Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 3: Cậu Đến Bệnh Viện Làm Gì?
Vưu Tri Ngộ
11/10/2024
Mười giờ tối, tại bệnh viện Vân Thành, Lê Mạt ôm bụng ngồi trên bậc thang ở lối cầu thang. Cô đang bóp chặt chân mày, thở dài thườn thượt, cảm thán việc “dì cả” đến không đúng lúc thì đột nhiên điện thoại reo lên.
“Lê Mạt! Cậu là đồ thấy sắc quên bạn, bà đây đã ướt như chuột lột rồi, mà cậu vẫn chưa quay về! Cậu đúng là thấy trai quên bạn, chỉ biết ở bên cạnh Kiều Nhất Chu mà tình tứ!”
Vừa bắt máy, Liêu Thất Thất đã mắng xối xả vào tai cô, mắng một tràng vẫn chưa thấy đủ, giọng càng sắc bén hơn.
“Cậu nói hôm nay Lương Sở Duyệt lại đến, bà đây sợ cậu bị kích động, bỏ lại bạn trai chạy xe hai tiếng đồng hồ đến an ủi cậu, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, Lê Mạt, cậu là đồ vô ơn, bà đây tuyệt giao với cậu!”
Lê Mạt đưa điện thoại ra xa một chút, qua điện thoại cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Liêu Thất Thất đang tức đến mức nước miếng bắn tung tóe. Cô khẽ thở dài, yếu ớt đáp:
“Thất Thất, mình đang ở bệnh viện.” Liêu Thất Thất đang mắng rất sướng miệng, nghe vậy liền sững người, cơn giận lập tức tan biến, giọng trở nên lo lắng.
“Cái gì? Bệnh viện? Cậu đến bệnh viện làm gì? Cậu bị thương à? Bệnh viện nào? Còn Kiều Nhất Chu đâu? Trời ơi, mau gửi vị trí cho mình!”
Trán đau nhức, Lê Mạt đưa tay sờ thử, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay dính máu, có lẽ là lúc trước đạp phanh gấp, đầu va vào vô-lăng mà bị thương.
Cô không mấy để tâm, bình thản nói: “Mình chia tay với Kiều Nhất Chu rồi, sau đó lái xe đâm vào Lương Sở Duyệt, nên giờ ở bệnh viện.”
Liêu Thất Thất sững sờ vài giây, thở phào nhẹ nhõm: “Hả? Vậy người bị thương là Lương Sở Duyệt, không phải cậu à? Trời ạ, làm mình hết hồn!”
Cô nàng nói xong liền hỏi tiếp, “Mạt Mạt, cậu thật sự chia tay với Kiều Nhất Chu rồi à? Sao lại vậy? Có phải lại do con trà xanh Lương Sở Duyệt giở trò không?”
Liêu Thất Thất càng nói càng giận, nghiến răng nghiến lợi: “Mình biết ngay con tiện nhân đó đến không có ý tốt. Bữa tiệc dành cho các cặp đôi, cô ta lại mặt dày chen vào cho bằng được!”
Trong điện thoại, Liêu Thất Thất cứ thế liên tục mắng chửi, còn đầu óc Lê Mạt thì cứ mơ hồ, chỉ cảm thấy đau đầu.
Chuyện gì đã xảy ra ư? Còn có thể là chuyện gì khác chứ, tối nay cô đúng là gặp vận xui.
Lê Mạt cúi người, một tay ôm bụng, một tay che trán. Chuyện này nói ra thật tức, hôm nay cô đi ra ngoài mà không xem hoàng lịch rồi!
Cô nói lời chia tay với Kiều Nhất Chu, nhưng Kiều Nhất Chu nhất quyết không đồng ý, còn truy vấn lý do chia tay. Cô cũng không khách sáo.
“Tình bạn giữa anh và Lương Sở Duyệt, em không chấp nhận được. Kiều Nhất Chu, chuyện này em đã nói với anh ít nhất ba lần, nhưng lần nào anh cũng không để ý. Từ góc nhìn của anh, cô ta là bạn anh, anh không sai, nhưng em rất mệt mỏi, em nghĩ chia tay là tốt nhất.”
Lê Mạt và Kiều Nhất Chu là bạn học cấp ba, cả hai đều là những người nổi bật trong trường, nhưng tính cách lại khác nhau.
Lê Mạt là học sinh ngoan, học sinh ba tốt, thành tích luôn đứng nhất. Còn Kiều Nhất Chu thì nổi tiếng với những hành vi không tốt, thuộc kiểu “đầu gấu” trong trường, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.
Năm đó, Kiều Nhất Chu theo đuổi cô rầm rộ đến mức cả trường đều biết, nhưng Lê Mạt lại không hề có tình cảm với anh ta.
Lê Mạt cho rằng, họ không phải cùng loại người. Cô thích những người trưởng thành, chín chắn, còn Kiều Nhất Chu thì quá trẻ con, nên cô luôn tránh xa anh ta. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người đi một ngả.
Những năm qua, Lê Mạt sống rất bận rộn, cô đi theo con đường của ông ngoại, cầm cọ vẽ.
Trong khi bạn bè xung quanh bận rộn yêu đương, kết hôn, sinh con, cô lại bận rộn chạy đua với sự nghiệp và ước mơ của mình, mở một phòng tranh, có cả một quán cà phê của riêng mình.
Bà ngoại cô vì điều này mà rất không hài lòng, lúc nào cũng nhắc cô nên tìm một người phù hợp để lập gia đình, sinh con.
Lê Mạt luôn trốn tránh, rất ít khi về nhà, nhưng hai năm gần đây, sức khỏe của bà ngoại không tốt, cô bắt đầu lo lắng, sợ bà ngoại sẽ ra đi với sự tiếc nuối, nên cô bắt đầu ghi nhớ những lời bà thường dặn dò.
Cô bắt đầu chú ý đến những người bạn nam xung quanh, thậm chí còn đồng ý để bà ngoại sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Nhưng lần nào cũng không hợp ý, cho đến hai năm trước, trong buổi họp lớp cấp ba, cô gặp lại Kiều Nhất Chu.
“Lê Mạt! Cậu là đồ thấy sắc quên bạn, bà đây đã ướt như chuột lột rồi, mà cậu vẫn chưa quay về! Cậu đúng là thấy trai quên bạn, chỉ biết ở bên cạnh Kiều Nhất Chu mà tình tứ!”
Vừa bắt máy, Liêu Thất Thất đã mắng xối xả vào tai cô, mắng một tràng vẫn chưa thấy đủ, giọng càng sắc bén hơn.
“Cậu nói hôm nay Lương Sở Duyệt lại đến, bà đây sợ cậu bị kích động, bỏ lại bạn trai chạy xe hai tiếng đồng hồ đến an ủi cậu, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, Lê Mạt, cậu là đồ vô ơn, bà đây tuyệt giao với cậu!”
Lê Mạt đưa điện thoại ra xa một chút, qua điện thoại cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Liêu Thất Thất đang tức đến mức nước miếng bắn tung tóe. Cô khẽ thở dài, yếu ớt đáp:
“Thất Thất, mình đang ở bệnh viện.” Liêu Thất Thất đang mắng rất sướng miệng, nghe vậy liền sững người, cơn giận lập tức tan biến, giọng trở nên lo lắng.
“Cái gì? Bệnh viện? Cậu đến bệnh viện làm gì? Cậu bị thương à? Bệnh viện nào? Còn Kiều Nhất Chu đâu? Trời ơi, mau gửi vị trí cho mình!”
Trán đau nhức, Lê Mạt đưa tay sờ thử, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay dính máu, có lẽ là lúc trước đạp phanh gấp, đầu va vào vô-lăng mà bị thương.
Cô không mấy để tâm, bình thản nói: “Mình chia tay với Kiều Nhất Chu rồi, sau đó lái xe đâm vào Lương Sở Duyệt, nên giờ ở bệnh viện.”
Liêu Thất Thất sững sờ vài giây, thở phào nhẹ nhõm: “Hả? Vậy người bị thương là Lương Sở Duyệt, không phải cậu à? Trời ạ, làm mình hết hồn!”
Cô nàng nói xong liền hỏi tiếp, “Mạt Mạt, cậu thật sự chia tay với Kiều Nhất Chu rồi à? Sao lại vậy? Có phải lại do con trà xanh Lương Sở Duyệt giở trò không?”
Liêu Thất Thất càng nói càng giận, nghiến răng nghiến lợi: “Mình biết ngay con tiện nhân đó đến không có ý tốt. Bữa tiệc dành cho các cặp đôi, cô ta lại mặt dày chen vào cho bằng được!”
Trong điện thoại, Liêu Thất Thất cứ thế liên tục mắng chửi, còn đầu óc Lê Mạt thì cứ mơ hồ, chỉ cảm thấy đau đầu.
Chuyện gì đã xảy ra ư? Còn có thể là chuyện gì khác chứ, tối nay cô đúng là gặp vận xui.
Lê Mạt cúi người, một tay ôm bụng, một tay che trán. Chuyện này nói ra thật tức, hôm nay cô đi ra ngoài mà không xem hoàng lịch rồi!
Cô nói lời chia tay với Kiều Nhất Chu, nhưng Kiều Nhất Chu nhất quyết không đồng ý, còn truy vấn lý do chia tay. Cô cũng không khách sáo.
“Tình bạn giữa anh và Lương Sở Duyệt, em không chấp nhận được. Kiều Nhất Chu, chuyện này em đã nói với anh ít nhất ba lần, nhưng lần nào anh cũng không để ý. Từ góc nhìn của anh, cô ta là bạn anh, anh không sai, nhưng em rất mệt mỏi, em nghĩ chia tay là tốt nhất.”
Lê Mạt và Kiều Nhất Chu là bạn học cấp ba, cả hai đều là những người nổi bật trong trường, nhưng tính cách lại khác nhau.
Lê Mạt là học sinh ngoan, học sinh ba tốt, thành tích luôn đứng nhất. Còn Kiều Nhất Chu thì nổi tiếng với những hành vi không tốt, thuộc kiểu “đầu gấu” trong trường, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.
Năm đó, Kiều Nhất Chu theo đuổi cô rầm rộ đến mức cả trường đều biết, nhưng Lê Mạt lại không hề có tình cảm với anh ta.
Lê Mạt cho rằng, họ không phải cùng loại người. Cô thích những người trưởng thành, chín chắn, còn Kiều Nhất Chu thì quá trẻ con, nên cô luôn tránh xa anh ta. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người đi một ngả.
Những năm qua, Lê Mạt sống rất bận rộn, cô đi theo con đường của ông ngoại, cầm cọ vẽ.
Trong khi bạn bè xung quanh bận rộn yêu đương, kết hôn, sinh con, cô lại bận rộn chạy đua với sự nghiệp và ước mơ của mình, mở một phòng tranh, có cả một quán cà phê của riêng mình.
Bà ngoại cô vì điều này mà rất không hài lòng, lúc nào cũng nhắc cô nên tìm một người phù hợp để lập gia đình, sinh con.
Lê Mạt luôn trốn tránh, rất ít khi về nhà, nhưng hai năm gần đây, sức khỏe của bà ngoại không tốt, cô bắt đầu lo lắng, sợ bà ngoại sẽ ra đi với sự tiếc nuối, nên cô bắt đầu ghi nhớ những lời bà thường dặn dò.
Cô bắt đầu chú ý đến những người bạn nam xung quanh, thậm chí còn đồng ý để bà ngoại sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Nhưng lần nào cũng không hợp ý, cho đến hai năm trước, trong buổi họp lớp cấp ba, cô gặp lại Kiều Nhất Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.