Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 172: Bạn thân
Lê Ngọc Diệp
29/11/2021
Rạng sáng, người nhà Lâm gia và một số đại gia tộc khác hay tin đã thu thập xong cơ bản một số vật tư quan trọng.
Sáng sớm, chuông báo động trên diện rộng đã đồng loạt reo vang khắp các ngõ ngách ở Tinh hệ, khiến ai nấy không khỏi hoang mang, sợ hãi, cuống cuồng cả lên.
Chuông báo động đỏ, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tận thế chính thức đổ bộ vào Tinh hệ rồi.
Chuông báo động trên diện rộng được chia thành bốn cấp bậc. Báo động vàng, cam, tím và đỏ. Báo động đỏ là cấp cuối cùng, cũng là báo động mang tính chất nguy hiểm nhất. Nó chưa từng được reo lên, cho dù là ở cuộc chiến đầy nguy hiểm cách đây mấy chục năm trước.
Thế nhưng, ngay tại giờ phút này báo động đỏ lại reo vang với mức độ cường liệt như vậy, đồng nghĩa với việc, loài người có nguy cơ bị diệt vong.
Ý thức được việc này, dân chúng hoang mang sợ hãi, không ít người gom theo hành lí chạy loạn xạ trên đường. Giao thông cả trên không lẫn dưới đất đều ùn tắt dữ dội, cả thành phố, thậm chí là cả Tinh hệ đều đang lâm vào khủng hoảng chưa từng có.
Lực lượng quân đội ở mỗi thành phố trong suốt đêm qua đều không hề ngơi nghỉ, cấp tốc xây dựng được một hầm trú ẩn tương đối kiên cố, sức chứa cũng lên đến mấy ngàn người.
Hiện tại, họ đang có mặt giải tán đám đông hỗn loạn, trấn an lòng dân, đồng thời đưa họ đến hầm trú ẩn an toàn. Nhờ vậy, tình trạng hỗn loạn kia mới được tạm ổn.
Trước khi rời đi, bọn họ còn không quên liều mạng thu gom lương thực. Thế nhưng suy cho cùng, mỗi người giành giật một ít, gom lại cũng chẳng được bao nhiêu.
…
Tại Lâm gia, mọi người đều tụ họp lại cùng nhau, chuẩn bị lên đường đến hầm trú ẩn. Thế nhưng tại giờ phút này vẫn chẳng thấy Mẫn Huyền ở nơi nào, không khỏi khiến ba mẹ Lâm cùng Lâm Hàm cuống lên đi tìm.
Chỉ có một mình Lâm Vĩnh Kỳ thờ ơ mặc kệ, ở trong mắt hắn, Mẫn Huyền chẳng là cái gì cả, an nguy của cậu ta hắn cũng chẳng hơi đâu mà quản.
Tìm mãi mà không thấy, trong khi tiếng báo động đã ngày một lớn dần, thanh âm đặc biệt chói tai, càng khiến lòng người sợ hãi. Mắt thấy đã không còn kịp nữa, cả nhà bọn họ đành phải rời khỏi Lâm gia, đến hầm trú ẩn ngay bây giờ.
Không phải họ không tìm kím, cũng không phải chẳng màng đến an nguy của Mẫn Huyền. Trong tình thế hiện tại, nếu là người khác, đừng nói đi tìm Mẫn Huyền, nếu hắn còn ở đây, không chừng còn bị chê phiền phức, ăn bám.
Cửa vừa mở ra, trên dưới Lâm gia đối diện với người của Mục gia, hai bên không khỏi sững lại. Mục Diệc Thần sau khi làm xong nghĩa vụ của mình liền tức tốc quay trở về.
Tại giờ khắc này, nhìn thấy cậu bình an đứng ở đây, nội tâm hắn không khỏi vui mừng nhộn nhạo. Nếu không phải còn có trưởng bối ở chỗ này, hắn đã không kìm được mà nhào đến ôm cậu một cái thật chặt rồi.
Mục Thâm là người lên tiếng chào hỏi trước, nói rõ ý muốn đồng hành cùng Lâm gia của Mục gia.
Hắn hiểu rõ tâm ý của con trai mình với thằng nhóc nhà Lâm gia, cho nên mới không chút do dự đã đồng ý. Còn sợ hắn da mặt mỏng không dám mở lời với trưởng bối, cho nên mới thay hắn ngõ lời trước.
Mục Thâm dù gì cũng là chỗ quen biết của Lâm gia, cho nên ba mẹ Lâm không có lí nào lại từ chối. Hơn hết, trong tình thế hiện tại, có nhiều người chung một đội sẽ an toàn hơn.
Mục Diệc Thần mãi mê lo nhìn Lâm Hàm, mãi đến khi bị Lâm Vĩnh Kỳ tiến đến vỗ một cái vào vai hắn mới vội hoàn hồn.
“Nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, đến cả người anh em này cũng không nhìn tới? Lâu quá không gặp, có phải là quên luôn tôi rồi hay không?!”.
Lâm Vĩnh Kỳ rất tự nhiên mà quàng tay qua vai Mục Diệc Thần, giọng điệu mang theo trêu đùa cười cợt.
Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ cùng tuổi, lại từ nhỏ đã quen biết nhau, tính cách cũng rất hợp nhau cho nên đã là bạn thân của nhau từ nhiều năm trước.
Mãi đến khi Lâm Vĩnh Kỳ đi du học, Mục Diệc Thần gia nhập vào trường quân sự, bọn họ mới tách nhau ra. Thế nhưng dù vậy, cả hai đều vẫn hay thường xuyên liên lạc, cũng không vì xa mặt mà cách lòng.
Nghe hắn hỏi vậy, Mục Diệc Thần vội thu hồi tầm mắt.
“Cậu về nước lúc nào vậy?!”. Đầu óc có hơi lúng túng, tầm mắt hắn đảo một vòng, rốt cục lại hỏi ra một câu như vậy. Nếu sau này hắn và Lâm Hàm qua lại với nhau, vậy hắn cũng phải gọi Lâm Vĩnh Kỳ một tiếng anh rồi.
Từ quan hệ bạn bè lại trở thành thân phận anh vợ_em rễ, nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ lên, có hơi chút mất tự nhiên khụ một tiếng. Nghĩ tới viễn cảnh đó, hắn vừa hồi hộp lại có chút mong chờ.
“Cũng mới về cách đây không lâu. Nhưng mà giờ không phải lúc để tán gẫu đâu, chúng ta mà không nhanh lên thì không kịp nữa đâu đấy!”. Câu này Lâm Vĩnh Kỳ nói vừa đủ lớn, nhắc nhở bọn họ không còn nhiều thời gian.
Cả hai nhà lúc này mới đều cùng nhau lên phi hành khí, cấp tốc bay đến nơi đóng quân của thành phố.
Sáng sớm, chuông báo động trên diện rộng đã đồng loạt reo vang khắp các ngõ ngách ở Tinh hệ, khiến ai nấy không khỏi hoang mang, sợ hãi, cuống cuồng cả lên.
Chuông báo động đỏ, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tận thế chính thức đổ bộ vào Tinh hệ rồi.
Chuông báo động trên diện rộng được chia thành bốn cấp bậc. Báo động vàng, cam, tím và đỏ. Báo động đỏ là cấp cuối cùng, cũng là báo động mang tính chất nguy hiểm nhất. Nó chưa từng được reo lên, cho dù là ở cuộc chiến đầy nguy hiểm cách đây mấy chục năm trước.
Thế nhưng, ngay tại giờ phút này báo động đỏ lại reo vang với mức độ cường liệt như vậy, đồng nghĩa với việc, loài người có nguy cơ bị diệt vong.
Ý thức được việc này, dân chúng hoang mang sợ hãi, không ít người gom theo hành lí chạy loạn xạ trên đường. Giao thông cả trên không lẫn dưới đất đều ùn tắt dữ dội, cả thành phố, thậm chí là cả Tinh hệ đều đang lâm vào khủng hoảng chưa từng có.
Lực lượng quân đội ở mỗi thành phố trong suốt đêm qua đều không hề ngơi nghỉ, cấp tốc xây dựng được một hầm trú ẩn tương đối kiên cố, sức chứa cũng lên đến mấy ngàn người.
Hiện tại, họ đang có mặt giải tán đám đông hỗn loạn, trấn an lòng dân, đồng thời đưa họ đến hầm trú ẩn an toàn. Nhờ vậy, tình trạng hỗn loạn kia mới được tạm ổn.
Trước khi rời đi, bọn họ còn không quên liều mạng thu gom lương thực. Thế nhưng suy cho cùng, mỗi người giành giật một ít, gom lại cũng chẳng được bao nhiêu.
…
Tại Lâm gia, mọi người đều tụ họp lại cùng nhau, chuẩn bị lên đường đến hầm trú ẩn. Thế nhưng tại giờ phút này vẫn chẳng thấy Mẫn Huyền ở nơi nào, không khỏi khiến ba mẹ Lâm cùng Lâm Hàm cuống lên đi tìm.
Chỉ có một mình Lâm Vĩnh Kỳ thờ ơ mặc kệ, ở trong mắt hắn, Mẫn Huyền chẳng là cái gì cả, an nguy của cậu ta hắn cũng chẳng hơi đâu mà quản.
Tìm mãi mà không thấy, trong khi tiếng báo động đã ngày một lớn dần, thanh âm đặc biệt chói tai, càng khiến lòng người sợ hãi. Mắt thấy đã không còn kịp nữa, cả nhà bọn họ đành phải rời khỏi Lâm gia, đến hầm trú ẩn ngay bây giờ.
Không phải họ không tìm kím, cũng không phải chẳng màng đến an nguy của Mẫn Huyền. Trong tình thế hiện tại, nếu là người khác, đừng nói đi tìm Mẫn Huyền, nếu hắn còn ở đây, không chừng còn bị chê phiền phức, ăn bám.
Cửa vừa mở ra, trên dưới Lâm gia đối diện với người của Mục gia, hai bên không khỏi sững lại. Mục Diệc Thần sau khi làm xong nghĩa vụ của mình liền tức tốc quay trở về.
Tại giờ khắc này, nhìn thấy cậu bình an đứng ở đây, nội tâm hắn không khỏi vui mừng nhộn nhạo. Nếu không phải còn có trưởng bối ở chỗ này, hắn đã không kìm được mà nhào đến ôm cậu một cái thật chặt rồi.
Mục Thâm là người lên tiếng chào hỏi trước, nói rõ ý muốn đồng hành cùng Lâm gia của Mục gia.
Hắn hiểu rõ tâm ý của con trai mình với thằng nhóc nhà Lâm gia, cho nên mới không chút do dự đã đồng ý. Còn sợ hắn da mặt mỏng không dám mở lời với trưởng bối, cho nên mới thay hắn ngõ lời trước.
Mục Thâm dù gì cũng là chỗ quen biết của Lâm gia, cho nên ba mẹ Lâm không có lí nào lại từ chối. Hơn hết, trong tình thế hiện tại, có nhiều người chung một đội sẽ an toàn hơn.
Mục Diệc Thần mãi mê lo nhìn Lâm Hàm, mãi đến khi bị Lâm Vĩnh Kỳ tiến đến vỗ một cái vào vai hắn mới vội hoàn hồn.
“Nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, đến cả người anh em này cũng không nhìn tới? Lâu quá không gặp, có phải là quên luôn tôi rồi hay không?!”.
Lâm Vĩnh Kỳ rất tự nhiên mà quàng tay qua vai Mục Diệc Thần, giọng điệu mang theo trêu đùa cười cợt.
Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ cùng tuổi, lại từ nhỏ đã quen biết nhau, tính cách cũng rất hợp nhau cho nên đã là bạn thân của nhau từ nhiều năm trước.
Mãi đến khi Lâm Vĩnh Kỳ đi du học, Mục Diệc Thần gia nhập vào trường quân sự, bọn họ mới tách nhau ra. Thế nhưng dù vậy, cả hai đều vẫn hay thường xuyên liên lạc, cũng không vì xa mặt mà cách lòng.
Nghe hắn hỏi vậy, Mục Diệc Thần vội thu hồi tầm mắt.
“Cậu về nước lúc nào vậy?!”. Đầu óc có hơi lúng túng, tầm mắt hắn đảo một vòng, rốt cục lại hỏi ra một câu như vậy. Nếu sau này hắn và Lâm Hàm qua lại với nhau, vậy hắn cũng phải gọi Lâm Vĩnh Kỳ một tiếng anh rồi.
Từ quan hệ bạn bè lại trở thành thân phận anh vợ_em rễ, nghĩ đến đây, mặt hắn đỏ lên, có hơi chút mất tự nhiên khụ một tiếng. Nghĩ tới viễn cảnh đó, hắn vừa hồi hộp lại có chút mong chờ.
“Cũng mới về cách đây không lâu. Nhưng mà giờ không phải lúc để tán gẫu đâu, chúng ta mà không nhanh lên thì không kịp nữa đâu đấy!”. Câu này Lâm Vĩnh Kỳ nói vừa đủ lớn, nhắc nhở bọn họ không còn nhiều thời gian.
Cả hai nhà lúc này mới đều cùng nhau lên phi hành khí, cấp tốc bay đến nơi đóng quân của thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.