Chương 31: Một Chút Hạnh Phúc
Kenlly
04/03/2016
Băng Di mở điện thoại xem giờ, đã hơn 4h chiều rồi sao. Tan học từ
lúc 3h mà bây giờ đã hơn 4h rồi, vậy là cô đã ở lại trường hơn một tiếng đồng hồ. Nếu không về sớm chắc bà và mẹ lại cuống lên lo lắng cho cô.
Băng Di cất điện thoại, quay sang nhìn hắn lần nữa. Đôi mắt hắn vẫn nhìn rất xa trong không trung. Đứng gần hắn như vậy khiến cô thấy hắn có nét đẹp thật hoàn hảo. Hay tại trong lòng cô có tình cảm đặc biệt đối với hắn mà cô thấy hắn rất xứng với cái danh Nam thần.
Hắn đột nhiên quay sang nhìn cô làm cô bối rối. Băng Di vội quay mặt đi che giấu sự ngại ngùng. Hắn cười nhẹ , hỏi cô:
- Tôi đẹp trai lắm đúng không?
- Ừ. Nhưng tôi thấy Thiên Tỉ đẹp trai hơn.
Băng Di nửa khen nửa chê.
- Cậu nói thật hả? Hắn giả vờ sửng sốt.
Băng Di nhìn hắn mà bật cười, rồi cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc:
- Tôi không có hứng nói đùa.
- Vậy mà tôi tưởng tôi đẹp trai nhất rồi chứ!
- Đừng có tưởng.
Băng Di vênh mặt lên thì gặp phải khuôn mặt hắn đang ghé sát cô. Tự nhiên cô thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp ấy sống lại trong lòng cô.
- Có người đỏ mặt rồi kìa. Hắn nhìn cô rồi trêu chọc.
- Thì...thì sao? Tôi...tôi...tôi đỏ mặt thì liên quan tới nhà cậu à? Băng Di cố chữa ngượng.
- Không liên quan tới nhà tôi nhưng liên quan tới tôi.
Hắn trêu chọc thêm.
- Cậu??? Tôi về đây, không nói chuyện với cậu nữa.
Cô không nói được thêm gì nên tìm đường rút lui.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng gì, cô đi thẳng ra cổng trường. Hắn vội đuổi theo, giữ cô lại:
- Này, cậu định về đấy à?
- Thế cậu nghĩ tôi định làm gì? Cô hỏi hắn.
- Cái đó thì làm sao tôi biết được. Mà tôi muốn đưa cho cậu thứ này.
- Thứ gì? Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn mở balo lấy ra một tấm vé đưa cho cô:
- Đây.
Bănh Di cầm tấm vé xem qua xem lại rồi hỏi hắn:
- Vé tới buổi sinh nhật của cậu? Sắp đến sinh nhật cậu rồi à?
- Cậu đừng bảo cậu không nhớ sinh nhật tôi là bao nhiêu nhé. Hắn tức tối.
- Là ngày mai à? Băng Di thấy hắn tức rồi nên cố tình chọc thêm, ai bảo khi nãy hắn trêu tức cô.
- Triệu Băng Di, cậu nghe cho rõ đây. Sinh nhật tôi là ngày 21-9. Hắn gần như là hét lên với cô.
- Vương Tuấn Khải, cậu đừng có hét lên với tôi như thế. Sinh nhật cậu thì đi hỏi mấy fangirl của cậu ấy, hỏi gì tôi hả?
Băng Di cũng không phải dạng vừa, hét lại với hắn.
- Tiểu Khải à, về thôi.
Cô và hắn đang rất gay cấn thì sự xuất hiện của anh quản lí đã phá tan tất cả. Hắn nhìn ra phía anh quản lí rồi quay lại nhìn cô:
- Nhớ tới đó.
Đợi hắn lên xe xong, anh quản lí lái xe rời đi. Băng Di cũng đi về trên con đường quen thuộc. Lúc này, cô mới thoát khỏi những cảm xúc rung động của bản thân. Cô đã nói sẽ quên hắn mà cô vừa làm cái gì vậy. Những cảm xúc ấy tại sao vẫn chưa rời khỏi cô . Chẳng lẽ hắn lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô tới vậy. Cuối cùng thì cô mới nhận ra một điều. Thứ tình cảm ấy chỉ là bị che giấu đi chứ không hề bị xóa nhòa. Cô có thể dành tình cảm cho hắn, nhớ hắn nhưng chẳng thể quên được hắn.
Dù vậy, cô cũng chỉ biết chấp nhận điều đó một cách đau đớn thôi. Sắp tới ngày đó rồi, nếu cô không tự biết cách điều chỉnh tình cảm của mình thì cái giá cô phải trả là rất đắt. Bản thân cô thì còn có thể vượt qua, nhưng còn hắn thì sao.Cô sẽ làm liên lụy đến cuộc sống của hắn. Liệu bọn chúng có bỏ qua cho hắn khi biết hắn chính là điểm yếu của cô không. Không, cô sẽ không thể hủy hoại cuộc sống bình yên của hắn. Bằng mọi cách cô sẽ quên được hắn. Đó là cách duy nhất để cô bảo vệ hắn.
Băng Di cất điện thoại, quay sang nhìn hắn lần nữa. Đôi mắt hắn vẫn nhìn rất xa trong không trung. Đứng gần hắn như vậy khiến cô thấy hắn có nét đẹp thật hoàn hảo. Hay tại trong lòng cô có tình cảm đặc biệt đối với hắn mà cô thấy hắn rất xứng với cái danh Nam thần.
Hắn đột nhiên quay sang nhìn cô làm cô bối rối. Băng Di vội quay mặt đi che giấu sự ngại ngùng. Hắn cười nhẹ , hỏi cô:
- Tôi đẹp trai lắm đúng không?
- Ừ. Nhưng tôi thấy Thiên Tỉ đẹp trai hơn.
Băng Di nửa khen nửa chê.
- Cậu nói thật hả? Hắn giả vờ sửng sốt.
Băng Di nhìn hắn mà bật cười, rồi cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc:
- Tôi không có hứng nói đùa.
- Vậy mà tôi tưởng tôi đẹp trai nhất rồi chứ!
- Đừng có tưởng.
Băng Di vênh mặt lên thì gặp phải khuôn mặt hắn đang ghé sát cô. Tự nhiên cô thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp ấy sống lại trong lòng cô.
- Có người đỏ mặt rồi kìa. Hắn nhìn cô rồi trêu chọc.
- Thì...thì sao? Tôi...tôi...tôi đỏ mặt thì liên quan tới nhà cậu à? Băng Di cố chữa ngượng.
- Không liên quan tới nhà tôi nhưng liên quan tới tôi.
Hắn trêu chọc thêm.
- Cậu??? Tôi về đây, không nói chuyện với cậu nữa.
Cô không nói được thêm gì nên tìm đường rút lui.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng gì, cô đi thẳng ra cổng trường. Hắn vội đuổi theo, giữ cô lại:
- Này, cậu định về đấy à?
- Thế cậu nghĩ tôi định làm gì? Cô hỏi hắn.
- Cái đó thì làm sao tôi biết được. Mà tôi muốn đưa cho cậu thứ này.
- Thứ gì? Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn mở balo lấy ra một tấm vé đưa cho cô:
- Đây.
Bănh Di cầm tấm vé xem qua xem lại rồi hỏi hắn:
- Vé tới buổi sinh nhật của cậu? Sắp đến sinh nhật cậu rồi à?
- Cậu đừng bảo cậu không nhớ sinh nhật tôi là bao nhiêu nhé. Hắn tức tối.
- Là ngày mai à? Băng Di thấy hắn tức rồi nên cố tình chọc thêm, ai bảo khi nãy hắn trêu tức cô.
- Triệu Băng Di, cậu nghe cho rõ đây. Sinh nhật tôi là ngày 21-9. Hắn gần như là hét lên với cô.
- Vương Tuấn Khải, cậu đừng có hét lên với tôi như thế. Sinh nhật cậu thì đi hỏi mấy fangirl của cậu ấy, hỏi gì tôi hả?
Băng Di cũng không phải dạng vừa, hét lại với hắn.
- Tiểu Khải à, về thôi.
Cô và hắn đang rất gay cấn thì sự xuất hiện của anh quản lí đã phá tan tất cả. Hắn nhìn ra phía anh quản lí rồi quay lại nhìn cô:
- Nhớ tới đó.
Đợi hắn lên xe xong, anh quản lí lái xe rời đi. Băng Di cũng đi về trên con đường quen thuộc. Lúc này, cô mới thoát khỏi những cảm xúc rung động của bản thân. Cô đã nói sẽ quên hắn mà cô vừa làm cái gì vậy. Những cảm xúc ấy tại sao vẫn chưa rời khỏi cô . Chẳng lẽ hắn lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô tới vậy. Cuối cùng thì cô mới nhận ra một điều. Thứ tình cảm ấy chỉ là bị che giấu đi chứ không hề bị xóa nhòa. Cô có thể dành tình cảm cho hắn, nhớ hắn nhưng chẳng thể quên được hắn.
Dù vậy, cô cũng chỉ biết chấp nhận điều đó một cách đau đớn thôi. Sắp tới ngày đó rồi, nếu cô không tự biết cách điều chỉnh tình cảm của mình thì cái giá cô phải trả là rất đắt. Bản thân cô thì còn có thể vượt qua, nhưng còn hắn thì sao.Cô sẽ làm liên lụy đến cuộc sống của hắn. Liệu bọn chúng có bỏ qua cho hắn khi biết hắn chính là điểm yếu của cô không. Không, cô sẽ không thể hủy hoại cuộc sống bình yên của hắn. Bằng mọi cách cô sẽ quên được hắn. Đó là cách duy nhất để cô bảo vệ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.