Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 257: Công nghệ gen
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Lâm Hàm ăn đến khi bụng căng tròn một vòng mới luyến tiếc buông thìa xuống.
Hôm nay Lâm Vĩnh Kỳ có việc bận ở công ty, còn Lăng Xuyên thì bận một vụ vận chuyển vũ khí với hành tinh liên bang. Việc bất khả kháng, cần đích thân bọn họ ra mặt, cho nên hai người bọn họ mới buộc phải rời khỏi nhà.
Mục Diệc Thần thu dọn bát đũa vào phòng bếp, còn Triệu Mặc thì dùng khăn ướt lau tay lau miệng cho Lâm Hàm. Sau đó lại dìu cậu ra vườn hoa đi dạo một vòng, đợi khi bụng cậu thoải mái mới dìu trở về phòng. Sau đó lại đặt Lâm Hàm trở về giường, vén chăn, ru cậu ngủ.
Ngày ngày ở trong sự chăm sóc đến không có giới hạn này của bọn họ, Lâm Hàm có cảm giác, bản thân đang bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ sơ sinh vậy. Bất cứ việc gì đều có người chăm bẫm, đến cả ngủ còn được ru.
Tuy bác sĩ đã nói thân thể cậu không còn gì đáng ngại, thế nhưng bốn Alpha nhà cậu vẫn luôn không an tâm. Có lẽ do lần đó cậu đau đến phải đưa vào viện đã để lại bóng ma tâm lí cho bọn họ, nhưng mà đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà.
Mục Diệc Thần khi đó không biết cậu đang mang thai, cho nên mới to gan lớn mật 'làm' chuyện đó. Thế nhưng bây giờ đã biết rồi, chỉ cần không làm 'chuyện đó' thì cậu vẫn khỏe mạnh bình thường.
Cần gì phải mỗi phút mỗi giây đều kè kè bên cạnh thế chứ? Thậm chí ngay cả khi cậu đi vệ sinh bọn họ cũng không buông tha. Còn nói cái gì mà sợ cậu trượt ngã trong nhà vệ sinh!!! Cái gì vậy chứ? Cậu cũng có phải con nít đâu cơ chứ?!!!.
Lâm Hàm đặt lưng trên giường, tay gác lên trán suy nghĩ miên mang. Triệu Mặc một bên mở nhạc nhẹ, vừa dùng giọng nói trầm thấp từ tính đọc một quyển sách viết về cách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Nhạc cùng giọng nói trầm trầm êm ái của hắn giống như một liều thuốc ngủ cực kì mạnh mẽ. Huống hồ Lâm Hàm sau khi mang thai liền biến thành một con sâu lười, cho nên chẳng mấy chốc, mọi nghĩ suy đều bị cậu vứt hết ra sau đầu. Cứ như thế chìm vào giấc ngủ.
....
Lâm Hàm tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều, cậu cũng không xuống giường mà là nằm lì ở đó. Tay mò mẫn lấy điện thoại, lên mạng xem một ít tin tức.
Gương mặt vàng của bốn Alpha nhà mình luôn luôn chiếm kín tiêu đề đầu, chuyện này Lâm Hàm đã sớm quen. Ngón tay thon dài trắng nõn lướt lướt trên di động, sau đó chợt dừng lại ở một bài báo.
Bên trên chính là viết về công nghệ gen mới, giúp cho những cặp vợ chồng hiếm muộn, hoặc là cặp Omega×Omega, Alpha×Alpha và nhiều thể loại khác nữa sẽ có được một đứa con thuộc về riêng mình.
Mọi người đều biết, Omega, Alpha hay Beta, chỉ cần là cùng loại hoặc đồng giới, khả năng thụ thai rất thấp, thậm chí bằng 0.
Nhưng công nghệ gen mới này, chính là một bước phát triển vượt bậc, tạo cho rất nhiều cặp đôi đang trên bờ vực chơi vơi như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy.
Ngay từ khi bắt đầu, công nghệ gen này đã được rất nhiều người ủng hộ. Cho tới hôm nay, đã có rất nhiều cặp đôi cung cấp gen của chính mình cho trung tâm điều phối. Tuy giá thành rất cao, lại đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng có rất nhiều người không hề ngần ngại.
Và mới đây, bài viết mà Lâm Hàm thấy, chính là về sự thành công của việc cấy ghép đầu tiên trong công trình nghiên cứu khổng lồ kia. Một đứa bé đầu tiên được nuôi dưỡng trong phòng thí nghiệm đặc biệt đã được ra đời, và các chỉ số cơ thể đều cho thấy hoàn toàn khỏe mạnh.
Đứa bé chính là kết tinh của hai Beta nam, bọn họ chính là người đầu tiên đăng kí vào thí nghiệm lần này.
Và thật may mắn, đứa trẻ mang trên mình gen của cả hai người bọn họ. Tuy được nuôi dưỡng từng ngày trong phòng thí nghiệm, nhưng có được đứa trẻ này, chính là món quà quý giá nhất.
Phía bên dưới tiêu đề đỏ, chính là đoạn clip ngắn khi hai nam Beta nhận được đứa trẻ thuộc về chính mình. Bọn họ trên mặt không giấu nổi vui mừng cùng xúc động không nói nên lời.
Cứ nghĩ rằng, quan hệ của bọn họ là một sự sai trái, và họ tuyệt đối sẽ không thể có con. Nhưng mà hiện tại, niềm vui này đến quá bất ngờ, bọn họ đến tận giờ phút này vẫn còn chưa dám tin, đây lại là sự thật.
Nam Beta dựa vào bên vai bạn đời mình, trên tay bế đứa trẻ trắng trắng mềm mềm, hai mắt sáng ngời long lanh.
Nam Beta thân hình cao lớn hơn một chút kia ôm lấy hai người bọn họ, vừa khóc vừa thành kính trân trọng đặt lên trán hai 'mẹ' con bọn họ một nụ hôn. Cả nhà ba người bọn họ ôm chặt lấy nhau, niềm hạnh phúc vô bờ bến dâng trào.
Mẫu thí nghiệm đầu tiên thành công ngoài mong đợi, cho nên tiếp theo, bọn họ sẽ thực hiện cấy ghép hàng loạt cho các cặp đôi khác. Chuyện này cũng đã được Quân bộ thông qua, cho nên tiến hành rất thuận lợi.
Lấy thành quả đó mà căn cứ, rất nhiều người vốn còn đang do dự, rốt cục mạnh dạn điền tên vào mẫu đăng kí. Bọn họ, muốn một đứa trẻ thuộc về riêng mình.
Thấy bài báo này, Lâm Hàm đột ngột nhớ tới, tháng trước Vũ Chiêu cùng Đình Quân có đến đây chơi. Vũ Chiêu còn từng đề cập qua với cậu về chuyện này.
Xem vẻ mặt tràn đầy khát khao ấy của Vũ Chiêu, Lâm Hàm cũng phần nào hiểu được, hai Alpha bọn họ cũng mong muốn có được đứa trẻ chân chính thuộc về mình.
Hy vọng bọn họ sẽ được như nguyện, hai Alpha bọn họ cũng đã chẳng dễ dàng gì. Trải qua biết bao sóng gió, rốt cục mới có thể về bên nhau. Nếu hiện tại có thêm một đứa nhỏ, vậy thì xem như có một cái kết tốt đẹp rồi.
Lâm Vĩnh Kỳ lúc này đã về tới nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền chạy thẳng vào phòng tìm Lâm Hàm. Chỉ là, nhìn cậu nằm sấp ở trên giường, hai chân đung đưa, mắt thì dán sát vào điện thoại. Mặt hắn ngay lập tức biến sắc.
Lâm Hàm lúc này phát hiện có người vào phòng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Lâm Vĩnh Kỳ. Chỉ là, cậu còn chưa định hình lại được là có chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã một trận quay cuồng.
Lâm Vĩnh Kỳ vội vàng đem Lâm Hàm lật trở lại, kê gối ở đầu giường, sau đó mới cẩn thận đặt cậu ngồi tựa lưng vào đó.
Lâm Hàm một mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Sau này không được nằm sấp như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. Còn có, hạn chế tiếp xúc với các thiết bị điện tử, không tốt cho mắt, sóng điện từ cũng sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo!". Lâm Vĩnh Kỳ vừa giải thích vừa tiện tay đem điện thoại của Lâm Hàm dẹp sang một bên.
Nhìn Lâm Hàm một mặt ngơ ngác, Lâm Vĩnh Kỳ sợ cậu cảm thấy buồn chán, cho nên bật TV lên, chọn mấy thứ êm dịu nhẹ nhàng cho cậu xem.
"Nếu chán có thể xem TV, tuy vẫn có sóng điện từ, nhưng ở xa, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể quá nhiều!". Lâm Vĩnh Kỳ điều chỉnh âm lượng vừa đủ, sau đó ngồi xuống cạnh giường đưa cho cậu ly cam ép.
Lâm Hàm nghe tới đây liền trực tiếp đen mặt. Nhất định, phải mở một cuộc họp gia đình nữa rồi!!!!.
Hôm nay Lâm Vĩnh Kỳ có việc bận ở công ty, còn Lăng Xuyên thì bận một vụ vận chuyển vũ khí với hành tinh liên bang. Việc bất khả kháng, cần đích thân bọn họ ra mặt, cho nên hai người bọn họ mới buộc phải rời khỏi nhà.
Mục Diệc Thần thu dọn bát đũa vào phòng bếp, còn Triệu Mặc thì dùng khăn ướt lau tay lau miệng cho Lâm Hàm. Sau đó lại dìu cậu ra vườn hoa đi dạo một vòng, đợi khi bụng cậu thoải mái mới dìu trở về phòng. Sau đó lại đặt Lâm Hàm trở về giường, vén chăn, ru cậu ngủ.
Ngày ngày ở trong sự chăm sóc đến không có giới hạn này của bọn họ, Lâm Hàm có cảm giác, bản thân đang bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ sơ sinh vậy. Bất cứ việc gì đều có người chăm bẫm, đến cả ngủ còn được ru.
Tuy bác sĩ đã nói thân thể cậu không còn gì đáng ngại, thế nhưng bốn Alpha nhà cậu vẫn luôn không an tâm. Có lẽ do lần đó cậu đau đến phải đưa vào viện đã để lại bóng ma tâm lí cho bọn họ, nhưng mà đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà.
Mục Diệc Thần khi đó không biết cậu đang mang thai, cho nên mới to gan lớn mật 'làm' chuyện đó. Thế nhưng bây giờ đã biết rồi, chỉ cần không làm 'chuyện đó' thì cậu vẫn khỏe mạnh bình thường.
Cần gì phải mỗi phút mỗi giây đều kè kè bên cạnh thế chứ? Thậm chí ngay cả khi cậu đi vệ sinh bọn họ cũng không buông tha. Còn nói cái gì mà sợ cậu trượt ngã trong nhà vệ sinh!!! Cái gì vậy chứ? Cậu cũng có phải con nít đâu cơ chứ?!!!.
Lâm Hàm đặt lưng trên giường, tay gác lên trán suy nghĩ miên mang. Triệu Mặc một bên mở nhạc nhẹ, vừa dùng giọng nói trầm thấp từ tính đọc một quyển sách viết về cách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Nhạc cùng giọng nói trầm trầm êm ái của hắn giống như một liều thuốc ngủ cực kì mạnh mẽ. Huống hồ Lâm Hàm sau khi mang thai liền biến thành một con sâu lười, cho nên chẳng mấy chốc, mọi nghĩ suy đều bị cậu vứt hết ra sau đầu. Cứ như thế chìm vào giấc ngủ.
....
Lâm Hàm tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều, cậu cũng không xuống giường mà là nằm lì ở đó. Tay mò mẫn lấy điện thoại, lên mạng xem một ít tin tức.
Gương mặt vàng của bốn Alpha nhà mình luôn luôn chiếm kín tiêu đề đầu, chuyện này Lâm Hàm đã sớm quen. Ngón tay thon dài trắng nõn lướt lướt trên di động, sau đó chợt dừng lại ở một bài báo.
Bên trên chính là viết về công nghệ gen mới, giúp cho những cặp vợ chồng hiếm muộn, hoặc là cặp Omega×Omega, Alpha×Alpha và nhiều thể loại khác nữa sẽ có được một đứa con thuộc về riêng mình.
Mọi người đều biết, Omega, Alpha hay Beta, chỉ cần là cùng loại hoặc đồng giới, khả năng thụ thai rất thấp, thậm chí bằng 0.
Nhưng công nghệ gen mới này, chính là một bước phát triển vượt bậc, tạo cho rất nhiều cặp đôi đang trên bờ vực chơi vơi như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy.
Ngay từ khi bắt đầu, công nghệ gen này đã được rất nhiều người ủng hộ. Cho tới hôm nay, đã có rất nhiều cặp đôi cung cấp gen của chính mình cho trung tâm điều phối. Tuy giá thành rất cao, lại đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng có rất nhiều người không hề ngần ngại.
Và mới đây, bài viết mà Lâm Hàm thấy, chính là về sự thành công của việc cấy ghép đầu tiên trong công trình nghiên cứu khổng lồ kia. Một đứa bé đầu tiên được nuôi dưỡng trong phòng thí nghiệm đặc biệt đã được ra đời, và các chỉ số cơ thể đều cho thấy hoàn toàn khỏe mạnh.
Đứa bé chính là kết tinh của hai Beta nam, bọn họ chính là người đầu tiên đăng kí vào thí nghiệm lần này.
Và thật may mắn, đứa trẻ mang trên mình gen của cả hai người bọn họ. Tuy được nuôi dưỡng từng ngày trong phòng thí nghiệm, nhưng có được đứa trẻ này, chính là món quà quý giá nhất.
Phía bên dưới tiêu đề đỏ, chính là đoạn clip ngắn khi hai nam Beta nhận được đứa trẻ thuộc về chính mình. Bọn họ trên mặt không giấu nổi vui mừng cùng xúc động không nói nên lời.
Cứ nghĩ rằng, quan hệ của bọn họ là một sự sai trái, và họ tuyệt đối sẽ không thể có con. Nhưng mà hiện tại, niềm vui này đến quá bất ngờ, bọn họ đến tận giờ phút này vẫn còn chưa dám tin, đây lại là sự thật.
Nam Beta dựa vào bên vai bạn đời mình, trên tay bế đứa trẻ trắng trắng mềm mềm, hai mắt sáng ngời long lanh.
Nam Beta thân hình cao lớn hơn một chút kia ôm lấy hai người bọn họ, vừa khóc vừa thành kính trân trọng đặt lên trán hai 'mẹ' con bọn họ một nụ hôn. Cả nhà ba người bọn họ ôm chặt lấy nhau, niềm hạnh phúc vô bờ bến dâng trào.
Mẫu thí nghiệm đầu tiên thành công ngoài mong đợi, cho nên tiếp theo, bọn họ sẽ thực hiện cấy ghép hàng loạt cho các cặp đôi khác. Chuyện này cũng đã được Quân bộ thông qua, cho nên tiến hành rất thuận lợi.
Lấy thành quả đó mà căn cứ, rất nhiều người vốn còn đang do dự, rốt cục mạnh dạn điền tên vào mẫu đăng kí. Bọn họ, muốn một đứa trẻ thuộc về riêng mình.
Thấy bài báo này, Lâm Hàm đột ngột nhớ tới, tháng trước Vũ Chiêu cùng Đình Quân có đến đây chơi. Vũ Chiêu còn từng đề cập qua với cậu về chuyện này.
Xem vẻ mặt tràn đầy khát khao ấy của Vũ Chiêu, Lâm Hàm cũng phần nào hiểu được, hai Alpha bọn họ cũng mong muốn có được đứa trẻ chân chính thuộc về mình.
Hy vọng bọn họ sẽ được như nguyện, hai Alpha bọn họ cũng đã chẳng dễ dàng gì. Trải qua biết bao sóng gió, rốt cục mới có thể về bên nhau. Nếu hiện tại có thêm một đứa nhỏ, vậy thì xem như có một cái kết tốt đẹp rồi.
Lâm Vĩnh Kỳ lúc này đã về tới nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền chạy thẳng vào phòng tìm Lâm Hàm. Chỉ là, nhìn cậu nằm sấp ở trên giường, hai chân đung đưa, mắt thì dán sát vào điện thoại. Mặt hắn ngay lập tức biến sắc.
Lâm Hàm lúc này phát hiện có người vào phòng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Lâm Vĩnh Kỳ. Chỉ là, cậu còn chưa định hình lại được là có chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã một trận quay cuồng.
Lâm Vĩnh Kỳ vội vàng đem Lâm Hàm lật trở lại, kê gối ở đầu giường, sau đó mới cẩn thận đặt cậu ngồi tựa lưng vào đó.
Lâm Hàm một mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Sau này không được nằm sấp như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. Còn có, hạn chế tiếp xúc với các thiết bị điện tử, không tốt cho mắt, sóng điện từ cũng sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo!". Lâm Vĩnh Kỳ vừa giải thích vừa tiện tay đem điện thoại của Lâm Hàm dẹp sang một bên.
Nhìn Lâm Hàm một mặt ngơ ngác, Lâm Vĩnh Kỳ sợ cậu cảm thấy buồn chán, cho nên bật TV lên, chọn mấy thứ êm dịu nhẹ nhàng cho cậu xem.
"Nếu chán có thể xem TV, tuy vẫn có sóng điện từ, nhưng ở xa, sẽ không ảnh hưởng đến thân thể quá nhiều!". Lâm Vĩnh Kỳ điều chỉnh âm lượng vừa đủ, sau đó ngồi xuống cạnh giường đưa cho cậu ly cam ép.
Lâm Hàm nghe tới đây liền trực tiếp đen mặt. Nhất định, phải mở một cuộc họp gia đình nữa rồi!!!!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.