Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 15: Thủ Đoạn Không Tử Tế
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Kiều Túc thừa nhận mình có chút thủ đoạn. Anh cố ý tìm cách để Kiều Nhất Chu ra nước ngoài, vì nếu anh ta còn ở đây, anh ta sẽ tiếp tục làm phiền Lê Mạt. Cho dù cô không quay lại với anh ta, nhưng sự hiện diện của Kiều Nhất Chu cũng sẽ làm rối loạn kế hoạch theo đuổi của anh.
Mặc dù cách làm này có phần không tử tế, nhưng anh đã trao cho Kiều Nhất Chu một cơ hội mà bao người trong gia tộc đều mơ ước. Cơ hội đã trao, còn việc sau này thế nào, phụ thuộc vào bản lĩnh của Kiều Nhất Chu.
Cuối cùng, Kiều Nhất Chu không thay đổi quyết định của mình. “Anh, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi Pháp!”
Khi Lê Mạt trở về nhà, Liêu Thất Thất đã ngồi trong ô tô chờ suốt bốn tiếng dưới mưa gió. Dĩ nhiên, người chịu gió chịu mưa là chiếc xe yêu quý của cô ấy, còn bản thân cô ấy thì ngồi trong xe.
Thấy Lê Mạt với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh bước xuống, mắt của Liêu Thất Thất sáng rực lên.
“Ôi chao, cuối cùng cậu cũng chịu chăm chút bản thân rồi! Chị đây đã bảo mà, cậu hợp với kiểu tóc này. Cậu làm hồi nào đấy?”
Lê Mạt định nói là từ tuần trước, nhưng Liêu Thất Thất đã chộp lấy mái tóc của cô, tức tối nói:
“Chết tiệt! Kiều Nhất Chu đúng là thằng ngu, có một mỹ nhân như cậu mà lại đi dây dưa với Lương Sở Duyệt. Đúng là lãng phí của trời. Mạt Mạt, cậu nữa, ăn mặc đẹp thế này làm gì, Kiều Nhất Chu không xứng đáng có một cô bạn gái xinh đẹp như cậu!”
Lê Mạt: “... Đồ dở hơi!”
Bình thường, Lê Mạt hay ở cùng ông bà ngoại. Căn hộ ba phòng ngủ này là cô mua một năm trước, khi quyết định cho Kiều Nhất Chu một cơ hội.
Trước khi xác định được mối quan hệ này có thể lâu dài, cô không muốn cho ông bà biết. Nếu để bà ngoại biết cô đang yêu đương, bà ấy sẽ lập tức giục cô kết hôn và sinh con.
Vì vậy, để tránh bị hai ông bà phát hiện, cô đã dọn ra ở riêng.
Liêu Thất Thất chưa ăn tối, Lê Mạt bảo cô ấy đi tắm, rồi tự mình vào bếp nấu ăn.
Cô đơn giản làm một bát mì bò. Vừa thả mì vào nồi, điện thoại cô reo lên. Số gọi đến không lưu tên nhưng lại có vẻ quen thuộc.
Cô nhấc máy, nhưng đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Cô nghi hoặc lên tiếng: “A lô, ai đấy?”
Vừa dứt lời, giọng nữ chua chát vang lên, sau đó là hàng loạt lời trách móc và buộc tội:
“Lê Mạt, Cô có ý gì hả? Cô đã nói gì với Kiều Nhất Chu? Anh ấy có tìm cô không? Không phải cô đã chia tay với anh ấy rồi sao? Sao còn muốn kéo anh ấy đi Pháp?”
Lương Sở Duyệt đang nằm trên giường bệnh, giận dữ đầy mình. Cô ta vốn muốn lợi dụng chuyện này để khiến Kiều Nhất Chu ghét bỏ Lê Mạt. Trước khi vào viện, Kiều Nhất Chu quả thực đã mắng Lê Mạt.
Nhưng vừa nãy, Kiều Nhất Chu lại đến bảo cô ta đừng làm lớn chuyện, còn nói rằng anh ta sắp đi Pháp, bảo cô ta tự chăm sóc bản thân và không được quấy rầy anh ta và Lê Mạt nữa.
Vừa nghe những lời này, cô ta liền cảm thấy có điều gì không đúng. Chắc chắn là Lê Mạt đã nói gì với anh ta! Cô ta đã nhận ra rằng Lê Mạt là người giả tạo và độc ác từ lâu. Rõ ràng đã đề nghị chia tay, nhưng lại muốn giữ chân Kiều Nhất Chu. Cô ta vất vả lắm mới đợi được đến khi hai người họ chia tay, làm sao có thể để Lê Mạt đạt được ý đồ?
Nếu Kiều Nhất Chu đi Pháp, thì cô ta cũng phải theo anh ta đi!
Nghe thấy giọng của Lương Sở Duyệt, ban đầu Lê Mạt định cúp máy ngay, nhưng khi nghe nhắc đến chuyện đi Pháp, cô bất giác tò mò. Ai đi Pháp? Kiều Nhất Chu sao?
“Cô nói...”
“Lê Mạt, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không từ bỏ Kiều Nhất Chu đâu. Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi. Cô đã nói chia tay rồi thì đừng có mà không biết điều!”
Lê Mạt vốn đang thắc mắc về chuyện đi Pháp, nhưng nghe đến đây, cô lập tức mất hứng.
“Lương Sở Duyệt, nếu ở bệnh viện cô thấy buồn chán quá, thì đi chụp cắt lớp não luôn đi. Kiểm tra xem não có vấn đề không, lỡ có khối u to thì sao. Yên tâm đi, tiền thuốc men tôi sẽ thanh toán!”
Nói xong, Lê Mạt dứt khoát cúp máy. Một đám người toàn là đồ điên!
Mặc dù cách làm này có phần không tử tế, nhưng anh đã trao cho Kiều Nhất Chu một cơ hội mà bao người trong gia tộc đều mơ ước. Cơ hội đã trao, còn việc sau này thế nào, phụ thuộc vào bản lĩnh của Kiều Nhất Chu.
Cuối cùng, Kiều Nhất Chu không thay đổi quyết định của mình. “Anh, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi Pháp!”
Khi Lê Mạt trở về nhà, Liêu Thất Thất đã ngồi trong ô tô chờ suốt bốn tiếng dưới mưa gió. Dĩ nhiên, người chịu gió chịu mưa là chiếc xe yêu quý của cô ấy, còn bản thân cô ấy thì ngồi trong xe.
Thấy Lê Mạt với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh bước xuống, mắt của Liêu Thất Thất sáng rực lên.
“Ôi chao, cuối cùng cậu cũng chịu chăm chút bản thân rồi! Chị đây đã bảo mà, cậu hợp với kiểu tóc này. Cậu làm hồi nào đấy?”
Lê Mạt định nói là từ tuần trước, nhưng Liêu Thất Thất đã chộp lấy mái tóc của cô, tức tối nói:
“Chết tiệt! Kiều Nhất Chu đúng là thằng ngu, có một mỹ nhân như cậu mà lại đi dây dưa với Lương Sở Duyệt. Đúng là lãng phí của trời. Mạt Mạt, cậu nữa, ăn mặc đẹp thế này làm gì, Kiều Nhất Chu không xứng đáng có một cô bạn gái xinh đẹp như cậu!”
Lê Mạt: “... Đồ dở hơi!”
Bình thường, Lê Mạt hay ở cùng ông bà ngoại. Căn hộ ba phòng ngủ này là cô mua một năm trước, khi quyết định cho Kiều Nhất Chu một cơ hội.
Trước khi xác định được mối quan hệ này có thể lâu dài, cô không muốn cho ông bà biết. Nếu để bà ngoại biết cô đang yêu đương, bà ấy sẽ lập tức giục cô kết hôn và sinh con.
Vì vậy, để tránh bị hai ông bà phát hiện, cô đã dọn ra ở riêng.
Liêu Thất Thất chưa ăn tối, Lê Mạt bảo cô ấy đi tắm, rồi tự mình vào bếp nấu ăn.
Cô đơn giản làm một bát mì bò. Vừa thả mì vào nồi, điện thoại cô reo lên. Số gọi đến không lưu tên nhưng lại có vẻ quen thuộc.
Cô nhấc máy, nhưng đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Cô nghi hoặc lên tiếng: “A lô, ai đấy?”
Vừa dứt lời, giọng nữ chua chát vang lên, sau đó là hàng loạt lời trách móc và buộc tội:
“Lê Mạt, Cô có ý gì hả? Cô đã nói gì với Kiều Nhất Chu? Anh ấy có tìm cô không? Không phải cô đã chia tay với anh ấy rồi sao? Sao còn muốn kéo anh ấy đi Pháp?”
Lương Sở Duyệt đang nằm trên giường bệnh, giận dữ đầy mình. Cô ta vốn muốn lợi dụng chuyện này để khiến Kiều Nhất Chu ghét bỏ Lê Mạt. Trước khi vào viện, Kiều Nhất Chu quả thực đã mắng Lê Mạt.
Nhưng vừa nãy, Kiều Nhất Chu lại đến bảo cô ta đừng làm lớn chuyện, còn nói rằng anh ta sắp đi Pháp, bảo cô ta tự chăm sóc bản thân và không được quấy rầy anh ta và Lê Mạt nữa.
Vừa nghe những lời này, cô ta liền cảm thấy có điều gì không đúng. Chắc chắn là Lê Mạt đã nói gì với anh ta! Cô ta đã nhận ra rằng Lê Mạt là người giả tạo và độc ác từ lâu. Rõ ràng đã đề nghị chia tay, nhưng lại muốn giữ chân Kiều Nhất Chu. Cô ta vất vả lắm mới đợi được đến khi hai người họ chia tay, làm sao có thể để Lê Mạt đạt được ý đồ?
Nếu Kiều Nhất Chu đi Pháp, thì cô ta cũng phải theo anh ta đi!
Nghe thấy giọng của Lương Sở Duyệt, ban đầu Lê Mạt định cúp máy ngay, nhưng khi nghe nhắc đến chuyện đi Pháp, cô bất giác tò mò. Ai đi Pháp? Kiều Nhất Chu sao?
“Cô nói...”
“Lê Mạt, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không từ bỏ Kiều Nhất Chu đâu. Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi. Cô đã nói chia tay rồi thì đừng có mà không biết điều!”
Lê Mạt vốn đang thắc mắc về chuyện đi Pháp, nhưng nghe đến đây, cô lập tức mất hứng.
“Lương Sở Duyệt, nếu ở bệnh viện cô thấy buồn chán quá, thì đi chụp cắt lớp não luôn đi. Kiểm tra xem não có vấn đề không, lỡ có khối u to thì sao. Yên tâm đi, tiền thuốc men tôi sẽ thanh toán!”
Nói xong, Lê Mạt dứt khoát cúp máy. Một đám người toàn là đồ điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.