Chương 51: Người Con Gái Ấy
Kenlly
03/08/2016
Tuấn Khải đến phòng chờ. Nhưng cậu không bước vào ngay mà còn đứng
ngoài cửa chần chừ. Cậu hi vọng người đang chờ cậu ở trong kia là Băng
Di. Cậu cũng sợ nếu ngừơi đó không phải Băng Di thì cậu sẽ thất vọng đến mức nào.
Cậu hít một hơi thật sâu như để lấy thêm can đảm để đối mặt, cậu mở cửa.
Có phải do cậu mở cửa quá nhẹ nhàng ,hay là do người con gái ấy đang mải nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ mà không hề biết cậu đã tới. Ánh mắt đó vẫn hướng ra bên ngoài. Khuôn mặt ấy là một thử thách đối với cậu.
Tuấn Khải không lên tiếng ngay, cậu nhìn người con gái ấy từ phía sau. Tò mò, hi vọng xen chút lo lắng. Áo phông đen, quần jean bó màu đen, giày thể thao. Cách ăn mặc này... Cách ăn mặc này thực sự rất giống cách ăn mặc của Băng Di. Tia hy vọng trong cậu dần lớn lên. Cậu mong muốn được thấy khuôn mặt đó. Cậu hít một hơi thật sâu, ngập ngừng muốn nói.
Vừa lúc đó người con gái ấy cũng quay lại. Khuôn mặt dần hiện ra trước mắt cậu. Cô ấy là Băng Di.
Cậu ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang hạnh phúc. Cậu mỉm cười rất tươi, vui sướng. Mọi ưu phiền bỗng biến đi đâu hết, lòng cậu lâng lâng sung sướng. Cậu lao tới, kéo cô vào lòng mình.
Cậu siết chặt lấy đôi vai nhỏ bé của cô, nói mà như hét lên:
- Sao bây gìơ cậu mới tới. Cậu biết tôi nhớ cậu, lo lắng cho cậu lắm không?
Băng Di có vẻ bất ngờ trước thái độ của cậu nên ấp úng :
- Tôi... Tôi... Có việc bận. Xin lỗi.
- Việc bận thì cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ. Tại sao lại không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại của tôi hả?
- Máy tôi hết pin.
Cậu bỗng đẩy người cô ra, tay gĩư chặt lấy hai vai. Cậu ghé sát mặt cô thì thầm:
- Từ gìơ đừng làm như vậy nữa. Được không?
Rồi cậu không để cô trả lời, lại ôm chặt cô vào lòng. Cảm giác ấy lại ùa về trong lòng cậu. Mùi hương trên tóc cô thoảng qua mũi cậu. Cậu quên hết tất cả, chỉ còn cảm thấy hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ngọt ngào mà chỉ người con gái ấy mới có thể mang đến cho cậu.
Băng Di khẽ tựa đầu vào vai hắn. Giấc mơ ấy có phải đã thành hiện thực rồi không. Cảm giác bên hắn bình yên, ấm áp đến lạ lùng. Vòng tay chắc chắn, vững chãi giống như lá chắn bảo vệ cho cô. Lòng cô sẽ can đảm hơn, sẽ kiên quyết hơn để gĩư lấy tình cảm của mình.
Cô đã định không đến, đã định từ bỏ. Nhưng thứ tình cảm mà hắn dành cho cô như một loại ma dược khíên cô không thể làm vậy. Cô hoàn toàn bị hắn làm cho xiêu lòng. Cô lại mềm yếu mất rồi. Nhưng không, cô sẽ không từ bỏ lần nữa đâu. Đoạn video ấy như phép màu kéo cô quay trở lại. Nếu yêu hắn, quay về với tình cảm ấy là sai thì cô cũng chẳng cần đúng. Nước mắt rơi để đổi lấy nụ cười sau này thì dù bây giờ lệ có thành máu đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Cô quyết định đánh đổi. Đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy tình cảm. Đã sai thì phải sai hẳn. Cô bất chấp tất cả. Mặc kệ ngoài kia là giông tố, nguy hiểm, chỉ cần một lần được yêu hắn, cô cũng không run sợ.
Có phải cô đã yêu mù quáng rồi không. Có phải cô đã quá tự tin rồi không. Hay đó chỉ quyết định bồng bột, nông nổi khi yếu lòng. Chẳng phải bà thầy bói đó đã nói cô ở bên cạnh hắn là chỉ đem lại nguy hiểm cho hắn rồi thôi sao. Rồi việc quay trở lại của tổ chức, những qui lụât không thể nào làm trái của tổ chức. Cả việc cô là sát thủ nổi tiếng của thế giới ngầm nữa. Nếu tất cả việc đó bại lộ, hắn biết sự thật về thân thế của cô thì sao. Đúng, khi đến đây gặp hắn cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã muốn chấm dứt chuyện này. Nhưng rồi cô lại thôi. Cô chấp nhận hi sinh. Cô không muốn hắn đau lòng vì mình nữa. Cô là người hiểu rõ nhất tình cảm của hắn. Vậy nên cô sẽ làm tất cả để gĩư được tình yêu này, bất chấp mọi thứ.
Cậu hít một hơi thật sâu như để lấy thêm can đảm để đối mặt, cậu mở cửa.
Có phải do cậu mở cửa quá nhẹ nhàng ,hay là do người con gái ấy đang mải nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ mà không hề biết cậu đã tới. Ánh mắt đó vẫn hướng ra bên ngoài. Khuôn mặt ấy là một thử thách đối với cậu.
Tuấn Khải không lên tiếng ngay, cậu nhìn người con gái ấy từ phía sau. Tò mò, hi vọng xen chút lo lắng. Áo phông đen, quần jean bó màu đen, giày thể thao. Cách ăn mặc này... Cách ăn mặc này thực sự rất giống cách ăn mặc của Băng Di. Tia hy vọng trong cậu dần lớn lên. Cậu mong muốn được thấy khuôn mặt đó. Cậu hít một hơi thật sâu, ngập ngừng muốn nói.
Vừa lúc đó người con gái ấy cũng quay lại. Khuôn mặt dần hiện ra trước mắt cậu. Cô ấy là Băng Di.
Cậu ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang hạnh phúc. Cậu mỉm cười rất tươi, vui sướng. Mọi ưu phiền bỗng biến đi đâu hết, lòng cậu lâng lâng sung sướng. Cậu lao tới, kéo cô vào lòng mình.
Cậu siết chặt lấy đôi vai nhỏ bé của cô, nói mà như hét lên:
- Sao bây gìơ cậu mới tới. Cậu biết tôi nhớ cậu, lo lắng cho cậu lắm không?
Băng Di có vẻ bất ngờ trước thái độ của cậu nên ấp úng :
- Tôi... Tôi... Có việc bận. Xin lỗi.
- Việc bận thì cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ. Tại sao lại không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại của tôi hả?
- Máy tôi hết pin.
Cậu bỗng đẩy người cô ra, tay gĩư chặt lấy hai vai. Cậu ghé sát mặt cô thì thầm:
- Từ gìơ đừng làm như vậy nữa. Được không?
Rồi cậu không để cô trả lời, lại ôm chặt cô vào lòng. Cảm giác ấy lại ùa về trong lòng cậu. Mùi hương trên tóc cô thoảng qua mũi cậu. Cậu quên hết tất cả, chỉ còn cảm thấy hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ngọt ngào mà chỉ người con gái ấy mới có thể mang đến cho cậu.
Băng Di khẽ tựa đầu vào vai hắn. Giấc mơ ấy có phải đã thành hiện thực rồi không. Cảm giác bên hắn bình yên, ấm áp đến lạ lùng. Vòng tay chắc chắn, vững chãi giống như lá chắn bảo vệ cho cô. Lòng cô sẽ can đảm hơn, sẽ kiên quyết hơn để gĩư lấy tình cảm của mình.
Cô đã định không đến, đã định từ bỏ. Nhưng thứ tình cảm mà hắn dành cho cô như một loại ma dược khíên cô không thể làm vậy. Cô hoàn toàn bị hắn làm cho xiêu lòng. Cô lại mềm yếu mất rồi. Nhưng không, cô sẽ không từ bỏ lần nữa đâu. Đoạn video ấy như phép màu kéo cô quay trở lại. Nếu yêu hắn, quay về với tình cảm ấy là sai thì cô cũng chẳng cần đúng. Nước mắt rơi để đổi lấy nụ cười sau này thì dù bây giờ lệ có thành máu đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Cô quyết định đánh đổi. Đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy tình cảm. Đã sai thì phải sai hẳn. Cô bất chấp tất cả. Mặc kệ ngoài kia là giông tố, nguy hiểm, chỉ cần một lần được yêu hắn, cô cũng không run sợ.
Có phải cô đã yêu mù quáng rồi không. Có phải cô đã quá tự tin rồi không. Hay đó chỉ quyết định bồng bột, nông nổi khi yếu lòng. Chẳng phải bà thầy bói đó đã nói cô ở bên cạnh hắn là chỉ đem lại nguy hiểm cho hắn rồi thôi sao. Rồi việc quay trở lại của tổ chức, những qui lụât không thể nào làm trái của tổ chức. Cả việc cô là sát thủ nổi tiếng của thế giới ngầm nữa. Nếu tất cả việc đó bại lộ, hắn biết sự thật về thân thế của cô thì sao. Đúng, khi đến đây gặp hắn cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã muốn chấm dứt chuyện này. Nhưng rồi cô lại thôi. Cô chấp nhận hi sinh. Cô không muốn hắn đau lòng vì mình nữa. Cô là người hiểu rõ nhất tình cảm của hắn. Vậy nên cô sẽ làm tất cả để gĩư được tình yêu này, bất chấp mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.