Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 241: Nát vụn
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
"Mọi người lui về sau một chút!". Lâm Hàm ra hiệu cho bọn người Lăng
Xuyên Triệu Mặc, hai người họ dĩ nhiên là tin theo lời cậu không chút
nghi ngờ. Những người theo sau trong đội ngũ cũng là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cậu.
Mắt thấy mọi người đều đã lùi lại, Lâm Hàm lúc này mới vươn tay, tụ ra dị năng hệ kim. Một chưởng vừa đập xuống, trực tiếp khiến cánh cửa làm bằng thép nguyên chất kia biến thành bột mịn.
Khói bụi bay mù mịt, Lâm Hàm có chút bất ngờ nhìn nhìn lòng bàn tay chính mình. Một chưởng vừa rồi, cậu dùng còn không tới nửa phần thực lực, đáng lẽ ra chỉ đem cánh cửa kia đục thủng một lỗ. Nhưng mà thực không ngờ tới, hiện tại liền trực tiếp hóa nó thành bột mịn.
Nên nói, thực lực của cậu tăng tiến vượt bậc, hay là nói, thân thể cậu từ khi biến thành Cửu vĩ yêu hồ liền nảy sinh bất thường?!.
Không đợi Lâm Hàm nghĩ nhiều, sau khi cát bụi tản đi, liền để lộ cả một căn hầm to lớn. Hơn nữa đúng như lời cậu đã nói, bên dưới còn có không dưới ngàn người.
Chỉ là, Triệu Mặc, Lăng Xuyên cùng đám người theo sau đồng loạt không thể hiểu nổi. Vì cái gì bên dưới còn đông người như vậy, khi hay tin có quân cứu viện đến, vì cớ gì lại không chịu lên tiếng hay mở cửa hầm?!.
Lâm Hàm cũng không có tốn thời gian như mấy người bọn họ, trực tiếp phi thân nhảy xuống hầm. Cho dù là vì lí do gì, chẳng phải xuống dưới điều tra liền sẽ rõ hay sao?!.
Cứ như thế, trước ánh mắt lạnh tanh của đám tội phạm cùng ánh mắt kinh hoảng xen lẫn mừng như điên của đám thường dân. Lâm Hàm cứ như thế mà tiếp đất.
Bọn tội phạm cũng không cách nào ngờ được, cửa thép dày nặng kiên cố như vậy, thế nhưng hiện tại lại bị người đập cho nát vụn. Này rốt cục chính là cỡ nào cường đại?!!.
Trong lúc đợi cát bụi tản đi, đám tội phạm kia đã nhanh chóng dàn xếp xong hết thảy. Lúc này thấy người tới chỉ là một thiếu niên trắng trắng mềm mềm không chịu nổi một kích, quả thực không khỏi khinh thường khịt mũi.
Chỉ là, nhìn lên trên thấy hai Alpha trội đang chuẩn bị nhảy xuống kia, bọn chúng liền tự động nghĩ rằng, cửa bị đánh thủng chính là do hai người họ hợp lực làm ra. Hoàn toàn không suy xét đến khả năng, người đã ra tay chính là Lâm Hàm.
Còn tên cầm đầu vốn dĩ chính là tên sở khanh háo sắc chính hiệu, vừa nhìn thấy mỹ nhân liền nhịn không nổi nuốt nuốt nước bọt.
Ánh mắt gã còn không ngừng liếc tới liếc lui đạh giá trên dưới của Lâm Hàm. Ánh mắt kia dường như muốn bốc hỏa, quả thực chỉ muốn đem lớp quần áo bao phủ lấy hai khỏa thịt nộn nộn căng tròn ở m.ô.n.g cậu đốt trụi. Để gã được tận mắt chứng kiến cảnh quả đào căng mọng kia nảy ra ngoài, hoàn toàn bại lộ.
Lâm Hàm cũng không phải kẻ ngốc, huống hồ ánh mắt tên kia còn lộ liễu như vậy, quả thực không chút nào thu liễm nổi ham muốn bẩn thiểu d.â.m d.ụ.c.
Ánh mắt cậu dần lạnh xuống, cho gã cầm đầu kia một ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.
Chỉ là, một ánh mắt kia, chẳng những không khiến gã thu lại ánh mắt tham lam nóng bỏng. Trái lại, càng khiến nước bọt hắn nhỏ dài ba thước.
Vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, lại còn là mỹ nhân hạng nhất. Này đúng chuẩn chính là gu của hắn, rất có tính chinh phục.
Thử tưởng tượng, khi cậu ta trúc đi vẻ kiêu ngạo lãnh đạm kia, thay vào đó là gương mặt đẫm mùi sắc t.ì.n.h, nằm ở dưới thân hắn, cầu đại c.ô.n t.h.ị.t của hắn chơi mình. Nghĩ tới cậu ta sẽ ở dưới thân mình d.ạ.n.g chân, phóng đãng r.ê.n r.ỉ, thừa nhận từng cú n.h.ấ.p thật mạnh của gã.
Càng nghĩ, gã càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt càng không chút kiên dè mà đánh giá trên người Lâm Hàm. P.h.â.n t.h.â.n bên dưới cũng vì thế mà chịu không nổi ngóc đầu dậy, càng lúc càng có xu thế c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g, nhanh chóng đem đũng quần hắn đội lên một cái lều nhỏ.
Triệu Mặc và Lăng Xuyên lúc này cũng đã xuống tới, vừa hay nhìn được ánh mắt thèm khát của gã kia đối với Hàm Hàm nhà mình, liền có xúc động muốn xông lên đánh người.
Dám đánh chủ ý lên người bảo bối tâm can của bọn hắn, quả thực là chán sống rồi. Cũng không biết tự lượng sức, xem xem bản thân là cái đức hạnh gì.
"Tại sao ở đây nhiều người như vậy, vì cái gì lại một mực im lặng? Nếu hôm nay chúng tôi rời đi, vậy thì hậu quả, tất cả mọi người đều đã tưởng tượng được đi?!". Lâm Hàm đứng thẳng người, nhìn hết một lượt tất cả mọi người đều đang co đầu rụt cổ kia. Giọng nói không khỏi lạnh thêm mấy phần.
"Có lẽ có hiểu lầm gì ở đây rồi! Chúng tôi chỉ mơ hồ nghe được loáng thoáng tiếng loa phát thanh, có lẽ vì ở dưới mặt đất, cửa hầm lại rất dày, cho nên mọi người không nghe rõ là chuyện thường tình.
Hơn nữa, cửa hầm khóa rất chặt, cần phải tốn thêm chút thời gian mới có thể mở ra. Với cả, mọi người ở đây đều rất lo lắng sợ hãi, cũng sợ lỡ có ai đó ở bên ngoài mạo danh quân cứu viện để đến đây cướp bóc, chúng tôi cũng chịu không nổi thiệt hại. Cho nên vì vậy mới trễ nảy, mong mọi người thông cảm một chút!".
Gã cầm đầu miệng lưỡi trơn tru, lưu loát bịa ra một cái lí do tưởng chừng như vô lí nhưng lại rất thuyết phục. Trên môi gã cười đến muốn toét cả quai hàm, gương mặt cùng ánh mắt đều toát lên vẻ d.â.m tà làm người ta ghê tởm.
"Bọn hắn vì cái gì lại bị trói ở đó?!". Lâm Hàm nhìn thấy Vũ Chiêu cùng Lý Vân bị trói lẫn trong đám người liền nghi hoặc chỉ tay về phía đấy.
Nếu là người không quen biết họ, nhìn lướt qua liền rất dễ bỏ sót. Nhưng mà hoàn toàn không tránh thoát khỏi tần mắt của Lâm Hàm, hơn nữa hai người kia còn từng sớm chiều gắn bó với cậu hơn hai tháng liền trong đợt huấn luyện lần đó.
Mắt thấy mọi người đều đã lùi lại, Lâm Hàm lúc này mới vươn tay, tụ ra dị năng hệ kim. Một chưởng vừa đập xuống, trực tiếp khiến cánh cửa làm bằng thép nguyên chất kia biến thành bột mịn.
Khói bụi bay mù mịt, Lâm Hàm có chút bất ngờ nhìn nhìn lòng bàn tay chính mình. Một chưởng vừa rồi, cậu dùng còn không tới nửa phần thực lực, đáng lẽ ra chỉ đem cánh cửa kia đục thủng một lỗ. Nhưng mà thực không ngờ tới, hiện tại liền trực tiếp hóa nó thành bột mịn.
Nên nói, thực lực của cậu tăng tiến vượt bậc, hay là nói, thân thể cậu từ khi biến thành Cửu vĩ yêu hồ liền nảy sinh bất thường?!.
Không đợi Lâm Hàm nghĩ nhiều, sau khi cát bụi tản đi, liền để lộ cả một căn hầm to lớn. Hơn nữa đúng như lời cậu đã nói, bên dưới còn có không dưới ngàn người.
Chỉ là, Triệu Mặc, Lăng Xuyên cùng đám người theo sau đồng loạt không thể hiểu nổi. Vì cái gì bên dưới còn đông người như vậy, khi hay tin có quân cứu viện đến, vì cớ gì lại không chịu lên tiếng hay mở cửa hầm?!.
Lâm Hàm cũng không có tốn thời gian như mấy người bọn họ, trực tiếp phi thân nhảy xuống hầm. Cho dù là vì lí do gì, chẳng phải xuống dưới điều tra liền sẽ rõ hay sao?!.
Cứ như thế, trước ánh mắt lạnh tanh của đám tội phạm cùng ánh mắt kinh hoảng xen lẫn mừng như điên của đám thường dân. Lâm Hàm cứ như thế mà tiếp đất.
Bọn tội phạm cũng không cách nào ngờ được, cửa thép dày nặng kiên cố như vậy, thế nhưng hiện tại lại bị người đập cho nát vụn. Này rốt cục chính là cỡ nào cường đại?!!.
Trong lúc đợi cát bụi tản đi, đám tội phạm kia đã nhanh chóng dàn xếp xong hết thảy. Lúc này thấy người tới chỉ là một thiếu niên trắng trắng mềm mềm không chịu nổi một kích, quả thực không khỏi khinh thường khịt mũi.
Chỉ là, nhìn lên trên thấy hai Alpha trội đang chuẩn bị nhảy xuống kia, bọn chúng liền tự động nghĩ rằng, cửa bị đánh thủng chính là do hai người họ hợp lực làm ra. Hoàn toàn không suy xét đến khả năng, người đã ra tay chính là Lâm Hàm.
Còn tên cầm đầu vốn dĩ chính là tên sở khanh háo sắc chính hiệu, vừa nhìn thấy mỹ nhân liền nhịn không nổi nuốt nuốt nước bọt.
Ánh mắt gã còn không ngừng liếc tới liếc lui đạh giá trên dưới của Lâm Hàm. Ánh mắt kia dường như muốn bốc hỏa, quả thực chỉ muốn đem lớp quần áo bao phủ lấy hai khỏa thịt nộn nộn căng tròn ở m.ô.n.g cậu đốt trụi. Để gã được tận mắt chứng kiến cảnh quả đào căng mọng kia nảy ra ngoài, hoàn toàn bại lộ.
Lâm Hàm cũng không phải kẻ ngốc, huống hồ ánh mắt tên kia còn lộ liễu như vậy, quả thực không chút nào thu liễm nổi ham muốn bẩn thiểu d.â.m d.ụ.c.
Ánh mắt cậu dần lạnh xuống, cho gã cầm đầu kia một ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.
Chỉ là, một ánh mắt kia, chẳng những không khiến gã thu lại ánh mắt tham lam nóng bỏng. Trái lại, càng khiến nước bọt hắn nhỏ dài ba thước.
Vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, lại còn là mỹ nhân hạng nhất. Này đúng chuẩn chính là gu của hắn, rất có tính chinh phục.
Thử tưởng tượng, khi cậu ta trúc đi vẻ kiêu ngạo lãnh đạm kia, thay vào đó là gương mặt đẫm mùi sắc t.ì.n.h, nằm ở dưới thân hắn, cầu đại c.ô.n t.h.ị.t của hắn chơi mình. Nghĩ tới cậu ta sẽ ở dưới thân mình d.ạ.n.g chân, phóng đãng r.ê.n r.ỉ, thừa nhận từng cú n.h.ấ.p thật mạnh của gã.
Càng nghĩ, gã càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt càng không chút kiên dè mà đánh giá trên người Lâm Hàm. P.h.â.n t.h.â.n bên dưới cũng vì thế mà chịu không nổi ngóc đầu dậy, càng lúc càng có xu thế c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g, nhanh chóng đem đũng quần hắn đội lên một cái lều nhỏ.
Triệu Mặc và Lăng Xuyên lúc này cũng đã xuống tới, vừa hay nhìn được ánh mắt thèm khát của gã kia đối với Hàm Hàm nhà mình, liền có xúc động muốn xông lên đánh người.
Dám đánh chủ ý lên người bảo bối tâm can của bọn hắn, quả thực là chán sống rồi. Cũng không biết tự lượng sức, xem xem bản thân là cái đức hạnh gì.
"Tại sao ở đây nhiều người như vậy, vì cái gì lại một mực im lặng? Nếu hôm nay chúng tôi rời đi, vậy thì hậu quả, tất cả mọi người đều đã tưởng tượng được đi?!". Lâm Hàm đứng thẳng người, nhìn hết một lượt tất cả mọi người đều đang co đầu rụt cổ kia. Giọng nói không khỏi lạnh thêm mấy phần.
"Có lẽ có hiểu lầm gì ở đây rồi! Chúng tôi chỉ mơ hồ nghe được loáng thoáng tiếng loa phát thanh, có lẽ vì ở dưới mặt đất, cửa hầm lại rất dày, cho nên mọi người không nghe rõ là chuyện thường tình.
Hơn nữa, cửa hầm khóa rất chặt, cần phải tốn thêm chút thời gian mới có thể mở ra. Với cả, mọi người ở đây đều rất lo lắng sợ hãi, cũng sợ lỡ có ai đó ở bên ngoài mạo danh quân cứu viện để đến đây cướp bóc, chúng tôi cũng chịu không nổi thiệt hại. Cho nên vì vậy mới trễ nảy, mong mọi người thông cảm một chút!".
Gã cầm đầu miệng lưỡi trơn tru, lưu loát bịa ra một cái lí do tưởng chừng như vô lí nhưng lại rất thuyết phục. Trên môi gã cười đến muốn toét cả quai hàm, gương mặt cùng ánh mắt đều toát lên vẻ d.â.m tà làm người ta ghê tởm.
"Bọn hắn vì cái gì lại bị trói ở đó?!". Lâm Hàm nhìn thấy Vũ Chiêu cùng Lý Vân bị trói lẫn trong đám người liền nghi hoặc chỉ tay về phía đấy.
Nếu là người không quen biết họ, nhìn lướt qua liền rất dễ bỏ sót. Nhưng mà hoàn toàn không tránh thoát khỏi tần mắt của Lâm Hàm, hơn nữa hai người kia còn từng sớm chiều gắn bó với cậu hơn hai tháng liền trong đợt huấn luyện lần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.