Tôi Hẹn Hò Với Nam Thần Stream Asmr
Chương 29: Cá Voi Con
Tuyết Cầu
02/07/2023
Trần Ngữ Sương đeo bảng vẽ trên lưng, cả đoạn đường chạy trối chết như bị ma đuổi. Đến khi vào phòng vẽ tranh cô mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần chật vật quá mức.
Trần Ngữ Sương bỗng nhớ đến lúm đồng tiền bên khóe môi anh, giọng nói khàn khàn và cả mồ hôi của anh nữa. Những hình ảnh đó làm cô liên tưởng tới bọt khí trong lon coca mát lạnh ngày hè, hấp tấp bộp chộp như muốn nảy lên.
Trần Ngữ Sương lấy điện thoại trong cặp ra xem tin nhắn từ trưa nay với Cá Voi. Không biết anh đi đâu mà vẫn chưa nhắn lại, Trần Ngữ Sương cảm thấy có phần rối rắm.
Cô thích Cá Voi, chỉ thích Cá Voi thôi. Tuy là yêu qua mạng nhưng cô cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm của chính mình.
Nhưng trong hiện thực, cô lại thường xuyên đυ.ng mặt một người xa lạ, rồi lại năm lần bảy lượt cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc từ người đó. Nụ cười của anh, giọng nói của anh, tất cả đều mang lại một cảm giác kỳ lạ, giống như... Cá Voi!
Trần Ngữ Sương đã từng thử vài lần song đều thất bại, phản ứng của Lâm Cạnh giống như chưa từng quen biết cô.
Suy nghĩ trong đầu cô rối loạn thành một mớ bòng bong, lòng thầm cảm thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ cô chính là tra nữ, đã yêu đương với Cá Voi nhưng lại có cảm giác với người khác ư?
Trần Ngữ Sương lắc đầu, muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra, đúng lúc này giáo viên cũng đã tới.
Hôm nay không có bài tập, ngay cả mẫu cũng không có. Giáo viên yêu cầu cả lớp vẽ một bức tranh toàn thân rồi nộp lại trước giờ tan học.
Trần Ngữ Sương đã quá quen thuộc với thể loại tranh này nên nhanh chóng lấy bút rồi phác họa lên giấy, cô vừa vẽ vừa suy nghĩ linh tinh.
Thoáng chốc, trong đầu cô lúc thì xuất hiện cơ bắp rắn chắc trên tay chân của Lâm Cạnh, lúc thì lại là tấm ảnh của Cá Voi nằm trong phần bí mật của điện thoại - khu rừng đen nhánh rậm rạp ngay dưới cơ ngực và vòng eo màu lúa mạch khỏe khoắn.
Suy nghĩ bay đến đâu thì đôi tay lướt đến ấy, bức tranh đã nhanh chóng được phác họa trên giấy.
Đến khi cô hoàn hồn, chăm chú ngắm lại bức tranh trên bảng vẽ thì mới nhận ra cô đã vô tình vẽ một người không rõ mặt mày, lại có vẻ giống như kết hợp giữa Cá Voi và Lâm Cạnh.
Trần Ngữ Sương nhìn mà sững sờ, sau đó dùng kiến thức về cấu trúc cơ thể người mà mình đã học nhiều năm qua để tìm tòi, nhưng lại không nhận ra chỗ nào mâu thuẫn hết. Dường như cơ thể này - vốn đã là như vậy.
Điên rồi!
Cô hoảng hốt, lập tức xé bức tranh gần như hoàn mỹ không chút tì vết xuống. Tờ giấy phác thảo bị cô vò nát thành một cuộn tròn, vốn định ném nó vào thùng rác, nhưng nghĩ thế nào cô lại do dự.
Như bị ma xui quỷ khiến, cô kẹp tờ giấy sang bên cạnh.
Trần Ngữ Sương lấy ra một tờ giấy khác, tùy ý tìm ảnh mẫu người trong điện thoại rồi nghiêm túc vẽ lại.
Cô vẽ rất nhanh, chỉ vài đường bút là đã phác thảo được hình dáng. Tô điểm thêm chi tiết cho bức tranh, nhận thấy không có gì sai sót nên cô nộp luôn.
Cô giáo cũng không giữ cô lại, nộp xong thì cho về ngay.
Trần Ngữ Sương đeo bảng vẽ trên lưng, lúc này đã qua giờ tan học một tiếng. Cô đi ngang qua sân bóng rổ ban nãy đầy ắp tiếng cười nói, tuy bây giờ vẫn có người đánh bóng rổ nhưng lại không có bóng dáng của Lâm Cạnh. Cô không biết mình thất vọng cái gì, cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng mà đi về nhà.
Điện thoại hiện lên tin nhắn Cá Voi nhắn cho cô nửa tiếng trước: [Bảo bối đi học sao?]
Cô cắn môi, bức tranh vừa rồi vẫn luôn khiến cô cảm thấy áy náy, trong lòng chua xót vướng bận, không rõ là vì sao.
Cô hơi do dự, nhắn lại cho anh: [Em vừa tan học.]
Vài giây sau có tin nhắn hồi âm, thêm biểu cảm đáng yêu đi kèm: [Có mệt không? Hôn em.]
Lòng cô thấy ấm áp, khóe môi cong lên ý cười. Cảm xúc bâng khuâng ban nãy lập tức biến mất: [Bên ngoài nóng quá, em sắp bị thiêu cháy luôn rồi.]
Dạo này anh rất thích làm nũng, cứ suốt ngày gửi nhãn dán đáng yêu cho cô, khiến lòng cô mềm nhũn.
[Ôm anh đi Sương Sương. Gửi địa chỉ cho anh, mua cho em một ly trà sữa lạnh nha.]
Cô không chút do dự gửi địa chỉ cho anh, gửi xong mới sững sờ hồi lâu. Sự tín nhiệm của cô với Cá Voi đã vượt qua phạm trù yêu qua mạng rồi, một chút phòng bị cũng không có.
Cô cúi đầu, gõ một hàng chữ: [Có qua có lại, có phải anh cũng nên gửi địa chỉ cho em hông?]
Lòng cô mấy hôm nay xáo trộn ngày càng mạnh mẽ vì Lâm Cạnh, sự nôn nóng bộp chộp khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô không kiềm được suy nghĩ, liệu có nên công khai tình cảm với Cá Voi hay không? Sẽ không phải rầu rĩ như hiện tại nữa.
Ngón tay gõ lách cách trên màn hình, sau đó cô lại xóa đi.
Bọn họ mới ở bên nhau cùng lắm là... hơn nửa tháng.
Quá chủ động. Không được! Cô tự nói cho chính mình.
Đầu kia hồi lâu mới chậm rãi nhắn lại: [Anh đặt xong rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa sẽ tới. Bảo bối sắp về đến nhà chưa?]
Cô nhắn lại: [Em sắp về rồi đây.]
Trần Ngữ Sương chạm vào bức ảnh mà trước đây cô từng vẽ cho anh, trong lòng cũng dâng lên sự ấm áp.
Hôm nay ngoài trường học rất đông người, Trần Ngữ Sương nhìn tình hình này thì không định gọi taxi, cứ thế lên thẳng xe bus trước cổng trường.
Đường về nhà mất hơn nửa tiếng, trên đường đi cô mải tán gẫu với Cá Voi nên không để ý thời gian. Lúc cô về thì đã thấy trước cửa có một ly trà sữa và một chiếc hộp rồi.
Cô cầm chiếc hộp được đóng gói khéo léo lên, khá nhẹ, không biết là gì.
Vào trong nhà, cô chụp ảnh gửi cho anh: [Cái gì thế ạ?]
Anh không trả lời, hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Cửa hàng trong thành phố nhanh thật đó.]
[Em mở ra là biết liền.]
Trần Ngữ Sương chọc ly trà sữa, bên trong có một lớp hơi lạnh bốc lên, cô há miệng uống một ngụm lớn.
Hương vị của trà sữa trân châu mát lạnh ngập tràn trong miệng, khiến sự nóng bức trong người cũng dần tan biến.
Tâm trạng cô tốt lên hẳn, cũng không vội mở hộp, thay quần áo xong xuôi mới đi ra.
Cô đoán đồ vật trong chiếc hộp này cũng khá nhỏ, ước chừng không vượt quá nửa lòng bàn tay cô, còn nhẹ như vậy nữa, là gì thế nhỉ?
Cô mở chiếc hộp ra, bao bọc bên trên là lớp xốp mềm dẻo, cô run tay, một chú Cá Voi voi con màu trắng xanh bằng silicon rơi ra.
Cô thử bóp nhẹ bé Cá Voi trong tay, không biết có phải dùng lực hơi mạnh không mà nó đột nhiên rung lên, phát ra tiếng "chíp chíp".
Cô trừng lớn mắt, món đồ chơi này đúng là vượt qua kiến thức của cô mà. Trần Ngữ Sương quay đầu nhìn tin nhắn anh vừa gửi tới.
[Bảo bối, thích Cá Voi con không?]
Mẩu chuyện nhỏ:
Trần Ngữ Sương: Đây là cái gì?
Lâm Cạnh: Là hóa thân của anh.
Trần Ngữ Sương: Anh lặp lại lần nữa?
Lâm Cạnh: Là Cá Voi con.
Trần Ngữ Sương: ?
Trần Ngữ Sương bỗng nhớ đến lúm đồng tiền bên khóe môi anh, giọng nói khàn khàn và cả mồ hôi của anh nữa. Những hình ảnh đó làm cô liên tưởng tới bọt khí trong lon coca mát lạnh ngày hè, hấp tấp bộp chộp như muốn nảy lên.
Trần Ngữ Sương lấy điện thoại trong cặp ra xem tin nhắn từ trưa nay với Cá Voi. Không biết anh đi đâu mà vẫn chưa nhắn lại, Trần Ngữ Sương cảm thấy có phần rối rắm.
Cô thích Cá Voi, chỉ thích Cá Voi thôi. Tuy là yêu qua mạng nhưng cô cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm của chính mình.
Nhưng trong hiện thực, cô lại thường xuyên đυ.ng mặt một người xa lạ, rồi lại năm lần bảy lượt cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc từ người đó. Nụ cười của anh, giọng nói của anh, tất cả đều mang lại một cảm giác kỳ lạ, giống như... Cá Voi!
Trần Ngữ Sương đã từng thử vài lần song đều thất bại, phản ứng của Lâm Cạnh giống như chưa từng quen biết cô.
Suy nghĩ trong đầu cô rối loạn thành một mớ bòng bong, lòng thầm cảm thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ cô chính là tra nữ, đã yêu đương với Cá Voi nhưng lại có cảm giác với người khác ư?
Trần Ngữ Sương lắc đầu, muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra, đúng lúc này giáo viên cũng đã tới.
Hôm nay không có bài tập, ngay cả mẫu cũng không có. Giáo viên yêu cầu cả lớp vẽ một bức tranh toàn thân rồi nộp lại trước giờ tan học.
Trần Ngữ Sương đã quá quen thuộc với thể loại tranh này nên nhanh chóng lấy bút rồi phác họa lên giấy, cô vừa vẽ vừa suy nghĩ linh tinh.
Thoáng chốc, trong đầu cô lúc thì xuất hiện cơ bắp rắn chắc trên tay chân của Lâm Cạnh, lúc thì lại là tấm ảnh của Cá Voi nằm trong phần bí mật của điện thoại - khu rừng đen nhánh rậm rạp ngay dưới cơ ngực và vòng eo màu lúa mạch khỏe khoắn.
Suy nghĩ bay đến đâu thì đôi tay lướt đến ấy, bức tranh đã nhanh chóng được phác họa trên giấy.
Đến khi cô hoàn hồn, chăm chú ngắm lại bức tranh trên bảng vẽ thì mới nhận ra cô đã vô tình vẽ một người không rõ mặt mày, lại có vẻ giống như kết hợp giữa Cá Voi và Lâm Cạnh.
Trần Ngữ Sương nhìn mà sững sờ, sau đó dùng kiến thức về cấu trúc cơ thể người mà mình đã học nhiều năm qua để tìm tòi, nhưng lại không nhận ra chỗ nào mâu thuẫn hết. Dường như cơ thể này - vốn đã là như vậy.
Điên rồi!
Cô hoảng hốt, lập tức xé bức tranh gần như hoàn mỹ không chút tì vết xuống. Tờ giấy phác thảo bị cô vò nát thành một cuộn tròn, vốn định ném nó vào thùng rác, nhưng nghĩ thế nào cô lại do dự.
Như bị ma xui quỷ khiến, cô kẹp tờ giấy sang bên cạnh.
Trần Ngữ Sương lấy ra một tờ giấy khác, tùy ý tìm ảnh mẫu người trong điện thoại rồi nghiêm túc vẽ lại.
Cô vẽ rất nhanh, chỉ vài đường bút là đã phác thảo được hình dáng. Tô điểm thêm chi tiết cho bức tranh, nhận thấy không có gì sai sót nên cô nộp luôn.
Cô giáo cũng không giữ cô lại, nộp xong thì cho về ngay.
Trần Ngữ Sương đeo bảng vẽ trên lưng, lúc này đã qua giờ tan học một tiếng. Cô đi ngang qua sân bóng rổ ban nãy đầy ắp tiếng cười nói, tuy bây giờ vẫn có người đánh bóng rổ nhưng lại không có bóng dáng của Lâm Cạnh. Cô không biết mình thất vọng cái gì, cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng mà đi về nhà.
Điện thoại hiện lên tin nhắn Cá Voi nhắn cho cô nửa tiếng trước: [Bảo bối đi học sao?]
Cô cắn môi, bức tranh vừa rồi vẫn luôn khiến cô cảm thấy áy náy, trong lòng chua xót vướng bận, không rõ là vì sao.
Cô hơi do dự, nhắn lại cho anh: [Em vừa tan học.]
Vài giây sau có tin nhắn hồi âm, thêm biểu cảm đáng yêu đi kèm: [Có mệt không? Hôn em.]
Lòng cô thấy ấm áp, khóe môi cong lên ý cười. Cảm xúc bâng khuâng ban nãy lập tức biến mất: [Bên ngoài nóng quá, em sắp bị thiêu cháy luôn rồi.]
Dạo này anh rất thích làm nũng, cứ suốt ngày gửi nhãn dán đáng yêu cho cô, khiến lòng cô mềm nhũn.
[Ôm anh đi Sương Sương. Gửi địa chỉ cho anh, mua cho em một ly trà sữa lạnh nha.]
Cô không chút do dự gửi địa chỉ cho anh, gửi xong mới sững sờ hồi lâu. Sự tín nhiệm của cô với Cá Voi đã vượt qua phạm trù yêu qua mạng rồi, một chút phòng bị cũng không có.
Cô cúi đầu, gõ một hàng chữ: [Có qua có lại, có phải anh cũng nên gửi địa chỉ cho em hông?]
Lòng cô mấy hôm nay xáo trộn ngày càng mạnh mẽ vì Lâm Cạnh, sự nôn nóng bộp chộp khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô không kiềm được suy nghĩ, liệu có nên công khai tình cảm với Cá Voi hay không? Sẽ không phải rầu rĩ như hiện tại nữa.
Ngón tay gõ lách cách trên màn hình, sau đó cô lại xóa đi.
Bọn họ mới ở bên nhau cùng lắm là... hơn nửa tháng.
Quá chủ động. Không được! Cô tự nói cho chính mình.
Đầu kia hồi lâu mới chậm rãi nhắn lại: [Anh đặt xong rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa sẽ tới. Bảo bối sắp về đến nhà chưa?]
Cô nhắn lại: [Em sắp về rồi đây.]
Trần Ngữ Sương chạm vào bức ảnh mà trước đây cô từng vẽ cho anh, trong lòng cũng dâng lên sự ấm áp.
Hôm nay ngoài trường học rất đông người, Trần Ngữ Sương nhìn tình hình này thì không định gọi taxi, cứ thế lên thẳng xe bus trước cổng trường.
Đường về nhà mất hơn nửa tiếng, trên đường đi cô mải tán gẫu với Cá Voi nên không để ý thời gian. Lúc cô về thì đã thấy trước cửa có một ly trà sữa và một chiếc hộp rồi.
Cô cầm chiếc hộp được đóng gói khéo léo lên, khá nhẹ, không biết là gì.
Vào trong nhà, cô chụp ảnh gửi cho anh: [Cái gì thế ạ?]
Anh không trả lời, hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Cửa hàng trong thành phố nhanh thật đó.]
[Em mở ra là biết liền.]
Trần Ngữ Sương chọc ly trà sữa, bên trong có một lớp hơi lạnh bốc lên, cô há miệng uống một ngụm lớn.
Hương vị của trà sữa trân châu mát lạnh ngập tràn trong miệng, khiến sự nóng bức trong người cũng dần tan biến.
Tâm trạng cô tốt lên hẳn, cũng không vội mở hộp, thay quần áo xong xuôi mới đi ra.
Cô đoán đồ vật trong chiếc hộp này cũng khá nhỏ, ước chừng không vượt quá nửa lòng bàn tay cô, còn nhẹ như vậy nữa, là gì thế nhỉ?
Cô mở chiếc hộp ra, bao bọc bên trên là lớp xốp mềm dẻo, cô run tay, một chú Cá Voi voi con màu trắng xanh bằng silicon rơi ra.
Cô thử bóp nhẹ bé Cá Voi trong tay, không biết có phải dùng lực hơi mạnh không mà nó đột nhiên rung lên, phát ra tiếng "chíp chíp".
Cô trừng lớn mắt, món đồ chơi này đúng là vượt qua kiến thức của cô mà. Trần Ngữ Sương quay đầu nhìn tin nhắn anh vừa gửi tới.
[Bảo bối, thích Cá Voi con không?]
Mẩu chuyện nhỏ:
Trần Ngữ Sương: Đây là cái gì?
Lâm Cạnh: Là hóa thân của anh.
Trần Ngữ Sương: Anh lặp lại lần nữa?
Lâm Cạnh: Là Cá Voi con.
Trần Ngữ Sương: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.