Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu
Chương 10: Bình yên
Mộ An Lạc
27/04/2023
Bỗng cô nhìn anh bằng đôi mắt phức tạp rồi lắc đầu.
- Tôi không cần, chỉ cần sống như hiện tại là được rồi. Nếu như tôi trở nên nổi tiếng thì sẽ chẳng có những ngày tháng bình yên. Chắc có lẽ anh là người hiểu rõ nhất, ở showbiz có nhiều bí mật như thế nào mà.
Mộ Dung Hãn không thể hiểu nổi, mặc dù là vậy, nhưng anh đi được đến vị trí này thì cũng là thành công, hơn nữa cô ấy chắc chắn sẽ có sự giúp đỡ từ anh nên ngày đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng anh hiểu chữ bình yên trong lời nói của cô ấy là gì, đúng vậy, cuộc sống của anh cũng chẳng tự do là mấy, phóng viên, fan hâm mộ luôn vây quanh khi phát hiện ra sự hiện diện của anh. Thậm chí còn có rất nhiều tin đồn thất thiệt, cứ mỗi năm lại có thêm vài lần, cứ tin này đè tin kia. Dù vậy, trong tâm của Mộ Dung Hãn nghĩ chỉ cần quyết tâm, chỉ cần giữ cho mình trong sạch là được. Anh cũng không muốn ép buộc nên nói:
- Ừm, vậy tôi tôn trọng quyết định của cô nhưng tôi sẽ vẫn thuyết phục cô khi có cơ hội.
Lý Nhược Hy nhìn anh một hồi lâu rồi sau đó thu hồi tầm mắt lại, cô không hiểu cũng chẳng muốn hiểu lý do anh quyết tâm mời cô vào công ty An Mỗ làm gì.
Hôm nay, Mộ Dung Hãn lại đưa Lý Nhược Hy về nhà vì tiện đường nhưng thật ra cô chịu đi cùng xe với anh là vì tin nhắn của bà nội Bùi. Có một điểm khác biệt so với lần trước là Mộ Dung Hãn tự nguyện đưa cô về nhà.
Đi đến một tiệm miến trộn thì Lý Nhược Hy lại kêu anh:
- Anh cho tôi xuống đây là được rồi, tôi làm thêm ở đây. Chào anh và cũng cảm ơn anh.
Mộ Dung Hãn cũng không hỏi nhiều mà dừng xe lại, anh không thể xuống xe mở cửa giúp cô được nên chỉ nhìn cô ấy nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng nhỏ nhắn sớm lẫn lộn vào dòng người, cuối cùng là dừng lại ở cửa tiệm miến trộn, cô ấy đã thay xong đồng phục, cũng bắt đầu công việc.
Mộ Dung Hãn vẫn chưa rời đi, anh nhìn hành động của Lý Nhược Hy, còn bản thân thì lười biếng dựa vào vô lăng của ô tô rồi nghĩ:
- Bình yên là gì? Cuộc sống của cô ấy là bình yên hay của mình mới thực sự là bình yên?
Sau một hồi suy nghĩ về những chuyện cũ thì Mộ Dung Hãn trở về nhà, vì ngày mai anh cần phải đi ra nước ngoài cho chiến dịch quảng cáo mới nên không thể ở lại đây lâu.
Khi chiếc xe rời đi, Lý Nhược Hy cũng nhìn theo nó rồi tiếp tục công việc phục vụ của mình.
Một đồng nghiệp của cô nói đùa:
- Ê, không phải cậu bây giờ trở thành nhân vật nổi tiếng rồi sao? Vẫn đến đây làm à? Tớ mà là cậu thì sớm nghỉ việc rồi.
Lý Nhược Hy không biết nói gì, cô chỉ gật đầu rồi cười trừ cho qua chuyện.
- Thôi nào, đi làm thôi, sếp mắng bây giờ.
Đấy, chỉ có vậy thôi mà cô đã thấy cuộc sống của mình sẽ không thể bình yên nếu như còn tiếp tục đi sâu hơn vào showbiz. Cô chấp nhận buổi phỏng vấn sáng nay là vì cô cần tiền, họ hứa hẹn cho cô rất nhiều tiền nên cô mới chấp nhận đến chương trình đó.
Qua ngày hôm nay thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Mộ Dung Hãn về nhà, anh nằm trên giường rồi nhớ lại quãng đường mà anh đã đi qua. Mười năm về trước, anh chập chững bước vào nghề, mặc dù gia đình không thật sự ủng hộ nhưng anh vẫn một mực theo đuổi diễn xuất.
Khi đi làm, anh lại được ưu ái chỉ vì vẻ điển trai của mình, nhưng cũng vì thế mà anh bị không ít những lời mời mọc từ phụ nữ có quyền, có thế. Không chỉ vậy, anh còn bị quản lý cũ của mình gài bẫy, khuôn mặt của Mộ Dung Hãn đỏ ửng lên vì bị bỏ dược để lên giường với nữ giám đốc.
- Chết tiệt, tại sao lại nhớ về chúng chứ?
Bỗng Mộ Dung Hãn lại nghĩ rằng có lẽ mình đã quá khẩn trương khi không hiểu suy nghĩ của Lý Nhược Hy. Vì thế, anh đã đưa ra một quyết định khác, anh sẽ không thuyết phục cô ấy nữa nhưng cũng không ngăn cản, nếu như cô ấy quyết tâm bước vào showbiz, anh sẽ hỗ trợ hết mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Nhược Hy đã cố tình dậy từ rất sớm để kịp chuyến tàu về quê, cô để lại một mẩu giấy rồi nhét qua khe cửa cho Mộ Dung Hãn sau đó thì nhanh chóng kéo đồ rời đi.
Hai người, hai con đường khác nhau, họ đi trên hai phương tiện khác nhau. Mộ Dung Hãn đã dậy sớm hơn cả Lý Nhược Hy để rời khỏi thành phố, nơi anh đến chính là Paris, quang cảnh mà anh nhìn thấy bầu trời bao la, bao phủ đầy mây vào sáng sớm. Còn Lý Nhược Hy thì lại khác, cô ngồi trên chiếc xe giường nằm, mặc dù không quá chật chội hay khó chịu nhưng cũng được coi như là thoải mái, nơi cô nhìn ra là cánh đồng bát ngát, ánh sáng vào buổi sớm vô cùng dịu nhẹ.
Bình yên của Lý Nhược Hy là những trải nghiệm, là cảm giác được ngồi trên xe rồi ngắm cảnh quê hương. Còn bình yên của Mộ Dung Hãn thì lại là cảm giác được ngắm nhìn bầu trời từ trên cao, trên tay vẫn cầm một quyển tạp chí để đọc.
Cả Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy như có một sự liên kết gì đó mà đồng thanh:
- Trời hôm nay thật đẹp.
- Tôi không cần, chỉ cần sống như hiện tại là được rồi. Nếu như tôi trở nên nổi tiếng thì sẽ chẳng có những ngày tháng bình yên. Chắc có lẽ anh là người hiểu rõ nhất, ở showbiz có nhiều bí mật như thế nào mà.
Mộ Dung Hãn không thể hiểu nổi, mặc dù là vậy, nhưng anh đi được đến vị trí này thì cũng là thành công, hơn nữa cô ấy chắc chắn sẽ có sự giúp đỡ từ anh nên ngày đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng anh hiểu chữ bình yên trong lời nói của cô ấy là gì, đúng vậy, cuộc sống của anh cũng chẳng tự do là mấy, phóng viên, fan hâm mộ luôn vây quanh khi phát hiện ra sự hiện diện của anh. Thậm chí còn có rất nhiều tin đồn thất thiệt, cứ mỗi năm lại có thêm vài lần, cứ tin này đè tin kia. Dù vậy, trong tâm của Mộ Dung Hãn nghĩ chỉ cần quyết tâm, chỉ cần giữ cho mình trong sạch là được. Anh cũng không muốn ép buộc nên nói:
- Ừm, vậy tôi tôn trọng quyết định của cô nhưng tôi sẽ vẫn thuyết phục cô khi có cơ hội.
Lý Nhược Hy nhìn anh một hồi lâu rồi sau đó thu hồi tầm mắt lại, cô không hiểu cũng chẳng muốn hiểu lý do anh quyết tâm mời cô vào công ty An Mỗ làm gì.
Hôm nay, Mộ Dung Hãn lại đưa Lý Nhược Hy về nhà vì tiện đường nhưng thật ra cô chịu đi cùng xe với anh là vì tin nhắn của bà nội Bùi. Có một điểm khác biệt so với lần trước là Mộ Dung Hãn tự nguyện đưa cô về nhà.
Đi đến một tiệm miến trộn thì Lý Nhược Hy lại kêu anh:
- Anh cho tôi xuống đây là được rồi, tôi làm thêm ở đây. Chào anh và cũng cảm ơn anh.
Mộ Dung Hãn cũng không hỏi nhiều mà dừng xe lại, anh không thể xuống xe mở cửa giúp cô được nên chỉ nhìn cô ấy nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng nhỏ nhắn sớm lẫn lộn vào dòng người, cuối cùng là dừng lại ở cửa tiệm miến trộn, cô ấy đã thay xong đồng phục, cũng bắt đầu công việc.
Mộ Dung Hãn vẫn chưa rời đi, anh nhìn hành động của Lý Nhược Hy, còn bản thân thì lười biếng dựa vào vô lăng của ô tô rồi nghĩ:
- Bình yên là gì? Cuộc sống của cô ấy là bình yên hay của mình mới thực sự là bình yên?
Sau một hồi suy nghĩ về những chuyện cũ thì Mộ Dung Hãn trở về nhà, vì ngày mai anh cần phải đi ra nước ngoài cho chiến dịch quảng cáo mới nên không thể ở lại đây lâu.
Khi chiếc xe rời đi, Lý Nhược Hy cũng nhìn theo nó rồi tiếp tục công việc phục vụ của mình.
Một đồng nghiệp của cô nói đùa:
- Ê, không phải cậu bây giờ trở thành nhân vật nổi tiếng rồi sao? Vẫn đến đây làm à? Tớ mà là cậu thì sớm nghỉ việc rồi.
Lý Nhược Hy không biết nói gì, cô chỉ gật đầu rồi cười trừ cho qua chuyện.
- Thôi nào, đi làm thôi, sếp mắng bây giờ.
Đấy, chỉ có vậy thôi mà cô đã thấy cuộc sống của mình sẽ không thể bình yên nếu như còn tiếp tục đi sâu hơn vào showbiz. Cô chấp nhận buổi phỏng vấn sáng nay là vì cô cần tiền, họ hứa hẹn cho cô rất nhiều tiền nên cô mới chấp nhận đến chương trình đó.
Qua ngày hôm nay thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Mộ Dung Hãn về nhà, anh nằm trên giường rồi nhớ lại quãng đường mà anh đã đi qua. Mười năm về trước, anh chập chững bước vào nghề, mặc dù gia đình không thật sự ủng hộ nhưng anh vẫn một mực theo đuổi diễn xuất.
Khi đi làm, anh lại được ưu ái chỉ vì vẻ điển trai của mình, nhưng cũng vì thế mà anh bị không ít những lời mời mọc từ phụ nữ có quyền, có thế. Không chỉ vậy, anh còn bị quản lý cũ của mình gài bẫy, khuôn mặt của Mộ Dung Hãn đỏ ửng lên vì bị bỏ dược để lên giường với nữ giám đốc.
- Chết tiệt, tại sao lại nhớ về chúng chứ?
Bỗng Mộ Dung Hãn lại nghĩ rằng có lẽ mình đã quá khẩn trương khi không hiểu suy nghĩ của Lý Nhược Hy. Vì thế, anh đã đưa ra một quyết định khác, anh sẽ không thuyết phục cô ấy nữa nhưng cũng không ngăn cản, nếu như cô ấy quyết tâm bước vào showbiz, anh sẽ hỗ trợ hết mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Nhược Hy đã cố tình dậy từ rất sớm để kịp chuyến tàu về quê, cô để lại một mẩu giấy rồi nhét qua khe cửa cho Mộ Dung Hãn sau đó thì nhanh chóng kéo đồ rời đi.
Hai người, hai con đường khác nhau, họ đi trên hai phương tiện khác nhau. Mộ Dung Hãn đã dậy sớm hơn cả Lý Nhược Hy để rời khỏi thành phố, nơi anh đến chính là Paris, quang cảnh mà anh nhìn thấy bầu trời bao la, bao phủ đầy mây vào sáng sớm. Còn Lý Nhược Hy thì lại khác, cô ngồi trên chiếc xe giường nằm, mặc dù không quá chật chội hay khó chịu nhưng cũng được coi như là thoải mái, nơi cô nhìn ra là cánh đồng bát ngát, ánh sáng vào buổi sớm vô cùng dịu nhẹ.
Bình yên của Lý Nhược Hy là những trải nghiệm, là cảm giác được ngồi trên xe rồi ngắm cảnh quê hương. Còn bình yên của Mộ Dung Hãn thì lại là cảm giác được ngắm nhìn bầu trời từ trên cao, trên tay vẫn cầm một quyển tạp chí để đọc.
Cả Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy như có một sự liên kết gì đó mà đồng thanh:
- Trời hôm nay thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.