Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 9: Anh Ơi, Theo Đuổi Phụ Nữ Thì Phải Mặt Dày!
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Kiều Túc nhận lấy điện thoại, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng lướt trên màn hình, nhập số điện thoại của mình và ghi chú là ‘Kiều Túc’. Sau đó, anh dùng điện thoại của cô gọi đến số của mình, ghi chú tên cô là ‘Lê Mạt’.
Xong xuôi, anh không trả điện thoại lại ngay mà ngẩng đầu nhìn cô: “Tiện thể thêm WeChat nhé?”
Lê Mạt cau mày, còn chưa kịp trả lời thì Kiều Túc đã nói thêm: “Đừng hiểu lầm, tôi rất ít khi dùng điện thoại, có thể không kịp nghe máy khi cô gọi. Nhưng cô có thể nhắn tin cho tôi qua WeChat.”
Lê Mạt ngớ người, nghĩ bụng, đã nói là không tiện nghe máy thì đưa số điện thoại làm gì, sao không đưa WeChat ngay từ đầu?
Kiều Túc như đoán được suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: “Tôi nói là ‘có thể’ thôi, đôi khi tôi vẫn nghe máy được. Còn việc tôi xin WeChat của cô là vì...”
Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua bụng dưới của cô, rồi từ từ nhìn lên.
“Cô bị đau bụng kinh rất nặng, tôi biết một bài thuốc gia truyền, lát nữa tôi có thể gửi cho cô. Sư mẫu của tôi là một thầy thuốc đông y, thuốc chính tay bà ấy điều chế, rất hiệu quả.”
Nghe vậy, đôi mắt Lê Mạt lại sáng lên, cô vội nói: “Được, thêm đi, thêm cả QQ, Weibo luôn cũng được, anh thấy cái nào tiện thì dùng.”
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau đến mức chết đi sống lại. Nghe thấy Kiều Túc giới thiệu phương thuốc gia truyền, làm sao cô có thể từ chối được. Nếu có thể chữa khỏi chứng bệnh này, cô nhất định sẽ làm một chiếc cờ tạ ơn để tặng anh.
Khi Kiều Túc trả điện thoại lại cho cô, ngón tay anh lại vô tình chạm vào mu bàn tay của cô.
Lê Mạt lúc này chỉ đang nghĩ đến sự tốt bụng của anh mà không để ý, ánh mắt Kiều Túc thì sáng tối đan xen. Sau khi trả lại điện thoại, anh nói với giọng thoáng bâng quơ:
“Cái cậu Kiều Nhất Chu đó... cô thực sự muốn chia tay à? Tại sao?”
Lê Mạt ngạc nhiên, không ngờ anh lại tò mò đến thế. Cô không muốn nói quá nhiều về chuyện riêng tư của mình, nhưng nghĩ lại anh đã nghe được cuộc nói chuyện của cô với Liêu Thất Thất rồi, nên cũng không giấu giếm:
“Đúng vậy, tính cách không hợp, quan điểm sống khác nhau.”
Giữa hàng lông mày của Kiều Túc lộ ra một nụ cười mà Lê Mạt không hiểu nổi. Anh chỉ vào vết thương trên trán cô, nói:
“Một người có thể bỏ mặc cô trong lúc này đúng là kém cỏi, chia tay là tốt.”
Lê Mạt đưa tay sờ sờ trán, không nói thêm gì, ánh mắt vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Nghĩ đến việc Liêu Thất Thất vẫn đang đợi mình, cô đứng dậy nói: “Bác sĩ Kiều, chuyện của bà ngoại tôi, làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh rất nhiều, tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”
Lê Mạt rời đi rất nhanh, chỉ vài bước đã ra khỏi văn phòng. Kiều Túc nhìn cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt sâu thẳm, lấp lánh những tia sáng bí ẩn.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho bạn thân Đàm Tín Nguyên. Đầu bên kia dường như đang bận rộn với một hoạt động không mấy đứng đắn, giọng nói đứt quãng.
“Anh Túc, có chuyện gì vậy?”
Kiều Túc không hề thấy lạ, anh kéo lại cổ áo, để lộ một phần xương quai xanh tinh tế, giọng nói mang theo chút ý cười.
“Lê Mạt chia tay rồi.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là tiếng lạch cạch của người vừa bật dậy khỏi giường, rất nhanh, giọng Đàm Tín Nguyên vang lên như pháo nổ.
“Cái gì! Thật không? Kiều Nhất Chu đuổi theo cả năm trời, giờ mới một năm đã chia tay rồi à? Hắn ta chịu nổi à?”
Nói xong, chưa kịp để Kiều Túc lên tiếng, anh ta đã cười phá lên, còn phấn khích hơn cả Kiều Túc.
“Kệ xác cậu ta, chia tay là được rồi. Haha, anh Túc, cuối cùng anh cũng đạt được mong muốn rồi. Tôi còn tưởng anh sẽ phải làm hòa thượng cả đời này cơ, haha.”
Đàm Tín Nguyên vừa hào hứng vừa kích động: “Anh Túc, nhân lúc họ chia tay, mau chóng tấn công. Với điều kiện của anh, chẳng có cô gái nào cưỡng lại được đâu!”
Kiều Túc cười hỏi: “Vậy, cậu nghĩ tôi nên tấn công thế nào?”
Nghe câu hỏi đó, Đàm Tín Nguyên lập tức hiểu ra, hóa ra anh Túc đang muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh ta, một kẻ từng trải!
Anh ta hứng khởi hẳn lên, bắt đầu liến thoắng kể hết kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của mình, cuối cùng chốt lại bốn chữ:
“Không biết xấu hổ! Anh ơi, theo đuổi phụ nữ thì phải mặt dày!”
Xong xuôi, anh không trả điện thoại lại ngay mà ngẩng đầu nhìn cô: “Tiện thể thêm WeChat nhé?”
Lê Mạt cau mày, còn chưa kịp trả lời thì Kiều Túc đã nói thêm: “Đừng hiểu lầm, tôi rất ít khi dùng điện thoại, có thể không kịp nghe máy khi cô gọi. Nhưng cô có thể nhắn tin cho tôi qua WeChat.”
Lê Mạt ngớ người, nghĩ bụng, đã nói là không tiện nghe máy thì đưa số điện thoại làm gì, sao không đưa WeChat ngay từ đầu?
Kiều Túc như đoán được suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: “Tôi nói là ‘có thể’ thôi, đôi khi tôi vẫn nghe máy được. Còn việc tôi xin WeChat của cô là vì...”
Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua bụng dưới của cô, rồi từ từ nhìn lên.
“Cô bị đau bụng kinh rất nặng, tôi biết một bài thuốc gia truyền, lát nữa tôi có thể gửi cho cô. Sư mẫu của tôi là một thầy thuốc đông y, thuốc chính tay bà ấy điều chế, rất hiệu quả.”
Nghe vậy, đôi mắt Lê Mạt lại sáng lên, cô vội nói: “Được, thêm đi, thêm cả QQ, Weibo luôn cũng được, anh thấy cái nào tiện thì dùng.”
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô đều đau đến mức chết đi sống lại. Nghe thấy Kiều Túc giới thiệu phương thuốc gia truyền, làm sao cô có thể từ chối được. Nếu có thể chữa khỏi chứng bệnh này, cô nhất định sẽ làm một chiếc cờ tạ ơn để tặng anh.
Khi Kiều Túc trả điện thoại lại cho cô, ngón tay anh lại vô tình chạm vào mu bàn tay của cô.
Lê Mạt lúc này chỉ đang nghĩ đến sự tốt bụng của anh mà không để ý, ánh mắt Kiều Túc thì sáng tối đan xen. Sau khi trả lại điện thoại, anh nói với giọng thoáng bâng quơ:
“Cái cậu Kiều Nhất Chu đó... cô thực sự muốn chia tay à? Tại sao?”
Lê Mạt ngạc nhiên, không ngờ anh lại tò mò đến thế. Cô không muốn nói quá nhiều về chuyện riêng tư của mình, nhưng nghĩ lại anh đã nghe được cuộc nói chuyện của cô với Liêu Thất Thất rồi, nên cũng không giấu giếm:
“Đúng vậy, tính cách không hợp, quan điểm sống khác nhau.”
Giữa hàng lông mày của Kiều Túc lộ ra một nụ cười mà Lê Mạt không hiểu nổi. Anh chỉ vào vết thương trên trán cô, nói:
“Một người có thể bỏ mặc cô trong lúc này đúng là kém cỏi, chia tay là tốt.”
Lê Mạt đưa tay sờ sờ trán, không nói thêm gì, ánh mắt vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Nghĩ đến việc Liêu Thất Thất vẫn đang đợi mình, cô đứng dậy nói: “Bác sĩ Kiều, chuyện của bà ngoại tôi, làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh rất nhiều, tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”
Lê Mạt rời đi rất nhanh, chỉ vài bước đã ra khỏi văn phòng. Kiều Túc nhìn cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt sâu thẳm, lấp lánh những tia sáng bí ẩn.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho bạn thân Đàm Tín Nguyên. Đầu bên kia dường như đang bận rộn với một hoạt động không mấy đứng đắn, giọng nói đứt quãng.
“Anh Túc, có chuyện gì vậy?”
Kiều Túc không hề thấy lạ, anh kéo lại cổ áo, để lộ một phần xương quai xanh tinh tế, giọng nói mang theo chút ý cười.
“Lê Mạt chia tay rồi.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là tiếng lạch cạch của người vừa bật dậy khỏi giường, rất nhanh, giọng Đàm Tín Nguyên vang lên như pháo nổ.
“Cái gì! Thật không? Kiều Nhất Chu đuổi theo cả năm trời, giờ mới một năm đã chia tay rồi à? Hắn ta chịu nổi à?”
Nói xong, chưa kịp để Kiều Túc lên tiếng, anh ta đã cười phá lên, còn phấn khích hơn cả Kiều Túc.
“Kệ xác cậu ta, chia tay là được rồi. Haha, anh Túc, cuối cùng anh cũng đạt được mong muốn rồi. Tôi còn tưởng anh sẽ phải làm hòa thượng cả đời này cơ, haha.”
Đàm Tín Nguyên vừa hào hứng vừa kích động: “Anh Túc, nhân lúc họ chia tay, mau chóng tấn công. Với điều kiện của anh, chẳng có cô gái nào cưỡng lại được đâu!”
Kiều Túc cười hỏi: “Vậy, cậu nghĩ tôi nên tấn công thế nào?”
Nghe câu hỏi đó, Đàm Tín Nguyên lập tức hiểu ra, hóa ra anh Túc đang muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh ta, một kẻ từng trải!
Anh ta hứng khởi hẳn lên, bắt đầu liến thoắng kể hết kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của mình, cuối cùng chốt lại bốn chữ:
“Không biết xấu hổ! Anh ơi, theo đuổi phụ nữ thì phải mặt dày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.