Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 134: Nấu ăn
Lê Ngọc Diệp
07/10/2021
Trưa hôm sau.
Lâm Hàm mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân thế mà không mảnh vải nằm đè trên người Mục Diệc Thần.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, cậu không khỏi vừa tức vừa sợ. Lâm Hàm cố gắng nhẹ tay nhẹ chân bò xuống khỏi người hắn, chỉ là, cậu còn chưa kịp động, hắn đã động trước.
Một tay ôm chặt lấy vòng eo cậu, đè ép cơ thể cậu lên cơ thể hắn. Tay còn lại vừa vỗ vừa xoa nắn lấy hai cánh m.ô.n.g nộn thịt của cậu.
“Ngủ thêm chút nữa đi!”. Mục Diệc Thần ở bên tai cậu nhỏ giọng nói, thanh âm trầm khàn, nghe ra vẫn còn ngáy ngủ, nhưng chính cái chất giọng ấy lại gợi lên một âm thanh đầy tính quyến rũ dụ hoặc.
Lâm Hàm che một bên tai đã đỏ bừng của mình lại xoa xoa, không khỏi rùng mình một cái. Cậu thử động thân mình, ý đồ muốn thoát ra.
Chỉ là, tay hắn cứ như gọng kìm, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ siết chặt lấy cậu, hoàn toàn không có cách nào thoát ra được.
Còn có, theo sự dịch chuyển nhẹ nhàng của mình, Lâm Hàm thậm chí còn cảm nhận được ‘người anh em’ phía dưới của hắn đang có xu thế dựng đứng lên ‘chào cờ’.
Lâm Hàm hoảng quá nên từ bỏ ý định, đành phải ngoan ngoãn mà nằm trong vòng tay hắn. Ban đầu còn tưởng sẽ gượng gạo lắm, nhưng bị bao phủ bởi vòng tay ấm áp cùng hơi thở quen thuộc kia, cậu lại thật sự ngủ quên lúc nào không hay.
…
Đêm qua quả thực quá kịch liệt, cho nên tiêu hao hết không ít thể lực. Chính vì vậy mà lần nữa Mục Diệc Thần tỉnh dậy, trời bên ngoài đã ngã ánh chiều tà.
Lâm Hàm lúc này vẫn còn vùi đầu vào lòng hắn ngủ đến ngon lành. Mục Diệc Thần nhìn gương mặt ngủ say đến thực đáng yêu kia, hắn cúi đầu, mổ nhẹ lên môi cậu một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Hắn một tay đỡ lấy đầu, tay còn lại giữ lấy eo, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân chậm rì rì ngồi dậy, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Sau khi hắn trở ra, trên người đã sạch sẽ tươm tất thơm tho. Lúc này, Mục Diệc Thần mới nhớ ra là bọn họ từ sáng đến giờ vẫn chưa có cái gì bỏ bụng.
Sợ cậu tỉnh dậy sẽ đói, vì vậy hắn quyết định tự xắn tay áo xuống bếp làm một bữa cơm.
Mục Diệc Thần đeo tạp dề lên người, bật mở tủ lạnh nhìn qua một lượt. Bên trong chỉ có trái cây, một ít thịt đông lạnh, trứng và rau củ đơn giản.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn nguyên liệu, rốt cục chọn nấu món canh thịt hầm. Đầu tiên là đem thịt xương, khoai tây và cà rốt đi rửa sạch.
Sau đó ướp thêm một ít gia vị vào phần xương thịt. Tiếp đó, bắt lên một nồi nước lạnh, bỏ xương thịt vừa ướp xong và khoai tây, cà rốt vào nồi.
Chờ cho nước sôi lên thì vớt phần bọt nổi trên mặt nước ra. Đậy kín nắp, đun lửa nhỏ đến khi thịt mềm là được.
Loay hoay một lúc, rốt cục cũng hoàn thành được món canh hầm thơm nức mũi. Công đoạn cuối cùng, rải thêm chút tiêu và hành thì một bát canh nóng hổi, vừa thơm ngon lại đầy đủ dinh dưỡng đã ra lò.
Mục Diệc Thần dọn cơm ra bàn, Lâm Hàm lúc này cũng đã bị mùi thức ăn gọi tỉnh.
Hắn nhìn cậu còn ngồi ngơ ngác trên giường, đầu tóc rối bù, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hai mắt mông lung còn nhập nhèm buồn ngủ liền không khỏi muốn bật cười thành tiếng. Chỉ là, vì để duy trì hình tượng, hắn rốt cục nhịn lại.
“Rửa mặt đi rồi ra đây ăn cơm!”. Mục Diệc Thần che miệng ‘khụ’ một tiếng, hòng giấu đi nụ cười vừa mới nhếch lên của mình. Hắn vừa dọn cơm vừa làm như không để ý nhỏ giọng buông ra một câu.
Lâm Hàm lúc này thực sự rất đói, ngửi mùi đồ ăn vào càng khiến bụng cậu đánh trống liên hồi. Cậu ngoan ngoãn bước xuống giường, chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lượt. Xong xuôi liền chạy vèo trở ra.
“Là anh nấu sao?!”. Lâm Hàm nhìn tô canh bốc khói nghi ngút liền bật thốt hỏi ra câu này.
Nếu là đồ mua ở ngoài, chắc chắn không thể còn nóng đến trình độ này được. Chưa kể, một khi Mục Diệc Thần ra ngoài mua đồ ăn, nhất định sẽ mua đủ loại đủ món.
Mục Diệc Thần có chút không ngờ tới cậu sẽ hỏi như vậy, vành tai hắn nhanh chóng đỏ lên, chỉ là vì xấu hổ nên vẫn cứng miệng không chịu lên tiếng thừa nhận.
Thấy hắn không đáp lời, Lâm Hàm cũng không có truy hỏi đến cùng, cậu chỉ là không ngờ đến, người như hắn còn biết nấu ăn nên mới hỏi vậy thôi.
Lâm Hàm bắt đầu động đũa, nếm thử một chút nước canh, hai mắt liền lập tức sáng ngời. Không biết là do cậu quá đói, hay tay nghề Mục Diệc Thần quá mức cao siêu. Món canh này, chỉ một chữ thôi, tuyệt.
Mục Diệc Thần có chút thấp thỏm nhìn Lâm Hàm, cũng lâu rồi hắn không động đến mấy thứ này, không biết có hợp khẩu vị cậu hay không. Chỉ là, nhìn cậu ăn đến vui vẻ như vậy, chắc là không tồi đi?!.
Nghĩ như vậy, hắn mới an tâm mà ăn cơm. Chỉ là, nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm qua, hắn lại thấy cả người đều không ổn.
Hôm qua, hắn quả thực rất tức giận, chỉ là không ngờ lến, Hormone của hắn lại đột nhiên mất kiểm soát.
Hình tượng mà hắn cố gắng xây dựng, tình cảm mà hắn cố gắng bồi đắp. Nói không chừng đã mất sạch trong đêm qua rồi.
Mục Diệc Thần vừa ăn cơm, hai mắt thì lén lúc quan sát sắc mặt Lâm Hàm, sau đó lại âm thầm thở dài.
Mục Diệc Thần, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!!!.
Lâm Hàm mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân thế mà không mảnh vải nằm đè trên người Mục Diệc Thần.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, cậu không khỏi vừa tức vừa sợ. Lâm Hàm cố gắng nhẹ tay nhẹ chân bò xuống khỏi người hắn, chỉ là, cậu còn chưa kịp động, hắn đã động trước.
Một tay ôm chặt lấy vòng eo cậu, đè ép cơ thể cậu lên cơ thể hắn. Tay còn lại vừa vỗ vừa xoa nắn lấy hai cánh m.ô.n.g nộn thịt của cậu.
“Ngủ thêm chút nữa đi!”. Mục Diệc Thần ở bên tai cậu nhỏ giọng nói, thanh âm trầm khàn, nghe ra vẫn còn ngáy ngủ, nhưng chính cái chất giọng ấy lại gợi lên một âm thanh đầy tính quyến rũ dụ hoặc.
Lâm Hàm che một bên tai đã đỏ bừng của mình lại xoa xoa, không khỏi rùng mình một cái. Cậu thử động thân mình, ý đồ muốn thoát ra.
Chỉ là, tay hắn cứ như gọng kìm, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ siết chặt lấy cậu, hoàn toàn không có cách nào thoát ra được.
Còn có, theo sự dịch chuyển nhẹ nhàng của mình, Lâm Hàm thậm chí còn cảm nhận được ‘người anh em’ phía dưới của hắn đang có xu thế dựng đứng lên ‘chào cờ’.
Lâm Hàm hoảng quá nên từ bỏ ý định, đành phải ngoan ngoãn mà nằm trong vòng tay hắn. Ban đầu còn tưởng sẽ gượng gạo lắm, nhưng bị bao phủ bởi vòng tay ấm áp cùng hơi thở quen thuộc kia, cậu lại thật sự ngủ quên lúc nào không hay.
…
Đêm qua quả thực quá kịch liệt, cho nên tiêu hao hết không ít thể lực. Chính vì vậy mà lần nữa Mục Diệc Thần tỉnh dậy, trời bên ngoài đã ngã ánh chiều tà.
Lâm Hàm lúc này vẫn còn vùi đầu vào lòng hắn ngủ đến ngon lành. Mục Diệc Thần nhìn gương mặt ngủ say đến thực đáng yêu kia, hắn cúi đầu, mổ nhẹ lên môi cậu một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Hắn một tay đỡ lấy đầu, tay còn lại giữ lấy eo, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân chậm rì rì ngồi dậy, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Sau khi hắn trở ra, trên người đã sạch sẽ tươm tất thơm tho. Lúc này, Mục Diệc Thần mới nhớ ra là bọn họ từ sáng đến giờ vẫn chưa có cái gì bỏ bụng.
Sợ cậu tỉnh dậy sẽ đói, vì vậy hắn quyết định tự xắn tay áo xuống bếp làm một bữa cơm.
Mục Diệc Thần đeo tạp dề lên người, bật mở tủ lạnh nhìn qua một lượt. Bên trong chỉ có trái cây, một ít thịt đông lạnh, trứng và rau củ đơn giản.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn nguyên liệu, rốt cục chọn nấu món canh thịt hầm. Đầu tiên là đem thịt xương, khoai tây và cà rốt đi rửa sạch.
Sau đó ướp thêm một ít gia vị vào phần xương thịt. Tiếp đó, bắt lên một nồi nước lạnh, bỏ xương thịt vừa ướp xong và khoai tây, cà rốt vào nồi.
Chờ cho nước sôi lên thì vớt phần bọt nổi trên mặt nước ra. Đậy kín nắp, đun lửa nhỏ đến khi thịt mềm là được.
Loay hoay một lúc, rốt cục cũng hoàn thành được món canh hầm thơm nức mũi. Công đoạn cuối cùng, rải thêm chút tiêu và hành thì một bát canh nóng hổi, vừa thơm ngon lại đầy đủ dinh dưỡng đã ra lò.
Mục Diệc Thần dọn cơm ra bàn, Lâm Hàm lúc này cũng đã bị mùi thức ăn gọi tỉnh.
Hắn nhìn cậu còn ngồi ngơ ngác trên giường, đầu tóc rối bù, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Hai mắt mông lung còn nhập nhèm buồn ngủ liền không khỏi muốn bật cười thành tiếng. Chỉ là, vì để duy trì hình tượng, hắn rốt cục nhịn lại.
“Rửa mặt đi rồi ra đây ăn cơm!”. Mục Diệc Thần che miệng ‘khụ’ một tiếng, hòng giấu đi nụ cười vừa mới nhếch lên của mình. Hắn vừa dọn cơm vừa làm như không để ý nhỏ giọng buông ra một câu.
Lâm Hàm lúc này thực sự rất đói, ngửi mùi đồ ăn vào càng khiến bụng cậu đánh trống liên hồi. Cậu ngoan ngoãn bước xuống giường, chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lượt. Xong xuôi liền chạy vèo trở ra.
“Là anh nấu sao?!”. Lâm Hàm nhìn tô canh bốc khói nghi ngút liền bật thốt hỏi ra câu này.
Nếu là đồ mua ở ngoài, chắc chắn không thể còn nóng đến trình độ này được. Chưa kể, một khi Mục Diệc Thần ra ngoài mua đồ ăn, nhất định sẽ mua đủ loại đủ món.
Mục Diệc Thần có chút không ngờ tới cậu sẽ hỏi như vậy, vành tai hắn nhanh chóng đỏ lên, chỉ là vì xấu hổ nên vẫn cứng miệng không chịu lên tiếng thừa nhận.
Thấy hắn không đáp lời, Lâm Hàm cũng không có truy hỏi đến cùng, cậu chỉ là không ngờ đến, người như hắn còn biết nấu ăn nên mới hỏi vậy thôi.
Lâm Hàm bắt đầu động đũa, nếm thử một chút nước canh, hai mắt liền lập tức sáng ngời. Không biết là do cậu quá đói, hay tay nghề Mục Diệc Thần quá mức cao siêu. Món canh này, chỉ một chữ thôi, tuyệt.
Mục Diệc Thần có chút thấp thỏm nhìn Lâm Hàm, cũng lâu rồi hắn không động đến mấy thứ này, không biết có hợp khẩu vị cậu hay không. Chỉ là, nhìn cậu ăn đến vui vẻ như vậy, chắc là không tồi đi?!.
Nghĩ như vậy, hắn mới an tâm mà ăn cơm. Chỉ là, nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm qua, hắn lại thấy cả người đều không ổn.
Hôm qua, hắn quả thực rất tức giận, chỉ là không ngờ lến, Hormone của hắn lại đột nhiên mất kiểm soát.
Hình tượng mà hắn cố gắng xây dựng, tình cảm mà hắn cố gắng bồi đắp. Nói không chừng đã mất sạch trong đêm qua rồi.
Mục Diệc Thần vừa ăn cơm, hai mắt thì lén lúc quan sát sắc mặt Lâm Hàm, sau đó lại âm thầm thở dài.
Mục Diệc Thần, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!!!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.