Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 187: Tức chết
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Ở chỗ của Lăng Xuyên và Triệu Mặc cùng các thành phố khác, tình trạng
lương thực cạn kiệt cũng liên tiếp diễn ra. Thà mạo hiểm còn hơn ngồi
yên chịu trận, bọn họ rốt cục vẫn là lựa chọn giống với nhóm người của
Lâm Hàm, ra ngoài đi tìm kím vật tư.
Nhưng mà chung quy, không làm ra mà chỉ luôn tìm kím như vậy, có ngày lương thực trên toàn thành phố cũng sẽ bị cạn kiệt.
Người trong hầm trú của Lâm Hàm kết nạp hai mươi người một đội, luân phiên nhau ra ngoài tìm vật tư. Ban đầu, bọn họ chỉ dám tìm kím ở khu vực lân cận hầm trú, hoàn toàn không dám đi xa hơn.
Thế nhưng sau một thời gian, vật tư xung quanh dần cạn kiệt, họ đành phải mạo hiểm đi xa hơn một chút. Ỷ vào việc nắm rõ tập tính của Trùng tộc, bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.
Chính vì thế, ngày hôm nay nhận được tình báo, đội hai mươi người ra ngoài từ lúc sáng sớm, hiện tại đã nằm ở trong bụng Trùng tộc.
Việc này dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến những người còn đang lầm tưởng tìm được đường sống trong cửa tử một phen thức tỉnh.
Thời gian qua bọn họ sống quá thoải mái, cho nên dần quên mất rằng, Trùng tộc là một giống loài nguy hiểm khủng bố như thế nào.
Nếu không sớm đánh đuổi bọn chúng ra khỏi Tinh hệ, con người sẽ phải mãi mãi chui rúc ở bên dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời, ngày ngày sống trong bị động cùng lo sợ tuyệt vọng.
Bản thân Lâm Hàm cũng hiểu rõ, đi khắp nơi thu thập vật tư thế này chỉ là kế hoãn binh, không phải biện pháp lâu dài. Lương thực có sẵn cũng sẽ có ngày hết, vậy con người há chẳng lẽ phải chôn cùng hay sao?!.
Việc cấp bách bây giờ là trấn an lòng dân, tìm ra biện pháp thích hợp để đánh đuổi Trùng tộc. Không thì Tinh hệ từ đây xem như bị xóa sổ khỏi vũ trụ.
....
Bên phía Triệu Mặc, lương thực ít ỏi mà mẹ hắn gom góp được cũng chống cự không có bao nhiêu ngày. Huống hồ ở đây còn có năm miệng ăn, số lương thực chi cho một ngày hao hụt không hề nhỏ.
Ông nội Triệu chỉ vừa mới khỏe lại, lại phải chịu đói chịu rét như thế này, cho nên bệnh tình cũng vì vậy mà càng thêm trở nặng.
Triệu Mặc lo lắng không thôi, hết cách, hắn đành phải mơ ra cửa hầm. Phân phó Nguyệt Vân ở lại chăm sóc ông nội Triệu, ba người, hắn, ba Triệu và Triệu Hương Di ra ngoài đi kím vật tư.
Triệu Hương Di vẻ mặt rõ ràng là không muốn, ánh mắt nhìn qua ông nội Triệu cơ hồ lạnh xuống.
"Nhanh lên, chúng ta đi nhanh rồi trở về. Đừng quên, chúng ta bây giờ lâm vào tình trạng hiện tại, công lao lớn nhất là của cô đấy!". Triệu Mặc không kiên nhẫn hừ lạnh, trong lời nói hoàn toàn là châm chọc cùng mỉa mai.
Nếu khi đó không có Triệu Hương Di cản trở, bọn họ thu thập tốt vật tư đi đến hầm trú của thành phố thì hiện tại đã không ra nông nỗi này. Ông nội cũng không vì chịu đói chịu lạnh mà bệnh tình trở xấu.
Không đến được hầm trú của quân đội, hắn không rõ tình huống của Lâm Hàm thế nào, trong lòng còn thường xuyên lo lắng không yên. Mà tất cả những thứ này đều là do Triệu Hương Di ban tặng.
"Tao không đi, vì cái gì lại phải đi mạo hiểm? Ở yên đây chẳng phải là tốt rồi sao?! À, có phải mày muốn ra ngoài tìm thuốc để chữa trị cho lão già bệnh tật này hay không?
Tao nói cho mày biết, tao sẽ không mạo hiểm tính mạng vì ông ta đâu. Thời buổi này rồi nên suy nghĩ thoáng một chút đi, ông ta già rồi, chết sớm một chút chính là tạo phúc cho con cháu, mày hà cớ gì phải bận tâm làm gì? Đã thế còn kéo theo tao?!".
Triệu Hương Di siết chặt gấu áo, hai mắt trừng lên cao giọng hô, thanh âm bén nhọn tựa như muốn xuyên thủng qua màng tai người ta.
Thật không ngờ tới Triệu Hương Di lại có thể nói ra loại lời nói bất nhân bất hiếu, tuyệt tình như vậy. Mọi người nhất thời có chút vô ngữ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Triệu Hương Di.
Phát hiện bản thân có hơi quá kích động, lời trong lòng cũng không kìm nổi mà tuôn ra hết. Triệu Hương Di ngoảnh mặt đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mọi người.
Cho dù là loại lời nói nào, chỉ cần khiến bọn họ không thể bức ép cô ta ra ngoài mạo hiểm, có là cái gì đi nữa thì cô ta cũng dám nói ra.
Người sốc nhất hiện tại phải kể đến ông nội Triệu, ông tự nhận từ trước tới giờ đều đối xử với cô không bạc. Giữa hai đứa con đều đối xử công bình, thậm chí còn vì Triệu Hương Di là con gái mà ưu ái hơn một chút.
Cho cô ta sống trong cẩm y ngọc thực, ngày ngày cũng không có làm cái gì động tới móng tay, chỉ đi chơi, mua sắm làm đẹp. Tới cuối tháng thì có tiền tự động chạy vào tài khoản, như thế còn muốn cái gì nữa?!.
Thật không ngờ đứa con gái bản thân chăm lo, nuôi nấng, chiều chuộng ba mươi mấy năm qua, ở thời khắc hiện tại lại có thể nói ra loại lời nói cay độc như vậy. Rốt cục, cô có từng đặt người làm ba này vào mắt hay chưa? Ông đối xử với cô có từng tệ bạc qua bao giờ chưa?!!.
Nhưng mà ông nội Triệu quả thực cũng có phần sai lầm rồi, ông sai lầm vì đã chăm lo cho Triệu Hương Di không khác gì công chúa, nuông chiều hết mực cho nên ích kỉ chỉ biết đến bản thân mình. Dễ thay lòng, trở thành một con người tâm tư vặn vẹo.
Cú sốc này quá lớn, ông nội Triệu lại còn đang mắc phải bệnh tim. Ông không ngừng thở gấp, hai mắt trợn trắng, tay run run chỉ về phía Triệu Hương Di.
Nguyệt Vân cùng Triệu Mặc thấy thế vội vàng hai bên trái phải đỡ lấy ông. Ba Triệu nhanh chóng lấy ra thuốc trợ tim cho ông, thế nhưng thuốc còn chưa kịp đút vào miệng. Ông nội Triệu đã đứt hơi mà đi rồi.
Cánh tay ông buông thỏng xuống, duy chỉ có hai mắt là vẫn trợn ngược lên, có thể thấy cho tới lúc tắt thở vẫn bị sốc cùng căn phẫn đến cỡ nào. Ông là do bị chính đứa con gái mình đã từng yêu thương nhất, chọc cho tức chết.
Triệu Mặc phát hiện thân thể ông nội Triệu xụi lơ, động tác đút thuốc của ba Triệu cũng dừng giữa không trung.
Triệu Mặc không dám tin, đỡ ông nằm xuống, tay run rẫy giơ lên để bên chóp mũi ông, sau đó lại thất thần mà rụt trở về.
"Ông nội!!!". Triệu Mặc giống như chết lặng, sau đó lại gào đến tê tâm liệt phế, ôm lấy thi thể đang lạnh dần của ông mà lay lay, tựa như muốn đem người lay tỉnh.
Nguyệt Vân thấy thế vội ôm lấy con trai vào lòng, thay hắn vuốt vuốt lưng trấn an. Bà biết, ông nội là người rất quan trọng với Triệu Mặc, nay ông đi rồi, hắn nhất định chịu không nổi.
Ba Triệu mặc dù đau buồn, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Triệu Mặc một chút. Ông ngồi xổm bên thi thể của ba mình, lặng lẽ thay ông vuốt mặt, đem ánh mắt đang trợn trừng kia dần khép lại.
Ông nội Triệu ra đi quá đột ngột, ngay cả Triệu Hương Di cũng ngây ra như phỗng, tay chân một trận lạnh toát. Chính cô ta cũng không ngờ tới, bản thân chỉ nói mấy câu như vậy, ông liền bị chọc giận đến tức chết.
Bình thường đều là loại tính cách ngang ngược, thích làm gì thì làm nấy, thì nói gì thì nói cái ấy. Cho nên Triệu Hương Di hoàn toàn không ý thức được lực sát thương mà lời nói của chính mình mang lại.
Nhưng mà chung quy, không làm ra mà chỉ luôn tìm kím như vậy, có ngày lương thực trên toàn thành phố cũng sẽ bị cạn kiệt.
Người trong hầm trú của Lâm Hàm kết nạp hai mươi người một đội, luân phiên nhau ra ngoài tìm vật tư. Ban đầu, bọn họ chỉ dám tìm kím ở khu vực lân cận hầm trú, hoàn toàn không dám đi xa hơn.
Thế nhưng sau một thời gian, vật tư xung quanh dần cạn kiệt, họ đành phải mạo hiểm đi xa hơn một chút. Ỷ vào việc nắm rõ tập tính của Trùng tộc, bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.
Chính vì thế, ngày hôm nay nhận được tình báo, đội hai mươi người ra ngoài từ lúc sáng sớm, hiện tại đã nằm ở trong bụng Trùng tộc.
Việc này dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến những người còn đang lầm tưởng tìm được đường sống trong cửa tử một phen thức tỉnh.
Thời gian qua bọn họ sống quá thoải mái, cho nên dần quên mất rằng, Trùng tộc là một giống loài nguy hiểm khủng bố như thế nào.
Nếu không sớm đánh đuổi bọn chúng ra khỏi Tinh hệ, con người sẽ phải mãi mãi chui rúc ở bên dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời, ngày ngày sống trong bị động cùng lo sợ tuyệt vọng.
Bản thân Lâm Hàm cũng hiểu rõ, đi khắp nơi thu thập vật tư thế này chỉ là kế hoãn binh, không phải biện pháp lâu dài. Lương thực có sẵn cũng sẽ có ngày hết, vậy con người há chẳng lẽ phải chôn cùng hay sao?!.
Việc cấp bách bây giờ là trấn an lòng dân, tìm ra biện pháp thích hợp để đánh đuổi Trùng tộc. Không thì Tinh hệ từ đây xem như bị xóa sổ khỏi vũ trụ.
....
Bên phía Triệu Mặc, lương thực ít ỏi mà mẹ hắn gom góp được cũng chống cự không có bao nhiêu ngày. Huống hồ ở đây còn có năm miệng ăn, số lương thực chi cho một ngày hao hụt không hề nhỏ.
Ông nội Triệu chỉ vừa mới khỏe lại, lại phải chịu đói chịu rét như thế này, cho nên bệnh tình cũng vì vậy mà càng thêm trở nặng.
Triệu Mặc lo lắng không thôi, hết cách, hắn đành phải mơ ra cửa hầm. Phân phó Nguyệt Vân ở lại chăm sóc ông nội Triệu, ba người, hắn, ba Triệu và Triệu Hương Di ra ngoài đi kím vật tư.
Triệu Hương Di vẻ mặt rõ ràng là không muốn, ánh mắt nhìn qua ông nội Triệu cơ hồ lạnh xuống.
"Nhanh lên, chúng ta đi nhanh rồi trở về. Đừng quên, chúng ta bây giờ lâm vào tình trạng hiện tại, công lao lớn nhất là của cô đấy!". Triệu Mặc không kiên nhẫn hừ lạnh, trong lời nói hoàn toàn là châm chọc cùng mỉa mai.
Nếu khi đó không có Triệu Hương Di cản trở, bọn họ thu thập tốt vật tư đi đến hầm trú của thành phố thì hiện tại đã không ra nông nỗi này. Ông nội cũng không vì chịu đói chịu lạnh mà bệnh tình trở xấu.
Không đến được hầm trú của quân đội, hắn không rõ tình huống của Lâm Hàm thế nào, trong lòng còn thường xuyên lo lắng không yên. Mà tất cả những thứ này đều là do Triệu Hương Di ban tặng.
"Tao không đi, vì cái gì lại phải đi mạo hiểm? Ở yên đây chẳng phải là tốt rồi sao?! À, có phải mày muốn ra ngoài tìm thuốc để chữa trị cho lão già bệnh tật này hay không?
Tao nói cho mày biết, tao sẽ không mạo hiểm tính mạng vì ông ta đâu. Thời buổi này rồi nên suy nghĩ thoáng một chút đi, ông ta già rồi, chết sớm một chút chính là tạo phúc cho con cháu, mày hà cớ gì phải bận tâm làm gì? Đã thế còn kéo theo tao?!".
Triệu Hương Di siết chặt gấu áo, hai mắt trừng lên cao giọng hô, thanh âm bén nhọn tựa như muốn xuyên thủng qua màng tai người ta.
Thật không ngờ tới Triệu Hương Di lại có thể nói ra loại lời nói bất nhân bất hiếu, tuyệt tình như vậy. Mọi người nhất thời có chút vô ngữ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Triệu Hương Di.
Phát hiện bản thân có hơi quá kích động, lời trong lòng cũng không kìm nổi mà tuôn ra hết. Triệu Hương Di ngoảnh mặt đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mọi người.
Cho dù là loại lời nói nào, chỉ cần khiến bọn họ không thể bức ép cô ta ra ngoài mạo hiểm, có là cái gì đi nữa thì cô ta cũng dám nói ra.
Người sốc nhất hiện tại phải kể đến ông nội Triệu, ông tự nhận từ trước tới giờ đều đối xử với cô không bạc. Giữa hai đứa con đều đối xử công bình, thậm chí còn vì Triệu Hương Di là con gái mà ưu ái hơn một chút.
Cho cô ta sống trong cẩm y ngọc thực, ngày ngày cũng không có làm cái gì động tới móng tay, chỉ đi chơi, mua sắm làm đẹp. Tới cuối tháng thì có tiền tự động chạy vào tài khoản, như thế còn muốn cái gì nữa?!.
Thật không ngờ đứa con gái bản thân chăm lo, nuôi nấng, chiều chuộng ba mươi mấy năm qua, ở thời khắc hiện tại lại có thể nói ra loại lời nói cay độc như vậy. Rốt cục, cô có từng đặt người làm ba này vào mắt hay chưa? Ông đối xử với cô có từng tệ bạc qua bao giờ chưa?!!.
Nhưng mà ông nội Triệu quả thực cũng có phần sai lầm rồi, ông sai lầm vì đã chăm lo cho Triệu Hương Di không khác gì công chúa, nuông chiều hết mực cho nên ích kỉ chỉ biết đến bản thân mình. Dễ thay lòng, trở thành một con người tâm tư vặn vẹo.
Cú sốc này quá lớn, ông nội Triệu lại còn đang mắc phải bệnh tim. Ông không ngừng thở gấp, hai mắt trợn trắng, tay run run chỉ về phía Triệu Hương Di.
Nguyệt Vân cùng Triệu Mặc thấy thế vội vàng hai bên trái phải đỡ lấy ông. Ba Triệu nhanh chóng lấy ra thuốc trợ tim cho ông, thế nhưng thuốc còn chưa kịp đút vào miệng. Ông nội Triệu đã đứt hơi mà đi rồi.
Cánh tay ông buông thỏng xuống, duy chỉ có hai mắt là vẫn trợn ngược lên, có thể thấy cho tới lúc tắt thở vẫn bị sốc cùng căn phẫn đến cỡ nào. Ông là do bị chính đứa con gái mình đã từng yêu thương nhất, chọc cho tức chết.
Triệu Mặc phát hiện thân thể ông nội Triệu xụi lơ, động tác đút thuốc của ba Triệu cũng dừng giữa không trung.
Triệu Mặc không dám tin, đỡ ông nằm xuống, tay run rẫy giơ lên để bên chóp mũi ông, sau đó lại thất thần mà rụt trở về.
"Ông nội!!!". Triệu Mặc giống như chết lặng, sau đó lại gào đến tê tâm liệt phế, ôm lấy thi thể đang lạnh dần của ông mà lay lay, tựa như muốn đem người lay tỉnh.
Nguyệt Vân thấy thế vội ôm lấy con trai vào lòng, thay hắn vuốt vuốt lưng trấn an. Bà biết, ông nội là người rất quan trọng với Triệu Mặc, nay ông đi rồi, hắn nhất định chịu không nổi.
Ba Triệu mặc dù đau buồn, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Triệu Mặc một chút. Ông ngồi xổm bên thi thể của ba mình, lặng lẽ thay ông vuốt mặt, đem ánh mắt đang trợn trừng kia dần khép lại.
Ông nội Triệu ra đi quá đột ngột, ngay cả Triệu Hương Di cũng ngây ra như phỗng, tay chân một trận lạnh toát. Chính cô ta cũng không ngờ tới, bản thân chỉ nói mấy câu như vậy, ông liền bị chọc giận đến tức chết.
Bình thường đều là loại tính cách ngang ngược, thích làm gì thì làm nấy, thì nói gì thì nói cái ấy. Cho nên Triệu Hương Di hoàn toàn không ý thức được lực sát thương mà lời nói của chính mình mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.