Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu
Chương 36: May mà có anh ở bên
Mộ An Lạc
27/04/2023
Buổi sáng hôm sau, Mộ Dung Hãn thức dậy thì đã không thấy Lý Nhược Hy đâu. Anh nhíu mày bật dậy rồi đi ra ngoài thì đã nhìn thấy cô ấy đang cặm cụi làm bữa sáng.
Anh thấy vậy thì lại bước tiếp, vừa rửa mặt vừa nghĩ về những hình ảnh tối qua, anh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ xem lát nữa phải nói như thế nào để khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ đây.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Hãn đi lại gần Lý Nhược Hy, anh ôm cô ấy từ đằng sau, cặm nhẹ nhàng tựa lên bờ vai gầy ấy rồi nói:
- Nhược Hy, xong chưa?
Cơ thể của Lý Nhược Hy bỗng nhiên cứng như một cái cây khô, thân thể rạo rực lên vì anh ấy đang ôm bụng mình. Hai bên má, cả mang tai đều đỏ nóng hầm hập.
Tự nhiên cô lại nhớ đến tỉnh cảnh sáng nay, khi cô tỉnh dậy thì cô đã nhìn thấy Mộ Dung Hãn, cô tưởng mình nhìn nhầm nhưng không, cô đã dụi mắt bảy bảy bốn chín lần rồi, vẫn là gương mặt ấy.
Cô khẽ nhìn xung quanh, bản thân cô chỉ mặc chiếc áo bra thể thao cũng may bên dưới vẫn kín đáo, anh ấy cũng mặc đồ rất chỉnh tề nên suy ra giữa họ chưa có chuyện gì quá đáng xảy ra.
- Sợ chết mất.
Cùng lúc đó, một loạt ký ức tối qua hiện về, cô đi uống rượu còn làm loạn với anh nữa. Cô đã quy chụp anh ấy với lão già kia vào một hạng người mất rồi.
Nhưng suy cho cùng cũng may có anh đón cô về chứ nếu không thì sao cô còn nguyên vẹn mà ở đây như thế này.
Mộ Dung Hãn quan sát thấy như vậy thì cười trong lòng, thế này đã là gì, anh còn muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn nữa cơ.
- Bà xã, anh đói lắm rồi.
Lý Nhược Hy một lần nữa bị anh chọc ghẹo mà như muốn nổ tung. Cô ậm ừ trả lời:
- Ừm, anh ngồi xuống đi.
Cả bữa ăn, không khí giữa hai người họ đều trở nên lạ lẫm, Mộ Dung Hãn đang giữ thế chủ động nhưng Lý Nhược Hy thì khác, cô ấy cả bữa không dám nói câu nào, anh hỏi câu nào thì trả lời câu ấy, động tác cũng cứng đơ như một con robot vậy.
Bỗng nhiên câu hỏi của Mộ Dung Hãn phá tan bầu không khí yên lặng:
- Nhược Hy, hôm qua em đã làm gì mà để bản thân say xỉn như vậy? Có biết anh tìm em kiểu gì không hả?
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô nhìn anh với ánh mắt tò mò nhiều hơn là áy náy nên anh mới tức giận đó.
Mộ Dung Hãn cũng rất biết cách chiều nữ giới nên mới trả lời một cách dịu dàng:
- Là anh gắn định vị trên máy điện thoại của em đó, từ lần sau có gì thì liên lạc hoặc phát tín hiệu cho anh nhé.
Lý Nhược Hy gật đầu, bây giờ cô mới hiểu vì sao anh ấy lại tìm được mình. Cô cũng thấy vui vẻ vì anh ấy lại chu đáo đến như vậy. Thật may có anh ấy ở bên cạnh. Bảo sao nhiều người lại vây quanh anh ấy như vậy, một người đàn ông ấm áp, điển trai, có tài năng, có tiền có quyền, ai mà không mến cho được, chỉ có người ghen tị với anh ấy mà thôi.
Nhân tiện đây thì Lý Nhược Hy lại nhớ ra, là anh ấy sắp xếp công việc cho cô nên chắc chắn anh ấy sẽ có mặt tại buổi liên hoan phim, mà cô cũng là người hát bài ost cho phim nên sẽ đến với tư cách là khách mời. Cô vẫn tò mò hỏi thêm:
- Tối nay là liên hoan phim, em có hát bài nhạc ost, anh có đến dự không?
Mộ Dung Hãn vẫn tiếp tục ăn, dường như anh không để ý đến vấn đề này, hơn nữa có thể cô nói quá nhỏ nên anh không nghe tiếng chăng. Vì ngại nên Nhược Hy không hỏi thêm nữa.
***
Buổi tối, tại buổi liên hoan phim, có rất nhiều nhà báo, phóng viên đến dự vì đây là dự án hợp tác của hai công ty giải trí hàng đầu trong nước mà.
Trên poster lớn ở trung tâm sân khấu, đó chẳng phải là Mộ Dung Hãn và Hạ Khánh Liên hay sao? Cô lại quá chủ quan mà không biết nhân vật chính là ai, cứ thế mà nhận hát bài ost, còn cho rằng Mộ Dung Hãn không đến đây nữa. Anh ấy né tránh câu hỏi của cô là vì anh ấy không thể đi cùng cô mà đi cùng với Hạ Khánh Liên sao? Dù sao ảnh đế và ảnh hậu thì cũng xứng đôi mà.
Lý Nhược Hy bỗng nhiên thấy hụt hẫng trong lòng, thì ra họ lại đẹp đôi đến như vậy. Mặc dù bây giờ cô mặc trên người một bộ váy trắng xinh đẹp thì cũng không thể sánh đôi với Mộ Dung Hãn được. Khí chất của anh ấy xứng với sự sang trọng của Hạ Khánh Liên hơn. Vì cô chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi nên xung quanh cũng chẳng có gì ồn ào, các nhà báo chí chỉ để ý tới những nhân vật chính mà thôi.
- Dung Hãn, Khánh Liên cảm xúc hôm nay của hai vị như thế nào?
Hạ Khánh Liên một tay khoác tay của Dung Hãn mà tự tin trả lời:
- Chúng tôi rất vui vẻ vì có các vị ủng hộ như vậy.
Mộ Dung Hãn cũng chỉ đứng im rồi cười lịch sự, bỗng nhiên ánh mắt của anh chạm với ánh mắt của Lý Nhược Hy.
Trong suy nghĩ của Mộ Dung Hãn, anh chỉ lướt qua một lần nhưng cũng cảm nhận được sự xinh đẹp từ Nhược Hy, vì không muốn để lộ mối quan hệ giữa họ nên anh chỉ đành nhìn lướt qua rồi thôi.
Lý Nhược Hy bắt gặp được ánh mắt đó nhưng cô lại thấy thất vọng vì anh ấy chẳng để ý tới cô, chỉ có mình cô là chăm chú đến anh ấy thôi.
Bữa tiệc diễn ra sôi nổi nhưng cô thì không, cô rất khó chịu khi Huỳnh Hải Nam liên tục ngồi cạnh cô rồi tỏ ra như thể họ là bạn rất thân vậy. Vì thế, Nhược Hy càng cảm thấy khó xử hơn.
Vì không khí ngột ngạt nên Lý Nhược Hy đi ra ngoài hội trường, cô đứng yên ở một góc hành lang rồi ngắm trăng. Không gian yên tĩnh chẳng được bao lâu thì cô lại bị ai đó đặt tay lên vai trần.
Lý Nhược Hy giật mình rồi ngoảnh lại với vẻ mặt bất ngờ.
Anh thấy vậy thì lại bước tiếp, vừa rửa mặt vừa nghĩ về những hình ảnh tối qua, anh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ xem lát nữa phải nói như thế nào để khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ đây.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Hãn đi lại gần Lý Nhược Hy, anh ôm cô ấy từ đằng sau, cặm nhẹ nhàng tựa lên bờ vai gầy ấy rồi nói:
- Nhược Hy, xong chưa?
Cơ thể của Lý Nhược Hy bỗng nhiên cứng như một cái cây khô, thân thể rạo rực lên vì anh ấy đang ôm bụng mình. Hai bên má, cả mang tai đều đỏ nóng hầm hập.
Tự nhiên cô lại nhớ đến tỉnh cảnh sáng nay, khi cô tỉnh dậy thì cô đã nhìn thấy Mộ Dung Hãn, cô tưởng mình nhìn nhầm nhưng không, cô đã dụi mắt bảy bảy bốn chín lần rồi, vẫn là gương mặt ấy.
Cô khẽ nhìn xung quanh, bản thân cô chỉ mặc chiếc áo bra thể thao cũng may bên dưới vẫn kín đáo, anh ấy cũng mặc đồ rất chỉnh tề nên suy ra giữa họ chưa có chuyện gì quá đáng xảy ra.
- Sợ chết mất.
Cùng lúc đó, một loạt ký ức tối qua hiện về, cô đi uống rượu còn làm loạn với anh nữa. Cô đã quy chụp anh ấy với lão già kia vào một hạng người mất rồi.
Nhưng suy cho cùng cũng may có anh đón cô về chứ nếu không thì sao cô còn nguyên vẹn mà ở đây như thế này.
Mộ Dung Hãn quan sát thấy như vậy thì cười trong lòng, thế này đã là gì, anh còn muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn nữa cơ.
- Bà xã, anh đói lắm rồi.
Lý Nhược Hy một lần nữa bị anh chọc ghẹo mà như muốn nổ tung. Cô ậm ừ trả lời:
- Ừm, anh ngồi xuống đi.
Cả bữa ăn, không khí giữa hai người họ đều trở nên lạ lẫm, Mộ Dung Hãn đang giữ thế chủ động nhưng Lý Nhược Hy thì khác, cô ấy cả bữa không dám nói câu nào, anh hỏi câu nào thì trả lời câu ấy, động tác cũng cứng đơ như một con robot vậy.
Bỗng nhiên câu hỏi của Mộ Dung Hãn phá tan bầu không khí yên lặng:
- Nhược Hy, hôm qua em đã làm gì mà để bản thân say xỉn như vậy? Có biết anh tìm em kiểu gì không hả?
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô nhìn anh với ánh mắt tò mò nhiều hơn là áy náy nên anh mới tức giận đó.
Mộ Dung Hãn cũng rất biết cách chiều nữ giới nên mới trả lời một cách dịu dàng:
- Là anh gắn định vị trên máy điện thoại của em đó, từ lần sau có gì thì liên lạc hoặc phát tín hiệu cho anh nhé.
Lý Nhược Hy gật đầu, bây giờ cô mới hiểu vì sao anh ấy lại tìm được mình. Cô cũng thấy vui vẻ vì anh ấy lại chu đáo đến như vậy. Thật may có anh ấy ở bên cạnh. Bảo sao nhiều người lại vây quanh anh ấy như vậy, một người đàn ông ấm áp, điển trai, có tài năng, có tiền có quyền, ai mà không mến cho được, chỉ có người ghen tị với anh ấy mà thôi.
Nhân tiện đây thì Lý Nhược Hy lại nhớ ra, là anh ấy sắp xếp công việc cho cô nên chắc chắn anh ấy sẽ có mặt tại buổi liên hoan phim, mà cô cũng là người hát bài ost cho phim nên sẽ đến với tư cách là khách mời. Cô vẫn tò mò hỏi thêm:
- Tối nay là liên hoan phim, em có hát bài nhạc ost, anh có đến dự không?
Mộ Dung Hãn vẫn tiếp tục ăn, dường như anh không để ý đến vấn đề này, hơn nữa có thể cô nói quá nhỏ nên anh không nghe tiếng chăng. Vì ngại nên Nhược Hy không hỏi thêm nữa.
***
Buổi tối, tại buổi liên hoan phim, có rất nhiều nhà báo, phóng viên đến dự vì đây là dự án hợp tác của hai công ty giải trí hàng đầu trong nước mà.
Trên poster lớn ở trung tâm sân khấu, đó chẳng phải là Mộ Dung Hãn và Hạ Khánh Liên hay sao? Cô lại quá chủ quan mà không biết nhân vật chính là ai, cứ thế mà nhận hát bài ost, còn cho rằng Mộ Dung Hãn không đến đây nữa. Anh ấy né tránh câu hỏi của cô là vì anh ấy không thể đi cùng cô mà đi cùng với Hạ Khánh Liên sao? Dù sao ảnh đế và ảnh hậu thì cũng xứng đôi mà.
Lý Nhược Hy bỗng nhiên thấy hụt hẫng trong lòng, thì ra họ lại đẹp đôi đến như vậy. Mặc dù bây giờ cô mặc trên người một bộ váy trắng xinh đẹp thì cũng không thể sánh đôi với Mộ Dung Hãn được. Khí chất của anh ấy xứng với sự sang trọng của Hạ Khánh Liên hơn. Vì cô chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi nên xung quanh cũng chẳng có gì ồn ào, các nhà báo chí chỉ để ý tới những nhân vật chính mà thôi.
- Dung Hãn, Khánh Liên cảm xúc hôm nay của hai vị như thế nào?
Hạ Khánh Liên một tay khoác tay của Dung Hãn mà tự tin trả lời:
- Chúng tôi rất vui vẻ vì có các vị ủng hộ như vậy.
Mộ Dung Hãn cũng chỉ đứng im rồi cười lịch sự, bỗng nhiên ánh mắt của anh chạm với ánh mắt của Lý Nhược Hy.
Trong suy nghĩ của Mộ Dung Hãn, anh chỉ lướt qua một lần nhưng cũng cảm nhận được sự xinh đẹp từ Nhược Hy, vì không muốn để lộ mối quan hệ giữa họ nên anh chỉ đành nhìn lướt qua rồi thôi.
Lý Nhược Hy bắt gặp được ánh mắt đó nhưng cô lại thấy thất vọng vì anh ấy chẳng để ý tới cô, chỉ có mình cô là chăm chú đến anh ấy thôi.
Bữa tiệc diễn ra sôi nổi nhưng cô thì không, cô rất khó chịu khi Huỳnh Hải Nam liên tục ngồi cạnh cô rồi tỏ ra như thể họ là bạn rất thân vậy. Vì thế, Nhược Hy càng cảm thấy khó xử hơn.
Vì không khí ngột ngạt nên Lý Nhược Hy đi ra ngoài hội trường, cô đứng yên ở một góc hành lang rồi ngắm trăng. Không gian yên tĩnh chẳng được bao lâu thì cô lại bị ai đó đặt tay lên vai trần.
Lý Nhược Hy giật mình rồi ngoảnh lại với vẻ mặt bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.