Chương 25: To Be or Not To Be (1)
Kim Tử
12/11/2014
“Hai cậu nói
chuyện gì vậy?”, Á Quân đi vệ sinh tập thể quay lại thoáng cái đã thấy
Tạ Quân mặt đỏ bừng bừng, “Mặt Tạ Quân sao lại đỏ thế kia?”. Cô thuận
thế ngồi xuống cạnh Vi Tinh, anh thiếu úy đưa đám nhân viên nữ đi vệ
sinh cũng ngồi xuống bên cạnh, anh là bạn thân của Tạ Quân, muốn nhân cơ hội tiếp cận quan sát Vi Tinh.
Tạ Quân vội vàng xoa mặt, “Hả? Không có gì, chúng tôi nói chuyện phiếm thôi”. Á Quân hết nhìn anh rồi lại nhìn Vi Tinh, Vi Tinh thì cười khì khì, “Da mặt đội trưởng Tạ của chúng ta mỏng quá”. Nhìn vẻ mặt trong sáng vô tư của Vi Tinh, Á Quân thở phào, Tạ Quân khẽ nhếch môi, không nói gì.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Á Quân lôi điện thoại ra, vừa đọc đã cười, cô lấy vai huých Vi Tinh, cười gian xảo, “Này, thiên tài kia còn nhớ nhung cậu đây này?”. Vi Tinh nghe xong trợn tròn mắt, chán chả buồn quan tâm. Tạ Quân trong lòng hiếu kỳ nhưng ngại không dám hỏi, Á Quân vừa ngẩng lên đã thấy vẻ mặt của anh, liền lắc lắc điện thoại cười nói, “Là đối tượng xem mặt của Vi Tinh!”. Tạ Quân bất giác quay sang Vi Tinh, “Đây thèm vào!”, Vi Tinh đẩy cô một cái, “Tớ bị ai hại hả?”.
Á Quân tươi cười vừa tránh vừa bấm tin nhắn trả lời, Tạ Quân tuy lấn cấn trong lòng, song lại thấy Vi Tinh vừa rồi chỉ thể hiện muốn làm bạn với mình, trước đó cô gặp ai hay cái gì khác là quyền tự do của cô ấy, mình không có quyền can thiệp, cũng không nên hỏi nhiều. Chỉ có chiến hữu của anh là không yên tâm, bóng gió một hồi rồi hỏi, “Thiên tài làm gì?”, Vi Tinh cười chỉ biểu ngữ trên tường của đại đội họ, “Tương tự thế kia kìa!”.
Nhìn mấy chữ “VÌ NHN DN PHỤC VỤ” to tướng trên tường, hai người vẫn chưa hiểu, “Cũng là lính à?”, anh thiếu úy trẻ tuổi hỏi. Vi Tinh mỉm cười lắc lắc đầu, “Không phải, anh ta vì nhân dân tệ phục vụ”. Bọn Tạ Quân ngơ ngác, Á Quân bấm xong tin nhắn quay sang cười ha ha, “Anh ta làm ở ngân hàng!”. Hai anh chàng lập tức cũng phá lên cười, anh thiếu úy vui vẻ nói với hai cô gái, “Chị dâu hài hước thật đấy!”.
Câu chị dâu này làm ba người kia vụt tắt nụ cười, còn chưa kịp phản ứng, một hồi còi rú rít bất thình lình vang lên, cực kỳ chói tai. Vi Tinh thấy hoa hết cả mắt, Tạ Quân và anh thiếu úy đều đã nhảy phắt dậy chạy như bay về phía văn phòng. Đám nhân viên BM cũng ngừng cười nói, toàn bộ dáo dác đứng dậy nhìn ngó xung quanh.
Trung đội trưởng cũng dẫn theo người chạy đi, đại đội trưởng ở nguyên tại chỗ lên tiếng giải thích, “Có báo cháy, đó là thông báo xuất quân!”. Chưa đầy hai phút sau, đã thấy cổng ga-ra gần như mở toang, đủ loại đủ kiểu xe cứu hỏa đèn nhấp nháy lao ra, một số lính cứu hỏa còn xách theo bình cứu hỏa hay trang bị gì đó nhảy lên xe, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Một sĩ quan đeo băng trực ban đỏ chạy đến nói thầm vào tai đại đội trưởng, đại đội trưởng khẽ chau mày rậm, “Nghiêm trọng thế sao?” Ông quay người bước đi, các sĩ quan khác vội vàng theo sau, chỉ có một trung úy ở lại giải thích với anh rể cả, anh rể cả lập tức thể hiện sự thông cảm. Tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên, cổng trung đội đã mở sẵn, xe dẫn đầu nhanh chóng lăn bánh ra khỏi cửa, các xe khác nối đuôi theo sau. Không khí khẩn trương lập tức bao phủ, bọn Vi Tinh tránh cả sang một bên, thở cũng không dám thở mạnh nhìn theo.
Từng chiếc, từng chiếc xe cứu hỏa lao ra ngoài, Vi Tinh vươn cổ nhìn thấy Tạ Quân trong bộ đồ lính cứu hỏa ở trên một trong những chiếc xe cầm tờ bản đồ và bộ đàm đang nói gì đó. Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của Vi Tinh, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng này, rồi nghiêng người chào kiểu lính, xe cứu hỏa lướt qua trước mắt Vi Tinh. Câu chú ý an toàn của Vi Tinh đành nuốt vào trong họng.
“Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”, Á Quân lẩm bẩn, Vi Tinh quay đầu nhìn sang, cô nơm nớp lo sợ nhìn theo hướng đoàn xe cứu hỏa rời đi. Vi Tinh cũng thấy kỳ kỳ, tuy bình thường thời sự xem nhiều rồi, cũng biết bọn Tạ Quân làm việc thế nào, nhưng bỗng nhiên một người mình quen biết phải đi làm việc nguy hiểm, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“E hèm”, Vi Tinh hắng giọng, cố tình nói đùa, “Ô, còn chưa đâu vào với đâu mà đã nhớ người ta rồi sao?”. Khác hẳn thường ngày, Á Quân không hề phản bác, chỉ chau mày nói, “Công việc của họ thật sự là quá nguy hiểm”. Vi Tinh nhìn cô, “Cậu sợ? Hay là hối hận rồi?”. Á Quân tỉnh ra trợn mắt nhìn cô, “Nói cái gì chứ, anh chàng này tớ nắm chắc rồi! Công việc của anh ấy nguy hiểm thế, nên phải có người con gái tốt như tớ đến chăm sóc chứ!”.
Vi Tinh bó tay, “Da mặt cậu còn dày hơn cả đại cứu hỏa ấy chứ! À phải rồi, ban nãy tớ nói với Tạ Quân rồi, tớ thấy cậu ấy cũng có ý đấy, có điều người này da mặt mỏng, cậu cũng đừng chủ động quá, làm người ta sợ chạy mất!”. Á Quân bất ngờ mừng rỡ nói, “Thật sao! Thảo nào, tớ còn đang nghĩ vừa rồi anh ấy chào ai cơ”. Vi Tinh bỗng ngẫm ra, câu này nghe không được xuôi lắm thì phải, cô nghi ngờ hỏi lại, “Cậu có ý gì hả?”, “À, không có gì, ôi bảo bối tớ yêu cậu chết đi được, muazzzz!”. Á Quân vội chu môi hôn Vi Tinh một cái rõ kêu, giờ trong lòng cô không còn nghi ngại gì nữa. Vi Tinh cũng không để bụng, chỉ “Xì” một tiếng, “Buồn nôn chết đi được, để dành cho tiểu đội trưởng nhà cậu được rồi!”.
Trung đội đặc vụ có báo cháy, nội dung huấn luyện của BM cũng tương đối rồi, anh rể cả rất thức thời, bảo Amy đưa chi phiếu thanh toán chi phí huấn luyện cho anh trung úy, rồi gọi mọi người chuẩn bị ra về. Anh trung úy cũng rất vui, khoản thu nhập ngoài kiểu này giá ngày nào cũng có thì tốt, vừa nhẹ nhàng lại vừa dễ kiếm, lại còn có thể tiếp xúc “thân mật” với chị em công sở một chuyến, Tạ Quân đúng là người lập công lớn!
Tâm trạng anh rể cả hôm nay không tồi, phất tay một cái, không chỉ cho mọi người về sớm, lại còn được bắt xe về, công ty thanh toán. Mọi người hoan hô rồi tản ra như ong vỡ tổ, tâm trạng Á Quân cũng vô cùng phấn chấn, nhất quyết đòi mời Vi Tinh ăn cơm, để cảm ơn bà mối! Nếu không phải là bà Vi đột nhiên tìm cô có việc, Vi Tinh nhất định không bỏ qua cơ hội đặc biệt này.
“Mẹ cũng tài thật đấy, cứ phải để đến ngày cuối cùng mới nhớ ra nộp tiền!”. Vi Tinh chán nản đứng xếp hàng ở ngân hàng cùng các ông các bà, khó khăn lắm mới có cơ hội về sớm lại được mời đi ăn, thế mà tiêu tùng trong tay mẹ già. “Bảo con giúp một tí mà kêu ca nỗi gì!”, bà Vi không hề khách sáo trong điện thoại. “Thế bố con đâu?”, Vi Tinh vẫn không cam tâm làu bàu. “Bố con hôm nay có người mời ăn cơm… Ai đấy? Mời vào, có chuyện gì? Được… tới ngay đây”, văn phòng bà Vi hình như có người tới, bà đáp mấy câu rồi nói, “Cứ thế nhé, chỗ mẹ có người tới rồi, con làm xong thì mau về nhà!”, nói xong cúp máy luôn.
Vi Tinh không nói nên lời nhìn điện thoại hồi lâu, cực kỳ chán nản nhắn tin cho Mễ Dương, “Mẹ tớ là một nhà độc tài! Làm sao đây hả?!”. Một lúc sau Mễ Dương mới nhắn lại, “Cậu không định bảo tớ đánh bà một trận đấy chứ, không làm! Nịnh còn chưa xong nữa là!”, “Phì!”, Vi Tinh bật cười, nhắn lại, “Tâng bốc hơi quá đấy, nói mẹ người ta cứ như là Vương mẫu nương nương không bằng!”. Mễ Dương hồi âm rất nhanh, “Vương mẫu nương nương đã là gì, nhạc mẫu mới lợi hại chứ!”.
Vi Tinh lại cắn răng muốn cười, đúng lúc tới lượt cô, Vi đại tiểu thư bước lên đọc số nộp tiền, vẻ mặt kỳ dị cứ nhìn điện thoại của cô làm cô nhân viên ngân hàng nhìn cô thêm mấy bận.
Bên kia bà Vi ra khỏi văn phòng liền hỏi, “Tiểu Dương, có chuyện gì, sao cứ bí bí mật mật thế?”, Dương Mỹ Ngọc lén lút kéo bà Vi ra ngoài cổng, “Chị Hứa, cứ đi theo em là được!”, bà Vi mơ mơ hồ hồ đành để cô lôi đi.
Làm việc ở công ty tư nhân bán dụng cụ thẩm mỹ này cũng đã mấy tháng rồi, biểu hiện của bà Vi khiến ông chủ và bà chủ rất hài lòng, lại phong cho bà chức trợ lý tổng giám đốc, lương không tăng một đồng, nhưng việc thì nhiều lên trông thấy. Mấy cô cậu tuyển vào làm kinh doanh đều là ngoại tỉnh, tầm hai mươi tuổi, ai cũng miệng lưỡi ngọt xớt, cứ chị Hứa, chị Hứa mà gọi, bà Vi nghe nhiều thành quen.
Nói thật, từ đáy lòng bà Mễ không ưa cái cô Dương Mỹ Ngọc này. Từ đầu đã thấy cô gái này rất láu cá, hẹp hòi, cãi nhau với người ta thì bao nhiêu lời lẽ bẩn thỉu văng ra tuốt, sau lại phát hiện cô ta lúc ở cạnh đàn ông thì ỏn à ỏn ẻn bấu chặt lấy, người truyền thống như bà Vi càng nhìn càng không thấy lọt mắt. Song vì lời nói của bà Vi có trọng lượng trước mặt ông chủ, Dương Mỹ Ngọc mới tìm cách nịnh bà, bà Vi thấy không cần thiết phải chấp nhặt với trẻ con, nên cũng lạnh nhạt, rất khách sáo, song cô ta lại tưởng quan hệ của mình với bà Vi rất tốt.
Bà Vi chau mày bị cô ta lôi tuốt ra cửa cạnh, cô giơ tay chỉ, bà Vi thấy Hà Ninh đang ở cùng một người đàn ông, cách một đoạn khá xa nhìn cũng không rõ. Dương Mỹ Ngọc phấn khởi nói, “Chị Hứa, chị xem, em đã nói cái cô Hà Ninh này cứ tỏ vẻ trong trắng, kỳ thực cực kỳ lẳng lơ mà chị không tin, hôm trước thì có anh đẹp mã tới tìm, giờ lại đổi người khác rồi, nghe như cô ta nợ tiền anh kia hay sao ấy!”
Dương Mỹ Ngọc chưa dứt lời đã thấy người đàn ông kia tát một phát, Hà Ninh loạng choạng bước lùi hai bước rồi ngã lăn ra đất. Bà Vi hết cả hồn, bà vội đẩy Dương Mỹ Ngọc đang vui mừng một cái, “Còn nhìn cái gì nữa, mau đi gọi mấy cậu con trai ra giúp một tay!”.
“Này cậu kia, có chuyện gì từ từ nói, đừng có động tay chân! Ôi trời!”, bà Vi thấy tên kia tiếp tục giơ chân đạp Hà Ninh đã ngã trên đất, liền giơ tay túm lấy cánh tay anh ta định ngăn lại, không ngờ tên này người không cao, nhưng sức thì không kém chút nào, bà Vi bị hắn lôi cho liêu xiêu về trước mấy bước.
Vốn đã co quắp lại để bảo vệ mình, Hà Ninh kinh ngạc kêu lên, “Chị Hứa!”, cô lập tức vùng dậy túm lấy tên kia, sợ bà Vi bị đánh. Tên kia cũng không nghĩ sau lưng đột nhiên lại có người. Hắn ngừng tay quay lại nhìn bà Vi, bà Vi cũng chau mày nhìn lại.
Gương mặt người miền Nam, cao khoảng 1m70, tổng thể đem đến cho người ta một cảm giác rất không hài hòa. Bà Vi không biết phải hình dung thế nào. Rõ ràng là mặt mũi bình thường, lại khiến người ta có cảm giác nhìn một lần rồi không muốn nhìn lại, nước da loang lổ sầm sậm nhờ nhờ, không giống da người bị bệnh cũng chẳng phải phơi nắng nhiều. Tên đó lúc đầu còn hung dữ nhìn bà Vi chằm chằm, bà Vi cũng không khỏi lo lắng trong lòng, đang nghĩ sao Dương Mỹ Ngọc vẫn chưa gọi người tới, đã thấy mặt tên kia đổi sắc, chủ động lùi lại hai bước, lại đột nhiên cười cười với bà Vi, vẻ cực kỳ khách khí.
Hắn vừa cười, bà Vi liền nhận ra một cái răng khểnh trồi hẳn ra khỏi hàm, đẩy môi trên của hắn lật vểnh lên rất không tự nhiên, nụ cười có phần khúc khuỷu. Không đợi bà nghĩ nhiều, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, “Chị Hứa, Hà Ninh, xảy ra chuyện gì vậy?”. Lý Hải Ba dẫn theo mấy cậu con trai xông tới, chặn trước mặt bà Vi và Hà Ninh, có người còn cầm một đoạn ống sưởi trong tay.
Bà Vi còn chưa kịp mở miệng, cô nàng Dương Mỹ Ngọc đến “góp vui” kia đã hét toáng lên, “Hải Ba, chính là tên này, hắn đến đánh Hà Ninh, em với chị Hứa đều nhìn thấy!”. Mấy cậu thanh niên mặt hầm hầm nhìn người đàn ông. Hà Ninh vừa đẹp người lại tốt nết, trước giờ rất ít nói, chỉ cắm cúi làm việc, mấy cậu thanh niên trong công ty đều có ấn tượng rất tốt với cô. “Anh là ai? Chán sống rồi à! Dám đến bắt nạt người của chúng tôi!”. Một cậu nóng tính lập tức đứng ra, nói không thèm khách sáo gì.
Tên kia lập cức cười khì khì, “Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm, tôi là chồng cô ấy, Hà Ninh, mau lên, nói cho họ biết tôi là ai! Cô xem xem, để người ta hiểu nhầm rồi đây này!”. Vừa nghe hắn nói thế, mọi người đều nhất loạt há hốc mồm nhìn Hà Ninh, cô có chồng rồi?! Vậy… Dương Mỹ Ngọc mừng đến run cả tay, cô trước giờ vẫn ghen tức vì Hà Ninh được mọi người yêu mến, ngày nào cũng làm bộ làm tịch ra vẻ tử tế, lũ con trai ngốc nghếch kia còn tranh nhau mà xán lại gần.
Dương Mỹ Ngọc cố tình cường điệu gào lên, “Nói gì thế hả! Chồng nào chứ, Hà Ninh của chúng tôi còn chưa lấy chồng cơ mà, người ta có bạn trai làm ở ngân hàng, vừa đẹp trai vừa giàu có, còn có hộ khẩu Bắc Kinh, anh là thứ mấy chứ! Phải không, Hà Ninh?”. Cô ta ra vẻ trượng nghĩa hỏi Hà Ninh nãy giờ vẫn cúi đầu không nói.
Bà Vi thấy toàn thân Hà Ninh từ trên xuống dưới đều đang run run, rất khẽ thôi, nhưng đúng là đang run rẩy, mái tóc bung xõa ra che già nửa khuôn mặt, đôi môi lộ ra ngoài tái mét. Quan thanh liêm cũng khó xử việc đúng sai trong gia đình, chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, những tiết mục nói về vấn đề gia đình xã hội trên ti vi còn ít hay sao? Những cô gái trẻ ngoại tỉnh ra thành phố làm thuê, ai mà không có những câu chuyện sau lưng. Bà Vi thở dài trong lòng, khẩu khí cũng dịu lại, "Anh kia, không cần biết anh là ai, động thủ đánh người đã sai, đánh vợ lại càng sai!”.
“Vâng, vâng, vâng, cô nói đúng, là cháu nhất thời sốt ruột mới động thủ. Vợ à, anh xin lỗi, là anh không tốt, anh xin cúi đầu nhận lỗi!”. Tên kia nói xong liền cúi rạp người. Hà N inh vẫn không nói gì, bà Vi thấy cứ để thế cũng không hay, chuyện giữa hai người người ngoài không tiện tham gia, bèn nói với tên kia, “Có chuyện gì đợi hết giờ làm rồi nói, giờ đang trong giờ làm việc, anh cũng không muốn Hà Ninh vì anh mà bị công ty đuổi việc đúng không?”.
“Dạ phải, dạ phải, cháu xin nghe lời cô, Hà Ninh, anh ở đây đợi em, em cứ đi làm việc chăm chỉ, tối chúng ta về nhà có gì từ từ nói, nhé!”, tên kia gật đầu lia lịa. Lúc hắn nói câu từ từ nói, tất cả mọi người đều trông thấy Hà Ninh không kìm nổi run lên cầm cập. Mấy cậu thanh niên chạy ra giúp thấy Hà Ninh vẫn không nói gì, không phủ nhận tức là thừa nhận, đôi bên đều cảm thấy mất hứng, Lý Hải Ba buông một câu rồi định giải tán, “Có gì từ từ nói, đánh phụ nữ thì gọi gì là đàn ông!”.
“Phải, phải”, tên kia lập tức gật đầu, rồi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Nếu không phải không biết cô ấy đem con giấu đi đâu, tôi cũng đâu sốt ruột đến thế, các anh các chị nói xem có lý nào lại không cho bố đẻ gặp con ruột của mình không?”. Đến đây thì cả bà Vi cũng há hốc mồm, con?! Dương Mỹ Ngọc rõ ràng đã sắp không nín được nụ cười của mình nữa rồi, shit, hóa ra còn có cả con rồi, lại còn lằng nhằng với anh chàng đẹp trai kia, từ sáng tới tối làm ra vẻ trinh nữ, kỳ thực chả khác gì kỹ nữ mà, ha!.
“Được rồi, mọi người về làm việc đi, cô… tự nhiên đi!”, bà Vi trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu, vốn bà rất quý cô bé Hà Ninh này, cảm thấy cô bé thật thà lương thiện, giờ ầm ĩ thế này, bà Vi có phần buồn bực. Bà dẫn đầu đi về sân công ty, những người khác cũng đi theo, Hà Ninh cũng cúi đầu lầm lũi đi về, tên kia đứng im tại chỗ nhìn.
Lúc bước vào cổng công ty bà Vi cố tình liếc ra sau một cái, ngược sáng, không nhìn rõ mặt người đàn ông kia, bà bỗng thấy lành lạnh, bước vội mấy bước về phòng mình. Ngồi xuống tiếp tục xem sổ sách, kỳ thực đầu óc bà cứ tận đâu đâu, bất chợt một tiếng “Dinh dong” khiến bà tỉnh lại, ra là tin nhắn của Vi Tinh, “Đại ca mẹ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đang trên đường về nhà, con gái mất nhân quyền của mẹ kính báo!”.
“Phì”, bà Vi cười, cái con bé này, bà vụng về từng nút từng nút bấm trả lời Vi Tinh, “Mất nhân quyền mà có sườn ăn, chọn cái nào?”. Không đầy năm phút, lại có tin nhắn đến, “Sườn!!! Nhân quyền là cái thá gì chứ?!”. Ha ha, bà Vi bật cười, tâm trạng thoáng chốc vui hẳn lên, “Phù!”. Bà thở dài một hơi, định bụng về sớm một chút ninh sườn cho Vi Tinh. Vẫn là con gái mình ngoan, vừa nghe lời lại vui tươi, tuy không tốt nghiệp đại học gì nổi tiếng, nhưng giờ cũng không đến nỗi nào.
Con người đúng là biết người biết mặt khó biết lòng, Hà Ninh trông vừa trẻ trung lại e lệ thẹn thùng như thiếu nữ, ai biết được cô ta đã lấy chồng lại có cả con rồi nữa. Còn cả anh chồng của cô ấy nữa, vừa nhìn đã biết là chả ra gì, phụ nữ ở đời, sợ nhất là lấy nhầm chồng! Nghĩ đến đây, bà Vi bất giác liên tưởng tới Vi Tinh và Mễ Dương.
Bà chợt thấy ông xã mình nói rất đúng, Mễ Dương từ nhỏ đã rất tốt với Vi Tinh, vừa tâm lý lại cầu tiến, tuy mẹ cậu ta thực quá là đáng ghét, nhưng dù sao cũng còn hơn chán vạn như Hà Ninh thế mà lấy một người mặt mũi chả ra sao, lại còn không biết phải trái như vậy. Dẫu sao bọn trẻ bây giờ cũng không muốn ở cùng các ông bà già, bao năm nay mình tích cóp được ít tiền, lần trước chị cả nói căn phòng bố mẹ để lại sắp di dời rồi, nhà có bốn anh chị em, chia đều ra cũng được một khoản. Rồi trả cho chúng nó đợt đầu, cho chúng nó ra ở riêng là xong, bà Vi nhẩm tính, bà định tối nay lại về thăm dò xem ý Vi Tinh thế nào.
Nghĩ là làm, bà Vi thu dọn bàn, gọi điện cho bà chủ nói nhà có chút chuyện xin về sớm một lát. Bà chủ nhanh chóng đồng ý. Vừa ra khỏi phòng làm việc của mình, bà Vi đã thấy Dương Mỹ Ngọc đứng cạnh bình nước uống nhắn tin, trong tay cầm thứ gì như tờ danh thiếp.
Chỗ cô ta đứng vừa vặn chắn đường, “E hèm”, bà Vi cố ý hắng giọng, Dương Mỹ Ngọc giật thót người, cô vội vàng giấu tấm danh thiếp trên tay ra sau lưng, “Ôi, chị Hứa, chị về rồi à?”, cô tươi cười hỏi han. “Ừ, nhà có chút việc nên tôi về trước, mọi người có việc gì thì gọi di động nhé”, bà Vi cười đáp.
“Vậy chị về mau đi, bình thường chị đã bận lắm rồi, chẳng mấy khi về sớm một hôm lại còn nhọc lòng lo lắng thế, chị yên tâm, nếu không có việc gì to tát như trời sụp, em tuyệt đối không để bọn họ gọi điện cho chị đâu!”. Dương Mỹ Ngọc thân thiết khoác tay bà Vi tiễn bà ra ngoài. Bà Vi khẽ cười, “Cám ơn cô, vậy tôi về trước đây, cô cứ làm việc của mình đi". Dương Mỹ Ngọc vẫn khăng khăng đòi tiễn, bà Vi cũng đành kệ cô ta.
Trước khi ra khỏi cửa, bà cố ý nhìn sang chỗ Hà Ninh một cái, không có ai. Ra khỏi cổng, bà Vi nhìn quanh một lượt, thấy người đàn ông kia biến mất rồi, cũng thở phào, nếu không gặp phải lại càng khó xử. Bà Vi không nghĩ ngợi nhiều, rảo bước ra bến xe buýt, định tranh thủ vào siêu thị mua ngó sen, Vi Tinh thích nhất là ngó sen hầm với sườn.
Dương Mỹ Ngọc tiễn bà Vi xong về gần chỗ ngồi nhìn một lượt xung quanh, rồi nhanh chóng nhét trả tờ giấy nhỏ vào túi của Hà Ninh. Cô dương dương đắc ý về chỗ ngồi của mình, lật giở xem lại số điện thoại đã lưu trong điện thoại, hừ, chuyến này có trò vui xem rồi.
Bên này nộp tiền xong, Vi Tinh cực hào phóng bắt một chiếc taxi, lên xe đọc địa chỉ, bác tài xế nghe xong miệng suýt ngoác ra tận sau gáy, từ đây tới nhà Vi Tinh, không có 100 tệ thì đừng có mơ mà xuống xe, “khách sộp rồi!”. Dọc đường bác tài liên tục tán gẫu với Vi Tinh, từ chuyện xăng tăng giá đến việc Olympic sang năm liệu có kẻ ngốc đeo khẩu trang đến thật không.
Đi được nửa ngày đường, bác tài bèn hỏi, “Cô là nhân viên công ty nước ngoài à?”. Vi Tinh cười dè dặt, trong lòng không tránh khỏi đắc ý, mình cuối cùng cũng có được cái khí chất ấy rồi, người ta nhìn cái nhận ra ngay, “Sao bác biết?”, Vi Tinh dẫn dắt bác nói tiếp. Bác tài tỏ vẻ không có gì lạ, “Từ ABCD bắt xe về bên này xa như thế, thông thường cũng chỉ có công ty nước ngoài các cô mới hoang thế, không có xe còn thích khoe mẽ, không chệch đi đâu được!”. Vi Tinh tức khắc im bặt, nghĩ bụng bác đang khen hay đang chửi cháu thế?
Cuối thu đầu đông, ngày ở Bắc Kinh càng lúc càng ngắn, lại gặp tắc đường, lúc Vi Tinh về tới nhà trời đã nhá nhem tối. Vi Tinh trước khi lên cầu thang đã thấy bếp nhà mình sáng đèn, ôi? Lẽ nào mẹ già đã về ninh sườn cho mình rồi ư? Vi Tinh sung sướng bước lên lầu. Tới tầng năm, cô dậm chân thấy đèn không sáng, bèn lấy hết sức dậm thêm mấy cái nữa, đèn vẫn không chịu sáng, lại nghe thấy tiếng Mễ Dương từ đỉnh đầu bay xuống, “Dậm nữa là sập đấy nhá!”.
Vi Tinh ngẩn người, không ngờ Mễ Dương hôm nay cũng về sớm thế, bất giác định cười, song lại nhớ ra anh chàng này đang chọc quê mình, mặt cô nhăn nhó mất một lúc. May mà hành lang tối thui, cũng không ai trông thấy. Cô thong thả bước lên tầng, trên đường đã chuẩn bị đòn phản kích, vừa thò đầu ra đã thấy Mễ Dương đang quay lưng về phía mình, cửa hộp công tơ điện mở toang, không biết hắn đang nghịch ngợm cái gì.
“Chậc chậc”, Vi Tinh nhướn môi, “Cảnh sát quả không hổ là cảnh sát, ăn cắp điện cũng phải ăn cắp quang minh chính đại thế này!”. Công tơ điện của hai nhà ở trong cùng một tủ, đi một đường dây, lần lượt tính số, giờ Mễ Dương đang cầm cái bút điện chọc vào công tơ điện nhà Vi Tinh. Nghe tiếng Vi Tinh, Mễ Dương quay đầu lại cười với cô, đèn pin để trên đầu, làm mặt hề.
Mặt hề không dọa được Vi Tinh, cô hỏi, “Mồm cậu làm sao thế kia, sao lại sưng thành ba múi như thỏ thế này?”. Mễ Dương cười hề hề, nói vẻ bí mật, “Bị một mỹ nữ cắn đấy”. Vi Tinh khẽ nhướn mày, "Ô, ai thế, phù dung tỷ tỷ à?”. Mễ Dương liếm môi cười, Vi Tinh bước tới trước vặn cằm anh ra xem, “Mỹ nữ này của cậu chắc ăn chay nhiều năm rồi, cắn ra nông nổi này cơ à? Sắp đứt cả môi đến nơi rồi!”.
Mễ Dương mặt dầy chu môi, “Cậu có muốn thử tí không?”. Vi Tinh cười khẽ, lấy sức nghiến hai hàm răng, cười gằn, “Tốt thôi!”. “Ấy đừng, đừng”, thấy Vi Tinh làm bộ bẻ cằm mình định cắn thật, Mễ Dương cười né, "Là tớ tự cắn mình! Thật đấy!”. Vi Tinh sững lại, buông tay ra, “Đang yên đang lành tự cắn mình làm gì?”.
“Đừng nhắc nữa, không phải tớ đã nói với cậu là đi bắt trộm rồi sao, gặp phải tên trộm ngốc cực độ”, Mễ Dương vừa nói vừa đưa đèn pin cho Vi Tinh, ra hiệu giúp một tay, “Soi vào đây! Đúng, là chỗ đó… sau đó thì thằng cha đó xem như ra tay rồi, tớ không cẩn thận bị sặc nước bọt, muốn ho mà sợ đánh động thằng cha ấy, đành cắn môi chịu đựng, shit! Trần đời chưa thấy tên trộm nào chậm chạp như thế, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc bắt cả người và tang vật, thì phát hiện miệng đã sặc mùi máu, nói theo cách của Chu Lượng, chậm thêm phút nào nữa, tớ khéo cắn cho mình thành sứt môi cũng nên, may thay, đồn trưởng chỗ tớ thương tớ vì việc công mà bị thương, nên khai ân cho về sớm”.
Vi Tinh khanh khách cười mãi không thôi, Mễ Dương thình lình lấy trán mình đập trán cô, “Còn cười được à, đồ vô lương tâm!”. Vi Tinh xoa trán nhưng vẫn cười, đèn pin rung rung. Mễ Dương nén cười, nhìn cô, tay vẫn không dừng, hỏi một câu vẻ như rất bâng quơ “Sao hả, cậu nói hôm nay gặp anh chàng tiểu đội trưởng kia cơ mà?”.
“Đúng rồi!" vừa nhắc đến Vi Tinh đã hào hứng hẳn lên, cô đem cả nguyên nhân kết quả kể một lượt từ đầu đến cuối, rồi hỏi như khoe thành tích, “Thế nào, lần đầu làm bà mối của tớ đã thành công rực rỡ, hai bên đều rất bằng lòng, trời phú, thật đúng là trời phú!”. Mễ Dương tỉnh bơ nghe, trong đầu đã quay đến vòng thứ ba. Thứ nhất, Vi Tinh rõ ràng không có quan hệ gì với tiểu đội trưởng kia, rất tốt! Thứ hai, chuyện này sao nghe không chắc chắc làm sao ấy, cứ thấy có gì đó không ổn!
Vi Tinh phát cho cậu một cái, “Nghĩ gì thế, có nghe tớ nói không đấy?” “Nghe rồi, nghe rồi, bà mối là cậu được trời phú, trời phú!", Mễ Dương còn đang mải nghĩ ngợi buột miệng đáp. Vi Tinh bĩu môi, “Nói chuyện với cậu chán thật đấy, thôi, để tối tớ kể cho Đào Hương nghe!”. Mễ Dương cười không nói gì. Vi Tinh bấy giờ mới nhớ ra hỏi, "Mà cậu đang hí hoáy cái gì thế?”
“Tớ vừa vào nhà, mẹ đã bảo đi kiểm tra công tơ điện, nói hai tháng nay tiền điện tăng gấp đôi, nên tớ ra xem xem thế nào thôi”, Mễ Dương đáp, “Ừm”, Vi Tinh gật đầu, lại lập tức cảm thấy không ổn, chau mày liếc xéo nhà đối diện, “Không phải mẹ cậu ám chỉ nhà tớ ăn cắp điện nhà cậu đấy chứ? Bà…”, “Suỵt!”, Mễ Dương đưa tay bịt miệng Vi Tinh lại, “Nói bé thôi, oang oang cái gì, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lường lòng quân tử thế chứ”.
Vi Tinh không vui gạt tay anh ra đang định nói, thì nghe trong tủ điện xoẹt xoẹt một tiếng, Mễ Dương vội ngoái đầu nhìn, rồi chửi, “Shit! Lão đây không ăn cắp điện là tử tế lắm rồi, đống dây giẻ rách này còn dám dò điện!”, “Xì”, Vi Tinh không nhịn được cười, nói đầy ẩn ý, “Thôi, cậu đã tóm được trộm rồi, vậy xin thứ lỗi không theo hầu nữa!”.
Vi Tinh quay người định đi thì bị Mễ Dương túm lại, “Gì nữa đây?”, Vi Tinh sốt ruột nhìn anh. Mễ Dương xán lại gần khẽ nói, “Thơm một cái”. Mặt Vi Tinh thoáng cái đỏ bừng, “Thơm cái đầu cậu ấy! Lại định giở trò lưu manh hả!”. Mễ Dương vốn định nhân cơ hội trêu cô, nhưng buột miệng lại nói một câu thật lòng, “Nhớ cả ngày nay rồi!”, khiến bản thân anh cũng sững sờ, chỉ còn biết cười.
Tim Vi Tinh đập điên cuồng, tên này sao bỗng dưng lạ thế, trước tối hôm qua còn hiền lành như trẻ con cơ mà! Đương nhiên là không thể đồng ý, nhưng từ chối thì cũng… Vi Tinh đột nhiên nhớ lại một câu từng nói với Á Quân, khi ấy hai người đang nói chuyện không hiểu thế nào lại nhắc đến chuyện nam nữ thân mật, Vi Tinh khoe khoang ta đây rất chi là thuần khiết, còn Á Quân thì cực kỳ xem thường nói, đừng tưởng ăn chay là vinh quang, chẳng qua là cậu chưa chiêm nghiệm qua, không biết mùi vị đó thôi!
Mùi vị... Vi Tinh bất giác cắn môi dưới, đèn hành lang vẫn tối om, tứ phía mờ mờ ảo ảo, bên ngoài người tan sở trở về mỗi lúc một đông, càng tôn thêm sự yên tĩnh ở đây, là sự yên tĩnh cực kỳ thích hợp để làm chuyện mờ ám. Vi Tinh nuốt nước bọt, vừa ngẩng đầu đã thấy Mễ Dương đang nhìn mình, đôi mắt không to nhưng rực sáng, mỉm cười, nụ cười khiến Vi Tinh bỗng thấy chân mềm nhũn, mềm đến độ thấy Mễ Dương từ từ sát lại cũng không thể xê dịch.
Trong một thoáng Vi Tinh hình như nếm cả vị tanh của máu, cô vô thức liếm nhẹ một cái, thì thấy Mễ Dương cứng đờ…
“Nhìn gì thế, bà xã? Con gái sao vẫn chưa về nhỉ?”. Ông Vi bị hủy cuộc hẹn ăn cơm bưng mâm từ trong bếp đi ra, thấy bà xã đang nhoài người ra nhòm qua mắt cửa nhìn gì đó, bèn cất tiếng hỏi. “Suỵt!”, bà Vi vội phất tay ra hiệu bảo ông im lặng, rồi quay người trở lại phòng khách với vẻ mặt khó hiểu.
Ông Vi không hiểu chuyện gì thẽ thọt hỏi, “Sao thế?”, vẻ mặt bà Vi rất khó đoán, không biết là vui hay buồn, thấy chồng hỏi, bà thở dài cái thượt, “Cuối tuần chúng ta đi xem nhà thôi”. “Hả?”, ông Vi choáng toàn tập, đâu với đâu thế này.
Đáng ghét, đáng ghét quá, con trai quả nhiên vẫn qua lại với Vi Tinh, mà còn đã… bà Mễ nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi cửa chống trộm, nghiến răng nghiến lợi bước vào phòng. Bà cũng biết, nếu lúc này mà xông tới tách hai đứa nó ra, con trai nhất định sẽ hận mình, làm tổn thương lòng tự trọng của nó.
“Bà xã, tôi bảo này!”, ông Mễ mặt mày hớn hở từ phòng ngủ đi ra, vừa rồi ông bận gọi điện thoại bà Mễ vốn định đi nghe trộm thì thấy có động tĩnh bên ngoài, đắn đo một chút, bà chọn chạy ra “giám sát” Mễ Dương. “Chuyện gì thế?”, bà Mễ không còn lòng dạ nào để nghe.
“Chuyện tốt!", ông Mễ rõ ràng đang rất vui, không có chú ý đến vẻ bực dọc của vợ. “Hừm, tôi còn có được chuyện gì tốt đẹp cơ chứ?”, bà Mễ nói đầy ẩn ý. “Bà còn nhớ Lý Vân không?”, ông Mễ cười hỏi. Đầu óc đang lòng vòng nghĩ chuyện con trai và Vi Tinh, bà Mễ thuận miệng ừ hữ một câu, “Ừm... ừm?! Lý Vân?!", nói xong bà ngẩng phắt đầu lên nhìn chồng.
“Đúng thế, bà bảo có khéo không, bao nhiêu năm như thế chúng ta không tìm được bà ấy, thế mà Mễ Dương lại gặp rồi!”, ông Mễ xúc động nói. “Tôi hôm nay tìm bà ấy cả ngày trời, thông tin Mễ Dương cho tôi cũng không đầy đủ, vừa rồi cuối cùng cũng liên lạc được, bà ấy đã khóc”, nói đến đây ông Mễ vốn điềm tĩnh là thế cũng đưa tay gạt khóe mắt.
Bà Mễ ngồi trơ ra như hóa đá, nghe xem... Lý Vân, cái tên khiến bà căm ghét cả cuộc đời lại xuất hiện! Tuy đã kết hôn với ông xã bao nhiêu năm như thế, ông xã vẫn luôn toàn tâm toàn ý yêu thương mình, nhưng lúc đầu nếu không phải mấy chuyện xảy ra đúng lúc, ông xã sẽ lấy mình hay cái cô Lý Vân cùng lớn lên từ tấm bé ấy, còn chưa biết chừng! Bà Mễ không thích Vi Tinh có lẽ có nhiều nguyên nhân, song lý do tận trong đáy lòng mà bà không thể nói ra là, bà ghét cay ghét đắng cái thứ gọi là thanh mai trúc mã ấy.
Trước là Vi Tinh, giờ lại tới lượt Lý Vân, sao thế này hả trời, liệu còn cảnh nào thảm hơn nữa không?! Bà Mễ nhất thời rối như tơ vò không biết phải làm thế nào, thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, những tưởng mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa, lại đùng một cái xuất hiện, ông Mễ nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui với vợ, lại tiếp, “Đúng rồi, con gái của Lý Vân, nghe nói rất giống cô ấy, bà còn nhớ không, lúc trước chúng ta chẳng phải còn nói sẽ làm thông gia hay sao, ha ha ha”.
Rất giống? Thông gia? Bà Mễ cảm thấy có tiếng sấm “đoàng” một cái chẻ đôi đầu mình…
“Tiểu Trương, đang làm gì thế?”. Cao Hải Hà đi họp trung đoàn về vừa vào khu thân nhân, đã thấy liên lạc viên của mình đang ngồi bên vòi nước giặt quần áo. Anh vốn cũng không để ý, nhưng cái thứ màu đỏ trong tay tiểu Trương chói mắt quá, kiểu dáng cũng là lạ, anh dừng bước nhìn, không kìm được bèn hỏi.
Tiểu liên lạc viên giật thót mình, quay đầu nhìn tiểu đoàn trưởng rồi cười, “Tiểu đoàn trưởng về rồi ạ, em đang giặt đồ", nói xong anh nhét thứ đồ trên tay vào trong chậu, đứng lên đón lấy đồ trong tay Cao Hải Hà. “Chờ chút!”, Cao Hải Hà gọi anh lại, bước tới trước mặt anh, trên lông mày Tiểu Trương còn dính chút bọt xà phòng giặt, Cao Hải Hà giơ tay lau giúp cậu, cười hì hì như trẻ con. “Cười ngây ngô cái gì chứ, thứ gì thế hả, lại còn giấu...”. Cao Hải Hà cúi người mò từ trong chậu ra thứ đồ Tiểu Truơng vừa nhét vào, vừa nhìn, “Phạch!”, anh buông tay vứt trả lại vào chậu nước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tiểu Trương mặt đỏ rần rần, có phần lúng túng, anh cũng không dám nhìn thẳng Cao Hải Hà, cứ cúi đầu, tay bất giác chùi vào quần. Cao Hải Hà cố gắng giữ bình tĩnh, cúi người khoắng một lượt chậu nước, anh không nói câu nào bước thẳng về phòng. Vừa vào cửa đã thấy một đôi giày cao gót đổ nghiêng trước cửa, gót giày vừa cao vừa mảnh, “Mỹ Ngọc! Em ra đây!”, Cao Hải Hà vừa gọi vừa tự tìm nước uống, vợ anh vẫn chưa về, lắc lắc bình nước chỉ nghe tiếng óc óc, rót ra chưa được nửa cốc nước, nguội ngắt, Cao Hải Hà cũng không quan tâm, ngửa cổ uống hết, chỉ là cặn dưới đáy cốc có hơi mắc họng.
“Ồ, anh rể, anh về rồi à, có chuyện gì thế?”. Dương Mỹ Ngọc từ phòng mình bước ra, ngồi phệt luôn xuống sô pha, cô vẫn luôn thế, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, lười hết chỗ nói. Cao Hải Hà đầy một bụng tức soạt cái quay người lại, “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em…”, còn chưa nói hết, Cao Hải Hà trợn trừng mắt nhìn Dương Mỹ Ngọc, cô mặc độc bộ đồ thun mỏng dính, chân trần, cổ áo cực trễ, mà rất rõ ràng, cô không mặc nội y, đường nét ấy thấp thoáng ẩn hiện.
Cao Hải Hà vội quay đầu đi, Dương Mỹ Ngọc trông thấy phần nhô lên ở cổ anh đỏ ửng, khóe môi khẽ cong lên, đàn ông mà, ai cũng làm ra vẻ đứng đắn, kỳ thực chả có ai là chê thịt cả! Nghĩ tới đây, Dương Mỹ Ngọc tạo dáng càng “mê hoặc” hơn. Cao Hải Hà nắm chặt nắm đấm, nếu không phải vì nể mặt vợ, anh thật sự muốn tống cổ con đàn bà này ra khỏi cửa…
“Anh rể, gọi người ta rốt cuộc là có chuyện gì?”. Dương Mỹ Ngọc ưỡn ẹo nói, cô cố tình nói tiếng phổ thông có pha chút âm Bắc Kinh cốt để Cao Hải Hà nhận ra sự khác biệt giữa mình và bà chị đến giờ vẫn nói giọng quê đặc sệt kia. Cao Hải Hà cố kìm chế, “Mỹ Ngọc, em về phòng mặc thêm áo khoác vào đã, giờ trời lạnh rồi, cẩn thận không cảm!!”.
“Người ta vừa mới tắm xong, còn đang nóng chết đi được đây, anh không tin à, không tin em cho anh ngửi xem, sữa tắm em mới mua hôm nay, tinh dầu ngọc lan đấy”, Dương Mỹ Ngọc nói rồi định đứng dậy. “Thôi, em không sợ lạnh thì ngồi đó nghe anh nói được rồi!”, Cao Hải Hà chẳng vui vẻ gì nói, “Anh đã nói rồi, quần áo em phái tự giặt lấy, đừng làm phiền liên lạc viên, hôm nay anh nói lại với em lần cuối, nghe rõ chưa hả?".
“Xì”, Dương Mỹ Ngọc lập tức ỉu xỉu, còn tưởng anh nói với mình cái gì cơ, nhìn sau lưng Cao Hải Hà, cô tuy trong lòng không thoải mái vẫn dịu giọng, “Anh rể, bảo anh ta giặt chút đồ thì đã làm sao, việc của anh ta chẳng phải là thế sao?”, “Anh nhắc lại lần nữa, Tiểu Trương là liên lạc viên, tổ chức cử cậu ấy đến để giúp việc cho anh, cũng chăm sóc cho cuộc sống của anh, nhưng cậu ấy không phải là người ở, hiểu chưa hả?”. Cao Hải Hà lườm Dương Mỹ Ngọc một cái, nhìn cô cười khẩy và khó chịu ra mặt, cơn giận trong lòng càng ngùn ngụt!. “Em xem đường đường là một cô gái, lại để cho con trai giặt hộ quần áo lót của mình, em thấy có được không? Sao em không học lấy một phần của chị mình chứ? Em xem cô ấy có lúc nào…”.
“Học chị ấy, học chị ấy, em có giống chị ấy không, chị ấy chỉ là người trông trẻ, em còn phải đi làm, em làm gì có thời gian? Vả lại, nếu không phải chị ấy nhất quyết đòi đi bế con cho người ta, em có cần nhờ tới Tiểu Trương giặt đồ không?!”. Dương Mỹ Ngọc bị cách nói của Cao Hải Hà chọc tức, giờ trong mắt cô Dương Mỹ Lan chỉ là thứ đồ bỏ, là chướng ngại vật, dựa vào cái gì để so sánh với mình chứ! Cô đặc biệt không chịu nổi việc Cao Hải Hà đem hai chị em cô ra so sánh.
Đúng là đồ khốn nạn! Cao Hải Hà tức đến nỗi huyệt thái dương giật liên hồi, cô ta còn có thể ăn nói vô lối như thế, “Cô!”, Cao Hải Hà vừa định mở miệng, thì Dương Mỹ Lan đi làm về bước vào, “Thôi nào, thôi nào, có gì từ từ nói”. Dương Mỹ Ngọc vốn đã đầy một bụng tức thấy chị gái về rồi, tay còn bế theo đứa trẻ, lập tức chuyển họng súng, “Chị! Chị lại bế con oắt con ấy về rồi!”.
Dương Mỹ Lan luống cuống nói, “Mỹ Ngọc, em nói nhỏ thôi, đứa nhỏ này rất bám choa, cứ rời choa ra là khóc mãi không thôi, hai hôm nay viện phúc lợi phải sửa lại hệ thống sưởi, trẻ con thì nhiều, không có chỗ đặt, choa bế tạm nó về nhà hai hôm, sửa xong, choa đưa nó đi ngay”, Dương Mỹ Lan tuy đang giải thích cho em, nhưng lại nhìn chồng. Cao Hải Hà nhìn cô cười, "Không sao, em thấy thế nào tiện thì làm", nói rồi giơ tay đón lấy đứa bé, “Ái Gia, còn nhớ chú không hả?”, xong rồi hôn lên trán đứa nhỏ một cái, đứa bé bật cười khanh khách, Cao Hải Hà cũng cười, tâm trạng anh bỗng thấy khá lên nhiều, “Mỹ Lan, đứa bé này lớn nhanh thật đấy, lần trước bế nó đâu có nặng thế này chứ”.
Dương Mỹ Lan cười gật gật đầu, dựa theo khuỷu tay chồng khẽ vuốt má Ái Gia, lòng vui mừng xen lẫn xót xa, chồng cô vẫn luôn rất thích trẻ con, mà mình thì… nhìn “một nhà ba người” hòa thuận vui vẻ, bỗng chốc thấy như bị lãng quên hoàn toàn, Dương Mỹ Ngọc tức đến run cả chân tay, bà chị đáng chết, Cao Hải Hà đáng chết, còn cả con oắt đáng chết kia nữa, tụi bây đều đáng chết!
“Hừm”, cô cười gằn một tiếng, “Chị, anh rể thích trẻ con như thế, chị mau sinh cho anh ấy một đứa đi. Bố chúng ta cũng giục mãi rồi, trước thì chị nói xa xôi cách trở, giờ ngày ngày ngủ chung giường, chắc không vấn đề gì nữa chứ”, Dương Mỹ Ngọc nửa cười nửa không nói. Mặt Dương Mỹ Lan thoáng chốc trắng bệch, ấp úng mãi không nên lời, Cao Hải Hà nhìn cô, rồi nói với Dương Mỹ Ngọc, “Không cần bố phải bận tâm, cứ để thuận theo tự nhiên, lúc có tự khắc sẽ có, Mỹ Lan, nấu cơm ăn thôi, anh đói rồi, Ái Gia cứ để anh trông cho”.
“Vâng!”, Dương Mỹ Lan nhanh chóng gật đầu, đi rửa tay nấu cơm. Cao Hải Hà khẽ đung đưa đứa bé trong cánh tay, nói mà không thèm nhìn Dương Mỹ Ngọc lấy một cái, “Em gái à, anh vẫn luôn coi em như là em gái ruột, nên có gì là nói thẳng luông, em đừng để bụng, song có một số chuyện là vấn đề nguyên tắc, anh mong em, thông cảm, và nghe theo!”.
“Vâng, anh rể, em biết rồi!”, Dương Mỹ Lan gượng cười gật đầu rồi viện cớ trở về phòng. Đợi cô đóng cửa xong, Cao Hải Hà mới ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng kín, rồi nhìn bóng vợ thấp thoáng trong bếp. Mấy hôm trước anh tình cờ phát hiện vợ đang uống thuốc tránh thai, Cao Hải Hà vô cùng kinh ngạc, anh khi ấy còn định tìm vợ hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, cảm thấy nên tìm cơ hội thích hợp thì hơn, người nhạy cảm yếu đuối như vợ anh nhất định có lý do gì mới làm như vậy. Nghĩ đến đây, anh khẽ hỏi Ái Gia, “Cô ấy yêu trẻ con như thế sao lại không muốn sinh con cho chú chứ?”. Ái Gia ê ê a a phun ra bong bóng.
Dương Mỹ Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cô điên cuồng đi đi lại lại trong phòng, bỗng lao tới lôi điện thoại trong túi ra, bắt đầu nhắn tin... Hừ, tôi không vui vẻ gì, thì cô cũng đừng có mơ!
“Đào Tử, dạo gần đây cậu sao thế? Phải rồi, còn cả chữ ký trên MSN nữa, nấm mộ nào hả, lại cả người chưa chết nữa? Nghe đã thấy ghét!”. Vi Tinh đang chải đầu trên giường, cô vừa mới tắm xong, liền gọi điện thoại cho Đào Hương kể chuyện hôm nay. Đào Hương cũng cười cười nói nói, song Vi Tinh vẫn thấy cô có vẻ không vui.
“Có gì đâu, gặp ở chỗ nào đó thấy rất hay hay nên dùng thôi”, Đào Hương khẽ cười đáp, cô khoanh chân cuộn mình trên sô pha, điều khiển trong tay vô tình bấm nút, hình ảnh trên màn hình ti vi không ngừng biến đổi, nhưng do chỉnh chế độ im lặng, nên tuy những nhân vật trên màn hình cười nói khoa trương, hoa chân múa tay, lại càng trở nên cô quạnh hơn.
“Thôi đi, tớ quen cậu bao nhiêu năm rồi, nói xem, xảy ra chuyện gì rồi?”, khẩu khí của Vi Tinh nghiêm túc hơn. Đào Hương khúc khích cười, “Ô, nghiêm trọng thế, khẩu khí của cậu đủ để dọa người đấy”. “Đừng có đánh trống lảng với tớ, Đào Tử, từ trước tớ đã biết cậu có vấn đề, nhưng không nói, vì tớ thấy cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, tớ tôn trọng quyền riêng tư của cậu, nhưng cậu gần đây lạ lắm, nếu cậu vẫn kiên quyết đó là việc riêng của cậu, thì cứ coi như tớ chưa hỏi gì!”, Vi Tinh nói.
Đào Hương nghe khẩu khí nghiêm trọng của Vi Tinh, mắt bỗng nóng bừng, tâm sự cô vẩn luôn giấu trong lòng chưa từng kể cho bất cứ ai, những tưởng sẽ chỉ thế thôi, không ngờ lại có thể gặp lại anh, còn trơ mắt nhìn anh có vợ. Biết rõ rằng anh sống rất hạnh phúc, nhưng trong lòng mình lại càng buồn hơn...
“Cậu với Mễ Dương công khai rồi hả?”, Đào Hương bỗng nhiên hỏi, “Hả? Tớ đang hỏi cậu mà, sao lại chuyển sang tớ rồi, đừng có đổi chủ đề chứ!”, Vi Tinh thoáng ngây ra song lập tức đáp lại. “Vi Vi, giọng cậu tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc đến độ người ta phải ghen tỵ, nhưng tớ vẫn rất mừng cho cậu, Mễ Dương là một chàng trai tốt, là mẫu đàn ông có thể sống với cậu cả đời, cả đời”, Đào Hương khẽ cười đáp, quệt khóe mắt một cái.
Vi Tinh ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, “Đào Tử, cậu biết đấy, tớ vốn căn bản không định với Mễ Dương, mà, cái đó…”.
Đào Hương cười khúc khích, Vi Tinh lại tiếp, “Cho nên là, có những việc cậu không tưởng tượng được đâu, chuyện xảy ra hôm qua không thể thay đổi được, nhưng ngày mai xảy ra chuyện gì có ai biết được đâu, phải không?”. Vi Tinh vốn nhanh nhảu mồm miệng là thế bỗng cũng không biết phải nói thế nào, lời nói không biểu đạt được hết ý.
Đào Hương lại hiểu rất rõ ý cô, “Vi Vi tới hiểu, mỗi người một số mệnh mà”. “Thật chẳng giống cậu chút nào”, Vi Tinh tặc lưỡi thành tiếng, “Đào Hương mà cũng tin vào số mệnh rồi sao”. “Khà khà”, Đào Hương khẽ cười không đáp. “Nói thật nhé, Đào Tử, cậu là người con gái đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tốt, còn tốt hơn cả tớ lận, cho nên, cậu nhất định phải gặp được người đàn ông còn tốt hơn Mễ Dương mới phải!”, “Cậu quá khen rồi!”, Đào Hương cười nói. “Vốn là thế mà!”, Vi Tinh quả quyết, “Cậu nghĩ mà xem, tớ với Mễ Dương đều có thể từ gặp mặt là cấu véo nhau, thành ra gì rồi, cậu có gì mà không được chứ?”.
“Thật sao”, Đào Hương cười, nhìn nữ chính trên ti vi đang ôm chặt nhân vật nam nào đó nói, “Vi Vi, có vị triết gia từng nói, có người bắt đầu từ tình yêu và kết thúc bằng hôn nhân, ấy là trạng thái bình thường; cũng có trường hợp bất bình thường như cậu, bắt đầu từ kẻ thù kết thúc bằng hôn nhân; đương nhiên nhiều hơn cả là bắt đầu từ tình yêu kết thúc là không còn yêu nữa, và nguy hiểm hơn là bắt đầu từ tình yêu kết thúc bằng thù hận”, nói đến đây, Đào Hương khẽ than thở “Nhưng đáng sợ nhất lại là bắt đầu từ tình yêu và kết thúc cũng bằng tình yêu, như thế, cậu cả đời cũng không thể quên được…”.
“A Mỹ, sao con đã về rồi? Không phải nói là ngày kia sao?”, bà Liêu nghe tiếng cửa chống trộm kêu bèn chạy ra xem, lại thấy con gái xách va li hành lý bước vào. “Bên kia xong việc rồi, con không muốn ở lại thêm, thời tiết bên đó còn lạnh hơn cả Bắc Kinh nữa”, Liêu Mỹ cười, buông tay, Liêu Mỹ bổng cảm thấy mẹ mình có gì đó khác trước, nét mặt rạng rỡ, làn da trắng ửng hồng, trông trẻ ra không ít, không như trước kể cả cười cũng phảng phất u sầu.
“Mẹ, con về mẹ vui thế sao? Mặt mày rạng rỡ thế kia?” Liêu Mỹ dí dỏm thăm dò. Bà Liêu nhìn cô có vẻ không hài lòng, đang định mở miệng, “Chị!”, một giọng nói vang lên từ sau lưng cô, Liêu Mỹ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cậu bé dáng người cao cao đang toét miệng cười với mình, nước da rám nắng, hàm răng trắng bóc, tóc húi cua rất gọn gàng, vài cái mụn hiên ngang chiễm chệ ngự trị trên sống mũi, không nổi bật nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sức xuân phơi phới không gì ngăn trở nổi.
Liêu Mỹ ngây ra nhìn hồi lâu, cậu bé mặc quân phục này là… “A Mỹ, con cũng không nhận ra đúng không, lúc trước khi chúng ta từ Đông Bắc về Bắc Kinh, nó còn ở bến xe đường dài ôm lấy cửa khóc không cho con đi, suýt thì lỡ cả xe, ha ha”, bà Liêu nhớ lại chuyện cũ, bật cười lắc lắc đầu.
“À, Tiểu Hổ?!”. Liêu Mỹ vô cùng kinh ngạc, bất luận thế nào cô cũng không thể liên hệ cậu lính to cao trước mặt với cậu bé thò lò mũi chạy lăng xăng khắp nơi trong trí nhớ. “Bá, bá để cháu! Đồ này để đâu ạ?” Tiểu Hổ cười hì hì, vội đến đón lấy hành lý, bà Liêu từ chối không xong, bèn cười nói, “Xem nó kìa, cứ để tạm ở cửa đi, con ngồi xuống đi, A Mỹ?”.
Liêu Mỹ bừng tỉnh lại cởi áo khoác ngoài, ra hiệu bảo Liêu Hổ ngồi xuống, cô mĩm cười nói, “Mười năm không gặp, cậu đã lớn thế này rồi, làm lính hả? ở Bắc Kinh?”. Liêu Hổ ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi trên sô pha, hai tay chống gối, ánh mắt long lanh nhìn Liêu Mỹ, “Vâng ạ, để bổ sung quân cho lính cứu hỏa Bắc Kinh, em đến Bắc Kinh từ tháng Sáu rồi, từ bấy đến giờ đều ở Thông Châu huấn luyện, không được ra ngoài, hôm nay em xin tiểu đội trưởng nghỉ hai tiếng, đến thăm chị và bá, còn tưởng là không gặp được cơ, hì hì hì”, nói đến đây cậu cao hứng cười, cậu tuyệt nhiên không nói để có tên trong cái danh sách ra ngoài này cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
“Phải đấy, hai tháng trước bố mẹ cháu đến thăm cũng có gặp được đâu, bộ đội quản lý chặt chẽ lắm”, bà Liêu từ trong bếp đi ra cười nói chen vào, rồi gọi Liêu Hổ, “Nào, ăn lê đi, đây là lê Kinh Bạch, chị cháu lần trước đi công tác phía Tây mua từ Môn Đầu Câu về đấy, nếm thử xem thế nào! Mỹ à, con đi rửa tay chân đi”. “Cám ơn bá[1]!”, Liêu Hổ lễ phép cảm ơn rồi nhận lấy.
[1] Ở Đông Bắc thường gọi vợ của bác trai là bá chứ không gọi là bác gái như Bắc Kinh
Liêu Mỹ từ nhà vệ sinh đi ra cầm lấy một quả lê, đứng tựa cửa sổ chầm chậm cắn, cô nhìn Liêu Hổ đang cùng mẹ chuyện trò rất vui vẻ, những tháng ngày mà bản thân cô cũng không muốn nhớ lại, lại sống động hiện ra trước mắt cùng sự xuất hiện của Liêu Hổ.
Khoảng lúc nào thì biết mình không phải con đẻ của người bố kia nhỉ, sáu tuổi, bảy tuổi? Không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng ông chưa bao giờ cười với cô, nhưng cũng chưa khi nào đánh mắng, lo ăn lo mặc, chỉ là gần như tối nào cũng nghe tiếng ông gầm gừ, “Bà phải sinh cho tôi một thằng con trai, sinh con trai!” và cả tiếng khóc cố nén lại của mẹ, dù rằng ban ngày bà vẫn luôn mỉm cười làm hết việc này đến việc kia.
Sau này lớn lên mới biết, mẹ lúc sinh cô khó sinh nên để lại di chứng, mang bầu nữa là khó giữ, một người phụ nữ có thể chịu đựng bao nhiêu lần sảy thai chứ? Trên tinh thần, trên xác thịt… Tuy không thích người bố ấy, song Liêu Mỹ vẫn mang họ ông, nói cho cùng thì ông là người lo ăn lo mặc cho cô, để cô được tiếp tục sống. Đáng hận hơn là ông bố ruột kia, kẻ tiểu nhân làm cho mẹ cô có mang, rồi dùng lời lẽ đường mật để chiếm suất về thành phố của bà, một đi không bao giờ trở lại!
Năm mười tuổi, bố bị tai nạn trên đường ra chợ, những tưởng như thế là mẹ mình được giải thoát rồi, không bao giờ phải khóc nữa, nhưng nhà chú hai chuyển đến thực sự là một cơn ác mộng. Cô chính là một nàng lọ lem chịu đủ khổ nhục dày vò, hay là nàng lọ lem dù có chết cũng không có hoàng tử đến cứu.
Hoàng tử... Liêu Mỹ lại nhìn Liêu Hổ, tiểu tử này là độc đinh của nhà họ Liêu, từ nhỏ đã được chiều chuộng. Lúc đầu đối xử với cô cũng rất ngang ngược, cho tới sau khi cô không thể nhịn nổi nữa tẩn cho nó một trận, nó không hề mách với bố mẹ, trái lại còn bê hai cái bánh với một tảng thịt thủ lợn tìm đến cô đang trốn ngoài làng không dám về nhà. Tảng thịt đó mới thơm làm sao, thơm đến nỗi tới giờ bất cứ khi nào cô vẫn không sao quên được.
Có mấy lần ra ngoài ăn cơm, cô đã gọi thịt thủ lợn rồi, Á Quân với Vi Tinh còn cười nói, mỹ nữ kết hợp với thịt thủ thật là kỳ lạ. Nghĩ tới đây, Liêu Mỹ cong khóe môi tự trào, hai người họ có ai từng hai năm trời không biết mùi vị thức ăn mặn là gì không? Hội cảnh sát chỗ Mễ Dương nói thế nào nhỉ, đều là bốc phét!
Mễ Dương? Liêu Mỹ trầm ngâm, lẽ nào mẹ không phải vì Liêu Hổ tới mới vui, mà là… cô kín đáo quan sát bà Liêu. Liêu Hổ vừa kể chuyện nhà với bà Liêu, vừa trộm nhìn Liêu Mỹ. Liêu Mỹ mặc một chiếc áo sợi màu hồng đào, cổ trái tim, đường may ôm sát người, thân dưới mặc quần bò trắng, đôi chân thon dài, nhà nhã đứng tựa cửa, mái tóc đen mượt xõa xuống vai, đôi mắt như phủ một màn sương.
Trái tim Liêu Hổ rộn lên, chị vẫn xinh đẹp như thế, cậu làm thế nào cũng không quên được nỗi kinh ngạc lần đầu tiên nhìn thấy chị, nước da trắng, đôi mắt to, nụ cười lạnh lùng, đừng nói lũ con gái trong làng, kể cả đám nữ diễn viên hát nhị nhân truyền khi meeting trên thị trấn cũng không có ai đẹp bằng chị! Sau này lớn lên, mới biết có từ gọi là khí chất.
Bà Liêu bên tai nói câu gì đó, Liêu Hổ chợt bừng tỉnh, ngại ngùng hỏi, “Dạ? Bá nói gì ạ?". Bà Liêu vui vẻ lặp lại một lượt, “Bá nói trưa nay con muốn ăn gì, bá làm cho con ăn!”, “Dạ, không cần đâu ạ, cháu phải về đội báo cáo truớc một giờ, sau này có dịp cháu sẽ lại đến, bá đừng lo”. Liêu Hổ nhìn đồng hồ, lại nhìn Liêu Mỹ, Liêu Mỹ gật gật đầu, khách sáo nói, “Rảnh thì lại tới chơi”. “Rõ!”, Liêu Hổ đáp rõ to.
“Một giờ á? Vậy thì cũng sắp hết thời gian rồi, cháu đợi một chút”, bà Liêu quay người đi vào bếp. Lúc Liêu Mỹ tiễn Liêu Hổ xuống lầu, hai tay anh mỗi bên là một cái túi, đầy ăm ắp toàn đồ ăn bà Liêu đưa cho. “Chị, không phải tiễn nữa đâu”, đến cổng tiểu khu, Liêu Hổ dừng bước. Liêu Mỹ đang có chuyện lấn cấn trong lòng cũng không khách sáo, đang định giơ tay thì nghe thấy Liêu Hổ hỏi, “Chị, em còn có thể đến thăm chị được không?”.
Liêu Mỹ sững lại, nghiêng đầu nhìn cậu, “Được chứ, vừa rồi không phải đã nói rồi sao?”. Liêu Hổ cười thật thà, “Đấy là chị nói cho bá nghe thôi, em biết chị không thích bố mẹ em, em…”, cậu ấp úng không biết phải nói thế nào, chóp mũi cũng đổ mồ hôi. Liêu Mỹ nhìn cậu bé cao hơn mình một cái đầu, những gì cậu đối tốt với cô lúc trước bỗng chốc dâng lên trong lòng ngoài mẹ ra, đó là hơi ấm mà cô có được ở quê.
Liêu Mỹ mỉm cười, “Đương nhiên là được, em huấn luyện làm nhiệm vụ cũng phải cẩn thận, lần sau chị mời em một bữa thật thịnh soạn”. “Vâng!”, Liêu Hổ mừng rỡ cũng chỉ biết gật đầu, nhìn Liêu Mỹ giơ tay bắt xe, cậu vội nói, “Chị, không cần đâu! Em đi xe buýt về!”. Liêu Mỹ không phớt lờ cậu, vẫn bắt xe, mở cửa xe, cười nói, “Được rồi, nếu không phải cậu xách đống đồ này không tiện, chị cũng không lo đâu, mau đi đi”. Nói rồi cô dúi cho Tiểu Hổ 100 tệ, không cho cậu được phép từ chối.
Nhìn theo chiếc taxi rẽ mất hút, Liêu Mỹ quay nguời bước vào nhà, cô không thấy chiếc taxi rất nhanh tấp vào lề, hai người quân nhân bước ra từ hiệu sách ven đường. Một anh lính cũ cười nói, “Ô, tiểu tử cậu xa xỉ gớm nhỉ, lại còn bắt taxi, tiền đó để đánh chén một bữa có hơn không!”. Liêu Hổ cười ha ha, chỉ vào hai chiếc túi bên mình, "Tiểu đội trưởng, đây là đồ bá em cho, chị em nhất quyết bắt em phải gọi xe mới được!”.
Lính mới ra ngoài nhất thiết phải có lính cũ đi cùng, Liêu Hổ là người gương mẫu trong đội lính mới huấn luyện, vừa chịu khó lại giỏi giang, tiểu đội trưởng rất quý. Hôm nay ra ngoài có việc có ý dẫn cậu theo, còn xin với trung đội trưởng cho tiểu tử này đi thăm nhà họ hàng vẫn luôn nhớ nhung trong lòng một lát, còn mình thì ở ngoài đợi cậu ta.
“Thôi, cũng gần đến giờ rồi, gọi xe thì gọi thôi”. Tạ Quân tay cầm mấy quyến sách cười nói, “Về còn có việc nữa, Tiểu Hổ này, về rồi đừng nói lung tung đấy, biết chưa hả?", anh tiểu đội trưởng đang chui vào xe vỗ đầu tiểu Hổ một cái, “Nghe rõ chưa hả, không được gây rắc rối cho trung đội trưởng đấy!”. Liêu Hổ nói lớn, “Em hiểu ạ!”. Tạ Quân cũng cười rồi bước lên xe.
Liêu Mỹ vừa vào phòng đã nghe mẹ hỏi, “Tiểu Hổ về rồi à, con không lái xe tiễn hay sao?”, “Con gọi xe cho nó rồi, tiền xe cũng đưa rồi”, Liêu Mỹ cao giọng, trong lòng tính toán không biết nên mở lời thế nào. Bà Liêu phủi tạp dề từ trong bếp đi ra, thấy Liêu Mỹ đứng ở cửa bèn cười nói, “A Mỹ, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Liêu Mỹ mỉm cười, quả nhiên…
Bên này Mễ Dương đang bận vắt chân lên cổ, cuối năm, số vụ trộm cắp nhiều lên trông thấy, mọi người đều phải đón Tết, những kẻ không chịu kiếm tiền bằng con đường chân chính, chỉ nhăm nhăm nghĩ cách đi đường tắt. Bọn chúng vừa ra tay cái là hội cảnh sát như Mễ Dương phải chạy rạc cẳng.
Vừa lôi hai tên trộm từ siêu thị về, bước vào phòng, Mễ Dương dốc ngược ca nước tu ừng ực. Chu Lượng bàn đối diện bận đến độ ngón tay sắp rụng rời cả ra vẫn không quên châm chọc, “Này, biết cậu đi siêu thị bắt trộm thì không sao, ai không biết lại tưởng cậu đi tận Sahara bắt trộm về đấy!”.
Mễ Dương chẳng hơi đâu mà quan tâm đến hắn, nuốt ừng ực từng ngụm to, “Anh còn dám giấu cả quỹ đen nữa!”. Một giọng nữ lảnh lót gào lên, “Phì!”, Mễ Dương không kìm được phun hết cả nước trong mồm ra, “Khục khục!”, Chu Lượng ở đối diện kêu toáng lên, “Shit! Cậu phun hết cả lên giấy tờ của tôi rồi!”. Vừa nói vừa lấy tay áo lau.
“Rồi, rồi, mời anh ra ngoài đợi trước đã, lần lượt từng người một, chị kia, nói chuyện chính đã, đồ đạc trong nhà mất cả rồi chị không sốt ruột sao?”, tiếng chị Trương từ trong phòng vọng ra. Mễ Dương và Chu Lượng cùng lúc xoay đầu nhìn, một người đàn ông đeo kính từ trong phòng đi thụt lùi ra, quay lại, thấy phân nửa cảnh sát trong phòng đều đang nhìn mình, liền ngượng ngùng đẩy gọng kính.
Mễ Dương bảo anh ta ngồi xuống hỏi dăm ba câu mới biết, nhà họ bị trộm đột nhập giữa ban ngày ban mặt, anh ta đang ở chỗ làm thì bị vợ gọi về. Kẻ trộm bây giờ thật quá ngông cuồng, tiền mặt, thẻ ngân hàng, rồi cả máy ảnh trong nhà lấy đi hết thì đã đành, cả chút tiền riêng anh ta giấu dưới thùng máy tính cũng bị kẻ trộm lục ra. Vừa rồi lúc báo cáo tình hình vụ án, anh không cẩn thận lỡ miệng nói ra, cô vợ vốn đang đầy một bụng lập tức nổi điên lên.
Đám cảnh sát cười ồ, Mễ Dương hỏi, “Mất mấy cái thẻ? Báo mất thẻ với ngân hàng chưa?”. Người đàn ông ngớ ra, thật thà nói, “Tôi đâu biết có mấy cái, tiền trong nhà đều do vợ tôi quản, chắc là báo rồi chứ?”, “Chắc rồi nghĩa là sao?” Chu Lượng trợn mắt, “Nhà có mấy cái thẻ ngân hàng anh cũng không biết?”
Người đàn ông cực kỳ khổ sở nói, “Đồng chí cảnh sát, tôi không biết thật, tôi cũng đang khó hiểu đây, anh bảo mấy cái thẻ đó tôi cũng tìm cả năm, sáu năm nay rồi, mà không thấy, lũ trộm đó thế nào loáng cái đã lật tìm ra chứ?”.
“Ha ha ha”, mọi người trong phòng đều cười phá lên, Mễ Dương đang cười, thì điện thoại reo, báo có tin nhắn, anh mở ra xem thì là của 13800138000, nói đã nạp cho anh 100 tệ. Mễ Dương đầu tiên thấy khó hiểu sau nghĩ ra, chắc chắn là Vi Tinh định nạp tiền cho Thần Châu Hàng[2] của cô nàng, không hiểu mơ màng thế nào lại nạp vào điện thoại của mình. Anh cười khà khà, bàn giao việc lại cho một đồng nghiệp, rồi ra ngoài tới sạp báo đầu ngõ mua một thẻ nạp tiền, nạp cho Vi Tinh.
[2] Một gói dịch vụ của di động Trung Quốc.
Đang đi về, thì điện thoại đổ chuông, Mễ Dương cười híp mắt bắt máy, “A lô?” “Mễ Dương!”, giọng oang oang của Vi Tinh lập tức vang lên, “Cậu bảo có lạ không nhé, vừa rồi tớ định nạp tiền cho điện thoại, kết quả lại thành ra nạp cho cậu, nhưng tài khoản của tớ cũng nhận được 100 tệ!".
Mễ Dương cắn đầu lưỡi nín cười, cố làm ra vẻ bình thường, “Điều đó chứng tỏ cậu nhớ tớ chứ sao, vừa khéo, vừa nãy tớ cũng định nạp tiền cho tớ, không ngờ cũng nạp nhầm, lại nạp cho cậu 100 tệ!”, “Ha ha, thật sao, vậy hai chúng ta đúng là có thần giao cách cảm! âm âm thành dương rồi!”, Vi Tinh phấn khởi nói.
Mễ Dương vui vẻ mỉm cười, “Chứ sao nữa...”.
Tạ Quân vội vàng xoa mặt, “Hả? Không có gì, chúng tôi nói chuyện phiếm thôi”. Á Quân hết nhìn anh rồi lại nhìn Vi Tinh, Vi Tinh thì cười khì khì, “Da mặt đội trưởng Tạ của chúng ta mỏng quá”. Nhìn vẻ mặt trong sáng vô tư của Vi Tinh, Á Quân thở phào, Tạ Quân khẽ nhếch môi, không nói gì.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Á Quân lôi điện thoại ra, vừa đọc đã cười, cô lấy vai huých Vi Tinh, cười gian xảo, “Này, thiên tài kia còn nhớ nhung cậu đây này?”. Vi Tinh nghe xong trợn tròn mắt, chán chả buồn quan tâm. Tạ Quân trong lòng hiếu kỳ nhưng ngại không dám hỏi, Á Quân vừa ngẩng lên đã thấy vẻ mặt của anh, liền lắc lắc điện thoại cười nói, “Là đối tượng xem mặt của Vi Tinh!”. Tạ Quân bất giác quay sang Vi Tinh, “Đây thèm vào!”, Vi Tinh đẩy cô một cái, “Tớ bị ai hại hả?”.
Á Quân tươi cười vừa tránh vừa bấm tin nhắn trả lời, Tạ Quân tuy lấn cấn trong lòng, song lại thấy Vi Tinh vừa rồi chỉ thể hiện muốn làm bạn với mình, trước đó cô gặp ai hay cái gì khác là quyền tự do của cô ấy, mình không có quyền can thiệp, cũng không nên hỏi nhiều. Chỉ có chiến hữu của anh là không yên tâm, bóng gió một hồi rồi hỏi, “Thiên tài làm gì?”, Vi Tinh cười chỉ biểu ngữ trên tường của đại đội họ, “Tương tự thế kia kìa!”.
Nhìn mấy chữ “VÌ NHN DN PHỤC VỤ” to tướng trên tường, hai người vẫn chưa hiểu, “Cũng là lính à?”, anh thiếu úy trẻ tuổi hỏi. Vi Tinh mỉm cười lắc lắc đầu, “Không phải, anh ta vì nhân dân tệ phục vụ”. Bọn Tạ Quân ngơ ngác, Á Quân bấm xong tin nhắn quay sang cười ha ha, “Anh ta làm ở ngân hàng!”. Hai anh chàng lập tức cũng phá lên cười, anh thiếu úy vui vẻ nói với hai cô gái, “Chị dâu hài hước thật đấy!”.
Câu chị dâu này làm ba người kia vụt tắt nụ cười, còn chưa kịp phản ứng, một hồi còi rú rít bất thình lình vang lên, cực kỳ chói tai. Vi Tinh thấy hoa hết cả mắt, Tạ Quân và anh thiếu úy đều đã nhảy phắt dậy chạy như bay về phía văn phòng. Đám nhân viên BM cũng ngừng cười nói, toàn bộ dáo dác đứng dậy nhìn ngó xung quanh.
Trung đội trưởng cũng dẫn theo người chạy đi, đại đội trưởng ở nguyên tại chỗ lên tiếng giải thích, “Có báo cháy, đó là thông báo xuất quân!”. Chưa đầy hai phút sau, đã thấy cổng ga-ra gần như mở toang, đủ loại đủ kiểu xe cứu hỏa đèn nhấp nháy lao ra, một số lính cứu hỏa còn xách theo bình cứu hỏa hay trang bị gì đó nhảy lên xe, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Một sĩ quan đeo băng trực ban đỏ chạy đến nói thầm vào tai đại đội trưởng, đại đội trưởng khẽ chau mày rậm, “Nghiêm trọng thế sao?” Ông quay người bước đi, các sĩ quan khác vội vàng theo sau, chỉ có một trung úy ở lại giải thích với anh rể cả, anh rể cả lập tức thể hiện sự thông cảm. Tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên, cổng trung đội đã mở sẵn, xe dẫn đầu nhanh chóng lăn bánh ra khỏi cửa, các xe khác nối đuôi theo sau. Không khí khẩn trương lập tức bao phủ, bọn Vi Tinh tránh cả sang một bên, thở cũng không dám thở mạnh nhìn theo.
Từng chiếc, từng chiếc xe cứu hỏa lao ra ngoài, Vi Tinh vươn cổ nhìn thấy Tạ Quân trong bộ đồ lính cứu hỏa ở trên một trong những chiếc xe cầm tờ bản đồ và bộ đàm đang nói gì đó. Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của Vi Tinh, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng này, rồi nghiêng người chào kiểu lính, xe cứu hỏa lướt qua trước mắt Vi Tinh. Câu chú ý an toàn của Vi Tinh đành nuốt vào trong họng.
“Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”, Á Quân lẩm bẩn, Vi Tinh quay đầu nhìn sang, cô nơm nớp lo sợ nhìn theo hướng đoàn xe cứu hỏa rời đi. Vi Tinh cũng thấy kỳ kỳ, tuy bình thường thời sự xem nhiều rồi, cũng biết bọn Tạ Quân làm việc thế nào, nhưng bỗng nhiên một người mình quen biết phải đi làm việc nguy hiểm, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“E hèm”, Vi Tinh hắng giọng, cố tình nói đùa, “Ô, còn chưa đâu vào với đâu mà đã nhớ người ta rồi sao?”. Khác hẳn thường ngày, Á Quân không hề phản bác, chỉ chau mày nói, “Công việc của họ thật sự là quá nguy hiểm”. Vi Tinh nhìn cô, “Cậu sợ? Hay là hối hận rồi?”. Á Quân tỉnh ra trợn mắt nhìn cô, “Nói cái gì chứ, anh chàng này tớ nắm chắc rồi! Công việc của anh ấy nguy hiểm thế, nên phải có người con gái tốt như tớ đến chăm sóc chứ!”.
Vi Tinh bó tay, “Da mặt cậu còn dày hơn cả đại cứu hỏa ấy chứ! À phải rồi, ban nãy tớ nói với Tạ Quân rồi, tớ thấy cậu ấy cũng có ý đấy, có điều người này da mặt mỏng, cậu cũng đừng chủ động quá, làm người ta sợ chạy mất!”. Á Quân bất ngờ mừng rỡ nói, “Thật sao! Thảo nào, tớ còn đang nghĩ vừa rồi anh ấy chào ai cơ”. Vi Tinh bỗng ngẫm ra, câu này nghe không được xuôi lắm thì phải, cô nghi ngờ hỏi lại, “Cậu có ý gì hả?”, “À, không có gì, ôi bảo bối tớ yêu cậu chết đi được, muazzzz!”. Á Quân vội chu môi hôn Vi Tinh một cái rõ kêu, giờ trong lòng cô không còn nghi ngại gì nữa. Vi Tinh cũng không để bụng, chỉ “Xì” một tiếng, “Buồn nôn chết đi được, để dành cho tiểu đội trưởng nhà cậu được rồi!”.
Trung đội đặc vụ có báo cháy, nội dung huấn luyện của BM cũng tương đối rồi, anh rể cả rất thức thời, bảo Amy đưa chi phiếu thanh toán chi phí huấn luyện cho anh trung úy, rồi gọi mọi người chuẩn bị ra về. Anh trung úy cũng rất vui, khoản thu nhập ngoài kiểu này giá ngày nào cũng có thì tốt, vừa nhẹ nhàng lại vừa dễ kiếm, lại còn có thể tiếp xúc “thân mật” với chị em công sở một chuyến, Tạ Quân đúng là người lập công lớn!
Tâm trạng anh rể cả hôm nay không tồi, phất tay một cái, không chỉ cho mọi người về sớm, lại còn được bắt xe về, công ty thanh toán. Mọi người hoan hô rồi tản ra như ong vỡ tổ, tâm trạng Á Quân cũng vô cùng phấn chấn, nhất quyết đòi mời Vi Tinh ăn cơm, để cảm ơn bà mối! Nếu không phải là bà Vi đột nhiên tìm cô có việc, Vi Tinh nhất định không bỏ qua cơ hội đặc biệt này.
“Mẹ cũng tài thật đấy, cứ phải để đến ngày cuối cùng mới nhớ ra nộp tiền!”. Vi Tinh chán nản đứng xếp hàng ở ngân hàng cùng các ông các bà, khó khăn lắm mới có cơ hội về sớm lại được mời đi ăn, thế mà tiêu tùng trong tay mẹ già. “Bảo con giúp một tí mà kêu ca nỗi gì!”, bà Vi không hề khách sáo trong điện thoại. “Thế bố con đâu?”, Vi Tinh vẫn không cam tâm làu bàu. “Bố con hôm nay có người mời ăn cơm… Ai đấy? Mời vào, có chuyện gì? Được… tới ngay đây”, văn phòng bà Vi hình như có người tới, bà đáp mấy câu rồi nói, “Cứ thế nhé, chỗ mẹ có người tới rồi, con làm xong thì mau về nhà!”, nói xong cúp máy luôn.
Vi Tinh không nói nên lời nhìn điện thoại hồi lâu, cực kỳ chán nản nhắn tin cho Mễ Dương, “Mẹ tớ là một nhà độc tài! Làm sao đây hả?!”. Một lúc sau Mễ Dương mới nhắn lại, “Cậu không định bảo tớ đánh bà một trận đấy chứ, không làm! Nịnh còn chưa xong nữa là!”, “Phì!”, Vi Tinh bật cười, nhắn lại, “Tâng bốc hơi quá đấy, nói mẹ người ta cứ như là Vương mẫu nương nương không bằng!”. Mễ Dương hồi âm rất nhanh, “Vương mẫu nương nương đã là gì, nhạc mẫu mới lợi hại chứ!”.
Vi Tinh lại cắn răng muốn cười, đúng lúc tới lượt cô, Vi đại tiểu thư bước lên đọc số nộp tiền, vẻ mặt kỳ dị cứ nhìn điện thoại của cô làm cô nhân viên ngân hàng nhìn cô thêm mấy bận.
Bên kia bà Vi ra khỏi văn phòng liền hỏi, “Tiểu Dương, có chuyện gì, sao cứ bí bí mật mật thế?”, Dương Mỹ Ngọc lén lút kéo bà Vi ra ngoài cổng, “Chị Hứa, cứ đi theo em là được!”, bà Vi mơ mơ hồ hồ đành để cô lôi đi.
Làm việc ở công ty tư nhân bán dụng cụ thẩm mỹ này cũng đã mấy tháng rồi, biểu hiện của bà Vi khiến ông chủ và bà chủ rất hài lòng, lại phong cho bà chức trợ lý tổng giám đốc, lương không tăng một đồng, nhưng việc thì nhiều lên trông thấy. Mấy cô cậu tuyển vào làm kinh doanh đều là ngoại tỉnh, tầm hai mươi tuổi, ai cũng miệng lưỡi ngọt xớt, cứ chị Hứa, chị Hứa mà gọi, bà Vi nghe nhiều thành quen.
Nói thật, từ đáy lòng bà Mễ không ưa cái cô Dương Mỹ Ngọc này. Từ đầu đã thấy cô gái này rất láu cá, hẹp hòi, cãi nhau với người ta thì bao nhiêu lời lẽ bẩn thỉu văng ra tuốt, sau lại phát hiện cô ta lúc ở cạnh đàn ông thì ỏn à ỏn ẻn bấu chặt lấy, người truyền thống như bà Vi càng nhìn càng không thấy lọt mắt. Song vì lời nói của bà Vi có trọng lượng trước mặt ông chủ, Dương Mỹ Ngọc mới tìm cách nịnh bà, bà Vi thấy không cần thiết phải chấp nhặt với trẻ con, nên cũng lạnh nhạt, rất khách sáo, song cô ta lại tưởng quan hệ của mình với bà Vi rất tốt.
Bà Vi chau mày bị cô ta lôi tuốt ra cửa cạnh, cô giơ tay chỉ, bà Vi thấy Hà Ninh đang ở cùng một người đàn ông, cách một đoạn khá xa nhìn cũng không rõ. Dương Mỹ Ngọc phấn khởi nói, “Chị Hứa, chị xem, em đã nói cái cô Hà Ninh này cứ tỏ vẻ trong trắng, kỳ thực cực kỳ lẳng lơ mà chị không tin, hôm trước thì có anh đẹp mã tới tìm, giờ lại đổi người khác rồi, nghe như cô ta nợ tiền anh kia hay sao ấy!”
Dương Mỹ Ngọc chưa dứt lời đã thấy người đàn ông kia tát một phát, Hà Ninh loạng choạng bước lùi hai bước rồi ngã lăn ra đất. Bà Vi hết cả hồn, bà vội đẩy Dương Mỹ Ngọc đang vui mừng một cái, “Còn nhìn cái gì nữa, mau đi gọi mấy cậu con trai ra giúp một tay!”.
“Này cậu kia, có chuyện gì từ từ nói, đừng có động tay chân! Ôi trời!”, bà Vi thấy tên kia tiếp tục giơ chân đạp Hà Ninh đã ngã trên đất, liền giơ tay túm lấy cánh tay anh ta định ngăn lại, không ngờ tên này người không cao, nhưng sức thì không kém chút nào, bà Vi bị hắn lôi cho liêu xiêu về trước mấy bước.
Vốn đã co quắp lại để bảo vệ mình, Hà Ninh kinh ngạc kêu lên, “Chị Hứa!”, cô lập tức vùng dậy túm lấy tên kia, sợ bà Vi bị đánh. Tên kia cũng không nghĩ sau lưng đột nhiên lại có người. Hắn ngừng tay quay lại nhìn bà Vi, bà Vi cũng chau mày nhìn lại.
Gương mặt người miền Nam, cao khoảng 1m70, tổng thể đem đến cho người ta một cảm giác rất không hài hòa. Bà Vi không biết phải hình dung thế nào. Rõ ràng là mặt mũi bình thường, lại khiến người ta có cảm giác nhìn một lần rồi không muốn nhìn lại, nước da loang lổ sầm sậm nhờ nhờ, không giống da người bị bệnh cũng chẳng phải phơi nắng nhiều. Tên đó lúc đầu còn hung dữ nhìn bà Vi chằm chằm, bà Vi cũng không khỏi lo lắng trong lòng, đang nghĩ sao Dương Mỹ Ngọc vẫn chưa gọi người tới, đã thấy mặt tên kia đổi sắc, chủ động lùi lại hai bước, lại đột nhiên cười cười với bà Vi, vẻ cực kỳ khách khí.
Hắn vừa cười, bà Vi liền nhận ra một cái răng khểnh trồi hẳn ra khỏi hàm, đẩy môi trên của hắn lật vểnh lên rất không tự nhiên, nụ cười có phần khúc khuỷu. Không đợi bà nghĩ nhiều, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, “Chị Hứa, Hà Ninh, xảy ra chuyện gì vậy?”. Lý Hải Ba dẫn theo mấy cậu con trai xông tới, chặn trước mặt bà Vi và Hà Ninh, có người còn cầm một đoạn ống sưởi trong tay.
Bà Vi còn chưa kịp mở miệng, cô nàng Dương Mỹ Ngọc đến “góp vui” kia đã hét toáng lên, “Hải Ba, chính là tên này, hắn đến đánh Hà Ninh, em với chị Hứa đều nhìn thấy!”. Mấy cậu thanh niên mặt hầm hầm nhìn người đàn ông. Hà Ninh vừa đẹp người lại tốt nết, trước giờ rất ít nói, chỉ cắm cúi làm việc, mấy cậu thanh niên trong công ty đều có ấn tượng rất tốt với cô. “Anh là ai? Chán sống rồi à! Dám đến bắt nạt người của chúng tôi!”. Một cậu nóng tính lập tức đứng ra, nói không thèm khách sáo gì.
Tên kia lập cức cười khì khì, “Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm, tôi là chồng cô ấy, Hà Ninh, mau lên, nói cho họ biết tôi là ai! Cô xem xem, để người ta hiểu nhầm rồi đây này!”. Vừa nghe hắn nói thế, mọi người đều nhất loạt há hốc mồm nhìn Hà Ninh, cô có chồng rồi?! Vậy… Dương Mỹ Ngọc mừng đến run cả tay, cô trước giờ vẫn ghen tức vì Hà Ninh được mọi người yêu mến, ngày nào cũng làm bộ làm tịch ra vẻ tử tế, lũ con trai ngốc nghếch kia còn tranh nhau mà xán lại gần.
Dương Mỹ Ngọc cố tình cường điệu gào lên, “Nói gì thế hả! Chồng nào chứ, Hà Ninh của chúng tôi còn chưa lấy chồng cơ mà, người ta có bạn trai làm ở ngân hàng, vừa đẹp trai vừa giàu có, còn có hộ khẩu Bắc Kinh, anh là thứ mấy chứ! Phải không, Hà Ninh?”. Cô ta ra vẻ trượng nghĩa hỏi Hà Ninh nãy giờ vẫn cúi đầu không nói.
Bà Vi thấy toàn thân Hà Ninh từ trên xuống dưới đều đang run run, rất khẽ thôi, nhưng đúng là đang run rẩy, mái tóc bung xõa ra che già nửa khuôn mặt, đôi môi lộ ra ngoài tái mét. Quan thanh liêm cũng khó xử việc đúng sai trong gia đình, chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, những tiết mục nói về vấn đề gia đình xã hội trên ti vi còn ít hay sao? Những cô gái trẻ ngoại tỉnh ra thành phố làm thuê, ai mà không có những câu chuyện sau lưng. Bà Vi thở dài trong lòng, khẩu khí cũng dịu lại, "Anh kia, không cần biết anh là ai, động thủ đánh người đã sai, đánh vợ lại càng sai!”.
“Vâng, vâng, vâng, cô nói đúng, là cháu nhất thời sốt ruột mới động thủ. Vợ à, anh xin lỗi, là anh không tốt, anh xin cúi đầu nhận lỗi!”. Tên kia nói xong liền cúi rạp người. Hà N inh vẫn không nói gì, bà Vi thấy cứ để thế cũng không hay, chuyện giữa hai người người ngoài không tiện tham gia, bèn nói với tên kia, “Có chuyện gì đợi hết giờ làm rồi nói, giờ đang trong giờ làm việc, anh cũng không muốn Hà Ninh vì anh mà bị công ty đuổi việc đúng không?”.
“Dạ phải, dạ phải, cháu xin nghe lời cô, Hà Ninh, anh ở đây đợi em, em cứ đi làm việc chăm chỉ, tối chúng ta về nhà có gì từ từ nói, nhé!”, tên kia gật đầu lia lịa. Lúc hắn nói câu từ từ nói, tất cả mọi người đều trông thấy Hà Ninh không kìm nổi run lên cầm cập. Mấy cậu thanh niên chạy ra giúp thấy Hà Ninh vẫn không nói gì, không phủ nhận tức là thừa nhận, đôi bên đều cảm thấy mất hứng, Lý Hải Ba buông một câu rồi định giải tán, “Có gì từ từ nói, đánh phụ nữ thì gọi gì là đàn ông!”.
“Phải, phải”, tên kia lập tức gật đầu, rồi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Nếu không phải không biết cô ấy đem con giấu đi đâu, tôi cũng đâu sốt ruột đến thế, các anh các chị nói xem có lý nào lại không cho bố đẻ gặp con ruột của mình không?”. Đến đây thì cả bà Vi cũng há hốc mồm, con?! Dương Mỹ Ngọc rõ ràng đã sắp không nín được nụ cười của mình nữa rồi, shit, hóa ra còn có cả con rồi, lại còn lằng nhằng với anh chàng đẹp trai kia, từ sáng tới tối làm ra vẻ trinh nữ, kỳ thực chả khác gì kỹ nữ mà, ha!.
“Được rồi, mọi người về làm việc đi, cô… tự nhiên đi!”, bà Vi trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu, vốn bà rất quý cô bé Hà Ninh này, cảm thấy cô bé thật thà lương thiện, giờ ầm ĩ thế này, bà Vi có phần buồn bực. Bà dẫn đầu đi về sân công ty, những người khác cũng đi theo, Hà Ninh cũng cúi đầu lầm lũi đi về, tên kia đứng im tại chỗ nhìn.
Lúc bước vào cổng công ty bà Vi cố tình liếc ra sau một cái, ngược sáng, không nhìn rõ mặt người đàn ông kia, bà bỗng thấy lành lạnh, bước vội mấy bước về phòng mình. Ngồi xuống tiếp tục xem sổ sách, kỳ thực đầu óc bà cứ tận đâu đâu, bất chợt một tiếng “Dinh dong” khiến bà tỉnh lại, ra là tin nhắn của Vi Tinh, “Đại ca mẹ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đang trên đường về nhà, con gái mất nhân quyền của mẹ kính báo!”.
“Phì”, bà Vi cười, cái con bé này, bà vụng về từng nút từng nút bấm trả lời Vi Tinh, “Mất nhân quyền mà có sườn ăn, chọn cái nào?”. Không đầy năm phút, lại có tin nhắn đến, “Sườn!!! Nhân quyền là cái thá gì chứ?!”. Ha ha, bà Vi bật cười, tâm trạng thoáng chốc vui hẳn lên, “Phù!”. Bà thở dài một hơi, định bụng về sớm một chút ninh sườn cho Vi Tinh. Vẫn là con gái mình ngoan, vừa nghe lời lại vui tươi, tuy không tốt nghiệp đại học gì nổi tiếng, nhưng giờ cũng không đến nỗi nào.
Con người đúng là biết người biết mặt khó biết lòng, Hà Ninh trông vừa trẻ trung lại e lệ thẹn thùng như thiếu nữ, ai biết được cô ta đã lấy chồng lại có cả con rồi nữa. Còn cả anh chồng của cô ấy nữa, vừa nhìn đã biết là chả ra gì, phụ nữ ở đời, sợ nhất là lấy nhầm chồng! Nghĩ đến đây, bà Vi bất giác liên tưởng tới Vi Tinh và Mễ Dương.
Bà chợt thấy ông xã mình nói rất đúng, Mễ Dương từ nhỏ đã rất tốt với Vi Tinh, vừa tâm lý lại cầu tiến, tuy mẹ cậu ta thực quá là đáng ghét, nhưng dù sao cũng còn hơn chán vạn như Hà Ninh thế mà lấy một người mặt mũi chả ra sao, lại còn không biết phải trái như vậy. Dẫu sao bọn trẻ bây giờ cũng không muốn ở cùng các ông bà già, bao năm nay mình tích cóp được ít tiền, lần trước chị cả nói căn phòng bố mẹ để lại sắp di dời rồi, nhà có bốn anh chị em, chia đều ra cũng được một khoản. Rồi trả cho chúng nó đợt đầu, cho chúng nó ra ở riêng là xong, bà Vi nhẩm tính, bà định tối nay lại về thăm dò xem ý Vi Tinh thế nào.
Nghĩ là làm, bà Vi thu dọn bàn, gọi điện cho bà chủ nói nhà có chút chuyện xin về sớm một lát. Bà chủ nhanh chóng đồng ý. Vừa ra khỏi phòng làm việc của mình, bà Vi đã thấy Dương Mỹ Ngọc đứng cạnh bình nước uống nhắn tin, trong tay cầm thứ gì như tờ danh thiếp.
Chỗ cô ta đứng vừa vặn chắn đường, “E hèm”, bà Vi cố ý hắng giọng, Dương Mỹ Ngọc giật thót người, cô vội vàng giấu tấm danh thiếp trên tay ra sau lưng, “Ôi, chị Hứa, chị về rồi à?”, cô tươi cười hỏi han. “Ừ, nhà có chút việc nên tôi về trước, mọi người có việc gì thì gọi di động nhé”, bà Vi cười đáp.
“Vậy chị về mau đi, bình thường chị đã bận lắm rồi, chẳng mấy khi về sớm một hôm lại còn nhọc lòng lo lắng thế, chị yên tâm, nếu không có việc gì to tát như trời sụp, em tuyệt đối không để bọn họ gọi điện cho chị đâu!”. Dương Mỹ Ngọc thân thiết khoác tay bà Vi tiễn bà ra ngoài. Bà Vi khẽ cười, “Cám ơn cô, vậy tôi về trước đây, cô cứ làm việc của mình đi". Dương Mỹ Ngọc vẫn khăng khăng đòi tiễn, bà Vi cũng đành kệ cô ta.
Trước khi ra khỏi cửa, bà cố ý nhìn sang chỗ Hà Ninh một cái, không có ai. Ra khỏi cổng, bà Vi nhìn quanh một lượt, thấy người đàn ông kia biến mất rồi, cũng thở phào, nếu không gặp phải lại càng khó xử. Bà Vi không nghĩ ngợi nhiều, rảo bước ra bến xe buýt, định tranh thủ vào siêu thị mua ngó sen, Vi Tinh thích nhất là ngó sen hầm với sườn.
Dương Mỹ Ngọc tiễn bà Vi xong về gần chỗ ngồi nhìn một lượt xung quanh, rồi nhanh chóng nhét trả tờ giấy nhỏ vào túi của Hà Ninh. Cô dương dương đắc ý về chỗ ngồi của mình, lật giở xem lại số điện thoại đã lưu trong điện thoại, hừ, chuyến này có trò vui xem rồi.
Bên này nộp tiền xong, Vi Tinh cực hào phóng bắt một chiếc taxi, lên xe đọc địa chỉ, bác tài xế nghe xong miệng suýt ngoác ra tận sau gáy, từ đây tới nhà Vi Tinh, không có 100 tệ thì đừng có mơ mà xuống xe, “khách sộp rồi!”. Dọc đường bác tài liên tục tán gẫu với Vi Tinh, từ chuyện xăng tăng giá đến việc Olympic sang năm liệu có kẻ ngốc đeo khẩu trang đến thật không.
Đi được nửa ngày đường, bác tài bèn hỏi, “Cô là nhân viên công ty nước ngoài à?”. Vi Tinh cười dè dặt, trong lòng không tránh khỏi đắc ý, mình cuối cùng cũng có được cái khí chất ấy rồi, người ta nhìn cái nhận ra ngay, “Sao bác biết?”, Vi Tinh dẫn dắt bác nói tiếp. Bác tài tỏ vẻ không có gì lạ, “Từ ABCD bắt xe về bên này xa như thế, thông thường cũng chỉ có công ty nước ngoài các cô mới hoang thế, không có xe còn thích khoe mẽ, không chệch đi đâu được!”. Vi Tinh tức khắc im bặt, nghĩ bụng bác đang khen hay đang chửi cháu thế?
Cuối thu đầu đông, ngày ở Bắc Kinh càng lúc càng ngắn, lại gặp tắc đường, lúc Vi Tinh về tới nhà trời đã nhá nhem tối. Vi Tinh trước khi lên cầu thang đã thấy bếp nhà mình sáng đèn, ôi? Lẽ nào mẹ già đã về ninh sườn cho mình rồi ư? Vi Tinh sung sướng bước lên lầu. Tới tầng năm, cô dậm chân thấy đèn không sáng, bèn lấy hết sức dậm thêm mấy cái nữa, đèn vẫn không chịu sáng, lại nghe thấy tiếng Mễ Dương từ đỉnh đầu bay xuống, “Dậm nữa là sập đấy nhá!”.
Vi Tinh ngẩn người, không ngờ Mễ Dương hôm nay cũng về sớm thế, bất giác định cười, song lại nhớ ra anh chàng này đang chọc quê mình, mặt cô nhăn nhó mất một lúc. May mà hành lang tối thui, cũng không ai trông thấy. Cô thong thả bước lên tầng, trên đường đã chuẩn bị đòn phản kích, vừa thò đầu ra đã thấy Mễ Dương đang quay lưng về phía mình, cửa hộp công tơ điện mở toang, không biết hắn đang nghịch ngợm cái gì.
“Chậc chậc”, Vi Tinh nhướn môi, “Cảnh sát quả không hổ là cảnh sát, ăn cắp điện cũng phải ăn cắp quang minh chính đại thế này!”. Công tơ điện của hai nhà ở trong cùng một tủ, đi một đường dây, lần lượt tính số, giờ Mễ Dương đang cầm cái bút điện chọc vào công tơ điện nhà Vi Tinh. Nghe tiếng Vi Tinh, Mễ Dương quay đầu lại cười với cô, đèn pin để trên đầu, làm mặt hề.
Mặt hề không dọa được Vi Tinh, cô hỏi, “Mồm cậu làm sao thế kia, sao lại sưng thành ba múi như thỏ thế này?”. Mễ Dương cười hề hề, nói vẻ bí mật, “Bị một mỹ nữ cắn đấy”. Vi Tinh khẽ nhướn mày, "Ô, ai thế, phù dung tỷ tỷ à?”. Mễ Dương liếm môi cười, Vi Tinh bước tới trước vặn cằm anh ra xem, “Mỹ nữ này của cậu chắc ăn chay nhiều năm rồi, cắn ra nông nổi này cơ à? Sắp đứt cả môi đến nơi rồi!”.
Mễ Dương mặt dầy chu môi, “Cậu có muốn thử tí không?”. Vi Tinh cười khẽ, lấy sức nghiến hai hàm răng, cười gằn, “Tốt thôi!”. “Ấy đừng, đừng”, thấy Vi Tinh làm bộ bẻ cằm mình định cắn thật, Mễ Dương cười né, "Là tớ tự cắn mình! Thật đấy!”. Vi Tinh sững lại, buông tay ra, “Đang yên đang lành tự cắn mình làm gì?”.
“Đừng nhắc nữa, không phải tớ đã nói với cậu là đi bắt trộm rồi sao, gặp phải tên trộm ngốc cực độ”, Mễ Dương vừa nói vừa đưa đèn pin cho Vi Tinh, ra hiệu giúp một tay, “Soi vào đây! Đúng, là chỗ đó… sau đó thì thằng cha đó xem như ra tay rồi, tớ không cẩn thận bị sặc nước bọt, muốn ho mà sợ đánh động thằng cha ấy, đành cắn môi chịu đựng, shit! Trần đời chưa thấy tên trộm nào chậm chạp như thế, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc bắt cả người và tang vật, thì phát hiện miệng đã sặc mùi máu, nói theo cách của Chu Lượng, chậm thêm phút nào nữa, tớ khéo cắn cho mình thành sứt môi cũng nên, may thay, đồn trưởng chỗ tớ thương tớ vì việc công mà bị thương, nên khai ân cho về sớm”.
Vi Tinh khanh khách cười mãi không thôi, Mễ Dương thình lình lấy trán mình đập trán cô, “Còn cười được à, đồ vô lương tâm!”. Vi Tinh xoa trán nhưng vẫn cười, đèn pin rung rung. Mễ Dương nén cười, nhìn cô, tay vẫn không dừng, hỏi một câu vẻ như rất bâng quơ “Sao hả, cậu nói hôm nay gặp anh chàng tiểu đội trưởng kia cơ mà?”.
“Đúng rồi!" vừa nhắc đến Vi Tinh đã hào hứng hẳn lên, cô đem cả nguyên nhân kết quả kể một lượt từ đầu đến cuối, rồi hỏi như khoe thành tích, “Thế nào, lần đầu làm bà mối của tớ đã thành công rực rỡ, hai bên đều rất bằng lòng, trời phú, thật đúng là trời phú!”. Mễ Dương tỉnh bơ nghe, trong đầu đã quay đến vòng thứ ba. Thứ nhất, Vi Tinh rõ ràng không có quan hệ gì với tiểu đội trưởng kia, rất tốt! Thứ hai, chuyện này sao nghe không chắc chắc làm sao ấy, cứ thấy có gì đó không ổn!
Vi Tinh phát cho cậu một cái, “Nghĩ gì thế, có nghe tớ nói không đấy?” “Nghe rồi, nghe rồi, bà mối là cậu được trời phú, trời phú!", Mễ Dương còn đang mải nghĩ ngợi buột miệng đáp. Vi Tinh bĩu môi, “Nói chuyện với cậu chán thật đấy, thôi, để tối tớ kể cho Đào Hương nghe!”. Mễ Dương cười không nói gì. Vi Tinh bấy giờ mới nhớ ra hỏi, "Mà cậu đang hí hoáy cái gì thế?”
“Tớ vừa vào nhà, mẹ đã bảo đi kiểm tra công tơ điện, nói hai tháng nay tiền điện tăng gấp đôi, nên tớ ra xem xem thế nào thôi”, Mễ Dương đáp, “Ừm”, Vi Tinh gật đầu, lại lập tức cảm thấy không ổn, chau mày liếc xéo nhà đối diện, “Không phải mẹ cậu ám chỉ nhà tớ ăn cắp điện nhà cậu đấy chứ? Bà…”, “Suỵt!”, Mễ Dương đưa tay bịt miệng Vi Tinh lại, “Nói bé thôi, oang oang cái gì, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lường lòng quân tử thế chứ”.
Vi Tinh không vui gạt tay anh ra đang định nói, thì nghe trong tủ điện xoẹt xoẹt một tiếng, Mễ Dương vội ngoái đầu nhìn, rồi chửi, “Shit! Lão đây không ăn cắp điện là tử tế lắm rồi, đống dây giẻ rách này còn dám dò điện!”, “Xì”, Vi Tinh không nhịn được cười, nói đầy ẩn ý, “Thôi, cậu đã tóm được trộm rồi, vậy xin thứ lỗi không theo hầu nữa!”.
Vi Tinh quay người định đi thì bị Mễ Dương túm lại, “Gì nữa đây?”, Vi Tinh sốt ruột nhìn anh. Mễ Dương xán lại gần khẽ nói, “Thơm một cái”. Mặt Vi Tinh thoáng cái đỏ bừng, “Thơm cái đầu cậu ấy! Lại định giở trò lưu manh hả!”. Mễ Dương vốn định nhân cơ hội trêu cô, nhưng buột miệng lại nói một câu thật lòng, “Nhớ cả ngày nay rồi!”, khiến bản thân anh cũng sững sờ, chỉ còn biết cười.
Tim Vi Tinh đập điên cuồng, tên này sao bỗng dưng lạ thế, trước tối hôm qua còn hiền lành như trẻ con cơ mà! Đương nhiên là không thể đồng ý, nhưng từ chối thì cũng… Vi Tinh đột nhiên nhớ lại một câu từng nói với Á Quân, khi ấy hai người đang nói chuyện không hiểu thế nào lại nhắc đến chuyện nam nữ thân mật, Vi Tinh khoe khoang ta đây rất chi là thuần khiết, còn Á Quân thì cực kỳ xem thường nói, đừng tưởng ăn chay là vinh quang, chẳng qua là cậu chưa chiêm nghiệm qua, không biết mùi vị đó thôi!
Mùi vị... Vi Tinh bất giác cắn môi dưới, đèn hành lang vẫn tối om, tứ phía mờ mờ ảo ảo, bên ngoài người tan sở trở về mỗi lúc một đông, càng tôn thêm sự yên tĩnh ở đây, là sự yên tĩnh cực kỳ thích hợp để làm chuyện mờ ám. Vi Tinh nuốt nước bọt, vừa ngẩng đầu đã thấy Mễ Dương đang nhìn mình, đôi mắt không to nhưng rực sáng, mỉm cười, nụ cười khiến Vi Tinh bỗng thấy chân mềm nhũn, mềm đến độ thấy Mễ Dương từ từ sát lại cũng không thể xê dịch.
Trong một thoáng Vi Tinh hình như nếm cả vị tanh của máu, cô vô thức liếm nhẹ một cái, thì thấy Mễ Dương cứng đờ…
“Nhìn gì thế, bà xã? Con gái sao vẫn chưa về nhỉ?”. Ông Vi bị hủy cuộc hẹn ăn cơm bưng mâm từ trong bếp đi ra, thấy bà xã đang nhoài người ra nhòm qua mắt cửa nhìn gì đó, bèn cất tiếng hỏi. “Suỵt!”, bà Vi vội phất tay ra hiệu bảo ông im lặng, rồi quay người trở lại phòng khách với vẻ mặt khó hiểu.
Ông Vi không hiểu chuyện gì thẽ thọt hỏi, “Sao thế?”, vẻ mặt bà Vi rất khó đoán, không biết là vui hay buồn, thấy chồng hỏi, bà thở dài cái thượt, “Cuối tuần chúng ta đi xem nhà thôi”. “Hả?”, ông Vi choáng toàn tập, đâu với đâu thế này.
Đáng ghét, đáng ghét quá, con trai quả nhiên vẫn qua lại với Vi Tinh, mà còn đã… bà Mễ nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi cửa chống trộm, nghiến răng nghiến lợi bước vào phòng. Bà cũng biết, nếu lúc này mà xông tới tách hai đứa nó ra, con trai nhất định sẽ hận mình, làm tổn thương lòng tự trọng của nó.
“Bà xã, tôi bảo này!”, ông Mễ mặt mày hớn hở từ phòng ngủ đi ra, vừa rồi ông bận gọi điện thoại bà Mễ vốn định đi nghe trộm thì thấy có động tĩnh bên ngoài, đắn đo một chút, bà chọn chạy ra “giám sát” Mễ Dương. “Chuyện gì thế?”, bà Mễ không còn lòng dạ nào để nghe.
“Chuyện tốt!", ông Mễ rõ ràng đang rất vui, không có chú ý đến vẻ bực dọc của vợ. “Hừm, tôi còn có được chuyện gì tốt đẹp cơ chứ?”, bà Mễ nói đầy ẩn ý. “Bà còn nhớ Lý Vân không?”, ông Mễ cười hỏi. Đầu óc đang lòng vòng nghĩ chuyện con trai và Vi Tinh, bà Mễ thuận miệng ừ hữ một câu, “Ừm... ừm?! Lý Vân?!", nói xong bà ngẩng phắt đầu lên nhìn chồng.
“Đúng thế, bà bảo có khéo không, bao nhiêu năm như thế chúng ta không tìm được bà ấy, thế mà Mễ Dương lại gặp rồi!”, ông Mễ xúc động nói. “Tôi hôm nay tìm bà ấy cả ngày trời, thông tin Mễ Dương cho tôi cũng không đầy đủ, vừa rồi cuối cùng cũng liên lạc được, bà ấy đã khóc”, nói đến đây ông Mễ vốn điềm tĩnh là thế cũng đưa tay gạt khóe mắt.
Bà Mễ ngồi trơ ra như hóa đá, nghe xem... Lý Vân, cái tên khiến bà căm ghét cả cuộc đời lại xuất hiện! Tuy đã kết hôn với ông xã bao nhiêu năm như thế, ông xã vẫn luôn toàn tâm toàn ý yêu thương mình, nhưng lúc đầu nếu không phải mấy chuyện xảy ra đúng lúc, ông xã sẽ lấy mình hay cái cô Lý Vân cùng lớn lên từ tấm bé ấy, còn chưa biết chừng! Bà Mễ không thích Vi Tinh có lẽ có nhiều nguyên nhân, song lý do tận trong đáy lòng mà bà không thể nói ra là, bà ghét cay ghét đắng cái thứ gọi là thanh mai trúc mã ấy.
Trước là Vi Tinh, giờ lại tới lượt Lý Vân, sao thế này hả trời, liệu còn cảnh nào thảm hơn nữa không?! Bà Mễ nhất thời rối như tơ vò không biết phải làm thế nào, thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau, những tưởng mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa, lại đùng một cái xuất hiện, ông Mễ nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui với vợ, lại tiếp, “Đúng rồi, con gái của Lý Vân, nghe nói rất giống cô ấy, bà còn nhớ không, lúc trước chúng ta chẳng phải còn nói sẽ làm thông gia hay sao, ha ha ha”.
Rất giống? Thông gia? Bà Mễ cảm thấy có tiếng sấm “đoàng” một cái chẻ đôi đầu mình…
“Tiểu Trương, đang làm gì thế?”. Cao Hải Hà đi họp trung đoàn về vừa vào khu thân nhân, đã thấy liên lạc viên của mình đang ngồi bên vòi nước giặt quần áo. Anh vốn cũng không để ý, nhưng cái thứ màu đỏ trong tay tiểu Trương chói mắt quá, kiểu dáng cũng là lạ, anh dừng bước nhìn, không kìm được bèn hỏi.
Tiểu liên lạc viên giật thót mình, quay đầu nhìn tiểu đoàn trưởng rồi cười, “Tiểu đoàn trưởng về rồi ạ, em đang giặt đồ", nói xong anh nhét thứ đồ trên tay vào trong chậu, đứng lên đón lấy đồ trong tay Cao Hải Hà. “Chờ chút!”, Cao Hải Hà gọi anh lại, bước tới trước mặt anh, trên lông mày Tiểu Trương còn dính chút bọt xà phòng giặt, Cao Hải Hà giơ tay lau giúp cậu, cười hì hì như trẻ con. “Cười ngây ngô cái gì chứ, thứ gì thế hả, lại còn giấu...”. Cao Hải Hà cúi người mò từ trong chậu ra thứ đồ Tiểu Truơng vừa nhét vào, vừa nhìn, “Phạch!”, anh buông tay vứt trả lại vào chậu nước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tiểu Trương mặt đỏ rần rần, có phần lúng túng, anh cũng không dám nhìn thẳng Cao Hải Hà, cứ cúi đầu, tay bất giác chùi vào quần. Cao Hải Hà cố gắng giữ bình tĩnh, cúi người khoắng một lượt chậu nước, anh không nói câu nào bước thẳng về phòng. Vừa vào cửa đã thấy một đôi giày cao gót đổ nghiêng trước cửa, gót giày vừa cao vừa mảnh, “Mỹ Ngọc! Em ra đây!”, Cao Hải Hà vừa gọi vừa tự tìm nước uống, vợ anh vẫn chưa về, lắc lắc bình nước chỉ nghe tiếng óc óc, rót ra chưa được nửa cốc nước, nguội ngắt, Cao Hải Hà cũng không quan tâm, ngửa cổ uống hết, chỉ là cặn dưới đáy cốc có hơi mắc họng.
“Ồ, anh rể, anh về rồi à, có chuyện gì thế?”. Dương Mỹ Ngọc từ phòng mình bước ra, ngồi phệt luôn xuống sô pha, cô vẫn luôn thế, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, lười hết chỗ nói. Cao Hải Hà đầy một bụng tức soạt cái quay người lại, “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em…”, còn chưa nói hết, Cao Hải Hà trợn trừng mắt nhìn Dương Mỹ Ngọc, cô mặc độc bộ đồ thun mỏng dính, chân trần, cổ áo cực trễ, mà rất rõ ràng, cô không mặc nội y, đường nét ấy thấp thoáng ẩn hiện.
Cao Hải Hà vội quay đầu đi, Dương Mỹ Ngọc trông thấy phần nhô lên ở cổ anh đỏ ửng, khóe môi khẽ cong lên, đàn ông mà, ai cũng làm ra vẻ đứng đắn, kỳ thực chả có ai là chê thịt cả! Nghĩ tới đây, Dương Mỹ Ngọc tạo dáng càng “mê hoặc” hơn. Cao Hải Hà nắm chặt nắm đấm, nếu không phải vì nể mặt vợ, anh thật sự muốn tống cổ con đàn bà này ra khỏi cửa…
“Anh rể, gọi người ta rốt cuộc là có chuyện gì?”. Dương Mỹ Ngọc ưỡn ẹo nói, cô cố tình nói tiếng phổ thông có pha chút âm Bắc Kinh cốt để Cao Hải Hà nhận ra sự khác biệt giữa mình và bà chị đến giờ vẫn nói giọng quê đặc sệt kia. Cao Hải Hà cố kìm chế, “Mỹ Ngọc, em về phòng mặc thêm áo khoác vào đã, giờ trời lạnh rồi, cẩn thận không cảm!!”.
“Người ta vừa mới tắm xong, còn đang nóng chết đi được đây, anh không tin à, không tin em cho anh ngửi xem, sữa tắm em mới mua hôm nay, tinh dầu ngọc lan đấy”, Dương Mỹ Ngọc nói rồi định đứng dậy. “Thôi, em không sợ lạnh thì ngồi đó nghe anh nói được rồi!”, Cao Hải Hà chẳng vui vẻ gì nói, “Anh đã nói rồi, quần áo em phái tự giặt lấy, đừng làm phiền liên lạc viên, hôm nay anh nói lại với em lần cuối, nghe rõ chưa hả?".
“Xì”, Dương Mỹ Ngọc lập tức ỉu xỉu, còn tưởng anh nói với mình cái gì cơ, nhìn sau lưng Cao Hải Hà, cô tuy trong lòng không thoải mái vẫn dịu giọng, “Anh rể, bảo anh ta giặt chút đồ thì đã làm sao, việc của anh ta chẳng phải là thế sao?”, “Anh nhắc lại lần nữa, Tiểu Trương là liên lạc viên, tổ chức cử cậu ấy đến để giúp việc cho anh, cũng chăm sóc cho cuộc sống của anh, nhưng cậu ấy không phải là người ở, hiểu chưa hả?”. Cao Hải Hà lườm Dương Mỹ Ngọc một cái, nhìn cô cười khẩy và khó chịu ra mặt, cơn giận trong lòng càng ngùn ngụt!. “Em xem đường đường là một cô gái, lại để cho con trai giặt hộ quần áo lót của mình, em thấy có được không? Sao em không học lấy một phần của chị mình chứ? Em xem cô ấy có lúc nào…”.
“Học chị ấy, học chị ấy, em có giống chị ấy không, chị ấy chỉ là người trông trẻ, em còn phải đi làm, em làm gì có thời gian? Vả lại, nếu không phải chị ấy nhất quyết đòi đi bế con cho người ta, em có cần nhờ tới Tiểu Trương giặt đồ không?!”. Dương Mỹ Ngọc bị cách nói của Cao Hải Hà chọc tức, giờ trong mắt cô Dương Mỹ Lan chỉ là thứ đồ bỏ, là chướng ngại vật, dựa vào cái gì để so sánh với mình chứ! Cô đặc biệt không chịu nổi việc Cao Hải Hà đem hai chị em cô ra so sánh.
Đúng là đồ khốn nạn! Cao Hải Hà tức đến nỗi huyệt thái dương giật liên hồi, cô ta còn có thể ăn nói vô lối như thế, “Cô!”, Cao Hải Hà vừa định mở miệng, thì Dương Mỹ Lan đi làm về bước vào, “Thôi nào, thôi nào, có gì từ từ nói”. Dương Mỹ Ngọc vốn đã đầy một bụng tức thấy chị gái về rồi, tay còn bế theo đứa trẻ, lập tức chuyển họng súng, “Chị! Chị lại bế con oắt con ấy về rồi!”.
Dương Mỹ Lan luống cuống nói, “Mỹ Ngọc, em nói nhỏ thôi, đứa nhỏ này rất bám choa, cứ rời choa ra là khóc mãi không thôi, hai hôm nay viện phúc lợi phải sửa lại hệ thống sưởi, trẻ con thì nhiều, không có chỗ đặt, choa bế tạm nó về nhà hai hôm, sửa xong, choa đưa nó đi ngay”, Dương Mỹ Lan tuy đang giải thích cho em, nhưng lại nhìn chồng. Cao Hải Hà nhìn cô cười, "Không sao, em thấy thế nào tiện thì làm", nói rồi giơ tay đón lấy đứa bé, “Ái Gia, còn nhớ chú không hả?”, xong rồi hôn lên trán đứa nhỏ một cái, đứa bé bật cười khanh khách, Cao Hải Hà cũng cười, tâm trạng anh bỗng thấy khá lên nhiều, “Mỹ Lan, đứa bé này lớn nhanh thật đấy, lần trước bế nó đâu có nặng thế này chứ”.
Dương Mỹ Lan cười gật gật đầu, dựa theo khuỷu tay chồng khẽ vuốt má Ái Gia, lòng vui mừng xen lẫn xót xa, chồng cô vẫn luôn rất thích trẻ con, mà mình thì… nhìn “một nhà ba người” hòa thuận vui vẻ, bỗng chốc thấy như bị lãng quên hoàn toàn, Dương Mỹ Ngọc tức đến run cả chân tay, bà chị đáng chết, Cao Hải Hà đáng chết, còn cả con oắt đáng chết kia nữa, tụi bây đều đáng chết!
“Hừm”, cô cười gằn một tiếng, “Chị, anh rể thích trẻ con như thế, chị mau sinh cho anh ấy một đứa đi. Bố chúng ta cũng giục mãi rồi, trước thì chị nói xa xôi cách trở, giờ ngày ngày ngủ chung giường, chắc không vấn đề gì nữa chứ”, Dương Mỹ Ngọc nửa cười nửa không nói. Mặt Dương Mỹ Lan thoáng chốc trắng bệch, ấp úng mãi không nên lời, Cao Hải Hà nhìn cô, rồi nói với Dương Mỹ Ngọc, “Không cần bố phải bận tâm, cứ để thuận theo tự nhiên, lúc có tự khắc sẽ có, Mỹ Lan, nấu cơm ăn thôi, anh đói rồi, Ái Gia cứ để anh trông cho”.
“Vâng!”, Dương Mỹ Lan nhanh chóng gật đầu, đi rửa tay nấu cơm. Cao Hải Hà khẽ đung đưa đứa bé trong cánh tay, nói mà không thèm nhìn Dương Mỹ Ngọc lấy một cái, “Em gái à, anh vẫn luôn coi em như là em gái ruột, nên có gì là nói thẳng luông, em đừng để bụng, song có một số chuyện là vấn đề nguyên tắc, anh mong em, thông cảm, và nghe theo!”.
“Vâng, anh rể, em biết rồi!”, Dương Mỹ Lan gượng cười gật đầu rồi viện cớ trở về phòng. Đợi cô đóng cửa xong, Cao Hải Hà mới ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng kín, rồi nhìn bóng vợ thấp thoáng trong bếp. Mấy hôm trước anh tình cờ phát hiện vợ đang uống thuốc tránh thai, Cao Hải Hà vô cùng kinh ngạc, anh khi ấy còn định tìm vợ hỏi cho ra lẽ, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, cảm thấy nên tìm cơ hội thích hợp thì hơn, người nhạy cảm yếu đuối như vợ anh nhất định có lý do gì mới làm như vậy. Nghĩ đến đây, anh khẽ hỏi Ái Gia, “Cô ấy yêu trẻ con như thế sao lại không muốn sinh con cho chú chứ?”. Ái Gia ê ê a a phun ra bong bóng.
Dương Mỹ Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cô điên cuồng đi đi lại lại trong phòng, bỗng lao tới lôi điện thoại trong túi ra, bắt đầu nhắn tin... Hừ, tôi không vui vẻ gì, thì cô cũng đừng có mơ!
“Đào Tử, dạo gần đây cậu sao thế? Phải rồi, còn cả chữ ký trên MSN nữa, nấm mộ nào hả, lại cả người chưa chết nữa? Nghe đã thấy ghét!”. Vi Tinh đang chải đầu trên giường, cô vừa mới tắm xong, liền gọi điện thoại cho Đào Hương kể chuyện hôm nay. Đào Hương cũng cười cười nói nói, song Vi Tinh vẫn thấy cô có vẻ không vui.
“Có gì đâu, gặp ở chỗ nào đó thấy rất hay hay nên dùng thôi”, Đào Hương khẽ cười đáp, cô khoanh chân cuộn mình trên sô pha, điều khiển trong tay vô tình bấm nút, hình ảnh trên màn hình ti vi không ngừng biến đổi, nhưng do chỉnh chế độ im lặng, nên tuy những nhân vật trên màn hình cười nói khoa trương, hoa chân múa tay, lại càng trở nên cô quạnh hơn.
“Thôi đi, tớ quen cậu bao nhiêu năm rồi, nói xem, xảy ra chuyện gì rồi?”, khẩu khí của Vi Tinh nghiêm túc hơn. Đào Hương khúc khích cười, “Ô, nghiêm trọng thế, khẩu khí của cậu đủ để dọa người đấy”. “Đừng có đánh trống lảng với tớ, Đào Tử, từ trước tớ đã biết cậu có vấn đề, nhưng không nói, vì tớ thấy cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, tớ tôn trọng quyền riêng tư của cậu, nhưng cậu gần đây lạ lắm, nếu cậu vẫn kiên quyết đó là việc riêng của cậu, thì cứ coi như tớ chưa hỏi gì!”, Vi Tinh nói.
Đào Hương nghe khẩu khí nghiêm trọng của Vi Tinh, mắt bỗng nóng bừng, tâm sự cô vẩn luôn giấu trong lòng chưa từng kể cho bất cứ ai, những tưởng sẽ chỉ thế thôi, không ngờ lại có thể gặp lại anh, còn trơ mắt nhìn anh có vợ. Biết rõ rằng anh sống rất hạnh phúc, nhưng trong lòng mình lại càng buồn hơn...
“Cậu với Mễ Dương công khai rồi hả?”, Đào Hương bỗng nhiên hỏi, “Hả? Tớ đang hỏi cậu mà, sao lại chuyển sang tớ rồi, đừng có đổi chủ đề chứ!”, Vi Tinh thoáng ngây ra song lập tức đáp lại. “Vi Vi, giọng cậu tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc đến độ người ta phải ghen tỵ, nhưng tớ vẫn rất mừng cho cậu, Mễ Dương là một chàng trai tốt, là mẫu đàn ông có thể sống với cậu cả đời, cả đời”, Đào Hương khẽ cười đáp, quệt khóe mắt một cái.
Vi Tinh ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, “Đào Tử, cậu biết đấy, tớ vốn căn bản không định với Mễ Dương, mà, cái đó…”.
Đào Hương cười khúc khích, Vi Tinh lại tiếp, “Cho nên là, có những việc cậu không tưởng tượng được đâu, chuyện xảy ra hôm qua không thể thay đổi được, nhưng ngày mai xảy ra chuyện gì có ai biết được đâu, phải không?”. Vi Tinh vốn nhanh nhảu mồm miệng là thế bỗng cũng không biết phải nói thế nào, lời nói không biểu đạt được hết ý.
Đào Hương lại hiểu rất rõ ý cô, “Vi Vi tới hiểu, mỗi người một số mệnh mà”. “Thật chẳng giống cậu chút nào”, Vi Tinh tặc lưỡi thành tiếng, “Đào Hương mà cũng tin vào số mệnh rồi sao”. “Khà khà”, Đào Hương khẽ cười không đáp. “Nói thật nhé, Đào Tử, cậu là người con gái đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tốt, còn tốt hơn cả tớ lận, cho nên, cậu nhất định phải gặp được người đàn ông còn tốt hơn Mễ Dương mới phải!”, “Cậu quá khen rồi!”, Đào Hương cười nói. “Vốn là thế mà!”, Vi Tinh quả quyết, “Cậu nghĩ mà xem, tớ với Mễ Dương đều có thể từ gặp mặt là cấu véo nhau, thành ra gì rồi, cậu có gì mà không được chứ?”.
“Thật sao”, Đào Hương cười, nhìn nữ chính trên ti vi đang ôm chặt nhân vật nam nào đó nói, “Vi Vi, có vị triết gia từng nói, có người bắt đầu từ tình yêu và kết thúc bằng hôn nhân, ấy là trạng thái bình thường; cũng có trường hợp bất bình thường như cậu, bắt đầu từ kẻ thù kết thúc bằng hôn nhân; đương nhiên nhiều hơn cả là bắt đầu từ tình yêu kết thúc là không còn yêu nữa, và nguy hiểm hơn là bắt đầu từ tình yêu kết thúc bằng thù hận”, nói đến đây, Đào Hương khẽ than thở “Nhưng đáng sợ nhất lại là bắt đầu từ tình yêu và kết thúc cũng bằng tình yêu, như thế, cậu cả đời cũng không thể quên được…”.
“A Mỹ, sao con đã về rồi? Không phải nói là ngày kia sao?”, bà Liêu nghe tiếng cửa chống trộm kêu bèn chạy ra xem, lại thấy con gái xách va li hành lý bước vào. “Bên kia xong việc rồi, con không muốn ở lại thêm, thời tiết bên đó còn lạnh hơn cả Bắc Kinh nữa”, Liêu Mỹ cười, buông tay, Liêu Mỹ bổng cảm thấy mẹ mình có gì đó khác trước, nét mặt rạng rỡ, làn da trắng ửng hồng, trông trẻ ra không ít, không như trước kể cả cười cũng phảng phất u sầu.
“Mẹ, con về mẹ vui thế sao? Mặt mày rạng rỡ thế kia?” Liêu Mỹ dí dỏm thăm dò. Bà Liêu nhìn cô có vẻ không hài lòng, đang định mở miệng, “Chị!”, một giọng nói vang lên từ sau lưng cô, Liêu Mỹ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cậu bé dáng người cao cao đang toét miệng cười với mình, nước da rám nắng, hàm răng trắng bóc, tóc húi cua rất gọn gàng, vài cái mụn hiên ngang chiễm chệ ngự trị trên sống mũi, không nổi bật nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sức xuân phơi phới không gì ngăn trở nổi.
Liêu Mỹ ngây ra nhìn hồi lâu, cậu bé mặc quân phục này là… “A Mỹ, con cũng không nhận ra đúng không, lúc trước khi chúng ta từ Đông Bắc về Bắc Kinh, nó còn ở bến xe đường dài ôm lấy cửa khóc không cho con đi, suýt thì lỡ cả xe, ha ha”, bà Liêu nhớ lại chuyện cũ, bật cười lắc lắc đầu.
“À, Tiểu Hổ?!”. Liêu Mỹ vô cùng kinh ngạc, bất luận thế nào cô cũng không thể liên hệ cậu lính to cao trước mặt với cậu bé thò lò mũi chạy lăng xăng khắp nơi trong trí nhớ. “Bá, bá để cháu! Đồ này để đâu ạ?” Tiểu Hổ cười hì hì, vội đến đón lấy hành lý, bà Liêu từ chối không xong, bèn cười nói, “Xem nó kìa, cứ để tạm ở cửa đi, con ngồi xuống đi, A Mỹ?”.
Liêu Mỹ bừng tỉnh lại cởi áo khoác ngoài, ra hiệu bảo Liêu Hổ ngồi xuống, cô mĩm cười nói, “Mười năm không gặp, cậu đã lớn thế này rồi, làm lính hả? ở Bắc Kinh?”. Liêu Hổ ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi trên sô pha, hai tay chống gối, ánh mắt long lanh nhìn Liêu Mỹ, “Vâng ạ, để bổ sung quân cho lính cứu hỏa Bắc Kinh, em đến Bắc Kinh từ tháng Sáu rồi, từ bấy đến giờ đều ở Thông Châu huấn luyện, không được ra ngoài, hôm nay em xin tiểu đội trưởng nghỉ hai tiếng, đến thăm chị và bá, còn tưởng là không gặp được cơ, hì hì hì”, nói đến đây cậu cao hứng cười, cậu tuyệt nhiên không nói để có tên trong cái danh sách ra ngoài này cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
“Phải đấy, hai tháng trước bố mẹ cháu đến thăm cũng có gặp được đâu, bộ đội quản lý chặt chẽ lắm”, bà Liêu từ trong bếp đi ra cười nói chen vào, rồi gọi Liêu Hổ, “Nào, ăn lê đi, đây là lê Kinh Bạch, chị cháu lần trước đi công tác phía Tây mua từ Môn Đầu Câu về đấy, nếm thử xem thế nào! Mỹ à, con đi rửa tay chân đi”. “Cám ơn bá[1]!”, Liêu Hổ lễ phép cảm ơn rồi nhận lấy.
[1] Ở Đông Bắc thường gọi vợ của bác trai là bá chứ không gọi là bác gái như Bắc Kinh
Liêu Mỹ từ nhà vệ sinh đi ra cầm lấy một quả lê, đứng tựa cửa sổ chầm chậm cắn, cô nhìn Liêu Hổ đang cùng mẹ chuyện trò rất vui vẻ, những tháng ngày mà bản thân cô cũng không muốn nhớ lại, lại sống động hiện ra trước mắt cùng sự xuất hiện của Liêu Hổ.
Khoảng lúc nào thì biết mình không phải con đẻ của người bố kia nhỉ, sáu tuổi, bảy tuổi? Không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng ông chưa bao giờ cười với cô, nhưng cũng chưa khi nào đánh mắng, lo ăn lo mặc, chỉ là gần như tối nào cũng nghe tiếng ông gầm gừ, “Bà phải sinh cho tôi một thằng con trai, sinh con trai!” và cả tiếng khóc cố nén lại của mẹ, dù rằng ban ngày bà vẫn luôn mỉm cười làm hết việc này đến việc kia.
Sau này lớn lên mới biết, mẹ lúc sinh cô khó sinh nên để lại di chứng, mang bầu nữa là khó giữ, một người phụ nữ có thể chịu đựng bao nhiêu lần sảy thai chứ? Trên tinh thần, trên xác thịt… Tuy không thích người bố ấy, song Liêu Mỹ vẫn mang họ ông, nói cho cùng thì ông là người lo ăn lo mặc cho cô, để cô được tiếp tục sống. Đáng hận hơn là ông bố ruột kia, kẻ tiểu nhân làm cho mẹ cô có mang, rồi dùng lời lẽ đường mật để chiếm suất về thành phố của bà, một đi không bao giờ trở lại!
Năm mười tuổi, bố bị tai nạn trên đường ra chợ, những tưởng như thế là mẹ mình được giải thoát rồi, không bao giờ phải khóc nữa, nhưng nhà chú hai chuyển đến thực sự là một cơn ác mộng. Cô chính là một nàng lọ lem chịu đủ khổ nhục dày vò, hay là nàng lọ lem dù có chết cũng không có hoàng tử đến cứu.
Hoàng tử... Liêu Mỹ lại nhìn Liêu Hổ, tiểu tử này là độc đinh của nhà họ Liêu, từ nhỏ đã được chiều chuộng. Lúc đầu đối xử với cô cũng rất ngang ngược, cho tới sau khi cô không thể nhịn nổi nữa tẩn cho nó một trận, nó không hề mách với bố mẹ, trái lại còn bê hai cái bánh với một tảng thịt thủ lợn tìm đến cô đang trốn ngoài làng không dám về nhà. Tảng thịt đó mới thơm làm sao, thơm đến nỗi tới giờ bất cứ khi nào cô vẫn không sao quên được.
Có mấy lần ra ngoài ăn cơm, cô đã gọi thịt thủ lợn rồi, Á Quân với Vi Tinh còn cười nói, mỹ nữ kết hợp với thịt thủ thật là kỳ lạ. Nghĩ tới đây, Liêu Mỹ cong khóe môi tự trào, hai người họ có ai từng hai năm trời không biết mùi vị thức ăn mặn là gì không? Hội cảnh sát chỗ Mễ Dương nói thế nào nhỉ, đều là bốc phét!
Mễ Dương? Liêu Mỹ trầm ngâm, lẽ nào mẹ không phải vì Liêu Hổ tới mới vui, mà là… cô kín đáo quan sát bà Liêu. Liêu Hổ vừa kể chuyện nhà với bà Liêu, vừa trộm nhìn Liêu Mỹ. Liêu Mỹ mặc một chiếc áo sợi màu hồng đào, cổ trái tim, đường may ôm sát người, thân dưới mặc quần bò trắng, đôi chân thon dài, nhà nhã đứng tựa cửa, mái tóc đen mượt xõa xuống vai, đôi mắt như phủ một màn sương.
Trái tim Liêu Hổ rộn lên, chị vẫn xinh đẹp như thế, cậu làm thế nào cũng không quên được nỗi kinh ngạc lần đầu tiên nhìn thấy chị, nước da trắng, đôi mắt to, nụ cười lạnh lùng, đừng nói lũ con gái trong làng, kể cả đám nữ diễn viên hát nhị nhân truyền khi meeting trên thị trấn cũng không có ai đẹp bằng chị! Sau này lớn lên, mới biết có từ gọi là khí chất.
Bà Liêu bên tai nói câu gì đó, Liêu Hổ chợt bừng tỉnh, ngại ngùng hỏi, “Dạ? Bá nói gì ạ?". Bà Liêu vui vẻ lặp lại một lượt, “Bá nói trưa nay con muốn ăn gì, bá làm cho con ăn!”, “Dạ, không cần đâu ạ, cháu phải về đội báo cáo truớc một giờ, sau này có dịp cháu sẽ lại đến, bá đừng lo”. Liêu Hổ nhìn đồng hồ, lại nhìn Liêu Mỹ, Liêu Mỹ gật gật đầu, khách sáo nói, “Rảnh thì lại tới chơi”. “Rõ!”, Liêu Hổ đáp rõ to.
“Một giờ á? Vậy thì cũng sắp hết thời gian rồi, cháu đợi một chút”, bà Liêu quay người đi vào bếp. Lúc Liêu Mỹ tiễn Liêu Hổ xuống lầu, hai tay anh mỗi bên là một cái túi, đầy ăm ắp toàn đồ ăn bà Liêu đưa cho. “Chị, không phải tiễn nữa đâu”, đến cổng tiểu khu, Liêu Hổ dừng bước. Liêu Mỹ đang có chuyện lấn cấn trong lòng cũng không khách sáo, đang định giơ tay thì nghe thấy Liêu Hổ hỏi, “Chị, em còn có thể đến thăm chị được không?”.
Liêu Mỹ sững lại, nghiêng đầu nhìn cậu, “Được chứ, vừa rồi không phải đã nói rồi sao?”. Liêu Hổ cười thật thà, “Đấy là chị nói cho bá nghe thôi, em biết chị không thích bố mẹ em, em…”, cậu ấp úng không biết phải nói thế nào, chóp mũi cũng đổ mồ hôi. Liêu Mỹ nhìn cậu bé cao hơn mình một cái đầu, những gì cậu đối tốt với cô lúc trước bỗng chốc dâng lên trong lòng ngoài mẹ ra, đó là hơi ấm mà cô có được ở quê.
Liêu Mỹ mỉm cười, “Đương nhiên là được, em huấn luyện làm nhiệm vụ cũng phải cẩn thận, lần sau chị mời em một bữa thật thịnh soạn”. “Vâng!”, Liêu Hổ mừng rỡ cũng chỉ biết gật đầu, nhìn Liêu Mỹ giơ tay bắt xe, cậu vội nói, “Chị, không cần đâu! Em đi xe buýt về!”. Liêu Mỹ không phớt lờ cậu, vẫn bắt xe, mở cửa xe, cười nói, “Được rồi, nếu không phải cậu xách đống đồ này không tiện, chị cũng không lo đâu, mau đi đi”. Nói rồi cô dúi cho Tiểu Hổ 100 tệ, không cho cậu được phép từ chối.
Nhìn theo chiếc taxi rẽ mất hút, Liêu Mỹ quay nguời bước vào nhà, cô không thấy chiếc taxi rất nhanh tấp vào lề, hai người quân nhân bước ra từ hiệu sách ven đường. Một anh lính cũ cười nói, “Ô, tiểu tử cậu xa xỉ gớm nhỉ, lại còn bắt taxi, tiền đó để đánh chén một bữa có hơn không!”. Liêu Hổ cười ha ha, chỉ vào hai chiếc túi bên mình, "Tiểu đội trưởng, đây là đồ bá em cho, chị em nhất quyết bắt em phải gọi xe mới được!”.
Lính mới ra ngoài nhất thiết phải có lính cũ đi cùng, Liêu Hổ là người gương mẫu trong đội lính mới huấn luyện, vừa chịu khó lại giỏi giang, tiểu đội trưởng rất quý. Hôm nay ra ngoài có việc có ý dẫn cậu theo, còn xin với trung đội trưởng cho tiểu tử này đi thăm nhà họ hàng vẫn luôn nhớ nhung trong lòng một lát, còn mình thì ở ngoài đợi cậu ta.
“Thôi, cũng gần đến giờ rồi, gọi xe thì gọi thôi”. Tạ Quân tay cầm mấy quyến sách cười nói, “Về còn có việc nữa, Tiểu Hổ này, về rồi đừng nói lung tung đấy, biết chưa hả?", anh tiểu đội trưởng đang chui vào xe vỗ đầu tiểu Hổ một cái, “Nghe rõ chưa hả, không được gây rắc rối cho trung đội trưởng đấy!”. Liêu Hổ nói lớn, “Em hiểu ạ!”. Tạ Quân cũng cười rồi bước lên xe.
Liêu Mỹ vừa vào phòng đã nghe mẹ hỏi, “Tiểu Hổ về rồi à, con không lái xe tiễn hay sao?”, “Con gọi xe cho nó rồi, tiền xe cũng đưa rồi”, Liêu Mỹ cao giọng, trong lòng tính toán không biết nên mở lời thế nào. Bà Liêu phủi tạp dề từ trong bếp đi ra, thấy Liêu Mỹ đứng ở cửa bèn cười nói, “A Mỹ, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Liêu Mỹ mỉm cười, quả nhiên…
Bên này Mễ Dương đang bận vắt chân lên cổ, cuối năm, số vụ trộm cắp nhiều lên trông thấy, mọi người đều phải đón Tết, những kẻ không chịu kiếm tiền bằng con đường chân chính, chỉ nhăm nhăm nghĩ cách đi đường tắt. Bọn chúng vừa ra tay cái là hội cảnh sát như Mễ Dương phải chạy rạc cẳng.
Vừa lôi hai tên trộm từ siêu thị về, bước vào phòng, Mễ Dương dốc ngược ca nước tu ừng ực. Chu Lượng bàn đối diện bận đến độ ngón tay sắp rụng rời cả ra vẫn không quên châm chọc, “Này, biết cậu đi siêu thị bắt trộm thì không sao, ai không biết lại tưởng cậu đi tận Sahara bắt trộm về đấy!”.
Mễ Dương chẳng hơi đâu mà quan tâm đến hắn, nuốt ừng ực từng ngụm to, “Anh còn dám giấu cả quỹ đen nữa!”. Một giọng nữ lảnh lót gào lên, “Phì!”, Mễ Dương không kìm được phun hết cả nước trong mồm ra, “Khục khục!”, Chu Lượng ở đối diện kêu toáng lên, “Shit! Cậu phun hết cả lên giấy tờ của tôi rồi!”. Vừa nói vừa lấy tay áo lau.
“Rồi, rồi, mời anh ra ngoài đợi trước đã, lần lượt từng người một, chị kia, nói chuyện chính đã, đồ đạc trong nhà mất cả rồi chị không sốt ruột sao?”, tiếng chị Trương từ trong phòng vọng ra. Mễ Dương và Chu Lượng cùng lúc xoay đầu nhìn, một người đàn ông đeo kính từ trong phòng đi thụt lùi ra, quay lại, thấy phân nửa cảnh sát trong phòng đều đang nhìn mình, liền ngượng ngùng đẩy gọng kính.
Mễ Dương bảo anh ta ngồi xuống hỏi dăm ba câu mới biết, nhà họ bị trộm đột nhập giữa ban ngày ban mặt, anh ta đang ở chỗ làm thì bị vợ gọi về. Kẻ trộm bây giờ thật quá ngông cuồng, tiền mặt, thẻ ngân hàng, rồi cả máy ảnh trong nhà lấy đi hết thì đã đành, cả chút tiền riêng anh ta giấu dưới thùng máy tính cũng bị kẻ trộm lục ra. Vừa rồi lúc báo cáo tình hình vụ án, anh không cẩn thận lỡ miệng nói ra, cô vợ vốn đang đầy một bụng lập tức nổi điên lên.
Đám cảnh sát cười ồ, Mễ Dương hỏi, “Mất mấy cái thẻ? Báo mất thẻ với ngân hàng chưa?”. Người đàn ông ngớ ra, thật thà nói, “Tôi đâu biết có mấy cái, tiền trong nhà đều do vợ tôi quản, chắc là báo rồi chứ?”, “Chắc rồi nghĩa là sao?” Chu Lượng trợn mắt, “Nhà có mấy cái thẻ ngân hàng anh cũng không biết?”
Người đàn ông cực kỳ khổ sở nói, “Đồng chí cảnh sát, tôi không biết thật, tôi cũng đang khó hiểu đây, anh bảo mấy cái thẻ đó tôi cũng tìm cả năm, sáu năm nay rồi, mà không thấy, lũ trộm đó thế nào loáng cái đã lật tìm ra chứ?”.
“Ha ha ha”, mọi người trong phòng đều cười phá lên, Mễ Dương đang cười, thì điện thoại reo, báo có tin nhắn, anh mở ra xem thì là của 13800138000, nói đã nạp cho anh 100 tệ. Mễ Dương đầu tiên thấy khó hiểu sau nghĩ ra, chắc chắn là Vi Tinh định nạp tiền cho Thần Châu Hàng[2] của cô nàng, không hiểu mơ màng thế nào lại nạp vào điện thoại của mình. Anh cười khà khà, bàn giao việc lại cho một đồng nghiệp, rồi ra ngoài tới sạp báo đầu ngõ mua một thẻ nạp tiền, nạp cho Vi Tinh.
[2] Một gói dịch vụ của di động Trung Quốc.
Đang đi về, thì điện thoại đổ chuông, Mễ Dương cười híp mắt bắt máy, “A lô?” “Mễ Dương!”, giọng oang oang của Vi Tinh lập tức vang lên, “Cậu bảo có lạ không nhé, vừa rồi tớ định nạp tiền cho điện thoại, kết quả lại thành ra nạp cho cậu, nhưng tài khoản của tớ cũng nhận được 100 tệ!".
Mễ Dương cắn đầu lưỡi nín cười, cố làm ra vẻ bình thường, “Điều đó chứng tỏ cậu nhớ tớ chứ sao, vừa khéo, vừa nãy tớ cũng định nạp tiền cho tớ, không ngờ cũng nạp nhầm, lại nạp cho cậu 100 tệ!”, “Ha ha, thật sao, vậy hai chúng ta đúng là có thần giao cách cảm! âm âm thành dương rồi!”, Vi Tinh phấn khởi nói.
Mễ Dương vui vẻ mỉm cười, “Chứ sao nữa...”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.