Chương 48: Giấc Mơ Đẹp
Kenlly
22/07/2016
“Chạy trốn
Tôi chạy trốn khỏi cuộc sống của mình
Sợ hãi
Tôi sợ hãi con người thật của bản thân
Cậu bảo tôi làm cách nào để đối mặt với mọi thứ đây
Tôi mệt mỏi lắm rồi
Cậu có thể một lần cứu rỗi tôi được không
Hãy kéo tôi đứng lên từ đầm lầy tăm tối này đi
Giúp tôi xoá sạch mọi dấu vết của nỗi đau đi
Giúp tôi cảm thấy bình yên một chút đi
Cầu xin cậu đấy”
Băng Di thấy mình đang ở trong một nơi hoàn toàn khác,không phải là căn phòng quen thuộc nữa. Nhưng cô không thấy hoảng hốt, bởi vì nơi cô đang đứng đây là một cảnh đẹp. Thảm cỏ xanh mướt trải dài dưới đồi hoa bồ công anh. Cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn những cánh bồ công anh bay đi khắp nơi. Những cánh hoa nhỏ bé, yếu đuối, cứ theo sức gió mà bay, bay mãi, rồi xa khỏi tầm mắt cô.
Cô đưa tay mình với lấy một cánh bồ công anh đang mải mê chạy theo cơn gió. Nhưng có lẽ sức hút của cơn gió đã nhanh hơn cô. Gió cuốn cánh bồ công anh đi trước khi cô kịp với lấy nó. Cánh hoa xa dần tầm tay cô.
Cô nhìn theo cánh hoa đang bay dần đi, rồi bỗng như sực tỉnh , cô chạy theo hướng cánh hoa đang bay , cố sức bắt lại.
Nếu coi cánh hoa kia là hạnh phúc, là niềm vui. Còn cơn gió đang cuốn cánh hoa đi giống như cuộc sống tàn nhẫn cướp mất đi của cô sự sống niềm vui duy nhất thì đương nhiên cô sẽ phải giữ nó lại bên mình. Cô cần nó để tiếp tục sống, tiếp tục có can đảm để đối phó với những hiểm nguy trong thế giới ngầm .
Băng Di mải chạy đuổi theo cánh hoa đang bay, theo lối mòn lên đến đồi hoa từ khi nào không hay. Lúc cô nhận ra thì cũng là lúc cô đang đứng giữa một đồi hoa bồ công anh rộng mênh mông, đẹp một cách kì lạ. Trước mắt cô không phải là một mà là rất nhiều những cánh bồ công anh mỏng manh đang bay trong gió. Cô dừng lại, thả lỏng mình, đắm chìm vào khung cảnh tuyệt đẹp đấy, mắt chăm chú theo dõi những cánh hoa đang bay.
- Triệu Băng Di.
Tiếng ai đó gọi tên khiến cô giật mình. Cô thoáng ngạc nhiên và rồi chợt nhận ra giọng nói vừa rồi thật quen thuộc. Nó quen thuộc tới mức làm trái tim cô đập loạn nhịp, bối rối. Cô từ từ xoay người lại. Đúng như cảm giác của cô, người con trai ấy đang đứng phía sau, nhìn cô nở một nụ cười thật đẹp. Đáp lại cô cũng cười rất tươi với người đó, ánh mắt ánh lên niềm vui tràn ngập.
-Là cậu?
Cô vì quá sung sướng khi gặp được người đó nên chẳng biết nói gì. Cũng có thể do cô không dám tin người con trai đang đứng trước mặt cô lại là người đó thật.
Người đó nhìn cô yêu thương rồi hỏi:
- Sao? Cậu ngạc nhiên lắm à?
- Ừm, tôi nghĩ chỉ có mình tôi ở đây thôi.
Người đó bật cười với câu trả lời của cô:
- Ngốc thật.
- Tôi không ngốc.
Cô bỗng nghiêm giọng, mặt cau có tỏ vẻ không thích nhưng niềm vui thì vẫn ẩn hiện đâu đó trên khuôn mặt.
- Chẳng ngốc thì sao.
- Không ngốc.
- Có ngốc.
- Không ngốc.
- Không ngốc mà lại nghĩ ở đây có mình cậu.
- Huh, vậy chẳng lẽ tôi phải nghĩ có một tên dở hơi đang nấp đâu đó rồi tự nhiên lù lù xuất hiện trước mặt tôi à?
Người đó nghe cô nói xong, lên giọng hỏi:
- Cậu nói tên dở hơi nào?
- Chẳng lẽ cậu lại không biết? Lạ nhỉ?
- Triệu Băng Di. Người đó quát lên.
- Ờ, tôi đây. Cô vẫn cố trêu tức.
- Tôi yêu cậu.
Người đó hét lên rõ to rồi quay lại nhìn cô, cười gian trá.
Mặt cô đỏ ửng vì ngượng ngùng rồi mà cô vẫn tỏ ra ghê gớm:
- Cậu bị điên à? Tự nhiên hét lên làm gì?
Người đó ghé sát mặt cô, thì thầm vào tai cô:
- Điên vì cậu thì tôi cũng vinh dự.
- Cậu… Cô cứng họng.
- Ờ, tôi đây. Định nói yêu tôi sao?
- Đồ thần kinh.
Cô nói xong, hằm hằm tức tối định bỏ đi nhưng đã bị người đó kéo ngược trở lại, ôm trọn vào lòng. Cô áp mặt vào lồng ngực rắn chắn của người đó, hương thơm từ người đó thoảng qua mũi cô. Vòng tay ấm áp của người đó như lá chắn vững chãi che chở, bảo vệ cho cô. Cảm giác này thật bình yên biết mấy.
Tôi chạy trốn khỏi cuộc sống của mình
Sợ hãi
Tôi sợ hãi con người thật của bản thân
Cậu bảo tôi làm cách nào để đối mặt với mọi thứ đây
Tôi mệt mỏi lắm rồi
Cậu có thể một lần cứu rỗi tôi được không
Hãy kéo tôi đứng lên từ đầm lầy tăm tối này đi
Giúp tôi xoá sạch mọi dấu vết của nỗi đau đi
Giúp tôi cảm thấy bình yên một chút đi
Cầu xin cậu đấy”
Băng Di thấy mình đang ở trong một nơi hoàn toàn khác,không phải là căn phòng quen thuộc nữa. Nhưng cô không thấy hoảng hốt, bởi vì nơi cô đang đứng đây là một cảnh đẹp. Thảm cỏ xanh mướt trải dài dưới đồi hoa bồ công anh. Cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn những cánh bồ công anh bay đi khắp nơi. Những cánh hoa nhỏ bé, yếu đuối, cứ theo sức gió mà bay, bay mãi, rồi xa khỏi tầm mắt cô.
Cô đưa tay mình với lấy một cánh bồ công anh đang mải mê chạy theo cơn gió. Nhưng có lẽ sức hút của cơn gió đã nhanh hơn cô. Gió cuốn cánh bồ công anh đi trước khi cô kịp với lấy nó. Cánh hoa xa dần tầm tay cô.
Cô nhìn theo cánh hoa đang bay dần đi, rồi bỗng như sực tỉnh , cô chạy theo hướng cánh hoa đang bay , cố sức bắt lại.
Nếu coi cánh hoa kia là hạnh phúc, là niềm vui. Còn cơn gió đang cuốn cánh hoa đi giống như cuộc sống tàn nhẫn cướp mất đi của cô sự sống niềm vui duy nhất thì đương nhiên cô sẽ phải giữ nó lại bên mình. Cô cần nó để tiếp tục sống, tiếp tục có can đảm để đối phó với những hiểm nguy trong thế giới ngầm .
Băng Di mải chạy đuổi theo cánh hoa đang bay, theo lối mòn lên đến đồi hoa từ khi nào không hay. Lúc cô nhận ra thì cũng là lúc cô đang đứng giữa một đồi hoa bồ công anh rộng mênh mông, đẹp một cách kì lạ. Trước mắt cô không phải là một mà là rất nhiều những cánh bồ công anh mỏng manh đang bay trong gió. Cô dừng lại, thả lỏng mình, đắm chìm vào khung cảnh tuyệt đẹp đấy, mắt chăm chú theo dõi những cánh hoa đang bay.
- Triệu Băng Di.
Tiếng ai đó gọi tên khiến cô giật mình. Cô thoáng ngạc nhiên và rồi chợt nhận ra giọng nói vừa rồi thật quen thuộc. Nó quen thuộc tới mức làm trái tim cô đập loạn nhịp, bối rối. Cô từ từ xoay người lại. Đúng như cảm giác của cô, người con trai ấy đang đứng phía sau, nhìn cô nở một nụ cười thật đẹp. Đáp lại cô cũng cười rất tươi với người đó, ánh mắt ánh lên niềm vui tràn ngập.
-Là cậu?
Cô vì quá sung sướng khi gặp được người đó nên chẳng biết nói gì. Cũng có thể do cô không dám tin người con trai đang đứng trước mặt cô lại là người đó thật.
Người đó nhìn cô yêu thương rồi hỏi:
- Sao? Cậu ngạc nhiên lắm à?
- Ừm, tôi nghĩ chỉ có mình tôi ở đây thôi.
Người đó bật cười với câu trả lời của cô:
- Ngốc thật.
- Tôi không ngốc.
Cô bỗng nghiêm giọng, mặt cau có tỏ vẻ không thích nhưng niềm vui thì vẫn ẩn hiện đâu đó trên khuôn mặt.
- Chẳng ngốc thì sao.
- Không ngốc.
- Có ngốc.
- Không ngốc.
- Không ngốc mà lại nghĩ ở đây có mình cậu.
- Huh, vậy chẳng lẽ tôi phải nghĩ có một tên dở hơi đang nấp đâu đó rồi tự nhiên lù lù xuất hiện trước mặt tôi à?
Người đó nghe cô nói xong, lên giọng hỏi:
- Cậu nói tên dở hơi nào?
- Chẳng lẽ cậu lại không biết? Lạ nhỉ?
- Triệu Băng Di. Người đó quát lên.
- Ờ, tôi đây. Cô vẫn cố trêu tức.
- Tôi yêu cậu.
Người đó hét lên rõ to rồi quay lại nhìn cô, cười gian trá.
Mặt cô đỏ ửng vì ngượng ngùng rồi mà cô vẫn tỏ ra ghê gớm:
- Cậu bị điên à? Tự nhiên hét lên làm gì?
Người đó ghé sát mặt cô, thì thầm vào tai cô:
- Điên vì cậu thì tôi cũng vinh dự.
- Cậu… Cô cứng họng.
- Ờ, tôi đây. Định nói yêu tôi sao?
- Đồ thần kinh.
Cô nói xong, hằm hằm tức tối định bỏ đi nhưng đã bị người đó kéo ngược trở lại, ôm trọn vào lòng. Cô áp mặt vào lồng ngực rắn chắn của người đó, hương thơm từ người đó thoảng qua mũi cô. Vòng tay ấm áp của người đó như lá chắn vững chãi che chở, bảo vệ cho cô. Cảm giác này thật bình yên biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.