Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 39: Nhiệm Vụ (2)

Kenlly

29/03/2016

Theo như thông tin thì giờ người phụ nữ mà hai người cần xử lý đang ở một ngôi nhà nhỏ, ngoại thành thành phố. Tối nay bà ta có cuộc hẹn với một gã đàn ông tên Trần Hạo Nhiên.

Hai chiếc moto chuyển hướng ra phía ngoại ô thành phố. Những ngôi nhà cao tầng, phố xá nườm nượp dần lùi về phía sau lưng, trước mắt chỉ nhìn thấy những cánh đồng lúa rộng lớn. Gió hun hút thổi. Trên trời không hề có lấy vì tinh tú nào mà chỉ duy nhất một vầng trăng bạc lạnh lẽo chiếu sáng. Ánh trăng như ma mị tỏa sáng xuống trần thế. Đêm nay, ắt hẳn sẽ là một đêm đầy thú vị với những kẻ như Băng Di hay Zero.

Băng Di và Zero dừng xe ở một nơi vắng vẻ, cách ngôi nhà của người phụ nữ kia một đoạn ngắn để quan sát tình hình . Ngôi nhà sáng trưng ánh đèn điện, nổi bật giữa một vùng xa lánh thành phố, tối tăm. Trên ban công tầng hai của căn nhà trồng rất nhiều loài hoa. Mùi hương của những loài hoa thoang thoảng trong không gian. Hương thơm ngát đến đáng ngờ. Băng Di hít một hơi thật sâu, hương thơm của hoa lại nồng nặc xộc vào mũi cô.

" Đây không phải hương thơm của hoa."

Băng Di chợt nhận ra. Mùi hương thoang thoảng nhưng ngào ngạt trong khứu giác. Là hương độc. Những chậu hoa trên kia chỉ là trá hình cho mùi độc dược. Với kinh nghiệm của một người đã tiếp xúc nhiều với các loại chất độc như cô thì nhận ra điều này cũng không khó. Hít phải hương thơm này sẽ bị đau đầu, rồi dẫn đến ngất xỉu. Hơn nữa còn rất có hại cho thần kinh, khiến các dây thần kinh tê liệt, mất chức năng trong khoảng thời gian nhất định. Người phụ nữ này quả rất xảo quyệt khi dùng cách này để đề phòng kẻ khác. Mấy tên vệ sĩ kia chắc phải được uống loại thuốc gì để miễn dịch với mùi hương đó. Nhưng cô với Zero thì không, nếu cứ thế này mà xông vào trong đấy thì chắc chắn là nhiệm vụ thất bại, có khi còn mất mạng nữa.

Zero thấy Băng Di cứ đăm chiêu mà không hề đả động tới việc bắt đầu hành động nên sốt ruột:

- Hành động chứ?

- Không. Băng Di quả quyết.

- Tại sao?

- Anh không ngửi thấy gì à?

- Hương hoa thôi mà.

Băng Di lắc đầu:

- Không phải. Là hương độc. Mùi hương này có thể khiến ta bất tỉnh hay còn nguy hiểm hơn đấy.

- Vậy làm cách nào để tránh khỏi mùi hương đó? Zero hỏi.

Băng Di trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình này chỉ còn cách mạo hiểm thôi. Chứ loại hương độc này nếu không có thuốc giúp miễn dịch của nó thì khó mà tránh được.

- Chỉ cần rời khỏi đây trước khi ngửi phải quá nhiều độc tố và không để chúng phát tác là được. Ở nhà tôi có thuốc giải cho loại độc hương này.

- Mạo hiểm đấy! Zero nhìn cô.

- Làm chung nhiệm vụ với tôi thì đương nhiên phải mạo hiểm thôi.

Băng Di nói xong, lên xe moto nhấn ga đến trước cổng căn nhà. Zero cũng vừa kịp phóng theo cô.

Xuống xe, hai người chưa làm gì thì đã bị hai tên vệ sĩ canh cổng hung dữ tra hỏi:

- Các người là ai?

- Death.

Băng Di trả lời gỏn lọn bằng chất giọng lạnh lùng vốn có. Ngay sau đó, cô nhanh chóng rút con dao giấu dưới boot lên, đâm vào ngực gã vệ sĩ khi gã định lấy súng bắn cô. Hành động của cô rất nhanh, không để gã kịp phản ứng gì. Bên kia, Zero cũng đã xử xong tên còn lại bằng khẩu súng giảm thanh do anh ta mới chế tạo, không một tiếng động nhưng đủ khiến đối phương chết trong vòng 30s.

Xử xong hai tên ở cổng, Zero và Băng Di cứ ung dung mà đẩy cổng vào. Mấy tên vệ sĩ trong nhà thấy hai người thì vội lao ra chặn đường, súng chĩa về phía hai người.

Nhưng với khả năng của hai người thì đến năm mươi tên như vậy còn xử lý được, huống hồ ở đây chỉ có khoảng hai chục tên. Chúng lao vào Băng Di và Zero như dã thú.

Một tên lao về phía cô. Cô dùng chân đá thẳng vào mặt gã khiến gã mất đà ngã xuống. Gã khác cầm gậy lao đến, cô lấy dao đâm mạnh vào xương sườn gã. Lại một gã khác cầm dao hướng về phía cô. Nhanh như cắt, cô rút lưỡi dao ngập trong người gã kia phi thẳng vào bả vai gã khiến gã gục xuống.

Phải đánh nhau với nhiều tên cùng một lúc làm cô có lúc để ý được hết mọi nguy hiểm kề cận. Trong lúc cô đang đánh tay đôi với một gã vệ sĩ thì tên vệ sĩ khác, trông có vẻ trẻ hơn mấy gã kia cầm kiếm vung lên ở phía sau cô. Nhưng cô lại không hề biết điều đó.

- Cẩn thận!

Zero đang xử lí mấy tên khác thấy Băng Di gặp nguy hiểm thì vội lao đến, cứu cô. Anh ta đá vào bụng gã khiến gã ngã xuống. Và rồi anh ta bóp còi súng. Máu hộc ra từ miệng gã, xối xả.

Sau lần gặp nguy hiểm Băng Di có phần thận trọng hơn. Zero cũng ra tay mạnh bạo hơn, kết hợp cả dùng súng với kĩ thuật đánh tay. Mười phút sau, trận chiến ác liệt ngã ngũ. Hai mươi tên vệ sĩ nằm la liệt, đau đớn rên rỉ dưới chân cô với Zero.

Băng Di đi lên tầng hai của căn nhà. Zero đi sau, để ý xung quanh. Mùi hương độc kia càng ngày càng rõ rệt, ngào ngạt xộc vào mũi.

- Ngọc Hinh, em thật xinh đẹp. Giọng nam giới.



- Anh đừng đùa thế . Em đã bốn mươi tuổi rồi đấy. Giọng nữ giới.

-.....

Băng Di ra hiệu cho Zero rằng tiếng cười nói vọng ra từ căn phòng gần ban công. Zero gật đầu. Hai người từ từ tiến lại, mở cửa căn phòng.

Trong phòng, một nam một nữ đang ngồi trên cái bàn nhỏ uống rượu - loại rượu tây đắt tiền. Người đàn ông mặc bộ vest đen, khuôn mặt vuông chữ điền. Vừa nhìn thấy hai người xông vào trên tay cầm súng, ông ta hốt hoảng sợ hãi. Nhưng người phụ nữ kia thì ngược lại. Bà ta không tỏ một thái độ sợ hãi nào. Mái tóc nhuộm màu vàng nắng búi cao. Bộ váy bà ta mặc bó sát vào người, khoét ngực, trông rất gợi cảm. Bà ta vẫn bình thản uống ly rượu trên tay, mặc cho người đàn ông kia mặt đã cắt không còn giọt máu.

- N...g...Người đâu? Ông ta nhớ ra hai chục tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài nên vội gọi.

- Gọi gì nữa. Chúng bị bọn tôi xử xong rồi. Zero đắc ý nói.

Ngay sau câu nói là một cánh tay cầm súng giương về phía ông ta. Ông ta sợ hãi, quỳ xuống xin tha mạng. Nhưng Zero không có ý định tha cho ông ta nên....

Viên đạn từ súng giảm thanh bay ra, cắm thẳng vào ngực ông ta. Ông ta ôm ngực đã loang máu, nằm gục xuống nền đất.

Thấy đối tác của mình bị giết, người phụ nữ kia có chút ái ngại. Bà ta quay khuôn mặt xinh đẹp ra phía Zero và Băng Di hỏi:

- Các ngươi là ai?

- Death. Băng Di trả lời, vẫn là chất giọng lạnh lùng ấy.

Bà ta như hiểu ra điều gì, lại hỏi tiếp:

- Các ngươi muốn bản báo cáo?

- Đúng.

- Nhưng đáng tiếc ta sẽ không bao giờ giao nó cho các ngươi.

- Tôi không ép.

Băng Di vừa nói vừa đi lại cái ghế mà người đàn ông kia vừa ngồi, đối diện với người phụ nữ tên Ngọc Hinh. Cô ngồi xuống, chân bắt chéo , khoanh tay nhìn bà ta ngạo nghễ. Ánh mắt cô sắc lạnh tựa lưỡi dao sáng loáng. Đôi môi thi thoảng nhếch lên một nụ cười ma mị.

Bà ta cũng nhìn chăm chú nhìn Băng Di , cố gắng đọc những suy nghĩ trong đầu cô. Bà ta từng được học thuật đọc suy nghĩ của người khác qua ánh mắt nhưng với cô gái này thì vô ích. Ngoài việc cảm nhận thấy ngọn lửa hận thù đang âm ỉ cháy trong lòng thì không thể biết thêm điều gì. Nhưng không sao, loại hương độc kia đang lan mạnh trong không khí, thoảng qua mà hương lưu lại đến mê dại. Càng kéo dài thời gian càng tốt, cô gái này và tên con trai kia dù có giỏi mấy cũng chết thôi.

Zero đứng quan sát tình hình lúc này. Anh ta lấy làm lạ khi Băng Di chỉ ngồi nhìn bà ta, không hành động gì. Trong khi đó, thời gian đã kéo dài, mùi hương độc kia đang xâm nhập rất nhanh vào cơ thể. Cứ đà này thì chỉ còn nước nằm chết ở đây mất.

Zero nhẹ nhàng lên nòng súng, đành phải giết bà ta xong nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tuy không lấy được thông tin về bản báo cáo số ba nhưng còn hơn phải mất mạng ở nơi quái quỷ này.

Băng Di đoán được ý nghĩ và hành động của Zero. Cô bỗng bật đứng dậy làm anh ta khựng lại. Sau đó, đã hiểu ý Băng Di, nhưng anh ta vẫn giương súng về phía người phụ nữ kia. Điều mà anh ta không ngờ nhất chính là hành động tiếp theo của Băng Di. Cô rút súng nhưng không nhằm vào mục tiêu trước mặt mà hướng về chính anh ta.

Hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào nhau. Lạ là hai người cầm súng lại là cùng chung tổ chức, cùng chung nhiệm vụ. Không khí thật căng thẳng, ngột ngạt bởi ý nghĩ này cứ chặn đứng ý nghĩa kia, hành động cứ trái ngược, hỗn loạn hết cả.

Zero lúng túng, không biết phải làm thế nào. Nếu người đang giương súng vào anh ta là Kin, J.A hay Sherry thì có khi anh ta vẫn sẽ bắn. Đằng này lại là Regina - người con gái duy nhất mà anh ta rất nể trọng.

- Cô...làm gì vậy? Bỏ súng xuống. Zero quát lên.

- Trừ khi anh bỏ trước. Băng Di cười nhạt nói.

- Nhưng bà ta....

Ánh mắy Zero liếc về phía người phụ nữ kia, đầy lo lắng.

- Bỏ súng xuống. Không đừng trách tôi vô tình. Băng Di đanh giọng.

Zero miễn cưỡng bỏ súng theo ý Băng Di. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy bức bối, muốn giải quyết nhanh gọn bà ta để rời khỏi đây.

Băng Di cũng cất súng ngay sau đó. Cô quay lại ngồi vào chỗ cũ. Đôi mắt lần này nhìn ra không gian ban đêm rộng lớn, phảng phất mùi hoa độc.

Khuôn mặt bà ta biến sắc. Hành động khi nãy của Băng Di như liều thuốc làm bà ta thấy lo sợ. Tại sao cô lại làm vậy? Bà ta cứ chờn vờn ý nghĩ đó trong đầu. Hơi thở bà ta mỗi lúc gấp gáp hơi. Cuối cùng bà ta cũng thấy sợ.

Bà ta đưa tay với chai rượu trước mặt, định uống. Biết đâu rượu sẽ giúp bà ta đỡ căng thẳng. Nhưng vừa chạm tay vào chai rượu, thì bà ta bị hớt tay trên.



Băng Di cướp chai rượu trên tay bà ta. Đôi mắt cô như đang truyền thêm nỗi sợ hãi. Cô nói:

- Đừng lấy rượu để cứu vãn chứ.

Câu nói đánh một đòn vào tâm lý bà ta. Rõ ràng cô biết bà ta đang sợ hãi. Hình như cô còn nắm được cả điểm yếu của bà ta nữa.

Hai tay bà ta nắm chặt, cố chấn an bản thân.

Năm phút, mười phút rồi ba mươi phút nữa trôi qua. Vẫn chỉ là không gian tĩnh mịch, căng thẳng.

Trời về khuya, cái se lạnh của mùa thu càng rõ hơn. Gió thoảng qua đem theo hương độc quyến rũ càng rõ ràng. Ánh trăng dải đều bên ngoài, len lách qua từng kẽ lá. Tiếng dế kêu ngoài đồng văng vẳng vọng vào.

Trong căn phòng nhỏ, ba con người như đang đối đầu bằng lý trí. Mọi thứ im lặng ghê sợ, nghe rõ tiếng thở đều đều của mỗi người.

Bỗng Băng Di đứng dậy, đôi mắt xoáy vào người phụ nữ đối diện. Cô bước đi trước ánh mắt ngạc nhiên của cả Zero lẫn bà ta.

- Tôi thua rồi.

Bà ta hành động của Băng Di, cả cơ thể như đông cứng lại. Người con gái này đang nghĩ cái gì vậy, cô ta nói vậy nghĩa là sao?

Zero cũng ngạc nhiên không kém. Ngoài việc đứng nhìn hành động của Băng Di thì anh ta thực sự không biết làm gì hơn.

Băng Di vẫn cứ bình thản, quay lưng đi lại phía cửa phòng. Cô đẩy cửa, miệng nói với bà ta:

- Người ta nói không gì có thể khiến bà sợ. Quả nhiên đúng như vậy. Regina tôi dù đã rất tự tin nhưng cũng đành chịu thua.

Sau câu nói của cô là một tràng cười sảng khoái vang lên. Người con gái này rất khéo điều khiển tâm lý người khác. Nụ cười của cô thấp thoáng nụ cười của ác quỷ trong huyền thoại. Rất đáng sợ. Rốt cuộc thì cô cũng đạt được mục đích của mình.

- Ha ha. Chịu thua à? Có lẽ người chịu thua phải là ta mới đúng.

Băng Di xoay người trở lại, nhìn bà ta, thản nhiên.

Bà ta cũng đứng lên, đi lại phía cô đang đứng. Đằng sau lưng bà ta là một khẩu súng.

Mỗi bước bà ta tiến lại gần Băng Di hơn. Bằng một động tác nhanh gọn, ba ta luồn qua bên phải cô và dí thẳng súng vào cô. Sau đó bà ta mới nói:

- Ta không giữ nó. Nó đang ở trong tay chủ tịch Hoàng Sở của tập đoàn VIVID.

Zero phản ứng nhanh trước việc này. Anh ta xoay hướng súng về phía bà ta, sẵn sàng bóp còi.

Bà ta hết nhìn Băng Di rồi lại nhìn Zero, giọng đắc thắng:

- Nếu ngươi bắn ta. Người này cũng sẽ chết.

Zero không hề lung lạc lý trí, vẫn hướng súng về bà ta.

- Vậy thì một đền một nhé.

*Cạch*

Bà ta lên nòng súng, ánh mắt nhìn Zero khiêu khích. Anh ta bắt đầu lo lắng, mất tập trung vào khẩu súng trên tay.

Băng Di cũng đã đoán được tình huống này nên cô nhẹ nhàng lấy con dao giấu trong người ra. Điêu luyện một động tác cầm dao đâm thẳng vào bà ta.

*phập *

Bà ta gục xuống, máu từ vết thương tuôn ra. Khẩu súng rơi xuống bên cạnh. Trong lúc hấp hối bà ta cố nói với Băng Di:

- Ngươi...rất...x...xứng... l..là..h...huyền...thoại....

- Cám ơn.

Nói rồi, Băng Di và Zero nhanh chóng xuống tầng, ra ngoài lấy xe rời khỏi đó. Hai người phóng moto quay về thành phố. Nhiệm vụ hôm nay đã được hoàn thành một cách xuất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook