Chương 4: Quay Ngược Về Quá Khứ
Kenlly
04/02/2016
CHAP 4: Quay ngược về quá khứ Tuấn Khải về nhà, lấy đôi giày ra xem rồi tự hỏi “cô ấy biết cỡ giày của mình cơ đấy”. Nhìn ngắm chán chê, cậu đem cất đôi giày và sau đó len giường nằm, cánh tay vắt lên trán nghĩ về những chuyện hồi nhỏ của mình và Băng Di.
……………………………………………………..
-Tiểu Khải, bầu trời có nhiều sao thật đấy. Cậu thích ngôi sao nào nhất?Giọng nói trong trẻo của Băng Di vang lên, rất nhẹ nhàng
-Tớ thích tất cả luôn. Tuấn Khải trả lời.
-Ưm, to thích ngôi sao kia kìa, nó sáng nhất. Di phụng phịu.
Khẽ vuốt vào má Di Di, cậu cười nói: cậu mới là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất trong lòng tớ.
-Thật nhé, Tiểu Khải. Cậu phải hứa là k dk có ngôi sao nào khác sáng và đẹp hơn to đâu đấy!
-Tớ hứa.
…Những kỉ niệm của ngày xưa ùa về, cậu lại nhớ tới Băng Di. Trước đây hai người đã rất rất thân với nhau, lúc nào cũng như hình với bóng vậy. Thế nên hai bên gia đình đã nói đùa rằng sau này nhất định phải cho hai đứa lấy nhau mới dk. Cậu luôn mong chờ tới ngày ấy, tới ngày Băng Di sẽ trở thành cô dâu của cậu
Trong suốt thời gian ở bên cô, cậu hạnh phúc lắm. Cậu muốn là người bảo vệ, che chở cho cô. Còn nhớ lúc hai người 7 tuoi, cô bị bọn trẻ lớn hơn bắt nạt, cậu đã ko sợ gì hết lao ra đánh nhau với bọn chúng tới mức thâm tím mặt mày. Rồi có lần cô bị ngã xuống hồ, cậu chẳng suy nghĩ mà nhảy xuống hồ cố đưa cô lên mặc dù bản ko biết bơi. Và tất cả những chuyện khác nữa, bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in thì cô lại quên hết sạch.
Nhiều lúc cậu oán trách ông trời vì đã để chuyện đó xảy ra với cô. Nếu ko có ngày hôm ấy thì có lẽ giờ này cô đang ở bên cạnh cậu rồi.
…7 năm về trước, tại công viên có một cô bé và cậu bé khoảng 12 tuổi:
-Tớ sắp phải về Thượng Hải rồi, Tiểu Khải à! Giọng cô bé buồn buồn
-Sao cơ???Cậu bé kêu lên, vẻ sửng sốt.
-Ba tớ đi Mỹ về rồi, ba sẽ đón tớ.
-Thế bao giờ cậu đi?
-Cuối tuần này
-Nhanh vậy sao???
-Ừ. Trước khi đi tớ có cái này tặng cậu. Cô bé đưa cho cậu bé một con lật đật hình con hổ.
-Con lật đật này tên là Tiểu Hổ, tớ rất thích nó nhưng bây giờ tớ đưa nó cho cậu. Để lúc nào buồn hay nhớ tớ, cậu sẽ có nó ở bên cạnh. Tớ cũng mong cậu giống con lật đật này, có khó khăn tới mấy đi nữa vẫn có thể tự đứng lên và tiếp tục cố gắng. Rồi cô bé chạy đi thật nhanh, ko để cho cậu bé thấy mình đang khóc. Cậu bé cầm con lật đật trong tay, cứ đứng đó như người mất hồn. Cậu bé đó là Vương Tuấn Khải, còn cô bé kia ko ai khác chính là Triệu Băng Di…
Sau khi trở về Thượng hải, thỉnh thoảng Di Di cứ như đang trông ngóng một điều gì đó. Cô bé luôn miệng nằng nặc đòi ba cho về Trùng Khánh, vì cô rất nhớ Tiểu Khải. Nhưng vì công việc quá bận, ba bỏ ngoài tai những lời nói của cô.
Một ngày, khi cô đang một mình đi dạo thì chợt thấy một người con trai rất giống Tuấn Khải ở bên kia đường. Chẳng để ý tới xe cộ nườm nượp trên đường, cô cứ thế chạy qua và ko ngừng gọi: Tiểu Khải, Tiểu Khải
Mặc cho mọi người ở đó la hét thế nào, cô cũng ko nghe thấy, tiếp tục đuổi theo cái hình dáng kia. Và một chiếc xe oto lao đến:
A…………………………sau tiếng hét cô ngất đi, xung quanh chỉ là một màu đen tăm tối.
Cô dk đưa vào bệnh viện, cả bố mẹ đều rất lo lắng cho cô. Mẹ oán trách ba đã chăm sóc cô ko cẩn thận, để cô một mình chạy qua đường. Còn ba chỉ biết im lặng, trông chờ vào ca phẫu thuật.
Ca phẫu thuật cho cô rất thành công nhưng theo như chuẩn đoán của bác sĩ thì cô bị tổn thương nặng ở vùng đầu, rất có thể khi tỉnh dậy sẽ mất hết trí nhớ. Nghe tin này ba mẹ rất sốc, nhưng dù sao cô tỉnh lại dk thì cũng tốt.
Ở phòng bệnh, cô nằm đó, mắt nhắm nghiền. Cô mơ thấy Tuấn Khải đang cười với mình, đang gọi tên mình:
-Di Di à!
-Tiểu Khải…………………
Cô mỉm cười,chạy lại chỗ cậu đứng. Bỗng, vụt. Mọi hình ảnh đều biến mất, màn đêm bắt đầu bao trùm lấy cô, như muốn bắt cô đi. Hoảng sợ, cô cất tiếng gọi ba mẹ…
-Con tỉnh rồi sao Băng Di? Tiếng mẹ nghẹn ngào xen lẫn vui mừng
Từ từ mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng và xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng.
-Mẹ, mẹ. Thấy mẹ, cô bật dậy ôm chầm lấy bà, khóc nấc lên
-Con, con vẫn nhớ mẹ sao?Tốt quá rồi!!!
Khi cô đã hồi phục, ba mẹ thay nhau hỏi cô những chuyện xảy ra trong quá khứ. Cô đều nhớ và kể rất rành mạch nữa. Buột miệng, mẹ hỏi cô về Tuấn Khải. Nghe thấy hai từ Tuấn Khải cô chợt giật mình rồi hỏi lại mẹ: Tuấn Khải là ai vậy mẹ?Con biết người này à?...
“Qua tình trạng của Băng Di hiện giờ cho thấy sức khỏe của cô bé đã rất ổn định. Còn về phần cô bé ko nhớ ra một số chuyện là do cú va chạm mạnh khi bị tai nạn. Vì thế nên phần kí ức quan trọng đã bị mất đi. Có lẽ những chuyện hai vị hỏi cô bé nằm trong phần kí ức đó nên cô bé mới ko nhớ ra.” Bác sĩ Trần kết luận.
Sau vụ tai nạn đó, ba mẹ ko hề nghe thấy Băng Di nhắc tới Tuấn Khải thêm một lần nào nữa. Cô đã thực sự quên cậu rồi.
………………………………………………..........
Ngay cả trong mơ cậu cũng ko nghĩ là Băng Di chẳng còn nhớ một chút gì về cậu, ngoài việc biết cậu là Vương Tuấn Khải, trưởng nhóm TF Boys.
Chưa bao giờ cậu thôi nghĩ về cô cả. Ngay đến khi thành người nổi tiếng, có bao nhiêu cô gái theo đuổi, cậu cũng vẫn nhớ đến cô. Nhớ nụ cười hồn nhiên, giọng nói trong trẻo của cô.
Khi biểu diễn bài Sủng Ái, cậu nghĩ nếu cô là bạn gái cậu thì nhất định cậu sẽ mãi mãi cưng chiều cô. Những lúc có chuyện gì buồn cậu đều đem Tiểu Hổ ra mà ngắm. Càng nhìn Tiểu Hổ cậu càng nghĩ đến cô nhiều hơn. Đôi khi cậu tự hỏi rằng: “Băng Di à, có lúc nào cậu nhớ đến tớ ko”. Và cậu biết câu trả lời là ko, vì đối với cô, cậu bây giờ là một Nam thần, là sự mơ mộng của biết bao cô gái. Là một ngôi sao tỏa sáng nhất trong số những ngôi sao đang tỏa sáng kia. Với cô, cậu chính là như vậy.
……………………………………………………..
-Tiểu Khải, bầu trời có nhiều sao thật đấy. Cậu thích ngôi sao nào nhất?Giọng nói trong trẻo của Băng Di vang lên, rất nhẹ nhàng
-Tớ thích tất cả luôn. Tuấn Khải trả lời.
-Ưm, to thích ngôi sao kia kìa, nó sáng nhất. Di phụng phịu.
Khẽ vuốt vào má Di Di, cậu cười nói: cậu mới là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất trong lòng tớ.
-Thật nhé, Tiểu Khải. Cậu phải hứa là k dk có ngôi sao nào khác sáng và đẹp hơn to đâu đấy!
-Tớ hứa.
…Những kỉ niệm của ngày xưa ùa về, cậu lại nhớ tới Băng Di. Trước đây hai người đã rất rất thân với nhau, lúc nào cũng như hình với bóng vậy. Thế nên hai bên gia đình đã nói đùa rằng sau này nhất định phải cho hai đứa lấy nhau mới dk. Cậu luôn mong chờ tới ngày ấy, tới ngày Băng Di sẽ trở thành cô dâu của cậu
Trong suốt thời gian ở bên cô, cậu hạnh phúc lắm. Cậu muốn là người bảo vệ, che chở cho cô. Còn nhớ lúc hai người 7 tuoi, cô bị bọn trẻ lớn hơn bắt nạt, cậu đã ko sợ gì hết lao ra đánh nhau với bọn chúng tới mức thâm tím mặt mày. Rồi có lần cô bị ngã xuống hồ, cậu chẳng suy nghĩ mà nhảy xuống hồ cố đưa cô lên mặc dù bản ko biết bơi. Và tất cả những chuyện khác nữa, bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in thì cô lại quên hết sạch.
Nhiều lúc cậu oán trách ông trời vì đã để chuyện đó xảy ra với cô. Nếu ko có ngày hôm ấy thì có lẽ giờ này cô đang ở bên cạnh cậu rồi.
…7 năm về trước, tại công viên có một cô bé và cậu bé khoảng 12 tuổi:
-Tớ sắp phải về Thượng Hải rồi, Tiểu Khải à! Giọng cô bé buồn buồn
-Sao cơ???Cậu bé kêu lên, vẻ sửng sốt.
-Ba tớ đi Mỹ về rồi, ba sẽ đón tớ.
-Thế bao giờ cậu đi?
-Cuối tuần này
-Nhanh vậy sao???
-Ừ. Trước khi đi tớ có cái này tặng cậu. Cô bé đưa cho cậu bé một con lật đật hình con hổ.
-Con lật đật này tên là Tiểu Hổ, tớ rất thích nó nhưng bây giờ tớ đưa nó cho cậu. Để lúc nào buồn hay nhớ tớ, cậu sẽ có nó ở bên cạnh. Tớ cũng mong cậu giống con lật đật này, có khó khăn tới mấy đi nữa vẫn có thể tự đứng lên và tiếp tục cố gắng. Rồi cô bé chạy đi thật nhanh, ko để cho cậu bé thấy mình đang khóc. Cậu bé cầm con lật đật trong tay, cứ đứng đó như người mất hồn. Cậu bé đó là Vương Tuấn Khải, còn cô bé kia ko ai khác chính là Triệu Băng Di…
Sau khi trở về Thượng hải, thỉnh thoảng Di Di cứ như đang trông ngóng một điều gì đó. Cô bé luôn miệng nằng nặc đòi ba cho về Trùng Khánh, vì cô rất nhớ Tiểu Khải. Nhưng vì công việc quá bận, ba bỏ ngoài tai những lời nói của cô.
Một ngày, khi cô đang một mình đi dạo thì chợt thấy một người con trai rất giống Tuấn Khải ở bên kia đường. Chẳng để ý tới xe cộ nườm nượp trên đường, cô cứ thế chạy qua và ko ngừng gọi: Tiểu Khải, Tiểu Khải
Mặc cho mọi người ở đó la hét thế nào, cô cũng ko nghe thấy, tiếp tục đuổi theo cái hình dáng kia. Và một chiếc xe oto lao đến:
A…………………………sau tiếng hét cô ngất đi, xung quanh chỉ là một màu đen tăm tối.
Cô dk đưa vào bệnh viện, cả bố mẹ đều rất lo lắng cho cô. Mẹ oán trách ba đã chăm sóc cô ko cẩn thận, để cô một mình chạy qua đường. Còn ba chỉ biết im lặng, trông chờ vào ca phẫu thuật.
Ca phẫu thuật cho cô rất thành công nhưng theo như chuẩn đoán của bác sĩ thì cô bị tổn thương nặng ở vùng đầu, rất có thể khi tỉnh dậy sẽ mất hết trí nhớ. Nghe tin này ba mẹ rất sốc, nhưng dù sao cô tỉnh lại dk thì cũng tốt.
Ở phòng bệnh, cô nằm đó, mắt nhắm nghiền. Cô mơ thấy Tuấn Khải đang cười với mình, đang gọi tên mình:
-Di Di à!
-Tiểu Khải…………………
Cô mỉm cười,chạy lại chỗ cậu đứng. Bỗng, vụt. Mọi hình ảnh đều biến mất, màn đêm bắt đầu bao trùm lấy cô, như muốn bắt cô đi. Hoảng sợ, cô cất tiếng gọi ba mẹ…
-Con tỉnh rồi sao Băng Di? Tiếng mẹ nghẹn ngào xen lẫn vui mừng
Từ từ mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng và xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng.
-Mẹ, mẹ. Thấy mẹ, cô bật dậy ôm chầm lấy bà, khóc nấc lên
-Con, con vẫn nhớ mẹ sao?Tốt quá rồi!!!
Khi cô đã hồi phục, ba mẹ thay nhau hỏi cô những chuyện xảy ra trong quá khứ. Cô đều nhớ và kể rất rành mạch nữa. Buột miệng, mẹ hỏi cô về Tuấn Khải. Nghe thấy hai từ Tuấn Khải cô chợt giật mình rồi hỏi lại mẹ: Tuấn Khải là ai vậy mẹ?Con biết người này à?...
“Qua tình trạng của Băng Di hiện giờ cho thấy sức khỏe của cô bé đã rất ổn định. Còn về phần cô bé ko nhớ ra một số chuyện là do cú va chạm mạnh khi bị tai nạn. Vì thế nên phần kí ức quan trọng đã bị mất đi. Có lẽ những chuyện hai vị hỏi cô bé nằm trong phần kí ức đó nên cô bé mới ko nhớ ra.” Bác sĩ Trần kết luận.
Sau vụ tai nạn đó, ba mẹ ko hề nghe thấy Băng Di nhắc tới Tuấn Khải thêm một lần nào nữa. Cô đã thực sự quên cậu rồi.
………………………………………………..........
Ngay cả trong mơ cậu cũng ko nghĩ là Băng Di chẳng còn nhớ một chút gì về cậu, ngoài việc biết cậu là Vương Tuấn Khải, trưởng nhóm TF Boys.
Chưa bao giờ cậu thôi nghĩ về cô cả. Ngay đến khi thành người nổi tiếng, có bao nhiêu cô gái theo đuổi, cậu cũng vẫn nhớ đến cô. Nhớ nụ cười hồn nhiên, giọng nói trong trẻo của cô.
Khi biểu diễn bài Sủng Ái, cậu nghĩ nếu cô là bạn gái cậu thì nhất định cậu sẽ mãi mãi cưng chiều cô. Những lúc có chuyện gì buồn cậu đều đem Tiểu Hổ ra mà ngắm. Càng nhìn Tiểu Hổ cậu càng nghĩ đến cô nhiều hơn. Đôi khi cậu tự hỏi rằng: “Băng Di à, có lúc nào cậu nhớ đến tớ ko”. Và cậu biết câu trả lời là ko, vì đối với cô, cậu bây giờ là một Nam thần, là sự mơ mộng của biết bao cô gái. Là một ngôi sao tỏa sáng nhất trong số những ngôi sao đang tỏa sáng kia. Với cô, cậu chính là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.