Quyển 1 - Chương 59: Biến phát.
Lạt Tiêu Giang
23/04/2013
Sử Hạo nằm trên giường bệnh, cả người tựa hồ như đạng bị một cái vòng màu đỏ tươi như máu bao bọc lấy, từ góc chân lên đến đầu, với mắt thường có thể thấy được tốc độ di chuyện, lên đến ngực rồi lên đến mặt, thậm chí cả tóc cũng biến thành màu đỏ, cuối cùng, cả người cũng thành màu đỏ, qua miếng băng gạc, có thể thấy được da thịt của hắn đỏ như máu.
Sử Hạo ngủ mơ chỉ cảm thấy bản thân như đang lạc vào trong một dòng biển rộng lớn, giống như một con cá nhỏ vô tư bơi qua bơi lại,cả người thư thái nói không nên lời. Cái cảm giác thư thái này làm cho hắn càng muốn ngủ thêm, nhưng mà, lòng biển tưởng bình yên nhưng thật ra đang có bão này đang chờ chú cá nhỏ kia.
Người mang áo mưa thần bí kia đã tiêm vào thân thể của Sử Hạo chất S-P-1 đã được cải tạo có màu đỏ như máu, theo mạch máu mà di chuyển khắp toàn thân, không ngừng kích thích những S-P-1 ẩn núp trong cơ thể hắn, làm cho năng lượng trong tứ chi của hắn tựa hồ như bị hấp dẫn, bắt đầu ngo ngoe muốn động. Sử Hạo dù đã ngủ say cũng không khỏi cau mày, cơ mặt không ngừng co quắp, tựa hồ như rất đau đớn, bất quá chất lỏng màu đỏ không biết tên ấy tựa hồ không đủ để kích thích hết năng lượng S-P-1 trong cơ thể hắn, năng lượng S-P-1 chỉ vùng vẫy một chút rồi lại nằm yên xuống, mặc dù chưa kích thích hết, nhưng cũng đủ để chữa trị thương thế của Sử Hạo, dù rằng không trợ giúp quá lớn, nhưng ít ra cũng giúp hắn giảm bớt đau đớn.
“Aaaaa...”
Sáng ngày hôm sau, trong phòng bệnh đột nhiên truyền ra một tiếng hét chói tai, nếu là nửa đêm trăng lên cao, mức đề xi ben của tiếng hét này đủ hù chết phần lớn mọi người trong bệnh viện. Sử Hạo bị tiếng thét này làm cho bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn gặp ác mông, mà “bối cảnh âm nhạc” kiểu này quả thật rất kinh khủng.
Khi mở mắt ra, đã thấy Yến Tĩnh đầu đội một cái nón tròn, thân mặc một cái áo hình cánh hoa rộng thùng thình, ở dưới là một cái quần jean bó sáng, chân mang giầy ống da cao màu cà phê, tay thì che miệng lại, ngạc nhiên đứng ở cửa, hai mắt Sử Hạo không khỏi sáng người, thanh xuân tịnh lệ, hương khí đằng đằng cũng không đủ để hình dung Yến Tĩnh bây giờ, quần áo ôm sát người làm lộ ra vóc người của nàng, điện nước đầy đủ, đôi giày da màu cà phê cùng với cái túi xách làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên của nàng, bây giờ đã đầy đủ như vậy, về sau không biết lớn lên sẽ thế nào, yêu cơ ơi yêu cơ....
Yến Tĩnh đưa tay chỉ về Sử Hạo, đôi mắt long lanh mở to ra y như mắt mèo vậy, tràn đầy vẻ kinh hãi.
Bà nội đang dựa đầu vào giường bệnh của Sử Hạo để ngủ, cũng bị tiếng hét chói tai này làm cho giật mình, ngẩng đầu chuẩn bị nhìn xem là ai, đột nhiên ánh mắt tập trung lên đầu Sử Hạo, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi cùng với ngạc nhiên không kém Yến Tĩnh.
Cảm giác đầu tiên khi Sử Hạo tỉnh lại là Yến Tĩnh hôm nay thật sự rất hấp dẫn, cảm giác thứ hai là cả người không còn đau nhức nữa. Mặc dù thân thể vừa động đậy là thấy đau, nhưng vẫn tốt hơn so với hôm qua rất nhiều. Điều này làm cho Sử Hạo không khỏi mừng rở, thân thể mình có năng lực tự hồi phục kinh người như vậy, nhất định có cơ hội khỏi hẳn, nhất định sẽ tốt lên. Hạo ca, đis mẹ mày phải có tự tin lên chứ! Nghĩ như vậy, lo lắng ngày hôm qua của Sử Hạo đã hoàn toàn bị quét sạch, nhìn thấy giống như bầu trời trong sáng sau cơn bão, tâm tình cũng trở nên rất tốt, ít nhất là không còn trầm lặng như ngày hôm qua, đạo lý thời tiết làm ảnh hưởng đến tâm lý con người cũng rất đúng.
Nhìn bà nội có chút tiều tụy, Sử Hạo oán giận nhìn Yến Tĩnh một cái, nếu như bây giờ có thể đứng dậy, hắn khẳng định sẽ oánh nàng một trận, sáng sớm đã chạy đến bệnh viện gào thét, hơn nữa còn lựa lúc mình và bà nội đang ngủ mà hét nữa chứ, không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục của trẻ vị thành niên sao? Mà đối với thân thể người già cũng không tốt. Cô nàng này rốt cục muốn làm gì, không thừa dịp lúc mình đang ngủ mà làm ra hành động phi pháp gì đó chứ? Vội vàng cảm thụ “tiểu Hạo Hạo”một chút... may quá, không bị cái gì hết.
Sử Hạo nghi hoặc nhìn Yến Tĩnh, lại nhìn bà nội, phát hiện ra hai người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái đầu của mình, theo tiềm thức hướng mắt lên trên, vẻ mặt hai người này là sao, trên đầu mình nở hoa???
“Tiểu ... tiểu lưu manh... tóc... tóc anh...” Yến Tĩnh cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, tổ chức ngôn ngữ cũng hình như bị rối loạn, trong một đêm mà xảy ra biến hóa lớn như vậy, cũng quá là khó tin.
Mắt của Sử Hạo đảo liên tục, tựa hồ như muốn nhìn trên đầu mình rốt cục có cái gì, bất quá cái này coi như là hành động khá là ngu, nếu không dùng gương để soi thì cả đời không nhìn thấy được trên đầu có cái gì, trừ phi là hai mắt của mình nằm trên mặt người khác!
“Tóc? Ặc... sao vậy? Có rất nhiều gàu sao?”Sử Hạo kinh ngạc hỏi, nếu như chỉ có một mình nàng thì có lẽ là đang trêu chọc mình, nhưng bà nội cũng có vẻ mặt khó tin này, như vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Yến Tĩnh lấy từ trong túi xách ra một cái gương nhỏ, đi đến bên cạnh Sử Hạo, cầm cái gương mà tay vẫn không ngừng run nhè nhẹ.
“A....”Trong bệnh viện lại truyền ra một tiếng hét y như quỷ khóc vậy, tiếng hét này còn thê lương hơn cả tiếng hét vừa rồi, càng chói tai hơn, mà âm lượng cũng lớn hơn, nhức óc hơn, và kéo dài hơn. Gần nửa phút đồng hồ, làm cho mọi người thầm than sợ hãi, cái phổi của thằng này lớn thật, không đi hát ô pê ra hơi phí.
Dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Yến Tĩnh vẫn bị tiếng hét của Sử Hạo làm cho giật mình suýt rớt cái gương xuống luôn, không ngờ một giống đực lại có thể phát ra một tiếng hét chói tai kinh hồn như vậy, cái phổi này quả thật làm cho người ta đố kỵ đây.
“Xảy ra chuyện gì vậy, mẹ kiếp, thằng nào nhuộm tóc giúp tôi, còn nhuộm màu đỏ nữa, nhìn giống như là cái đầu máu. Nhưng mà, khuôn mặt này, quả thật rất có mị lực”Sử Hạo nhìn gương ngẩn người, tướng mạo của mình trong gương không biến hóa quá lớn, nhưng khí chất chỉnh thể lại hoàn toàn thay đỏ, mái tóc đỏ như máu, mà màu đỏ này không được dùng để sản xuất thuốc nhuộm, mà cái màu đỏ quái dị này, giống với màu của máu độc nhất vô nhị vậy. Mái tóc màu đỏ, cùng với khuôn mặt thanh tú, cả người mơ hồ để lộ ra khí chất mà quý tộc trưởng thành mới có. Nhưng hắn chợt cười khổ, biến hóa lớn như vậy thì có lợi ích gì.
Trong lòng Sử Hạo nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, việc này quả thật rất quái dị, tựa hồ trên người mình luôn phát sinh ra những chuyện vô cùng kinh h4ai thế tục, năng lượng hồi phục thương thế nói ra cũng đủ làm cho người ta sợ chết khiếp, hơn nữa trong cơ thể còn bùng nổ một lực lượng mà không có bất cứ một giải thích hợp lý nào, hôm nay tóc của mình lại đột nhiên biến thành màu đỏ nữa. Việc lạ mỗi năm, năm nào cũng có, mà càng lúc càng đặc sắc hơn, và hơn hết là luôn xảy ra trên người mình.
Nghĩ mãi cũng không ra, Sử Hạo đành nhìn Yến Tĩnh, bất lực nói : “Đại tiểu thư, sáng sớm không đi học hả? Chạy đến đây làm gì?”
Yến Tĩnh cũng hồi phục tinh thần, quơ quơ cái túi ny long trong tay, mỉm cười ngọt ngào nói : “Tôi mua cho anh bữa sáng, bây giờ mới tám giờ, còn nửa tiếng nữa mới đi học!”
Sử Hạo ngẩn người, cảm thụ sự quan tâm chân thành đó, thản nhiên cười, quay đầu lại nhìn bà nội mái tóc đã bạc màu, vẻ mặt đầy mệt mỏi, đau lòng nói : “Bà nội, bà mệt lắm rồi, bà nhanh về nghỉ ngơi đi, nơi này có y tá, không có chuyện gì đâu”
Tình huống của Sử Hạo, bà nội cũng biết, khi nghe được tin Sử Hạo sẽ tàn phế cả đời, bà nội chấn động gục ngã, trong lòng đau khổ không nói nên lời, đứa nhỏ này từ nhỏ đã phải chịu khổ với mình, bây giờ mới mười mấy tuổi, mà đã bị thương thành như vậy, vẫn chưa có con cái gì. Bà đã xem Sử Hạo trở thành cháu ruột của mình rồi, sao mà không đau lòng được, bây giờ thầm nghĩ lúc mình còn sống nên chăm sóc tốt cho nó : “Bà nội không sao, bà nội ở đây cùng Hạo Hạo”
“Bà nội, thật sự không có gì đâu, bà về nghỉ ngơi nhanh đi”Thái độ Sử Hạo rất kiên quyết, bà nội cuối cùng không lay chuyển được hắn, đành phải cất bước ra về, nhưng trước khi ra khỏi cửa cứ dặn dò Sử Hạo là có việc thì nhất định phải gọi y tá.
Yến Tĩnh lại có thêm một hiểu biết mới về Sử Hạo, tiểu lưu manh này đối với bà nội thật là tốt, thì ra là một hiểu tử.
Móc trong túi ny long ra một hộp đậu, một chút mỹ vị, một ít bánh ngọt, vài miếng sushi cùng với nhiều thứ khác, Yến Tĩnh cười nói : “Nếu bà nội đã về, vậy thì để cho đại mỹ nữ hầu hạ anh, thật sự là tiện nghi cho anh”
“Đừng tưởng rằng tôi không thể động là cô muốn làm gì thì làm, tôi sẽ bảo vệ thân trong sạch nào!”Sử Hạo mở mồm ra cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa nói : “Thật ra tôi cũng không khó hầu đâu... à, cái bánh này thật là ngon, ngày mai lại mua cho tôi nhé, nhớ mua cái loại nào có nhiều kem đấy”Hắn không chút khách khí, ngược lại còn ra yêu cầu không biết xấu hổ này.
“Té đi, sắc phôi, ngày mai tôi sẽ không lại thăm anh đâu, anh cho rằng người ta rất dễ dãi sao?”Yến Tĩnh bất mãn bĩu môi nói.
Nhiêu Hải Yến trong tay cầm một phần ăn sáng, đứng lẳng lặng ngoài cửa phòng bệnh, xuyên qua khe cửa chưa đóng chặt này, có thể thấy rõ tình cảnh bên trong, tóc của hắn sao lại...?
Nhiên Hải Yến nhìn người nằm trên giường bệnh, là thiếu niên thanh mai trúc mã mười năm với mình, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn, đột nhiên khuôn mặt nàng hiện ra một sự u buồn không thể biến mất, người con gái bên cạnh hắn giống như một cô gái tuyệt đẹp bước ra từ trong tranh, vô luận là dáng người, tướng mạo, hay gia thế đều hơn mình một bậc, mà người ta lại giống như một cô vợ nhỏ vậy, không khí bên trong nhất định rất là ấm áp.
Nhiêu Hải Yến đột nhiên cảm thấy có chút mất mác, nhẹ nhàng để bữa sáng xuống trước cửa, xoay người rời đi, tiểu Hạo, đáp ứng mình, mặc kệ thế nào, bạn nhất định phải kiên cường lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.