Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 189: Đuổi
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Cha mẹ ông khi đó đều là xuất thân danh giá từ quý tộc, vừa môn đăng hộ
đối, hai người còn là xuất phát từ yêu nhau mà tiến tới với nhau.
Tưởng chừng như họ là một gia đình hạnh phúc nhất, lại không ngờ tới, khi mẹ ông mang thai ông, ba ông_cũng là ông nội Triệu lúc bấy giờ lại bị người chuốc thuốc gài bẫy.
Mà người này cũng không phải ai xa lạ, chính là người hầu thân cận bên cạnh mẹ ông. Lợi dụng lúc bà bụng mang dạ chữa, sinh hoạt vợ chồng không được nồng thắm như trước kia. Bà ta liền lên kế hoạch, bò lên giường của ba ông.
Không lâu sau đó mẹ ông sinh ra ông, còn đương trong tháng, lại bất ngờ bị bà ta tìm tới cửa, nói bản thân đã mang trong mình cốt nhục của ba ông.
Mẹ ông vì mới sinh xong, sức khỏe yếu nhược, lại hay được tin dữ, nhất thời không chấp nhận nổi, không lâu sau đó liền qua đời.
Ba ông khi đó rất tức giận, cũng không ngờ tới, người đàn bà kia nhận được số tiền lớn như vậy rồi mà vẫn cố chấp không chịu vuông tha. Đã vậy còn dám tìm tới cửa, hại vợ ông phải ra đi trong đau khổ như vậy.
Nhưng mà suy cho cùng, người đàn bà đó vẫn mang trong mình giọt máu của Triệu gia, ba ông quả thực không thể ra tay.
Nhưng mà người đàn bà kia quả thực không biết điều, tham lam hệt như một cái động không đáy. Muốn dựa vào đứa con trong bụng mà bò lên địa vị cao hơn, ti tiện đến không biết điểm dừng.
Ba ông dĩ nhiên không để cho bà ta có cái cơ hội đó, cho bà ta thêm một số tiền liền sai người tống cổ đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà cũng trớ trêu thay, có chăng cũng là do quả báo. Khi sinh Triệu Hương Di, bà ta bị sinh khó, thế là bỏ mạng.
Khoảng hai năm sau đó, ba Triệu cảm thấy áy náy với đứa con ngoài ý muốn kia của mình nên sai người đi điều tra mới phát hiện ra chuyện này.
Triệu Hương Di khi đó bị xem thành cô nhi, ở trong một cái cô nhi viện tồi tàn được người ta chăm sóc.
Tìm tới nơi thấy được cảnh này, trong lòng ba ông càng thêm áy náy. Suy cho cùng đứa nhỏ không có tội, chỉ trách mẹ của nó tâm tư quá sâu thôi.
Ông ban đầu vốn dĩ định ngăn cản, nhưng nhìn tình cảnh đáng thương của Triệu Hương Di lúc bấy giờ, đành miễn cưỡng cho qua. Thế nhưng, ông cũng chưa từng quên, mẹ mình phải chết đi uất nhục như vậy là do ai gây ra. Vì vậy mà trước sau vẫn bảo trì khoảng cách.
Có lẽ vì khiến đứa con gái vô tội lưu lạc ở bên ngoài hai năm chịu khổ như vậy, xuất phát từ tình thương của một người cha. Ba ông càng yêu thương Triệu Hương Di nhiều hơn, chiều chuộng đến không có điểm dừng.
Nhưng mà yêu thương, dung túng đó của ba ông chẳng những không nhận được hồi báo, trái lại còn phản tác dụng. Đem một con bạch nhãn lang nuôi nấng thương yêu, cuối cùng còn bị nó quay ra cắn lại một phát chí mạng.
Nghĩ tới đây, ba Triệu không khỏi vuốt mặt, nở một nụ cười cuồng dại. Hai mẹ con ba ta, một người thì gián tiếp hại chết mẹ ông, một người thì tại chỗ đem ba hắn tức chết.
Này rốt cục là cái loại tai tinh gì, tại sao cứ luôn quấn lấy Triệu gia mãi không buông tha như thế?!!!.
Ba Triệu càng nghĩ, lửa giận càng không thể đè nén. Tiến tới xách cổ áo Triệu Hương Di lôi xồng xộc ra ngoài, tay còn lại mở khóa cửa hầm.
Nhìn hành động này của hắn, Triệu Hương Di cũng mơ hồ đoán được hắn muốn làm cái gì. Cô ta lập tức lăn lộn vẫy vùng, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp, miệng còn không ngừng gào thét kêu to.
"Buông ra, muốn đem tao đi đâu hả? Chó chết, buông ra aaaaaa!". Thanh âm cao vút bén nhọn, lại giống như tiếng heo bị chọc tiết, nghe đặc biệt chói tai.
Thế nhưng mặc cho cô ta kêu gào đến rách cả họng, ba Triệu vẫn chưa từng nao núng, một tay lưu loát mở ra cửa hầm, một tay đem Triệu Hương Di một phát đẩy ra bên ngoài. Triệu Mặc và Nguyệt Vân đều nhìn thấy, nhưng lựa chọn làm lơ không quan tâm.
Loại người này, nên sớm một chút nhận được quả báo. Ra ngoài rồi, sống hay chết đều phụ thuộc vào ông trời đi thôi.
Triệu Hương Di bị đẩy thật mạnh ra bên ngoài, vội quay đầu lại, cảnh cửa hầm đã lập tức đóng chặt.
Trong phút chốc, nỗi sợ hãi bao trùm, cô ta đảo loạn mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có Trùng tộc liền điên cuồng bò tới cánh cửa hầm. Hai tay cuồng loạn quơ quào, lệ rơi đầy mặt, tựa như muốn bám víu vào cái phao cứu sinh cuối cùng này.
Cô ta biết rõ, với sức lực của chính mình, phiêu đãng ở bên ngoài lúc này là một việc cực kỳ nguy hiểm. Không sớm thì muộn cũng sẽ bị Trùng tộc nuốt chửng.
"Mở cửa, mau mở cửa!!! Anh à, em biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái nữa, cũng sẽ nghe lời anh mà. Ở ngoài này đáng sợ lắm, cứu em với, cứu em đi mà!!!".
Triệu Hương Di bắt đầu thay đổi chiến thuật, không lớn giọng kiêu ngạo ra lệnh nữa, mà là hèn mọn cầu xin. Hai tay cào cấu cửa sắc đến chảy đầy máu tươi, nhầy nhụa bất kham.
Mặt xám như tro tàn, luôn miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Giống như chỉ cần vào lại được bên trong, cái gì cô ta cũng chấp nhận làm.
Cửa sắt bị gõ đến kêu lên rầm rầm, ở giữa trưa nắng gắt, càng khiến thanh âm nghe đặc biệt chướng tai.
Gõ liên tục gần một tiếng đồng hồ, dưới cái nắng gay gắt, vứa đói khát lại mệt mỏi, Triệu Hương Di rốt cục tuyệt vọng buông tha. Không đạt được mục đích, ánh mắt cô ta nhìn về phía cửa hầm đóng chặt càng phủ lên một tầng thống hận.
Chỉ là, ngay lúc tuyệt vọng nhất, Triệu Hương Di lại vô tình bắt gặp vài bọc đồ ăn nhanh bị chèn ép dưới mấy miếng vật liệu xây dựng cũ nát. Hai mắt lập tức sáng lên, vui mừng không thôi.
Cầm mấy gói đồ ăn không mấy nguyên vẹn trên tay, trong mắt Triệu Hương Di liền hiện lên một mạt đắc chí.
"Hừ, cũng cám ơn mấy người đã đuổi tao ra khỏi cái ổ chuột đó. Bây giờ, cứ ở yên bên dưới mà chờ chết đói đi!". Triệu Hương Di nhếch môi ác liệt cười.
Một bên xé mở gói bánh quy, một bên phóng mắt tìm kím một tảng đá đủ lớn đủ nặng, ý đồ muốn đem cửa hầm bịt lại. Như vậy, người bên dưới muốn ra cũng tuyệt đối không ra được, chết đói bên dưới là điều không thể nghi ngờ.
Chỉ là, cô ta nghĩ cũng thực đẹp, nhưng mà hiện thực lại thằng tay vả thẳng vào mặt cô ta một cái tát đau đớn.
Chỉ thấy, một đám Trùng tộc thân hình quái dị rầm rầm chạy đến, mặt đất rung chuyển kịch liệt, đem Triệu Hương Di quật ngã. Bọn chúng là bị cái giọng kêu 'thánh thót' cùng mùi máu tươi của cô ta dẫn tới.
Đồ ăn còn chưa kịp cho vào miệng đã bị hất đổ đầy trên đất. Triệu Hương Di mình đầy cát bụi, hai mắt mở lớn, nhìn vào một đám Trùng tộc ghê tởm kinh dị kia, bản thân liền muốn ngất tại chỗ.
Tưởng chừng như họ là một gia đình hạnh phúc nhất, lại không ngờ tới, khi mẹ ông mang thai ông, ba ông_cũng là ông nội Triệu lúc bấy giờ lại bị người chuốc thuốc gài bẫy.
Mà người này cũng không phải ai xa lạ, chính là người hầu thân cận bên cạnh mẹ ông. Lợi dụng lúc bà bụng mang dạ chữa, sinh hoạt vợ chồng không được nồng thắm như trước kia. Bà ta liền lên kế hoạch, bò lên giường của ba ông.
Không lâu sau đó mẹ ông sinh ra ông, còn đương trong tháng, lại bất ngờ bị bà ta tìm tới cửa, nói bản thân đã mang trong mình cốt nhục của ba ông.
Mẹ ông vì mới sinh xong, sức khỏe yếu nhược, lại hay được tin dữ, nhất thời không chấp nhận nổi, không lâu sau đó liền qua đời.
Ba ông khi đó rất tức giận, cũng không ngờ tới, người đàn bà kia nhận được số tiền lớn như vậy rồi mà vẫn cố chấp không chịu vuông tha. Đã vậy còn dám tìm tới cửa, hại vợ ông phải ra đi trong đau khổ như vậy.
Nhưng mà suy cho cùng, người đàn bà đó vẫn mang trong mình giọt máu của Triệu gia, ba ông quả thực không thể ra tay.
Nhưng mà người đàn bà kia quả thực không biết điều, tham lam hệt như một cái động không đáy. Muốn dựa vào đứa con trong bụng mà bò lên địa vị cao hơn, ti tiện đến không biết điểm dừng.
Ba ông dĩ nhiên không để cho bà ta có cái cơ hội đó, cho bà ta thêm một số tiền liền sai người tống cổ đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà cũng trớ trêu thay, có chăng cũng là do quả báo. Khi sinh Triệu Hương Di, bà ta bị sinh khó, thế là bỏ mạng.
Khoảng hai năm sau đó, ba Triệu cảm thấy áy náy với đứa con ngoài ý muốn kia của mình nên sai người đi điều tra mới phát hiện ra chuyện này.
Triệu Hương Di khi đó bị xem thành cô nhi, ở trong một cái cô nhi viện tồi tàn được người ta chăm sóc.
Tìm tới nơi thấy được cảnh này, trong lòng ba ông càng thêm áy náy. Suy cho cùng đứa nhỏ không có tội, chỉ trách mẹ của nó tâm tư quá sâu thôi.
Ông ban đầu vốn dĩ định ngăn cản, nhưng nhìn tình cảnh đáng thương của Triệu Hương Di lúc bấy giờ, đành miễn cưỡng cho qua. Thế nhưng, ông cũng chưa từng quên, mẹ mình phải chết đi uất nhục như vậy là do ai gây ra. Vì vậy mà trước sau vẫn bảo trì khoảng cách.
Có lẽ vì khiến đứa con gái vô tội lưu lạc ở bên ngoài hai năm chịu khổ như vậy, xuất phát từ tình thương của một người cha. Ba ông càng yêu thương Triệu Hương Di nhiều hơn, chiều chuộng đến không có điểm dừng.
Nhưng mà yêu thương, dung túng đó của ba ông chẳng những không nhận được hồi báo, trái lại còn phản tác dụng. Đem một con bạch nhãn lang nuôi nấng thương yêu, cuối cùng còn bị nó quay ra cắn lại một phát chí mạng.
Nghĩ tới đây, ba Triệu không khỏi vuốt mặt, nở một nụ cười cuồng dại. Hai mẹ con ba ta, một người thì gián tiếp hại chết mẹ ông, một người thì tại chỗ đem ba hắn tức chết.
Này rốt cục là cái loại tai tinh gì, tại sao cứ luôn quấn lấy Triệu gia mãi không buông tha như thế?!!!.
Ba Triệu càng nghĩ, lửa giận càng không thể đè nén. Tiến tới xách cổ áo Triệu Hương Di lôi xồng xộc ra ngoài, tay còn lại mở khóa cửa hầm.
Nhìn hành động này của hắn, Triệu Hương Di cũng mơ hồ đoán được hắn muốn làm cái gì. Cô ta lập tức lăn lộn vẫy vùng, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp, miệng còn không ngừng gào thét kêu to.
"Buông ra, muốn đem tao đi đâu hả? Chó chết, buông ra aaaaaa!". Thanh âm cao vút bén nhọn, lại giống như tiếng heo bị chọc tiết, nghe đặc biệt chói tai.
Thế nhưng mặc cho cô ta kêu gào đến rách cả họng, ba Triệu vẫn chưa từng nao núng, một tay lưu loát mở ra cửa hầm, một tay đem Triệu Hương Di một phát đẩy ra bên ngoài. Triệu Mặc và Nguyệt Vân đều nhìn thấy, nhưng lựa chọn làm lơ không quan tâm.
Loại người này, nên sớm một chút nhận được quả báo. Ra ngoài rồi, sống hay chết đều phụ thuộc vào ông trời đi thôi.
Triệu Hương Di bị đẩy thật mạnh ra bên ngoài, vội quay đầu lại, cảnh cửa hầm đã lập tức đóng chặt.
Trong phút chốc, nỗi sợ hãi bao trùm, cô ta đảo loạn mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có Trùng tộc liền điên cuồng bò tới cánh cửa hầm. Hai tay cuồng loạn quơ quào, lệ rơi đầy mặt, tựa như muốn bám víu vào cái phao cứu sinh cuối cùng này.
Cô ta biết rõ, với sức lực của chính mình, phiêu đãng ở bên ngoài lúc này là một việc cực kỳ nguy hiểm. Không sớm thì muộn cũng sẽ bị Trùng tộc nuốt chửng.
"Mở cửa, mau mở cửa!!! Anh à, em biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái nữa, cũng sẽ nghe lời anh mà. Ở ngoài này đáng sợ lắm, cứu em với, cứu em đi mà!!!".
Triệu Hương Di bắt đầu thay đổi chiến thuật, không lớn giọng kiêu ngạo ra lệnh nữa, mà là hèn mọn cầu xin. Hai tay cào cấu cửa sắc đến chảy đầy máu tươi, nhầy nhụa bất kham.
Mặt xám như tro tàn, luôn miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Giống như chỉ cần vào lại được bên trong, cái gì cô ta cũng chấp nhận làm.
Cửa sắt bị gõ đến kêu lên rầm rầm, ở giữa trưa nắng gắt, càng khiến thanh âm nghe đặc biệt chướng tai.
Gõ liên tục gần một tiếng đồng hồ, dưới cái nắng gay gắt, vứa đói khát lại mệt mỏi, Triệu Hương Di rốt cục tuyệt vọng buông tha. Không đạt được mục đích, ánh mắt cô ta nhìn về phía cửa hầm đóng chặt càng phủ lên một tầng thống hận.
Chỉ là, ngay lúc tuyệt vọng nhất, Triệu Hương Di lại vô tình bắt gặp vài bọc đồ ăn nhanh bị chèn ép dưới mấy miếng vật liệu xây dựng cũ nát. Hai mắt lập tức sáng lên, vui mừng không thôi.
Cầm mấy gói đồ ăn không mấy nguyên vẹn trên tay, trong mắt Triệu Hương Di liền hiện lên một mạt đắc chí.
"Hừ, cũng cám ơn mấy người đã đuổi tao ra khỏi cái ổ chuột đó. Bây giờ, cứ ở yên bên dưới mà chờ chết đói đi!". Triệu Hương Di nhếch môi ác liệt cười.
Một bên xé mở gói bánh quy, một bên phóng mắt tìm kím một tảng đá đủ lớn đủ nặng, ý đồ muốn đem cửa hầm bịt lại. Như vậy, người bên dưới muốn ra cũng tuyệt đối không ra được, chết đói bên dưới là điều không thể nghi ngờ.
Chỉ là, cô ta nghĩ cũng thực đẹp, nhưng mà hiện thực lại thằng tay vả thẳng vào mặt cô ta một cái tát đau đớn.
Chỉ thấy, một đám Trùng tộc thân hình quái dị rầm rầm chạy đến, mặt đất rung chuyển kịch liệt, đem Triệu Hương Di quật ngã. Bọn chúng là bị cái giọng kêu 'thánh thót' cùng mùi máu tươi của cô ta dẫn tới.
Đồ ăn còn chưa kịp cho vào miệng đã bị hất đổ đầy trên đất. Triệu Hương Di mình đầy cát bụi, hai mắt mở lớn, nhìn vào một đám Trùng tộc ghê tởm kinh dị kia, bản thân liền muốn ngất tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.