Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 200: Vô ngữ
Lê Ngọc Diệp
04/09/2022
Lâm Hàm đương ngủ ngon thì cảm thấy trên mặt một trận ướt át. Chỉ là
cũng không ảnh hưởng tới cậu ngủ, một trận mưa hôn đi qua liền ngưng
hẳn.
Trong hầm trú không có ánh sáng, đợi đến khi cậu tỉnh dậy cũng không biết giờ này là giờ nào. Chỉ biết bản thân ngủ một giấc thật ngon thật ngon, tỉnh dậy mới biết là đang ngủ trong vòng tay của Mục Diệc Thần.
Nhìn hắn bình an nằm ở bên cạnh mình, nhớ tới tình cảnh cấp bách hiểm nguy trước đó, Lâm Hàm lại có xúc động không nói nên lời.
Cậu không kìm được cúi đầu xuống, hôn hôn lên khóe miệng mím lại của hắn. Người này, suýt nữa thì cậu đã mất đi hắn rồi. Cảm giác mất mà có lại quả thực là cái tư vị gì đó vừa thống khổ lại tràn ngập hạnh phúc.
Khiến Lâm Hàm cũng không biết bên dùng từ ngữ gì để hình dung. Chỉ biết giờ này phúc này, cậu muốn hôn hắn, muốn cảm nhận hơi thở ấm nóng trầm ổn của hắn, muốn hít ngửi Hormone riêng biệt chỉ thuộc về một mình hắn.
Đang lúc Lâm Hàm còn đang miên man suy nghĩ loạn, gáy đột nhiên bị một bàn tay ấn chặt. Hai môi vốn dĩ chạm vào nhau, lúc này lại có một thứ mềm mại ấm nóng, không nhanh không chậm mà chui vào miệng cậu.
Mục Diệc Thần thực ra từ lúc cậu trở mình hắn cũng đã tỉnh rồi. Chỉ là cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình nóng bỏng như vậy, hắn đành phải giả ngủ xem xem cậu muốn làm cái gì.
Ngoài dự đoán chính là, cậu thế mà cúi đầu xuống hôn hôn lên môi mình. Cái hôn kia tựa như chuồn chuồn lướt nước, trúc trắc, nhưng lại chứa đựng nồng đậm yêu thương.
Không biết bao nhiêu lần bọn họ hôn nhau, nhưng mà đây chính là lần đầu cậu chủ động hôn hắn. Mục Diệc Thần nghĩ như vậy, không khỏi xuân tâm nhộn nhạo một trận.
Hắn nhanh chóng chớp lấy thời cơ lật người dậy, đảo khách thành chủ mà xâm chiếm môi cậu ngày một mãnh liệt hơn.
Bọn họ suýt nữa thì mất đi nhau rồi. Điều này làm cho Lâm Hàm vô cùng sợ hãi, cũng ý thức được, hạnh phúc đời người ngắn ngủi và vô thường đến thế nào.
Cả hai bên đều yêu nhau, có tình cảm với nhau thì tội gì mà phải làm khổ nhau? Chẳng thà yêu hết mình, sống thiết thực vì bản thân mình. Được hạnh phúc, được ở cạnh người mình yêu. Có như vậy, đời này mới không cần hối tiếc.
Nghĩ như vậy, động tác Lâm Hàm đáp trả lại hắn cũng ngày càng kịch liệt nóng bỏng. Hai l.ư.ỡ.i mềm ướt át quấn lấy nhau, tình triều mênh mang mãnh liệt.
Mục Diệc Thần có chút bất ngờ khi Lâm Hàm hôm nay phối hợp hơn trước kia gấp nhiều lần. Chỉ là hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cậu đáp trả lại hắn như thế, chứng tỏ tình yêu cậu dành cho hắn cũng tăng bằng ngần ấy lần.
Lâm Hàm tay ôm lấy eo hắn bắt đầu di động, uyển chuyển luồn vào bên trong vạt áo hắn, sờ tới một hàng cơ bụng cùng cơ liên sườn săn chắc tinh mỹ. Tay còn lại dịch lên trên, đem cơ ngực đầy đặn của hắn xoa xoa nắn nắn.
Mục Diệc Thần bị cậu kích thích đến da đầu đều run lên, không khỏi gầm nhẹ một tiếng.
Chỉ là ngay khi hắn còn đang muốn làm chuyện càng kích thích hơn nữa, cửa phòng lúc này lại không chút báo trước bị mở ra. Bước vào không ai khác chính là Lâm Vĩnh Kỳ vừa nấu xong một ít cháo trắng.
Động tác Mục Diệc Thần cứng đờ, nhanh chóng sửa lại quần áo xộc xệch của Lâm Hàm. Còn Lâm Hàm cũng từ trong mơ màng bị kéo tỉnh về thực tại.
Lâm Vĩnh Kỳ dường như cũng không thấy mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác. Bình thản đặt hai bát cháo trắng cùng một ít lương khô lên trên bàn ăn ở cạnh giường.
"Tiết chế một chút đi. Vừa mới khỏi bệnh đã muốn lăn giường, là ngại mệnh mình quá dài sao?!".
Lâm Vĩnh Kỳ không nhanh không chậm hướng Mục Diệc Thần phun ra một câu. Sau đó rất tự nhiên mà ôm lấy Lâm Hàm vỗ vỗ, còn thường thường hôn hôn trán cậu mấy cái.
Mục Diệc Thần bị hắn nói đến nghẹn họng, thân dưới vừa mới ngóc đầu dậy cũng bị lời này của Lâm Vĩnh Kỳ dội cho một gáo nước lạnh đến nhanh chóng mềm xuống.
Sau đó hắn giương mắt nhìn hai người bọn họ ôm hôn thân mật như vậy. Đã thế Lâm Hàm còn không hề phản kháng, này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cái gì?!!!.
"Hai người...". Mục Diệc Thần có chút khó khăn mở miệng. Rốt cục là một ngày một đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì hơn một tháng qua chẳng có chút tiến triển, cả hai vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, trở về đã là loại quan hệ này rồi?.
Hắn mất không biết bao nhiêu thời gian cùng công sức mới theo đuổi được cậu, Lâm Vĩnh Kỳ lại nhanh như vậy được thông qua rồi? Quả nhiên, cái miệng dẻo quẹo của thương nhân không thể xem thường được mà!!!.
Mục Diệc Thần hỏi như vậy cũng không có ý gì khác, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Đã đáp ứng cùng hội cùng thuyền với Lâm Vĩnh Kỳ, bọn họ trước đó vốn dĩ còn là bạn tốt. Mục Diệc Thần dĩ nhiên có chút chua nhưng mà cũng không phản đối.
Chỉ là ý này nghe vào tai Lâm Hàm lại thành ngờ vực cùng không thể tin nổi. Trái lại khiến cậu nói không nên lời, tay cũng hơi phát run.
Lâm Vĩnh Kỳ đương ôm cậu, dĩ nhiên cũng phát hiện được dị trạng. Hắn cũng rất nhanh đã đoán được cậu lại suy diễn ra loại tình cảnh gì rồi.
"Đừng lo, không sao đâu!". Lâm Vĩnh Kỳ cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ôm cậu càng chặt hơn, nhẹ giọng an ủi.
Sau đó lại quay sang trừng mắt nhìn Mục Diệc Thần.
"Như những gì cậu thấy, hai chúng tôi đã xác định quan hệ rồi. Còn có, đừng có hỏi cái câu lấp lửng như vậy, Hàm Hàm sẽ hiểu lầm!".
Mục Diệc Thần lúc này mới ý thức được, câu hỏi lấp lửng vừa rồi của mình rốt cục có bao nhiêu hàm ý bên trong. Hắn không khỏi toát mồ hôi hột, nhanh chóng nhào qua đem Lâm Hàm ôm trở lại trong ngực mình vỗ về.
"Xin lỗi xin lỗi. Anh hỏi như vậy không có ý gì đâu, thật đó. Chuyện Lâm Vĩnh Kỳ theo đuổi em anh đã sớm biết, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ. Chỉ cần em yêu bọn anh, bọn anh cũng yêu em. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc cùng nhau vui vẻ, như vậy là tốt rồi!".
Mục Diệc Thần trong lúc luống cuống cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. Chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, tay không ngừng vỗ vỗ ở sau lưng cậu.
Cảm giác của Lâm Hàm hiện tại giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành không nói nên lời.
Ban nãy đi từ vui sướng cùng kích tình, sau lại là hoang mang lo sợ, hiện tại lại trở thành câm nín.
Vậy hóa ra là do cậu suy nghĩ quá nhiều à? Hóa ra hai người bọn họ đã sớm thông đồng với nhau sao?!!!.
Trong hầm trú không có ánh sáng, đợi đến khi cậu tỉnh dậy cũng không biết giờ này là giờ nào. Chỉ biết bản thân ngủ một giấc thật ngon thật ngon, tỉnh dậy mới biết là đang ngủ trong vòng tay của Mục Diệc Thần.
Nhìn hắn bình an nằm ở bên cạnh mình, nhớ tới tình cảnh cấp bách hiểm nguy trước đó, Lâm Hàm lại có xúc động không nói nên lời.
Cậu không kìm được cúi đầu xuống, hôn hôn lên khóe miệng mím lại của hắn. Người này, suýt nữa thì cậu đã mất đi hắn rồi. Cảm giác mất mà có lại quả thực là cái tư vị gì đó vừa thống khổ lại tràn ngập hạnh phúc.
Khiến Lâm Hàm cũng không biết bên dùng từ ngữ gì để hình dung. Chỉ biết giờ này phúc này, cậu muốn hôn hắn, muốn cảm nhận hơi thở ấm nóng trầm ổn của hắn, muốn hít ngửi Hormone riêng biệt chỉ thuộc về một mình hắn.
Đang lúc Lâm Hàm còn đang miên man suy nghĩ loạn, gáy đột nhiên bị một bàn tay ấn chặt. Hai môi vốn dĩ chạm vào nhau, lúc này lại có một thứ mềm mại ấm nóng, không nhanh không chậm mà chui vào miệng cậu.
Mục Diệc Thần thực ra từ lúc cậu trở mình hắn cũng đã tỉnh rồi. Chỉ là cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình nóng bỏng như vậy, hắn đành phải giả ngủ xem xem cậu muốn làm cái gì.
Ngoài dự đoán chính là, cậu thế mà cúi đầu xuống hôn hôn lên môi mình. Cái hôn kia tựa như chuồn chuồn lướt nước, trúc trắc, nhưng lại chứa đựng nồng đậm yêu thương.
Không biết bao nhiêu lần bọn họ hôn nhau, nhưng mà đây chính là lần đầu cậu chủ động hôn hắn. Mục Diệc Thần nghĩ như vậy, không khỏi xuân tâm nhộn nhạo một trận.
Hắn nhanh chóng chớp lấy thời cơ lật người dậy, đảo khách thành chủ mà xâm chiếm môi cậu ngày một mãnh liệt hơn.
Bọn họ suýt nữa thì mất đi nhau rồi. Điều này làm cho Lâm Hàm vô cùng sợ hãi, cũng ý thức được, hạnh phúc đời người ngắn ngủi và vô thường đến thế nào.
Cả hai bên đều yêu nhau, có tình cảm với nhau thì tội gì mà phải làm khổ nhau? Chẳng thà yêu hết mình, sống thiết thực vì bản thân mình. Được hạnh phúc, được ở cạnh người mình yêu. Có như vậy, đời này mới không cần hối tiếc.
Nghĩ như vậy, động tác Lâm Hàm đáp trả lại hắn cũng ngày càng kịch liệt nóng bỏng. Hai l.ư.ỡ.i mềm ướt át quấn lấy nhau, tình triều mênh mang mãnh liệt.
Mục Diệc Thần có chút bất ngờ khi Lâm Hàm hôm nay phối hợp hơn trước kia gấp nhiều lần. Chỉ là hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cậu đáp trả lại hắn như thế, chứng tỏ tình yêu cậu dành cho hắn cũng tăng bằng ngần ấy lần.
Lâm Hàm tay ôm lấy eo hắn bắt đầu di động, uyển chuyển luồn vào bên trong vạt áo hắn, sờ tới một hàng cơ bụng cùng cơ liên sườn săn chắc tinh mỹ. Tay còn lại dịch lên trên, đem cơ ngực đầy đặn của hắn xoa xoa nắn nắn.
Mục Diệc Thần bị cậu kích thích đến da đầu đều run lên, không khỏi gầm nhẹ một tiếng.
Chỉ là ngay khi hắn còn đang muốn làm chuyện càng kích thích hơn nữa, cửa phòng lúc này lại không chút báo trước bị mở ra. Bước vào không ai khác chính là Lâm Vĩnh Kỳ vừa nấu xong một ít cháo trắng.
Động tác Mục Diệc Thần cứng đờ, nhanh chóng sửa lại quần áo xộc xệch của Lâm Hàm. Còn Lâm Hàm cũng từ trong mơ màng bị kéo tỉnh về thực tại.
Lâm Vĩnh Kỳ dường như cũng không thấy mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác. Bình thản đặt hai bát cháo trắng cùng một ít lương khô lên trên bàn ăn ở cạnh giường.
"Tiết chế một chút đi. Vừa mới khỏi bệnh đã muốn lăn giường, là ngại mệnh mình quá dài sao?!".
Lâm Vĩnh Kỳ không nhanh không chậm hướng Mục Diệc Thần phun ra một câu. Sau đó rất tự nhiên mà ôm lấy Lâm Hàm vỗ vỗ, còn thường thường hôn hôn trán cậu mấy cái.
Mục Diệc Thần bị hắn nói đến nghẹn họng, thân dưới vừa mới ngóc đầu dậy cũng bị lời này của Lâm Vĩnh Kỳ dội cho một gáo nước lạnh đến nhanh chóng mềm xuống.
Sau đó hắn giương mắt nhìn hai người bọn họ ôm hôn thân mật như vậy. Đã thế Lâm Hàm còn không hề phản kháng, này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cái gì?!!!.
"Hai người...". Mục Diệc Thần có chút khó khăn mở miệng. Rốt cục là một ngày một đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì hơn một tháng qua chẳng có chút tiến triển, cả hai vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, trở về đã là loại quan hệ này rồi?.
Hắn mất không biết bao nhiêu thời gian cùng công sức mới theo đuổi được cậu, Lâm Vĩnh Kỳ lại nhanh như vậy được thông qua rồi? Quả nhiên, cái miệng dẻo quẹo của thương nhân không thể xem thường được mà!!!.
Mục Diệc Thần hỏi như vậy cũng không có ý gì khác, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Đã đáp ứng cùng hội cùng thuyền với Lâm Vĩnh Kỳ, bọn họ trước đó vốn dĩ còn là bạn tốt. Mục Diệc Thần dĩ nhiên có chút chua nhưng mà cũng không phản đối.
Chỉ là ý này nghe vào tai Lâm Hàm lại thành ngờ vực cùng không thể tin nổi. Trái lại khiến cậu nói không nên lời, tay cũng hơi phát run.
Lâm Vĩnh Kỳ đương ôm cậu, dĩ nhiên cũng phát hiện được dị trạng. Hắn cũng rất nhanh đã đoán được cậu lại suy diễn ra loại tình cảnh gì rồi.
"Đừng lo, không sao đâu!". Lâm Vĩnh Kỳ cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ôm cậu càng chặt hơn, nhẹ giọng an ủi.
Sau đó lại quay sang trừng mắt nhìn Mục Diệc Thần.
"Như những gì cậu thấy, hai chúng tôi đã xác định quan hệ rồi. Còn có, đừng có hỏi cái câu lấp lửng như vậy, Hàm Hàm sẽ hiểu lầm!".
Mục Diệc Thần lúc này mới ý thức được, câu hỏi lấp lửng vừa rồi của mình rốt cục có bao nhiêu hàm ý bên trong. Hắn không khỏi toát mồ hôi hột, nhanh chóng nhào qua đem Lâm Hàm ôm trở lại trong ngực mình vỗ về.
"Xin lỗi xin lỗi. Anh hỏi như vậy không có ý gì đâu, thật đó. Chuyện Lâm Vĩnh Kỳ theo đuổi em anh đã sớm biết, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ. Chỉ cần em yêu bọn anh, bọn anh cũng yêu em. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc cùng nhau vui vẻ, như vậy là tốt rồi!".
Mục Diệc Thần trong lúc luống cuống cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. Chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, tay không ngừng vỗ vỗ ở sau lưng cậu.
Cảm giác của Lâm Hàm hiện tại giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành không nói nên lời.
Ban nãy đi từ vui sướng cùng kích tình, sau lại là hoang mang lo sợ, hiện tại lại trở thành câm nín.
Vậy hóa ra là do cậu suy nghĩ quá nhiều à? Hóa ra hai người bọn họ đã sớm thông đồng với nhau sao?!!!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.