Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 202: Giải cứu
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, Lâm Hàm dẫn đội đi ra các thành phố lân
cận tìm kím thêm một ít vật tư. Dù hiện tại bọn họ đã và đang tích cực
gieo trồng, thế nhưng vẫn còn rất nhiều hạn chế.
Với cả, trong hầm trú có mấy ngàn miệng ăn, mà không phải hết tất cả đều có đủ sức lao động để làm mấy công việc chân tay kiểu này. Cho nên trước khi nhu cầu tự cấp tự túc ổn định, bọn họ vẫn cần phải ra ngoài để kím thêm một ít vật tư. Bù đắp vào chỗ thiếu hụt kia.
Trên đường đi, dĩ nhiên bọn họ cũng đụng phải không ít Trùng tộc. Mười người vây xung quanh tạo thế trận yểm hộ cho cậu, sau khi Trùng tộc suy yếu, Lâm Hàm sẽ nhân cơ hội đó mà thu phục chúng nó.
Dần dà, bọn họ phối hợp ngày một ăn ý. Lâm Hàm hiện tại đã thu về tay gần trăm con Trùng tộc. Cho nên hiện tại, nếu thấy con nào không vừa ý, cậu cũng sẽ không thuần phục nó nữa, thay vào đó là một kích giết chết tại chỗ.
Trong đoạn thời gian này, mỗi lần đi ra bên ngoài tìm kím vật tư, cậu cũng đều không quên dạo qua khu vựa của Triệu gia cùng Lăng gia, thế nhưng không tìm thấy tung tích bọn họ.
Lâm Hàm sợ bọn họ xảy ra chuyện, cho nên sau khi mạnh lên, cậu liên tục ra ngoài do thám. Lùng sục mọi ngóc ngách, chỉ mong may mắn tìm thấy được bọn họ.
Nhưng mà ông trời trêu ngươi, khi Lâm Hàm đi qua, cả hai người bọn họ đều đang trú ở trong hầm. Âm kém dương sai, vẫn là chưa từng đụng mặt nhau lần nào.
Hôm nay, Lâm Hàm một lần nữa đi đến địa phận từng là biệt thự Triệu gia tìm kím thêm một lần nữa. Cậu thậm chí còn thả ra thêm mấy con Trùng tộc, phối hợp với nhóm tinh nhuệ tháo dở vật tư để tìm người.
Bọn họ quần quật tìm kím từ sáng sớm đến tận khi chiều tà buông xuống. Tuy rằng hiện nay thực lực bọn họ mạnh mẽ, thế nhưng vẫn là không dám mạo hiểm hoành hành vô kỵ trong đêm.
Chưa kể ban đêm tầm nhìn hạn hẹp, nguy hiểm rất cao. Thậm chí nếu xui xẻo đụng phải trận thú triều của Trùng tộc đổ bộ về, vậy xem như bọn họ không thể toàn mạng mà trở về rồi. Cho nên hiện tại, bọn họ không thể nán lại lâu thêm nữa.
Lâm Hàm đưa mắt, nhìn hết thảy một mảnh hoang tàn trước mặt, đôi con ngươi dần dần ảm đạm xuống.
Không thấy! Dù có tìm như thế nào cũng không thấy! Triệu Mặc hắn rốt cục đang ở nơi nào? Còn sống hay là đã...?!.
Lâm Hàm nghĩ tới đây liền không khỏi hoảng hốt. Chỉ là, ngay khi cậu gần như bị suy sụp cùng tuyệt vọng bao trùm, chuẩn bị buông bỏ. Cách đó không xa, một cánh cửa hầm bị người mở ra.
Từ xa, Lâm Hàm chỉ có thể thấy bóng dáng gầy yếu thon dài của một nam nhân. Người nọ từ dưới hầm leo lên, hình như là sửng sốt đứng thất thần một chút. Sau đó bắt đầu lảo đảo chạy về phía bọn họ.
Hình dáng mờ ảo ngày càng gần, đồng dạng cũng đem gương mặt người nọ phác họa ra. Tuy gương mặt hốc hác trắng bệch, nhưng Lâm Hàm tuyệt đối sẽ không lầm được.
"Triệu...Triệu Mặc". Lâm Hàm có chút nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó hai chân cũng bắt đầu trở nên run rẩy, cũng đồng dạng bất chấp tất cả lảo đảo chạy về phía hắn.
Không sai, người kia chính là Triệu Mặc, là Triệu Mặc. Chính vì hắn gầy guộc hốc hác đến mức dọa người, cho nên trong lúc nhất thời, Lâm Hàm mới không thể nhận ra hắn.
Triệu Mặc bị cơn đói khát hành hạ đến hai mắt chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Ban nãy hắn ở dưới hầm, nghe thấy tiếng động còn tưởng là Trùng tộc tới.
Sau lại nghe thấy tiếng người, còn dường như là đang tìm kím ai đó. Hắn lúc này mới sửng sốt, xen lẫn không thể tin mà từ dưới tầng hầm bò lên.
Từ xa nhìn, hắn quả thực nhìn thấy một đoàn người, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ mơ hồ hồ. Chỉ là, đợi đến khi nghe đến thanh âm gọi tên mình hết sức quen thuộc đó, trái tim hắn khi ấy tựa như hẫng mất một nhịp vậy.
Đoạn đường tuy không quá xa, chỉ là bọn họ một người vừa đi vừa suýt ngất, người còn lại vì kích động mà chạy lảo đà lảo đảo. Cho nên mãi một lúc sau, bọn họ mới có thể ôm chầm lấy nhau.
Lâm Hàm hai tay ôm lấy hắn không ngừng siết chặt lại, tựa như bao nhiêu nhớ nhung cùng lo lắng sợ hãi đều dồn vào một cái ôm này.
Chỉ là, cái ôm này so với những cái ôm trước đây khác xa nhau một trời một vực. Nếu trước kia thứ cậu chạm đến là từng khối cơ bắp săn chắc, thì hiện tại, thứ chạm đến chỉ toàn là một mảnh xương mà thôi.
Cùng lúc đó, Triệu Mặc cũng gục đầu vào trên hõm vai cậu. Sức lực dường như hoàn toàn bị rút kiệt. Hắn hé mở bờ môi trắng bệch khô nứt của chính mình, nhỏ giọng thều thào bên tai cậu.
"Ở..bên dưới...ba...mẹ...". Triệu Mặc dùng đôi tay gầy trơ xương của mình, run rẫy chỉ về phía sau. Một câu trọn vẹn cũng nói không rõ đã trực tiếp ngất đi vì kiệt sức.
"Triệu Mặc! Anh sao vậy? Mau tỉnh dậy đi mà!". Lâm Hàm cảm nhận được sức nặng toàn thân hắn đều dựa lên người mình, lúc này mới hoảng hồn đỡ lấy. Thanh âm cũng bởi vì nghẹn ngào cùng hoảng hốt mà thất thanh kêu lên.
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, Lâm Hàm nhanh chóng lấy túi nước vắt bên hông ra, cẩn thận rót vào miệng hắn.
Cậu lại thay hắn bắt mạch, phát hiện tuy hơi thở yếu ớt, nhưng chỉ là do quá kiệt sức. Chỉ cần bồi bổ một chút là không nguy hại đến tính mạng, Lâm Hàm lúc này mới thầm thở ra một hơi.
Nhớ tới lời Triệu Mặc nói dở trước khi ngất đi, Lâm Hàm ra hiệu cho đội tinh nhuệ xuống bên dưới tầng hầm xem xét. Thành công cứu ra ba mẹ Triệu cũng đang trong tình trạng suy kiệt, thế nhưng so ra vẫn đỡ hơn Triệu Mặc rất nhiều.
Kể từ lúc Trùng tộc bắt đầu săn lùng ráo riết con người, kể từ lần suýt chết ở trong tay Trùng tộc, bọn họ đều suốt ngày trú trong tầng hầm không dám ra ngoài.
Triệu Mặc cùng ba Triệu trước đó ra ngoài thu được một ít vật tư. Thế nhưng dùng trong một tháng là hoàn toàn không đủ. Cho dù bọn họ có ăn uống cần kiệm như thế nào, đến một tuần trước, lương thực đã hết sạch.
Bọn họ hiện tại không thể ra ngoài, chỉ có thể cố gắng cầm cự được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu. Triệu Mặc vì sợ ba mẹ không chịu nổi, cho nên thường sẽ không ăn gì, cứ như thế chịu đựng chịu đựng. Cho nên hiện tại mới thành ra bộ dáng như thế này.
Với cả, trong hầm trú có mấy ngàn miệng ăn, mà không phải hết tất cả đều có đủ sức lao động để làm mấy công việc chân tay kiểu này. Cho nên trước khi nhu cầu tự cấp tự túc ổn định, bọn họ vẫn cần phải ra ngoài để kím thêm một ít vật tư. Bù đắp vào chỗ thiếu hụt kia.
Trên đường đi, dĩ nhiên bọn họ cũng đụng phải không ít Trùng tộc. Mười người vây xung quanh tạo thế trận yểm hộ cho cậu, sau khi Trùng tộc suy yếu, Lâm Hàm sẽ nhân cơ hội đó mà thu phục chúng nó.
Dần dà, bọn họ phối hợp ngày một ăn ý. Lâm Hàm hiện tại đã thu về tay gần trăm con Trùng tộc. Cho nên hiện tại, nếu thấy con nào không vừa ý, cậu cũng sẽ không thuần phục nó nữa, thay vào đó là một kích giết chết tại chỗ.
Trong đoạn thời gian này, mỗi lần đi ra bên ngoài tìm kím vật tư, cậu cũng đều không quên dạo qua khu vựa của Triệu gia cùng Lăng gia, thế nhưng không tìm thấy tung tích bọn họ.
Lâm Hàm sợ bọn họ xảy ra chuyện, cho nên sau khi mạnh lên, cậu liên tục ra ngoài do thám. Lùng sục mọi ngóc ngách, chỉ mong may mắn tìm thấy được bọn họ.
Nhưng mà ông trời trêu ngươi, khi Lâm Hàm đi qua, cả hai người bọn họ đều đang trú ở trong hầm. Âm kém dương sai, vẫn là chưa từng đụng mặt nhau lần nào.
Hôm nay, Lâm Hàm một lần nữa đi đến địa phận từng là biệt thự Triệu gia tìm kím thêm một lần nữa. Cậu thậm chí còn thả ra thêm mấy con Trùng tộc, phối hợp với nhóm tinh nhuệ tháo dở vật tư để tìm người.
Bọn họ quần quật tìm kím từ sáng sớm đến tận khi chiều tà buông xuống. Tuy rằng hiện nay thực lực bọn họ mạnh mẽ, thế nhưng vẫn là không dám mạo hiểm hoành hành vô kỵ trong đêm.
Chưa kể ban đêm tầm nhìn hạn hẹp, nguy hiểm rất cao. Thậm chí nếu xui xẻo đụng phải trận thú triều của Trùng tộc đổ bộ về, vậy xem như bọn họ không thể toàn mạng mà trở về rồi. Cho nên hiện tại, bọn họ không thể nán lại lâu thêm nữa.
Lâm Hàm đưa mắt, nhìn hết thảy một mảnh hoang tàn trước mặt, đôi con ngươi dần dần ảm đạm xuống.
Không thấy! Dù có tìm như thế nào cũng không thấy! Triệu Mặc hắn rốt cục đang ở nơi nào? Còn sống hay là đã...?!.
Lâm Hàm nghĩ tới đây liền không khỏi hoảng hốt. Chỉ là, ngay khi cậu gần như bị suy sụp cùng tuyệt vọng bao trùm, chuẩn bị buông bỏ. Cách đó không xa, một cánh cửa hầm bị người mở ra.
Từ xa, Lâm Hàm chỉ có thể thấy bóng dáng gầy yếu thon dài của một nam nhân. Người nọ từ dưới hầm leo lên, hình như là sửng sốt đứng thất thần một chút. Sau đó bắt đầu lảo đảo chạy về phía bọn họ.
Hình dáng mờ ảo ngày càng gần, đồng dạng cũng đem gương mặt người nọ phác họa ra. Tuy gương mặt hốc hác trắng bệch, nhưng Lâm Hàm tuyệt đối sẽ không lầm được.
"Triệu...Triệu Mặc". Lâm Hàm có chút nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó hai chân cũng bắt đầu trở nên run rẩy, cũng đồng dạng bất chấp tất cả lảo đảo chạy về phía hắn.
Không sai, người kia chính là Triệu Mặc, là Triệu Mặc. Chính vì hắn gầy guộc hốc hác đến mức dọa người, cho nên trong lúc nhất thời, Lâm Hàm mới không thể nhận ra hắn.
Triệu Mặc bị cơn đói khát hành hạ đến hai mắt chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Ban nãy hắn ở dưới hầm, nghe thấy tiếng động còn tưởng là Trùng tộc tới.
Sau lại nghe thấy tiếng người, còn dường như là đang tìm kím ai đó. Hắn lúc này mới sửng sốt, xen lẫn không thể tin mà từ dưới tầng hầm bò lên.
Từ xa nhìn, hắn quả thực nhìn thấy một đoàn người, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ mơ hồ hồ. Chỉ là, đợi đến khi nghe đến thanh âm gọi tên mình hết sức quen thuộc đó, trái tim hắn khi ấy tựa như hẫng mất một nhịp vậy.
Đoạn đường tuy không quá xa, chỉ là bọn họ một người vừa đi vừa suýt ngất, người còn lại vì kích động mà chạy lảo đà lảo đảo. Cho nên mãi một lúc sau, bọn họ mới có thể ôm chầm lấy nhau.
Lâm Hàm hai tay ôm lấy hắn không ngừng siết chặt lại, tựa như bao nhiêu nhớ nhung cùng lo lắng sợ hãi đều dồn vào một cái ôm này.
Chỉ là, cái ôm này so với những cái ôm trước đây khác xa nhau một trời một vực. Nếu trước kia thứ cậu chạm đến là từng khối cơ bắp săn chắc, thì hiện tại, thứ chạm đến chỉ toàn là một mảnh xương mà thôi.
Cùng lúc đó, Triệu Mặc cũng gục đầu vào trên hõm vai cậu. Sức lực dường như hoàn toàn bị rút kiệt. Hắn hé mở bờ môi trắng bệch khô nứt của chính mình, nhỏ giọng thều thào bên tai cậu.
"Ở..bên dưới...ba...mẹ...". Triệu Mặc dùng đôi tay gầy trơ xương của mình, run rẫy chỉ về phía sau. Một câu trọn vẹn cũng nói không rõ đã trực tiếp ngất đi vì kiệt sức.
"Triệu Mặc! Anh sao vậy? Mau tỉnh dậy đi mà!". Lâm Hàm cảm nhận được sức nặng toàn thân hắn đều dựa lên người mình, lúc này mới hoảng hồn đỡ lấy. Thanh âm cũng bởi vì nghẹn ngào cùng hoảng hốt mà thất thanh kêu lên.
Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, Lâm Hàm nhanh chóng lấy túi nước vắt bên hông ra, cẩn thận rót vào miệng hắn.
Cậu lại thay hắn bắt mạch, phát hiện tuy hơi thở yếu ớt, nhưng chỉ là do quá kiệt sức. Chỉ cần bồi bổ một chút là không nguy hại đến tính mạng, Lâm Hàm lúc này mới thầm thở ra một hơi.
Nhớ tới lời Triệu Mặc nói dở trước khi ngất đi, Lâm Hàm ra hiệu cho đội tinh nhuệ xuống bên dưới tầng hầm xem xét. Thành công cứu ra ba mẹ Triệu cũng đang trong tình trạng suy kiệt, thế nhưng so ra vẫn đỡ hơn Triệu Mặc rất nhiều.
Kể từ lúc Trùng tộc bắt đầu săn lùng ráo riết con người, kể từ lần suýt chết ở trong tay Trùng tộc, bọn họ đều suốt ngày trú trong tầng hầm không dám ra ngoài.
Triệu Mặc cùng ba Triệu trước đó ra ngoài thu được một ít vật tư. Thế nhưng dùng trong một tháng là hoàn toàn không đủ. Cho dù bọn họ có ăn uống cần kiệm như thế nào, đến một tuần trước, lương thực đã hết sạch.
Bọn họ hiện tại không thể ra ngoài, chỉ có thể cố gắng cầm cự được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu. Triệu Mặc vì sợ ba mẹ không chịu nổi, cho nên thường sẽ không ăn gì, cứ như thế chịu đựng chịu đựng. Cho nên hiện tại mới thành ra bộ dáng như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.