Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 44: Không cần mặt mũi

Triệu Sử Giác

04/03/2022

...Ai muốn anh chết?

Mi mắt Lục Chẩn khẽ run, sau khi tỉnh lại hoảng hốt vài giây.

Tiếp đó, một loại đau đớn nghẹn đắng không nói được từ từ tràn vào trong lòng.

Giọng nói quen thuộc, cách suy nghĩ quen thuộc, tầm nhìn và chiều cao quen thuộc.

Việc này rõ là kỳ lạ, nhưng trong tiềm thức biết... đó là bản thân anh.

Mặc dù hết thảy mọi chuyện đã xảy ra đều thay đổi, nhưng Lục Chẩn ý thức được rằng, tất cả lời nói và tâm tình của "mình" trong giấc mơ đều phù hợp với phản ứng bản năng của anh.

Nói cách khác, nếu bây giờ anh phải đối mặt với những cảnh tượng trong mơ, anh đại khái sẽ phản ứng như thế—— trở nên lưu tâm, không kiểm soát được động lòng, và... không thể che giấu mong muốn độc chiếm.

Hệt như anh trong hiện thực.

Khát vọng hèn mọn.

Nhưng, tại sao—— những gì anh thực sự trải qua lại không giống trong mộng?

Lục Chẩn chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, cụp mắt xuống, ép bản thân hồi tưởng lại lần nữa, làm rõ tất cả những chi tiết nhỏ mà anh có thể nhớ được.

Giấc mơ rất dài, rất chân thực, chân thực đến nỗi tựa như chuyện đã từng xảy ra.

Mà trong góc nhìn của anh, nhân vật chính từ đầu đến cuối chỉ có một người.

...Sở Ân.

Một Sở Ân hoàn toàn khác.

Kể từ ngày cô bắt đầu chuyển đến, thiếu nữ khoa trương tươi đẹp, không chói mắt như hiện tại, song vẫn nhạy cảm và quật cường. Trong mơ... anh cũng thích Sở Ân, cũng tỏ tình với cô, cũng từng bị từ chối.

Tuy rằng chua xót, nhưng khó nén được sự rung động ngây ngô.

...Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Trái tim đập thình thịch bị thay thế bằng sự vắng lặng vô biên, nát tan thành tro bụi. Loại tâm trạng sắp chết này như thể một kẻ gần đất xa trời nhìn lại cuộc đời, cuối cùng kết thành một phán quyết tuyệt vọng.

Kết cục của câu chuyện cũ đó là gì?

Trái tim lại bắt đầu đau đớn, Lục Chẩn nhíu mày, nhẹ nhàng ấn vào vị trí kia.

Bên ngoài yên tĩnh một hồi thì có giọng nói vang lên lần nữa: "A Chẩn, tối qua uống nhiều quá hả? Có cần kêu người giúp việc chuẩn bị canh giải rượu không?"

Lục Chẩn lấy lại tinh thần, mở miệng mới nhận ra giọng mình khàn khàn: "...Không cần ạ."

Anh xuống giường, mở cửa phòng ra, bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Lục Lân Uyên: "Chú út, sao thế ạ?"

"Người giúp việc nói tối qua cháu chưa ăn cơm, hôm nay lại dậy muộn nên chú qua đây xem thử" Lục Lân Uyên vươn tay: "Kết quả có gọi cháu cũng không dậy—— làm sao vậy?"

Lục Chẩn xua tay, đè nén cảm xúc nơi đáy lòng, vẻ mặt bình thản lại: "Ngủ say quá."

Tạm gác giấc mơ nặng nề sang một bên, thực ra chẳng qua là... bị cô gái mình thích từ chối mà thôi.

Lục Chẩn không muốn mình giống một kẻ không tương lai, cô cũng sẽ không thích.

Lục Lân Uyên quan sát khuôn mặt anh, từ biểu cảm quả thực không thể nhìn ra bất kì manh mối gì.

"Chú nghe tài xế nói... tối qua cháu rời công ty qua nhà họ Tống hả?"

Lông mày Lục Chẩn nhướng lên không chút dấu vết, sau đó khẽ nói: "Vâng, sinh nhật Tống Triệu Lâm ạ."

Lục Lân Uyên mỉm cười: "Có quan hệ tốt với thằng nhóc nhà họ Tống vậy sao? Hôm qua trông cháu vội vã như thế."

Lục Chẩn cũng cười nhẹ: "Vâng ạ, cháu sợ không kịp."

Mặc dù cuối cùng đã đuổi kịp... rốt cuộc nhận lấy con dao mà cô gái đưa tới như tìm tai vạ.

Sau đó chịu giày vò cả đêm.

Vừa thoải mái lại vừa đau.

Lục Lân Uyên không nói gì nữa, mỉm cười giục anh đi rửa mặt rồi ăn cơm, Lục Chẩn gật đầu đáp lại.

Biệt thự nhà họ Lục không có phòng của Lục Lân Uyên, anh ta đến thăm ông cụ Lục, sau khi quan tâm Lục Chẩn xong bèn rời đi làm việc của mình. Hiện nay anh ta mới tiếp quản một phần sản nghiệp nhà họ Lục, mỗi ngày đều rất bận rộn.

Lục Lân Uyên chậm rãi ra khỏi cửa chính, ngoài cửa, trợ lý đã đứng ở trước xe, kéo mở cửa, cung kính chờ đợi. Lục Lân Uyên lên xe, tiếp đó gọi điện thoại.

Bên kia nhanh chóng bắt máy: "Sao vậy?"

"Tối qua A Chẩn đến chỗ các cậu hả?" Lục Lân Uyên cười hỏi: "Sao không tiếp đãi nó cẩn thận tí, không nể mặt tôi gì cả."

Tống Diên Xuyên bên kia cười nhạo một tiếng.

Con cáo già, giả bộ cái gì đây?

Ai còn không biết ai thế nào.

Ngoài địa điểm thi lần trước, Tống Diên Xuyên đã xài hết sự đồng cảm ít ỏi của mình. Bây giờ anh ta hoàn toàn không cần phải che giấu, dù sao—— đối tác và bạn bè của thằng em trai ngu ngốc, bên nào nặng bên nào nhẹ, nhìn qua là hiểu.

"Cháu chú không cho tôi cơ hội mà" Tống Diên Xuyên lạnh nhạt nói: "Tới rồi chỉ gặp mặt một cô bé, nói dăm ba câu rồi đi ngay, tôi tiếp đãi thế nào đây? Nếu không phải đúng lúc tôi đang uống rượu ở tầng hai thì cũng không biết nó đến."

Lục Lân Uyên nhướng mày, ý cười trên khóe môi càng sâu: "Ồ? Cô bé nào, lại khiến A Chẩn gấp gáp như vậy."

Anh ta ra vẻ, Tống Diên Xuyên cũng đánh Thái Cực[1]: "Tôi nào biết? Một phòng lắm đứa như vậy, tôi có thể quen từng đứa một sao? Vậy tôi không khác nào cầm thú."

[1] Đánh Thái Cực: ngụ ý đùn đẩy, không thể hiện rõ thái độ, ậm ờ không nói thật.

Lục Lân Uyên mỉm cười: "Được rồi, biết rồi—— chuyện lần trước bàn giao cho cậu, xong rồi hả?"

Tống Diên Xuyên "Ừ" một tiếng.

Cuộc đối thoại của hai người kết thúc.

Lục Lân Uyên cúp điện thoại, màn hình đen kịt phản chiếu khuôn mặt tươi cười của anh ta.

Anh ta vẫn luôn rất trẻ đẹp, dù đã ngoài ba mươi tuổi nhưng nhìn bề ngoài nói anh ta là anh trai Lục Chẩn cũng không có gì quá đáng. Giờ phút này, trên gương mặt nho nhã anh tuấn đang tràn ngập vui sướng khó diễn tả được thành lời.

Trợ lý đưa văn kiện cần kí cho anh ta, buột miệng nói: "Lục Tổng, tâm trạng ngài có vẻ rất tốt."

Lục Lân Uyên khẽ cười, cầm lấy văn kiện.

Tuy Tống Diên Xuyên chơi Thái Cực với anh ta, nhưng không phải nghĩ nhiều, anh ta hoàn toàn có thể chắc chắn.

"Cháu trai thân yêu của tôi có người thích, là một người chú thì đương nhiên là tôi rất vui vẻ."

Lục Lân Uyên thả lỏng người, đột nhiên đổi ý không muốn đến công ty nữa.

Anh ta nói với tài xế: "Quay xe, đi thăm cô ấy."

Lục Lân Uyên không nói tên, nhưng những người thân tín bên cạnh đều biết "cô ấy" được đề cập đến này là ai.

Anh ta mỉm cười dựa lưng vào ghế.

Phải nhanh chóng nói cho cô ấy biết tin tức tốt đẹp như này.

-

Lục Chẩn không nói với ai, bắt đầu nghiên cứu tiếp nội dung của giấc mơ.

Hết lần này đến lần khác, cố gắng mơ thấy kết cục câu chuyện.

Nhưng kể từ sau buổi tối ngày hôm ấy, anh chưa từng mơ trọn vẹn một đêm nào. Rất nhiều đêm chỉ có những đoạn chiêm bao vụn vặt không thể chắp vá nối thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là trong giấc mơ mỗi đêm đều có Sở Ân.

Giây trước tim còn đập thình thịch, giây sau đã nghẹt thở kịch liệt.

Cảm giác đau đớn như hình với bóng, hành hạ giày vò thần kinh.

Lại một buổi sáng nữa, Lục Chẩn thở hổn hển tỉnh dậy.

Hôm qua là một đêm hỗn loạn, khi tỉnh dậy trái tim anh vẫn còn đập điên cuồng, sắc mặt Lục Chẩn tái nhợt như tờ giấy, không hề lộ ra một chút nhiệt độ nào.

Trong một khoảnh khắc nhỏ vụn nào đó, anh nhìn thấy nước mắt của Sở Ân.

Con ngươi đen láy như đá cuội được gột qua nước, ghi rõ sự thù hận.

...Là sự thù hận với anh. Hình như anh thật sự khiến cô khổ sở.

Ngay cả trong giấc mơ, Lục Chẩn cũng cảm thấy không thở nổi.

Sau khi tỉnh lại, anh ngây người hồi lâu, trong lòng đột nhiên dâng lên khát vọng mãnh liệt, bỗng cực kì cực kì muốn đi hỏi một người trong cuộc khác một câu.

Cậu đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi sao.

Nhưng suy nghĩ vừa xuất hiện, đại thiếu gia sống một đời suôn sẻ lại cảm thấy lo sợ chưa từng có.

Theo tính cách của anh, bị từ chối cũng không sao. Anh thích nên anh có thể không cần mặt mũi.

Nhưng giờ đây, Lục Chẩn chợt không dám đi tìm cô, làm phiền cô, quấy rầy cô.

Nếu như đây là sự thật, nếu như tất cả những thứ này đã thật sự xảy ra thì sao?

...

Sở Ân phát hiện Lục Chẩn đã im hơi mấy ngày kể từ sau ngày đó.

Kiếp trước cũng như vậy, dẫu sao từ nhỏ đã là đại thiếu gia kiêu căng, bị từ chối cũng sẽ chịu đả kích. Nhưng rồi Lục Chẩn vẫn lảng vảng trong cuộc sống của cô, sau khi đột nhiên biến mất thì lại bất thình lình xuất hiện.

Sở Ân đã điều chỉnh tâm trạng thật tốt.

Tuy không biết kiếp này Lục Chẩn sẽ làm gì, song hết thảy mọi chuyện đều đã không giống với trước đây.

Nếu tên chó Lục Chẩn kia lại nhảy ra kiếm chuyện thì cô sẽ lấy bàn tay vàng ra trị anh ta! Dù sao hệ thống đã nói quyền hạn sửa đổi thế giới sách chỉ mình cô có, Sở Ân không sợ anh ta.

Kiếp này cô tự quyết định kịch bản, cô phải cố gắng học tập, thi tuyển sinh đại học thật tốt, sống lâu hạnh phúc.

—— Học tập học tập học tập!!



Ai không để cô học thì lập tức cho bay màu!!

Sở Ân hùng hổ xuống xe, đi vào trong sân trường.

Không ngờ cô thực sự đụng trúng một người làm chậm trễ việc học của mình.

Trong bữa tiệc của Tống Triệu Lâm ngày đó, vị cậu ấm kia ngồi bên cạnh cô—— Sở Ân nhớ gã từng tự giới thiệu, hình như tên là Bùi Tử Dần.

Chẳng qua Sở Ân vẫn luôn thấp thỏm nên chẳng đáp lại gã câu nào, không ngờ thế mà người anh em này lại chạy luôn đến trường học của cô??

Chiếc xe thể thao mui trần ngựa chúa dừng lại trước cổng trường học, cậu ấm đeo kính râm, chặn đường Sở Ân.

Gã nghiêng đầu, từ từ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt càng khắm hơn.

"Này, người đẹp" Bùi Tử Dần nói: "Hôm đó em chuồn nhanh ghê á, chúng ta chưa nói được vài câu mà."

Trong bữa tiệc, gã vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Sở Ân, sau khi hỏi thăm qua Tống Triệu Lâm, gã quyết định chủ động xuất kích.

Đang là giờ đi học, cổng trường Oái Văn tấp nập học sinh, Sở Ân lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, rất nhiều ánh mắt nhất thời nhìn chằm chằm vào bên này.

"Đm, ai vậy, sao lại nói chuyện với vợ tui?!"

"Nom không phải thứ tốt đẹp gì!"

"A a a a tránh xa chị tui ra một chút!!!"

Bùi Tử Dần hiển nhiên cũng cảm nhận được những ánh mắt nhiệt tình quá mức xung quanh, gã còn tưởng rằng mình quá thu hút sự chú ý.

Nhưng câu đầu tiên của Sở Ân đã đá gã vào lãnh cung: "Anh nói nhiều khiến tôi thấy phiền."

Bùi Tử Dần: "..." Đệt, vô tình vãi.

Đây là đứa con gái thẳng tính quái gì vậy trời?!?!

Bùi Tử Dần vốn thẹn quá hóa giận, nhưng vừa ngẩng lên thấy khuôn mặt của cô, trái tim thiếu tiền đồ lại đập nhanh hơn.

"...À, vậy ra là anh không đủ thú vị, em có muốn tiến thêm một bước tìm hiểu về con người anh không? Anh sẽ không để em thất vọng." Bùi Tử Dần nở nụ cười.

Nhưng Sở Ân càng lạnh lùng hơn: "Không cần, tôi không có hi vọng với anh nên sẽ không thất vọng."

Bùi Tử Dần: "..." Vl, không lay động được.

Sở Ân nói hai ba câu tỏ rõ thái độ, tiếp đó xoay người bỏ đi. Hôm nay vốn đã tới muộn rồi mà còn bị người xa lạ chặn đường làm mất thời gian, phiền thật sự.

Cô vừa đi, Bùi Tử Dần lập tức bẽ mặt.

Học sinh xung quanh bép xép nói: "Anh trai này, anh từ bỏ đi, anh không theo đuổi được Sở Ân đâu."

Bùi Tử Dần không phục: "Làm sao không tán được?" Gã tốt mọi phương diện điều kiện nhé.

"Trường bọn em có người đẹp trai hơn anh gấp mười nghìn lần—— vậy mà chị Ân cũng không có phản ứng, chẳng rung động một tẹo nào. Anh cho rằng mình có thể sao?"

Bùi Tử Dần như bị kích thích, tự tôn đàn ông càng thêm dồi dào.

"Đẹp trai hơn cái quái gì? Tao không tin điều kiện có thể tốt hơn tao! Bọn mày cứ chống mắt lên coi!"

Dứt lời, gã đóng sầm cửa xe thể thao lại, nghênh ngang rời đi.

Các học sinh nhìn theo gã, thở dài lắc đầu: "Giả ngu à, lẽ nào anh ta cho rằng điều kiện của mình tốt hơn Lục Chẩn?"

Sau khi Sở Ân vào lớp, Tống Lâm lập tức túm lấy cô, bắt đầu quang quác lảm nhảm.

Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ đã trôi qua, bây giờ Tống Triệu Lâm lại bắt đầu một vòng phiền muộn mới.

Bởi vì anh trai không lừa cậu, đặc quyền chỉ giới hạn trong ngày sinh nhật, xong rồi thì hết.

Mặt Tống Triệu Lâm như đưa đám: "Anh em nói, nếu giữa kì này em không vượt qua top 5 đếm ngược từ dưới lên của lớp thì ảnh sẽ tặng em một món quà lớn."

Sở Ân đã lấy sách giáo khoa cần dùng khi vào học ra, thuận miệng hỏi: "Quà gì?"

Tống Triệu Lâm: "Sương sương cái đấm móc, đá ngang cao thấp và cả tổ hợp côn."

Sở Ân: "..."

Đặc sắc quá!

Tống Triệu Lâm: "Aaaa em mới 17 tuổi, em không thể chịu đòn, bị ăn đòn sẽ khiến em trở nên đần độn!"

Sở Ân cũng lo âu: "Quả thật, ngu thêm nữa đúng là không thích hợp cho lắm."

Tống Triệu Lâm: "..."

Cậu tỏ vẻ như bị sự chân thành của Sở Ân kích thích, nghiêm túc lắng nghe vài môn trong ngày.

Tuần sau là kỳ thi giữa kỳ, nhiệm vụ học tập của lớp phụ đạo đặc biệt cũng càng ngày càng nặng. Sau sự quản lý kiên cường và giàu lòng hi sinh của Sở Ân ngày đó, trong lớp không còn ai dám cố tình gây sự nữa.

Vì đây là kỳ thi liên hợp toàn thành phố nên Hàn Sơ Oánh đã tham gia một vài nhóm chat học tập cùng thành phố để điều tra tình hình địch, trong lúc Sở Ân đang học thì phân tích tình hình chiến đấu cho cô.

Hôm nay, sau khi làm xong bài, Hàn Sơ Oánh spam nhóm chat như thường lệ, đột nhiên hét lên một tiếng "Đệt".

"Người Nhất Trung này bị bệnh à, khùng vậy trời?"

Sở Ân soát đề bên cạnh cô, không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao vậy?"

"Chính là cái tên đại thần giành được huy chương toán học quốc tế kia, không ngờ cậu ta lại ảo tưởng như thế" Hàn Sơ Oánh trợn mắt nhìn điện thoại: "Cậu ta nói cả thành phố vốn không có mấy ai giỏi toán học, sau đó bên dưới nhắc đến trường chúng ta, nói năm nay Oái Văn giành được hai huy chương Cúp Hi Vọng—— Cậu đoán coi cậu ta nói gì?!"

Sở Ân: "Nói... đó là vì cậu ta không tham gia nên mới để chúng ta giành được giải thưởng?"

Hàn Sơ Oánh ngẩn người: "Sao cậu biết!"

Sở Ân nở nụ cười: "Suy nghĩ của mấy người như thế rất dễ đoán."

Hàn Sơ Oánh nghĩ cũng đúng, nhưng cô nàng vẫn tức giận—— nữ thần Ân Ân của cô CỰC MẠNH! CỰC GIỎI! CỰC ĐỈNH NHÉ!!!

"Cậu ta còn nói con gái vốn không giỏi toán, người giỏi toán ban xã hội lại càng ít, cả thành phố không ai có năng lực."

Nổ vậy? Lại còn kì thị giới tính? Lại còn bắn phá cả thành phố??

Sở Ân cũng thấy người này có bệnh.

Kiểu người thiểu năng trí tuệ tự thỏa mãn bản thân bằng cách giẫm đạp lên người khác thật sự khiến người ta khó chịu.

Cô hơi ngước mắt, siết chặt bút trong tay, có đối thủ thì tinh thần chiến đấu của cô càng hăng.

Cuộc thi liên hợp chẳng bao lâu nữa, thi đấu chung sân, đến lúc đó thì mọi người sẽ thấy:)

...

Thêm một ngày học tập đầy ắp, lúc Sở Ân làm bài xong, mọi người trong phòng học đã về hết.

Cô im lặng duỗi lưng.

Đúng lúc này, cửa sau phòng học vang lên một âm thanh nho nhỏ. Cô nhìn sang theo tiếng động, chỉ thấy một góc áo ẩn hiện bên ngoài sau cánh cửa thủy tinh.

Sở Ân bỗng ngẩn ra.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng bằng một cách nào đó, cô biết đó là ai.

Lục Chẩn sao?

Âm thầm quan sát, sau khi bị phát hiện liền luống cuống bỏ đi. Bộ dạng này... thực sự không giống anh.

Sở Ân không biết tại sao, đột nhiên ngây người một hồi.

Cô cho rằng Lục Chẩn vẫn giống như kiếp trước, điều chỉnh lại tâm trạng xong sẽ tiếp tục dây dưa, vậy cô có thể thoải mái dùng kịch bản trị anh, trị cho đến khi anh từ bỏ mới thôi.

Nhưng Lục Chẩn không đến, anh đã chọn một loại... phương thức thậm chí khiến cô cảm thấy nó có chút hèn mọn.

Không biết có chuyện gì xảy ra, đêm hôm đó, cô mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng vậy mà lại thấy một số sự tình kiếp trước.

Sáng hôm sau, Sở Ân không nghe thấy báo thức. Sau khi tỉnh dậy mới phát hiện đã muộn, cô vội vã ngậm một miếng bánh mì rồi nhảy lên xe.

Tiếp đó dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu chiếu lại giấc mơ đêm qua.

...

Đại hội thể thao cuối mùa thu năm ấy, cô bị mấy đứa ghen ăn tức ở hãm hại, bị giội nước đá xong nhốt vào trong phòng học.

Nhiều năm sau, cô đã quên mất rất nhiều chi tiết nhỏ, bây giờ trong giấc mơ mới nhớ, hóa ra lúc đó, bản thân năm 17 tuổi đã khóc.

Cô ôm đầu gối ướt nhẹp ngồi một góc, nước mắt ẩn náu trong vệt nước trên mặt, hai giọt rơi xuống bị cô hung hăng gạt đi.

Thiếu nữ năm đó kiêu ngạo nhưng không có tri thức, khi được nhận từ nông thôn về nơi quyền thế, cô hoàn toàn không hòa hợp với hết thảy mọi thứ ở đây. Cô cố gắng sống hiển hách, song những gì nhận được đều là ác ý và châm chọc. Cho dù lúc đó bề ngoài Sở Ân không quan tâm, nỗ lực tỏ ra tự nhiên tùy tiện, nhưng trong lòng cô rất tự ti.

Ngày đó, thực ra Sở Ân bị nhốt trong phòng học không lâu lắm.

Ánh chiều tà xuyên qua song cửa sổ phủ kín phòng học, ngay khi cô rùng mình vì lạnh, khóa cửa "lạch cạch" mở ra.

Sau đó, cửa sắt cũ kĩ bị đá tung, lộ rõ sự tức giận.

Ngoài cửa, Lục Chẩn thở dốc, sắc mặt sa sầm.

Trong nháy mắt thấy anh, Sở Ân lập tức sửa lại tư thế, từ tư thế ôm đầu gối yếu ớt sang tư thế ngồi xếp bằng cười toe toét.

"Hầy" Cô thậm chí còn cười nói: "Lợi hại ghê ta? Có thể tìm tới chỗ này—— đúng là đại thiếu gia có khác."

Con ngươi đen kịt của Lục Chẩn giấu nước, tầm mắt rơi xuống gương mặt trắng bệch và khóe môi cô.

Tiếp đó anh bước nhanh tới, vừa đi vừa cởi áo khoác.

Sở Ân mím chặt môi, lùi về phía sau: "Tôi không cần áo của cậu——"

Cô không yếu kém, vì vậy không cần ai tới bảo vệ.

Nhưng Lục Chẩn đã đi đến trước mặt, trực tiếp ngồi xổm xuống, quấn chặt áo khoác quanh người cô.

Có lẽ do lúc đó Sở Ân thực sự quá lạnh, trong mộng, cô chợt nhớ đến nhiệt độ sát trên người khi ấy.



Rất nóng, rất nóng.

Sau đó Lục Chẩn kéo tay cô, kìm lại khuôn mặt đầy nóng nảy: "Đi."

Sở Ân dùng sức chống lại anh, kéo tay mình ra: "Đang làm gì vậy? Tôi không đi."

Tóc tai cô ẩm ướt, cả người bị người ta làm cho nhếch nhác, hoàn toàn không muốn bị ai nhìn thấy.

...Càng không muốn ai trông thấy cô bọc trong quần áo Lục Chẩn. Nếu không lại bị cạnh khóe.

Lục Chẩn cúi đầu, hít một hơi trấn tĩnh lại, nhưng sau khi ngước mắt lên, giọng điệu vẫn có phần hung ác.

—— "Đứa éo nào làm, tôi dẫn cậu đi giội lại."

Sở Ân sửng sốt.

Lục Chẩn không đùa, cô không đi nổi, anh bèn duỗi tay muốn bế cô lên.

Bấy giờ Sở Ân mới bò dậy khỏi đất, tay chân lộ rõ sự luống cuống.

Lúc này, giọng Lục Chẩn trầm xuống, anh vén chùm tóc ẩm ướt rớt trên trán lên cho cô, bọc chặt quần áo, thì thầm như đang dỗ dành: "Đi với tôi nhé?"

Sở Ân vẫn bất động.

"Sở Ân" Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô: "Cậu sợ cái gì?"

"Ai sợ? Tôi không sợ" Có lẽ Sở Ân bị cảm lạnh, tuy nhìn vẫn không sao, song khi nói có một chút giọng mũi: "Nhưng cậu dẫn tôi đi tìm lại mặt mũi thì người bọn họ sợ là cậu."

Thiếu nữ 17 tuổi ngước mắt lên, dù cho cả người nhếch nhác thì vẫn sáng rực như vì sao.

Lục Chẩn đăm đắm nhìn cô hồi lâu rồi cúi đầu chửi thề một câu, khẩu khí hơi sụp đổ: "Mẹ kiếp, vậy cậu muốn tôi làm thế nào bây giờ?"

"Tôi không cần ai bảo vệ, đặc biệt là cậu, Lục Chẩn—— một ngày nào đó tôi sẽ trở nên đủ mạnh, cậu có tin không?"

Một ngày nào đó.

Sở Ân đang dựa vào ghế sau xe đột nhiên mở mắt ra.

Khi đó cô không có sức mạnh, gáy câu "một ngày nào đó" kia vậy mà phải mất một đời mới thực hiện được.

...Tận cùng giấc mơ, tên thiếu niên lỗ mãng kia về sau đã biến thành một kẻ bề trên u ám.

Anh ta lặp đi lặp lại bên tai cô, hệt như điên dại: "Không được phép đi, đừng rời khỏi..."

Giọng nói khàn khàn, nhất thời không phân biệt được người nói hay người nghe tuyệt vọng hơn.

—— Sở Ân dùng tay cắt đứt hồi tưởng.

Xa hơn nữa, hết thảy đều không dám nhớ lại.

Ai có thể ngờ, thiếu niên nhiệt tình năm ấy cuối cùng lại trở thành hung thủ chôn vùi tự do của cô.

Sở Ân rủ hàng mi mảnh dài.

Mọi thứ kiếp này đều đã khác, Lục Chẩn cũng không giống kiếp trước.

Nhưng cô biết. Lục Chẩn không thay đổi, chỉ có cô thay đổi mà thôi.

Và cô vẫn muốn bản thân thay đổi tiếp.

Cho dù Lục Chẩn thay đổi phương thức thì cũng không thể lay động được cô.

...

Tên đàn ông chó không đến làm phiền cô, Sở Ân đi học rất hăng, mấy ngày liền đều không hề nghĩ đến chuyện gì khác.

Nếu cuộc sống cứ tiếp tục như vậy thì có vẻ cũng khá tốt.

Tiếc rằng buổi tan học hôm nay, Bùi Tử Dần lại xuất hiện trước cổng trường lần nữa. Sở Ân lập tức hiểu, thế giới này hay thế giới kia, vẫn luôn có một số người quái lạ xuất hiện.

Bùi Tử Dần còn cực kì cợt nhả thay đổi lượng xe thể thao, mưu tính phô bày điều kiện về mọi mặt của mình với Sở Ân.

Sở Ân đeo cặp sách, thở dài. Rất muốn đánh người.

Lục Chẩn đi theo sau cô, lúc chậm rãi bước ra khỏi tòa dạy học, đập vào mắt là cảnh này.

Sườn mặt trắng nõn của Sở Ân căng cứng, đứng trong ánh chiều tà dịu dàng, lắc đầu với thiếu niên trước mặt.

Lục Chẩn liếc mắt đã nhận ra người đứng trước mặt cô chính là người trong bức ảnh ngày hôm đó.

Lúc ấy gã ngồi cạnh Sở Ân... cách rất gần, rất gần.

Màu mắt Lục Chẩn từ từ chuyển thẫm.

Một loại khó chịu không kìm được đột nhiên dâng lên, trong đôi mắt đen kịt hiện ra ba phần tàn bạo.

Những đêm thống khổ cầu mà không được kia cũng là độc nhất vô nhị.

Là thứ không ai biết, là bí mật liên kết giữa anh và cô. Đến ngay cả nỗi đau cũng chỉ có mình anh chiếm giữ.

Vậy nên, coi như anh đê hèn.

Cho dù cô không thích.

Sự chán ghét của Sở Ân với anh cũng phải là duy nhất, không nên để người khác ham muốn chia cắt.

...

Sở Ân rất bất lực với Bùi Tử Dần, không biết gã đã bị gì kích thích mà còn cố chấp hơn lần trước.

"Tôi không nói anh nhưng ngại quá, tôi chỉ muốn học."

Bùi Tử Dần: "Rốt cuộc em không hài lòng với điều kiện nào của anh? Bạn em nói trong trường có người điều kiện tốt hơn anh, ở đâu? Anh——"

Gã chưa nói hết câu, cổ áo bỗng bị ai đó túm lấy, kéo về đằng sau.

Bùi Tử Dần hét một tiếng "Đệt mẹ", dồn sức tránh khỏi cánh tay, quay lại định chửi: "Bà mẹ nó mày——"

Lục Chẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.

Giọng Bùi Tử Dần bỗng kẹt lại trong họng—— Lục Chẩn?!

Gã quát ai cũng được, riêng Lục Chẩn thì không. Nhà họ Bùi bọn họ vẫn phải dựa vào nhà họ Chẩn để kiếm cơm trong cái thành phố này.

Giọng Bùi Tử Dần trở nên lúng túng, gượng cười: "Cái này, anh Chẩn? Anh tìm tôi có việc hả, tôi——"

Giọng Lục Chẩn tựa như chứa băng vụn: "Có việc. Cút nhanh."

Bùi Tử Dần ngẩn người, nháy mắt dựng tóc gáy, không biết mình đã chọc phải nơi nào của anh.

Nhưng dưới ánh mắt chết chóc của Lục Chẩn, gã không dám nói thêm một lời, lập tức nhảy vào xe thể thao lái đi.

"..." Sở Ân cũng muốn đi.

Sau lần từ chối tỏ tình, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau.

Vẻ mặt thiếu niên hơi mệt mỏi, tựa hồ không được nghỉ ngơi tốt, hốc mắt trở nên sâu hơn một chút. Bởi khung xương mày cao nên tạo thành một hàng bóng râm.

Bị Sở Ân nhìn chằm chằm một giây, trái tim Lục Chẩn lại bắt đầu mất khống chế.

Cảnh mộng nát vụn và hiện thực trộn lẫn vào nhau, thần kinh như bị ai dùng dao cứa, não Lục Chẩn đau nhức, nhưng anh ép bản thân phải nở nụ cười: "Xin lỗi."

Ghen tuông rất xấu, nhưng anh không thể chịu được.

Sở Ân nhíu mày nhìn anh.

...Không biết tại sao, cô láng máng cảm thấy trên người Lục Chẩn đã xảy ra gì đó.

Trong ánh mắt của cô, trái tim Lục Chẩn bắt đầu nóng đến mức quăn mép, đầu ngón tay khẽ run.

Anh đột nhiên muốn xác nhận thử.

"Sở Ân." Lục Chẩn khẽ gọi tên cô, tiếp đó giơ tay lên, xòe lòng bàn tay ra.

Dưới nắng chiều, trên tay thiếu niên đặt hai viên kẹo.

Một viên vị dâu, một viên vị dừa.

Trong hiện thực, anh vẫn chưa kịp tìm hiểu sở thích của Sở Ân.

Nhưng trong mẩu giấc mơ, "anh" biết Sở Ân thích những thứ có vị dừa.

Lục Chẩn cũng muốn biết phát điên.

...Nếu những hồi ức kia là sự thật.

Nếu sự thống khổ và ân hận của anh là sự thật.

Sở Ân không đoán được ý đồ của anh, lông mày thanh tú nhíu lại: "Tôi không cần."

Lục Chẩn giấu kín cảm xúc kiềm nén điên cuồng đi, thậm chí cong khóe môi: "Không được."

Bây giờ không cần giả bộ, những tâm tư thầm kín nhất đều được phân bua, mọi người thẳng thắn gặp nhau.

Sở Ân hơi tức giận: "Lục Chẩn, cậu không cần mặt mũi à?!"

"Không cần" Lục Chẩn cười xấu xa, giọng nói không kiềm được run rẩy: "Dâu hay dừa? Chọn một viên đi."

Còn con mẹ nó một viên.

Sở Ân trừng mắt nhìn anh, sau đó cầm lấy một viên trong tay anh.

"Được chưa?"

Lục Chẩn rủ mắt xuống, nhìn viên kẹo dâu còn sót lại trong lòng bàn tay.

Đôi mắt anh hiện lên chút ửng đỏ, từ từ nắm chặt lấy viên kẹo.

"...Được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook