Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu
Chương 14: Cuộc sống yên bình
Mộ An Lạc
27/04/2023
Sau khi Mộ Dung Hãn tắm xong là đến lượt của Lý Nhược Hy, vì anh đã dùng hết nước nên cô đành bê từng chậu nước đổ vào âu. Trong lúc đó, cô cũng dặn dò Mộ Dung Hãn:
- Này anh, anh mau đi lấy con dao, sau đó cắt đôi quả chanh ra rồi chà móng tay móng chân bằng nước chanh thì sẽ hết bẩn thôi, móng tay móng chân sẽ trắng lại.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy vào bếp, tìm tòi một con dao nhỏ rồi mang ra bổ chanh, có điều anh là cậu ấm từ nhỏ tới lớn đều không biết dùng dao, đi quay phim cũng chẳng có cảnh quay cắt chanh bao giờ nên cứ tùy tiện cắt dọc quả.
Lý Nhược Hy vừa đi ra từ nhà tắm, trên tay vẫn cầm cái chậu nên chỉ muốn giáng nó vào đầu của Mộ ảnh đế một cái mà thôi.
- Tại sao anh lại cắt dọc quả chanh? Ngu ngốc.
Chắc là do tính tình của cô có gì nói nấy nên không chọn lọc từ ngữ, cô đã vô tình nói anh ấy “ngu ngốc”.
Mộ Dung Hãn vừa nhìn Nhược Hy dành lấy dao và chanh từ tay mình để bổ đôi lại vừa nhìn từng biểu cảm trên gương mặt của cô ấy, chỉ là cái nhăn trên trán, chỉ là biểu cảm khó chịu nhưng anh lại thấy cô ấy thú vị đến vậy. Chưa ai thể hiện những cảm xúc yêu ghét rõ ràng với anh ngoại trừ cô ấy, những người từng tiếp xúc với anh, từng làm việc với anh, họ đều lựa lời để nói chuyện với anh kể cả là nó là thật hay giả.
Giọng nói của cô lại vang lên một lần nữa:
- Này anh chỉ cần chà mạnh như thế này là được.
Lý Nhược Hy vừa nói vừa lấy nửa quả chanh chà mạnh vào móng chân của anh mà không hề kiêng kị gì.
Mộ Dung Hãn thấy không ổn khi cứ để phụ nữ làm như vậy cho mình nên anh đã dành lấy rồi nói.
- Cô đi tắm đi.
Lý Nhược Hy cũng nghe lời mà vào nhà tắm, vì nhà tắm của nhà cô chỉ là xây dựng đơn giản hơn nữa lại tồi tàn, thậm chí trên tường cũng có rêu xanh, cô nhìn qua một lượt rồi nói vọng ra bên ngoài:
- Chắc là anh khó chịu lắm khi ở chỗ này nhỉ?
Mộ Dung Hãn biết ý tứ của cô ấy là như thế nào nên chỉ mỉm cười rồi nói:
- Không, đây là trải nghiệm trong đời tôi đấy.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì liền cảm thấy vui vẻ trong lòng nhưng sau đó thì cô ấy không thể vui vẻ nổi vì nhìn thấy chiếc quần lót của Mộ Dung Hãn, nó là nhãn hiệu nổi tiếng vậy mà anh ấy lại vất xuống đất một cách vô tình như vậy. Nếu như là cô thì chắc là cô sẽ nâng niu nó rồi gói nó vào tủ kính quá. Vì thế, cô lại càng thấy khoảng cách, sự khác biệt giữa hai người họ. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Lý Nhược Hy dần tắt, trong lòng bất giác dấy lên một loại cảm giác tủi thân khó chịu.
Bỗng giọng nói của Mộ Dung Hãn vọng vào:
- Tôi xong rồi, tôi đi nấu cơm với bà ngoại đây.
- Ai là bà ngoại của anh, bà ngoại của tôi mà.
Anh ấy nói xong thì liền chạy vào bếp cũng chẳng thèm nghe những gì Lý Nhược Hy nói. Bây giờ, trên người chỉ mặc tùy tiện một bộ quần áo cộc tay bình thường do Lý Nhược Hy sắm cho anh vì sợ anh quá nổi bật, dưới chân cũng chỉ đi đôi tông ở góc sân, tóm lại anh giống một chàng trai thôn quê rồi đấy.
Lý Nhược Hy nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đã trải qua rất nhiều, nhiêu đây đã là gì đâu cơ chứ.
Bên trong bếp, Mộ Dung Hãn nghe lời của bà ngoại răm rắp, vì anh là người thông minh nên rất nhanh nhẹn mà làm theo. Dù bên trong này có chút ngột ngạt, dù anh phải ho khụ khụ vì khói bếp nhưng vẫn rất kiên trì thổi lửa để nấu cơm.
Khi anh được bà ngoại sai đi vo gạo thì liền vâng vâng dạ dạ rồi ra ngoài sân nhà. Lúc này, anh đang nhìn thấy Lý Nhược Hy lấy từng miếng chanh của anh vừa mới dùng để dùng lại, tỉ mỉ chà lên móng tay và móng chân của mình. Trong cảm nhận của anh, anh thấy cô ấy là người vừa chân thật, vừa giản dị nhất mà anh biết.
Lý Nhược Hy thấy anh cần nước thì lại nhanh chóng gạt mấy miếng chanh sang rìa rồi đứng dậy bơm nước vào âu lớn giúp anh.
- Để tôi giúp anh.
Mộ Dung Hãn gật đầu rồi chăm chú vo gạo.
Ở cửa bếp, bà ngoại của Lý Nhược Hy nhìn ra ngoài, cảnh tượng này thật đẹp, hệt như khoảng thời gian trước kia của vợ chồng bà vậy. Bọn họ cũng từng yêu thương nhau, từng sống một cuộc sống đơn giản nhưng vì chiến tranh mà bà chỉ còn lại một mình mà thôi. Trong thâm tâm của bà chỉ mong Lý Nhược Hy sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.
Lý Nhược Hy cùng với Mộ Dung Hãn cùng nhau mang rau và gạo vào nhà bếp để nấu, bà ngoại cũng sớm lên nhà trên nằm nghe đài rồi.
Bỗng không gian chật hẹp, ngột ngạt chỉ còn lại hai người. Cô chủ động nói ra suy nghĩ của mình:
- Dung Hãn, anh về nhà của mình đi, nơi này không phù hợp với anh đâu.
Mộ Dung Hãn biết cô suy nghĩ gì, bản thân anh cũng thấy mình không phù hợp với cuộc sống như vậy nhưng anh đang thích nghi mà. Hơn nữa, anh tới đây chỉ mới được một ngày thôi, rồi sẽ quen thuộc mà.
- Lý Nhược Hy, tôi đang cảm thấy rất thoải mái, thay vì thấy vất vả thì tôi đang tận hưởng, lâu lắm rồi tôi chưa có một cuộc sống bình yên, đơn giản như thế này.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì im lặng, cô sợ rằng chỉ ngày mai thôi là anh ấy đã muốn rời khỏi đây rồi. Bỗng nhiên cô lại cảm nhận được một loại cảm giác tiếc nuối không rõ ràng.
Thôi thì, bây giờ cứ chấp nhận cuộc sống hiện tại đi.
- Ừm, lát nữa đưa anh đi một nơi.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì cười vui vẻ với Lý Nhược Hy rồi tiếp tục giục bếp.
- Này anh, anh mau đi lấy con dao, sau đó cắt đôi quả chanh ra rồi chà móng tay móng chân bằng nước chanh thì sẽ hết bẩn thôi, móng tay móng chân sẽ trắng lại.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy vào bếp, tìm tòi một con dao nhỏ rồi mang ra bổ chanh, có điều anh là cậu ấm từ nhỏ tới lớn đều không biết dùng dao, đi quay phim cũng chẳng có cảnh quay cắt chanh bao giờ nên cứ tùy tiện cắt dọc quả.
Lý Nhược Hy vừa đi ra từ nhà tắm, trên tay vẫn cầm cái chậu nên chỉ muốn giáng nó vào đầu của Mộ ảnh đế một cái mà thôi.
- Tại sao anh lại cắt dọc quả chanh? Ngu ngốc.
Chắc là do tính tình của cô có gì nói nấy nên không chọn lọc từ ngữ, cô đã vô tình nói anh ấy “ngu ngốc”.
Mộ Dung Hãn vừa nhìn Nhược Hy dành lấy dao và chanh từ tay mình để bổ đôi lại vừa nhìn từng biểu cảm trên gương mặt của cô ấy, chỉ là cái nhăn trên trán, chỉ là biểu cảm khó chịu nhưng anh lại thấy cô ấy thú vị đến vậy. Chưa ai thể hiện những cảm xúc yêu ghét rõ ràng với anh ngoại trừ cô ấy, những người từng tiếp xúc với anh, từng làm việc với anh, họ đều lựa lời để nói chuyện với anh kể cả là nó là thật hay giả.
Giọng nói của cô lại vang lên một lần nữa:
- Này anh chỉ cần chà mạnh như thế này là được.
Lý Nhược Hy vừa nói vừa lấy nửa quả chanh chà mạnh vào móng chân của anh mà không hề kiêng kị gì.
Mộ Dung Hãn thấy không ổn khi cứ để phụ nữ làm như vậy cho mình nên anh đã dành lấy rồi nói.
- Cô đi tắm đi.
Lý Nhược Hy cũng nghe lời mà vào nhà tắm, vì nhà tắm của nhà cô chỉ là xây dựng đơn giản hơn nữa lại tồi tàn, thậm chí trên tường cũng có rêu xanh, cô nhìn qua một lượt rồi nói vọng ra bên ngoài:
- Chắc là anh khó chịu lắm khi ở chỗ này nhỉ?
Mộ Dung Hãn biết ý tứ của cô ấy là như thế nào nên chỉ mỉm cười rồi nói:
- Không, đây là trải nghiệm trong đời tôi đấy.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì liền cảm thấy vui vẻ trong lòng nhưng sau đó thì cô ấy không thể vui vẻ nổi vì nhìn thấy chiếc quần lót của Mộ Dung Hãn, nó là nhãn hiệu nổi tiếng vậy mà anh ấy lại vất xuống đất một cách vô tình như vậy. Nếu như là cô thì chắc là cô sẽ nâng niu nó rồi gói nó vào tủ kính quá. Vì thế, cô lại càng thấy khoảng cách, sự khác biệt giữa hai người họ. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Lý Nhược Hy dần tắt, trong lòng bất giác dấy lên một loại cảm giác tủi thân khó chịu.
Bỗng giọng nói của Mộ Dung Hãn vọng vào:
- Tôi xong rồi, tôi đi nấu cơm với bà ngoại đây.
- Ai là bà ngoại của anh, bà ngoại của tôi mà.
Anh ấy nói xong thì liền chạy vào bếp cũng chẳng thèm nghe những gì Lý Nhược Hy nói. Bây giờ, trên người chỉ mặc tùy tiện một bộ quần áo cộc tay bình thường do Lý Nhược Hy sắm cho anh vì sợ anh quá nổi bật, dưới chân cũng chỉ đi đôi tông ở góc sân, tóm lại anh giống một chàng trai thôn quê rồi đấy.
Lý Nhược Hy nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đã trải qua rất nhiều, nhiêu đây đã là gì đâu cơ chứ.
Bên trong bếp, Mộ Dung Hãn nghe lời của bà ngoại răm rắp, vì anh là người thông minh nên rất nhanh nhẹn mà làm theo. Dù bên trong này có chút ngột ngạt, dù anh phải ho khụ khụ vì khói bếp nhưng vẫn rất kiên trì thổi lửa để nấu cơm.
Khi anh được bà ngoại sai đi vo gạo thì liền vâng vâng dạ dạ rồi ra ngoài sân nhà. Lúc này, anh đang nhìn thấy Lý Nhược Hy lấy từng miếng chanh của anh vừa mới dùng để dùng lại, tỉ mỉ chà lên móng tay và móng chân của mình. Trong cảm nhận của anh, anh thấy cô ấy là người vừa chân thật, vừa giản dị nhất mà anh biết.
Lý Nhược Hy thấy anh cần nước thì lại nhanh chóng gạt mấy miếng chanh sang rìa rồi đứng dậy bơm nước vào âu lớn giúp anh.
- Để tôi giúp anh.
Mộ Dung Hãn gật đầu rồi chăm chú vo gạo.
Ở cửa bếp, bà ngoại của Lý Nhược Hy nhìn ra ngoài, cảnh tượng này thật đẹp, hệt như khoảng thời gian trước kia của vợ chồng bà vậy. Bọn họ cũng từng yêu thương nhau, từng sống một cuộc sống đơn giản nhưng vì chiến tranh mà bà chỉ còn lại một mình mà thôi. Trong thâm tâm của bà chỉ mong Lý Nhược Hy sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.
Lý Nhược Hy cùng với Mộ Dung Hãn cùng nhau mang rau và gạo vào nhà bếp để nấu, bà ngoại cũng sớm lên nhà trên nằm nghe đài rồi.
Bỗng không gian chật hẹp, ngột ngạt chỉ còn lại hai người. Cô chủ động nói ra suy nghĩ của mình:
- Dung Hãn, anh về nhà của mình đi, nơi này không phù hợp với anh đâu.
Mộ Dung Hãn biết cô suy nghĩ gì, bản thân anh cũng thấy mình không phù hợp với cuộc sống như vậy nhưng anh đang thích nghi mà. Hơn nữa, anh tới đây chỉ mới được một ngày thôi, rồi sẽ quen thuộc mà.
- Lý Nhược Hy, tôi đang cảm thấy rất thoải mái, thay vì thấy vất vả thì tôi đang tận hưởng, lâu lắm rồi tôi chưa có một cuộc sống bình yên, đơn giản như thế này.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì im lặng, cô sợ rằng chỉ ngày mai thôi là anh ấy đã muốn rời khỏi đây rồi. Bỗng nhiên cô lại cảm nhận được một loại cảm giác tiếc nuối không rõ ràng.
Thôi thì, bây giờ cứ chấp nhận cuộc sống hiện tại đi.
- Ừm, lát nữa đưa anh đi một nơi.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì cười vui vẻ với Lý Nhược Hy rồi tiếp tục giục bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.