Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 73: Mộng (15)
Lê Ngọc Diệp
22/08/2021
Bên dưới lớp vải áo mỏng manh là thân thể trắng nõn nhưng vô cùng săn chắc, không phải kiểu cơ bắp vạm vỡ nhưng lại mang một phong vị riêng rất độc đáo. Thân thể thiếu niên có chút gầy, nhưng nhìn tổng thể lại rất vừa vặn cân đối.
Cũng không phải là lần đầu thay thuốc cho thiếu niên nhưng hắn vẫn không khỏi nhìn nhiều thêm một chút. Mặc dù khuôn mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh nhưng nội tâm hắn hiện tại rất hỗn loạn, nhịp tim cũng vì được thân cận với đối phương mà đập gia tốc.
Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng từng chút một gỡ bỏ lớp băng vải cũ, đem thuốc mới cẩn thận đắp lên cho đối phương. Ngón tay hắn thô ráp thon dài, chạy dọc từ xương quai xanh đến vùng bụng của cậu. Tuy hiện tại Lâm Hàm không thể cử động nhưng xúc cảm tê dại từ đầu ngón tay hắn ma sát qua không khỏi khiến cậu run rẫy.
Đồng dạng, xúc cảm trơn nhẵn mịn màng lại mát lạnh từ làn da thiếu niên truyền đến khiến Tiêu Chính Vũ lưu luyến không thôi. Hắn cố ý vô tình thả chậm tốc độ băng bó, kèm theo đó là một số động tác dư thừa âm thầm chiếm tiện nghi của cậu.
Nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, những cử chỉ quen thuộc, hình ảnh của Triệu Mặc và Tiêu Chính Vũ dần đan xen vào nhau khiến đầu Lâm Hàm có chút quay cuồng.
Rốt cục là làm sao vậy, cậu sao có thể thấy hắn và Triệu Mặc giống nhau được chứ, tuy gương mặt rất giống nhưng suy cho cùng hai bọn họ là hai cá thể độc lập hoàn toàn tách biệt nhau, một người ở cổ đại một người ở tương lai, không có khả năng trung hoà.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Hàm nhìn kĩ dung mạo Tiêu Chính Vũ một lần cuối, gương mặt kia đang dần dần phai nhạt, khung cảnh xung quanh đã sớm biến mất. Đến khi thân ảnh hắn tiêu tán, Lâm Hàm mới hồi hồn, từ trong mộng cảnh tỉnh dậy.
Đồng dạng với cậu, năm người khác cũng đã cùng lúc tỉnh lại, cho dù biết chỉ là ảo mộng nhưng tâm trạng vẫn trùng xuống không ít. Chính vì thế mà ai cũng nặng trĩu tâm trạng, trông tiều tụy đi không ít.
Lâm Hàm nhìn xem đồng hồ, hiện tại chỉ mới hơn hai giờ sáng, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ mới lâm vào ảo giác bốn giờ đồng hồ. Nhưng dù vậy, cảm giác giống như đã trôi qua nửa đời người, thật làm người ta cảm thấy hoang mang.
Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, Lâm Hàm không khỏi thở dài một hơi. Trải qua một hồi ác mộng, mọi người hầu như đều không có tâm trạng để ngủ tiếp nữa. Cứ như thế chui vào lều, yên lặng mà trằn trọc cho đến khi trời sáng.
Một đêm không ngủ, sáng sớm thức dậy cảm giác mệt mỏi uể oải liền ùa tới. Nhìn hai mắt gấu trúc của cả đội, Lâm Hàm cũng đoán được bản thân cũng không khá hơn họ là bao.
Với loại tình trạng này mà tiếp tục thâm nhập vào trong rừng sâu, nói không ngoa chính là tự đi nộp mạng. Vì thế mà cả đội quyết định nghỉ ngơi một ngày, ở xung quanh săn bắt một ít thịt thú rừng để lót dạ, hái thêm một ít hoa quả.
Đi ngang qua thực vật dây leo đen có hoa màu vàng đã sớm mất đi sức sống mà héo rũ. Lâm Hàm ngửi ngửi hai cái, ánh mắt lập tức trầm xuống. Thì ra thủ phạm chính là loại thực vật trông đến vô hại này làm bọn họ không thể ngủ ngon.
Quả nhiên đi vào rừng càng sâu, nguy hiểm sẽ càng lớn, ngay cả một loại cây nhỏ bé thế này cũng tạo nên ảnh hưởng to lớn như vậy. Cũng không biết tiếp theo bọn họ còn phải đối mặt với chuyện gì nữa đây, Lâm Hàm hiện tại đã có chút lo lắng bồn chồn.
Biến bất an thành động lực, Lâm Hàm rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đem dao găm ra tàn phá hết đám cây phiền toái này, ngay cả một cây cũng không sót lại, diệt cỏ đến tận gốc.
…
Sau một ngày nghỉ ngơi, cơ thể bọn họ đều đã tràn đầy nhựa sống, hăng hái bừng bừng mà tiếp tục lên đường, vứt bỏ hết mọi phiền não ở phía sau.
Một đường liền đi thẳng, chính thức đặt chân vào trung tâm rừng rậm. Không khí ẩm thấp, bầu trời bị cổ thụ vào dây leo che khuất, trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối tăm lạnh lẽo. Ánh nắng không thể xuyên qua, khu rừng nhanh chóng liền biến thành tử địa khiến lòng người sợ hãi.
Sáu người đi nép sát vào nhau, bước chân vững vàng, từng bước lại từng bước cẩn trọng đi về trước. Ngũ cảm Lâm Hàm đạt tới cảnh giới cao nhất, đem mọi động tĩnh xung quanh đều thu vào.
Nhưng mà chờ đợi phía trước cũng không có cuộc chiến khốc liệt nào, trước mắt chỉ đơn thuần là một khu rừng nhiệt đới âm u ẩm ướt mà thôi. Lâm Hàm vẫn cảm thấy rất kì lạ, không tin tưởng mọi chuyện lại diễn ra êm đẹp như vậy. Bên trong này nhất định có vấn đề, chỉ là còn phải đợi nó xuất hiện mới có thể biết chính xác là thứ gì mà thôi.
Cũng không phải là lần đầu thay thuốc cho thiếu niên nhưng hắn vẫn không khỏi nhìn nhiều thêm một chút. Mặc dù khuôn mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh nhưng nội tâm hắn hiện tại rất hỗn loạn, nhịp tim cũng vì được thân cận với đối phương mà đập gia tốc.
Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng từng chút một gỡ bỏ lớp băng vải cũ, đem thuốc mới cẩn thận đắp lên cho đối phương. Ngón tay hắn thô ráp thon dài, chạy dọc từ xương quai xanh đến vùng bụng của cậu. Tuy hiện tại Lâm Hàm không thể cử động nhưng xúc cảm tê dại từ đầu ngón tay hắn ma sát qua không khỏi khiến cậu run rẫy.
Đồng dạng, xúc cảm trơn nhẵn mịn màng lại mát lạnh từ làn da thiếu niên truyền đến khiến Tiêu Chính Vũ lưu luyến không thôi. Hắn cố ý vô tình thả chậm tốc độ băng bó, kèm theo đó là một số động tác dư thừa âm thầm chiếm tiện nghi của cậu.
Nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, những cử chỉ quen thuộc, hình ảnh của Triệu Mặc và Tiêu Chính Vũ dần đan xen vào nhau khiến đầu Lâm Hàm có chút quay cuồng.
Rốt cục là làm sao vậy, cậu sao có thể thấy hắn và Triệu Mặc giống nhau được chứ, tuy gương mặt rất giống nhưng suy cho cùng hai bọn họ là hai cá thể độc lập hoàn toàn tách biệt nhau, một người ở cổ đại một người ở tương lai, không có khả năng trung hoà.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Hàm nhìn kĩ dung mạo Tiêu Chính Vũ một lần cuối, gương mặt kia đang dần dần phai nhạt, khung cảnh xung quanh đã sớm biến mất. Đến khi thân ảnh hắn tiêu tán, Lâm Hàm mới hồi hồn, từ trong mộng cảnh tỉnh dậy.
Đồng dạng với cậu, năm người khác cũng đã cùng lúc tỉnh lại, cho dù biết chỉ là ảo mộng nhưng tâm trạng vẫn trùng xuống không ít. Chính vì thế mà ai cũng nặng trĩu tâm trạng, trông tiều tụy đi không ít.
Lâm Hàm nhìn xem đồng hồ, hiện tại chỉ mới hơn hai giờ sáng, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ mới lâm vào ảo giác bốn giờ đồng hồ. Nhưng dù vậy, cảm giác giống như đã trôi qua nửa đời người, thật làm người ta cảm thấy hoang mang.
Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, Lâm Hàm không khỏi thở dài một hơi. Trải qua một hồi ác mộng, mọi người hầu như đều không có tâm trạng để ngủ tiếp nữa. Cứ như thế chui vào lều, yên lặng mà trằn trọc cho đến khi trời sáng.
Một đêm không ngủ, sáng sớm thức dậy cảm giác mệt mỏi uể oải liền ùa tới. Nhìn hai mắt gấu trúc của cả đội, Lâm Hàm cũng đoán được bản thân cũng không khá hơn họ là bao.
Với loại tình trạng này mà tiếp tục thâm nhập vào trong rừng sâu, nói không ngoa chính là tự đi nộp mạng. Vì thế mà cả đội quyết định nghỉ ngơi một ngày, ở xung quanh săn bắt một ít thịt thú rừng để lót dạ, hái thêm một ít hoa quả.
Đi ngang qua thực vật dây leo đen có hoa màu vàng đã sớm mất đi sức sống mà héo rũ. Lâm Hàm ngửi ngửi hai cái, ánh mắt lập tức trầm xuống. Thì ra thủ phạm chính là loại thực vật trông đến vô hại này làm bọn họ không thể ngủ ngon.
Quả nhiên đi vào rừng càng sâu, nguy hiểm sẽ càng lớn, ngay cả một loại cây nhỏ bé thế này cũng tạo nên ảnh hưởng to lớn như vậy. Cũng không biết tiếp theo bọn họ còn phải đối mặt với chuyện gì nữa đây, Lâm Hàm hiện tại đã có chút lo lắng bồn chồn.
Biến bất an thành động lực, Lâm Hàm rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đem dao găm ra tàn phá hết đám cây phiền toái này, ngay cả một cây cũng không sót lại, diệt cỏ đến tận gốc.
…
Sau một ngày nghỉ ngơi, cơ thể bọn họ đều đã tràn đầy nhựa sống, hăng hái bừng bừng mà tiếp tục lên đường, vứt bỏ hết mọi phiền não ở phía sau.
Một đường liền đi thẳng, chính thức đặt chân vào trung tâm rừng rậm. Không khí ẩm thấp, bầu trời bị cổ thụ vào dây leo che khuất, trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối tăm lạnh lẽo. Ánh nắng không thể xuyên qua, khu rừng nhanh chóng liền biến thành tử địa khiến lòng người sợ hãi.
Sáu người đi nép sát vào nhau, bước chân vững vàng, từng bước lại từng bước cẩn trọng đi về trước. Ngũ cảm Lâm Hàm đạt tới cảnh giới cao nhất, đem mọi động tĩnh xung quanh đều thu vào.
Nhưng mà chờ đợi phía trước cũng không có cuộc chiến khốc liệt nào, trước mắt chỉ đơn thuần là một khu rừng nhiệt đới âm u ẩm ướt mà thôi. Lâm Hàm vẫn cảm thấy rất kì lạ, không tin tưởng mọi chuyện lại diễn ra êm đẹp như vậy. Bên trong này nhất định có vấn đề, chỉ là còn phải đợi nó xuất hiện mới có thể biết chính xác là thứ gì mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.