Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 266: Bị thương
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Nam thư kí chậm rãi đem cúc áo cởi ra, phô bày vóc dáng xinh đẹp nóng
bỏng. Đôi con ngươi mị hoặc câu nhân, vươn tay nắm lấy cà vạt của Triệu
Mặc mà kéo về phía mình.
Tay cậu ta nắm lấy tay hắn, từng chút một đặt lên trên n.g.ự.c mình. Chỉ là, cánh tay vốn đang vô lực mặc cho cậu ta đùa bỡn kia lại đột ngột siết chặt. Không dừng lại ở nơi cậu ta mong muốn, mà là thẳng tắp chuyển hướng bóp lấy cổ cậu ta.
Dị biến không ngờ tới, nhanh chóng đem nam thư kí dọa đến choáng váng. Vẻ mặt kiêu ngạo mỵ hoặc ban nãy đã biến mất, thay vào đó là cực độ hoảng sợ.
Là sát khí, người này, muốn giết chết cậu ta!!!!.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ta không câu được nam nhân. Đã thế còn chọc vào họa sát thân, khiến người ta trực tiếp nổi lên sát tâm. Này rốt cục là có chuyện gì? Tên Alpha này rốt cục thần trí có bình thường không vậy???.
Đối mặt với mỹ sắc, chẳng những không nổi lên d.ụ.c niệm, trái lại còn nổi lên tầng tầng sát khí?!!!.
Nam thư kí lúc này cổ bị siết chặt, mặt mũi đều bị nghẹn lại mà đỏ bừng. Móng tay cậu ta cố gắng cào cấu lên cánh tay Triệu Mặc, ý đồ khiến hắn biết đau mà buông tay. Thế nhưng vô dụng, cánh tay Alpha cứ như gọng kìm sắt thép, kiên cố mà khóa cổ cậu ta lại.
Sắp chạm đến cực hạn, nam thư kí ngừng vùng vẫy, hai mắt trợn ngược. Chỉ là đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến cực điểm của Triệu Mặc.
"Muốn trèo lên giường tôi, cũng không dễ như vậy! Cút!".
Dứt lời, cánh tay hắn cũng buông lỏng, nam thư kí nhân cơ hội đó mà vùng ra. Cậu ta điên cuồng ôm lấy cổ ho khan, cố sức hít lấy không khí.
Khi nghe tiếng 'cút' kia, cậu ta giống như được đại xá. Cũng không quan tâm đến quần áo xộc xệch của bản thân, trái lại vừa bò vừa chạy cũng muốn nhanh chóng tránh xa nơi này.
Tên Alpha kia quá mức đáng sợ, cho dù có chết, cậu ta cũng tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến hắn nữa!!!!.
Nam thư kí kia đi rồi, căn phòng vốn còn ngập tràn hương vị Pheromone đậm đặc, lúc này đã tiêu tán đi không ít. Cửa phòng lần nữa khép chặt lại, Triệu Mặc lúc này xụi lơ ngã ngồi trên ghế.
Chết tiệt, hắn suýt nữa đã không cầm cự được mà làm ra loại chuyện có lỗi với Lâm Hàm.
Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng tái nhợt. Bàn tay Triệu Mặc lúc này xòe ra, bên trong là một mảng máu tươi nhầy nhụa, kèm theo đó là một mảnh kim loại sắc nhọn. Cũng may nhờ có thứ này, lợi dụng sự đau đớn để duy trì tỉnh táo, hắn mới có thể đối phó với cái tên Omega trội kia.
.....
Lâm Hàm lúc này vốn đang ngủ trưa trên giường lại đột ngột bị cơn ác mộng dọa tỉnh. Cậu trên người mồ hôi ướt đẫm, mơ mơ màng màng mở mắt.
Lâm Vĩnh Kỳ cùng Lăng Xuyên lúc này đang ở ngay bên cạnh cậu. Nhìn thấy Lâm Hàm đột ngột tỉnh lại như vậy, cả hai liền không ngừng an ủi dỗ cậu ngủ lại.
Lâm Hàm trong lòng có hơi bồn chồn, cho nên mãi một lúc sau mới ngủ lại được.
Buổi chiều, Triệu Mặc và Mục Diệc Thần cùng tới bệnh viện thăm Lâm Hàm. Cậu lúc này cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, còn đang ăn cháo.
Triệu Mặc tay chỉ mới băng bó qua loa, lại còn đang rịn ra máu. Hắn vì sợ Lâm Hàm lo lắng nên đem tay bị thương trực tiếp nhét vào trong túi quần, sau đó mới vào phòng.
Chỉ là, tiểu hồ ly nhà hắn quả thực rất tinh ý, hắn vừa ngồi xuống, cậu đã ngửi được mùi máu tươi trên người hắn.
"Không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, cũng không có gì đáng ngại!". Triệu Mặc cười cười, cưng chiều khẽ xoa đầu cậu.
"Không được. Mau cho em xem!". Lâm Hàm mũi bình thường đã rất nhạy, sau khi trở thành cửu vĩ yêu hồ mũi lại càng thính hơn. Mùi máu trên người Triệu Mặc nồng như vậy, hẳn cũng không phải là vết thương nhỏ gì.
Lâm Hàm cũng không đợi hắn nhiều lời, cậu đã nắm lấy tay hắn lôi ra khỏi túi quần. Đem bàn tay hắn xòe ra, băng gạc bên trên quấn qua loa lấy vết thương đã sớm thấm đẫm máu. Miệng vết thương tuy không lớn, nhưng lại rất sâu, cho nên mới không cầm được máu như vậy.
"Sao lại thế này?". Vừa nhìn liền biết đây không phải là vô ý bị thương như lời Triệu Mặc đã nói. Lâm Hàm lúc này trầm giọng, bảo Lăng Xuyên đi lấy hộp y tế lại cho mình. Cậu vừa tỉ mỉ giúp hắn cầm máu, băng vết thương, vừa nghiêm giọng dò hỏi.
Triệu Mặc không muốn cậu lo lắng, cho nên định ém nhẹm luôn chuyện này. Chỉ là, chuyện đã giấu không được nữa, nên hắn đành thuật lại chuyện đã xảy ra ở công ty. Vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt của Lâm Hàm.
"Nhưng mà em yên tâm, anh không có làm gì cậu ta hết, cũng đã đuổi cậu ta đi rồi. Ngay cả công ty nhà cậu ta anh cũng đã cho người làm phá sản luôn rồi. Mọi chuyện đã giải quyết ổn thõa, em đừng tức giận!".
Tuy Lâm Hàm không nói, nhưng sắc mặt rõ ràng đã trầm xuống. Triệu Mặc nhanh chóng nói lái qua chuyện khác đổi chủ đề, còn không ngừng vuốt lưng hạ hỏa cho cậu.
"Sau này, không được để bản thân bị thương nữa. Em tin anh, cho nên không cần phải làm như vậy đâu!". Lâm Hàm đã băng bó lại cho hắn xong, cậu đem cánh tay quấn một tầng băng trắng của hắn áp lên mặt chính mình cọ cọ, ánh mắt chứa đựng đau lòng cùng tin tưởng tuyệt đối.
"Ừm". Triệu Mặc cười khẽ, hôn chụt lên môi cậu một cái thật kêu. Bạn đời của hắn, luôn hiểu hắn như vậy, luôn tin tưởng vào hắn như vậy. Cuộc đời này của hắn có cậu đồng hành ở bên cạnh, chỉ như vậy thôi là quá đủ rồi.
Cả buổi chiều, bốn người bọn họ quây quần bên nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Lâm Hàm vừa ăn cơm xong đã được Mục Diệc Thần nhét cho mấy miếng trái cây giòn giòn, chua chua ngọt ngọt.
Lâm Hàm ăn đến thực vui vẻ, xem TV cười đến tít cả mắt. Chỉ là, lúc này một cơn đau âm ỉ lặng lẽ truyền tới, đem sắc mặt vốn đang phơi phới hồng hào của cậu biến thành màu tái nhợt.
Tay cậu ta nắm lấy tay hắn, từng chút một đặt lên trên n.g.ự.c mình. Chỉ là, cánh tay vốn đang vô lực mặc cho cậu ta đùa bỡn kia lại đột ngột siết chặt. Không dừng lại ở nơi cậu ta mong muốn, mà là thẳng tắp chuyển hướng bóp lấy cổ cậu ta.
Dị biến không ngờ tới, nhanh chóng đem nam thư kí dọa đến choáng váng. Vẻ mặt kiêu ngạo mỵ hoặc ban nãy đã biến mất, thay vào đó là cực độ hoảng sợ.
Là sát khí, người này, muốn giết chết cậu ta!!!!.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ta không câu được nam nhân. Đã thế còn chọc vào họa sát thân, khiến người ta trực tiếp nổi lên sát tâm. Này rốt cục là có chuyện gì? Tên Alpha này rốt cục thần trí có bình thường không vậy???.
Đối mặt với mỹ sắc, chẳng những không nổi lên d.ụ.c niệm, trái lại còn nổi lên tầng tầng sát khí?!!!.
Nam thư kí lúc này cổ bị siết chặt, mặt mũi đều bị nghẹn lại mà đỏ bừng. Móng tay cậu ta cố gắng cào cấu lên cánh tay Triệu Mặc, ý đồ khiến hắn biết đau mà buông tay. Thế nhưng vô dụng, cánh tay Alpha cứ như gọng kìm sắt thép, kiên cố mà khóa cổ cậu ta lại.
Sắp chạm đến cực hạn, nam thư kí ngừng vùng vẫy, hai mắt trợn ngược. Chỉ là đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến cực điểm của Triệu Mặc.
"Muốn trèo lên giường tôi, cũng không dễ như vậy! Cút!".
Dứt lời, cánh tay hắn cũng buông lỏng, nam thư kí nhân cơ hội đó mà vùng ra. Cậu ta điên cuồng ôm lấy cổ ho khan, cố sức hít lấy không khí.
Khi nghe tiếng 'cút' kia, cậu ta giống như được đại xá. Cũng không quan tâm đến quần áo xộc xệch của bản thân, trái lại vừa bò vừa chạy cũng muốn nhanh chóng tránh xa nơi này.
Tên Alpha kia quá mức đáng sợ, cho dù có chết, cậu ta cũng tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến hắn nữa!!!!.
Nam thư kí kia đi rồi, căn phòng vốn còn ngập tràn hương vị Pheromone đậm đặc, lúc này đã tiêu tán đi không ít. Cửa phòng lần nữa khép chặt lại, Triệu Mặc lúc này xụi lơ ngã ngồi trên ghế.
Chết tiệt, hắn suýt nữa đã không cầm cự được mà làm ra loại chuyện có lỗi với Lâm Hàm.
Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng tái nhợt. Bàn tay Triệu Mặc lúc này xòe ra, bên trong là một mảng máu tươi nhầy nhụa, kèm theo đó là một mảnh kim loại sắc nhọn. Cũng may nhờ có thứ này, lợi dụng sự đau đớn để duy trì tỉnh táo, hắn mới có thể đối phó với cái tên Omega trội kia.
.....
Lâm Hàm lúc này vốn đang ngủ trưa trên giường lại đột ngột bị cơn ác mộng dọa tỉnh. Cậu trên người mồ hôi ướt đẫm, mơ mơ màng màng mở mắt.
Lâm Vĩnh Kỳ cùng Lăng Xuyên lúc này đang ở ngay bên cạnh cậu. Nhìn thấy Lâm Hàm đột ngột tỉnh lại như vậy, cả hai liền không ngừng an ủi dỗ cậu ngủ lại.
Lâm Hàm trong lòng có hơi bồn chồn, cho nên mãi một lúc sau mới ngủ lại được.
Buổi chiều, Triệu Mặc và Mục Diệc Thần cùng tới bệnh viện thăm Lâm Hàm. Cậu lúc này cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, còn đang ăn cháo.
Triệu Mặc tay chỉ mới băng bó qua loa, lại còn đang rịn ra máu. Hắn vì sợ Lâm Hàm lo lắng nên đem tay bị thương trực tiếp nhét vào trong túi quần, sau đó mới vào phòng.
Chỉ là, tiểu hồ ly nhà hắn quả thực rất tinh ý, hắn vừa ngồi xuống, cậu đã ngửi được mùi máu tươi trên người hắn.
"Không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, cũng không có gì đáng ngại!". Triệu Mặc cười cười, cưng chiều khẽ xoa đầu cậu.
"Không được. Mau cho em xem!". Lâm Hàm mũi bình thường đã rất nhạy, sau khi trở thành cửu vĩ yêu hồ mũi lại càng thính hơn. Mùi máu trên người Triệu Mặc nồng như vậy, hẳn cũng không phải là vết thương nhỏ gì.
Lâm Hàm cũng không đợi hắn nhiều lời, cậu đã nắm lấy tay hắn lôi ra khỏi túi quần. Đem bàn tay hắn xòe ra, băng gạc bên trên quấn qua loa lấy vết thương đã sớm thấm đẫm máu. Miệng vết thương tuy không lớn, nhưng lại rất sâu, cho nên mới không cầm được máu như vậy.
"Sao lại thế này?". Vừa nhìn liền biết đây không phải là vô ý bị thương như lời Triệu Mặc đã nói. Lâm Hàm lúc này trầm giọng, bảo Lăng Xuyên đi lấy hộp y tế lại cho mình. Cậu vừa tỉ mỉ giúp hắn cầm máu, băng vết thương, vừa nghiêm giọng dò hỏi.
Triệu Mặc không muốn cậu lo lắng, cho nên định ém nhẹm luôn chuyện này. Chỉ là, chuyện đã giấu không được nữa, nên hắn đành thuật lại chuyện đã xảy ra ở công ty. Vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt của Lâm Hàm.
"Nhưng mà em yên tâm, anh không có làm gì cậu ta hết, cũng đã đuổi cậu ta đi rồi. Ngay cả công ty nhà cậu ta anh cũng đã cho người làm phá sản luôn rồi. Mọi chuyện đã giải quyết ổn thõa, em đừng tức giận!".
Tuy Lâm Hàm không nói, nhưng sắc mặt rõ ràng đã trầm xuống. Triệu Mặc nhanh chóng nói lái qua chuyện khác đổi chủ đề, còn không ngừng vuốt lưng hạ hỏa cho cậu.
"Sau này, không được để bản thân bị thương nữa. Em tin anh, cho nên không cần phải làm như vậy đâu!". Lâm Hàm đã băng bó lại cho hắn xong, cậu đem cánh tay quấn một tầng băng trắng của hắn áp lên mặt chính mình cọ cọ, ánh mắt chứa đựng đau lòng cùng tin tưởng tuyệt đối.
"Ừm". Triệu Mặc cười khẽ, hôn chụt lên môi cậu một cái thật kêu. Bạn đời của hắn, luôn hiểu hắn như vậy, luôn tin tưởng vào hắn như vậy. Cuộc đời này của hắn có cậu đồng hành ở bên cạnh, chỉ như vậy thôi là quá đủ rồi.
Cả buổi chiều, bốn người bọn họ quây quần bên nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Lâm Hàm vừa ăn cơm xong đã được Mục Diệc Thần nhét cho mấy miếng trái cây giòn giòn, chua chua ngọt ngọt.
Lâm Hàm ăn đến thực vui vẻ, xem TV cười đến tít cả mắt. Chỉ là, lúc này một cơn đau âm ỉ lặng lẽ truyền tới, đem sắc mặt vốn đang phơi phới hồng hào của cậu biến thành màu tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.