Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 148: Massage
Lê Ngọc Diệp
23/10/2021
“Bằng chứng? Cần gì đến thứ đó chứ! Chẳng phải bằng chứng đã ở ngay trước mắt rồi hay sao? Đây, mời nhìn cho kĩ vào!”.
Gã đàn ông nghe Triệu Hương Di đe dọa như vậy thì cười gằn, gã vừa nói vừa túm lấy cổ áo của Tịch Thuần. Hay tay dùng sức, chiếc áo mặc trên cậu ta nhanh chóng bị xé toạt ra.
‘Roẹt’
Đi cùng với âm thanh xé rách còn có tiếng cúc áo rơi xuống đất. Tịch Thuần đầu tiên là sững sờ, sau đó ý thức được bản thân không còn cơ hội để biện minh nữa rồi.
Chỉ thấy, ngay giây phúc áo bị xé rách, trên thân thể trắng nõn hiện lên vô số dấu hôn ngân đỏ chói mắt. Dấu hôn ám muội trải đều khắp trước ngực, đủ để thấy rõ, người này đêm qua đã ở trên giường phóng đãng đến mức nào.
Mọi người xung quanh lại được một trận xì xầm, chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn Triệu Hương Di, hiện tạo đã như chết trân tại chỗ, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Thuần.
Biết rõ hôm nay bản thân mình xong đời rồi, Tịch Thuần hồi thần, vội vội vàng vàng túm chặt cổ áo lại. Cậu ta cố sức vùng ra khỏi tay của gã đàn ông. Thế nhưng nào có dễ dàng thoát ra như vậy.
“Mày định chạy đi đâu? Đi, mau theo ông đây trở về! Để xem xem ông có đánh chết mày hay không nhé!”. Gã đàn ông thô bạo túm lấy tóc Tịch Thuần, một đường lôi cậu ta ra khỏi bữa tiệc.
Sau vụ ồn ào vừa rồi, tuy rằng tiệc thì vẫn được diễn ra như cũ, nhưng vẫn có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm.
“Về chuyện chọn bạn đời cho tiểu Mặc, còn chưa tới phiên cô định đoạt đâu! Với cả, sau này có muốn mang ai đến nhà, thì nhớ căng mắt ra nhìn người ta cho thật kĩ, kẻo lại tự rước họa vào thân!”.
Nguyệt Vân gương mặt hiện lên vẻ sắc lạnh, khi đi ngang qua Triệu Hương Di, bà chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.
Ngày hôm nay xem như là ngày nhục nhã nhất trong đời Triệu Hương Di. Bà ta tức đến hai mắt đỏ ngầu. Ai mà ngờ được, bình thường thì lễ phép ngoan ngoãn như thế, bây giờ lại lòi ra chuyện cậu ta đi làm trai bao cơ chứ?!.
Chuyện của Tịch Thuần vốn đã đủ để bà ta giận sôi máu, nay lại còn bị Nguyệt Vân châm chọc như vậy liền tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lâm Hàm nhìn theo bóng lưng Tịch Thuần vừa mới rời đi, không khỏi lắc lắc đầu. Cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, cậu ta dù cho có nghĩ bản thân giấu kín đến đâu thì sự thật vẫn mãi là sự thật. Người đang làm, trời đang nhìn.
…
Lâm Hàm từ bữa tiệc trở về nhà, trong nhà vắng vẻ không có ai. Cứ tưởng bản thân mình đã về trễ lắm rồi, thế nhưng ba mẹ Lâm có vẻ còn chưa về nhà nữa.
Cậu ngồi phịch trên sofa, lưng ngã ra sau nhắm mắt thư giãn. Lần đầu đến dự tiệc hào môn, quả nhiên mệt mỏi hơn cậu nghĩ.
Không lâu sau đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng từ công ty trở về nhà. Nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy, hắn cười cười đi lại ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Sao vậy? Mệt lắm à?!”. Hắn ghé sát vào người cậu dò hỏi, mũi cũng âm thầm hít ngửi vị đạo trên cơ thể cậu.
“Có một chút!”. Lâm Hàm liếc nhìn hắn, sau đó xoay xoay bả vai chính mình.
“Anh có biết một chút về thuật massage, em có muốn thử không?!”. Lâm Vĩnh Kỳ tiến sát hơn một chút, nhìn cậu dò hỏi.
Lâm Hàm nhìn nhìn hắn, có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn là gật gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cậu, Lâm Vĩnh Kỳ rất nhanh đã mò ra phía sau Lâm Hàm. Hai tay hắn đầu tiên là áp lên hai bên bả vai cậu, chậm rãi xoa nắn.
Do Lâm Hàm đã cởϊ áσ khoác ngoài, cho nên hiện tại chỉ mặc mỗi một cái sơ mi mỏng tanh. Như thế lại càng được lợi cho Lâm Vĩnh Kỳ.
Tay hắn từ từ trượt xuống, khi xoa đến eo cậu, hắn đặc biệt dừng ở đó lâu hơn một chút. Trong lòng âm thầm ước lượng kích cỡ cùng độ mềm dẻo của eo cậu.
Lâm Hàm cũng không để ý lắm đến động tác nhỏ này của hắn. Chỉ là, Lâm Vĩnh Kỳ quả thực cũng có chút tay nghề, xoa đến cậu một trận thoải mái sảng khoái.
Bởi vì vốn dĩ đã mệt, hiện giờ lại còn được hắn xoa đến êm ái như vậy, Lâm Hàm chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Cậu cố nhướn nhướn mày lên một chút, thế nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới này có sức cám dỗ rất cao.
Nhận thấy hơi thở đều đều của người trước mặt, Lâm Vĩnh Kỳ cũng ý thức được cậu thế mà đã ngủ rồi.
Hắn đến gần hơn, chăm chú nhìn thật kĩ từng đường nét trên gương mặt cậu. Tay đặt trên lưng cậu cũng ngày một quá phận, trực tiếp từ phía sau vòng ra trước, ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.
Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, hai tay vòng ra trước sờ loạng, đầu thì cúi xuống. Ở vị trí tuyến thể sau gáy cậu mê luyến hít ngưởi, l.ư.ỡ.i hắn vươn ra, ở vùng da nhạy cảm mỏng manh đó l.i.ế.m qua một vòng.
Chỉ là, khi hắn định làm chuyện điên rồ hơn nữa, ngoài cửa lại đột ngột truyền đến tiếng động cơ.
Biết rõ ba Lâm và mẹ Lâm đã về tới, hắn hơi do dự một chút. Sau đó vẫn là không muốn từ bỏ chuyện còn dang dở, hắn nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân bế bổng Lâm Hàm đi lên lầu.
Gã đàn ông nghe Triệu Hương Di đe dọa như vậy thì cười gằn, gã vừa nói vừa túm lấy cổ áo của Tịch Thuần. Hay tay dùng sức, chiếc áo mặc trên cậu ta nhanh chóng bị xé toạt ra.
‘Roẹt’
Đi cùng với âm thanh xé rách còn có tiếng cúc áo rơi xuống đất. Tịch Thuần đầu tiên là sững sờ, sau đó ý thức được bản thân không còn cơ hội để biện minh nữa rồi.
Chỉ thấy, ngay giây phúc áo bị xé rách, trên thân thể trắng nõn hiện lên vô số dấu hôn ngân đỏ chói mắt. Dấu hôn ám muội trải đều khắp trước ngực, đủ để thấy rõ, người này đêm qua đã ở trên giường phóng đãng đến mức nào.
Mọi người xung quanh lại được một trận xì xầm, chỉ chỉ trỏ trỏ. Còn Triệu Hương Di, hiện tạo đã như chết trân tại chỗ, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Thuần.
Biết rõ hôm nay bản thân mình xong đời rồi, Tịch Thuần hồi thần, vội vội vàng vàng túm chặt cổ áo lại. Cậu ta cố sức vùng ra khỏi tay của gã đàn ông. Thế nhưng nào có dễ dàng thoát ra như vậy.
“Mày định chạy đi đâu? Đi, mau theo ông đây trở về! Để xem xem ông có đánh chết mày hay không nhé!”. Gã đàn ông thô bạo túm lấy tóc Tịch Thuần, một đường lôi cậu ta ra khỏi bữa tiệc.
Sau vụ ồn ào vừa rồi, tuy rằng tiệc thì vẫn được diễn ra như cũ, nhưng vẫn có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm.
“Về chuyện chọn bạn đời cho tiểu Mặc, còn chưa tới phiên cô định đoạt đâu! Với cả, sau này có muốn mang ai đến nhà, thì nhớ căng mắt ra nhìn người ta cho thật kĩ, kẻo lại tự rước họa vào thân!”.
Nguyệt Vân gương mặt hiện lên vẻ sắc lạnh, khi đi ngang qua Triệu Hương Di, bà chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.
Ngày hôm nay xem như là ngày nhục nhã nhất trong đời Triệu Hương Di. Bà ta tức đến hai mắt đỏ ngầu. Ai mà ngờ được, bình thường thì lễ phép ngoan ngoãn như thế, bây giờ lại lòi ra chuyện cậu ta đi làm trai bao cơ chứ?!.
Chuyện của Tịch Thuần vốn đã đủ để bà ta giận sôi máu, nay lại còn bị Nguyệt Vân châm chọc như vậy liền tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lâm Hàm nhìn theo bóng lưng Tịch Thuần vừa mới rời đi, không khỏi lắc lắc đầu. Cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, cậu ta dù cho có nghĩ bản thân giấu kín đến đâu thì sự thật vẫn mãi là sự thật. Người đang làm, trời đang nhìn.
…
Lâm Hàm từ bữa tiệc trở về nhà, trong nhà vắng vẻ không có ai. Cứ tưởng bản thân mình đã về trễ lắm rồi, thế nhưng ba mẹ Lâm có vẻ còn chưa về nhà nữa.
Cậu ngồi phịch trên sofa, lưng ngã ra sau nhắm mắt thư giãn. Lần đầu đến dự tiệc hào môn, quả nhiên mệt mỏi hơn cậu nghĩ.
Không lâu sau đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng từ công ty trở về nhà. Nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy, hắn cười cười đi lại ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Sao vậy? Mệt lắm à?!”. Hắn ghé sát vào người cậu dò hỏi, mũi cũng âm thầm hít ngửi vị đạo trên cơ thể cậu.
“Có một chút!”. Lâm Hàm liếc nhìn hắn, sau đó xoay xoay bả vai chính mình.
“Anh có biết một chút về thuật massage, em có muốn thử không?!”. Lâm Vĩnh Kỳ tiến sát hơn một chút, nhìn cậu dò hỏi.
Lâm Hàm nhìn nhìn hắn, có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn là gật gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cậu, Lâm Vĩnh Kỳ rất nhanh đã mò ra phía sau Lâm Hàm. Hai tay hắn đầu tiên là áp lên hai bên bả vai cậu, chậm rãi xoa nắn.
Do Lâm Hàm đã cởϊ áσ khoác ngoài, cho nên hiện tại chỉ mặc mỗi một cái sơ mi mỏng tanh. Như thế lại càng được lợi cho Lâm Vĩnh Kỳ.
Tay hắn từ từ trượt xuống, khi xoa đến eo cậu, hắn đặc biệt dừng ở đó lâu hơn một chút. Trong lòng âm thầm ước lượng kích cỡ cùng độ mềm dẻo của eo cậu.
Lâm Hàm cũng không để ý lắm đến động tác nhỏ này của hắn. Chỉ là, Lâm Vĩnh Kỳ quả thực cũng có chút tay nghề, xoa đến cậu một trận thoải mái sảng khoái.
Bởi vì vốn dĩ đã mệt, hiện giờ lại còn được hắn xoa đến êm ái như vậy, Lâm Hàm chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Cậu cố nhướn nhướn mày lên một chút, thế nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới này có sức cám dỗ rất cao.
Nhận thấy hơi thở đều đều của người trước mặt, Lâm Vĩnh Kỳ cũng ý thức được cậu thế mà đã ngủ rồi.
Hắn đến gần hơn, chăm chú nhìn thật kĩ từng đường nét trên gương mặt cậu. Tay đặt trên lưng cậu cũng ngày một quá phận, trực tiếp từ phía sau vòng ra trước, ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.
Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, hai tay vòng ra trước sờ loạng, đầu thì cúi xuống. Ở vị trí tuyến thể sau gáy cậu mê luyến hít ngưởi, l.ư.ỡ.i hắn vươn ra, ở vùng da nhạy cảm mỏng manh đó l.i.ế.m qua một vòng.
Chỉ là, khi hắn định làm chuyện điên rồ hơn nữa, ngoài cửa lại đột ngột truyền đến tiếng động cơ.
Biết rõ ba Lâm và mẹ Lâm đã về tới, hắn hơi do dự một chút. Sau đó vẫn là không muốn từ bỏ chuyện còn dang dở, hắn nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân bế bổng Lâm Hàm đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.