Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu
Chương 12: Điểm tối đa duy nhất
Triệu Sử Giác
04/03/2022
Sau khi rời khỏi phòng thi, Sở Ân gặp phải Sở Thu Thu và đám bạn thân ngoài cổng trường.
Chuông thu bài vừa reo, có thể xuất hiện ở sân trường bây giờ đều là những người nộp bài sớm. Hoặc là học sinh giỏi làm bài cực nhanh, hoặc là học sinh đội sổ cố rặn mãi chẳng ra.
Lúc Sở Thu thu nhìn thấy Sở Ân, cô ta đương nhiên coi cô thuộc loại vế sau.
Cô bạn thân đứng cạnh than khóc: "Xong rồi xong rồi, đề toán khó quá, Thu Thu, cậu làm thế nào?"
Sở Thu Thu liếc nhìn Sở Ân, mỉm cười nói: "Tớ thấy nó cũng tàm tạm, không tính là quá khó."
Bạn thân ra vẻ hâm mộ: "Cậu đỉnh ghê! Thu Thu, có phải cậu cũng làm được câu tự luận khó cuối cùng không?"
Sở Thu Thu vén tóc, hàm súc nói: "Tớ tính ra x bằng căn ba phần bốn."
"Trời ạ, thế mà cậu đã tính ra rồi!"
"Lần này có khi cậu phải đạt 104 điểm toán trở lên ấy nhỉ? Không biết có đạt điểm tối đa không ta?!"
Sở Ân mặt mày vô cảm đi qua người bọn họ.
...Căn ba phần bốn là cái quỷ gì.
X=1, ok.
Sau khi về nhà, cha mẹ Sở vừa khéo cũng ở nhà, biết được hai đứa con gái thi giữa kì lớp 11, bọn họ tỏ ra vô cùng quan tâm.
Sở phu nhân thân thiết hỏi: "Hôm nay kiểm tra thế nào? Thu Thu có duy trì được thứ hạng không con?"
Sở Thu Thu nhõng nhẽo nói: "Mẹ à, mấy nay con đều nghiêm túc ôn tập đến tận 12 giờ, sự cố gắng của con nhất định sẽ được đền đáp."
Cha Sở hài lòng gật đầu: "Người cần cù chịu khó sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, không hổ là con gái của nhà họ Sở chúng ta."
Tuy bọn họ đều biết Thu Thu là con gái nuôi, nhưng đứa bé này rất đáo để, đã chứng minh được ánh mắt ngày trước của bọn họ không sai.
Sở Ân thờ ơ nhìn cảnh cha hiền con thảo, Sở Thật ngồi cạnh hơi nhíu mày.
Cha mẹ Sở biểu dương con gái nuôi xong, lại nhìn về phía con gái ruột của mình, không khỏi có chút lúng túng xấu hổ. Thứ nhất là đến giờ bọn họ vẫn chưa thân thiết với Sở Ân, thứ hai là... thành tích của Sở Ân quả thực quá kém.
Cha Sở khách khí hỏi: "Tiểu Ân thấy thế nào, có phải đề của Oái Văn khó hơn trước kia nhiều không?"
Sở Ân nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời khách quan: "Tạm ạ."
Cô đã đạt trình độ đại học, từng đọc sách ở nước ngoài, năm đó Lục Chẩn còn ép cô học một đống kiến thức, khó hơn nhiều so với những kiến thức cấp ba trong nước. Cuộc thi lần này chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thi giữa kì bình thường của lớp 11, không làm khó được Sở Ân.
Sở phu nhân nói: "Chỉ cần mỗi môn có thể đạt tiêu chuẩn là được, chờ thi xong cha mẹ sẽ đăng kí cho con một số lớp học phụ đạo tại nhà."
"..." Sở Ân gật đầu: "Mẹ cứ xem xét đi ạ."
Sở Thu Thu nghe xong, chân mày nhướng cao—— Yêu cầu của cha mẹ đối với học sinh xuất sắc là mình và đội sổ là chị đều không giống nhau!
Quả nhiên cha mẹ vẫn đặt kì vọng cao vào cô ta!
Buổi tối, Sở Ân cuối cùng cũng học thuộc những điểm quan trọng nhất của ba môn sử, địa, chính trị mà mình biên soạn. Cô không lo tiếng Anh, kiến thức căn bản của cô rất chắc chắn, bình thường làm đề cũng ít khi soát lại, kiểm tra chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được.
Sau khi rửa mặt xong, cô đang định đi ngủ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Vừa mở cửa, anh trai đứng bên ngoài: "Chưa ngủ à?"
Sở Ân gật đầu: "Em sắp ngủ ạ."
Sở Thật xoa xoa đầu cô: "Em đừng lo lắng quá nhiều về kì thi, kiểm tra ra sao cũng được."
Mặc dù anh trai rất ấm áp, nhưng đến cả anh cũng cho rằng cô thi rất tệ, Sở Ân dở khóc dở cười: "Vâng, em sẽ vận dụng hết khả năng của mình."
Sở Thật cũng cười: "Đừng sợ, anh sẽ tìm thánh học đến truyền may mắn cho em."
Ngày hôm sau, khi Sở Ân trông thấy Cố Thu Trạch đứng ngoài phòng thi, trong lòng khá bất lực.
Xem ra có một số chuyện dù qua hai kiếp vẫn không thể thay đổi được, kiếp trước anh trai rất nóng lòng muốn cô qua lại với Cố Thu Trạch, kiếp này cũng y hệt.
Cố Thu Trạch dựa vào tường, ưu tú sáng sủa, các nữ sinh đi ngang qua đều đỏ mặt.
Sở Ân dừng lại trước mặt anh, Cố Thu Trách giơ đầu ngón tay lên, giả vờ đặt lên trán cô: "Truyền may mắn."
Một tay Sở Ân dựng trước người: "...Cảm ơn thí chủ."
Cố Thu Trạch ngẩn ra, sau đó bị cô chọc cho phát cười.
"Thi tốt."
"Vâng ạ."
Sở Ân đeo cặp sách vòng qua góc tường, vừa vui được một chút thì lập tức xuống dốc.
—— Lục Chẩn đứng ở cửa phòng học, con ngươi sâu hút nhìn qua.
Ồ, tâm trạng của tên chó không tốt à?
Sở Ân nhớ đến việc hôm qua mình đã làm với anh, bỗng thấy chột dạ một giây, nhưng một giây sau lại cây ngay không sợ chết đứng vùng lên—— Không khiến anh ta phải cảm nhận thế giới của người mù là tốt lắm rồi, Lục Chẩn còn dám trợn mắt nhìn cô!
Cô rủ mắt xuống, giả bộ không thấy gì, cúi đầu đi về phía phòng học.
Lục Chẩn chợt nở nụ cười.
Sợ anh à?
Với người khác thì vừa nói vừa cười, thấy anh lại làm như không thấy.
Lục đại thiếu gia lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta ghét như vậy.
Còn là bị một con mọt sách nhỏ quê mùa ghét nữa chứ.
"——Sở Ân."
Lần đầu tiên Lục Chẩn gọi tên cô.
Sở Ân dừng lại, màng nhĩ bỗng ngứa ngáy.
"Hôm nay tôi không thi, cậu thi tốt" Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, giọng thiếu niên nén xuống thấp: "Tôi... không có ác ý gì với cậu đâu."
Sở Ân cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Đôi đồng tử như ngọc lưu ly, ngập nước sáng long lanh, hàng mi mảnh mai trên đôi mắt, tạo ra một loại vẻ đẹp mơ hồ êm dịu.
Đây là lần đầu tiên cô bình thản nhìn anh, không tránh né, cũng không lẩn trốn.
Lục Chẩn bất giác nín thở.
Mấy giây sau, anh chậm rãi thở ra một hơi, xoay người rời đi: "Tôi đi đây."
Tim thiếu niên đập loạn, lúc rời khỏi, chân bước rất nhanh, phảng phất có chút hốt hoảng.
Sở Ân khó hiểu dời mắt.
Cô nói với hệ thống học tập: "Biết trong mắt tôi viết gì không?"
"Cái gì vậy?"
Mắt trái viết "Tôi", mắt phải viết "Có".
—— Tên chó không có ác ý, nhưng tôi có:)
...
Cuộc thi hôm nay cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ.
Ba môn xã hội đều trong tầm bắn của Sở Ân, tiếng Anh cũng tương đối đơn giản, Sở Ân soát đề một cách vô cùng thoải mái.
Kế đó, học sinh Oái Văn được nghỉ ngơi một ngày cuối tuần, quanh đi quẩn lại đã đến thứ hai, cũng là ngày nghênh đón phân đoạn đọc điểm kích động đến nao lòng người.
Mọi người lớp 5 vô cùng căng thẳng, mỗi lần ra chơi đều liên tục có người đến phòng giáo viên, hết hỏi điểm rồi hỏi xếp hạng.
Đáng tiếc hiệu suất Oái Văn không cao, cả buổi sáng mà thành tích xếp hạng vẫn chưa có, khiến mọi người trong lớp sốt ruột đến nỗi không muốn học. Tuy Sở Ân cũng mong điểm, nhưng cô vẫn bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều.
Tiết đầu tiên buổi chiều là môn tiếng Anh, mọi người đều biết tiếng Anh quét máy nhanh nhất, đợi giáo viên tiếng Anh vào lớp, mấy nam sinh lập tức hô hoán.
"Cô ơi, đọc điểm tiếng Anh đi ạ!"
Giáo viên tiếng Anh cầm bài thi, nét mặt hồng hào nhìn cả lớp, cười nói: "Chữa đề trước đã."
Nhìn bộ dạng này, có vẻ điểm Anh lớp 5 lần này không tệ.
Hình Lan chọc chọc Phó Minh Huyên, nháy mắt: "Huyên Huyên, tớ đoán cậu cầm chắc hạng nhất môn này rồi."
Huyên Huyên lớp bọn họ giỏi tiếng Anh nhất, mỗi lần thi đều được hơn 104 điểm.
Phó Minh Huyên cũng cong môi, cô ta ước tính điểm mình khá tốt, đoán chừng lần này có thể vượt qua Sở Thu Thu.
Theo giáo viên chữa đề, mỗi khi đáp án chính xác được đưa ra, mọi người trong lớp 5, hoặc là reo hò, hoặc là kêu rên.
Bên cạnh Sở Ân, Tống Triệu Lâm gần như liên tục gào thét, có thể nói là tan nát cõi lòng.
Thể xác và tinh thần của cậu đều chịu đả kích to lớn, không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn thử—— Một tay chị Ân đang chống má, một tay di chuyển cây bút màu đỏ, bài thi trước mặt vẫn sạch bong không vết chữa.
Hiểu rồi.
Hẳn là sai nhiều quá nên đến sửa cũng chẳng buồn làm.
Cậu cũng như vậy đấy huhuhu TAT
Tiết học trôi qua, tất cả các phần câu hỏi lựa chọn đều chữa xong.
Sở Ân rốt cuộc cũng đặt bút trong tay xuống.
Đúng hết.
Bây giờ đại khái đã có thể dự đoán được số điểm, cả lớp ầm lên, mọi người lớp 5 đều nhìn về phía người giỏi tiếng Anh nhất là Phó Minh Huyên, hỏi: "Huyên Huyên, sao rồi?"
Phó Minh Huyên mở bài thi của mình ra, trong mắt đầy đắc ý: "Một câu nghe, một câu đọc."
Không ai trong lớp có thể làm đúng hai câu hỏi này. Câu nghe kia sử dụng từ địa phương nước Mỹ, nếu chưa từng ở nước ngoài, căn bản sẽ không biết. Câu đọc thì dùng cụm từ nằm ngoài đề cương rất ít được quan tâm, lớp 11 vốn chưa học qua.
—— Ngoài ra, tất cả các phần đọc còn lại đều đúng hết!
"Đù, đỉnh vãi!"
"Huyên Huyên, cậu đúng là đại thần——"
"Vậy chắc cậu là người đứng đầu lớp rồi nhỉ?!"
Quả thật Phó Minh Huyên phát huy rất tốt, gương mặt tươi cười, lúc quay lại nói chuyện với người khác, vừa khéo trông thấy Sở Ân đang cúi đầu, khuôn mặt bị tóc mái và khẩu trang che lấp, vẫn không có cảm giác tồn tại như thường.
Chắc nhỏ nhà quê kia cũng nghe thấy nhỉ? Lần này hẳn cậu ta đã biết sự hình thành cấp độ thành tích của cái lớp ưu tú của bọn họ.
Lại nói, khai giảng đầu năm Sở Thu Thu từng nói Sở Ân nghe không hiểu tiếng Anh, vậy cậu ta có thể được mấy điểm? 50 à? Thế nào thì nhất định cũng sẽ kéo điểm trung bình của lớp bọn họ xuống.
Nam sinh lắm mồm lại bắt đầu kêu to: "Cô ơi, đề chữa xong rồi, cô mau đọc điểm đi ạ!"
Giáo viên tiếng Anh tươi cười, lia mắt đến góc sát cửa sổ.
Thành tích lần này thật sự nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng chính học sinh kia lại càng khiến cô bất ngờ nhất. Trước kia, cô đã nhiều lần nhìn thấy người khác mua trà sữa hoặc ngồi nói chuyện phiếm vào mỗi giờ ra chơi, duy chỉ có cô bé ngồi ì một chỗ học bài.
Cô vốn cho rằng sự chênh lệch về nguồn tài nguyên giáo dục sẽ khiến nền tảng tiếng Anh của cô bé yếu kém. Không ngờ đứa nhỏ này lại trực tiếp tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy!
"Đầu tiên, cô xin chúc mừng các em, thành tích kiểm tra tiếng Anh lần này của các em rất tốt!"
Đám bên dưới hỏi: "Đứng nhất có phải lớp chúng ta không ạ?"
Giáo viên tiếng Anh gật đầu: "Phải!"
Mọi người lập tức náo động đứng dậy, dồn dập quay lại nhìn Phó Minh Huyên.
Phó Minh Huyên ưỡn lưng cười, mừng thầm trong lòng vì mình đã vượt qua Sở Thu Thu.
Nhưng một câu tiếp theo của cô giáo lại khiến cả lớp đờ người——
"Đứng nhất là lớp chúng ta, và còn là điểm tối đa duy nhất của cả lớp!"
"—— Cái gì?"
Vừa rồi Phó Minh Huyên đã nói cậu ấy sai hai câu, vậy ai là người đạt điểm tối đa?!
Mà lúc này, trong đầu Sở Ân lại vang lên một âm thanh điện tử véo von vui vẻ——
"Ting—— Xác nhận thành công, đứng nhất môn tiếng anh √ nhiệm vụ top 1 cả khối hoàn thành 15%~! Kí chủ, cô tiến được một bước gần hơn đến thành công rồi~"
Sở Ân tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình thản.
Sắc mặt Phó Minh Huyên đã cực kì cứng ngắc, là Khương Nghiên? Hay là ai? Trong lớp còn ai có thể giỏi tiếng Anh hơn cô ta?
Mà giáo viên tiếng Anh lại nhìn thẳng về góc sát cửa sổ, vẻ mặt kích động:
"Người đạt điểm tối đa chính là học sinh chuyển trường - bạn học Sở Ân! Mọi người hãy cùng cho bạn một tràng vỗ tay nào!"
Chuông thu bài vừa reo, có thể xuất hiện ở sân trường bây giờ đều là những người nộp bài sớm. Hoặc là học sinh giỏi làm bài cực nhanh, hoặc là học sinh đội sổ cố rặn mãi chẳng ra.
Lúc Sở Thu thu nhìn thấy Sở Ân, cô ta đương nhiên coi cô thuộc loại vế sau.
Cô bạn thân đứng cạnh than khóc: "Xong rồi xong rồi, đề toán khó quá, Thu Thu, cậu làm thế nào?"
Sở Thu Thu liếc nhìn Sở Ân, mỉm cười nói: "Tớ thấy nó cũng tàm tạm, không tính là quá khó."
Bạn thân ra vẻ hâm mộ: "Cậu đỉnh ghê! Thu Thu, có phải cậu cũng làm được câu tự luận khó cuối cùng không?"
Sở Thu Thu vén tóc, hàm súc nói: "Tớ tính ra x bằng căn ba phần bốn."
"Trời ạ, thế mà cậu đã tính ra rồi!"
"Lần này có khi cậu phải đạt 104 điểm toán trở lên ấy nhỉ? Không biết có đạt điểm tối đa không ta?!"
Sở Ân mặt mày vô cảm đi qua người bọn họ.
...Căn ba phần bốn là cái quỷ gì.
X=1, ok.
Sau khi về nhà, cha mẹ Sở vừa khéo cũng ở nhà, biết được hai đứa con gái thi giữa kì lớp 11, bọn họ tỏ ra vô cùng quan tâm.
Sở phu nhân thân thiết hỏi: "Hôm nay kiểm tra thế nào? Thu Thu có duy trì được thứ hạng không con?"
Sở Thu Thu nhõng nhẽo nói: "Mẹ à, mấy nay con đều nghiêm túc ôn tập đến tận 12 giờ, sự cố gắng của con nhất định sẽ được đền đáp."
Cha Sở hài lòng gật đầu: "Người cần cù chịu khó sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, không hổ là con gái của nhà họ Sở chúng ta."
Tuy bọn họ đều biết Thu Thu là con gái nuôi, nhưng đứa bé này rất đáo để, đã chứng minh được ánh mắt ngày trước của bọn họ không sai.
Sở Ân thờ ơ nhìn cảnh cha hiền con thảo, Sở Thật ngồi cạnh hơi nhíu mày.
Cha mẹ Sở biểu dương con gái nuôi xong, lại nhìn về phía con gái ruột của mình, không khỏi có chút lúng túng xấu hổ. Thứ nhất là đến giờ bọn họ vẫn chưa thân thiết với Sở Ân, thứ hai là... thành tích của Sở Ân quả thực quá kém.
Cha Sở khách khí hỏi: "Tiểu Ân thấy thế nào, có phải đề của Oái Văn khó hơn trước kia nhiều không?"
Sở Ân nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời khách quan: "Tạm ạ."
Cô đã đạt trình độ đại học, từng đọc sách ở nước ngoài, năm đó Lục Chẩn còn ép cô học một đống kiến thức, khó hơn nhiều so với những kiến thức cấp ba trong nước. Cuộc thi lần này chẳng qua cũng chỉ là một cuộc thi giữa kì bình thường của lớp 11, không làm khó được Sở Ân.
Sở phu nhân nói: "Chỉ cần mỗi môn có thể đạt tiêu chuẩn là được, chờ thi xong cha mẹ sẽ đăng kí cho con một số lớp học phụ đạo tại nhà."
"..." Sở Ân gật đầu: "Mẹ cứ xem xét đi ạ."
Sở Thu Thu nghe xong, chân mày nhướng cao—— Yêu cầu của cha mẹ đối với học sinh xuất sắc là mình và đội sổ là chị đều không giống nhau!
Quả nhiên cha mẹ vẫn đặt kì vọng cao vào cô ta!
Buổi tối, Sở Ân cuối cùng cũng học thuộc những điểm quan trọng nhất của ba môn sử, địa, chính trị mà mình biên soạn. Cô không lo tiếng Anh, kiến thức căn bản của cô rất chắc chắn, bình thường làm đề cũng ít khi soát lại, kiểm tra chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được.
Sau khi rửa mặt xong, cô đang định đi ngủ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Vừa mở cửa, anh trai đứng bên ngoài: "Chưa ngủ à?"
Sở Ân gật đầu: "Em sắp ngủ ạ."
Sở Thật xoa xoa đầu cô: "Em đừng lo lắng quá nhiều về kì thi, kiểm tra ra sao cũng được."
Mặc dù anh trai rất ấm áp, nhưng đến cả anh cũng cho rằng cô thi rất tệ, Sở Ân dở khóc dở cười: "Vâng, em sẽ vận dụng hết khả năng của mình."
Sở Thật cũng cười: "Đừng sợ, anh sẽ tìm thánh học đến truyền may mắn cho em."
Ngày hôm sau, khi Sở Ân trông thấy Cố Thu Trạch đứng ngoài phòng thi, trong lòng khá bất lực.
Xem ra có một số chuyện dù qua hai kiếp vẫn không thể thay đổi được, kiếp trước anh trai rất nóng lòng muốn cô qua lại với Cố Thu Trạch, kiếp này cũng y hệt.
Cố Thu Trạch dựa vào tường, ưu tú sáng sủa, các nữ sinh đi ngang qua đều đỏ mặt.
Sở Ân dừng lại trước mặt anh, Cố Thu Trách giơ đầu ngón tay lên, giả vờ đặt lên trán cô: "Truyền may mắn."
Một tay Sở Ân dựng trước người: "...Cảm ơn thí chủ."
Cố Thu Trạch ngẩn ra, sau đó bị cô chọc cho phát cười.
"Thi tốt."
"Vâng ạ."
Sở Ân đeo cặp sách vòng qua góc tường, vừa vui được một chút thì lập tức xuống dốc.
—— Lục Chẩn đứng ở cửa phòng học, con ngươi sâu hút nhìn qua.
Ồ, tâm trạng của tên chó không tốt à?
Sở Ân nhớ đến việc hôm qua mình đã làm với anh, bỗng thấy chột dạ một giây, nhưng một giây sau lại cây ngay không sợ chết đứng vùng lên—— Không khiến anh ta phải cảm nhận thế giới của người mù là tốt lắm rồi, Lục Chẩn còn dám trợn mắt nhìn cô!
Cô rủ mắt xuống, giả bộ không thấy gì, cúi đầu đi về phía phòng học.
Lục Chẩn chợt nở nụ cười.
Sợ anh à?
Với người khác thì vừa nói vừa cười, thấy anh lại làm như không thấy.
Lục đại thiếu gia lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta ghét như vậy.
Còn là bị một con mọt sách nhỏ quê mùa ghét nữa chứ.
"——Sở Ân."
Lần đầu tiên Lục Chẩn gọi tên cô.
Sở Ân dừng lại, màng nhĩ bỗng ngứa ngáy.
"Hôm nay tôi không thi, cậu thi tốt" Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, giọng thiếu niên nén xuống thấp: "Tôi... không có ác ý gì với cậu đâu."
Sở Ân cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Đôi đồng tử như ngọc lưu ly, ngập nước sáng long lanh, hàng mi mảnh mai trên đôi mắt, tạo ra một loại vẻ đẹp mơ hồ êm dịu.
Đây là lần đầu tiên cô bình thản nhìn anh, không tránh né, cũng không lẩn trốn.
Lục Chẩn bất giác nín thở.
Mấy giây sau, anh chậm rãi thở ra một hơi, xoay người rời đi: "Tôi đi đây."
Tim thiếu niên đập loạn, lúc rời khỏi, chân bước rất nhanh, phảng phất có chút hốt hoảng.
Sở Ân khó hiểu dời mắt.
Cô nói với hệ thống học tập: "Biết trong mắt tôi viết gì không?"
"Cái gì vậy?"
Mắt trái viết "Tôi", mắt phải viết "Có".
—— Tên chó không có ác ý, nhưng tôi có:)
...
Cuộc thi hôm nay cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ.
Ba môn xã hội đều trong tầm bắn của Sở Ân, tiếng Anh cũng tương đối đơn giản, Sở Ân soát đề một cách vô cùng thoải mái.
Kế đó, học sinh Oái Văn được nghỉ ngơi một ngày cuối tuần, quanh đi quẩn lại đã đến thứ hai, cũng là ngày nghênh đón phân đoạn đọc điểm kích động đến nao lòng người.
Mọi người lớp 5 vô cùng căng thẳng, mỗi lần ra chơi đều liên tục có người đến phòng giáo viên, hết hỏi điểm rồi hỏi xếp hạng.
Đáng tiếc hiệu suất Oái Văn không cao, cả buổi sáng mà thành tích xếp hạng vẫn chưa có, khiến mọi người trong lớp sốt ruột đến nỗi không muốn học. Tuy Sở Ân cũng mong điểm, nhưng cô vẫn bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều.
Tiết đầu tiên buổi chiều là môn tiếng Anh, mọi người đều biết tiếng Anh quét máy nhanh nhất, đợi giáo viên tiếng Anh vào lớp, mấy nam sinh lập tức hô hoán.
"Cô ơi, đọc điểm tiếng Anh đi ạ!"
Giáo viên tiếng Anh cầm bài thi, nét mặt hồng hào nhìn cả lớp, cười nói: "Chữa đề trước đã."
Nhìn bộ dạng này, có vẻ điểm Anh lớp 5 lần này không tệ.
Hình Lan chọc chọc Phó Minh Huyên, nháy mắt: "Huyên Huyên, tớ đoán cậu cầm chắc hạng nhất môn này rồi."
Huyên Huyên lớp bọn họ giỏi tiếng Anh nhất, mỗi lần thi đều được hơn 104 điểm.
Phó Minh Huyên cũng cong môi, cô ta ước tính điểm mình khá tốt, đoán chừng lần này có thể vượt qua Sở Thu Thu.
Theo giáo viên chữa đề, mỗi khi đáp án chính xác được đưa ra, mọi người trong lớp 5, hoặc là reo hò, hoặc là kêu rên.
Bên cạnh Sở Ân, Tống Triệu Lâm gần như liên tục gào thét, có thể nói là tan nát cõi lòng.
Thể xác và tinh thần của cậu đều chịu đả kích to lớn, không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn thử—— Một tay chị Ân đang chống má, một tay di chuyển cây bút màu đỏ, bài thi trước mặt vẫn sạch bong không vết chữa.
Hiểu rồi.
Hẳn là sai nhiều quá nên đến sửa cũng chẳng buồn làm.
Cậu cũng như vậy đấy huhuhu TAT
Tiết học trôi qua, tất cả các phần câu hỏi lựa chọn đều chữa xong.
Sở Ân rốt cuộc cũng đặt bút trong tay xuống.
Đúng hết.
Bây giờ đại khái đã có thể dự đoán được số điểm, cả lớp ầm lên, mọi người lớp 5 đều nhìn về phía người giỏi tiếng Anh nhất là Phó Minh Huyên, hỏi: "Huyên Huyên, sao rồi?"
Phó Minh Huyên mở bài thi của mình ra, trong mắt đầy đắc ý: "Một câu nghe, một câu đọc."
Không ai trong lớp có thể làm đúng hai câu hỏi này. Câu nghe kia sử dụng từ địa phương nước Mỹ, nếu chưa từng ở nước ngoài, căn bản sẽ không biết. Câu đọc thì dùng cụm từ nằm ngoài đề cương rất ít được quan tâm, lớp 11 vốn chưa học qua.
—— Ngoài ra, tất cả các phần đọc còn lại đều đúng hết!
"Đù, đỉnh vãi!"
"Huyên Huyên, cậu đúng là đại thần——"
"Vậy chắc cậu là người đứng đầu lớp rồi nhỉ?!"
Quả thật Phó Minh Huyên phát huy rất tốt, gương mặt tươi cười, lúc quay lại nói chuyện với người khác, vừa khéo trông thấy Sở Ân đang cúi đầu, khuôn mặt bị tóc mái và khẩu trang che lấp, vẫn không có cảm giác tồn tại như thường.
Chắc nhỏ nhà quê kia cũng nghe thấy nhỉ? Lần này hẳn cậu ta đã biết sự hình thành cấp độ thành tích của cái lớp ưu tú của bọn họ.
Lại nói, khai giảng đầu năm Sở Thu Thu từng nói Sở Ân nghe không hiểu tiếng Anh, vậy cậu ta có thể được mấy điểm? 50 à? Thế nào thì nhất định cũng sẽ kéo điểm trung bình của lớp bọn họ xuống.
Nam sinh lắm mồm lại bắt đầu kêu to: "Cô ơi, đề chữa xong rồi, cô mau đọc điểm đi ạ!"
Giáo viên tiếng Anh tươi cười, lia mắt đến góc sát cửa sổ.
Thành tích lần này thật sự nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng chính học sinh kia lại càng khiến cô bất ngờ nhất. Trước kia, cô đã nhiều lần nhìn thấy người khác mua trà sữa hoặc ngồi nói chuyện phiếm vào mỗi giờ ra chơi, duy chỉ có cô bé ngồi ì một chỗ học bài.
Cô vốn cho rằng sự chênh lệch về nguồn tài nguyên giáo dục sẽ khiến nền tảng tiếng Anh của cô bé yếu kém. Không ngờ đứa nhỏ này lại trực tiếp tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy!
"Đầu tiên, cô xin chúc mừng các em, thành tích kiểm tra tiếng Anh lần này của các em rất tốt!"
Đám bên dưới hỏi: "Đứng nhất có phải lớp chúng ta không ạ?"
Giáo viên tiếng Anh gật đầu: "Phải!"
Mọi người lập tức náo động đứng dậy, dồn dập quay lại nhìn Phó Minh Huyên.
Phó Minh Huyên ưỡn lưng cười, mừng thầm trong lòng vì mình đã vượt qua Sở Thu Thu.
Nhưng một câu tiếp theo của cô giáo lại khiến cả lớp đờ người——
"Đứng nhất là lớp chúng ta, và còn là điểm tối đa duy nhất của cả lớp!"
"—— Cái gì?"
Vừa rồi Phó Minh Huyên đã nói cậu ấy sai hai câu, vậy ai là người đạt điểm tối đa?!
Mà lúc này, trong đầu Sở Ân lại vang lên một âm thanh điện tử véo von vui vẻ——
"Ting—— Xác nhận thành công, đứng nhất môn tiếng anh √ nhiệm vụ top 1 cả khối hoàn thành 15%~! Kí chủ, cô tiến được một bước gần hơn đến thành công rồi~"
Sở Ân tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình thản.
Sắc mặt Phó Minh Huyên đã cực kì cứng ngắc, là Khương Nghiên? Hay là ai? Trong lớp còn ai có thể giỏi tiếng Anh hơn cô ta?
Mà giáo viên tiếng Anh lại nhìn thẳng về góc sát cửa sổ, vẻ mặt kích động:
"Người đạt điểm tối đa chính là học sinh chuyển trường - bạn học Sở Ân! Mọi người hãy cùng cho bạn một tràng vỗ tay nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.