải là bồi bàn.

Quả là lần này Sử Hạo bị dọa phát sợ, hắn đã cố ý nhờ vị anh em phục vụ kia của Vương Hoa chỉ điểm qua cho vài chỗ cần chú ý, gã này thế quái nào nhìn ra, chẳng lẽ lộ tẩy rồi? Sử Hạo sắc mặt không chút bối rối, nói:

- Em mới tới

- Hắc hắc, nói! Mày rốt cuộc là thằng nào, là bồi bàn thì không thể thiếu cái thẻ ghi tên, còn nữa, làm đ** có thằng bồi bàn nào trông nó như mày, tay áo thì xắn lên, vạt áo thì buông xuống, hai tay đút túi quần, hết rung đùi đắc ý, lại liếc ngang liếc dọc, Minh Phượng thật tuyển bồi bàn như vậy à? Tưởng bố mày chột chắc.

Lúc này những gã khác cũng vội vàng đứng dậy, vô cùng hứng thú đánh giá Sử Hạo, đập bàn mạnh một phát, quát lớn:

- Con m* nhà mày, cố ý phá đám có phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook