Chương 16: Đó Có Phải Là Hôn
Kenlly
04/02/2016
Chap 16: Đó có phải là hôn Gần đến giờ biểu diễn nên ai cũng bận cả. Tất cả mọi người đều chạy đi chạy lại,lo chuẩn bị cho buổi biểu diễn của TFBoys thật tốt . Hắn cũng ko trêu đùa cô nữa mà đang ngồi trong phòng trang điểm. Còn riêng cô cứ ngồi một chỗ quan sát. Nhìn tới mức mỏi mắt cô đứng lên đi tới phòng trang điểm. Vì là người đặc biệt nên cô đương nhiên đk vào rồi. Cô chỉ thấy Vương Nguyên và Thiên Tỉ ở đó chứ ko thấy hắn đâu hết. Nhưng thôi quan tâm làm gì, cô lấy máy điện thoại ra, quay lại mấy cảnh TFBoys đang trang điểm rồi đi ra ngoài. Cô định đi tìm hắn, thì lại thấy ngoài sân khấu có vẻ ồn ào nên ra xem. Ôi trời, fan của TFBoys cũng đông thật. Cả cái sân vận động rộng thế này mà cũng ko chứa nổi tất cả fan. Băng rôn, khẩu hiệu, poster,…và nhiều thứ khác đều đk các fan chuẩn bị chu đáo. Chắc là do nhìn kĩ quá nên cô thấy cả Kim Nhật Hạ và Ngọc Kì cũng có mặt ở đây. Việc hai người họ đến cổ vũ cho TFBoys thì ko nói nhưng điều làm cô ngạc nhiên là tại sao họ lại đi cùng nhau chứ. Ở trường, cô chẳng bao giờ thấy họ thân thiết với nhau cả. Nếu đây mà là Thượng Hải thì cô đã sai bọn đàn em tìm hiểu rồi, đỡ phải thắc mắc.
-Chị Băng Di.
-Thiên Tỉ. Em gọi chị à? Đang mải suy nghĩ nên cô ko biết Thiên Tỉ đã ở cạnh mình từ bao giờ.
-Chị đang nghĩ gì à?
-Đâu có.
-Vậy thì thôi. À mà anh Tuấn Khải tìm chị nãy giờ đó. Anh ấy bảo em nếu thấy chị thì bảo chị đến phòng thay đồ gặp anh ấy.
-Ừm, chị sẽ tới đó.
Cô đi tới phòng thay đồ mà trong lòng hơi hoang mang vì chẳng biết hắn gọi cô tới đó làm gì. Cô vẫn chưa quên đk cái quá khứ “đau khổ”lúc sáng
Băng Di cứ thế xông thẳng vào phòng mà quên mất ba chữ dán ở ngoài cửa: phòng thay đồ. Vừa mở cửa ra thì:
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Cô hét lên, bỏ chạy ra ngoài
Cái gì vừa diễn ra trước mặt cô vậy. Cô vào đúng lúc hắn đang thay áo sao. Đúng là xấu hổ ko chịu nổi mà. Sau vụ này ko biết hắn sẽ nghĩ ra trò gì để trọc tức cô nữa đây. Mà hắn cũng hay thật, đang thay đồ thì cũng phải biết khóa ở bên trong vào chứ. Biết cô sẽ đến nên cố tình khoe body hả.(T/g: cô vào phòng mà ko thèm gõ cửa còn trách nữa)
……………………………………….
TFBoys xuất hiện trên sân khấu. Bên dưới, các fan ko ngừng hò reo, cổ vũ. Tất cả mọi người đều nói thật to:TFBoys, TFBoys. Hắn thay mặt các thành viên trong nhóm cám ơn fan và nói rõ ý nghĩa của buổi biểu diễn này.
Sau đó, đương nhiên là hát rồi. Đầu tiên là bài Tình yêu xuất phát, xong đến Heart, Vòng xoay vui vẻ, Cẩm nang tôi luyện thanh xuân, Biểu tượng may mắn, Tín ngưỡng chi danh và cuối cùng là ca khúc mới nhất của nhóm Sủng ái.
Chất giọng ngọt ngào của Vương Nguyên bắt đầu bài hát. Rồi tới cái giọng trầm ấm đó của hắn vang lên. Trên khuôn mặt hắn có những giọt mồ hôi rơi xuống, có lẽ là tại nhảy nhiều. Riêng đôi mắt của hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía cô. Ánh mắt đầy sự yêu thương, hắn nở một nụ cười thật tươi để lộ hai cái răng khểnh cực kì đáng yêu.
(Wo zhi xiang gei ni gei ni chong’ai
Zhe suan bu suan bu suan ai
Wo hai hai hai gao bu ming bai
Kuai le de shi xiang gen ni fenxiang
Nanguo xiang gei ni jianbang
Di yi ci wei yi ge ren jinzhang
Wo hao xiang dui ni dui ni zhong ai
Cai duan duan ji ge libai
Xinqing huai yinwei ni buzai
You yi dao quang nuan nuan de sa xialai
Ren bu zhu de xiao qilai
Yinwei ai)
Hát đến đoạn này, hắn lấy tay làm thành một hình trái tim hướng thẳng về chỗ cô ngồi. Ánh mắt hắn vẫn ko rời khỏi cô. Hắn đang tưởng tượng ra người con gái ở trong bài hát chính là cô.
Trái tim cô đập rộn ràng khi thấy hành động này của hắn. Dù xung quanh mấy người khác có nói hắn đang nhìn họ nhưng cô biết trái tim đó, ánh mắt đó là dành cho cô.
…..Kết thúc buổi biểu diễn, cô muốn tự mình đi về nhà hắn lại ko cho. Hắn bắt cô ngồi lên xe anh quản lí cùng với hắn.
Chỉ còn một đoạn nữa là về tới nhà, lại ko có fan đi theo nên hắn bảo cô xuống đi bộ về. Cũng đã muộn nên trên đường chỉ có mình cô với hắn. Cô ko chịu đi cẩn thận mà cứ lấn ra cả giữa đường, vừa đi vừa nhảy đếm bậc 1,2,3. Hắn thấy cô như vậy thì chỉ biết cười, tại cô giống y trẻ con vậy.
Một chiếc xe máy bất chợt lao đến. Cũng may hắn kịp kéo cô lại chứ ko thì đời cô coi như hết rồi. Cô ngã vào ngay trong lòng hắn. Mặt cô lại nóng ran, đây là lần thứ hai hắn ôm cô. Cô khẽ đẩy hắn ra, chạy lên phía trước. Hắn đuổi theo, kéo tay cô lại.
Hắn xoay người cô về phía hắn, cứ nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô. Đưa bàn tay lên che lấy môi của cô, rồi hắn từ từ ghé thật sát vào. Bây giờ, giữa môi cô với môi hắn chỉ cách nhau bởi bàn tay của hắn. Cô hoàn toàn bất động trước hắn, toàn thân cứng đơ. Mắt cô chớp chớp, rồi mới giật mình quay người ra đằng sau, ko dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
-Cậu ngượng sao? Hắn hỏi cô, nói cô quay lại.
*Lắc đầu*
-Vậy cậu ngẩng đầu lên đi.
*Lắc đầu x2*
-Chắc là mặt cậu đang đỏ nên ko dám ngẩng lên chứ gì.
Hắn cầm tay cô đi về. Thỉnh thoảng hắn lại cười một mình.
-Chị Băng Di.
-Thiên Tỉ. Em gọi chị à? Đang mải suy nghĩ nên cô ko biết Thiên Tỉ đã ở cạnh mình từ bao giờ.
-Chị đang nghĩ gì à?
-Đâu có.
-Vậy thì thôi. À mà anh Tuấn Khải tìm chị nãy giờ đó. Anh ấy bảo em nếu thấy chị thì bảo chị đến phòng thay đồ gặp anh ấy.
-Ừm, chị sẽ tới đó.
Cô đi tới phòng thay đồ mà trong lòng hơi hoang mang vì chẳng biết hắn gọi cô tới đó làm gì. Cô vẫn chưa quên đk cái quá khứ “đau khổ”lúc sáng
Băng Di cứ thế xông thẳng vào phòng mà quên mất ba chữ dán ở ngoài cửa: phòng thay đồ. Vừa mở cửa ra thì:
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Cô hét lên, bỏ chạy ra ngoài
Cái gì vừa diễn ra trước mặt cô vậy. Cô vào đúng lúc hắn đang thay áo sao. Đúng là xấu hổ ko chịu nổi mà. Sau vụ này ko biết hắn sẽ nghĩ ra trò gì để trọc tức cô nữa đây. Mà hắn cũng hay thật, đang thay đồ thì cũng phải biết khóa ở bên trong vào chứ. Biết cô sẽ đến nên cố tình khoe body hả.(T/g: cô vào phòng mà ko thèm gõ cửa còn trách nữa)
……………………………………….
TFBoys xuất hiện trên sân khấu. Bên dưới, các fan ko ngừng hò reo, cổ vũ. Tất cả mọi người đều nói thật to:TFBoys, TFBoys. Hắn thay mặt các thành viên trong nhóm cám ơn fan và nói rõ ý nghĩa của buổi biểu diễn này.
Sau đó, đương nhiên là hát rồi. Đầu tiên là bài Tình yêu xuất phát, xong đến Heart, Vòng xoay vui vẻ, Cẩm nang tôi luyện thanh xuân, Biểu tượng may mắn, Tín ngưỡng chi danh và cuối cùng là ca khúc mới nhất của nhóm Sủng ái.
Chất giọng ngọt ngào của Vương Nguyên bắt đầu bài hát. Rồi tới cái giọng trầm ấm đó của hắn vang lên. Trên khuôn mặt hắn có những giọt mồ hôi rơi xuống, có lẽ là tại nhảy nhiều. Riêng đôi mắt của hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía cô. Ánh mắt đầy sự yêu thương, hắn nở một nụ cười thật tươi để lộ hai cái răng khểnh cực kì đáng yêu.
(Wo zhi xiang gei ni gei ni chong’ai
Zhe suan bu suan bu suan ai
Wo hai hai hai gao bu ming bai
Kuai le de shi xiang gen ni fenxiang
Nanguo xiang gei ni jianbang
Di yi ci wei yi ge ren jinzhang
Wo hao xiang dui ni dui ni zhong ai
Cai duan duan ji ge libai
Xinqing huai yinwei ni buzai
You yi dao quang nuan nuan de sa xialai
Ren bu zhu de xiao qilai
Yinwei ai)
Hát đến đoạn này, hắn lấy tay làm thành một hình trái tim hướng thẳng về chỗ cô ngồi. Ánh mắt hắn vẫn ko rời khỏi cô. Hắn đang tưởng tượng ra người con gái ở trong bài hát chính là cô.
Trái tim cô đập rộn ràng khi thấy hành động này của hắn. Dù xung quanh mấy người khác có nói hắn đang nhìn họ nhưng cô biết trái tim đó, ánh mắt đó là dành cho cô.
…..Kết thúc buổi biểu diễn, cô muốn tự mình đi về nhà hắn lại ko cho. Hắn bắt cô ngồi lên xe anh quản lí cùng với hắn.
Chỉ còn một đoạn nữa là về tới nhà, lại ko có fan đi theo nên hắn bảo cô xuống đi bộ về. Cũng đã muộn nên trên đường chỉ có mình cô với hắn. Cô ko chịu đi cẩn thận mà cứ lấn ra cả giữa đường, vừa đi vừa nhảy đếm bậc 1,2,3. Hắn thấy cô như vậy thì chỉ biết cười, tại cô giống y trẻ con vậy.
Một chiếc xe máy bất chợt lao đến. Cũng may hắn kịp kéo cô lại chứ ko thì đời cô coi như hết rồi. Cô ngã vào ngay trong lòng hắn. Mặt cô lại nóng ran, đây là lần thứ hai hắn ôm cô. Cô khẽ đẩy hắn ra, chạy lên phía trước. Hắn đuổi theo, kéo tay cô lại.
Hắn xoay người cô về phía hắn, cứ nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô. Đưa bàn tay lên che lấy môi của cô, rồi hắn từ từ ghé thật sát vào. Bây giờ, giữa môi cô với môi hắn chỉ cách nhau bởi bàn tay của hắn. Cô hoàn toàn bất động trước hắn, toàn thân cứng đơ. Mắt cô chớp chớp, rồi mới giật mình quay người ra đằng sau, ko dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
-Cậu ngượng sao? Hắn hỏi cô, nói cô quay lại.
*Lắc đầu*
-Vậy cậu ngẩng đầu lên đi.
*Lắc đầu x2*
-Chắc là mặt cậu đang đỏ nên ko dám ngẩng lên chứ gì.
Hắn cầm tay cô đi về. Thỉnh thoảng hắn lại cười một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.