Chương 57: Mối Tình Đầu
Kenlly
03/10/2016
Băng Di ngồi trong phòng của mình, nghĩ ngợi rất nhiều. Cô thắc mắc
về hình xăm trên lưng Triều Anh và Rose. Nguyên nhân nào mà chúng lại có sự trùng hợp như vậy. Nếu cái giả thiết cô đưa ra là đúng thì việc Ryan bị giết ngay dưới tay của tổ chức là chuyện không thể không xảy ra.
Không rõ nguyên cớ do đâu, cô bực mình đứng dậy. Cô ra khỏi phòng, đẩy mạnh cửa đóng vào. Cô chưa muốn ra về nhưng lại chẳng biết đi đâu. Rồi bỗng dưng, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ. Cô muốn tới sân thượng của biệt thự.
Cô bước đi từng bước thật chậm. Đôi mắt mang một sự lạnh lùng. Đôi mắt đã từng làm bao người rung động, cũng là đôi mắt khiến người ta sợ hãi. Khuôn mặt xinh như hoa khiến nhiều người khó lòng quên được, kể cả khi chỉ bắt gặp có một lần. Nụ cười luôn ẩn hiện trên khóe môi tựa một vầng trăng khuyết. Giọng nói mỗi khi thốt lên nghe thật dễ thương, trong veo. Tóc mái lưa thưa trước trán cùng với mái tóc bụôc thấp càng tôn lên vẻ xinh đẹp. Trong con người ấy, cái gì cũng hoàn hảo cả. Kể cả việc giết người cũng rất hoàn hảo,thực sự hoàn hảo. Bởi vậy, đằng sau cô gái ấy luôn thấp thoáng một sinh vật với một bên là đôi cánh màu trắng, một bên lại là đôi cánh màu đen. Vậy thì đó là thiên thần hay ác quỷ?
Bỗng nhiên, cô bước chậm lại. Cô gặp phải một người mà cô vốn không muốn gặp chút nào. Nhất là khi chỉ có mình cô và người ấy. Bởi vì người ấy là JA.
- Chào. - Cô vẫn lạnh lùng, chào hỏi cho có lệ, dẫu biết rằng anh sẽ không đáp lại cô.
Đúng như cô nghĩ, JA coi như cô là vô hình. Anh còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Cũng giống như cô anh là người lạnh lùng, nhưng lạnh lùng hơn cô rất nhiều, đến mức vô cảm với mọi thứ. Anh bước qua cô, không chút cảm giác.
Đã mấy năm rồi mà cô vẫn cảm thấy nghẹn lại, vẫn có chút đau lòng trước hành động của anh. Cô ngoái lại nhìn hình bóng của anh đang dần bước đi. Dáng vẻ ấy, con người ấy, cô chỉ dám đứng ở phía sau mà ngắm nhìn. Chưa bao giờ cô quên những rung động đầu tiên mà anh đem lại cho cô. Phải rồi, cô đã từng rung động trước anh, trước con người tàn khốc ấy. Nhưng rốt cuộc, cô luôn là người ở đằng sau anh, dõi theo anh từ phía sau. Không biết đã bao nhiêu ngày tháng, cô ở đằng sau anh, hi vọng rất nhiều rồi lại tuyệt vọng đau đớn vì anh.
Khi mới bước chân vào tổ chức, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, nhút nhát. Nhưng nhờ anh giúp đỡ, hướng dẫn mà cô trở nên bạo dạo, lợi hại hơn. Ngày ấy, cô luôn gọi anh bằng hai chữ " tiền bối". Anh không nói gì với cô nhiều, cùng lắm chỉ là vài câu rất ngắn gọn. Cô như con chim nhỏ ríu rít bên anh suốt ngày thì anh cũng chỉ im lặng. Nhưng điều làm cô thực sự gục ngã trước anh chính là nụ cười của anh. Lần đầu tiên trúng mục tiêu khó nhất, cô vui sướng, nhảy cẫng lên, quay lại nhìn anh mà reo lên. Có lẽ không làm chủ được, anh cũng mỉm cười với cô. Chỉ là một nụ cười rất nhẹ, nhưng đó là nụ cười đầu tiên và duy nhất anh dành cho cô. Cô đã thích anh như vậy đấy, thích rất nhiều. Dù vậy anh cũng không thể cảm nhận được. Càng ngày anh càng đẩy cô ra xa, cô không hiểu nổi vì lí do gì mà anh làm vậy với cô. Cho đến khi tên cô gắn với cái danh " huyền thoại " thì cô với anh chỉ còn là người dưng, như chưa hề quen biết. Cô đã dằn lòng mình phải quên đi anh, quên đi con người nhẫn tâm ấy. Và cô đã làm được. Cô trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ, cũng một phần là vì anh. Cô không muốn chạm mặt anh lần nào nữa. Cô ghét anh mà vẫn thích anh. Cứ ngỡ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng tình cảm mà cô dành cho anh hình như vẫn còn trong trái tim cô. Chỉ là một chút thôi,nhưng vẫn làm cô đau nhói.
Kin vừa đặt chân lên sân thượng thì đã thấy có người đến đó trước mình. Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không sợ ngã sao?
Sở dĩ anh ta hỏi Băng Di như vậy bởi vì cô đang ở một vị trí rất chênh vênh. Nó là ngăn cách giữa sự sống và cái chết. Nếu chẳng may sơ sẩy mà ngã xuống bên dưới thì sẽ tan xương nát thịt. Cô đang ngồi trên lan can của ban công ở tầng thứ sáu, hai chân cô thò hẳn ra ngoài, tóc cô bay trong gió.
- Một chút. - Cô đáp.
- Cẩn thận đấy.
- Đang lo cho tôi à? - Cô hỏi Kin.
- Cô là người duy nhất mà tôi tin tưởng. Không lo thì sao?
Cô bật cười:
- Ha Ha. Câu trả lời hay thật đấy!
Kin đi lại, lưng tựa người vào lan can, đứng cạnh cô. Anh ta vốn không có sở thích liều lĩnh như cô. Im lặng một chút, Kin hỏi cô:
- Biết tôi vừa gặp ai không?
Chẳng cần suy nghĩ, cô trả lời :
- JA sao?
- Cô cũng gặp anh ta à?
- Ừ. Vừa lúc nãy.
- Tôi đang thắc mắc không biết cô đã quên được anh ta chưa đấy.
- Tình đầu khó phai mà.
- Haizzz. Cũng đúng.
Cô không đáp lại. Có lẽ cô chưa quên được JA thật. Nhưng cô chắc chắn đó chỉ là chút cảm giác vấn vương còn lại. Bởi vì, bây giờ bên cạnh cô đã có người tốt hơn anh rất nhiều. Cô sẽ dành hết tình cảm vào người đó, sẽ chỉ yêu duy nhất người đó. Cô đã đánh đổi rồi mà.
Không rõ nguyên cớ do đâu, cô bực mình đứng dậy. Cô ra khỏi phòng, đẩy mạnh cửa đóng vào. Cô chưa muốn ra về nhưng lại chẳng biết đi đâu. Rồi bỗng dưng, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ. Cô muốn tới sân thượng của biệt thự.
Cô bước đi từng bước thật chậm. Đôi mắt mang một sự lạnh lùng. Đôi mắt đã từng làm bao người rung động, cũng là đôi mắt khiến người ta sợ hãi. Khuôn mặt xinh như hoa khiến nhiều người khó lòng quên được, kể cả khi chỉ bắt gặp có một lần. Nụ cười luôn ẩn hiện trên khóe môi tựa một vầng trăng khuyết. Giọng nói mỗi khi thốt lên nghe thật dễ thương, trong veo. Tóc mái lưa thưa trước trán cùng với mái tóc bụôc thấp càng tôn lên vẻ xinh đẹp. Trong con người ấy, cái gì cũng hoàn hảo cả. Kể cả việc giết người cũng rất hoàn hảo,thực sự hoàn hảo. Bởi vậy, đằng sau cô gái ấy luôn thấp thoáng một sinh vật với một bên là đôi cánh màu trắng, một bên lại là đôi cánh màu đen. Vậy thì đó là thiên thần hay ác quỷ?
Bỗng nhiên, cô bước chậm lại. Cô gặp phải một người mà cô vốn không muốn gặp chút nào. Nhất là khi chỉ có mình cô và người ấy. Bởi vì người ấy là JA.
- Chào. - Cô vẫn lạnh lùng, chào hỏi cho có lệ, dẫu biết rằng anh sẽ không đáp lại cô.
Đúng như cô nghĩ, JA coi như cô là vô hình. Anh còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Cũng giống như cô anh là người lạnh lùng, nhưng lạnh lùng hơn cô rất nhiều, đến mức vô cảm với mọi thứ. Anh bước qua cô, không chút cảm giác.
Đã mấy năm rồi mà cô vẫn cảm thấy nghẹn lại, vẫn có chút đau lòng trước hành động của anh. Cô ngoái lại nhìn hình bóng của anh đang dần bước đi. Dáng vẻ ấy, con người ấy, cô chỉ dám đứng ở phía sau mà ngắm nhìn. Chưa bao giờ cô quên những rung động đầu tiên mà anh đem lại cho cô. Phải rồi, cô đã từng rung động trước anh, trước con người tàn khốc ấy. Nhưng rốt cuộc, cô luôn là người ở đằng sau anh, dõi theo anh từ phía sau. Không biết đã bao nhiêu ngày tháng, cô ở đằng sau anh, hi vọng rất nhiều rồi lại tuyệt vọng đau đớn vì anh.
Khi mới bước chân vào tổ chức, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, nhút nhát. Nhưng nhờ anh giúp đỡ, hướng dẫn mà cô trở nên bạo dạo, lợi hại hơn. Ngày ấy, cô luôn gọi anh bằng hai chữ " tiền bối". Anh không nói gì với cô nhiều, cùng lắm chỉ là vài câu rất ngắn gọn. Cô như con chim nhỏ ríu rít bên anh suốt ngày thì anh cũng chỉ im lặng. Nhưng điều làm cô thực sự gục ngã trước anh chính là nụ cười của anh. Lần đầu tiên trúng mục tiêu khó nhất, cô vui sướng, nhảy cẫng lên, quay lại nhìn anh mà reo lên. Có lẽ không làm chủ được, anh cũng mỉm cười với cô. Chỉ là một nụ cười rất nhẹ, nhưng đó là nụ cười đầu tiên và duy nhất anh dành cho cô. Cô đã thích anh như vậy đấy, thích rất nhiều. Dù vậy anh cũng không thể cảm nhận được. Càng ngày anh càng đẩy cô ra xa, cô không hiểu nổi vì lí do gì mà anh làm vậy với cô. Cho đến khi tên cô gắn với cái danh " huyền thoại " thì cô với anh chỉ còn là người dưng, như chưa hề quen biết. Cô đã dằn lòng mình phải quên đi anh, quên đi con người nhẫn tâm ấy. Và cô đã làm được. Cô trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ, cũng một phần là vì anh. Cô không muốn chạm mặt anh lần nào nữa. Cô ghét anh mà vẫn thích anh. Cứ ngỡ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng tình cảm mà cô dành cho anh hình như vẫn còn trong trái tim cô. Chỉ là một chút thôi,nhưng vẫn làm cô đau nhói.
Kin vừa đặt chân lên sân thượng thì đã thấy có người đến đó trước mình. Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không sợ ngã sao?
Sở dĩ anh ta hỏi Băng Di như vậy bởi vì cô đang ở một vị trí rất chênh vênh. Nó là ngăn cách giữa sự sống và cái chết. Nếu chẳng may sơ sẩy mà ngã xuống bên dưới thì sẽ tan xương nát thịt. Cô đang ngồi trên lan can của ban công ở tầng thứ sáu, hai chân cô thò hẳn ra ngoài, tóc cô bay trong gió.
- Một chút. - Cô đáp.
- Cẩn thận đấy.
- Đang lo cho tôi à? - Cô hỏi Kin.
- Cô là người duy nhất mà tôi tin tưởng. Không lo thì sao?
Cô bật cười:
- Ha Ha. Câu trả lời hay thật đấy!
Kin đi lại, lưng tựa người vào lan can, đứng cạnh cô. Anh ta vốn không có sở thích liều lĩnh như cô. Im lặng một chút, Kin hỏi cô:
- Biết tôi vừa gặp ai không?
Chẳng cần suy nghĩ, cô trả lời :
- JA sao?
- Cô cũng gặp anh ta à?
- Ừ. Vừa lúc nãy.
- Tôi đang thắc mắc không biết cô đã quên được anh ta chưa đấy.
- Tình đầu khó phai mà.
- Haizzz. Cũng đúng.
Cô không đáp lại. Có lẽ cô chưa quên được JA thật. Nhưng cô chắc chắn đó chỉ là chút cảm giác vấn vương còn lại. Bởi vì, bây giờ bên cạnh cô đã có người tốt hơn anh rất nhiều. Cô sẽ dành hết tình cảm vào người đó, sẽ chỉ yêu duy nhất người đó. Cô đã đánh đổi rồi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.