Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 94: Say
Lê Ngọc Diệp
31/08/2021
“Đến đến, nào, chúng ta hôm nay không say không ngủ!”. Vũ Chiêu là người nâng ly đầu tiên, hào sảng hướng một bát rượu to kính từng người.
Rượu này là nước được ép từ một loại trái cây vô cùng đặc biệt, trước đó bọn họ cũng đã từng thử qua.
Hình dáng giống như quả chuối nhưng vỏ ngoài là một màu trắng muốt, bên trong có múi giống như cam quýt, nước có vị ngọt đắng giống như rượu, mùi cũng rất thơm. Nếu uống vào một lượng vừa đủ, chắc chắn sẽ say không thua kém rượu thật là bao.
Bàn tiệc được bày giữa trời, mọi người tụm lại ngồi thành một cái vòng tròn, quây quần bên nhau.
Thịt nướng, thịt xào, thịt hấp, đủ loại món ăn đủ loại màu sắc, trông hấp dẫn vô cùng. Những ngày này trong lúc đi đường, bọn họ tìm ra thêm được một ít nguyên liệu nấu ăn, cho nên thức ăn và mùi vị cũng phong phú hơn hẳn.
“Nào, cạn chén!”. Sáu người đồng thanh hô to, thanh âm gộp lại không hề nhỏ. Chính vì thế mà thu hút mấy đội đang ngủ ở xung quanh nhìn qua.
Buổi tối tiết trời lành lạnh, ngồi xung quanh đống lửa cháy rực, ăn đồ ngon uống rượu ấm. Cuộc sống thế này khỏi phải nói có bao nhiêu suиɠ sướиɠ.
Mọi người ăn uống no say, trò chuyện rơm rả, quả thực không khác gì một chuyến cắm trại dã ngoại.
Lửa tàn, tiệc cũng tàn, đồ ăn vơi đi gần hết, rượu cũng cạn sạch, chính vì thế mà ai cũng đã ngà ngà say.
Vũ Chiêu là tên uống nhiều nhất, cũng say nặng nhất. Hai má đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, miệng thì ê a hát, chân tay thì múa may lung tung. Đình Quân là người còn tỉnh táo nhất, nhìn mà không khỏi vỗ trán.
Lý Bân tuy uống cũng không ít nhưng tửu lượng khá tốt nên cũng không đến nổi nào. Thế là Đình Quân cùng Lý Bân hai bên trái phải hợp lực dìu con sâu rượu Vũ Chiêu trở về phòng.
Sau cùng còn lại ba người Lâm Hàm. Lăng Xuyên và Triệu Mặc tửu lượng tự nhiên cao hơn người khác, uống nhiều nhưng cũng chẳng say bao nhiêu.
Còn về phía Lâm Hàm, cậu cũng rất tự tin tửu lượng ngàn chén không say của mình, tự nhiên đêm vui hôm nay nốc vào cũng không ít rượu.
Nhưng là, sau khi uống xong mới biết, ‘ngàn ly không say’ kia chỉ là của kiếp trước mà thôi.
Còn kiếp này, thân xác này của ‘Lâm Hàm’ còn chưa có nếm qua rượu bao nhiêu lần, chính vì thế mà hiện tại cậu lại là người gục trước tiên. Trạng thái tinh thần thực sự là còn tệ hơn Vũ Chiêu khi nãy.
“Hàm Hàm à, không thể uống nữa đâu! Chúng ta trở về phòng ngủ có được hay không?!”. Triệu Mặc đem chén rượu trên tay cậu gỡ xuống, ở một bên hết sức dỗ ngọt.
“Không muốn không muốn! Ngồi xuống, chúng ta uống nữa, không say không về!”. Lâm Hàm khi say tính khí bướng bỉnh hệt như con nít, cau mày giật lại bát rượu trên tay Triệu Mặc.
Chỉ là, lực đạo quá lớn, khiến rượu ở bên trong chạt đổ hết lên người. Cổ áo vốn dĩ đã bị xốc đến bung ra vài cúc áo, theo động tác của Lâm Hàm mà trượt xuống tận vai.
Xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực trắng mịn bị phơi bày, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai nhũ hoa đỏ thẩm mê người lấp ló sau lớp áo. Rượu vừa đổ lên người, dưới ánh trăng, tầng da thịt oánh nhuận kia như phủ thêm một tầng dụ hoặc.
Nhìn đôi môi đỏ mọng ưướŧ áŧ không ngừng mở ra khép vào của Lâm Hàm, tuy không nghe rõ cậu đang lầm bầm cái gì, nhưng đôi môi đó ở trong mắt hai con sói đói Lăng Xuyên Triệu Mặc thì lại đặc biệt bắt mắt.
Lăng Xuyên nắm lấy cằm cậu, trực tiếp dùng môi mình phủ lên đôi môi ngon lành kia. Vị rượu ngọt đắng chậm rãi lan tỏa trên đầu lưỡi, mang theo hương vị cay nồng làm say lòng người.
Triệu Mặc có chút bất mãn khi bị giành trước, nhưng cũng không yếu thế mà cúi đầu, môi bạc phủ xuống khuôn ngực cùng xương quai xanh tinh xảo của cậu đảo loạn. Đem rượu bên trên đều l.i.ế.m sạch, cũng không biết vì cái gì, rượu dính ở trên người cậu lại đặc biệt ngon. Khiến hắn vừa nếm vào đã không nỡ buông ra, ở nơi đó không ngừng trằn trọc l.i.ế.m h.ú.t.
Miệng bị người thô bạo càn quét xâm chiếm, trước ngực lại truyền đến cảm giác nhồn nhột. Lâm Hàm hai mắt mở ra, tay chân vùng vẫy kháng cự. Bây giờ cậu chỉ muốn uống rượu, uống rượu, uống rượu, uống rượu, không muốn cái gì nữa cả.
Mắt thấy Lâm Hàm không chịu phối hợp, trái lại còn không ngừng vùng vẫy phản kháng. Lăng Xuyên nháy mắt liền giữ chặt lấy gáy cậu, khiến nụ hôn ngày càng sâu thêm, lực đạo xâm chiếm cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Triệu Mặc bên dưới giống như cũng nhận được ‘tín hiệu’, không chỉ môi l.ư.ỡ.i mà hai tay đều đã xuất thủ, ở trên người cậu không ngừng sờ loạn.
Nhưng là, bọn họ mặc dù cường thế, nhưng Lâm Hàm một khi say, sức lực lại đặc biệt lớn. Hai tay bị Lăng Xuyên kìm kẹp đột nhiên vùng ra. Khuỷu tay ở trên bụng hắn thụi một cái, chân bên dưới cũng vung lên, đá vào trước ngực Triệu Mặc.
Hai tên nam nhân giống như bị tiêm phải máu gà, ngay lập tức liền bùng nổ. Lăng Xuyên trực tiếp đem Lâm Hàm vác lên trên vai, hai bước thành ba bước mà chạy vội trở về nhà gỗ. Triệu Mặc ở phía sau cũng nhanh chóng chạy theo sau.
# Một phút mặc niệm thay bông hoa cúc xinh đẹp kiều diễm nào đó của Hàm Hàm nhà ta~.
Rượu này là nước được ép từ một loại trái cây vô cùng đặc biệt, trước đó bọn họ cũng đã từng thử qua.
Hình dáng giống như quả chuối nhưng vỏ ngoài là một màu trắng muốt, bên trong có múi giống như cam quýt, nước có vị ngọt đắng giống như rượu, mùi cũng rất thơm. Nếu uống vào một lượng vừa đủ, chắc chắn sẽ say không thua kém rượu thật là bao.
Bàn tiệc được bày giữa trời, mọi người tụm lại ngồi thành một cái vòng tròn, quây quần bên nhau.
Thịt nướng, thịt xào, thịt hấp, đủ loại món ăn đủ loại màu sắc, trông hấp dẫn vô cùng. Những ngày này trong lúc đi đường, bọn họ tìm ra thêm được một ít nguyên liệu nấu ăn, cho nên thức ăn và mùi vị cũng phong phú hơn hẳn.
“Nào, cạn chén!”. Sáu người đồng thanh hô to, thanh âm gộp lại không hề nhỏ. Chính vì thế mà thu hút mấy đội đang ngủ ở xung quanh nhìn qua.
Buổi tối tiết trời lành lạnh, ngồi xung quanh đống lửa cháy rực, ăn đồ ngon uống rượu ấm. Cuộc sống thế này khỏi phải nói có bao nhiêu suиɠ sướиɠ.
Mọi người ăn uống no say, trò chuyện rơm rả, quả thực không khác gì một chuyến cắm trại dã ngoại.
Lửa tàn, tiệc cũng tàn, đồ ăn vơi đi gần hết, rượu cũng cạn sạch, chính vì thế mà ai cũng đã ngà ngà say.
Vũ Chiêu là tên uống nhiều nhất, cũng say nặng nhất. Hai má đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, miệng thì ê a hát, chân tay thì múa may lung tung. Đình Quân là người còn tỉnh táo nhất, nhìn mà không khỏi vỗ trán.
Lý Bân tuy uống cũng không ít nhưng tửu lượng khá tốt nên cũng không đến nổi nào. Thế là Đình Quân cùng Lý Bân hai bên trái phải hợp lực dìu con sâu rượu Vũ Chiêu trở về phòng.
Sau cùng còn lại ba người Lâm Hàm. Lăng Xuyên và Triệu Mặc tửu lượng tự nhiên cao hơn người khác, uống nhiều nhưng cũng chẳng say bao nhiêu.
Còn về phía Lâm Hàm, cậu cũng rất tự tin tửu lượng ngàn chén không say của mình, tự nhiên đêm vui hôm nay nốc vào cũng không ít rượu.
Nhưng là, sau khi uống xong mới biết, ‘ngàn ly không say’ kia chỉ là của kiếp trước mà thôi.
Còn kiếp này, thân xác này của ‘Lâm Hàm’ còn chưa có nếm qua rượu bao nhiêu lần, chính vì thế mà hiện tại cậu lại là người gục trước tiên. Trạng thái tinh thần thực sự là còn tệ hơn Vũ Chiêu khi nãy.
“Hàm Hàm à, không thể uống nữa đâu! Chúng ta trở về phòng ngủ có được hay không?!”. Triệu Mặc đem chén rượu trên tay cậu gỡ xuống, ở một bên hết sức dỗ ngọt.
“Không muốn không muốn! Ngồi xuống, chúng ta uống nữa, không say không về!”. Lâm Hàm khi say tính khí bướng bỉnh hệt như con nít, cau mày giật lại bát rượu trên tay Triệu Mặc.
Chỉ là, lực đạo quá lớn, khiến rượu ở bên trong chạt đổ hết lên người. Cổ áo vốn dĩ đã bị xốc đến bung ra vài cúc áo, theo động tác của Lâm Hàm mà trượt xuống tận vai.
Xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực trắng mịn bị phơi bày, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai nhũ hoa đỏ thẩm mê người lấp ló sau lớp áo. Rượu vừa đổ lên người, dưới ánh trăng, tầng da thịt oánh nhuận kia như phủ thêm một tầng dụ hoặc.
Nhìn đôi môi đỏ mọng ưướŧ áŧ không ngừng mở ra khép vào của Lâm Hàm, tuy không nghe rõ cậu đang lầm bầm cái gì, nhưng đôi môi đó ở trong mắt hai con sói đói Lăng Xuyên Triệu Mặc thì lại đặc biệt bắt mắt.
Lăng Xuyên nắm lấy cằm cậu, trực tiếp dùng môi mình phủ lên đôi môi ngon lành kia. Vị rượu ngọt đắng chậm rãi lan tỏa trên đầu lưỡi, mang theo hương vị cay nồng làm say lòng người.
Triệu Mặc có chút bất mãn khi bị giành trước, nhưng cũng không yếu thế mà cúi đầu, môi bạc phủ xuống khuôn ngực cùng xương quai xanh tinh xảo của cậu đảo loạn. Đem rượu bên trên đều l.i.ế.m sạch, cũng không biết vì cái gì, rượu dính ở trên người cậu lại đặc biệt ngon. Khiến hắn vừa nếm vào đã không nỡ buông ra, ở nơi đó không ngừng trằn trọc l.i.ế.m h.ú.t.
Miệng bị người thô bạo càn quét xâm chiếm, trước ngực lại truyền đến cảm giác nhồn nhột. Lâm Hàm hai mắt mở ra, tay chân vùng vẫy kháng cự. Bây giờ cậu chỉ muốn uống rượu, uống rượu, uống rượu, uống rượu, không muốn cái gì nữa cả.
Mắt thấy Lâm Hàm không chịu phối hợp, trái lại còn không ngừng vùng vẫy phản kháng. Lăng Xuyên nháy mắt liền giữ chặt lấy gáy cậu, khiến nụ hôn ngày càng sâu thêm, lực đạo xâm chiếm cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Triệu Mặc bên dưới giống như cũng nhận được ‘tín hiệu’, không chỉ môi l.ư.ỡ.i mà hai tay đều đã xuất thủ, ở trên người cậu không ngừng sờ loạn.
Nhưng là, bọn họ mặc dù cường thế, nhưng Lâm Hàm một khi say, sức lực lại đặc biệt lớn. Hai tay bị Lăng Xuyên kìm kẹp đột nhiên vùng ra. Khuỷu tay ở trên bụng hắn thụi một cái, chân bên dưới cũng vung lên, đá vào trước ngực Triệu Mặc.
Hai tên nam nhân giống như bị tiêm phải máu gà, ngay lập tức liền bùng nổ. Lăng Xuyên trực tiếp đem Lâm Hàm vác lên trên vai, hai bước thành ba bước mà chạy vội trở về nhà gỗ. Triệu Mặc ở phía sau cũng nhanh chóng chạy theo sau.
# Một phút mặc niệm thay bông hoa cúc xinh đẹp kiều diễm nào đó của Hàm Hàm nhà ta~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.