Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 184: Ra ngoài
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Trùng tộc là giống loài ưa thích hoạt động về đêm, bởi vì chúng chán
ghét ánh sáng. Cho nên tận dụng điều này, nhóm người Lâm Hàm sáng hôm
sau hành trang đều chỉnh tề, xếp một hàng ngay ngắn chuẩn bị xuất phát.
Đợi khi bên ngoài không còn truyền đến động tĩnh nữa. Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ dẫn đầu đi ở phía trước, hai mươi người còn lại theo sát ở phía sau.
Cánh cửa hầm vốn luôn khép chặt, được người của quân đội hợp lực kéo ra. Ở đây không thể không có người trông coi chưởng khống cục diện, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn còn biết đường mà ứng phó.
Chính vì vậy mà mấy người của quân đội dù muốn nhưng cũng chẳng thể đi theo giúp một tay. Bọn họ đã được thông qua khóa huấn luyện chuyên biệt, cho nên tinh thần quân nhân hết lòng vì dân luôn khắc ghi ở trong lòng. Cho dù có mạo hiểm tính mạng, bọn họ cũng muốn thử một lần.
Mấy người bọn họ đêm trước ngày khởi hành còn trịnh trọng đến xin Mục Diệc Thần để được theo hỗ trợ một tay. Lâm Hàm cùng Mục Diệc Thần rất thưởng thức tinh thần cùng nhân phẩm của những người này. Thế nhưng vẫn cự tuyệt.
Không có người quản lí căn cứ, nơi này sẽ chẳng khác nào một mớ hỗn loạn. Cho nên bọn họ phải ở lại trông giữ.
Vì phòng ngờ tình huống bất trắc, bọn họ chỉ đem cửa hầm hé ra một khe nhỏ, vừa đủ để một người chui lọt mà thôi.
Cửa hầm vừa mở, bụi đất chất chứa lâu ngày ở bên trên liền ào ạt rơi xuống. Một đám đông dân thường ngồi ở bên dưới không ngại bụi bẩn, dùng ánh mắt vừa lo lắng vừa chờ mong hy vọng nhìn nhóm người đang lần lượt đi ra ngoài kia.
Lâm Hàm dẫn đầu đi trước, thế nhưng còn chưa có leo lên tới đâu liền đã bị Mục Diệc Thần nắm lại kéo trở về.
Hắn đẩy cậu ra sau mình, còn bản thân thì trước một bước leo lên chui ra khỏi cửa hầm. Ý tứ bảo hộ rất rõ ràng, hắn là sợ bên ngoài còn có Trùng tộc đương ẩn nấp, sợ Lâm Hàm lên trước sẽ gặp phải bất trắc.
Cảm giác được người bảo hộ ở phía sau này, một cường giả như Lâm Hàm là lần đầu tiên cảm nhận được. Mặt đột nhiên nóng lên, tim cũng đập bang bang trong lòng ngực.
Mặc dù không phải kẻ yếu cần người khác che chở bảo hộ, nhưng thỉnh thoảng được như vậy lại cảm thấy không tệ chút nào.
...
Hai mươi ba người hỗ trợ lẫn nhau leo lên được tới mặt đất, nhìn một màng khung cảnh hoang tàn trước mặt. Thần sắc ai nấy đều không khỏi sững sờ.
Thành phố mà họ luôn lấy làm tự hào, còn có nhà của bọn họ, nay lại chẳng khác nào một đống tàn dư phế tích, chồng chất ngỗn ngang bừa bãi khắp nơi.
Nhưng mà, bọn họ không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nhiệm vụ hiện tại chính là đi tìm vật tư, bọn họ còn phải nuôi sống bản thân, nuôi sống người nhà.
Mục Diệc Thần dẫn đầu đi nép vào một bức tường lớn, ra hiệu bọn họ theo sát phía sau mình. Lâm Hàm đi kế sau đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng gắt gao bảo hộ ở phía sau cậu.
Nhìn xung quanh một vòng, rốt cục nhìn thấy một tấm biển hiệu sứt sẹo đã suýt không còn nhìn ra được hình thù, mắt Mục Diệc Thần lóe lên một tia sáng.
Nếu hắn đoán không sai, kia chính là một cái siêu thị mini. Mặc dù bên ngoài đã đổ nát đến không thể nát hơn, thế nhưng chỉ cần bọn họ chịu khó tìm kím, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
"Tìm thấy mục tiêu, bên kia có một cái siêu thị mini!". Mục Diệc Thần nói nhỏ với Lâm Hàm một câu, âm giọng cũng không quá đè nén, đủ để cho Lâm Vĩnh Kỳ cũng sẽ nghe thấy.
Lâm Vĩnh Kỳ gật đầu, ra hiệu cho hai mươi người ở đằng sau chú ý mục tiêu. Tất cả đều đã nhìn thấy cái siêu thị nhỏ kia, nội tâm nhanh chóng mừng như điên.
Mục Diệc Thần cảm thấy xung quanh khá an toàn, bảo mọi người tản ra, nhanh chóng đi thu thập vật tư nhiều nhất có thể. Dù là có tìm thấy hay không, mười lăm phút sau đều phải tụ họp lại cùng một chỗ này.
Trùng tộc tuy rằng đáng sợ, nhưng thân hình bọn chúng to lớn, đi đứng khẳng định sẽ phát ra âm thanh cùng rung động. Chính vì thế, chỉ cần tai thính mắt tinh một chút thì cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nghe lệnh hắn, mọi người ngay lập tức liền tản ra xung quanh siêu thị, lật mở từng lớp vật liệu xây dựng đã đổ nát. Mỗi người đều được phân phát cho một cái ba lô cỡ lớn, dùng để đựng vật tư thu thập được.
Ban đầu, vì lớp đất đá quá dày, bọn họ đào mãi mà vẫn chẳng tìm thấy được cái gì hữu dụng. Nhưng mà, trời không tuyệt đường người.
Có một Alpha thân hình tráng kiện, hắn đi đến chính giữa trung tâm đống đổ nát khai quật một hồi, rốt cục đào ra được một gói mì ăn liền. Người nọ vui mừng đến nổi suýt khóc, đem mì bỏ vào ba lô, hai tay lại tiếp tục điên cuồng đào bới.
Những người khác vốn đang nản chí, rốt cục thấy được thành quả của người nọ, nội tâm liền sôi trào. Hai tay cũng không ngừng đào bới, quyết tìm cho ra vật tư.
Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ cũng đều đến giúp một tay. Cả ba hợp lực dở lên một khối lớn mái nhà, lập tức bên dưới đều bày ra đủ loại thực phẩm.
Mắt mấy Alpha kia liền lập tức sáng lên, nhanh chóng đi qua gom nhặt giúp bọn họ. Ba lô nhanh chóng bị chất đầy, đeo nặng trịch hai bên vai, trong lòng ai nấy đều vui sướng không thể tả.
Không ngờ lần đầu đi làm nhiệm vụ lại suôn sẻ như vậy. Chẳng những thu được đầy đủ vật tư, còn có thể ra ngoài dạo một vòng giãn gân giãn cốt. Có người hưng phấn nghĩ như vậy.
Nói thật suốt ngày chui rúc trong căn hầm tối tăm chật hẹp đó, bọn họ cũng sắp hỏng tới nơi rồi. May nhờ lần này, bọn họ mới được thở ra một hơi sảng khoái như vậy.
Thế nhưng, cũng không để bọn họ vui vẻ hân hoan được bao lâu. Từ phía xa, thanh âm cùng cảm nhận được đất ở dưới chân rung chuyển nói cho họ biết rằng, nguy hiểm mà bọn họ lo sợ đang từng bước tiến gần.
Trùng tộc mặc dù chán ghét ánh sáng, nhưng không có nghĩa là chúng sợ ánh sáng. Thỉnh thoảng cũng sẽ có không ít con ra ngoài 'đi dạo'. Cho nên mới nói, bọn họ là đi mạo hiểm.
Những người ban nãy còn đang vui mừng quá sớm, hiện tại thành thực rút lại lời vừa nói.
# Dạo này các bác tương tác kém quá, lượng like cũng giảm mạnh luôn, xem mà không like không cmt là toi buồn đó ó.
Đợi khi bên ngoài không còn truyền đến động tĩnh nữa. Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ dẫn đầu đi ở phía trước, hai mươi người còn lại theo sát ở phía sau.
Cánh cửa hầm vốn luôn khép chặt, được người của quân đội hợp lực kéo ra. Ở đây không thể không có người trông coi chưởng khống cục diện, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn còn biết đường mà ứng phó.
Chính vì vậy mà mấy người của quân đội dù muốn nhưng cũng chẳng thể đi theo giúp một tay. Bọn họ đã được thông qua khóa huấn luyện chuyên biệt, cho nên tinh thần quân nhân hết lòng vì dân luôn khắc ghi ở trong lòng. Cho dù có mạo hiểm tính mạng, bọn họ cũng muốn thử một lần.
Mấy người bọn họ đêm trước ngày khởi hành còn trịnh trọng đến xin Mục Diệc Thần để được theo hỗ trợ một tay. Lâm Hàm cùng Mục Diệc Thần rất thưởng thức tinh thần cùng nhân phẩm của những người này. Thế nhưng vẫn cự tuyệt.
Không có người quản lí căn cứ, nơi này sẽ chẳng khác nào một mớ hỗn loạn. Cho nên bọn họ phải ở lại trông giữ.
Vì phòng ngờ tình huống bất trắc, bọn họ chỉ đem cửa hầm hé ra một khe nhỏ, vừa đủ để một người chui lọt mà thôi.
Cửa hầm vừa mở, bụi đất chất chứa lâu ngày ở bên trên liền ào ạt rơi xuống. Một đám đông dân thường ngồi ở bên dưới không ngại bụi bẩn, dùng ánh mắt vừa lo lắng vừa chờ mong hy vọng nhìn nhóm người đang lần lượt đi ra ngoài kia.
Lâm Hàm dẫn đầu đi trước, thế nhưng còn chưa có leo lên tới đâu liền đã bị Mục Diệc Thần nắm lại kéo trở về.
Hắn đẩy cậu ra sau mình, còn bản thân thì trước một bước leo lên chui ra khỏi cửa hầm. Ý tứ bảo hộ rất rõ ràng, hắn là sợ bên ngoài còn có Trùng tộc đương ẩn nấp, sợ Lâm Hàm lên trước sẽ gặp phải bất trắc.
Cảm giác được người bảo hộ ở phía sau này, một cường giả như Lâm Hàm là lần đầu tiên cảm nhận được. Mặt đột nhiên nóng lên, tim cũng đập bang bang trong lòng ngực.
Mặc dù không phải kẻ yếu cần người khác che chở bảo hộ, nhưng thỉnh thoảng được như vậy lại cảm thấy không tệ chút nào.
...
Hai mươi ba người hỗ trợ lẫn nhau leo lên được tới mặt đất, nhìn một màng khung cảnh hoang tàn trước mặt. Thần sắc ai nấy đều không khỏi sững sờ.
Thành phố mà họ luôn lấy làm tự hào, còn có nhà của bọn họ, nay lại chẳng khác nào một đống tàn dư phế tích, chồng chất ngỗn ngang bừa bãi khắp nơi.
Nhưng mà, bọn họ không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nhiệm vụ hiện tại chính là đi tìm vật tư, bọn họ còn phải nuôi sống bản thân, nuôi sống người nhà.
Mục Diệc Thần dẫn đầu đi nép vào một bức tường lớn, ra hiệu bọn họ theo sát phía sau mình. Lâm Hàm đi kế sau đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng gắt gao bảo hộ ở phía sau cậu.
Nhìn xung quanh một vòng, rốt cục nhìn thấy một tấm biển hiệu sứt sẹo đã suýt không còn nhìn ra được hình thù, mắt Mục Diệc Thần lóe lên một tia sáng.
Nếu hắn đoán không sai, kia chính là một cái siêu thị mini. Mặc dù bên ngoài đã đổ nát đến không thể nát hơn, thế nhưng chỉ cần bọn họ chịu khó tìm kím, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
"Tìm thấy mục tiêu, bên kia có một cái siêu thị mini!". Mục Diệc Thần nói nhỏ với Lâm Hàm một câu, âm giọng cũng không quá đè nén, đủ để cho Lâm Vĩnh Kỳ cũng sẽ nghe thấy.
Lâm Vĩnh Kỳ gật đầu, ra hiệu cho hai mươi người ở đằng sau chú ý mục tiêu. Tất cả đều đã nhìn thấy cái siêu thị nhỏ kia, nội tâm nhanh chóng mừng như điên.
Mục Diệc Thần cảm thấy xung quanh khá an toàn, bảo mọi người tản ra, nhanh chóng đi thu thập vật tư nhiều nhất có thể. Dù là có tìm thấy hay không, mười lăm phút sau đều phải tụ họp lại cùng một chỗ này.
Trùng tộc tuy rằng đáng sợ, nhưng thân hình bọn chúng to lớn, đi đứng khẳng định sẽ phát ra âm thanh cùng rung động. Chính vì thế, chỉ cần tai thính mắt tinh một chút thì cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nghe lệnh hắn, mọi người ngay lập tức liền tản ra xung quanh siêu thị, lật mở từng lớp vật liệu xây dựng đã đổ nát. Mỗi người đều được phân phát cho một cái ba lô cỡ lớn, dùng để đựng vật tư thu thập được.
Ban đầu, vì lớp đất đá quá dày, bọn họ đào mãi mà vẫn chẳng tìm thấy được cái gì hữu dụng. Nhưng mà, trời không tuyệt đường người.
Có một Alpha thân hình tráng kiện, hắn đi đến chính giữa trung tâm đống đổ nát khai quật một hồi, rốt cục đào ra được một gói mì ăn liền. Người nọ vui mừng đến nổi suýt khóc, đem mì bỏ vào ba lô, hai tay lại tiếp tục điên cuồng đào bới.
Những người khác vốn đang nản chí, rốt cục thấy được thành quả của người nọ, nội tâm liền sôi trào. Hai tay cũng không ngừng đào bới, quyết tìm cho ra vật tư.
Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ cũng đều đến giúp một tay. Cả ba hợp lực dở lên một khối lớn mái nhà, lập tức bên dưới đều bày ra đủ loại thực phẩm.
Mắt mấy Alpha kia liền lập tức sáng lên, nhanh chóng đi qua gom nhặt giúp bọn họ. Ba lô nhanh chóng bị chất đầy, đeo nặng trịch hai bên vai, trong lòng ai nấy đều vui sướng không thể tả.
Không ngờ lần đầu đi làm nhiệm vụ lại suôn sẻ như vậy. Chẳng những thu được đầy đủ vật tư, còn có thể ra ngoài dạo một vòng giãn gân giãn cốt. Có người hưng phấn nghĩ như vậy.
Nói thật suốt ngày chui rúc trong căn hầm tối tăm chật hẹp đó, bọn họ cũng sắp hỏng tới nơi rồi. May nhờ lần này, bọn họ mới được thở ra một hơi sảng khoái như vậy.
Thế nhưng, cũng không để bọn họ vui vẻ hân hoan được bao lâu. Từ phía xa, thanh âm cùng cảm nhận được đất ở dưới chân rung chuyển nói cho họ biết rằng, nguy hiểm mà bọn họ lo sợ đang từng bước tiến gần.
Trùng tộc mặc dù chán ghét ánh sáng, nhưng không có nghĩa là chúng sợ ánh sáng. Thỉnh thoảng cũng sẽ có không ít con ra ngoài 'đi dạo'. Cho nên mới nói, bọn họ là đi mạo hiểm.
Những người ban nãy còn đang vui mừng quá sớm, hiện tại thành thực rút lại lời vừa nói.
# Dạo này các bác tương tác kém quá, lượng like cũng giảm mạnh luôn, xem mà không like không cmt là toi buồn đó ó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.