Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 130: Sờ má
Lê Ngọc Diệp
07/10/2021
Hai ngày sau đó, Mục Diệc Thần cho những người không thông qua huấn
luyện thêm ba cơ hội nữa để hoàn thành. Còn lại những ai không được
thông qua sẽ trực tiếp bị loại ra khỏi Quân Bộ.
Hứa Thiên và Tịch Thuần mới trở ra từ phòng điều trị đã phải tiếp tục huấn luyện. Tịch Thuần sau lần thất bại đó cũng đã rút được kinh nghiệm, cho nên được thông qua ngay lần thử lại đầu tiên.
Còn về phần Hứa Thiên, bởi vì không có thực lực nên rất chật vật. Nhưng ở lượt cuối cùng, cậu ta vẫn được miễn cưỡng thông qua.
Mục Diệc Thần đã cho họ cơ hội, không chỉ một, mà là tận ba lần. Cho nên, bị loại là do chính bản thân họ, không phải do hắn. Hắn làm như vậy đã là rất nhân từ rồi.
Sau khi tổng kết lại, số lượng một lớp ba mươi người, nay lại chỉ còn phân nửa. Thông qua đợt huấn luyện lần này, chắc hẳn trong lòng ai nấy đều sẽ không dám lơ là lười biếng như trước nữa.
Sống ở dưới trướng Mục Diệc Thần chỉ có hai lựa chọn, một là nhành chóng cút xéo về nơi khác, hai là phải vượt lên chính mình, làm một kẻ mạnh mẽ không chùng bước trước bất kỳ thứ gì.
…
Lâm Hàm hai ngày nay, trong khi Mục Diệc Thần còn đang bận rộn huấn luyện cho đám Omega đó, cậu lại rảnh rỗi có thời gian tụ họp cùng với nhóm của Lăng Xuyên.
Sáng sớm chỉ điểm danh cho có mặt, sau đó lại chạy đến xem bọn người Triệu Mặc huấn luyện.
Dù sao thì cậu cũng thông qua huấn luyện rồi, thay vì ở đó nhìn tới nhìn lui một đám Omega không có gì thú vị. Thì việc đi xem khu huấn luyện của Alpha khơi gợi hứng thú cùng tò mò hơn nhiều.
Chỉ là, ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, góc áo lại bị người nào đó nắm lại. Lâm Hàm có chút khó chịu quay đầu, nhưng đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Mẫn Huyền, thật sự là có muốn cáu gắt cũng cáu gắt không nổi.
Nói thật thì, trời sinh cậu rất dễ mềm lòng với những thứ mềm nhỏ đáng yêu. Và thật trùng hợp là Mẫn Huyền lại nằm trong loại này.
Sau lần ‘kết bạn’ đó, Mẫn Huyền vẫn luôn quấn lấy cậu, tuy có hơi phiền phức một chút, nhưng cuộc sống trải qua kỳ thực rất vui vẻ. Mỗi khi nhìn cậu ấy nói chuyện lắp bắp, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, Lâm Hàm lại không khỏi bật cười.
Tuy có hơi nhút nhát một chút, nhưng mà tính cách ấy, lại phối với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nộn nộn đáng yêu thì quả thực có thể gọi là tiểu thiên sứ.
Lâm Hàm ánh mắt chuyển dời đến hai má phấn hồng nộn nộn của Mẫn Huyền, tay quả thực ngứa ngáy không yên. Nghĩ là làm, Lâm Hàm bất ngờ vươn tay, nhéo nhéo hai má Mẫn Huyền.
Mất mấy giây để nhận ra việc bản thân đang làm, Lâm Hàm hai tay cứng nhắc không dám động đậy. Còn Mẫn Huyền, bất ngờ bị người ‘tập kích’ hai má, đôi con ngươi ngơ ngác nhìn vào mắt Lâm Hàm.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ trong sáng của Mẫn Huyền, Lâm Hàm quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống luôn cho rồi. Đúng là tay nhanh hơn não mà, bây giờ phải làm sao đây.
“Không…không phải như cậu nghĩ đâu. Đây…chỉ là…phản xạ tự nhiên thôi!”. Lâm Hàm vội biện hộ cho mình, tay cũng nhanh chóng rụt lại.
Chỉ là, hai tay đột nhiên bị Mẫn Huyền giữ chặt, đè ép lên hai má càng mạnh hơn. Mặt Mẫn Huyền vừa nóng vừa đỏ đến muốn bốc cháy, mang tay và cổ cùng bị bao phủ bởi một màu hồng khả nghi.
Tuy nhiên, lực tay của cậu vẫn không hề giảm, siết chặt lấy tay Lâm Hàm, đem chúng chà sát lên hai má mình.
“Cậu…cậu có thể…sờ nó. Tôi…tôi không…không ngại đâu! Hãy…sờ nó…bất cứ khi nào cậu muốn. Chúng ta…chúng ta đã là bạn rồi mà…phải không?!”.
Mẫn Huyền hiện tại giống như ‘thiếu nữ’ ngại ngùng nhưng vẫn bạo gan nắm tay ‘người yêu’. Tuy rất ngượng, nhưng ánh mắt lại tươi sáng rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hình ảnh hai sinh vật đáng yêu cùng làm ra hành động đáng yêu, quả thực quá bắt mắt. Thu hút không ít ánh nhìn từ những người khác.
Có lẽ Lâm Hàm cũng không ý thứ được, bản thân mình cũng được xếp vào trong dạng ‘sinh vật đáng yêu’.
Lâm Hàm nhìn nét mặt hồng hồng này của Mẫn Huyền, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng mà cậu cũng không biết là sai sai ở chỗ nào, thôi kệ vậy.
Chắc là lần đầu có bạn bè là Omega cho nên cảm giác…có chút lạ là điều bình thường mà nhỉ.
Dù sao thì, Mẫn Huyền không cảm thấy cậu là người kỳ lạ hay tên biếи ŧɦái là tốt rồi. Như lời cậu ấy nói, bọn họ là bạn mà.
“Ừ ừm, mà…cậu kéo tôi lại có việc gì sao?!”. Lâm Hàm nhanh chóng chuyển đổi chủ đề, nhớ đến lúc nãy Mẫn Huyền nắm lấy góc áo mình nên buột miệng nói ra luôn.
“Cậu…cậu đi đâu vậy? Hôm qua…cậu biến mất cả ngày rồi, tôi…tôi lo lắng nhưng…nhưng không biết tìm cậu ở chỗ nào. Hôm…hôm nay, không để cậu đi nữa đâu!”.
Nhắc tới chuyện này, Mẫn Huyền nhanh chóng đã biến đổi sắc mặt. Cậu giống như một ‘tiểu tình nhân’ đang giận dỗi, vừa ủy khuất vừa có chút giận lẫy.
“À, chuyện đó…Bạn tôi huấn luyện ở khu dành cho Alpha, thế nên tôi muốn qua đó xem một chút mà thôi. Không có gì đâu, cậu không cần phải lo lắng cho tôi!”.
Lâm Hàm bất đắc dĩ đỡ trán. Thì ra là do chuyện này, nhưng là cậu vẫn cố hết sức dùng giọng điệu mềm nhẹ để giải thích với Mẫn Huyền.
Cậu thực sự không có sức đề kháng với những thứ quá mức dễ thương như này. Thật sự không nỡ nói nặng lời.
“Vậy…vậy, cậu…cậu cho tôi đi cùng được không? Tôi…tôi cũng muốn nhìn xem!”.
Mẫn Huyền nghe cậu nói vậy thì do dự một lúc. Nhưng mà giống như hạ quyết tâm cái gì, cậu đột ngột ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lâm Hàm.
Đối với một người mắc chứng chướng ngại giao tiếp, thân phận còn là một Omega thì việc đi đến một môi trường có đông Alpha như vậy là một điều không tưởng.
Nhưng Mẫn Huyền rất cố chấp, cũng rất muốn thân cận với Lâm Hàm nhiều hơn. Cho nên, cậu muốn đi cùng người đó, ở cạnh nhau càng nhiều càng tốt.
Hứa Thiên và Tịch Thuần mới trở ra từ phòng điều trị đã phải tiếp tục huấn luyện. Tịch Thuần sau lần thất bại đó cũng đã rút được kinh nghiệm, cho nên được thông qua ngay lần thử lại đầu tiên.
Còn về phần Hứa Thiên, bởi vì không có thực lực nên rất chật vật. Nhưng ở lượt cuối cùng, cậu ta vẫn được miễn cưỡng thông qua.
Mục Diệc Thần đã cho họ cơ hội, không chỉ một, mà là tận ba lần. Cho nên, bị loại là do chính bản thân họ, không phải do hắn. Hắn làm như vậy đã là rất nhân từ rồi.
Sau khi tổng kết lại, số lượng một lớp ba mươi người, nay lại chỉ còn phân nửa. Thông qua đợt huấn luyện lần này, chắc hẳn trong lòng ai nấy đều sẽ không dám lơ là lười biếng như trước nữa.
Sống ở dưới trướng Mục Diệc Thần chỉ có hai lựa chọn, một là nhành chóng cút xéo về nơi khác, hai là phải vượt lên chính mình, làm một kẻ mạnh mẽ không chùng bước trước bất kỳ thứ gì.
…
Lâm Hàm hai ngày nay, trong khi Mục Diệc Thần còn đang bận rộn huấn luyện cho đám Omega đó, cậu lại rảnh rỗi có thời gian tụ họp cùng với nhóm của Lăng Xuyên.
Sáng sớm chỉ điểm danh cho có mặt, sau đó lại chạy đến xem bọn người Triệu Mặc huấn luyện.
Dù sao thì cậu cũng thông qua huấn luyện rồi, thay vì ở đó nhìn tới nhìn lui một đám Omega không có gì thú vị. Thì việc đi xem khu huấn luyện của Alpha khơi gợi hứng thú cùng tò mò hơn nhiều.
Chỉ là, ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, góc áo lại bị người nào đó nắm lại. Lâm Hàm có chút khó chịu quay đầu, nhưng đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Mẫn Huyền, thật sự là có muốn cáu gắt cũng cáu gắt không nổi.
Nói thật thì, trời sinh cậu rất dễ mềm lòng với những thứ mềm nhỏ đáng yêu. Và thật trùng hợp là Mẫn Huyền lại nằm trong loại này.
Sau lần ‘kết bạn’ đó, Mẫn Huyền vẫn luôn quấn lấy cậu, tuy có hơi phiền phức một chút, nhưng cuộc sống trải qua kỳ thực rất vui vẻ. Mỗi khi nhìn cậu ấy nói chuyện lắp bắp, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, Lâm Hàm lại không khỏi bật cười.
Tuy có hơi nhút nhát một chút, nhưng mà tính cách ấy, lại phối với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nộn nộn đáng yêu thì quả thực có thể gọi là tiểu thiên sứ.
Lâm Hàm ánh mắt chuyển dời đến hai má phấn hồng nộn nộn của Mẫn Huyền, tay quả thực ngứa ngáy không yên. Nghĩ là làm, Lâm Hàm bất ngờ vươn tay, nhéo nhéo hai má Mẫn Huyền.
Mất mấy giây để nhận ra việc bản thân đang làm, Lâm Hàm hai tay cứng nhắc không dám động đậy. Còn Mẫn Huyền, bất ngờ bị người ‘tập kích’ hai má, đôi con ngươi ngơ ngác nhìn vào mắt Lâm Hàm.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ trong sáng của Mẫn Huyền, Lâm Hàm quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống luôn cho rồi. Đúng là tay nhanh hơn não mà, bây giờ phải làm sao đây.
“Không…không phải như cậu nghĩ đâu. Đây…chỉ là…phản xạ tự nhiên thôi!”. Lâm Hàm vội biện hộ cho mình, tay cũng nhanh chóng rụt lại.
Chỉ là, hai tay đột nhiên bị Mẫn Huyền giữ chặt, đè ép lên hai má càng mạnh hơn. Mặt Mẫn Huyền vừa nóng vừa đỏ đến muốn bốc cháy, mang tay và cổ cùng bị bao phủ bởi một màu hồng khả nghi.
Tuy nhiên, lực tay của cậu vẫn không hề giảm, siết chặt lấy tay Lâm Hàm, đem chúng chà sát lên hai má mình.
“Cậu…cậu có thể…sờ nó. Tôi…tôi không…không ngại đâu! Hãy…sờ nó…bất cứ khi nào cậu muốn. Chúng ta…chúng ta đã là bạn rồi mà…phải không?!”.
Mẫn Huyền hiện tại giống như ‘thiếu nữ’ ngại ngùng nhưng vẫn bạo gan nắm tay ‘người yêu’. Tuy rất ngượng, nhưng ánh mắt lại tươi sáng rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hình ảnh hai sinh vật đáng yêu cùng làm ra hành động đáng yêu, quả thực quá bắt mắt. Thu hút không ít ánh nhìn từ những người khác.
Có lẽ Lâm Hàm cũng không ý thứ được, bản thân mình cũng được xếp vào trong dạng ‘sinh vật đáng yêu’.
Lâm Hàm nhìn nét mặt hồng hồng này của Mẫn Huyền, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng mà cậu cũng không biết là sai sai ở chỗ nào, thôi kệ vậy.
Chắc là lần đầu có bạn bè là Omega cho nên cảm giác…có chút lạ là điều bình thường mà nhỉ.
Dù sao thì, Mẫn Huyền không cảm thấy cậu là người kỳ lạ hay tên biếи ŧɦái là tốt rồi. Như lời cậu ấy nói, bọn họ là bạn mà.
“Ừ ừm, mà…cậu kéo tôi lại có việc gì sao?!”. Lâm Hàm nhanh chóng chuyển đổi chủ đề, nhớ đến lúc nãy Mẫn Huyền nắm lấy góc áo mình nên buột miệng nói ra luôn.
“Cậu…cậu đi đâu vậy? Hôm qua…cậu biến mất cả ngày rồi, tôi…tôi lo lắng nhưng…nhưng không biết tìm cậu ở chỗ nào. Hôm…hôm nay, không để cậu đi nữa đâu!”.
Nhắc tới chuyện này, Mẫn Huyền nhanh chóng đã biến đổi sắc mặt. Cậu giống như một ‘tiểu tình nhân’ đang giận dỗi, vừa ủy khuất vừa có chút giận lẫy.
“À, chuyện đó…Bạn tôi huấn luyện ở khu dành cho Alpha, thế nên tôi muốn qua đó xem một chút mà thôi. Không có gì đâu, cậu không cần phải lo lắng cho tôi!”.
Lâm Hàm bất đắc dĩ đỡ trán. Thì ra là do chuyện này, nhưng là cậu vẫn cố hết sức dùng giọng điệu mềm nhẹ để giải thích với Mẫn Huyền.
Cậu thực sự không có sức đề kháng với những thứ quá mức dễ thương như này. Thật sự không nỡ nói nặng lời.
“Vậy…vậy, cậu…cậu cho tôi đi cùng được không? Tôi…tôi cũng muốn nhìn xem!”.
Mẫn Huyền nghe cậu nói vậy thì do dự một lúc. Nhưng mà giống như hạ quyết tâm cái gì, cậu đột ngột ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lâm Hàm.
Đối với một người mắc chứng chướng ngại giao tiếp, thân phận còn là một Omega thì việc đi đến một môi trường có đông Alpha như vậy là một điều không tưởng.
Nhưng Mẫn Huyền rất cố chấp, cũng rất muốn thân cận với Lâm Hàm nhiều hơn. Cho nên, cậu muốn đi cùng người đó, ở cạnh nhau càng nhiều càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.