Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 106: Chuẩn bị trở về
Lê Ngọc Diệp
18/09/2021
Lăng Xuyên mãi mà không thấy Lâm Hàm và Triệu Mặc trở về nhà, thế là cả nhóm cuống cuồng lên đi tìm.
Đến khi hắn tìm được cậu, chỉ thấy Triệu Mặc giống như bị ngất, nằm xụi lơ trong lòng Lâm Hàm. Còn Lâm Hàm thí toàn thân run rẫy, khóe mắt không ngừng có lệ tuôn rơi.
Cả bọn lúc này đều hoảng hết cả lên, cứ tưởng bọn họ gặp phải chuyện gì rồi. Kiểm tra thì thấy Triệu Mặc vẫn ổn, còn Lâm Hàm thì cũng không biết tại sao lại khóc thành như vậy, dù cho gặng hỏi cỡ nào thì cậu cũng chỉ lắc đầu không chịu nói lời nào.
Thế là Lăng Xuyên bế Lâm Hàm trở về, còn Triệu Mặc còn đang hôn mê bất tỉnh thì được bọn Vũ Chiêu dìu trở về.
…
Sáng hôm sau khi Triệu Mặc tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, có cảm giác bản thân dường như đã trải qua một giấc mơ rất dài vậy.
Nhìn qua Lâm Hàm bên cạnh, chỉ thấy cậu vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, được Lăng Xuyên ôm trọn vào lòng.
Triệu Mặc nhìn sắc trời còn chưa sáng hẳn ngoài kia liền quyết định ngủ thêm một lúc nữa. Hắn nhẹ tay nhẹ chân gỡ tay Lăng Xuyên ra khỏi người cậu, còn bản thân thì vào thế chỗ, ôm trọn cậu vào lòng mà ngủ ngon lành.
Lâm Hàm lại vì bị hắn ôm chặt quá mà mơ màng tỉnh dậy, thế là cậu đem tức tối dồn nén từ đêm qua vỗ thật mạnh sau gáy của hắn.
“Ahh”. Triệu Mặc đương nằm ngủ liền bị cú đánh trời giánh làm tỉnh, ngơ ngác nhìn Lâm Hàm còn đang giơ tay lên định đánh thêm cái nữa kia.
“Tiểu Hàm Hàm à, em làm sao vậy? Mới sáng sớm thức dậy đã cáu như thế!”. Triệu Mặc vốn còn định phát hỏa, thế nhưng nhìn đến là Lâm Hàm ra tay thì lại chuyển thành cười cười nịnh nọt. Nắm lấy tay cậu từ từ hạ xuống, một bộ dáng chân chó lấy lòng.
Lâm Hàm trong lòng còn bức bối lắm, thế nhưng giận cá chém thớt trên người Triệu Mặc thì cũng oan cho hắn. Thôi, cứ coi như duyên phận giữa cậu và Tiêu Chính Vũ đến đây là kết thúc, cậu vốn dĩ không nợ hắn gì cả.
Một ngày sau cùng đó, cậu cũng đã giúp hắn trải qua nó thật trọn vẹn, thật hoàn mỹ rồi. Như vậy, cậu cũng không thẹn với lòng nữa. Dù gì người cậu yêu bây giờ là hai tên ngốc này, không thể cứ mãi lưu luyến tình cũ như thế.
Nghĩ thế, Lâm Hàm mới nguôi ngoai phần nào, ánh mắt nhìn Triệu Mặc cũng hòa hoãn đi đôi chút.
Triệu Mặc thấy cậu rốt cục hạ hỏa, liền nhanh chóng chạy đi đun nước ấm đem đến cho cậu rửa mặt. Tâm trạng tiểu Hàm Hàm hôm nay thực không tốt, vạn vạn không thể chọc cậu giận được. Nếu không hắn cũng không biết phải dỗ bao lâu nữa T T.
_____________________
Mấy ngày sau đó, bọn họ vẫn sinh hoạt, ăn uống, vui chơi như bình thường. Mấy nhóm còn lại cũng đều đã lục tục đến nơi tập hợp, thế nhưng số lượng quả thực không nhiều, chỉ tầm khoảng hơn một trăm người.
Có nhiều đội chỉ còn lại hai ba người, những người khác chắc cũng đã chết ở đâu đó trên đường đi rồi.
Bọn họ quả thực không khỏi cảm thấy may mắn không thôi, có thể nói, nhóm bọn họ là tổ đội còn nguyên vẹn nhất.
Chẳng những không hao hụt người nào, trái lại thực lực còn tăng cao. Lượng tinh hạch thu vào cũng không ít, lần này bọn họ thắng đậm rồi.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, cũng là ngày trường học phái phi hành khí tới đón bọn họ. Mới sáng sớm mà Vũ Chiêu đã hò hét gọi mọi người dậy chuẩn bị, có vẻ như rất nôn nóng trở về.
Cũng phải thôi, ở trong rừng lâu như vậy rồi, ăn uống ngủ nghỉ hay giải trí đều dường như thực thô sơ giản dị. Đã chịu đựng ròng rã hai tháng trời rồi, hiện tại cũng là lúc để quay về.
Đồ của bọn họ cũng không có gì nhiều, diện tích bên trong ba lô hầu hết đều để chứa tinh hạch. Còn những dụng cụ cá nhân mang theo đều sài trong hai tháng này đã sớm cũ, cho nên bọn họ cũng không cần thiết phải mang theo.
Phi hành khí đúng mười giờ sáng thì đáp xuống, nhưng người đến không phải là của trường học. Nhìn số hiệu cùng thiết kế tinh mỹ kiên cố kia, chắc chắn là của quân bộ phái đến không sai.
Nhìn chiếc phi hành khí khổng lồ đang từng chút đáp xuống mặt đất, Lăng Xuyên và Triệu Mặc giống như cũng ân thầm chắc chắn được điều gì đó.
Bước xuống đầu tiên là một quân nhân trẻ tuổi, thân mặc quân phục màu trắng, thắt lưng và giày đều được viền vởi màu vàng kim rực rỡ.
Trong khi mọi người còn đang đứng ngỡ ngàng, xì xào không biết thân phận người nọ là ai thì hắn lại đột ngột khom người, dường như bên trong còn có một nhân vật trọng đại nào đó.
Hành động này của hắn khiến đám người đứng bên dưới không khỏi xôn xao, cố nhón chân lên để có thể nhìn rõ hơn một chút.
Quả nhiên, không lâu sau đó, một nam nhân tuấn mỹ bước ra. Hắn một thân quân phục màu đen bóng loáng, trên vai, thắt lưng, đều được viền bởi màu vàng kim. Trước ngực còn gắn không ít sao vàng chói lọi, xem ra thân phận không nhỏ.
Đôi chân dài thẳng tắp càng tôn lên vóc dáng thon dài rắn chắc của hắn, mỗi một bước đi giống như đang nện vào trái tim từng người ở đây. Khiến họ trong vô thức cảm thấy thực căng thẳng, trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch.
Khí thế lạnh lẽo khiến người khác chân như muốn nhũn ra, thậm chí sinh ra ý muốn thuần phục dưới chân hắn, tình nguyện làm một con chó tùy ý hắn sai bảo.
Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, đuôi lông mày hơi nhếch càng làm tăng thêm sức hút cho gương mặt tuấn mỹ vô trù kia. Thế nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo tựa hàn băng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Con người này, từ vẻ ngoài cho đến khí chất đều vượt trội hơn bất kỳ người nào. Quả thực khiến người khác phải ngước đầu mà nhìn.
Đến khi hắn tìm được cậu, chỉ thấy Triệu Mặc giống như bị ngất, nằm xụi lơ trong lòng Lâm Hàm. Còn Lâm Hàm thí toàn thân run rẫy, khóe mắt không ngừng có lệ tuôn rơi.
Cả bọn lúc này đều hoảng hết cả lên, cứ tưởng bọn họ gặp phải chuyện gì rồi. Kiểm tra thì thấy Triệu Mặc vẫn ổn, còn Lâm Hàm thì cũng không biết tại sao lại khóc thành như vậy, dù cho gặng hỏi cỡ nào thì cậu cũng chỉ lắc đầu không chịu nói lời nào.
Thế là Lăng Xuyên bế Lâm Hàm trở về, còn Triệu Mặc còn đang hôn mê bất tỉnh thì được bọn Vũ Chiêu dìu trở về.
…
Sáng hôm sau khi Triệu Mặc tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, có cảm giác bản thân dường như đã trải qua một giấc mơ rất dài vậy.
Nhìn qua Lâm Hàm bên cạnh, chỉ thấy cậu vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, được Lăng Xuyên ôm trọn vào lòng.
Triệu Mặc nhìn sắc trời còn chưa sáng hẳn ngoài kia liền quyết định ngủ thêm một lúc nữa. Hắn nhẹ tay nhẹ chân gỡ tay Lăng Xuyên ra khỏi người cậu, còn bản thân thì vào thế chỗ, ôm trọn cậu vào lòng mà ngủ ngon lành.
Lâm Hàm lại vì bị hắn ôm chặt quá mà mơ màng tỉnh dậy, thế là cậu đem tức tối dồn nén từ đêm qua vỗ thật mạnh sau gáy của hắn.
“Ahh”. Triệu Mặc đương nằm ngủ liền bị cú đánh trời giánh làm tỉnh, ngơ ngác nhìn Lâm Hàm còn đang giơ tay lên định đánh thêm cái nữa kia.
“Tiểu Hàm Hàm à, em làm sao vậy? Mới sáng sớm thức dậy đã cáu như thế!”. Triệu Mặc vốn còn định phát hỏa, thế nhưng nhìn đến là Lâm Hàm ra tay thì lại chuyển thành cười cười nịnh nọt. Nắm lấy tay cậu từ từ hạ xuống, một bộ dáng chân chó lấy lòng.
Lâm Hàm trong lòng còn bức bối lắm, thế nhưng giận cá chém thớt trên người Triệu Mặc thì cũng oan cho hắn. Thôi, cứ coi như duyên phận giữa cậu và Tiêu Chính Vũ đến đây là kết thúc, cậu vốn dĩ không nợ hắn gì cả.
Một ngày sau cùng đó, cậu cũng đã giúp hắn trải qua nó thật trọn vẹn, thật hoàn mỹ rồi. Như vậy, cậu cũng không thẹn với lòng nữa. Dù gì người cậu yêu bây giờ là hai tên ngốc này, không thể cứ mãi lưu luyến tình cũ như thế.
Nghĩ thế, Lâm Hàm mới nguôi ngoai phần nào, ánh mắt nhìn Triệu Mặc cũng hòa hoãn đi đôi chút.
Triệu Mặc thấy cậu rốt cục hạ hỏa, liền nhanh chóng chạy đi đun nước ấm đem đến cho cậu rửa mặt. Tâm trạng tiểu Hàm Hàm hôm nay thực không tốt, vạn vạn không thể chọc cậu giận được. Nếu không hắn cũng không biết phải dỗ bao lâu nữa T T.
_____________________
Mấy ngày sau đó, bọn họ vẫn sinh hoạt, ăn uống, vui chơi như bình thường. Mấy nhóm còn lại cũng đều đã lục tục đến nơi tập hợp, thế nhưng số lượng quả thực không nhiều, chỉ tầm khoảng hơn một trăm người.
Có nhiều đội chỉ còn lại hai ba người, những người khác chắc cũng đã chết ở đâu đó trên đường đi rồi.
Bọn họ quả thực không khỏi cảm thấy may mắn không thôi, có thể nói, nhóm bọn họ là tổ đội còn nguyên vẹn nhất.
Chẳng những không hao hụt người nào, trái lại thực lực còn tăng cao. Lượng tinh hạch thu vào cũng không ít, lần này bọn họ thắng đậm rồi.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, cũng là ngày trường học phái phi hành khí tới đón bọn họ. Mới sáng sớm mà Vũ Chiêu đã hò hét gọi mọi người dậy chuẩn bị, có vẻ như rất nôn nóng trở về.
Cũng phải thôi, ở trong rừng lâu như vậy rồi, ăn uống ngủ nghỉ hay giải trí đều dường như thực thô sơ giản dị. Đã chịu đựng ròng rã hai tháng trời rồi, hiện tại cũng là lúc để quay về.
Đồ của bọn họ cũng không có gì nhiều, diện tích bên trong ba lô hầu hết đều để chứa tinh hạch. Còn những dụng cụ cá nhân mang theo đều sài trong hai tháng này đã sớm cũ, cho nên bọn họ cũng không cần thiết phải mang theo.
Phi hành khí đúng mười giờ sáng thì đáp xuống, nhưng người đến không phải là của trường học. Nhìn số hiệu cùng thiết kế tinh mỹ kiên cố kia, chắc chắn là của quân bộ phái đến không sai.
Nhìn chiếc phi hành khí khổng lồ đang từng chút đáp xuống mặt đất, Lăng Xuyên và Triệu Mặc giống như cũng ân thầm chắc chắn được điều gì đó.
Bước xuống đầu tiên là một quân nhân trẻ tuổi, thân mặc quân phục màu trắng, thắt lưng và giày đều được viền vởi màu vàng kim rực rỡ.
Trong khi mọi người còn đang đứng ngỡ ngàng, xì xào không biết thân phận người nọ là ai thì hắn lại đột ngột khom người, dường như bên trong còn có một nhân vật trọng đại nào đó.
Hành động này của hắn khiến đám người đứng bên dưới không khỏi xôn xao, cố nhón chân lên để có thể nhìn rõ hơn một chút.
Quả nhiên, không lâu sau đó, một nam nhân tuấn mỹ bước ra. Hắn một thân quân phục màu đen bóng loáng, trên vai, thắt lưng, đều được viền bởi màu vàng kim. Trước ngực còn gắn không ít sao vàng chói lọi, xem ra thân phận không nhỏ.
Đôi chân dài thẳng tắp càng tôn lên vóc dáng thon dài rắn chắc của hắn, mỗi một bước đi giống như đang nện vào trái tim từng người ở đây. Khiến họ trong vô thức cảm thấy thực căng thẳng, trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch.
Khí thế lạnh lẽo khiến người khác chân như muốn nhũn ra, thậm chí sinh ra ý muốn thuần phục dưới chân hắn, tình nguyện làm một con chó tùy ý hắn sai bảo.
Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, đuôi lông mày hơi nhếch càng làm tăng thêm sức hút cho gương mặt tuấn mỹ vô trù kia. Thế nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo tựa hàn băng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Con người này, từ vẻ ngoài cho đến khí chất đều vượt trội hơn bất kỳ người nào. Quả thực khiến người khác phải ngước đầu mà nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.