Quyển 1 - Chương 72: Giúp tao tìm một con nhỏ.
Lạt Tiêu Giang
23/04/2013
Dương Lâm chậm rãi từ bàn làm việc đi tới, đạo mạo nghiêm trang nói : “Khai giảng đã hơn ba tháng, mà số ngày Sử Hạo không đi học đã gần đến hai tháng, trong đó có cả tháng nghỉ học. Dựa theo quy định của trường học, nếu nghỉ học đến nửa tháng sẽ bị đuổi học, hơn nữa còn đánh nhau ẩu đả, uống rượu gây chuyện, nhục mạ và đánh cả giáo viên. Loại chuyện gì Sử Hạo cũng đã làm, loại con sâu làm rầu nồi canh như vậy kiên quyết không thể giữ lại trường học, trường chúng ta là một trong ba trường đứng đầu Đông Sơn huyền, tuyệt đối không thể vì một tên hư hỏng như vậy mà làm hư tổn đến danh dự và quy tắc của trường. Nếu lần này bỏ qua cho Sử Hạo, lần sau lại xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Sử Hạo, đến lúc đó muốn cứu cũng không kịp rồi, giáo đổng, hy vọng ngài suy nghĩ thận trọng”Ánh mắt của hắn chân thành, ngữ khí thành khẩn, giống như là đã suy nghĩ cho trường học vậy.
“Phương diện này trường học đã có phương án, Sử Hạo quả thật đã xin nghỉ bệnh, trường học cũng đã quyết định, không cần nhiều lời”Người kia không ngờ lại có người phản đối trước mặt mọi người, nên vô cùng tức giận.
“Giáo đổng, xin ngài suy nghĩ thận trọng, nếu như để loại học sinh này tiếp tục ở lại trường, sẽ càng mang đến nhiều học sinh hư hỏng hơn, đến lúc đó sợ rằng trường học sẽ bị nhiễm đầy chướng khí. Chuyện hắn nghỉ bệnh là thật, tất cả mọi người đều nghe qua chuyện hắn tàn phế, nhưng hôm nay hắn lại đột nhiên từ xe lăn nhảy dựng lên, bây giờ còn đứng đây rất tốt, hơn nữa còn dám nhục ma đe dọa tôi, loại học sinh này tôi tự hỏi không có năng lực giáo dục tốt”
“Không có năng lực giáo dục học sinh, thì có thể rời trường học. À, đúng rồi, nhớ để thư từ chức trên bàn của tôi”Người kia lạnh lùng lên tiếng, xoay người rời đi, Dương Lâm mặc dù là giáo sư có bằng cấp tại Nhị Trung, nhưng cũng không quan trọng bằng một học sinh có thể giúp Nhị Trung đoạt giải quán quân của đại hội. Đông Sơn Huyền Nhị Trung đã gần mười năm qua chưa đạt được quán quân bao giờ, nhưng cũng không vì thế mà từ bỏ cho đại hội lần này. Tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian, đủ để thấy được trường học rất coi trọng chuyện đại hội lần này. Đại hội là nơi thể hiện trực tiếp giá trị của một trường học.
Hai tay Sử Hạo ôm cái ót, nhếch miệng cười nhìn Dương Lâm, rồi quét mắt nhìn đám thầy cô đang á khẩu không trả lời được, chợt giơ ngón giữa lên, làm ra một vẻ khinh bỉ với tất cả thầy cô trong phòng, lắc đầu than : “Ai, làm giáo viên như các người quả thật là một thất bại!”Nếu bọn họ đã muốn đuổi mình ra khỏi trường, thì mình cần gì phải tôn kính bọn họ nữa? Trong mắt của Sử Hạo chỉ có hai loại người, một là bạn,hai là kẻ địch, không có loại người thứ ba.
Sử Hạo rút một điếu thuốc ra, để lên miệng, sau đó thuận tay lấy cái hộp quẹt để trên bàn làm việc mồi một cái, rồi cũng tiện tay cất cái hộp quẹt vào trong túi của mình, xoay người rời đi. Có giáo đổng làm chổ dựa, cần phải sợ cái chó gì. Trong trường tư, không người nào có thể có quyền lực vượt qua giáo đổng cả, giáo đổng là Boss cấp cuối cùng rồi, ngay cả hiệu trưởng trước mặt giáo đổng cũng chỉ biết cúi đầu.
Sử Hạo lái chiếc xe lăn 20km/h về phòng học, Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào liền vây lấy Sử Hạo, hỏi rõ tình huống. Sử Hạo móc trong túi ra gói thuốc Trung Hoa, đưa cho mỗi người một điếu, Vương Hoa cầm lấy điếu thuốc, hút một cái rồi nói : “Thuốc này từ đâu mà có, đâu phải loại mày thường hút”
“Vừa rồi có một gã mà giang hồ gọi là giáo đổng đưa cho tao”Sử Hạo vô sỉ bóp méo sự thật một chút.
Tiền Nhâm Hào hít một hơi thật sau, ánh mắt phảng phất như đạt đến cao trào, Sử Hạo nhìn thấy mà đau lòng, khóe miệng co lại, nói : “Đây là Trung Hoa, chứ không phải Trung Nam Hải, mày hút cho chết hả, sao mà kéo dữ vậy?”
Tiền Nhâm Hào khinh thường nói : “Tao vốn định cai thuốc, mày làm vậy là đầu độc mầm móng tương lai của quốc gia đó”
“Nói đi, rốt cục là thế nào?” Vương Hoa thấy ánh mắt sung sướng của hắn, rồi lại nghe hắn có quan hệ với giáo đổng, biết chuyện khẳng định đã chuyển.
“Vừa rồi lúc tao rời khỏi đây, tự nhiên mắc ỉa, nên phải vào toilet, mà mẹ nó cái toilet hôi chết mẹ, còn tao thì quên mang giấy”
“Nói phần chính đi!”
“À, sau khi đi toilet xong, tao đến phòng hiệu trưởng, vừa đẩy cửa vào thì phát hiện ra hiệu trưởng và Dương Lâm đang chơi trò cầm thú với nhau trên ghế sa lon”Sử Hạo giảng giải một cách mãnh liệt, sinh động y như thật, vừa diễn tả bằng hành động vừa kết hợp với tiếng rên rĩ, không thua gì phim sex cả. Cuối cùng cao giọng nói : “Đây là chuyện bí mật giữa hiệu trưởng và Dương Lâm, giáo đổng bảo tao giữ bí mật, các vị bạn học ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài”Trong phòng học xôn xao lên, không ngờ hiệu trưởng và Dương Lâm lại chơi gay với nhau.
Vương Hoa cân nhắc một hồi, chỉnh sửa những câu nói từ miệng Sử Hạo, rốt cục cũng tìm ra được tin tức thật. Sử Hạo giúp Nhị Trung cướp lấy quán quân của đại hội, lấy cái này ra làm điều kiện với giáo đổng. Chỉ là, hắn thật sự có thể đánh bại Chung Long sao? Anh em của mình tham gia đại hội, như vậy chứng tỏ rằng cũng có thực lực, nhưng mà, Chung Long không phải là loại học sinh bình thường, không tránh được một chút lo lắng, lần trước bị đánh cho tàn phế, vừa mới hồi phục một cách thần kỳ lại, tiếp theo không biết gặp phải tình huống gì đây.
Tiếng chuông vang lên, tiết học đầu tiên là tiết hóa, Dương Lâm cầm một xấp bài kiểm tra nghiêm mặt đi vào phòng học, đập xấp bài lên bài, trầm giọng nói : “Đây là đề thi trắc nghiệm mô phỏng thi cuối kỳ, năm mươi người mà có gần hai mươi người rớt, còn năm người thì không giao bài, thật không biết các em đến đây để học hay làm gì nữa”
“Năm mươi học sinh, mà có đến hai mươi người rớt, đúng là, không biết ông đến đây dạy học hay làm cái gì nữa. Trách không được Đông Sơn Huyền lại không có tiền đồ như vậy”
“Ai nói đó”Dương Lâm giận dữ nói.
Sử Hạo đứng dậy, chỉ vào mũi mình nói : “Hạo ca nói!”
Dương Lâm tức đến hộc máu, mặt thì lúc xanh lúc trắng. Trước kia chưa có chổ dựa giáo đổng thì Sử Hạo cũng đã rất bố láo rồi. bây giờ hậu thuẫn cực cứng, càng thêm kiêu ngạo. Nhưng hắn không thể làm gì được Sử Hạo, cũng không biết giáo đổng ăn trúng cái gì nữa, lại đi chiếu cố cho một học sinh như vậy nữa, tức giận không có chổ phát tiết ra đến nghẹn luôn rồi. Sử Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Sử Hạo, nhẹ giọng nói : “Đừng kiêu ngạo, Cẩu Vương sẽ nhanh chóng đến tìm mày, tiểu tử, đừng tưởng có chút quyền cước thì bố láo, lúc tao lăn lộn trong xã hội, mày đại khái vẫn còn đang chơi bán đồ hàng đó!”
Thật sự là, việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Đường đường là một thầy giáo nhân dân lại bắt đầu uy hiếp một học sinh, thằng nhãi này còn tưởng mình ghê gớm lắm, xem ra không cho nó biết một chút, thì nó sẽ không sợ hãi. Nếm qua tư vị chịu khuất nhục rồi mới hiểu được trong tim có sợ hãi, mới biết rằng không có thực lực thì nhất định phải cúp đuôi bò xuống.
Dương Lâm là loại như vậy.
Sau khi hết tiết, Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường cùng tụ lại chổ Sử Hạo, hắn nói : “Tiền tổng, giúp tao tìm một con nhỏ, tốt nhất là nữ sinh trung học”
Tiền Nhâm Hào vui mừng ra mặt : “Hạo ca, mày rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi hả, hào phóng, kiều diễm, dâm đãng, hay nội liễm, quyền rũ?”
Sử Hạo suy nghĩ một chút rồi nói : “Dâm đãng đi”
“Mày đúng là một thằng dâm tiện, lại còn ra thích thành thục hơn mình nữa, mang tao đi với?”Long Giang giương nanh muốn vuốt, làm ra vẻ nóng lòng.
“Nếu mày muốn phá thân, không phải là có Trần Thi Lôi sao, nàng ta là một cực phẩm đó. Nếu mày không tin, tao có thể đại công vô tư, hiến dâng trinh tiết của mình cho mày quan sát”
“Tư tương hơi tởm, cút mẹ mày đi!”
Vương Hoa không để ý đến mấy tên súc vật tinh trùng thượng não này, hỏi : “Sử Hạo, mày muốn làm gì?”
Sử Hạo cười thần bí : “Cho Dương Lâm một đại lễ vật”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.