Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 4: Trùng phùng

Kim Tử

12/11/2014

“Đào Tử, cậu mà không nói tớ cũng quên luôn hôm nay là ngày Cá tháng tư đấy, cậu nói xem cái liệu cô Jane gì gì kia có đùa tớ không nhỉ?”, Vi Tinh ngồi trong quán vừa cật lực gặm sườn lợn vừa nghi ngờ hỏi. Đào Hương nguýt cô một cái, gắp một miếng măng chậm rãi nhai, “Cậu tưởng cậu là ai chứ, người ta rảnh lắm hay sao mà đi đùa với cậu?”. Vi Tinh vẫn thấy không tự tin lắm, không đợi cô kịp mở miệng, một hồi Bát Nhất Quân Ca bỗng vang lên (ngày 1 tháng 8 là ngày kỷ niệm thành lập quân đội nhân dân Trung Quốc), xung quanh dù là khách ăn cơm hay nhân viên phục vụ đều đưa mắt sang nhìn, Đào Hương bình thản lau miệng rồi mới lôi điện thoại từ trong túi ra. Cô nhìn số, chau mày, rồi mới bấm nút nhận cuộc gọi, “A lô?”.

Vi Tinh cầm cốc Coca từ từ uống một hớp cho đỡ cay, đầu dây điện thoại bên kia vọng lại nghe văng vẳng giọng đàn ông, lại trông vẻ mặt càng lúc càng mất kiên nhẫn của Đào Hương, nhưng giọng nói vẫn thong thả chậm rãi. Giọng nam bên kia vẫn bô lô ba la một hồi lâu rồi mới chịu gác máy. “Phù!”, Đào Hương thở phào, “…”.

“Ai thế? Lại vị đại gia đấy à?”, Vi Tinh buột miệng hỏi. Đào Hương nhướn môi, “Đại gia theo đuổi tớ thì nhiều lắm, cậu định nói anh nào?”. Vi Tinh cười khì khì, “Biết cậu ghê rồi!”, nói xong lại cắm cúi ăn, chưa được mấy miếng đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ bàn đằng sau chếch phía cửa ra vào, hình như người ta hẹn ăn cơm ở đây, có hai người đến muộn, đang hô hào phạt rượu gì đó, giọng cứ oang oang, Đào Hương cũng quay đầu lại ngó một cái.

Thấy người trước nay vốn rất ghét nói cười huyên náo ở nơi công cộng như Đào Hương lại không có biểu hiện gì khác thường, Vi Tinh không khỏi thấy khó hiểu, không đợi cô hỏi Đào Hương đã nói, “Là người trong quân ngũ”. Vi Tinh quay đầu lại nhìn, quả nhiên cả một bàn đều là đàn ông, toàn một màu xanh lá, hơn nữa dù ngồi thế nào, lưng vẫn cứ thẳng tắp…

Ra là thế, để nói trên đời này có sự ồn ào nào mà Đào Hương có thể chấp nhận, chắc chỉ có bộ đội. Vi Tinh chép môi đánh giá cô bạn Đào Hương cao ráo, xinh xắn, phong thái mỹ nhân tuyệt đối đang ngồi bên cạnh, trong lòng nghĩ nếu không phải người quen biết cô ấy, có ai mà tưởng tượng được cô ấy đã từng trải qua ba năm trong quân ngũ.

Đào Hương và Vi Tinh là bạn học từ mẫu giáo lên tới tiểu học rồi trung học, không hiểu sao hai kẻ tính cách trái ngược nhau, thế nào lại thấy ưa nhau mới tài. Theo như trí nhớ tương đối tốt của Đào Hương kể lại, là vì hồi học mẫu giáo sau một trận hai đứa đánh nhau vì cái bánh bao thịt lợn cải trắng, thì anh thư mới biết trân trọng anh hùng. Vi Tinh thì vắt óc cũng không nhớ nổi chuyện đó, nhưng Mễ Dương nói, “chắc là thật, trân trọng hay không không biết, nhưng vì một cái bánh bao nhân thịt mà đánh lộn, đích thị là tác phong của tiểu thư Vi Tinh cậu. Đừng có mà trừng mắt với tớ, lúc nhỏ vì miếng ăn, tớ ăn đòn của cậu còn ít hay sao?!”.

Đến cấp 3 hai người mới tách ra, không có cách nào khác cả, ai bảo thành tích của tiểu thư Vi Tinh không lên nổi cấp 3. Vi Tinh học lệch kinh khủng, toán, lý, hóa cứ gọi là tệ kinh khủng. Lúc thi lên cấp 3 gia đình dứt khoát quyết định cho cô theo học trung cấp, dù sao thì có thi đại học cũng không thi nổi, việc gì phải tự làm khó mình. Chẳng thà sớm đi làm kiếm tiền là hơn, đây chính là quan điểm của ông bà Vi khi ấy.

Còn Đào Hương thì thi đỗ trường điểm của thành phố, bên cạnh thành tích học tập luôn trong top dẫn dầu, hoạt động văn thể cũng vô cùng xuất sắc, lại xinh xắn, đừng nói trong trường, người ngoài trường quen biết cô cũng không phải là ít. Cô lúc ấy muốn thi đại học Thanh Hoa[1] tuy không dám nói là cầm chắc trong tay, nhưng cũng không phải là việc gì quá khó. Nhưng tới năm lớp 11, cô đưa ra một quyết định làm cả thầy cô và học sinh trong trường kinh ngạc, nhập ngũ!

[1] Trường đại học lớn và danh tiếng nhất Trung Quốc.

Một học sinh thành tích học tập trong top 5 của trường điểm không thi đại học mà lại đòi đi lính, điều này làm kinh động tất cả mọi người lúc ấy, đầu óc cô nhóc này có vấn đề hay sao? Chủ nhiệm lớp hết lời khuyên nhủ, ông Đào thuyết phục bằng lý lẽ, bà Đào lấy nước mắt tấn công đều không thể thay đổi quyết định của Đào Hương. Cô chỉ nói đúng một câu, “con đã lớn rồi, có thể tự chịu trách nhiệm về bản thân mình rồi, nếu không cho con nhập ngũ, con cũng không học hành gì nữa!”.

Tính cách Đào Hương từ nhỏ đã vậy, luôn có chính kiến của bản thân mình, cô cũng đảm bảo với bố mẹ, dù làm lính ba năm hay cả đời này, con nhất định vẫn sẽ học đại học! Cuối cùng cả thầy giáo lẫn ông bà Đào chỉ còn cách nghe theo cô. Còn cô bạn thân Vi Tinh cũng không kém cạnh cô bạn Đào Hương của mình, bao nhiêu người nhờ cô khuyên bảo Đào Hương thay đổi chủ ý, Vi Tinh trước mặt đều cười tươi đồng ý, sau lưng thì… Nghĩ đến đây, Vi Tinh cười đau khổ, từ hồi mười ba, mười bốn tuổi năm nào cũng bị Đào Hương bắt ép lôi tới doanh trại bộ đội nhìn trộm người ta mặc quân phục, cô đã hiểu, cô bạn này đi lính chắc rồi, còn gì để mà nói nữa!

“Cậu cười cái gì hả, làm người ta…”, Đào Hương lấy đũa gõ gõ lên bát cháo của Vi Tinh, “Hả? Tớ cười hả?”, Vi Tinh xoa mặt, “Thôi được rồi, tớ đi nhà vệ sinh một lát, cậu giải quyết nốt đi, không cần gói mang về đâu!”. Vi Tinh gật đầu, Đào Hương cầm khăn giấy đứng lên đi vào nhà vệ sinh. “Này, lão Cao, bên này, bên này!”, không bao lâu một giọng Thiên Tân ở bàn phía sau lại la lớn. Vi Tinh không mấy bận tâm, tiếp tục khua khoắng trong nồi của Đào Hương tìm ngó sen ăn, ngoài thịt ra, món yêu thích nhất của Vi Tinh chính là ngó sen.

Cao Hải Hà vừa bước vào quán đã nghe tiếng lão La, anh nhanh chân bước lại. Anh là tiểu đoàn trưởng một tiểu đoàn bộ đội ở Bắc Kinh, mới từ đơn vị tỉnh ngoài chuyển về được nửa năm, song thành tích huấn luyện nổi bật. Một liên đội dưới quyền anh vừa đạt thành tích cao trong cuộc thi võ, hôm nay lúc đi bộ tư lệnh được mấy người bạn đồng hương chặn lại nhất quyết đòi mời cơm, thoái thác cũng không tiện, làm xong việc liền gọi điện cho tham mưu trưởng xin nghỉ, giờ mới tới được.

“Xin lỗi các anh em, tôi tới trễ!”, Cao Hải Hà cười nói. “Đừng xin lỗi bằng miệng suông như thế, thực tế hơn tí xem nào!”. Lão La vừa lên tiếng, mọi người trong bàn xôn xao hưởng ứng, Cao Hải Hà cũng rất thoải mái, với lấy vại bia uống liền một hơi, anh em trên bàn nhất loạt khen được, ồn ào khỏi nói. Cũng may khi ấy trong quán cũng chẳng còn mấy bàn đang ăn, nhân viên phục vụ cũng để mặc họ, chỉ có Vi Tinh lẩm bẩm, “Hay rồi, đúng là lính có khác, giọng nói cứ sang sảng hết cả!”.



Đào Hương từ nhà vệ sinh trở ra cười, khẽ đáp, “Bộ đội cần chính là cái tinh thần ấy đấy!”. Vi Tinh chớp chớp mắt, “Cậu xem cậu thích bộ đội đến thế, bây giờ đến nhạc chuông điện thoại cũng là bát nhất quân ca, lúc đầu đơn vị bộ đội không phải cũng muốn cử cậu đi học ở học viện quân sự hay sao? Sao lúc đó cậu lại nhất quyết đòi phục viên?”. Đào Hương lấy khăn giấy lau miệng, nhún vai, “Không phải đã kể cho cậu rồi sao, thấy chán rồi, muốn về học Thanh Hoa thôi”. “Thôi đi nàng, bao nhiêu năm thế rồi, đến giờ vẫn không chịu nói thật hay sao?”, Vi Tinh trợn mắt, Đào Hương chỉ còn biết cười hi hi, lấy vai huých Vi Tinh, “Muốn biết đến thế cơ à? Được, thế thì cầu xin tớ đi”.

Vi Tinh nửa cười nửa như không, “Cầu xin cậu, tốt thôi…”, nói rồi nhanh như chớp xông lên véo vào mu bàn tay Đào Hương, Đào Hương theo phản xạ rụt tay lại, “Ui da!”. Hai người đùa không thì không sao, nhưng lại làm cốc coca đổ nhào, “Phục vụ!”, Vi Tinh gọi, hai cô bé phục vụ nhanh chóng chạy đến giúp dọn dẹp.

Các quân nhân bàn phía sau lưng họ chỉ cần thuận tầm mắt cũng đều kín đáo nhìn sang, một người trong số họ thốt lên, “À, tiểu Lý, vừa rồi cậu tới muộn, không nghe thấy, nhạc chuông điện thoại của cô gái xinh đẹp ngồi phía bên ngoài kia là Bát Nhất Quân Ca của chúng ta đấy, lần đầu tiên tôi thấy con gái dùng nhạc chuông này đấy”. “Thật hả?”, tiểu Lý cũng thò đầu nhìn cái bóng cạnh của Đào Hương, gật đầu lia lịa, “Đúng là đẹp thật!”.

“Thôi nào, sao cứ nhìn nữ đồng chí nhà người ta mãi thế? Có gì đáng nhìn đâu!”, lão La kêu lên. Mấy người khác liền cười: “Trưởng phòng La, anh lấy vợ rồi nên không hứng thú nhìn là phải”. Lão La cười mắng bừa một câu, rồi hạ thấp giọng hỏi Cao Hải Hà, “Hôm qua quên không hỏi chú, em dâu khi nào thì tới?”. Cao Hải Hà thở dài, “Chắc độ hai hôm nữa, trong nhà còn chút việc, cần cô ấy lo liệu”.

Lão La gật gù, “Nào nào nào, anh em tích cực lên nào! Đừng khách sáo! Dzô!”. Anh em sĩ quan đứng cả dậy đồng loạt chạm cốc, mười mấy vại bia tươi thoắt cái chui tọt vào cổ họng. Lúc này bọn Vi Tinh cũng ăn uống xong xuôi rồi, Đào Hương cầm hóa đơn vẫy vẫy, cao giọng gọi, “Phục vụ, tính tiền!”. Cao Hải Hà tay đang gắp thức ăn bỗng khựng lại, chậm rãi quay đầu lại, Đào Hương đang xoay người lại lấy tiền từ túi sách đằng sau, vô tình đụng phải ánh mắt anh… “Ôi, Đào Tử, hóa đơn bay rồi kìa!”, Vi Tinh kêu lên.

“Hoan nghênh lần sau lại tới, xin kiểm tra lại đồ đạc mang theo, cám ơn…”. Nhân viên phục vụ quán ăn miệng tươi như hoa mở cửa tiễn Vi Tinh và Đào Hương. “À, vâng”, Vi Tinh lơ đãng gật đầu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt thẫn thờ của Đào Hương bên cạnh. “Không bình thường, tuyệt đối không bình thường chút nào!”.

Vừa ra khỏi cửa quán ăn, “bíp” một cái, Đào Hương còn cách cả tám trượng[2] đã bấm điều khiển mở khóa xe. Vi Tinh sững người, theo phản xạ rảo bước nhanh hơn, để khỏi đến trước cửa thì xe lại đã khóa lại. Khóa xe của Đào Hương có cái tật này, cứ như sợ bị người ta trộm mất vậy, trong vòng 10 giây từ khi mở khóa mà không mở cửa xe, chẳng nói chẳng rằng lại khóa chặt lại. Cho nên thường ngày Đào Hương đều đến tận trước cửa xe mới mở khóa, hôm nay sao lại…

[2] Đơn vị đo chiều dài, 1 trượng = 3.3m

Vi Tinh vội vàng đến cạnh xe, vừa thò tay chạm vào tay nắm cửa, “bíp bíp” hai tiếng, cửa đã khóa lại rồi. Nhìn Vi Tinh đứng trợn mắt trước cửa xe, Đào Hương đang chậm rãi bách bộ đi tới phải phì cười, nhưng chỉ cười được một nửa, nụ cười đã bị thu lại. Vi Tinh trong lòng hiểu rõ, xem ra vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, lẽ nào trong đám lính khi nãy có người quen Đào Tử, không phải, nhưng đâu có ai chào hỏi gì cô ấy đâu. Đào Hương không nói không rằng, thanh toán xong là đi thẳng, chỉ có điều nét cười trên mặt lặn mất tiêu, làm cho cô bé tính tiền lại cứ tưởng mình tính nhầm tiền.

“Cậu còn nghĩ gì thế? Có đi hay không hả?”, Đào Hương đã yên vị trên xe gọi giục. “Hả? Tới đây, tới đây”, Vi Tinh đáp rồi trèo lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa cằn nhằn, “Cậu sửa cái khóa điều khiển từ xa chết tiệt này đi có được không hả? Chỉ cần mở khóa ở xa một tí, nếu mà không có được tốc độ như Lưu Tường[3] thì đừng có hòng lên xe… A!!!!!!!!!!!!!!!!”.

[3] Vận động viên đội tuyển điền kinh Trung Quốc.

Dư âm chữ A của Vi Tinh bất thình lình tăng thêm 8 độ, bởi đầu xe Đào Hương lệch nghiêng sang bên, vào số cái cạch, tiếp đó nhả hết cỡ chân ga, thoáng cái xe đã tăng tốc tới 100, lao ra đường. Nghe tiểu thư Vi Tinh đơn ca cao vút bên tai, Đào Hương nói đùa, “Sao hả, thấy con xe Jetta của tớ được chứ hả, cậu lúc nào cũng chê nó thô kệch với chả nhà quê, nhưng chọn xe là phải chọn xe bốc thế này! Lái mới đã!”.

“Nó có khỏe nữa cậu cũng không thể lấy nó ra làm xe tăng chứ! Đây là đường vành đai 4 Bắc Kinh, không phải thảo nguyên bao la để bộ đội các cậu thích lái thế nào thì lái! Ui da, shit…”. Vi Tinh không kìm nổi chửi thề một tiếng, Đào Hương mới đạp mạnh chân phanh, cho xe đỗ vào phía bên phải đường, trán cô suýt chút nữa đập vào cửa kính.



May là buổi trưa thứ hai đường không đông lắm, mấy chiếc xe phía sau không bám quá sát, sau khi cô phanh gấp có người bực bội bấm mấy hồi còi rồi mới lái đi, còn có lái xe lúc đi qua xe họ quay đầu lại trừng mắt nhìn Đào Hương đang ngồi trên ghế lái, khóe môi khẽ nhúc nhích, rõ ràng chẳng có lời nào tốt đẹp.

“Xin lỗi cậu, Vi Vi”, Đào Hương một lúc sau mới khôi phục lại sắc mặt bình thường khẽ nói. Vi Tinh vừa mới hoàn hồn trở lại đưa tay vỗ vỗ chân bạn, “Mau đi thôi, chậm tí nữa thì người cậu xin lỗi không phải là tớ nữa đâu mà là chú cảnh sát đấy!”. Vi Tinh tiện tay chỉ camera bên đường, Đào Hương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khởi động lại xe tiếp tục lái về phía trước.

Lần này xe chạy ổn định hơn nhiều, vẻ mặt Đào Hương cũng trở lại bình thường, chỉ có điều nín thinh không nói gì, khiến không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Vi Tinh cảm thấy hơi là lạ, nhưng nghĩ ngợi hồi lâu cũng không biết nên nói gì, sau cùng cảm giác như ngó sen với sườn lợn trong dạ dày đều đứng cả dậy, có chút khó chịu. Trông thấy đã gần tới cửa hàng của Đào Hương, “Đào Tử, cậu cho tớ xuống chỗ cửa hàng cậu được rồi, tớ bắt xe về là được”, Vi Tinh nghiêng đầu nói.

“Đang có xe ở đây bắt cái gì mà bắt, tốn tiền làm gì chứ, để tớ đưa cậu về!”, Đào Hương nhướn mày. “Thôi cho tớ xin, cậu hôm nay cũng mệt quá rồi, về sớm nghỉ ngơi đi”, Vi Tinh cười nói, Đào Hương liếc cô một cái không đáp, vẫn tiếp tục lái về hướng nhà Vi Tinh. Vi Tinh bó tay, “Đào Tử, cậu thế này mà lái xe tớ không yên tâm, đừng để tớ về nhà mà vẫn lo cho cậu được không?”.

Đào Hương cắn môi dưới, đánh vô lăng nhằm hướng cửa hàng của mình. Tới trước cửa, Vi Tinh cởi dây an toàn định xuống xe, Đào Hương kéo tay cô lại, “Vi Vi, hôm nay thật xin lỗi, không đưa cậu về nhà được, nhưng giờ tớ thấy hơi chán chường trong người… Cậu cứ về nhà trước đi, hôm khác tớ lại mời cậu ăn cơm”.

Vi Tinh quay đầu cười lớn, “Thế thì tốt quá, nếu mà lần nào cậu chán cũng mời cơm bù thế nào, thế thì tớ ngày nào cũng chờ ăn ba bữa cơm chán của cậu, để dành tiền mà giàu to rồi”. “Đừng có tưởng bở!”, Đào Hương bị cô trêu cho không cười không được, Vi Tinh vui vẻ bước xuống xe.

Đào Hương đứng bên đường cùng Vi Tinh bắt taxi, đợi Vi Tinh lên xe rồi mới khom người bám vào cửa sổ xe nói, “Vi Tinh, cám ơn cậu”. Biết cô bạn đang cảm ơn vì mình không gặng hỏi nhiều, Vi Tinh thấy ấm áp trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn toe toét, “Cậu mời tớ ăn cơm lại còn cảm ơn, khách sáo quá đấy, chỉ cần không quên bù đắp cho tớ là được!”. Đào Hương cũng nhe răng cười, “Yên tâm, quên thế nào được cậu, về tới nhà nhắn tin cho tớ nhé!”. Vi Tinh cười gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.

Cho tới khi bóng xe taxi khuất tầm mắt, Đào Hương mới quay lưng bước đi. Cô không về cửa hàng, mà đi về hướng tiểu khu phía sau. Ba năm trước cô đã mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở khu này, lúc ấy là vay tiền mua, bố mẹ còn không đồng ý, họ thấy trong nhà đâu có thiếu chỗ ở, việc gì phải ra ngoài mua nhà rồi gánh lấy một đống nợ nần.

Đào Hương không quan tâm bố mẹ nghĩ thế nào, cô cũng không xin một đồng nào của nhà, cắn răng quyết định mua, sau cô lại muốn mở cửa hàng kinh doanh, bố mẹ lại càng phản đối kịch liệt. Làm việc trong công ty nước ngoài lương tháng hai vạn tệ thì không muốn, lại đòi tự mình làm, lãi lời thế nào còn chưa biết, con gái con đứa sao phải lăn lộn tự làm khổ mình như thế.

Đợi tới lúc giá nhà tăng vùn vụt theo cấp số nhân như hiện nay, cửa tiệm của Đào Hương kinh doanh cũng rất đắt hàng, cô còn mua cho bố mẹ một căn hộ. Mọi người xung quanh đều ca ngợi Đào Hương vừa tài giỏi lại có mắt nhìn xa trông rộng, ông bà Đào ung dung trong căn hộ mới mới không nói gì nữa, ngược lại còn gật gù đắc chí.

Vào tới phòng, Đào Hương tuột đôi giầy đang đi ra, thả mình xuống ghế sô pha, đôi mắt chăm chăm nhìn lịch vạn niên trên bàn uống nước. Mấy chữ ngày 1 tháng 4 nổi bật đến nhức mắt, Đào Hương nhắm mắt lại. Năm đó gặp anh cũng là ngày 1 tháng 4, đã bao nhiêu năm qua rồi, tại sao lại cứ phải gặp lại anh ta vào đúng cái ngày này, ông trời thật biết cách đùa bỡn người ta mà. Đào Hương không kìm nổi cười đau khổ, chỉ cảm thấy một dòng nóng hổi trào ra từ khóe mi, chầm chậm lăn qua mặt rồi tới vành tai, rồi thành ra lạnh buốt…

“Tiểu Cao không sao chứ”, một đồng sự khẽ hỏi lão La, lão La xua xua tay, “Không sao, nôn ra là được rồi, cậu cứ về trước đi, báo cáo giúp tôi một tiếng”. Người ấy gật đầu, quay lưng đi khỏi nhà vệ sinh. Lão La đi tới một phòng ngăn, gõ cửa, “Hải Hà? Cậu không sao chứ?”. “Ọe…”, bên trong vọng ra tiếng nôn ọe, lão La còn đang nghĩ không biết có nên vào xem cậu em thế nào, đã nghe thấy tiếng xả nước, Cao Hải Hà từ bên trong bước ra, sắc mặt không có chút nào hồng hào của người mới uống rượu, trái lại hơi xanh xao.

“Anh La, em không sao”, anh khoát tay với lão La, tự mình bước tới bên bể nước súc miệng, rồi vã nước lên mặt, cho bản thân tỉnh táo một chút. “Hải Hà, tửu lượng của cậu vốn không tồi, hôm nay sao uống dữ vậy, làm thành ra thế này?”. Lão La nghĩ mãi không ra. Vừa nãy Cao Hải Hà uống rượu cứ như uống nước, không ai khuyên được, cạn không biết bao nhiêu chén, lại còn uống lẫn lộn cả rượu trắng với bia, càng uống càng hăng, không say mới là lạ.

Nước trong vòi tí tách chảy, dòng nước lạnh băng kích thích thần kinh của Cao Hải Hà, tiếng lão La lải nhải bên tai, nhưng cứ lơ lửng trong không trung, một câu cũng không nghe rõ, trong đầu anh lúc này chỉ vang vọng một âm thanh duy nhất, “Báo cáo, tôi Đào Hương, chiến sĩ sư đoàn thông tin liên lạc, báo cáo đồng chí!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Phải Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook