Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 125: Phòng trọng lực
Lê Ngọc Diệp
07/10/2021
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra như thường lệ.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Bọn họ không còn huấn luyện ở ngoài sân nữa, mà là huấn luyện ở phòng trọng lực.
Lâm Hàm đứng ở bên ngoài cùng đại đa số các Omega, căn phòng kia được làm bằng một lớp kính cường lực trong suốt. Bên trong có một loại máy điều chỉnh áp suất, khiến nó trở thành môi trường chân không.
Lúc này, ở ngoài cửa bỗng vang lên một trận náo nhiệt, các Omega người nào người nấy đều hét ầm lên, có người e thẹn hơn chút thì đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng chung quy, ánh mắt vẫn luôn hướng về một phía.
Lâm Hàm cũng liếc mắt nhìn theo, quả nhiên thấy được một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Mục Diệc Thần một thân quân phục chỉnh tề, gương mặt góc cạnh yêu nghiệt. Tóc mái lòa xòa rũ xuống vài sợi ở trước trán. Đôi chân dài hữu lực, mỗi một bước đi đều toát lên khí chất cao quý.
Mặc dù sớm tối ở chung, Lâm Hàm cũng đã quá quen thuộc với tướng mạo cùng khí chất này của Mục Diệc Thần.
Tuy nhiên, cho dù đứng ở giữa đám đông, hắn vẫn luôn là điểm sáng chói mắt nhất, chỉ cần liếc mắt liền đã có thể nhận ra.
Ngay cả cậu còn không chống đỡ được với loại mị lực này thì huống hồ gì một đám Omega kia.
Tịch Thuần nhìn Mục Diệc Thần mấy lần, nội tâm có chút lung lay. Nhưng suy đi nghĩ lại, Triệu Mặc vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nam nhân này vừa nhìn qua đã biết thuộc dạng lạnh lùng nguy hiểm, không nên chọc tới thì hơn.
Còn Triệu Mặc thì khác, anh ấy thuộc dạng người ấm áp dịu dàng. So với Triệu Mặc, người này chẳng khác nào một tảng băng di động.
Tịch Thuần âm thầm cân đo đong đếm trong lòng xong liền dời đi ánh mắt. Chỉ là, Hứa Thiên bên cạnh lại không ngừng gào lên như bị động kinh, còn kéo lấy tay cậu ta đến phát đau.
Tịch Thuần âm thầm nhíu mày, tránh thoát móng vuốt vừa định bấu vào mình của Hứa Thiên. Chân cũng lặng lẽ xê dịch sang một bên.
"Ôi trời, nam thần, thật sự là nam thần rồi. Trời ơi, không ngờ tớ còn có cái diễm phúc này, được tận mắt nhìn thấy anh ấy.
Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, tớ muốn sinh bảo bảo cho anh ấy. Ôi…gương mặt kia khí chất kia, thật là cuốn hút quá đi mất.
Được gặp mặt anh ấy, đời này xem như không uổng phí rồi!". Hứa Thiên giống như fan cuồng nhìn thấy idol mà không ngừng nhảy nhót.
Mũi chân nhón lên đến sắp hỏng, hai tay bụm chặt lấy mặt mà không ngừng điên cuồng hò hét.
Tịch Thuần cảm thấy Hứa Thiên này chẳng những ngu ngốc, mà não còn có vẫn đề rất nghiêm trọng. Nhiều khi đi chung với cậu ta, cậu ta còn làm ra mấy hành động ngu xuẩn thế này khiến cậu cảm thấy thực mất mặt.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tịch Thuần vẫn cười cười với Hứa Thiên, tỏ vẻ đồng tình với lời nói của cậu ta.
“Trật tự. Kể từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách đảm nhận huấn luyện lớp này. Cho nên, hy vọng mọi người chấp hành tốt những yêu cầu mà tôi đưa ra!”.
Mục Diệc Thần đứng ở chỗ phòng trọng lực, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng uy lực đủ để mọi người ở đây khiếp sợ mà im lặng.
Mới nãy, bọn họ còn rất phấn khích khi được diện kiến tận mắt phong thái của Thượng tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Tinh hệ.
Nhưng, khi nghe đến hắn sẽ thay huấn luyện viên cũ huấn luyện cho mình, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Tuy chưa từng thật sự tiếp xúc qua, nhưng uy danh của hắn cũng không phải là nói chơi. Sát phạt quyết đoán trên chiến trường, đồng thời cũng rất nghiêm khắc trong huấn luyện.
Những người dưới trướng hắn, đều phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt mà hắn đưa ra. Những loại ‘huấn luyện’ kia, chỉ mới nghe thôi đã thấy nổi da gà.
Cho nên, vì cái gì hắn lại đặc biệt chọn lớp này mà huấn luyện chứ? Tại sao không đến khu của Alpha mà huấn luyện họ đi? Sao lại nhắm vào cái lớp hầu như chỉ toàn Omega thế này làm gì cơ chứ?!.
Cả lớp đều đồng loạt oán thầm, tuy nhiên, đối mặt với một Mục Diệc Thần như vậy, lại chẳng ai dám biểu tình cái gì.
"Được rồi, hôm nay, chúng ta sẽ làm quen với phòng trọng lực. Một khi bước vào trong, cơ thể sẽ giống như bước ra ngoài không gian, trở nên lơ lững.
Nhưng đồng thời, áp suất bên trong cũng tăng giảm không theo một mức độ nào cả.
Quy tắc để thông qua huấn luyện hôm nay, chính là đứng vững trong môi trường không trọng lực và giải quyết được một đối thủ".
Mục Diệc Thần sơ lược qua một chút những gì mà họ cần hoàn thành trong hôm nay. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Hàm.
Thấy cậu cũng đang chăm chú lắng nghe, hắn khẽ mỉm cười. Chỉ là, tư thế đứng lúc này bày ra sao cho thực oai phong, hắn còn lén lúc đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ tay áo bị lệch.
Cảm thấy hình tượng của bản thân đã thực hoàn mỹ, hắn lúc mới hài lòng mà đứng thẳng lưng.
Trong khi Mục Diệc Thần còn đang ‘tạo dáng’, một đám Omega bên dưới đã xôn xao lên một trận.
Bắt bọn họ đứng vững trong phòng trọng lực thì còn xem như tạm được, nhưng còn phải giải quyết được một đối thủ là cái gì?.
Đứng vững đã khó khăn rồi, còn bắt bọn họ phải chiến đấu. Ai mà làm được chứ? Chỉ tiêu đề ra có phải quá cao rồi không? Bọn họ chỉ là Omega mà thôi, cũng có phải là Alpha đâu!.
Các Omega không ngừng bất mãn, chỉ là, có lẽ bọn họ đã quên rằng mục đích bản thân có mặt tại đây là để làm gì rồi.
Bọn họ khát khao được vào Quân Bộ, mục đích là để mọi người thay đổi ánh nhìn về Omega. Cho mọi người thấy, Omega cũng là một lực lượng của Tinh Hệ, chứ không phải chỉ là một loại công cụ để duy trì nòi giống.
Bọn họ muốn được tôn trọng, muốn được đối xử bình đẳng. Vậy mà khi đối mặt với khó khăn, bọn họ lại đem thân phận Omega yếu đuối ra làm lá chắn cho sự hèn nhát và lười biếng của mình.
Như vậy, chẳng khác nào tự vả vào mặt chính mình hết!.
Lâm Hàm nghĩ như vậy liền không khỏi lắc đầu thở dài.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Bọn họ không còn huấn luyện ở ngoài sân nữa, mà là huấn luyện ở phòng trọng lực.
Lâm Hàm đứng ở bên ngoài cùng đại đa số các Omega, căn phòng kia được làm bằng một lớp kính cường lực trong suốt. Bên trong có một loại máy điều chỉnh áp suất, khiến nó trở thành môi trường chân không.
Lúc này, ở ngoài cửa bỗng vang lên một trận náo nhiệt, các Omega người nào người nấy đều hét ầm lên, có người e thẹn hơn chút thì đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng chung quy, ánh mắt vẫn luôn hướng về một phía.
Lâm Hàm cũng liếc mắt nhìn theo, quả nhiên thấy được một bóng dáng cực kỳ quen thuộc.
Mục Diệc Thần một thân quân phục chỉnh tề, gương mặt góc cạnh yêu nghiệt. Tóc mái lòa xòa rũ xuống vài sợi ở trước trán. Đôi chân dài hữu lực, mỗi một bước đi đều toát lên khí chất cao quý.
Mặc dù sớm tối ở chung, Lâm Hàm cũng đã quá quen thuộc với tướng mạo cùng khí chất này của Mục Diệc Thần.
Tuy nhiên, cho dù đứng ở giữa đám đông, hắn vẫn luôn là điểm sáng chói mắt nhất, chỉ cần liếc mắt liền đã có thể nhận ra.
Ngay cả cậu còn không chống đỡ được với loại mị lực này thì huống hồ gì một đám Omega kia.
Tịch Thuần nhìn Mục Diệc Thần mấy lần, nội tâm có chút lung lay. Nhưng suy đi nghĩ lại, Triệu Mặc vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nam nhân này vừa nhìn qua đã biết thuộc dạng lạnh lùng nguy hiểm, không nên chọc tới thì hơn.
Còn Triệu Mặc thì khác, anh ấy thuộc dạng người ấm áp dịu dàng. So với Triệu Mặc, người này chẳng khác nào một tảng băng di động.
Tịch Thuần âm thầm cân đo đong đếm trong lòng xong liền dời đi ánh mắt. Chỉ là, Hứa Thiên bên cạnh lại không ngừng gào lên như bị động kinh, còn kéo lấy tay cậu ta đến phát đau.
Tịch Thuần âm thầm nhíu mày, tránh thoát móng vuốt vừa định bấu vào mình của Hứa Thiên. Chân cũng lặng lẽ xê dịch sang một bên.
"Ôi trời, nam thần, thật sự là nam thần rồi. Trời ơi, không ngờ tớ còn có cái diễm phúc này, được tận mắt nhìn thấy anh ấy.
Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, tớ muốn sinh bảo bảo cho anh ấy. Ôi…gương mặt kia khí chất kia, thật là cuốn hút quá đi mất.
Được gặp mặt anh ấy, đời này xem như không uổng phí rồi!". Hứa Thiên giống như fan cuồng nhìn thấy idol mà không ngừng nhảy nhót.
Mũi chân nhón lên đến sắp hỏng, hai tay bụm chặt lấy mặt mà không ngừng điên cuồng hò hét.
Tịch Thuần cảm thấy Hứa Thiên này chẳng những ngu ngốc, mà não còn có vẫn đề rất nghiêm trọng. Nhiều khi đi chung với cậu ta, cậu ta còn làm ra mấy hành động ngu xuẩn thế này khiến cậu cảm thấy thực mất mặt.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tịch Thuần vẫn cười cười với Hứa Thiên, tỏ vẻ đồng tình với lời nói của cậu ta.
“Trật tự. Kể từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách đảm nhận huấn luyện lớp này. Cho nên, hy vọng mọi người chấp hành tốt những yêu cầu mà tôi đưa ra!”.
Mục Diệc Thần đứng ở chỗ phòng trọng lực, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng uy lực đủ để mọi người ở đây khiếp sợ mà im lặng.
Mới nãy, bọn họ còn rất phấn khích khi được diện kiến tận mắt phong thái của Thượng tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Tinh hệ.
Nhưng, khi nghe đến hắn sẽ thay huấn luyện viên cũ huấn luyện cho mình, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Tuy chưa từng thật sự tiếp xúc qua, nhưng uy danh của hắn cũng không phải là nói chơi. Sát phạt quyết đoán trên chiến trường, đồng thời cũng rất nghiêm khắc trong huấn luyện.
Những người dưới trướng hắn, đều phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt mà hắn đưa ra. Những loại ‘huấn luyện’ kia, chỉ mới nghe thôi đã thấy nổi da gà.
Cho nên, vì cái gì hắn lại đặc biệt chọn lớp này mà huấn luyện chứ? Tại sao không đến khu của Alpha mà huấn luyện họ đi? Sao lại nhắm vào cái lớp hầu như chỉ toàn Omega thế này làm gì cơ chứ?!.
Cả lớp đều đồng loạt oán thầm, tuy nhiên, đối mặt với một Mục Diệc Thần như vậy, lại chẳng ai dám biểu tình cái gì.
"Được rồi, hôm nay, chúng ta sẽ làm quen với phòng trọng lực. Một khi bước vào trong, cơ thể sẽ giống như bước ra ngoài không gian, trở nên lơ lững.
Nhưng đồng thời, áp suất bên trong cũng tăng giảm không theo một mức độ nào cả.
Quy tắc để thông qua huấn luyện hôm nay, chính là đứng vững trong môi trường không trọng lực và giải quyết được một đối thủ".
Mục Diệc Thần sơ lược qua một chút những gì mà họ cần hoàn thành trong hôm nay. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Hàm.
Thấy cậu cũng đang chăm chú lắng nghe, hắn khẽ mỉm cười. Chỉ là, tư thế đứng lúc này bày ra sao cho thực oai phong, hắn còn lén lúc đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ tay áo bị lệch.
Cảm thấy hình tượng của bản thân đã thực hoàn mỹ, hắn lúc mới hài lòng mà đứng thẳng lưng.
Trong khi Mục Diệc Thần còn đang ‘tạo dáng’, một đám Omega bên dưới đã xôn xao lên một trận.
Bắt bọn họ đứng vững trong phòng trọng lực thì còn xem như tạm được, nhưng còn phải giải quyết được một đối thủ là cái gì?.
Đứng vững đã khó khăn rồi, còn bắt bọn họ phải chiến đấu. Ai mà làm được chứ? Chỉ tiêu đề ra có phải quá cao rồi không? Bọn họ chỉ là Omega mà thôi, cũng có phải là Alpha đâu!.
Các Omega không ngừng bất mãn, chỉ là, có lẽ bọn họ đã quên rằng mục đích bản thân có mặt tại đây là để làm gì rồi.
Bọn họ khát khao được vào Quân Bộ, mục đích là để mọi người thay đổi ánh nhìn về Omega. Cho mọi người thấy, Omega cũng là một lực lượng của Tinh Hệ, chứ không phải chỉ là một loại công cụ để duy trì nòi giống.
Bọn họ muốn được tôn trọng, muốn được đối xử bình đẳng. Vậy mà khi đối mặt với khó khăn, bọn họ lại đem thân phận Omega yếu đuối ra làm lá chắn cho sự hèn nhát và lười biếng của mình.
Như vậy, chẳng khác nào tự vả vào mặt chính mình hết!.
Lâm Hàm nghĩ như vậy liền không khỏi lắc đầu thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.