Chương 10: Khoá học gấp chăn cấp tốc cùng Khoa
Hoàng Lam
31/08/2023
"Mày lên xe chưa?" Nhi gọi đến, còn nhấn sang face-time vì chỉ muốn nhìn tôi đang ngồi đúng trên xe như ý nó muốn.
"Rồi á, tao nhờ bạn đến giải cứu. May vẫn kịp giờ."
Đã cố nhích nhích phần cam điện thoại sang góc khác để không dính đầu Duy Khoa đang dựa. Bằng cách nào Linh đang ngồi cạnh Nhi đã nhìn thấy phần tóc lởm chởm chỗ vai trái bên phía tôi qua màn hình điện thoại.
"Ơ má phải mày mọc lông à?"
"Quỳnh, đầu ai kia?" Linh la thất thanh khiến tôi vội vã cho nhỏ âm lượng điện thoại đi, suýt thì làm thanh niên say xe tỉnh giấc.
"Ờm, thì ân nhân cứu mạng, tao say xe nên trả bạn bằng một cái dựa vai."
Cố gắng nói nhỏ nhất có thể, mong sao Khoa ngủ càng say càng tốt, đừng nên nghe thấy mấy lời vừa nãy tôi trả lời mấy đứa bạn.
"Quỳnh, mày không yêu tao nữa à, tao phải qua đó. Tao muốn dựa vai của mày!" Linh mếu máo, nó làm tôi buồn cười quá.
"Ui là ui, Quỳnh có bạn nam nào đẹp trai dựa vai trong lúc ngủ, lãng mạn quá ta." Nhi cao giọng một cách đầy mỉa mai, không hề có dấu hiệu bình thường, còn đánh mắt lên phía trước, ý muốn chỉ định cho ai đó nghe.
Tôi ước gì được qua đó với hai đứa chúng nó, thấy chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt lúc đi, toàn món khoái khẩu của tôi nhưng nhỡ bị đóng đinh ở bên này mất rồi. Cũng hơi tiếc. Khi thấy Khoa cựa quậy có vẻ muốn tỉnh, tôi quay lại chào hai đứa còn nhanh nhanh dập máy.
"Tao tắt nha, bận rồi."
"Nãy Khôi Nguyên quay xuống nhìn qua chỗ bọn tao đấy, lúc con Nhi nói trêu mày. Ghét nhờ, bỏ bạn theo gái, chắc lại có em nào mới xuất hiện." Linh bĩu môi, thích điệu bộ nói của nó ban nãy, khiến tôi quên cả say.
"Chịu, kệ đi, tao xử nó sau."
"Mà, bạn nam bên cạnh mày là ai thế?" Nhi tò mò, còn ngó ngó đầu sát cam.
Tôi quay sang nhìn, cố tránh cam sang chỗ khác.
"Là ai đó, ai đó rất đẹp trai." Tôi nở nụ cười tươi nhất có thể, tranh thủ trêu trêu hai đứa, cho chúng nó tức chơi.
Sau đó, tôi cố tình dập máy đột ngột, để càng lâu càng loạn. Ngó sang thanh niên say xe, thấy không có động thái mắc ói. Tình hình có vẻ an tâm, vì tôi mang mỗi một bộ này và một bộ lúc về nên nếu bạn xoè ra đây chỉ có nước mặc đồ ngủ đi tập trung.
Rồi tôi ngáp, sáng nay dậy sớm quá, báo Nguyên còn bắt đứng đợi, tranh thủ ngủ không lúc đến cần vận động đi tới đi lui lại tẩu hoả nhập ma thì mệt.
"Mày ngủ như chết ấy, thế có dậy không hay để tao bế xuống."
Tôi mơ màng, mở mắt, thấy đầu mình tựa bên vai phải của Khoa, theo thói quen tỉnh dậy lấy tay sượt qua miệng một nhát.
"Ngủ sạch sẽ phết." Khoa phủi phủi phần áo bên phải sau khi tôi nhấc đầu khỏi.
Tôi giật mình khi nhìn thấy cả xe trống trơn, bị bỏ lại rồi sao.
"Chết, sao không gọi tao dậy."
"Mày ngủ ngon quá tao không nỡ."
"Mọi người đi hết chưa, sao ngồi sát vào tao quá vậy. Dịch ra để tao xuống đi." Tôi thấy ngột ngạt, choàng tỉnh giấc thì cảm giác dường như bất động.
"Tao tính bỏ mày lại rồi nhưng không nỡ, căn bản là vẫn có người bắt đền. Mạng người mà, tao đâu thể kiếm ra một Quỳnh thứ hai để đem trả." Khoa ngồi yên không cho tôi xuống, muốn đấm cho bạn một cái quá.
Không hề quan tâm đến lời Khoa lải nhải, tôi chỉ muốn xuống tập trung sao cho kịp giờ. Nhìn ra ngoài thấy các bạn kéo nhau đi vào trại hết rồi, còn mỗi hai mống ngồi trên xe, bác tài đã xuống từ lâu và đang ngồi bên quán vỉa hè cùng mấy người khác nhâm nhi trà đá. Ban đầu là Khoa ngủ, sau đó thành ra tôi lăn quay ra như chết. Nhưng mà công nhận ngủ ngon thật đấy, khoẻ hẳn ra, thấy tỉnh cả người.
"Duy Khoa cho tao xuống nha." Tôi sử dụng giọng nài nỉ như hay dùng với Khôi Nguyên.
"Mất công Quỳnh nhượng bộ thì cho đi đấy."
Chỉ chờ bạn thả ra là tôi chạy vèo xuống, hấp tấp đuổi theo các bạn cùng lớp. Cứ mải cắm đầu chạy mà tôi quên khuấy mất rằng mình bỏ quên hành lí, bèn ngao ngán thở dài quay lại để lấy. Chưa học quân sự mà đã thấy ốm hết cả người.
"Này, may cho mày tao là người tốt." Khoa kéo tôi đi và cầm theo là hành lí ai đó bỏ quên. Nhanh thật, tôi thì chạy thục mạng, bạn thì nửa giọt hồ hôi chưa thấy rơi nhưng đã đuổi kịp dù tôi lao xuống xe trước. Đúng là bọn đàn ông khoẻ mạnh.
Tự dưng tôi lại có thiện cảm với Khoa, chẳng biết vì sao nữa, chắc do bạn đến giải cứu tôi lúc bị Khôi Nguyên bỏ lại. Thật ra tôi quý thằng Nguyên nhất nhưng vẫn sợ nó. Lần này thêm Khoa, dù gì đi nữa vẫn nên cảnh giác vì bọn con trai giờ rất nguy hiểm. Chúng nó không làm gì mà không có mục đích, càng những việc mờ ám thì càng khó đoán, nguỵ trang cực giỏi.
"Này, sao mày tự dưng tốt với tao thế? Ý tao không phải là tốt kiểu thương yêu mà nó không giống những người bạn bè nên lơ nhau, có vẻ giống hơi hơi hơn xã giao." Tốt nhất là nên nói thật ra, tôi không muốn Khoa hiểu sai ý nên diễn đạt hơi lòng vòng, mong sao bạn vẫn hiểu thấu tâm tư.
"Hahaha, chúng mình là bạn mà, chẳng phải tao bảo tao với mày là bạn rồi à." Khoa vừa xách đồ vừa đi sau vừa nói.
"Chúng mình nghe hơi gớm, Khoa làm thế này tao thấy kì."
"Thế à, nhưng tao sẽ làm thế này suốt khoảng thời gian đi quân sự cơ. Quỳnh cố gắng chịu đựng tao một chút thôi, nha."
Ý đồ gì đây, bỗng trong đầu tôi dấy lên một suy nghĩ tò mò về việc chẳng lẽ thằng Nguyên lại bày trò. Không thể tự dưng mọi chuyện xảy ra một cách thú vị như này, không có lửa làm sao có khói.
Chúng tôi đã đi vào trong doanh trại, nhìn không khác trường học là bao, khác ở chỗ khuôn viên to hơn. Mấy dãy nhà màu màu vàng kem bao quanh, trên mỗi toà có cái biển xanh chữ trắng tượng trưng cho dãy A, dãy B và dãy C. Ở giữa là một khoảng sân rộng, có vẻ là để tập trung và sinh hoạt. Có sân cỏ, vườn và nhà ăn. Tôi loay hoay quay đi quay lại tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, có đẹp không, có sạch không. Mối quan tâm đầu tiên và duy nhất chỉ có thể là trông ngóng sự chỉnh tề, sang trọng của nhà vệ sinh.
"Làm gì mà cứ loay hoay thế, tìm tao à?" Trong lúc học sinh đang hỗn loạn, Nguyên đánh lẻ sang hàng lớp tôi, đứng sừng sững bên cạnh.
Tôi dỗi Khôi Nguyên rồi, đồ dại gái quên bạn.
"Không! Chơi! Với! Mày!"
"Sao thế, không chơi với tao thì mày chơi với ai, chỉ có tao tốt với mày thôi." Nguyên cố tìm ánh mắt tôi trong khi tôi đang tránh ánh mắt nó.
Sao lại nói như vậy nhỉ, có tự cao quá chăng, kè kè dính lấy bạn xong mai sau nhỡ bạn tiếp tục lên cơn dại gái rồi bỏ rơi lần nữa và biến tôi thành người đàn bà cô đơn. Lúc nào cũng Minh Ngọc, Minh Ngọc, Minh Ngọc, biết con bé nó là em gái cùng cha khác mẹ của tôi rồi. Biết là con bé nó thiệt thòi nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng chứ. Biết là thằng Nguyên nó thích quan tâm, chăm sóc mọi người nhưng ít ra gắn bó với nhau lâu như vậy thì chỉ cần trân trọng tôi một chút xíu nhỏ xinh thôi có được không.
"Ê đi thôi mày, đến lớp mình kìa." Khoa khệ nệ vác hành lí chạy qua chỗ tôi và Nguyên đang đứng.
"Tao chơi với Khoa, Khoa nhỉ?" Tôi khoác vai Khoa, bạn có vẻ bất ngờ. Mất một lúc nhưng tôi biết Khoa thông minh nên chỉ trong vòng một nốt nhạc bạn đã bắt kịp được vấn đề. Tiếp sau đó là một nụ cười nở ra từ một kẻ chiến thắng.
"Ừ, tao tốt với Quỳnh mà, nếu mà tao có mười tao sẽ cho Quỳnh mười." Phối hợp ăn ý đấy nhưng đâu nhất thiết phải vòng tay qua eo tôi làm gì. Mong Khoa hiểu rằng là đang bạn bè vui đùa với nhau. Nếu thành thật chắc vẫn mặt dày về chơi với Nguyên, đây chỉ muốn trêu Nguyên một chút cho bõ ghét.
Tôi bỏ đi lên trước, chạy qua chỗ Tùng đang đứng nói chuyện cùng mấy đứa bạn. Để cho Khoa và Nguyên đứng nhìn nhau, tôi không biết chúng nó nói qua lại cái gì. Chắc chỉ chửi chửi mấy câu vui vẻ, lũ con trai mà, mặt đẹp nhưng mỏ hỗn. Thấy tương thân tương ái hay lôi nhau ra chửi cho tăng mức độ tình cảm. Anh em đoàn kết yêu thương, đùm bọc, sẻ chia.
"Chó Khoa."
"Nhớ trả lương."
"Ờ nhưng thái độ mày vừa nãy khiến tao muốn đấm ấy."
"Đâu, đó là do Công Chúa muốn thế chứ. Yên tâm, chiều con gái là nghề của tao."
Nguyên nguýt Khoa một cái, chúng nó đứng với nhau mà thành tâm điểm của đám đông. Ai ai đi qua, đặc biệt là mấy bạn con gái đều sẽ thốt lên một cậu rằng họ đẹp trai thật.
"Đừng để tao phải cáu." Nguyên gắt đến nỗi muốn cho mọi người biết mình đang tức.
"Đéo phải căng thế, cho con gái nhà người ta leo cây, phải bố thì mày xác định outdoor. Quỳnh còn nhân nhượng chán ấy." Khoa cười khẩy.
"Mày làm đàn ông như cứt còn lên mặt nói đạo lý."
"Để xem ai hơn ai."
Bắt đầu chia chỗ ở, tất nhiên con gái sẽ ở một khu biệt lập với con trai, bất kể là chung lớp hay khác lớp. Nhưng do đặc cách lớp chọn toàn học sinh ưu tú nên chúng tôi hai phòng trai gái được đặt gần nhau, tiện cho giáo viên chủ nhiệm và đội trưởng nhóm quản lý.
"Này trả mày hành lí."
"Cảm ơn, ủa đồ của mày đâu?" Nãy giờ mới để ý, Khoa xách đồ cho mỗi tôi thôi. Còn đồ của bạn đâu thì không biết, hay Khoa để quên ở xe.
"Hì, không mang, mang mỗi quần áo nhét nhờ thằng Tùng. Tưởng đi quân sự như đi nghỉ dưỡng Resort, khách sạn cao cấp người ta chuẩn bị đồ dùng sẵn cho."
Đoạn, thở dài, cụ non tiếp tục phát ngôn.
"Ai ngờ đến thấy đi huấn luyện thật, phải tự chuẩn bị."
Thật là không biết nói gì hơn, tôi cười không nổi, cũng chẳng biết diễn tả cảm xúc như nào nữa đây.
"Có gì tao dùng chung đồ của bọn kia, không sao."
"Được hả?" Bọn này dùng đồ chung như cơm bữa.
"Chắc được, nếu chúng nó sạch sẽ." Khoa thờ ơ, trông có vẻ ổn, tôi xách vali đi vào trong phòng.
Tất cả đều là giường tầng, sơn màu xanh, trải chiếu trúc, gió từ quạt điện hoặc quạt trần chứ không có lấy bóng dáng của một chiếc điều hoà. Đang độ mùa hè nóng chảy mỡ, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, mấy đứa con gái tranh nhau các giường hướng quạt, chừa lại vài chỗ trong góc gần cửa sổ cho bọn chậm chân còn lại trong đó có tôi. Thôi thì méo mó có hơn không, tôi chẳng dám đòi hỏi nhiều kẻo các bạn lại kêu khó tính, kén chọn. Có chỗ ngủ là được rồi.
"Nhật Quỳnh cho tớ nằm giường trên nha." Hoàng Lan kéo vali tới chỗ tôi, ôn tồn nói.
"À ừ được, cứ tự nhiên đi." Tôi dọn gọn lại cho bạn leo lên trên cao.
Hoàng Lan là lớp phó học tập, thành tích tốt, cùng trong ban cán sự với Kiên. Thường hay đi với Kiên, có vẻ hai bạn này nghe các bạn trong lớp đồn là một cặp đôi thì phải, cũng hợp, để khi nào tôi dò hỏi Tùng béo xem sao. Hoàng Lan nhẹ nhàng lắm, bạn kiểu thục nữ, hiền hiền, tóc buộc đuôi ngựa, giản dị, mộc mạc. Tất nhiên bạn đã có một cô bạn thân khác nhưng hôm nay bạn nữ đó bị bệnh xin nghỉ nên có vẻ Lan hơi cô đơn một chút.
"Nhật Quỳnh tết tóc xinh ghê." Hoàng Lan thò mặt xuống chỗ tôi đang gấp quần áo.
"Cảm ơn nha, Lan muốn không sáng mai tớ làm cho."
"Được hả, vậy phiền cậu một chút nhé."
"Không có gì." Tự dưng trong lòng tôi rạo rực ác, con người lâu ngày không có bạn mới trong lớp thường bị hâm như vậy ư.
Bỗng, tôi nghe thấy tiếng lũ con gái hô hào nhau "Chỉ huy, chỉ huy". Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nên cuống quá dồn hết quần áo đang gấp dở vào trong chăn, vội vàng đứng dậy. Từ ngoài bước vào, có một chú bộ đội mặc quân phục, chân đi ủng đen, dáng người to, lực lưỡng, mặt nghiêm, có sẹo trên lông mày. Người đó bước vào với một uy lực hùng hậu, khiến không khí trong phòng chuyển từ thoải mái sang ngột ngạt tức thì.
"Đi bộ đội mà môi đỏ choét thế này." Chú thăm dò nhóm Khả Hân, các bạn ai cũng mỏ đỏ mắt xanh, phấn dày cộm.
"Tính tán ai, cưa cẩm ai, đi tẩy hết ngay cho tôi!"
Chúng nó đứng im, tôi thấy căng thẳng theo.
"Còn không mau đi, hay muốn tôi trải thảm đỏ rước các chị xuống." Cả lũ kéo nhau xuống nhà vệ sinh để tẩy, còn lại một nửa dân số trong phòng.
Chú thăm dò một hồi, ngán ngẩm nhìn xung quanh. Lớn tiếng mắng.
"Con gái mà ăn ở bẩn thỉu, vô kỷ luật, vô văn hoá." Thú thật rằng dù mới tới không lâu nhưng phòng đã rất bừa bãi, dù cho đã bị tịch thu hết đồ ăn vặt cùng mấy đồ điện tử linh tinh nhưng vẫn còn nhiều thứ có thể bày biện.
Đợi các bạn tẩy trang xong hết, chú bắt đầu khóa học gấp chăn và mùng. Cái này tôi thượng thừa, ở nhà hay làm lắm, nhanh thoăn thoắt. Mỗi tội chăn ở đây không như ở nhà, xanh lè mà mỏng dính, màn thì có vẻ lâu ngày chưa giặt, sờ vào cứ bụi bụi kiểu gì.
"Chị này nhanh nhẹn phết, theo tôi sang lớp bên cạnh làm mẫu." Chú qua chỗ tôi, biết trước làm ẩu ẩu xấu xấu tí còn được ở lại.
"Chị bên trên, xuống, đi theo." Hoàng Lan cũng bị chỉ định, cả hai cùng chết chùm.
Thật ra cũng chẳng đi đâu xa, sang ngay lũ con trai lớp tôi ở phòng bên cạnh. Chúng nó gập chăn gấp mùng xấu không tả được. Tôi thấy chú nói rát cổ bỏng họng, chỉ bảo mãi mới khấm khá lên được chút. Tuy là nóng tính nhưng có vẻ khá kiên trì và nhẫn nại.
"Anh béo kia, dừng lại. Anh gấp cái kiểu gì kia gấp lại tôi xem." Chú chỉ định Tùng béo, nãy giờ tôi thấy bạn loay hoay mãi.
Tôi thấy Tùng làm kiểu cuộn tròn lại, trông hay lắm.
"Anh gấp chăn hay đang cuộn sushi?" Chúng nó phá lên cười.
"Không phải đâu thầy ơi, bạn ấy đang gói nem đấy ạ." Có một bạn lên tiếng cợt nhả.
"Anh thích gói nem không tôi gói luôn cả anh vào bây giờ." Tiếng cười giòn giã được một lúc xong lại im bặt, đâu vào đấy,
Chú nhắc tôi và Hoàng Lan đi đến từng chỗ các bạn chưa biết để chỉ bảo. Vấn đề nằm ở chỗ chúng nó ẩu, chứ dạy một chút là cơm ra cơm, canh ra canh. Đến chỗ Khoa thì bạn tinh tướng lắm, trông cũng đẹp, cũng nghệ. Nhưng chăn nhăn nhúm quá, không biết là lôi từ đâu ra.
"Sao nhăn thế?"
"Tao gấp đẹp mà. Khen tao đi." Như trẻ con đòi kẹo.
"Ừ thì đẹp, đẹp, đẹp."
"Khen gì đéo như mày." Khoa bĩu môi, vô tình làm chỉ huy trưởng nghe thấy được.
"Anh nào mồm xinh đấy?"
"Dạ, ý em là khen gì đẹp như mày." Khoa chữa cháy, ừ nhưng câu chữa cháy của bạn làm tôi xấu hổ quá.
Chúng nó lại ồ lên đợt nữa, chữa gì chữa câu kì cục thật. Tôi bôm bốp vào lưng Khoa, bạn nhí nhảnh nháy mắt, thôi thì kệ. Cứu được mạng người phúc mười đời chưa hết.
"Cứ liệu hồn, anh chị nào chửi bậy tôi bắt chép phạt nội quy một trăm lần."
Tôi yêu cầu Khoa gấp lại, bạn gấp lại được. Đúng là người của bộ tộc tinh anh, không biết Khoa tiến hoá từ giống vượn nào mà thông minh thế. nhỉ.
"Xong rồi, mày gấp giỏi rồi đấy. Tao qua chỗ đứa khác đây."
"Ơ, nhưng tao không biết đoạn hai làm như nào, chỉ lại đê."
"Nãy mày làm được mà?"
"Nhưng tao lại quên rồi."
Xong sau đó là một tràng quên, báo hại tôi đứng đóng cọc ở chỗ Khoa. Hết đoạn hai lại đoạn ba đoạn bốn, bạn lên cơn ngu đột xuất hay sao. Hoàng Lan chạy KPI một lượt nhiều bạn xong cũng mắc ải ở chỗ Kiên, còn tôi xui rủi dính phải Khoa, thích làm khó thì nói thẳng sao bọn đàn ông hay thích ra vẻ thế.
"Sao mày có mỗi việc gấp chăn không làm được, mai sau làm gì nuôi nổi vợ con." Tôi càm ràm, muốn về phòng nghỉ ngơi lắm rồi.
"Tao muốn học để có thể chăm vợ chăm con từ những việc nhỏ nhất, như là gấp chăn mùng mỗi buổi sáng."
Nghe có ngứa đít không, phát ngôn từ một chàng trai nổi tiếng thay người yêu như thay áo đấy.
"Thế à, được mày gấp chăn cho mỗi sáng chắc người phụ nữ ấy nội lực cũng thâm hậu lắm. Nể phục đấy." Làm vợ được thằng Nguyên thôi tôi đã chuẩn bị tinh thần vái người vợ ấy mười vái rồi, làm vợ Khoa chắc tôi đội lên đầu bái làm sự phụ.
"Trước tiên phải gấp đẹp hơn tao, chắc cũng phải gấp đẹp như mày."
"Nhỡ vợ mày không biết gấp thì mày li hôn à?"
"Ai làm thế, giả sử vợ tao mà là mày thì không có chuyện đó đâu."
.
"Rồi á, tao nhờ bạn đến giải cứu. May vẫn kịp giờ."
Đã cố nhích nhích phần cam điện thoại sang góc khác để không dính đầu Duy Khoa đang dựa. Bằng cách nào Linh đang ngồi cạnh Nhi đã nhìn thấy phần tóc lởm chởm chỗ vai trái bên phía tôi qua màn hình điện thoại.
"Ơ má phải mày mọc lông à?"
"Quỳnh, đầu ai kia?" Linh la thất thanh khiến tôi vội vã cho nhỏ âm lượng điện thoại đi, suýt thì làm thanh niên say xe tỉnh giấc.
"Ờm, thì ân nhân cứu mạng, tao say xe nên trả bạn bằng một cái dựa vai."
Cố gắng nói nhỏ nhất có thể, mong sao Khoa ngủ càng say càng tốt, đừng nên nghe thấy mấy lời vừa nãy tôi trả lời mấy đứa bạn.
"Quỳnh, mày không yêu tao nữa à, tao phải qua đó. Tao muốn dựa vai của mày!" Linh mếu máo, nó làm tôi buồn cười quá.
"Ui là ui, Quỳnh có bạn nam nào đẹp trai dựa vai trong lúc ngủ, lãng mạn quá ta." Nhi cao giọng một cách đầy mỉa mai, không hề có dấu hiệu bình thường, còn đánh mắt lên phía trước, ý muốn chỉ định cho ai đó nghe.
Tôi ước gì được qua đó với hai đứa chúng nó, thấy chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt lúc đi, toàn món khoái khẩu của tôi nhưng nhỡ bị đóng đinh ở bên này mất rồi. Cũng hơi tiếc. Khi thấy Khoa cựa quậy có vẻ muốn tỉnh, tôi quay lại chào hai đứa còn nhanh nhanh dập máy.
"Tao tắt nha, bận rồi."
"Nãy Khôi Nguyên quay xuống nhìn qua chỗ bọn tao đấy, lúc con Nhi nói trêu mày. Ghét nhờ, bỏ bạn theo gái, chắc lại có em nào mới xuất hiện." Linh bĩu môi, thích điệu bộ nói của nó ban nãy, khiến tôi quên cả say.
"Chịu, kệ đi, tao xử nó sau."
"Mà, bạn nam bên cạnh mày là ai thế?" Nhi tò mò, còn ngó ngó đầu sát cam.
Tôi quay sang nhìn, cố tránh cam sang chỗ khác.
"Là ai đó, ai đó rất đẹp trai." Tôi nở nụ cười tươi nhất có thể, tranh thủ trêu trêu hai đứa, cho chúng nó tức chơi.
Sau đó, tôi cố tình dập máy đột ngột, để càng lâu càng loạn. Ngó sang thanh niên say xe, thấy không có động thái mắc ói. Tình hình có vẻ an tâm, vì tôi mang mỗi một bộ này và một bộ lúc về nên nếu bạn xoè ra đây chỉ có nước mặc đồ ngủ đi tập trung.
Rồi tôi ngáp, sáng nay dậy sớm quá, báo Nguyên còn bắt đứng đợi, tranh thủ ngủ không lúc đến cần vận động đi tới đi lui lại tẩu hoả nhập ma thì mệt.
"Mày ngủ như chết ấy, thế có dậy không hay để tao bế xuống."
Tôi mơ màng, mở mắt, thấy đầu mình tựa bên vai phải của Khoa, theo thói quen tỉnh dậy lấy tay sượt qua miệng một nhát.
"Ngủ sạch sẽ phết." Khoa phủi phủi phần áo bên phải sau khi tôi nhấc đầu khỏi.
Tôi giật mình khi nhìn thấy cả xe trống trơn, bị bỏ lại rồi sao.
"Chết, sao không gọi tao dậy."
"Mày ngủ ngon quá tao không nỡ."
"Mọi người đi hết chưa, sao ngồi sát vào tao quá vậy. Dịch ra để tao xuống đi." Tôi thấy ngột ngạt, choàng tỉnh giấc thì cảm giác dường như bất động.
"Tao tính bỏ mày lại rồi nhưng không nỡ, căn bản là vẫn có người bắt đền. Mạng người mà, tao đâu thể kiếm ra một Quỳnh thứ hai để đem trả." Khoa ngồi yên không cho tôi xuống, muốn đấm cho bạn một cái quá.
Không hề quan tâm đến lời Khoa lải nhải, tôi chỉ muốn xuống tập trung sao cho kịp giờ. Nhìn ra ngoài thấy các bạn kéo nhau đi vào trại hết rồi, còn mỗi hai mống ngồi trên xe, bác tài đã xuống từ lâu và đang ngồi bên quán vỉa hè cùng mấy người khác nhâm nhi trà đá. Ban đầu là Khoa ngủ, sau đó thành ra tôi lăn quay ra như chết. Nhưng mà công nhận ngủ ngon thật đấy, khoẻ hẳn ra, thấy tỉnh cả người.
"Duy Khoa cho tao xuống nha." Tôi sử dụng giọng nài nỉ như hay dùng với Khôi Nguyên.
"Mất công Quỳnh nhượng bộ thì cho đi đấy."
Chỉ chờ bạn thả ra là tôi chạy vèo xuống, hấp tấp đuổi theo các bạn cùng lớp. Cứ mải cắm đầu chạy mà tôi quên khuấy mất rằng mình bỏ quên hành lí, bèn ngao ngán thở dài quay lại để lấy. Chưa học quân sự mà đã thấy ốm hết cả người.
"Này, may cho mày tao là người tốt." Khoa kéo tôi đi và cầm theo là hành lí ai đó bỏ quên. Nhanh thật, tôi thì chạy thục mạng, bạn thì nửa giọt hồ hôi chưa thấy rơi nhưng đã đuổi kịp dù tôi lao xuống xe trước. Đúng là bọn đàn ông khoẻ mạnh.
Tự dưng tôi lại có thiện cảm với Khoa, chẳng biết vì sao nữa, chắc do bạn đến giải cứu tôi lúc bị Khôi Nguyên bỏ lại. Thật ra tôi quý thằng Nguyên nhất nhưng vẫn sợ nó. Lần này thêm Khoa, dù gì đi nữa vẫn nên cảnh giác vì bọn con trai giờ rất nguy hiểm. Chúng nó không làm gì mà không có mục đích, càng những việc mờ ám thì càng khó đoán, nguỵ trang cực giỏi.
"Này, sao mày tự dưng tốt với tao thế? Ý tao không phải là tốt kiểu thương yêu mà nó không giống những người bạn bè nên lơ nhau, có vẻ giống hơi hơi hơn xã giao." Tốt nhất là nên nói thật ra, tôi không muốn Khoa hiểu sai ý nên diễn đạt hơi lòng vòng, mong sao bạn vẫn hiểu thấu tâm tư.
"Hahaha, chúng mình là bạn mà, chẳng phải tao bảo tao với mày là bạn rồi à." Khoa vừa xách đồ vừa đi sau vừa nói.
"Chúng mình nghe hơi gớm, Khoa làm thế này tao thấy kì."
"Thế à, nhưng tao sẽ làm thế này suốt khoảng thời gian đi quân sự cơ. Quỳnh cố gắng chịu đựng tao một chút thôi, nha."
Ý đồ gì đây, bỗng trong đầu tôi dấy lên một suy nghĩ tò mò về việc chẳng lẽ thằng Nguyên lại bày trò. Không thể tự dưng mọi chuyện xảy ra một cách thú vị như này, không có lửa làm sao có khói.
Chúng tôi đã đi vào trong doanh trại, nhìn không khác trường học là bao, khác ở chỗ khuôn viên to hơn. Mấy dãy nhà màu màu vàng kem bao quanh, trên mỗi toà có cái biển xanh chữ trắng tượng trưng cho dãy A, dãy B và dãy C. Ở giữa là một khoảng sân rộng, có vẻ là để tập trung và sinh hoạt. Có sân cỏ, vườn và nhà ăn. Tôi loay hoay quay đi quay lại tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, có đẹp không, có sạch không. Mối quan tâm đầu tiên và duy nhất chỉ có thể là trông ngóng sự chỉnh tề, sang trọng của nhà vệ sinh.
"Làm gì mà cứ loay hoay thế, tìm tao à?" Trong lúc học sinh đang hỗn loạn, Nguyên đánh lẻ sang hàng lớp tôi, đứng sừng sững bên cạnh.
Tôi dỗi Khôi Nguyên rồi, đồ dại gái quên bạn.
"Không! Chơi! Với! Mày!"
"Sao thế, không chơi với tao thì mày chơi với ai, chỉ có tao tốt với mày thôi." Nguyên cố tìm ánh mắt tôi trong khi tôi đang tránh ánh mắt nó.
Sao lại nói như vậy nhỉ, có tự cao quá chăng, kè kè dính lấy bạn xong mai sau nhỡ bạn tiếp tục lên cơn dại gái rồi bỏ rơi lần nữa và biến tôi thành người đàn bà cô đơn. Lúc nào cũng Minh Ngọc, Minh Ngọc, Minh Ngọc, biết con bé nó là em gái cùng cha khác mẹ của tôi rồi. Biết là con bé nó thiệt thòi nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng chứ. Biết là thằng Nguyên nó thích quan tâm, chăm sóc mọi người nhưng ít ra gắn bó với nhau lâu như vậy thì chỉ cần trân trọng tôi một chút xíu nhỏ xinh thôi có được không.
"Ê đi thôi mày, đến lớp mình kìa." Khoa khệ nệ vác hành lí chạy qua chỗ tôi và Nguyên đang đứng.
"Tao chơi với Khoa, Khoa nhỉ?" Tôi khoác vai Khoa, bạn có vẻ bất ngờ. Mất một lúc nhưng tôi biết Khoa thông minh nên chỉ trong vòng một nốt nhạc bạn đã bắt kịp được vấn đề. Tiếp sau đó là một nụ cười nở ra từ một kẻ chiến thắng.
"Ừ, tao tốt với Quỳnh mà, nếu mà tao có mười tao sẽ cho Quỳnh mười." Phối hợp ăn ý đấy nhưng đâu nhất thiết phải vòng tay qua eo tôi làm gì. Mong Khoa hiểu rằng là đang bạn bè vui đùa với nhau. Nếu thành thật chắc vẫn mặt dày về chơi với Nguyên, đây chỉ muốn trêu Nguyên một chút cho bõ ghét.
Tôi bỏ đi lên trước, chạy qua chỗ Tùng đang đứng nói chuyện cùng mấy đứa bạn. Để cho Khoa và Nguyên đứng nhìn nhau, tôi không biết chúng nó nói qua lại cái gì. Chắc chỉ chửi chửi mấy câu vui vẻ, lũ con trai mà, mặt đẹp nhưng mỏ hỗn. Thấy tương thân tương ái hay lôi nhau ra chửi cho tăng mức độ tình cảm. Anh em đoàn kết yêu thương, đùm bọc, sẻ chia.
"Chó Khoa."
"Nhớ trả lương."
"Ờ nhưng thái độ mày vừa nãy khiến tao muốn đấm ấy."
"Đâu, đó là do Công Chúa muốn thế chứ. Yên tâm, chiều con gái là nghề của tao."
Nguyên nguýt Khoa một cái, chúng nó đứng với nhau mà thành tâm điểm của đám đông. Ai ai đi qua, đặc biệt là mấy bạn con gái đều sẽ thốt lên một cậu rằng họ đẹp trai thật.
"Đừng để tao phải cáu." Nguyên gắt đến nỗi muốn cho mọi người biết mình đang tức.
"Đéo phải căng thế, cho con gái nhà người ta leo cây, phải bố thì mày xác định outdoor. Quỳnh còn nhân nhượng chán ấy." Khoa cười khẩy.
"Mày làm đàn ông như cứt còn lên mặt nói đạo lý."
"Để xem ai hơn ai."
Bắt đầu chia chỗ ở, tất nhiên con gái sẽ ở một khu biệt lập với con trai, bất kể là chung lớp hay khác lớp. Nhưng do đặc cách lớp chọn toàn học sinh ưu tú nên chúng tôi hai phòng trai gái được đặt gần nhau, tiện cho giáo viên chủ nhiệm và đội trưởng nhóm quản lý.
"Này trả mày hành lí."
"Cảm ơn, ủa đồ của mày đâu?" Nãy giờ mới để ý, Khoa xách đồ cho mỗi tôi thôi. Còn đồ của bạn đâu thì không biết, hay Khoa để quên ở xe.
"Hì, không mang, mang mỗi quần áo nhét nhờ thằng Tùng. Tưởng đi quân sự như đi nghỉ dưỡng Resort, khách sạn cao cấp người ta chuẩn bị đồ dùng sẵn cho."
Đoạn, thở dài, cụ non tiếp tục phát ngôn.
"Ai ngờ đến thấy đi huấn luyện thật, phải tự chuẩn bị."
Thật là không biết nói gì hơn, tôi cười không nổi, cũng chẳng biết diễn tả cảm xúc như nào nữa đây.
"Có gì tao dùng chung đồ của bọn kia, không sao."
"Được hả?" Bọn này dùng đồ chung như cơm bữa.
"Chắc được, nếu chúng nó sạch sẽ." Khoa thờ ơ, trông có vẻ ổn, tôi xách vali đi vào trong phòng.
Tất cả đều là giường tầng, sơn màu xanh, trải chiếu trúc, gió từ quạt điện hoặc quạt trần chứ không có lấy bóng dáng của một chiếc điều hoà. Đang độ mùa hè nóng chảy mỡ, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, mấy đứa con gái tranh nhau các giường hướng quạt, chừa lại vài chỗ trong góc gần cửa sổ cho bọn chậm chân còn lại trong đó có tôi. Thôi thì méo mó có hơn không, tôi chẳng dám đòi hỏi nhiều kẻo các bạn lại kêu khó tính, kén chọn. Có chỗ ngủ là được rồi.
"Nhật Quỳnh cho tớ nằm giường trên nha." Hoàng Lan kéo vali tới chỗ tôi, ôn tồn nói.
"À ừ được, cứ tự nhiên đi." Tôi dọn gọn lại cho bạn leo lên trên cao.
Hoàng Lan là lớp phó học tập, thành tích tốt, cùng trong ban cán sự với Kiên. Thường hay đi với Kiên, có vẻ hai bạn này nghe các bạn trong lớp đồn là một cặp đôi thì phải, cũng hợp, để khi nào tôi dò hỏi Tùng béo xem sao. Hoàng Lan nhẹ nhàng lắm, bạn kiểu thục nữ, hiền hiền, tóc buộc đuôi ngựa, giản dị, mộc mạc. Tất nhiên bạn đã có một cô bạn thân khác nhưng hôm nay bạn nữ đó bị bệnh xin nghỉ nên có vẻ Lan hơi cô đơn một chút.
"Nhật Quỳnh tết tóc xinh ghê." Hoàng Lan thò mặt xuống chỗ tôi đang gấp quần áo.
"Cảm ơn nha, Lan muốn không sáng mai tớ làm cho."
"Được hả, vậy phiền cậu một chút nhé."
"Không có gì." Tự dưng trong lòng tôi rạo rực ác, con người lâu ngày không có bạn mới trong lớp thường bị hâm như vậy ư.
Bỗng, tôi nghe thấy tiếng lũ con gái hô hào nhau "Chỉ huy, chỉ huy". Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nên cuống quá dồn hết quần áo đang gấp dở vào trong chăn, vội vàng đứng dậy. Từ ngoài bước vào, có một chú bộ đội mặc quân phục, chân đi ủng đen, dáng người to, lực lưỡng, mặt nghiêm, có sẹo trên lông mày. Người đó bước vào với một uy lực hùng hậu, khiến không khí trong phòng chuyển từ thoải mái sang ngột ngạt tức thì.
"Đi bộ đội mà môi đỏ choét thế này." Chú thăm dò nhóm Khả Hân, các bạn ai cũng mỏ đỏ mắt xanh, phấn dày cộm.
"Tính tán ai, cưa cẩm ai, đi tẩy hết ngay cho tôi!"
Chúng nó đứng im, tôi thấy căng thẳng theo.
"Còn không mau đi, hay muốn tôi trải thảm đỏ rước các chị xuống." Cả lũ kéo nhau xuống nhà vệ sinh để tẩy, còn lại một nửa dân số trong phòng.
Chú thăm dò một hồi, ngán ngẩm nhìn xung quanh. Lớn tiếng mắng.
"Con gái mà ăn ở bẩn thỉu, vô kỷ luật, vô văn hoá." Thú thật rằng dù mới tới không lâu nhưng phòng đã rất bừa bãi, dù cho đã bị tịch thu hết đồ ăn vặt cùng mấy đồ điện tử linh tinh nhưng vẫn còn nhiều thứ có thể bày biện.
Đợi các bạn tẩy trang xong hết, chú bắt đầu khóa học gấp chăn và mùng. Cái này tôi thượng thừa, ở nhà hay làm lắm, nhanh thoăn thoắt. Mỗi tội chăn ở đây không như ở nhà, xanh lè mà mỏng dính, màn thì có vẻ lâu ngày chưa giặt, sờ vào cứ bụi bụi kiểu gì.
"Chị này nhanh nhẹn phết, theo tôi sang lớp bên cạnh làm mẫu." Chú qua chỗ tôi, biết trước làm ẩu ẩu xấu xấu tí còn được ở lại.
"Chị bên trên, xuống, đi theo." Hoàng Lan cũng bị chỉ định, cả hai cùng chết chùm.
Thật ra cũng chẳng đi đâu xa, sang ngay lũ con trai lớp tôi ở phòng bên cạnh. Chúng nó gập chăn gấp mùng xấu không tả được. Tôi thấy chú nói rát cổ bỏng họng, chỉ bảo mãi mới khấm khá lên được chút. Tuy là nóng tính nhưng có vẻ khá kiên trì và nhẫn nại.
"Anh béo kia, dừng lại. Anh gấp cái kiểu gì kia gấp lại tôi xem." Chú chỉ định Tùng béo, nãy giờ tôi thấy bạn loay hoay mãi.
Tôi thấy Tùng làm kiểu cuộn tròn lại, trông hay lắm.
"Anh gấp chăn hay đang cuộn sushi?" Chúng nó phá lên cười.
"Không phải đâu thầy ơi, bạn ấy đang gói nem đấy ạ." Có một bạn lên tiếng cợt nhả.
"Anh thích gói nem không tôi gói luôn cả anh vào bây giờ." Tiếng cười giòn giã được một lúc xong lại im bặt, đâu vào đấy,
Chú nhắc tôi và Hoàng Lan đi đến từng chỗ các bạn chưa biết để chỉ bảo. Vấn đề nằm ở chỗ chúng nó ẩu, chứ dạy một chút là cơm ra cơm, canh ra canh. Đến chỗ Khoa thì bạn tinh tướng lắm, trông cũng đẹp, cũng nghệ. Nhưng chăn nhăn nhúm quá, không biết là lôi từ đâu ra.
"Sao nhăn thế?"
"Tao gấp đẹp mà. Khen tao đi." Như trẻ con đòi kẹo.
"Ừ thì đẹp, đẹp, đẹp."
"Khen gì đéo như mày." Khoa bĩu môi, vô tình làm chỉ huy trưởng nghe thấy được.
"Anh nào mồm xinh đấy?"
"Dạ, ý em là khen gì đẹp như mày." Khoa chữa cháy, ừ nhưng câu chữa cháy của bạn làm tôi xấu hổ quá.
Chúng nó lại ồ lên đợt nữa, chữa gì chữa câu kì cục thật. Tôi bôm bốp vào lưng Khoa, bạn nhí nhảnh nháy mắt, thôi thì kệ. Cứu được mạng người phúc mười đời chưa hết.
"Cứ liệu hồn, anh chị nào chửi bậy tôi bắt chép phạt nội quy một trăm lần."
Tôi yêu cầu Khoa gấp lại, bạn gấp lại được. Đúng là người của bộ tộc tinh anh, không biết Khoa tiến hoá từ giống vượn nào mà thông minh thế. nhỉ.
"Xong rồi, mày gấp giỏi rồi đấy. Tao qua chỗ đứa khác đây."
"Ơ, nhưng tao không biết đoạn hai làm như nào, chỉ lại đê."
"Nãy mày làm được mà?"
"Nhưng tao lại quên rồi."
Xong sau đó là một tràng quên, báo hại tôi đứng đóng cọc ở chỗ Khoa. Hết đoạn hai lại đoạn ba đoạn bốn, bạn lên cơn ngu đột xuất hay sao. Hoàng Lan chạy KPI một lượt nhiều bạn xong cũng mắc ải ở chỗ Kiên, còn tôi xui rủi dính phải Khoa, thích làm khó thì nói thẳng sao bọn đàn ông hay thích ra vẻ thế.
"Sao mày có mỗi việc gấp chăn không làm được, mai sau làm gì nuôi nổi vợ con." Tôi càm ràm, muốn về phòng nghỉ ngơi lắm rồi.
"Tao muốn học để có thể chăm vợ chăm con từ những việc nhỏ nhất, như là gấp chăn mùng mỗi buổi sáng."
Nghe có ngứa đít không, phát ngôn từ một chàng trai nổi tiếng thay người yêu như thay áo đấy.
"Thế à, được mày gấp chăn cho mỗi sáng chắc người phụ nữ ấy nội lực cũng thâm hậu lắm. Nể phục đấy." Làm vợ được thằng Nguyên thôi tôi đã chuẩn bị tinh thần vái người vợ ấy mười vái rồi, làm vợ Khoa chắc tôi đội lên đầu bái làm sự phụ.
"Trước tiên phải gấp đẹp hơn tao, chắc cũng phải gấp đẹp như mày."
"Nhỡ vợ mày không biết gấp thì mày li hôn à?"
"Ai làm thế, giả sử vợ tao mà là mày thì không có chuyện đó đâu."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.