Chương 41: Những Quả Dâu Tây
Kenlly
20/04/2016
Một ngày mới bắt đầu trên thành phố Trùng Khánh xinh đẹp. Nắng thu
chan hòa, dịu dàng. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió thoảng qua, mơn man. Dòng đời không ngừng trôi, con người vội vã, tấp nập.
Băng Di hé mắt tỉnh dậy, cô cựa mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng gõ cửa đánh thức. Một chú chim nhỏ từ đâu bay đến hót cạnh cửa sổ, tiếng hót nghe lanh lảnh, trong veo.
Cô vươn vai, ngồi dậy. Cô thở dài như lấy can đảm, sức sống cho bản thân để vượt qua ngày hôm nay. Bởi vì với cô mỗi ngày là một thử thách, là mỗi bài toán khó. Nếu không có can đảm, sức mạnh thì làm sao phá giải được.
Cô vào phòng tắm làm VSCN, thay đồng phục, rồi ra ngoài lấy balo đi xuống dưới nhà.
Mẹ và ngoại đang chuẩn bị ăn sáng, chị giúp việc đang dọn bát đĩa ra bàn ăn. Nhìn mọi người, cô thấy cảm xúc gì đó ấm áp trong lòng, có lẽ là bắt nguồn từ cái gọi là "tình gia đình ".
Vứt balo xuống, cô ăn sáng qua loa. Sandwich cắn vài miếng, sữa uống mấy ngụm. Xong xuôi, cô lại khoác balo đứng dậy, chào ngoại với mẹ rồi đi học.
Từng bước đi trên con đường quen thuộc tới trường. Cô mênh mang một cảm giác trống trải trong lòng. Đã lâu rồi cô thường đi học một mình như vậy. Mọi thứ đến quá nhanh và cũng biến mất quá nhanh, không chút dư vị để lại.
Chính con đường này, hắn đã từng đi học cùng cô, trêu chọc cô. Nhưng hiện tại, chỉ là một mình cô cô đơn. Mà cũng phải thôi, cô đâu còn xứng với hắn, xứng để được hắn đối xử tốt nữa. Một kẻ giết người, một tên đồ tể như cô thì đừng bao giờ mong ngóng đến hạnh phúc, đến thứ gọi là tình cảm đích thực. Nếu chưa muốn là sao chổi đem đến xui xẻo, nguy hiểm cho hắn thì cách tốt nhất là nên tránh xa hắn. Biết đâu đó cũng là lý do chính đáng để cô thôi dành tình cảm cho hắn.
Vào trường, cô thấy chỗ nào cũng đang bàn về sinh nhật của hắn. À, đúng rồi, hôm nay là 21-9 mà. Cô chợt nhớ tới chiếc vé hôm nọ hắn đưa, rồi cả mấy tin đồn trên weibo là hắn sẽ công khai bạn gái nữa. Tự nhiên cô thấy thật nực cười. Mấy cái chuyện này cứ như ở trên trời rơi xuống vậy,không nguyên nhân, không nguồn gốc. Vậy mà lại khiến cô thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên nhất có thể, tùy đâu xử đấy, chứ nhảy sớm mà nước lại chẳng đến thì tốn công phí sức quá.
- Băng Di.
Cô nàng Mộc Miên đeo balo, từ ngoài cổng trường chạy vào vỗ vai Băng Di.
- Sao vậy? Băng Di quay sang hỏi.
- À không. Thấy cậu cứ như người mất hồn nên gọi cho hồn cậu về thôi. Mộc Miên lém lỉnh đáp.
- Cậu tốt nhể? Băng Di hỏi đểu.
- Lúc nào cũng săm soi nói đểu người ta. Mộc Miên phụng phịu.
- Ơ ơ. Tớ săm soi ai bao giờ đâu.
- Chẳng thế à. Mà hôm qua cậu bận gì đấy? Mộc Miên hỏi.
- Việc gấp thôi.
- Làm tớ chán muốn chết. Không đi được đâu, về nhà lại phải trông nhà để ba mẹ đi chơi chứ. Mộc Miên kể lể.
- Vậy để lần khác tớ với cậu đi xem phim nhé.
- Ok. À, tối nay cậu tới buổi sinh nhật của Tuấn Khải không? Nếu có thì bọn mình cùng đi nha.
Băng Di biết mình không nên thẳng thừng từ chối nên đáp:
- Tớ không biết. Có gì tớ gọi điện cho.
- Ừ. Thôi bye cậu, tớ vào lớp đây.
Mộc Miên chào Băng Di rồi chạy vào lớp.
Vì Mộc Miên học tầng 1 nên lớp học ngay đấy, còn cô học tầng 2 nên phải đi cầu thang lên. Cô kéo lại quai balo, đi lên.
Trong lớp, nữ sinh tập trung thành một nhóm và đương nhiên là bàn về sinh nhật hắn rồi. Cô không quan tâm, đi về chỗ ngồi của mình. Như mọi ngày, cái balo đáng thương bị cô hành hạ bằng cách quăng mạnh xuống bàn tạo thành tiếng to, nghe cực kì vui tai và là minh chứng rõ ràng cho sức mạnh, tâm trạng của cô.
Đẩy balo sang một bên, cô nằm ra bàn. Khuôn mặt hướng ra cửa sổ bên cạnh, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Ở vị trí này có thể nhìn ra phía nhà kho cũ của trường. Mặc dù là hơi khó nhìn một chút nhưng cô vẫn thấy có những gì đó màu đỏ nhỏ xíu như đốm lửa giữa cái nắng của mùa thu. Cô tự đoán một lúc rồi nhận ra. Đó là dâu tây.
Cô đứng lên, đi vòng ra phía nhà kho cũ ở sau trường. Những chậu dâu tây lá xanh mướt đầy sức sống, xen kẽ đó là vô số những quả dây tây chín đỏ mọng, trông thật thích mắt.
Những chậu dâu tây này đã có lần hắn chỉ cho cô. Và ở cái nhà kho kia, cô và hắn đã có một kỉ niệm ngọt ngào. Kỉ niệm đó sống lại trong trí cô như đám mây màu hồng lướt ngang qua đỉnh núi u ám, chết chóc.
Bàn tay cô vô thức chạm vào một trái dâu tây đáng yêu, mang màu đỏ ngon lành.
- Chào cậu.
Một giọng nói vang lên. Băng Di nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đó là Ngọc Kì. Cô ta tay cầm bình xịt nước, đang dần tiến lại những chậu dâu tây. Rồi cô ta bắt đầu tưới nước cho chúng, cẩn thận từng chút một.
- Ừ. Chào. Băng Di đáp lại.
- Có vẻ cậu chẳng để ý gì tới những chậu dâu tây này? Ngọc Kì vu vơ hỏi
- Ý cậu là gì?
Ngọc Kì mải mê với công việc của mình, nhưng trả lời:
- Chúng là dành cho cậu mà.
Băng Di chưa kịp phản ứng gì thì Ngọc Kì đã nói tiếp, giọng có lẫn chút ghen tị:
- Số dâu tây là Tuấn Khải trồng riêng cho cậu đấy. Chính cậu ấy đã chăm sóc cho nó, đợi tới khi nó ra quả để làm bất ngờ cho cậu. Hôm nay cậu ấy đi vắng nên tôi làm hộ thôi.
Băng Di lặng người. Trái tim cô tưởng đã ngủ yên giờ lại nhói đau. Vì hắn. Vì những việc hắn đã làm cho cô.
Nhưng cảm xúc vẫn chỉ là cảm xúc. Nó vẫn bị át đi dưới sức mạnh của lớp băng lạnh giá trong cô. Cô đưa ánh mắt nhìn Ngọc Kì, lạnh lùng hỏi:
- Vậy à?
Ngọc Kì ngưng công việc của mình, ngẩng lên hỏi cô:
- Cậu không tin sao?
Khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm, hun hút tâm sự xa xăm, kèm theo đó là sự lạnh lùng như phòng vệ của cô, Ngọc Kì thoáng giật mình. Cô ta cảm nhận được gì đó sau ánh mắt kia.
Băng Di nhìn chăm chú vào một quả dâu tây to nhất, thích thú. Cô đáp:
- Tôi đâu bảo tôi không tin.
Giọng Ngọc Kì đột nhiên trầm xuống:
- Chúng là tình cảm của Tuấn Khải nên tôi nghĩ cậu nên để ý tới chúng nhiều hơn.
Băng Di bật cười sau câu nói của Ngọc Kì, nụ cười dấu hiệu. Rồi cô nói:
- Đấy là nếu tôi còn có thể.
- Có thể? Ngọc Kì ngạc nhiên.
- Ừ. Có thể.
Cuộc nói chuyện kết thúc sau câu nói không đầu không cuối của Băng Di. Không gian rộng lớn xung quanh yên lặng đi. Nghe thấy tiếng chim chóc líu lo trên những vòm cây. Nghe thấy tiếng ồn ào từ sân trường vọng lại. Gió thì thầm bên tai, trêu đùa những mái tóc dài. Những chậu dâu tây chín đỏ càng tô điểm thêm cho hình ảnh đẹp của Ngọc Kì và Băng. Một người mải mê với công việc chăm sóc dâu tây, từng cử chỉ như người làm vườn thực thụ. Còn một người thì chỉ đứng yên nhìn ngắm, thi thoảng nụ cười bí ẩn lại thấp thoáng ở khóe môi.
Những quả dâu tây đáng yêu, chín đỏ kia phải chăng là kết quả là sự cố gắng, là kết tinh của những tình cảm tốt đẹp mà hắn đã dành cho cô. Chúng sẽ rất ngọt phải không? Ngọt vì đó là tình cảm của hắn. Nhưng người nếm chắc chắn sẽ chẳng phải và mãi mãi chẳng phải Băng Di cô. Kẻ có bàn tay đã nhuốm đầy máu của đồng loại thì đâu có tư cách. Phải, là tư cách. Máu đỏ nhưng tanh tưởi. Dâu tây cũng đỏ, nhưng lại là màu đỏ mọng, là đặc trưng của một loại quả. Nếu máu mà chạm vào dâu tây thì sẽ biến dâu tây thành thứ quả gớm ghiếc, nồng nặc mùi máu ghê tởm. Nói thẳng ra thì là cô hoàn toàn không xứng với tình cảm của hắn. Máu chỉ mãi là máu, đừng mong biến thành thứ trong suốt, thanh tao như dòng nước. Tay đã nhuốm chàm thì không thể rửa sạch, vậy nên cô phải sớm chấm dứt mộng ảo tình cảm của mình thôi.
Băng Di hé mắt tỉnh dậy, cô cựa mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng gõ cửa đánh thức. Một chú chim nhỏ từ đâu bay đến hót cạnh cửa sổ, tiếng hót nghe lanh lảnh, trong veo.
Cô vươn vai, ngồi dậy. Cô thở dài như lấy can đảm, sức sống cho bản thân để vượt qua ngày hôm nay. Bởi vì với cô mỗi ngày là một thử thách, là mỗi bài toán khó. Nếu không có can đảm, sức mạnh thì làm sao phá giải được.
Cô vào phòng tắm làm VSCN, thay đồng phục, rồi ra ngoài lấy balo đi xuống dưới nhà.
Mẹ và ngoại đang chuẩn bị ăn sáng, chị giúp việc đang dọn bát đĩa ra bàn ăn. Nhìn mọi người, cô thấy cảm xúc gì đó ấm áp trong lòng, có lẽ là bắt nguồn từ cái gọi là "tình gia đình ".
Vứt balo xuống, cô ăn sáng qua loa. Sandwich cắn vài miếng, sữa uống mấy ngụm. Xong xuôi, cô lại khoác balo đứng dậy, chào ngoại với mẹ rồi đi học.
Từng bước đi trên con đường quen thuộc tới trường. Cô mênh mang một cảm giác trống trải trong lòng. Đã lâu rồi cô thường đi học một mình như vậy. Mọi thứ đến quá nhanh và cũng biến mất quá nhanh, không chút dư vị để lại.
Chính con đường này, hắn đã từng đi học cùng cô, trêu chọc cô. Nhưng hiện tại, chỉ là một mình cô cô đơn. Mà cũng phải thôi, cô đâu còn xứng với hắn, xứng để được hắn đối xử tốt nữa. Một kẻ giết người, một tên đồ tể như cô thì đừng bao giờ mong ngóng đến hạnh phúc, đến thứ gọi là tình cảm đích thực. Nếu chưa muốn là sao chổi đem đến xui xẻo, nguy hiểm cho hắn thì cách tốt nhất là nên tránh xa hắn. Biết đâu đó cũng là lý do chính đáng để cô thôi dành tình cảm cho hắn.
Vào trường, cô thấy chỗ nào cũng đang bàn về sinh nhật của hắn. À, đúng rồi, hôm nay là 21-9 mà. Cô chợt nhớ tới chiếc vé hôm nọ hắn đưa, rồi cả mấy tin đồn trên weibo là hắn sẽ công khai bạn gái nữa. Tự nhiên cô thấy thật nực cười. Mấy cái chuyện này cứ như ở trên trời rơi xuống vậy,không nguyên nhân, không nguồn gốc. Vậy mà lại khiến cô thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên nhất có thể, tùy đâu xử đấy, chứ nhảy sớm mà nước lại chẳng đến thì tốn công phí sức quá.
- Băng Di.
Cô nàng Mộc Miên đeo balo, từ ngoài cổng trường chạy vào vỗ vai Băng Di.
- Sao vậy? Băng Di quay sang hỏi.
- À không. Thấy cậu cứ như người mất hồn nên gọi cho hồn cậu về thôi. Mộc Miên lém lỉnh đáp.
- Cậu tốt nhể? Băng Di hỏi đểu.
- Lúc nào cũng săm soi nói đểu người ta. Mộc Miên phụng phịu.
- Ơ ơ. Tớ săm soi ai bao giờ đâu.
- Chẳng thế à. Mà hôm qua cậu bận gì đấy? Mộc Miên hỏi.
- Việc gấp thôi.
- Làm tớ chán muốn chết. Không đi được đâu, về nhà lại phải trông nhà để ba mẹ đi chơi chứ. Mộc Miên kể lể.
- Vậy để lần khác tớ với cậu đi xem phim nhé.
- Ok. À, tối nay cậu tới buổi sinh nhật của Tuấn Khải không? Nếu có thì bọn mình cùng đi nha.
Băng Di biết mình không nên thẳng thừng từ chối nên đáp:
- Tớ không biết. Có gì tớ gọi điện cho.
- Ừ. Thôi bye cậu, tớ vào lớp đây.
Mộc Miên chào Băng Di rồi chạy vào lớp.
Vì Mộc Miên học tầng 1 nên lớp học ngay đấy, còn cô học tầng 2 nên phải đi cầu thang lên. Cô kéo lại quai balo, đi lên.
Trong lớp, nữ sinh tập trung thành một nhóm và đương nhiên là bàn về sinh nhật hắn rồi. Cô không quan tâm, đi về chỗ ngồi của mình. Như mọi ngày, cái balo đáng thương bị cô hành hạ bằng cách quăng mạnh xuống bàn tạo thành tiếng to, nghe cực kì vui tai và là minh chứng rõ ràng cho sức mạnh, tâm trạng của cô.
Đẩy balo sang một bên, cô nằm ra bàn. Khuôn mặt hướng ra cửa sổ bên cạnh, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Ở vị trí này có thể nhìn ra phía nhà kho cũ của trường. Mặc dù là hơi khó nhìn một chút nhưng cô vẫn thấy có những gì đó màu đỏ nhỏ xíu như đốm lửa giữa cái nắng của mùa thu. Cô tự đoán một lúc rồi nhận ra. Đó là dâu tây.
Cô đứng lên, đi vòng ra phía nhà kho cũ ở sau trường. Những chậu dâu tây lá xanh mướt đầy sức sống, xen kẽ đó là vô số những quả dây tây chín đỏ mọng, trông thật thích mắt.
Những chậu dâu tây này đã có lần hắn chỉ cho cô. Và ở cái nhà kho kia, cô và hắn đã có một kỉ niệm ngọt ngào. Kỉ niệm đó sống lại trong trí cô như đám mây màu hồng lướt ngang qua đỉnh núi u ám, chết chóc.
Bàn tay cô vô thức chạm vào một trái dâu tây đáng yêu, mang màu đỏ ngon lành.
- Chào cậu.
Một giọng nói vang lên. Băng Di nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đó là Ngọc Kì. Cô ta tay cầm bình xịt nước, đang dần tiến lại những chậu dâu tây. Rồi cô ta bắt đầu tưới nước cho chúng, cẩn thận từng chút một.
- Ừ. Chào. Băng Di đáp lại.
- Có vẻ cậu chẳng để ý gì tới những chậu dâu tây này? Ngọc Kì vu vơ hỏi
- Ý cậu là gì?
Ngọc Kì mải mê với công việc của mình, nhưng trả lời:
- Chúng là dành cho cậu mà.
Băng Di chưa kịp phản ứng gì thì Ngọc Kì đã nói tiếp, giọng có lẫn chút ghen tị:
- Số dâu tây là Tuấn Khải trồng riêng cho cậu đấy. Chính cậu ấy đã chăm sóc cho nó, đợi tới khi nó ra quả để làm bất ngờ cho cậu. Hôm nay cậu ấy đi vắng nên tôi làm hộ thôi.
Băng Di lặng người. Trái tim cô tưởng đã ngủ yên giờ lại nhói đau. Vì hắn. Vì những việc hắn đã làm cho cô.
Nhưng cảm xúc vẫn chỉ là cảm xúc. Nó vẫn bị át đi dưới sức mạnh của lớp băng lạnh giá trong cô. Cô đưa ánh mắt nhìn Ngọc Kì, lạnh lùng hỏi:
- Vậy à?
Ngọc Kì ngưng công việc của mình, ngẩng lên hỏi cô:
- Cậu không tin sao?
Khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm, hun hút tâm sự xa xăm, kèm theo đó là sự lạnh lùng như phòng vệ của cô, Ngọc Kì thoáng giật mình. Cô ta cảm nhận được gì đó sau ánh mắt kia.
Băng Di nhìn chăm chú vào một quả dâu tây to nhất, thích thú. Cô đáp:
- Tôi đâu bảo tôi không tin.
Giọng Ngọc Kì đột nhiên trầm xuống:
- Chúng là tình cảm của Tuấn Khải nên tôi nghĩ cậu nên để ý tới chúng nhiều hơn.
Băng Di bật cười sau câu nói của Ngọc Kì, nụ cười dấu hiệu. Rồi cô nói:
- Đấy là nếu tôi còn có thể.
- Có thể? Ngọc Kì ngạc nhiên.
- Ừ. Có thể.
Cuộc nói chuyện kết thúc sau câu nói không đầu không cuối của Băng Di. Không gian rộng lớn xung quanh yên lặng đi. Nghe thấy tiếng chim chóc líu lo trên những vòm cây. Nghe thấy tiếng ồn ào từ sân trường vọng lại. Gió thì thầm bên tai, trêu đùa những mái tóc dài. Những chậu dâu tây chín đỏ càng tô điểm thêm cho hình ảnh đẹp của Ngọc Kì và Băng. Một người mải mê với công việc chăm sóc dâu tây, từng cử chỉ như người làm vườn thực thụ. Còn một người thì chỉ đứng yên nhìn ngắm, thi thoảng nụ cười bí ẩn lại thấp thoáng ở khóe môi.
Những quả dâu tây đáng yêu, chín đỏ kia phải chăng là kết quả là sự cố gắng, là kết tinh của những tình cảm tốt đẹp mà hắn đã dành cho cô. Chúng sẽ rất ngọt phải không? Ngọt vì đó là tình cảm của hắn. Nhưng người nếm chắc chắn sẽ chẳng phải và mãi mãi chẳng phải Băng Di cô. Kẻ có bàn tay đã nhuốm đầy máu của đồng loại thì đâu có tư cách. Phải, là tư cách. Máu đỏ nhưng tanh tưởi. Dâu tây cũng đỏ, nhưng lại là màu đỏ mọng, là đặc trưng của một loại quả. Nếu máu mà chạm vào dâu tây thì sẽ biến dâu tây thành thứ quả gớm ghiếc, nồng nặc mùi máu ghê tởm. Nói thẳng ra thì là cô hoàn toàn không xứng với tình cảm của hắn. Máu chỉ mãi là máu, đừng mong biến thành thứ trong suốt, thanh tao như dòng nước. Tay đã nhuốm chàm thì không thể rửa sạch, vậy nên cô phải sớm chấm dứt mộng ảo tình cảm của mình thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.