Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 139: Trung tâm thương mại
Lê Ngọc Diệp
23/10/2021
Đêm đến, Lâm Hàm một phần vì lạ giường, một phần vì thiếu Hormone của Mục Diệc Thần mà không tày nào ngủ được.
Mãi đến tận mười hai giờ đêm, bởi vì cảm thấy cổ họng có chút khô khốc nên cậu ngồi dậy định uống nước.
Nhưng mà thực không may, bình nước trong phòng vừa lúc đã hết sạch, Lâm Hàm đành phải lê thân đi xuống lầu tìm nước.
Giờ này có lẽ ba mẹ Lâm, quản gia và cả người hầu trong nhà đều đã ngủ cả rồi. Cho nên không gian đặc biệt tĩnh lặng.
Lâm Hàm men theo ánh đèn mờ nhạt mà xuống lầu, tiếng dép lê ‘lộp bộp’ đặc biệt vang vọng trong không gian tĩnh mịt.
Cuối cùng cũng uống được một ngụm nước, Lâm Hàm sảng khoái thở ra một hơi. Chỉ là, đúng lúc này cậu lại bất ngờ nghe thấy một vài âm thanh kì lạ.
Chẳng lẽ trong nhà có trộm?!!!.
Lâm Hàm men theo động tĩnh mà đến được phòng bếp, phát hiện chỗ này thế mà lại sáng đèn. Ôm theo một bụng tò mò nghi hoặc bước vào trong, đối mặt cũng không phải tên trộm nào mà lại là khuôn mặt của Lâm Vĩnh Kỳ.
“Không ngủ được sao? Có đói không? Muốn ăn cùng anh chứ?!”. Lâm Vĩnh Kỳ vừa hay đã nấu xong, hắn tắt bếp rồi mỉm cười nhìn cậu.
“Nửa đêm nửa hôm rồi mà anh còn làm cái gì vậy chứ?!”. Lâm Hàm trừng mắt nhìn hắn, cậu suýt nữa còn tưởng là trộm.
“Vì lệch múi giờ nên ngủ không được, lại đột nhiên đói bụng nên xuống đây. Vì sợ làm phiền người khác nên anh tự tay xuống bếp luôn! Sao nào, có muốn nếm thử tay nghề của anh không?!”.
Lâm Vĩnh Kỳ vừa vớt mì ra tô vừa nói chuyện với Lâm Hàm. Mùi mì thơm thơm cay cay nóng hôi hổi phả vào mũi, bất giác cũng khiến bụng cậu réo lên.
Lâm Hàm lúc này mới nhớ ra, lúc chiều vì bị sặc nên cậu cũng không có ăn thêm cái gì, bây giờ nhìn thấy đồ ăn nên dĩ nhiên sẽ cảm thấy đói rồi.
Nhưng là, vì ngại mặt mũi sỉ diện, Lâm Hàm vốn định mở miệng từ chối. Cậu còn chưa có quên, bản thân lúc trưa đã nói với hắn những gì đâu.
Thế nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, bụng cậu đã đem cậu bán đứng. Nó rất hợp thời kịp lúc mà kêu lên một tiếng thật vang.
Lâm Hàm lúc này,…trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình còn chưa kịp nói ra ba chữ ‘Tôi không đói’.
Lâm Vĩnh Kỳ liếc qua cậu cười cười, chỉ là tay thì thuận tiện lấy thêm một cái bát cùng một đôi đũa nữa.
Lâm Hàm có chút gượng gạo ngồi vào bàn, tay cầm đũa chọc chọc vào bát, ánh mắt đảo qua đảo lại nhưng không có nhìn thẳng vào Lâm Vĩnh Kỳ.
Nhìn cậu như vậy, Lâm Vĩnh Kỳ không khỏi cười thầm trong lòng. Biết cậu ngại, thế nên hắn chủ động gắp mì vào bát cho cậu, giọng điệu nén cười nói.
“Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu!”.
Người ta đã bắt thang cho mình leo xuống, cậu tội gì mà phải chịu thiệt. Đối mặt với mỹ thực thì cái gì cũng đều có thể suy nghĩ lại.
Vừa gắp một đũa bỏ vào miệng, Lâm Hàm không khỏi ăn nhanh thêm một chút. Mì nấu không tồi chút nào, nóng nóng cay cay lại còn rất thơm.
Tên này không đi làm đầu bếp thì thực uổng phí, so với đồ ăn Mục Diệc Thần mua phải gọi là kẻ tám lạng người nửa cân.
…
Sau đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng xem như đã dịu xuống. Nhờ tài nấu ăn của Lâm Vĩnh Kỳ mà Lâm Hàm cảm thấy hắn không quá đáng ghét như cậu vẫn tưởng. Chỉ là, dù đã dịu xuống nhưng quan hệ cũng không thể gọi là thân thiết được.
Gần đây công việc của ba mẹ Lâm thật sự rất bận rộn, dù rất muốn dành nhiều thời gian cho hai cậu con trai cưng nhưng họ thật sự không còn cách nào khác.
Ba Lâm có việc phải ra nước ngoài công tác, mẹ Lâm thì tất bật với việc mở chi nhánh cửa hàng. Lâm Vĩnh Kỳ tuy mới về nước nhưng cũng phải đến công ty để làm quen dần với công việc.
Cho nên, cả căn biệt thự lớn như vậy, ai cũng đều bận rộn với công việc của mình, duy chỉ có mỗi Lâm Hàm là rảnh rỗi nhất.
Cậu vốn định liên lạc với nhóm Triệu Mặc, định rủ bọn họ ra ngoài chơi. Nhưng lại sợ hiện tại người ta đương quây quần cùng gia đình, bị cậu làm phiền như vậy thực không tốt chút nào.
Nghĩ nghĩ, rốt cục Lâm Hàm quyết định tự mình ra ngoài chơi một chuyến. Sẵn tiện ghé ngang trung tâm thương mại mua mấy bộ đồ mới cùng đồ dùng cần thiết.
Nửa giờ sau, Lâm Hàm lái mô tô chạy ra khỏi biệt thự. Cậu vừa đi vừa ngắm cảnh nên tốc độ xe cũng không tính là quá nhanh.
Chỉ là, vóc người kia cùng con mô tô hạng sang thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường. Thậm chí có người còn bạo gan lấy di động ra chụp hình liên tục.
Đi không bao lâu đã đến nơi, Lâm Hàm trước tiên đi dạo qua khu bán quần áo. Cậu ở đó chọn lựa được vài bộ quần áo ưng ý, sau đó tính tiền rồi lại định đi mua cái gì đó bỏ bụng.
Chỉ là, lúc đi ngang qua khu vực bày bán trang sức đá quý, cậu lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Người đó, chẳng phải là tên Tịch Thuần kia sao? Còn lão già bên cạnh cậu ta lại là ai nữa vậy? Ba cậu ta sao? Nhưng mà không giống cho lắm, có chút thân mật quá mức rồi.
Mãi đến tận mười hai giờ đêm, bởi vì cảm thấy cổ họng có chút khô khốc nên cậu ngồi dậy định uống nước.
Nhưng mà thực không may, bình nước trong phòng vừa lúc đã hết sạch, Lâm Hàm đành phải lê thân đi xuống lầu tìm nước.
Giờ này có lẽ ba mẹ Lâm, quản gia và cả người hầu trong nhà đều đã ngủ cả rồi. Cho nên không gian đặc biệt tĩnh lặng.
Lâm Hàm men theo ánh đèn mờ nhạt mà xuống lầu, tiếng dép lê ‘lộp bộp’ đặc biệt vang vọng trong không gian tĩnh mịt.
Cuối cùng cũng uống được một ngụm nước, Lâm Hàm sảng khoái thở ra một hơi. Chỉ là, đúng lúc này cậu lại bất ngờ nghe thấy một vài âm thanh kì lạ.
Chẳng lẽ trong nhà có trộm?!!!.
Lâm Hàm men theo động tĩnh mà đến được phòng bếp, phát hiện chỗ này thế mà lại sáng đèn. Ôm theo một bụng tò mò nghi hoặc bước vào trong, đối mặt cũng không phải tên trộm nào mà lại là khuôn mặt của Lâm Vĩnh Kỳ.
“Không ngủ được sao? Có đói không? Muốn ăn cùng anh chứ?!”. Lâm Vĩnh Kỳ vừa hay đã nấu xong, hắn tắt bếp rồi mỉm cười nhìn cậu.
“Nửa đêm nửa hôm rồi mà anh còn làm cái gì vậy chứ?!”. Lâm Hàm trừng mắt nhìn hắn, cậu suýt nữa còn tưởng là trộm.
“Vì lệch múi giờ nên ngủ không được, lại đột nhiên đói bụng nên xuống đây. Vì sợ làm phiền người khác nên anh tự tay xuống bếp luôn! Sao nào, có muốn nếm thử tay nghề của anh không?!”.
Lâm Vĩnh Kỳ vừa vớt mì ra tô vừa nói chuyện với Lâm Hàm. Mùi mì thơm thơm cay cay nóng hôi hổi phả vào mũi, bất giác cũng khiến bụng cậu réo lên.
Lâm Hàm lúc này mới nhớ ra, lúc chiều vì bị sặc nên cậu cũng không có ăn thêm cái gì, bây giờ nhìn thấy đồ ăn nên dĩ nhiên sẽ cảm thấy đói rồi.
Nhưng là, vì ngại mặt mũi sỉ diện, Lâm Hàm vốn định mở miệng từ chối. Cậu còn chưa có quên, bản thân lúc trưa đã nói với hắn những gì đâu.
Thế nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, bụng cậu đã đem cậu bán đứng. Nó rất hợp thời kịp lúc mà kêu lên một tiếng thật vang.
Lâm Hàm lúc này,…trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình còn chưa kịp nói ra ba chữ ‘Tôi không đói’.
Lâm Vĩnh Kỳ liếc qua cậu cười cười, chỉ là tay thì thuận tiện lấy thêm một cái bát cùng một đôi đũa nữa.
Lâm Hàm có chút gượng gạo ngồi vào bàn, tay cầm đũa chọc chọc vào bát, ánh mắt đảo qua đảo lại nhưng không có nhìn thẳng vào Lâm Vĩnh Kỳ.
Nhìn cậu như vậy, Lâm Vĩnh Kỳ không khỏi cười thầm trong lòng. Biết cậu ngại, thế nên hắn chủ động gắp mì vào bát cho cậu, giọng điệu nén cười nói.
“Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu!”.
Người ta đã bắt thang cho mình leo xuống, cậu tội gì mà phải chịu thiệt. Đối mặt với mỹ thực thì cái gì cũng đều có thể suy nghĩ lại.
Vừa gắp một đũa bỏ vào miệng, Lâm Hàm không khỏi ăn nhanh thêm một chút. Mì nấu không tồi chút nào, nóng nóng cay cay lại còn rất thơm.
Tên này không đi làm đầu bếp thì thực uổng phí, so với đồ ăn Mục Diệc Thần mua phải gọi là kẻ tám lạng người nửa cân.
…
Sau đêm hôm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng xem như đã dịu xuống. Nhờ tài nấu ăn của Lâm Vĩnh Kỳ mà Lâm Hàm cảm thấy hắn không quá đáng ghét như cậu vẫn tưởng. Chỉ là, dù đã dịu xuống nhưng quan hệ cũng không thể gọi là thân thiết được.
Gần đây công việc của ba mẹ Lâm thật sự rất bận rộn, dù rất muốn dành nhiều thời gian cho hai cậu con trai cưng nhưng họ thật sự không còn cách nào khác.
Ba Lâm có việc phải ra nước ngoài công tác, mẹ Lâm thì tất bật với việc mở chi nhánh cửa hàng. Lâm Vĩnh Kỳ tuy mới về nước nhưng cũng phải đến công ty để làm quen dần với công việc.
Cho nên, cả căn biệt thự lớn như vậy, ai cũng đều bận rộn với công việc của mình, duy chỉ có mỗi Lâm Hàm là rảnh rỗi nhất.
Cậu vốn định liên lạc với nhóm Triệu Mặc, định rủ bọn họ ra ngoài chơi. Nhưng lại sợ hiện tại người ta đương quây quần cùng gia đình, bị cậu làm phiền như vậy thực không tốt chút nào.
Nghĩ nghĩ, rốt cục Lâm Hàm quyết định tự mình ra ngoài chơi một chuyến. Sẵn tiện ghé ngang trung tâm thương mại mua mấy bộ đồ mới cùng đồ dùng cần thiết.
Nửa giờ sau, Lâm Hàm lái mô tô chạy ra khỏi biệt thự. Cậu vừa đi vừa ngắm cảnh nên tốc độ xe cũng không tính là quá nhanh.
Chỉ là, vóc người kia cùng con mô tô hạng sang thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường. Thậm chí có người còn bạo gan lấy di động ra chụp hình liên tục.
Đi không bao lâu đã đến nơi, Lâm Hàm trước tiên đi dạo qua khu bán quần áo. Cậu ở đó chọn lựa được vài bộ quần áo ưng ý, sau đó tính tiền rồi lại định đi mua cái gì đó bỏ bụng.
Chỉ là, lúc đi ngang qua khu vực bày bán trang sức đá quý, cậu lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Người đó, chẳng phải là tên Tịch Thuần kia sao? Còn lão già bên cạnh cậu ta lại là ai nữa vậy? Ba cậu ta sao? Nhưng mà không giống cho lắm, có chút thân mật quá mức rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.