Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 18: Giọng Nói Này Thật Quyến Rũ
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Nghĩ lại chuyện cũ, không khỏi cảm thấy buồn bã, Liêu Thất Thất nhẹ nhàng xoa đầu Lê Mạt, an ủi:
“Cậu cũng đừng lo quá. Chẳng phải cậu nói mãi mà không đặt được lịch hẹn với bác sĩ Kiều Túc sao? Lần sau, mình sẽ hỏi thử khán giả trong buổi livestream của mình xem có ai quen anh ta không. Sức mạnh của cộng đồng mạng rất lớn đấy, biết đâu lại có người quen với anh ta thì sao.”
Nghe cô ấy nhắc đến Kiều Túc, Lê Mạt mới thấy lòng mình nhẹ nhõm một chút. Cô kể cho Liêu Thất Thất nghe chuyện gặp Kiều Túc ở bệnh viện. Nghe xong, Liêu Thất Thất bật cười:
“Ha, cậu đúng là gặp may mắn đó. Vậy mà cũng gặp được anh ta! Thế thì tốt rồi, Kiều Túc đã là fan của cậu, chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
Lê Mạt gật đầu đồng ý: “Đúng thế, anh ấy nói sẽ giúp mình chen hàng, nhưng mình phải vẽ tặng anh ấy một bức tranh.”
Liêu Thất Thất không mấy bận tâm: “Một bức tranh thì có khó gì. Cậu chẳng phải họa sĩ sao?”
Lê Mạt bất lực đáp: “Đúng là chỉ là một bức tranh... nhưng anh ấy muốn mình vẽ một bức... khỏa thân hoàn toàn.”
Liêu Thất Thất sững người, rồi bật cười sảng khoái: “Haha, Mạt Mạt, có khi nào cậu gặp phải một fan cuồng rồi không? Kiều Túc này là biến thái à? Vừa gặp thần tượng đã đòi lột đồ rồi, chắc chắn là cố tình!”
Lê Mạt xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu: “Trông anh ấy không giống vậy. Bác sĩ Kiều trông rất nghiêm túc, chắc anh ấy chỉ muốn có một bức tranh thôi.”
Từ vẻ bề ngoài, Lê Mạt khá tin tưởng Kiều Túc, anh toát lên vẻ đĩnh đạc và nghiêm túc, không giống một kẻ biến thái. Đó cũng là lý do khiến cô đồng ý.
Liêu Thất Thất tỏ ra hào hứng: “Có ảnh không? Trông thế nào? Wow, bác sĩ và họa sĩ, cặp đôi tuyệt vời! Này Mạt Mạt, mình nghĩ cậu nên tìm một người làm bác sĩ đấy.”
“Nếu Kiều Túc là fan của cậu, thì cậu hãy hốt anh ta luôn đi. Sau này ông bà ngoại có ốm đau gì thì cũng dễ sắp xếp, đỡ phải chạy đi chạy lại mãi mà không đặt được lịch.”
Trong một thoáng, Lê Mạt cũng cảm thấy lời của Liêu Thất Thất có lý, nhưng rồi cô lại ngần ngại:
“Anh ấy trông rất đẹp trai, đúng chuẩn một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng cho dù mình có muốn, anh ấy chưa chắc đã để ý đến mình. Thôi, đừng tự mình chuốc nhục.”
Liêu Thất Thất tiếp tục khuyến khích: “Sao cậu biết anh ấy không thích cậu? Anh ấy đã là fan của cậu, chắc chắn là phải thích cậu thì mới coi cậu là thần tượng chứ.”
Lê Mạt thở dài, bất lực: “Cậu đừng nói bậy. Bọn mình chẳng có gì cả, chẳng thân thiết chút nào.”
Liêu Thất Thất định nói tiếp thì điện thoại của Lê Mạt reo lên. Chiếc điện thoại nằm phía sau cô, Liêu Thất Thất định cầm lên đưa cho cô, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi là Kiều Túc, mắt cô ấy sáng lên.
“Wow, còn bảo là không thân! Mới quen nhau có vài giờ mà đã trao đổi số điện thoại, lại còn lưu tên là Kiều Túc chứ không phải bác sĩ Kiều. Rõ ràng là có chuyện gì đó rồi.”
Lê Mạt định phản bác thì Liêu Thất Thất đã nhanh tay nhấn nút nhận cuộc gọi, thậm chí bật cả loa ngoài. Giọng nói trầm ấm của Kiều Túc vang lên, Lê Mạt không kịp ngăn lại:
“Lê Mạt, cô về nhà chưa?”
Giọng nói này...
Liêu Thất Thất nhìn Lê Mạt với ánh mắt sáng rực, ghé tai thì thầm: “Trời ơi! Cậu có chắc đây không phải là giọng của một diễn viên lồng tiếng không? Nghe gợi cảm và quyến rũ quá!”
Lê Mạt không thể phản bác. Cô vốn rất thích những giọng nói hay, và giọng của Kiều Túc quả thực rất thu hút, vừa có sự trầm ấm lại vừa có chút khàn khàn quyến rũ, khiến người nghe cảm thấy xao xuyến.
“Cậu cũng đừng lo quá. Chẳng phải cậu nói mãi mà không đặt được lịch hẹn với bác sĩ Kiều Túc sao? Lần sau, mình sẽ hỏi thử khán giả trong buổi livestream của mình xem có ai quen anh ta không. Sức mạnh của cộng đồng mạng rất lớn đấy, biết đâu lại có người quen với anh ta thì sao.”
Nghe cô ấy nhắc đến Kiều Túc, Lê Mạt mới thấy lòng mình nhẹ nhõm một chút. Cô kể cho Liêu Thất Thất nghe chuyện gặp Kiều Túc ở bệnh viện. Nghe xong, Liêu Thất Thất bật cười:
“Ha, cậu đúng là gặp may mắn đó. Vậy mà cũng gặp được anh ta! Thế thì tốt rồi, Kiều Túc đã là fan của cậu, chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
Lê Mạt gật đầu đồng ý: “Đúng thế, anh ấy nói sẽ giúp mình chen hàng, nhưng mình phải vẽ tặng anh ấy một bức tranh.”
Liêu Thất Thất không mấy bận tâm: “Một bức tranh thì có khó gì. Cậu chẳng phải họa sĩ sao?”
Lê Mạt bất lực đáp: “Đúng là chỉ là một bức tranh... nhưng anh ấy muốn mình vẽ một bức... khỏa thân hoàn toàn.”
Liêu Thất Thất sững người, rồi bật cười sảng khoái: “Haha, Mạt Mạt, có khi nào cậu gặp phải một fan cuồng rồi không? Kiều Túc này là biến thái à? Vừa gặp thần tượng đã đòi lột đồ rồi, chắc chắn là cố tình!”
Lê Mạt xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu: “Trông anh ấy không giống vậy. Bác sĩ Kiều trông rất nghiêm túc, chắc anh ấy chỉ muốn có một bức tranh thôi.”
Từ vẻ bề ngoài, Lê Mạt khá tin tưởng Kiều Túc, anh toát lên vẻ đĩnh đạc và nghiêm túc, không giống một kẻ biến thái. Đó cũng là lý do khiến cô đồng ý.
Liêu Thất Thất tỏ ra hào hứng: “Có ảnh không? Trông thế nào? Wow, bác sĩ và họa sĩ, cặp đôi tuyệt vời! Này Mạt Mạt, mình nghĩ cậu nên tìm một người làm bác sĩ đấy.”
“Nếu Kiều Túc là fan của cậu, thì cậu hãy hốt anh ta luôn đi. Sau này ông bà ngoại có ốm đau gì thì cũng dễ sắp xếp, đỡ phải chạy đi chạy lại mãi mà không đặt được lịch.”
Trong một thoáng, Lê Mạt cũng cảm thấy lời của Liêu Thất Thất có lý, nhưng rồi cô lại ngần ngại:
“Anh ấy trông rất đẹp trai, đúng chuẩn một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng cho dù mình có muốn, anh ấy chưa chắc đã để ý đến mình. Thôi, đừng tự mình chuốc nhục.”
Liêu Thất Thất tiếp tục khuyến khích: “Sao cậu biết anh ấy không thích cậu? Anh ấy đã là fan của cậu, chắc chắn là phải thích cậu thì mới coi cậu là thần tượng chứ.”
Lê Mạt thở dài, bất lực: “Cậu đừng nói bậy. Bọn mình chẳng có gì cả, chẳng thân thiết chút nào.”
Liêu Thất Thất định nói tiếp thì điện thoại của Lê Mạt reo lên. Chiếc điện thoại nằm phía sau cô, Liêu Thất Thất định cầm lên đưa cho cô, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi là Kiều Túc, mắt cô ấy sáng lên.
“Wow, còn bảo là không thân! Mới quen nhau có vài giờ mà đã trao đổi số điện thoại, lại còn lưu tên là Kiều Túc chứ không phải bác sĩ Kiều. Rõ ràng là có chuyện gì đó rồi.”
Lê Mạt định phản bác thì Liêu Thất Thất đã nhanh tay nhấn nút nhận cuộc gọi, thậm chí bật cả loa ngoài. Giọng nói trầm ấm của Kiều Túc vang lên, Lê Mạt không kịp ngăn lại:
“Lê Mạt, cô về nhà chưa?”
Giọng nói này...
Liêu Thất Thất nhìn Lê Mạt với ánh mắt sáng rực, ghé tai thì thầm: “Trời ơi! Cậu có chắc đây không phải là giọng của một diễn viên lồng tiếng không? Nghe gợi cảm và quyến rũ quá!”
Lê Mạt không thể phản bác. Cô vốn rất thích những giọng nói hay, và giọng của Kiều Túc quả thực rất thu hút, vừa có sự trầm ấm lại vừa có chút khàn khàn quyến rũ, khiến người nghe cảm thấy xao xuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.