Quyển 1 - Chương 26: Người yêu của anh, hãy bảo trọng
Lạt Tiêu Giang
23/04/2013
Rượu cồn cho người ta thêm can đảm, nam sinh muốn biểu lộ với nữ sinh cũng cần phải mượn chút kích thích của rượu cồn, nhưng uống rượu cũng là nhân tố chính gây nên hỏng việc, dưới sự kích thích của rượu cồn. Sử Hạo gần như phát điên, cái bạt tai đột nhiên xuất hiện càng làm cho hắn không còn cách nào để khống chế nổi tâm tính của mình. Tùng Lâm Vương trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, nhưng cơ hồ hắn không biết, trước mặt mình chính là Nhiêu Hải Yến.
Nghe được thanh âm của Vương Hoa, đầu Sử Hạo kêu "Oang" một tiếng, trong chớp mắt tỉnh táo hơn nhiều, cũng may hắn phản ứng nhanh nhậy, vội vàng mạnh mẽ thu hồi lực, con dao lướt ngang qua cái cổ trắng nõn của Nhiêu Hải Yến, vài sợi tóc đen theo gió lung lay, rồi rụng xuống.
Tất cả học sinh trong phòng học bị dọa đến tái nhợt mặt mày, run rẩy toàn thân, thật quá mạo hiểm. Mới vừa rồi, chỉ cần chậm trong gang tấc, nhát dao kia có thể đã cắt đứt cổ họng Nhiêu Hải Yến.
Dương Lâm nằm ở cách đó không xa khiếp sợ đái ra máu, đây rốt cuộc là loại học sinh gì, bản thân quãng đời dạy học đã được tám năm, từ trước đến nay chưa hề bao giờ đụng phải cái thứ học sinh này. Vừa rồi nếu không phải có Nhiêu Hải Yến ra tay, không biết chừng thằng đó thật sự đã chọc cho mình vài nhát dao. Trên TV chẳng phải thường xuyên đưa tin, kẻ nào rồi người nào đó chỉ vì một chút chuyện vặt, mà cuối cùng bị đâm cho nát như tổ ong vò vẽ đấy sao, cứ nghĩ đến cảnh tượng đó, lại càng làm cho Dương Lâm bắt đầu táng đảm kinh hồn.
Nhiêu Hải Yến dường như đối với giây phút sinh tử vừa qua có chút bồi hồi vô cảm, một đôi mắt hình quả hạnh thấm đẫm nước mắt, nàng nhìn Sử Hạo, nức nở giận giữ thét:
- Tiểu Hạo, rốt cuộc là tại làm sao? Tại sao ngươi lại biến thành như vầy? Trước kia nhà ngươi hòa nhã như thế, thân thiện như thế, thế nhưng bây giờ, ngươi lại đổ đốn như thế, hơi một tí là ra tay đánh người, tính khí thô bạo, kiêu căng ngạo mạn, hung hăng độc đoán. Ngươi trước kia không phải ghét nhất loại người ấy sao? Tại sao bây giờ ngươi lại trở thành loại người đó? Ngươi có xứng đáng với bà nội của ngươi không? Tại sao ngươi trưởng mà không chịu thành (người dài nhưng óc vẫn ngắn-dịch giả). Ngươi luôn miệng nói rằng sau này lớn lên sẽ cho bà nội và muội muội có được những ngày tươi sáng, nhưng thật ra ngươi chỉ là kẻ quan tâm đến chính bản thân mình, giờ đây ngoại trừ gây họa ra, nhà ngươi có thể làm gì? Ngươi dựa vào đâu để bước chân ra xã hội. Thầy Dương nói không sai , ngươi sa lầy như vậy, thì cuối cùng cũng chỉ thành những con người ở dưới đáy của xã hội mà thôi, ngươi cho rằng ngươi như thế là rất tài giỏi có phải không, ngươi là cái loại tồi tệ.............
Nói xong câu cuối cùng, Nhiêu Hải Yến hét lên gần như khản cả giọng.
- Câm mồm!
Sử Hạo lạnh lùng nói, thanh âm không lớn, nhưng mang theo vẻ lạnh lẽo đến thấu lòng người.
Cho tới nay, nàng dường như vẫn là vị nữ thần của lòng ta, ta toàn tâm toàn ý đối với nàng, cho dù nàng đến với kẻ khác, ta vẫn yên lặng mà chúc phúc cho bọn nàng. Thế nhưng, ta thật không nghĩ tới, ta trong lòng nàng cuối cùng lại thành ra cái loại hình tượng này, tính khí thô bạo à, ngông cuồng ngạo màn hả, hung hãn độc đoán sao, thì ra vậy, trong lòng nàng ta lại là thằng đê tiện như thế. Không đáng một đồng, ha ha ha, buồn cười thật, buồn cười đến nỗi vẫn còn ảo tưởng hão huyền mà cho rằng có thể khiến cho nàng ấy hồi tâm chuyển ý, ước mơ cùng nàng gây dựng một gia đình, sinh ra một đứa con đáng yêu, cùng bà nội, muội muội tiếp tục sống cuộc sống bình thản hạnh phúc, ha ha, thì ra đều là ta ảo tưởng, giấc mộng này, cũng nên tỉnh đi thôi.
Thời khắc này, trong lòng Sử Hạo khổ tâm không ai có thể hiểu thấu, bộ ngực của hắn bị đè nén thật đau đớn, thêm lần nữa, hắn nghĩ đến phải khóc thật to, chẳng qua là, hắn nhịn được, hắn sẽ không để cho kẻ nào đó thấy được mặt yếu đuối của nội tâm mình, tuyệt đối không. Xoay mình lại, sắc mặt của hắn không chút thay đổi, ngữ khí lạnh lùng như băng:
- Rất tốt, thì ra ở trong lòng cô, ta lại là như thế, ha ha. Tốt vô cùng. Không văn hóa thì đã sao, không nhà cửa thì đã sao, không bằng hữu thì thế nào, cứ chờ mà xem, một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho chúng nhân tất cả đều phải biết, Sử Hạo - Ta không thể đem ra so sánh với bất cứ loại người kém may mắn nào. Một ngày nào đó, ta sẽ cho cô hiểu, dựa vào đôi nắm đấm, Sử Hạo - Ta sẽ đánh ra một mảnh thiên hạ.
Dừng lại một chút, thanh âm Sử Hạo bỗng nhiên pha chút vẻ khác thường:
- Nhiêu Hải Yến, hôm nay là ngày mùng một tháng 11, chúng ta quen nhau vừa tròn đúng mười năm rồi. Ngày này của mười năm trước, anh biết, em vẫn còn nhớ ngày này của mười năm trước bằng không ngày hôm nay em cũng sẽ không yêu cầu anh tan học rồi cùng về nhà, cảm ơn em đã làm bạn với anh trong suốt mười năm qua. Hôm nay sẽ là cái dấu chấm hết cho tình cảm mười năm trời. Anh là loại người nằm dưới đáy xã hội, từ nay về sau sẽ không cùng em quan hệ nữa, hãy bảo trọng.
- Tiểu Hạo.....
Đột nhiên bên tai Nhiêu Hải Yến nổ vang một trận, đầu óc trong chớp mắt bỗng trống rỗng, dường như mọi suy nghĩ đều bị hút ra khỏi đầu bởi câu nói kia của Sử Hạo, nàng kinh ngạc nhìn Sử Hạo đang lững thững bước đi, há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thành lời. Nàng không biết tại sao khi trông thấy Sử Hạo gây ra tai họa mình lại có cảm giác tức giận như vậy, bản thân cũng biết rõ lòng tự ái của Sử Hạo mạnh mẽ như vậy. Thế mà còn nói ra những lời như vậy....
Với cú xoay người trong phút chốc kia, con tim Sử Hạo dường như đang bị nắm lại thật chặt, điên cuồng bị bóp nghẹt, cả quả tim lẫn bộ não đều đau đớn làm cho hắn mấy lần muốn gục xuống. Mười năm rồi, tình bạn mười năm, tình cảm mười năm. Tại sao cuối cùng ngay cả em cũng lại đối xử với anh như vậy, anh vẫn cho rằng trên thế giới này mọi người đối lập với anh, duy chỉ còn em đứng về phía anh, thế nhưng, bây giờ đây, ngay cả em cũng rời bỏ anh, trừ bà nội và muội muội, anh tựa hồ thật sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Đã từng có biết bao đêm, ở trong giấc mộng mơ nhìn thấy em, cùng anh tay dắt tay dìu, bước đi chầm chậm dưới chiều hoàng hôn, rồi cùng nhau trải qua quãng đường đời thật dài. Đã từng có biết bao đêm, ở trong giấc mộng em cười xinh xinh, tay em nắm lấy tay anh, hai ta bước tới thiên đường tình yêu, đã từng có biết bao đêm......... Bây giờ, mộng đẹp đã tan vỡ, anh còn lại gì đây?
Sử Hạo nhắm mắt lại, cố kìm nén không để chảy xuống dòng nước mắt nóng hổi, hắn phát hiện ra trong những ngày qua mình tựa hồ càng ngày thêm yếu đuối. Nước mắt luôn không kìm nén được, chỉ chực thoát ra khỏi hốc mắt mà chảy xuống.
Hai tháng trời ngắn ngủi, trải qua thật quá nhiều, rủi ro trong tình yêu, đau đớn sinh và tử, ẩu đả tại trường học, Phương thúc lại rời đi, còn cái thân thể này, mỗi ngày lại một kiểu, ta biết phải làm sao?
Đã từng đứng chờ bên con đường cái, dưới bóng tàng cây ngô đồng cao lớn tươi tốt, đón lá rơi lả tả, ngóng nụ cười ngọt ngào đến từ một cô bé, cô bé này đã từng cùng ta, nắm tay tiến bước, một thước không rời, từng khiến cho ta biết bao nhiêu đêm bật cười tỉnh lại, ngày nhớ đêm mong, tại cái ngày đánh dấu vừa tròn mười năm quen biết, cũng chính là ngày ngăn cách chúng ta thành người của hai thế giới riêng, mười năm đó sẽ giống như ngày hôm qua, chẳng ai còn quen biết ai.
Hình bóng của nàng ở trong kí ức vẫn thực rõ ràng, nhưng lại khiến cho ta không cách nào chạm được tới, Sử Hạo - Ta không cần đến bất cứ sự thương hại nào, mất đi tất cả, ta vẫn là ta.
Vương Hoa kinh ngạc nhìn về phía Sử Hạo, cái thân ảnh kia thất tha thất thểu nhìn thật thê lương, gã bỗng nhiên cao giọng nói:
- Sử Hạo, cậu không phải chỉ có hai bàn tay trắng, cậu còn bọn ta, những người anh em, bất kể cậu có coi chúng ta là anh em hay không, còn ta, Vương Hoa, với cậu luôn là bằng hữu.
Nét mặt của gã nghiêm túc, trong đôi mắt ánh lên vẻ chân thành không gì che dấu nổi.
- Sử Hạo, ta - Tiền Nhâm Hào, với cậu cũng luôn là bằng hữu, mặc dù trước đây hai ta có chuyện xung đột, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình bằng hữu của chúng ta, có thể cậu không xem trọng ta, có thể cậu đối với ta trong lòng còn khoảng cách, không sao cả, cậu chỉ cần nhớ, Tiền Nhâm Hào - ta chính là người anh em của cậu, ta tin Long Giang, Trương Thiên Cường cũng không ngoại lệ.
Tiền Nhâm Hào đứng ở bên cạnh Vương Hoa, thần sắc của gã lộ vẻ chăm chú chưa bao giờ có, học sinh Sơ tam Ban 7 lần đầu tiên trông thấy Tiền Nhâm Hào nghiêm túc như thế, tất cả bọn chúng không khỏi vô thức nhìn sang phía Sử Hạo, xem xem hắn trả lời thế nào.
Sử Hạo dừng bước lại, chậm rãi xoay người nhìn bọn họ, ánh mắt hắn khô khan, vô thần, trống rỗng không một tia sắc thái giống như một tử sĩ vô cảm, giờ khắc này không khí gần như đông đặc lại. Trong lòng không ít người cũng giật thót cả lên, rốt cuộc đã bị thương tổn đến mức độ nào mà có thể lộ ra được loại ánh mắt này.
Sử Hạo bỗng nhếch miệng cười với Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào. Rồi chợt quay lưng bước đi về phía góc lớp tăm tối. Bằng hữu sao? Cái cụm từ ấy thật là xa xỉ a, ờ, đúng a, thì ra ta vẫn còn bằng hữu.
Với bằng hữu, từ ngữ không cần trau chuốt, lời lẽ không cần câu nệ, chỉ cần một nụ cười, thế là đủ.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.