Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 32: Anh Chu Đáo Như Vậy, Sao Đến Giờ Vẫn Chưa Có Bạn Gái Nhỉ?
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Cô lùi lại hai bước để anh vào. Sau khi đóng cửa, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng vỗ trán. Hỏng rồi!
Cô nhanh chóng chạy vào phòng khách, Kiều Túc đã đứng cạnh ghế sofa, nhìn đống đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi. Nghe tiếng động, anh quay lại nhìn cô. Lê Mạt vội giải thích:
“À... Hôm nay bạn thân của tôi, Liêu Thất Thất, đến chơi. Toàn bộ là do cô ấy ăn, mà ăn xong không thèm dọn dẹp. Tôi đang định dọn thì anh đến.”
Liêu Thất Thất từng nói rằng bạn thân là để đem ra đổ lỗi. Trước kia, khi bạn trai của Thất Thất đến tìm, cô ấy cũng đổ lỗi y như vậy.
Kiều Túc không vạch trần lời nói dối của cô, anh chỉ đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó quay lại đặt đồ trên bàn ăn.
Anh mang theo đồ ăn, là cháo hải sản đã mua trên đường. Không cần cô mời, anh tự mình vào bếp lấy hai cái bát và thìa, sau đó gọi cô:
“Qua đây ăn cơm.”
Lê Mạt đang thu dọn đồ trên sofa, nghe vậy thì sững người. Mùi cháo hải sản thơm lừng khiến cô nuốt nước miếng, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, anh ăn đi. Tôi ăn rồi.”
Kiều Túc liếc nhìn gói bánh Oreo trong tay cô, rồi tiếp lời trước khi cô kịp phản bác:
“Nghe bà ngoại cô nói, cô thường không ăn sáng, thậm chí tối cũng ăn rất ít, chỉ gọi đồ ăn trưa. Điều này không tốt cho dạ dày. Hơn nữa...”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:
“Hôm nay có thể phải thức khuya để làm việc. Tôi sợ cô đói, ảnh hưởng đến việc vẽ.”
Nghe vậy, Lê Mạt không còn tỏ vẻ khách sáo nữa. Cô định đi tới, nhưng chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Khi ở nhà một mình, cô thường không mặc áo ngực. Dù có khoác áo choàng bên ngoài, nhưng vẫn thấy không ổn chút nào.
Cô vội vàng chạy lên phòng thay đồ rồi mới từ từ đi xuống, ngồi xuống ghế đối diện Kiều Túc.
Anh đưa cho cô một bát cháo. Lê Mạt nhìn vào bát cháo đầy ắp tôm hùm và bào ngư đã được bóc vỏ sẵn, còn bát của anh gần như không có hải sản, bên cạnh là một đống vỏ tôm hùm. Cô cảm thấy hơi ngại.
Định đổi bát cháo với anh, nhưng Kiều Túc liền nói:
“Tôi không thích ăn hải sản.”
Lê Mạt ngạc nhiên:
“Anh không thích hải sản mà lại mua cháo hải sản?”
Thật đúng là trùng hợp, vì cháo hải sản là món khoái khẩu của cô.
Kiều Túc đáp:
“Bà ngoại cô nói cô thích món này, nên tiện đường mua về. Đã làm phiền cô nhiều thế này, tất nhiên tôi phải chiều theo sở thích của cô chứ.”
Bà ngoại cô nói rằng cô thích nhất là cháo hải sản của quán Trương Ký. Anh đã chạy vòng qua hai con phố để mua cho cô.
Lê Mạt cắn một miếng tôm hùm, không kìm được cảm thán:
“Bác sĩ Kiều, anh chu đáo như vậy, sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Kiều Túc mỉm cười, đầy ẩn ý:
“Đúng vậy, tôi chu đáo thế này, đẹp trai thế này, lại kiếm tiền giỏi thế này, sao cô không nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi nhỉ?”
Lê Mạt bối rối, không trả lời câu hỏi của anh mà lại nhớ ra một chuyện khác:
“Anh vừa nói là bà ngoại tôi kể cho anh? Vậy... anh biết địa chỉ của tôi cũng là do bà ấy nói sao?”
Kiều Túc uống một ngụm cháo, gắp thêm một miếng sườn tỏi cho cô, rồi thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, bà ấy nhắn tin cho tôi lúc chiều, nhờ tôi giúp một chút chuyện. Nhân tiện, tôi hỏi địa chỉ.”
Lê Mạt nghiến răng. Chuyện này nghĩ lại cũng thấy bực. Ngày bà ngoại xuất viện, bà ấy cứ khăng khăng đòi xin số điện thoại của Kiều Túc, còn kết bạn WeChat với anh.
Sau khi về nhà, bà ấy như bị mê hoặc, chuyện gì cũng tìm Kiều Túc. Dù anh là bác sĩ tim mạch, nhưng bà ấy đau mắt, đau chân, thậm chí đau móng tay cũng gọi anh hỏi.
Ông ngoại cô cũng có những bệnh lặt vặt, bà ấy cũng nhờ anh tư vấn. Đôi khi còn hỏi những chuyện vặt vãnh như ăn gì cho bổ dưỡng. Cô cảm thấy ái ngại thay cho anh, đã góp ý với bà ấy nhiều lần.
Nhưng vì không ngăn được bà ấy, cô đành ra ngoài để tránh phiền phức.
Cô nhanh chóng chạy vào phòng khách, Kiều Túc đã đứng cạnh ghế sofa, nhìn đống đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi. Nghe tiếng động, anh quay lại nhìn cô. Lê Mạt vội giải thích:
“À... Hôm nay bạn thân của tôi, Liêu Thất Thất, đến chơi. Toàn bộ là do cô ấy ăn, mà ăn xong không thèm dọn dẹp. Tôi đang định dọn thì anh đến.”
Liêu Thất Thất từng nói rằng bạn thân là để đem ra đổ lỗi. Trước kia, khi bạn trai của Thất Thất đến tìm, cô ấy cũng đổ lỗi y như vậy.
Kiều Túc không vạch trần lời nói dối của cô, anh chỉ đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó quay lại đặt đồ trên bàn ăn.
Anh mang theo đồ ăn, là cháo hải sản đã mua trên đường. Không cần cô mời, anh tự mình vào bếp lấy hai cái bát và thìa, sau đó gọi cô:
“Qua đây ăn cơm.”
Lê Mạt đang thu dọn đồ trên sofa, nghe vậy thì sững người. Mùi cháo hải sản thơm lừng khiến cô nuốt nước miếng, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, anh ăn đi. Tôi ăn rồi.”
Kiều Túc liếc nhìn gói bánh Oreo trong tay cô, rồi tiếp lời trước khi cô kịp phản bác:
“Nghe bà ngoại cô nói, cô thường không ăn sáng, thậm chí tối cũng ăn rất ít, chỉ gọi đồ ăn trưa. Điều này không tốt cho dạ dày. Hơn nữa...”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:
“Hôm nay có thể phải thức khuya để làm việc. Tôi sợ cô đói, ảnh hưởng đến việc vẽ.”
Nghe vậy, Lê Mạt không còn tỏ vẻ khách sáo nữa. Cô định đi tới, nhưng chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Khi ở nhà một mình, cô thường không mặc áo ngực. Dù có khoác áo choàng bên ngoài, nhưng vẫn thấy không ổn chút nào.
Cô vội vàng chạy lên phòng thay đồ rồi mới từ từ đi xuống, ngồi xuống ghế đối diện Kiều Túc.
Anh đưa cho cô một bát cháo. Lê Mạt nhìn vào bát cháo đầy ắp tôm hùm và bào ngư đã được bóc vỏ sẵn, còn bát của anh gần như không có hải sản, bên cạnh là một đống vỏ tôm hùm. Cô cảm thấy hơi ngại.
Định đổi bát cháo với anh, nhưng Kiều Túc liền nói:
“Tôi không thích ăn hải sản.”
Lê Mạt ngạc nhiên:
“Anh không thích hải sản mà lại mua cháo hải sản?”
Thật đúng là trùng hợp, vì cháo hải sản là món khoái khẩu của cô.
Kiều Túc đáp:
“Bà ngoại cô nói cô thích món này, nên tiện đường mua về. Đã làm phiền cô nhiều thế này, tất nhiên tôi phải chiều theo sở thích của cô chứ.”
Bà ngoại cô nói rằng cô thích nhất là cháo hải sản của quán Trương Ký. Anh đã chạy vòng qua hai con phố để mua cho cô.
Lê Mạt cắn một miếng tôm hùm, không kìm được cảm thán:
“Bác sĩ Kiều, anh chu đáo như vậy, sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Kiều Túc mỉm cười, đầy ẩn ý:
“Đúng vậy, tôi chu đáo thế này, đẹp trai thế này, lại kiếm tiền giỏi thế này, sao cô không nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi nhỉ?”
Lê Mạt bối rối, không trả lời câu hỏi của anh mà lại nhớ ra một chuyện khác:
“Anh vừa nói là bà ngoại tôi kể cho anh? Vậy... anh biết địa chỉ của tôi cũng là do bà ấy nói sao?”
Kiều Túc uống một ngụm cháo, gắp thêm một miếng sườn tỏi cho cô, rồi thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, bà ấy nhắn tin cho tôi lúc chiều, nhờ tôi giúp một chút chuyện. Nhân tiện, tôi hỏi địa chỉ.”
Lê Mạt nghiến răng. Chuyện này nghĩ lại cũng thấy bực. Ngày bà ngoại xuất viện, bà ấy cứ khăng khăng đòi xin số điện thoại của Kiều Túc, còn kết bạn WeChat với anh.
Sau khi về nhà, bà ấy như bị mê hoặc, chuyện gì cũng tìm Kiều Túc. Dù anh là bác sĩ tim mạch, nhưng bà ấy đau mắt, đau chân, thậm chí đau móng tay cũng gọi anh hỏi.
Ông ngoại cô cũng có những bệnh lặt vặt, bà ấy cũng nhờ anh tư vấn. Đôi khi còn hỏi những chuyện vặt vãnh như ăn gì cho bổ dưỡng. Cô cảm thấy ái ngại thay cho anh, đã góp ý với bà ấy nhiều lần.
Nhưng vì không ngăn được bà ấy, cô đành ra ngoài để tránh phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.