Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 117: Tầng trên
Lê Ngọc Diệp
25/09/2021
Mục Diệc Thần đâm rút thêm chục cái nữa mới chịu xuất ra, t.i.n.h d.ị.c.h nóng bỏng cứ như thế b.ắ.n thật sâu vào bên trong h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm cũng vừa lúc đạt tới cao trào, cậu rùng mình hét lên một tiếng sau đó cũng đồng dạng b.ắ.n ra.
Lâm Hàm sau khi cao trào đi qua, thân thể lại một lần nữa mất sức nằm sụi lơ trên giường. Nhưng mà, Mục Diệc Thần dường như không hề có ý định buông tha cho cậu.
Hắn đem n.h.ụ.c b.ổ.n.g rút ra, t.i.n.h d.ị.c.h trắng đục nóng bỏng cũng theo động tác của hắn mà ào ạt tuôn ra bên ngoài. Dính đầy trên miệng h.u.y.ệ.t, thậm chí còn chảy xuống tận k.ẽ m.ô.n.g cậu.
Tuy không nhìn thấy rõ được tràng cảnh bên dưới, nhưng từ cảm giác ướŧ áŧ nhớp nháp kia, Lâm Hàm đã có thể khẳng định, bên dưới hiện tại chính là một đống hỗn độn bất kham.
Mục Diệc Thần sau đêm đó với cậu thì cho đến nay hầu như chưa từng quan tâm đến nhu cầu sinh lý của cơ thể, vì vây mà tích tụ lại lâu ngày. Cho đến hôm nay được buông thả nên mới r.a nhiều đến như vậy.
Lâm Hàm ngượng đến mặt mũi đều đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong chăn.
Mục Diệc Thần một tay nắm lấy c.ô.n t.h.ị.t cứng rắn của mình quệt lấy d.â.m d.ị.c.h trộn lẫn với t.i.n.h d.ị.c.h đương chảy ra mà cọ sát ở miệng h.u.y.ệ.t.
Tay còn lại nắm lấy ‘tiểu Hàm Hàm’ phấn hồng đã rũ xuống tuốt lộng. Động tác tay ngày một nhanh, g.ậ.y t.h.ị.t cũng nhanh chóng bị đẩy trở vào nơi ấm nóng khít chặt kia.
“Ah…ha, không…không được. Không…không thể nữa đâu, xin…xin anh… Dừng lại…ha…ah, hỏng…ưm…a… hỏng mất”.
Lâm Hàm nhìn hành động của hắn, mặt không khỏi trắng bệch. Vội vàng nắm lấy tay hắn ngăn lại, nhưng đổi lấy chỉ là những cú t.h.ú.c mạnh bạo và tuốt lộng ngày một cuồng dã hơn.
" Miệng thì nói không muốn, nhưng chỗ này chỉ mới chạm vào liền đã c.ứ.n.g, còn l.ỗ nhỏ bên dưới thì siết chặt như vậy à? Xem ra, thân thể của em quả nhiên thành thật hơn em rất nhiều đó!".
Mục Diệc Thần đem chân cậu gập lại thành hình chữ M, thân dưới không ngừng đ.â.m rút. Lâm Hàm nằm dưới thân hắn chỉ có thể bất lực r.ê.n r.ỉ từng thanh âm đứt quãng.
Đêm…vẫn còn dài
_________________________
Sáng hôm sau tại phòng của nhóm người Triệu Mặc.
Hôm nay bọn họ được nghỉ ngơi một ngày để làm quen hoàn cảnh mới, bắt đầu từ ngày mai mới chính thức bước vào khóa huấn luyện.
Mới sáng ra Vũ Chiêu đã giành nhà vệ sinh trước, ở trong đó tắm rửa một trận thỏa mãn rồi mới chịu đi ra.
Lý Bân ai oán ôm bụng nhìn hắn đương thong thả trở ra bằng ánh mắt xẹt tia lửa điện, nhưng mà cuối cùng chỉ đổi lấy một ánh mắt đầy khiêu khích của hắn.
“Được lắm, đợi ông đây trở ra, chúng ta liền quyết đấu một trận!”. Lý Bân điên cuồng gào lên, sau đó liền vội vội vàng vàng phi thân vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng gấp đến như bị ma đuổi của hắn, Vũ Chiêu lại được một trận cười lăn cười bò. Sau đó lại nhớ đến câu vừa rồi của Lý Bân, hắn lại phủi m.ô.n.g chạy đi mua đồ ăn sáng. Có ngu hắn mới ở lại nghe tên kia càm ràm.
Đợi đến khi Vũ Chiêu mua thức ăn mang về, mọi người cũng đã dậy đông đủ. Cả sáu người ngồi vây quanh một cái bàn tròn nhỏ đặt ở trong phòng, mùi đồ ăn thơm phức khiến bụng ai nấy đều kêu lên kiến nghị.
Người mới Ngô Viễn là một tên nhiều chuyện có tiếng, hắn hòa nhập với bạn cùng phòng rất tốt, tính cách hòa đồng cởi mở lại còn rất hoạt bát.
Ngồi chung một bàn ăn với hắn, quả thực không lo buồn chán, thậm chí còn cập nhật được thêm một số thông tin hữu ích.
Đang ăn đến hăng say, Ngô Viễn đột nhiên đập đũa thật mạnh xuống bàn, một chân chống lên ghế, sau đó bày ra một vẻ mặt hết sức thần bí mà cười nham hiểm.
“Có biết sáng nay tôi ra ngoài đã nghe ngóng được tin tức động trời nào chưa?!”.
Nhìn vẻ thần bí trên mặt hắn, Vũ Chiêu và Lý Bân liền không giấu nổi tò mò mà ghé sát lại. Quả thực mới sáng sớm thức dậy liền đã không thấy bóng dáng của Ngô Viễn, thì ra là đi hóng chuyện, đến tận giờ ăn mới lếch xác trở về.
“Chuyện gì?!”. Đình Quân nhướn mày nhìn Ngô Viễn, tuy hắn cũng không phải loại người thích hóng hớt, nhưng những tháng ngày nhàm chán này nghe giải trí một chút cũng chẳng sao.
“Là tin vui nha, cực kỳ vui luôn”. Ngô Viễn gian xảo cười cười, sau đó tụm đầu lại với Vũ Chiêu và Lý Bân rồi bắt đầu khoe khoan chiến tích huy hoàng bản thân vừa góp nhặt được.
"Hôm qua, trước khi chúng ta chuyển vào tòa ký túc này, có một nhóm Omega đã chuyển đến trước chúng ta. Ở ngay trên lầu trên đấy, có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không hả?!
Nghe nói đều là những Omega vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, nghĩ thử đi, Quân Bộ là nơi nào chứ, nếu đã vào được đây thì chắc chắn là không tầm thường rồi.
Còn có, nghe nói trong đó có một Omega rất xinh đẹp, dị năng còn là cấp A. Ôi vừa nghe đã thực quyến rũ rồi, ngày mai tôi nhất định phải nghe ngóng được tên tuổi và phương thức liên lạc mới được!
Cuộc sống ở đây chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa, nếu may mắn cua được một em nào trong số đó, vậy thì chúng ta sẽ thoát được kiếp cẩu độc thân rồi.".
Ngô Viễn vừa nói vừa lâm vào ảo tưởng, nước bọt cũng đã chảy đến tận cằm rồi kia kìa.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm cũng vừa lúc đạt tới cao trào, cậu rùng mình hét lên một tiếng sau đó cũng đồng dạng b.ắ.n ra.
Lâm Hàm sau khi cao trào đi qua, thân thể lại một lần nữa mất sức nằm sụi lơ trên giường. Nhưng mà, Mục Diệc Thần dường như không hề có ý định buông tha cho cậu.
Hắn đem n.h.ụ.c b.ổ.n.g rút ra, t.i.n.h d.ị.c.h trắng đục nóng bỏng cũng theo động tác của hắn mà ào ạt tuôn ra bên ngoài. Dính đầy trên miệng h.u.y.ệ.t, thậm chí còn chảy xuống tận k.ẽ m.ô.n.g cậu.
Tuy không nhìn thấy rõ được tràng cảnh bên dưới, nhưng từ cảm giác ướŧ áŧ nhớp nháp kia, Lâm Hàm đã có thể khẳng định, bên dưới hiện tại chính là một đống hỗn độn bất kham.
Mục Diệc Thần sau đêm đó với cậu thì cho đến nay hầu như chưa từng quan tâm đến nhu cầu sinh lý của cơ thể, vì vây mà tích tụ lại lâu ngày. Cho đến hôm nay được buông thả nên mới r.a nhiều đến như vậy.
Lâm Hàm ngượng đến mặt mũi đều đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong chăn.
Mục Diệc Thần một tay nắm lấy c.ô.n t.h.ị.t cứng rắn của mình quệt lấy d.â.m d.ị.c.h trộn lẫn với t.i.n.h d.ị.c.h đương chảy ra mà cọ sát ở miệng h.u.y.ệ.t.
Tay còn lại nắm lấy ‘tiểu Hàm Hàm’ phấn hồng đã rũ xuống tuốt lộng. Động tác tay ngày một nhanh, g.ậ.y t.h.ị.t cũng nhanh chóng bị đẩy trở vào nơi ấm nóng khít chặt kia.
“Ah…ha, không…không được. Không…không thể nữa đâu, xin…xin anh… Dừng lại…ha…ah, hỏng…ưm…a… hỏng mất”.
Lâm Hàm nhìn hành động của hắn, mặt không khỏi trắng bệch. Vội vàng nắm lấy tay hắn ngăn lại, nhưng đổi lấy chỉ là những cú t.h.ú.c mạnh bạo và tuốt lộng ngày một cuồng dã hơn.
" Miệng thì nói không muốn, nhưng chỗ này chỉ mới chạm vào liền đã c.ứ.n.g, còn l.ỗ nhỏ bên dưới thì siết chặt như vậy à? Xem ra, thân thể của em quả nhiên thành thật hơn em rất nhiều đó!".
Mục Diệc Thần đem chân cậu gập lại thành hình chữ M, thân dưới không ngừng đ.â.m rút. Lâm Hàm nằm dưới thân hắn chỉ có thể bất lực r.ê.n r.ỉ từng thanh âm đứt quãng.
Đêm…vẫn còn dài
_________________________
Sáng hôm sau tại phòng của nhóm người Triệu Mặc.
Hôm nay bọn họ được nghỉ ngơi một ngày để làm quen hoàn cảnh mới, bắt đầu từ ngày mai mới chính thức bước vào khóa huấn luyện.
Mới sáng ra Vũ Chiêu đã giành nhà vệ sinh trước, ở trong đó tắm rửa một trận thỏa mãn rồi mới chịu đi ra.
Lý Bân ai oán ôm bụng nhìn hắn đương thong thả trở ra bằng ánh mắt xẹt tia lửa điện, nhưng mà cuối cùng chỉ đổi lấy một ánh mắt đầy khiêu khích của hắn.
“Được lắm, đợi ông đây trở ra, chúng ta liền quyết đấu một trận!”. Lý Bân điên cuồng gào lên, sau đó liền vội vội vàng vàng phi thân vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng gấp đến như bị ma đuổi của hắn, Vũ Chiêu lại được một trận cười lăn cười bò. Sau đó lại nhớ đến câu vừa rồi của Lý Bân, hắn lại phủi m.ô.n.g chạy đi mua đồ ăn sáng. Có ngu hắn mới ở lại nghe tên kia càm ràm.
Đợi đến khi Vũ Chiêu mua thức ăn mang về, mọi người cũng đã dậy đông đủ. Cả sáu người ngồi vây quanh một cái bàn tròn nhỏ đặt ở trong phòng, mùi đồ ăn thơm phức khiến bụng ai nấy đều kêu lên kiến nghị.
Người mới Ngô Viễn là một tên nhiều chuyện có tiếng, hắn hòa nhập với bạn cùng phòng rất tốt, tính cách hòa đồng cởi mở lại còn rất hoạt bát.
Ngồi chung một bàn ăn với hắn, quả thực không lo buồn chán, thậm chí còn cập nhật được thêm một số thông tin hữu ích.
Đang ăn đến hăng say, Ngô Viễn đột nhiên đập đũa thật mạnh xuống bàn, một chân chống lên ghế, sau đó bày ra một vẻ mặt hết sức thần bí mà cười nham hiểm.
“Có biết sáng nay tôi ra ngoài đã nghe ngóng được tin tức động trời nào chưa?!”.
Nhìn vẻ thần bí trên mặt hắn, Vũ Chiêu và Lý Bân liền không giấu nổi tò mò mà ghé sát lại. Quả thực mới sáng sớm thức dậy liền đã không thấy bóng dáng của Ngô Viễn, thì ra là đi hóng chuyện, đến tận giờ ăn mới lếch xác trở về.
“Chuyện gì?!”. Đình Quân nhướn mày nhìn Ngô Viễn, tuy hắn cũng không phải loại người thích hóng hớt, nhưng những tháng ngày nhàm chán này nghe giải trí một chút cũng chẳng sao.
“Là tin vui nha, cực kỳ vui luôn”. Ngô Viễn gian xảo cười cười, sau đó tụm đầu lại với Vũ Chiêu và Lý Bân rồi bắt đầu khoe khoan chiến tích huy hoàng bản thân vừa góp nhặt được.
"Hôm qua, trước khi chúng ta chuyển vào tòa ký túc này, có một nhóm Omega đã chuyển đến trước chúng ta. Ở ngay trên lầu trên đấy, có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không hả?!
Nghe nói đều là những Omega vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, nghĩ thử đi, Quân Bộ là nơi nào chứ, nếu đã vào được đây thì chắc chắn là không tầm thường rồi.
Còn có, nghe nói trong đó có một Omega rất xinh đẹp, dị năng còn là cấp A. Ôi vừa nghe đã thực quyến rũ rồi, ngày mai tôi nhất định phải nghe ngóng được tên tuổi và phương thức liên lạc mới được!
Cuộc sống ở đây chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa, nếu may mắn cua được một em nào trong số đó, vậy thì chúng ta sẽ thoát được kiếp cẩu độc thân rồi.".
Ngô Viễn vừa nói vừa lâm vào ảo tưởng, nước bọt cũng đã chảy đến tận cằm rồi kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.