Tôi Kết Hôn Với Anh Họ Của Bạn Trai Cũ
Chương 42: Vậy Thì Vấn Đề Là Ở Tôi Rồi
Vưu Tri Ngộ
23/10/2024
Lê Mạt bưng ra hai tô mì bò, đặt lên bàn. Thịt bò là do bà ngoại chuẩn bị trước, để sẵn trong tủ lạnh, nên việc nấu mì rất tiện.
Cô đưa tô mì không có hành lá và rau mùi cho Kiều Túc. Trong thời gian bà ngoại nằm viện, cô đã thường xuyên nấu ăn cho anh, nên biết khẩu vị của anh.
Kiều Túc không khách sáo, anh thật sự đói rồi. Lê Mạt thấy anh chỉ tập trung vào việc ăn mà không nói lời nào, sau một hồi cân nhắc, cô lại xin lỗi lần nữa.
"Bác sĩ Kiều, thật sự xin lỗi anh. Hôm qua tôi đã làm phiền anh, còn làm mất thời gian của anh. Thật sự xin lỗi, để bù lại, vài ngày nữa tôi sẽ tặng anh một tấm bảng khen."
Cô liên tục xin lỗi, cuối cùng Kiều Túc mới ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng:
"Không sao. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện quan trọng, nghĩ kỹ rồi mới quyết định là tốt nhất."
Nói rồi, anh nhìn Lê Mạt, dường như vô tình mà nói:
"Tối qua khi bà ngoại cô ra ngoài, suýt chút nữa thì ngã. Bà ấy trông như mất hồn, khóc nhiều lắm. Tôi đã nói rồi, điều này không tốt cho sức khỏe của người già. Nếu cô không để ý, chẳng phải ca phẫu thuật vừa rồi coi như bỏ đi sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Lê Mạt tái nhợt. Cô nhận ra tối qua mình đã quá đáng, chắc hẳn bà ngoại rất đau lòng.
Kiều Túc ăn hết chỗ mì, uống cạn nước súp, rồi nghiêm túc nhìn cô.
"Lê Mạt, cô thật sự định sống cô độc cả đời sao?"
Lê Mạt mím môi, ban đầu định nói không biết, nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện bà ngoại gần như ngã quỵ, cô hạ giọng:
"Có thể... tôi sẽ kết hôn. Chỉ là..."
"Vậy thì vấn đề là ở tôi rồi."
Kiều Túc ngắt lời cô, thở dài.
"Nếu người cô ngại là tôi, tôi có thể rời khỏi tầm mắt của cô. Cô có thể tìm người khác, hoặc quay lại với bạn trai cũ của cô."
Lời anh vừa dứt, điện thoại của Kiều Túc reo lên. Anh nhìn vào màn hình, rồi mở máy nghe. Một tiếng cười như pháo nổ vang lên khắp phòng khách.
"Haha, con trai, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi. Yên tâm đi, lần này mẹ đảm bảo sẽ sắp xếp cho con vài cô gái tốt. Này, con gái nhà thím Trương, rồi con gái nhà thím Lưu, còn..."
Mẹ anh tuôn ra một loạt tên các cô gái, không ngừng nói, có vẻ như bà ấy còn định kể cả trăm người. Kiều Túc nhìn Lê Mạt với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, anh nhún vai đầy bất lực rồi cúp máy.
Anh giả vờ tiếc nuối, thở dài và nói với Lê Mạt:
"Cô cũng thấy rồi đó. Mẹ tôi sắp phát điên vì chuyện này. Tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Hai ngày tới tôi phải về nhà để hẹn hò xem mắt. Có lẽ duyên phận của chúng ta dừng ở đây."
Anh đứng lên, chìa tay ra với cô.
"Cô Lê, bức tranh đó thôi khỏi vẽ. Sau khi về nhà, tôi sẽ bị ép kết hôn, mà đã có vợ rồi thì cởi đồ trước mặt cô là không phù hợp nữa. Vì vậy... chúc cô tìm được một người đàn ông tốt, chúc cô hạnh phúc."
Nói xong, anh cười gượng một cái: "Cũng chúc cho tôi nữa. Mặc dù tôi phải kết hôn với một người không biết mặt mũi, không rõ tính tình, không biết quan điểm sống ra sao."
Lê Mạt ngây người nhìn anh, Kiều Túc bắt tay cô, dường như chỉ là một cái bắt tay chào tạm biệt. Anh nắm lấy tay cô rồi định buông ra, nhưng Lê Mạt vô thức giữ chặt tay anh lại.
... Phải kết hôn với một người không biết mặt mũi, không rõ tính tình, không biết quan điểm sống...
Đúng vậy, vì bà ngoại, cô không thể không kết hôn. Dù sao cũng phải kết hôn, dù sao cũng cần tìm một người đàn ông.
Vừa hay bà ngoại thích Kiều Túc, vừa hay Kiều Túc đáp ứng mọi điều kiện của cô. Nếu anh đi rồi, chưa chắc cô sẽ gặp được một người như anh.
Dù sao Kiều Túc về nhà cũng chỉ tìm một người phụ nữ bất kỳ để kết hôn. Cô sẽ không làm lỡ dở cuộc đời anh nhỉ? Đôi bên cùng có lợi?
Trong đầu Lê Mạt rối tung lên, cô nhìn chằm chằm vào Kiều Túc, lời nói không qua suy nghĩ mà bật ra khỏi miệng.
"Kiều Túc, chúng ta kết hôn đi."
Cô đưa tô mì không có hành lá và rau mùi cho Kiều Túc. Trong thời gian bà ngoại nằm viện, cô đã thường xuyên nấu ăn cho anh, nên biết khẩu vị của anh.
Kiều Túc không khách sáo, anh thật sự đói rồi. Lê Mạt thấy anh chỉ tập trung vào việc ăn mà không nói lời nào, sau một hồi cân nhắc, cô lại xin lỗi lần nữa.
"Bác sĩ Kiều, thật sự xin lỗi anh. Hôm qua tôi đã làm phiền anh, còn làm mất thời gian của anh. Thật sự xin lỗi, để bù lại, vài ngày nữa tôi sẽ tặng anh một tấm bảng khen."
Cô liên tục xin lỗi, cuối cùng Kiều Túc mới ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng:
"Không sao. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện quan trọng, nghĩ kỹ rồi mới quyết định là tốt nhất."
Nói rồi, anh nhìn Lê Mạt, dường như vô tình mà nói:
"Tối qua khi bà ngoại cô ra ngoài, suýt chút nữa thì ngã. Bà ấy trông như mất hồn, khóc nhiều lắm. Tôi đã nói rồi, điều này không tốt cho sức khỏe của người già. Nếu cô không để ý, chẳng phải ca phẫu thuật vừa rồi coi như bỏ đi sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Lê Mạt tái nhợt. Cô nhận ra tối qua mình đã quá đáng, chắc hẳn bà ngoại rất đau lòng.
Kiều Túc ăn hết chỗ mì, uống cạn nước súp, rồi nghiêm túc nhìn cô.
"Lê Mạt, cô thật sự định sống cô độc cả đời sao?"
Lê Mạt mím môi, ban đầu định nói không biết, nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện bà ngoại gần như ngã quỵ, cô hạ giọng:
"Có thể... tôi sẽ kết hôn. Chỉ là..."
"Vậy thì vấn đề là ở tôi rồi."
Kiều Túc ngắt lời cô, thở dài.
"Nếu người cô ngại là tôi, tôi có thể rời khỏi tầm mắt của cô. Cô có thể tìm người khác, hoặc quay lại với bạn trai cũ của cô."
Lời anh vừa dứt, điện thoại của Kiều Túc reo lên. Anh nhìn vào màn hình, rồi mở máy nghe. Một tiếng cười như pháo nổ vang lên khắp phòng khách.
"Haha, con trai, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi. Yên tâm đi, lần này mẹ đảm bảo sẽ sắp xếp cho con vài cô gái tốt. Này, con gái nhà thím Trương, rồi con gái nhà thím Lưu, còn..."
Mẹ anh tuôn ra một loạt tên các cô gái, không ngừng nói, có vẻ như bà ấy còn định kể cả trăm người. Kiều Túc nhìn Lê Mạt với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, anh nhún vai đầy bất lực rồi cúp máy.
Anh giả vờ tiếc nuối, thở dài và nói với Lê Mạt:
"Cô cũng thấy rồi đó. Mẹ tôi sắp phát điên vì chuyện này. Tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Hai ngày tới tôi phải về nhà để hẹn hò xem mắt. Có lẽ duyên phận của chúng ta dừng ở đây."
Anh đứng lên, chìa tay ra với cô.
"Cô Lê, bức tranh đó thôi khỏi vẽ. Sau khi về nhà, tôi sẽ bị ép kết hôn, mà đã có vợ rồi thì cởi đồ trước mặt cô là không phù hợp nữa. Vì vậy... chúc cô tìm được một người đàn ông tốt, chúc cô hạnh phúc."
Nói xong, anh cười gượng một cái: "Cũng chúc cho tôi nữa. Mặc dù tôi phải kết hôn với một người không biết mặt mũi, không rõ tính tình, không biết quan điểm sống ra sao."
Lê Mạt ngây người nhìn anh, Kiều Túc bắt tay cô, dường như chỉ là một cái bắt tay chào tạm biệt. Anh nắm lấy tay cô rồi định buông ra, nhưng Lê Mạt vô thức giữ chặt tay anh lại.
... Phải kết hôn với một người không biết mặt mũi, không rõ tính tình, không biết quan điểm sống...
Đúng vậy, vì bà ngoại, cô không thể không kết hôn. Dù sao cũng phải kết hôn, dù sao cũng cần tìm một người đàn ông.
Vừa hay bà ngoại thích Kiều Túc, vừa hay Kiều Túc đáp ứng mọi điều kiện của cô. Nếu anh đi rồi, chưa chắc cô sẽ gặp được một người như anh.
Dù sao Kiều Túc về nhà cũng chỉ tìm một người phụ nữ bất kỳ để kết hôn. Cô sẽ không làm lỡ dở cuộc đời anh nhỉ? Đôi bên cùng có lợi?
Trong đầu Lê Mạt rối tung lên, cô nhìn chằm chằm vào Kiều Túc, lời nói không qua suy nghĩ mà bật ra khỏi miệng.
"Kiều Túc, chúng ta kết hôn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.