Chương 10: Bạn cùng lớp
Hắc Miêu Đại nhân
29/03/2023
Khi mẹ chở Tiểu Nguyệt trên chiếc xe đạp lộc cộc về nhà cũng đã là nửa đêm. Ngoài trời đầu hè man mát, Tiểu Nguyệt thả lỏng người, hai tay vòng về phía trước ôm lấy eo mẹ, gác đầu lên lưng mẹ mình. Mẹ tiểu Nguyệt sợ cô mệt ngủ gật vội thả một tay ra nắm giữ chặt lấy bàn tay đang ôm bà của cô nhẹ giọng nhắc nhở: "Ôm chặt, sắp về đến nhà rồi, đừng ngủ gục."
Lúc hai mẹ con cô về đến nhà xung quanh khắp khu phố cũng đã đóng cửa tắt đèn. Chỉ còn le lói chút ánh sáng từ cánh cửa sắt quen thuộc. Nhóc em trai vẫn còn thức trông ngóng mẹ và chị gái của mình.
Khi em trai mở cửa thấy mẹ và Tiểu Nguyệt, nó nhảy nhào tới ôm chặt cô, thằng em đã sắp cao hơn cô rồi.
"Chị! Chị không sao chứ? Em cứ sợ hôm nay mẹ với chị không về nhà nữa cơ.." Giọng nó hơi nức nở, đã học cấp hai sao lại còn sợ canh nhà một mình chứ.
"Không sao. Chị mi là ai cơ chứ, xây sát chút xíu thôi.." Tiểu Nguyệt xì một tiếng, chê nó phiền, đẩy nó ra, rồi bày bộ dáng chị đại hất mặt ra vẻ không sao, nhưng chân lại cà nhắc nhảy lò cò đến bậc cầu thang mà ngồi nghiến răng. Chả biết thằng nhỏ đụng vào đầu gối cô lúc nào mà đau quá. Mẹ cô vỗ vỗ đầu thằng em hỏi han cơm nước đã ăn chưa, rồi bà vào bếp hâm cơm cho cô.
Nhóc em đã ăn rồi, nó ngồi bên Tiểu Nguyệt hết hỏi đông hỏi tây cứ như phải truy cho đến tận cùng ngóc ngách ba đời nhà ông lái xe tung chị mình thì mới chịu yên.
"Mẹ, sao ba giờ này vẫn chưa về nhỉ?"
Thằng em ngó đồng hồ bâng quơ hỏi một câu. Tiểu Nguyệt giật mình, cô lén nhìn mẹ, ánh mắt mẹ tối sầm lại, ửng đỏ như cố kiềm nén mọi thứ đau đớn nhất, buồn khổ nhất trong lòng, giấu sâu vào trong hốc mắt.
Tiểu Nguyệt muốn dùng đũa gõ đầu thằng em mấy cái, nhưng không được, dơ đũa ăn cơm a, nên cô nàng chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo nhóc em trai mình.
"Ừ, hôm nay ba không về.." Mẹ chỉ nói một câu ngắn gọn, thu chén bát của mình lại đem xuống bếp, rồi dặn dò Tiểu Nguyệt ăn xong cứ để đó bà dọn sau. Thằng ngốc em trai còn muốn hỏi tiếp đã bị cô bịt miệng thủ tiêu, đá nó lên lầu bắt đi ngủ.
Cho đến khi nhà tắt đèn, Tiểu Nguyệt theo thói quen đóng cửa phòng nhỏ của mình rồi mới leo lên giường. Cô vừa bật đèn ngủ đã thấy mái đầu dựng dựng tóc của thằng nhóc. Tiểu Nguyệt hết hồn, thằng em trai vậy mà lại thò đầu từ chỗ ván ép ngăn cách hai phòng phía trên lén nhìn qua. Tiểu nguyệt hồi hồn, nhíu mày đứng dậy trên giường, nhón chân, thò tay búng chóc lên trán nó một cái.
"Có chuyện mau nói, không thì phắn cho chị mi ngủ."
"Khi nào ba về vậy chị? Không phải nói tối nay ba về à, hay xe ba gặp trục trặc giữa đường hả chị?"
Thằng nhóc đưa tay xoa trán, miệng nhỏ chu lên một lèo liếng thoắn.
Lẽ ra tối nay ba về, mà khi mở cửa chỉ thấy mỗi mẹ và chị bé của nó, mẹ lại đầy vẻ mệt mỏi ăn miếng cơm là vào phòng đóng cửa khiến nó rối bời.
Ba đâu?
Sao ba chưa về?
"Ừ, xe ba bị nổ lốp, chắc mai về thôi. Ngủ đi, mai còn đi học."
Tiểu Nguyệt vừa nói, tay vừa che miệng giả vờ ngáp, tay kia đẩy đầu thằng em khiến nó mất thăng bằng, loạng choạng nhảy xuống khỏi ván phòng.
"Mai em chở chị đi học!" Nó còn nhỏ giọng chốt câu cuối kéo vang qua bên ván tường.
"Dẹp! Đây chưa què, chị mi mai thích tản bộ nhé!"
Tiểu Nguyệt xẳng giọng đáp lại. Không phải cô không muốn nó chở, nhưng nghĩ hai trường ngược hướng, vòng đi vòng lại mất thời gian, cô thấy mình dậy sớm tí, đi bộ chậm chút cũng chẳng thể trễ giờ.
Đèn phòng hai đứa cuối cùng cũng tắt. Ván ép phòng mỏng, Tiểu Nguyệt nằm vẫn nghe được tiếng thở nhè nhẹ của thằng em. Hai mắt cô nhắm chặt, nhớ tới câu nói của chú Minh Gà lúc ở bệnh viện.
Ba đang bị tạm giam.
Tiểu Nguyệt cũng từng coi phim xã hội đen về nhà tù, về phòng giam cảnh sát, trong đầu cô là hàng loạt hình ảnh máu me bạo lực trong phim.
Tiểu Nguyệt xiết chặt gối ôm, cả cơ thể cong lại run lên.
Sẽ không sao đâu.
Cô tự an ủi, chỉ là tam giam mà thôi.
Nhưng nếu bên kia không thỏa hiệp, nhà lại không có tiền đền bù thì ba chắc chắn sẽ ở tù?
Rè.. è.. è..
Quạt trần phía trên từng đợt lắc lư xoay tròn. Tiểu Nguyệt nhìn từng vòng, từng vòng xoay cho đến khi không thể nhìn thấy cánh của nó nữa, chỉ còn tiếng vút gió trong căn nhà nhỏ, mắt cô cũng dần khép lại.
Tiểu Nguyệt cứ thế mơ mơ màng màng, không rõ ràng mình có chìm vào giấc ngủ hay không, chỉ có trong tai vẫn văng vẳng tiếng quạt trần nơi phòng bệnh. Xen vào đó là tiếng than thở bất đắc dĩ, cùng tiếng xin lỗi đầy hổ thẹn của người đàn ông tiều tụy kia.
Chú Minh Gà vò đầu mình, hết nhìn bóng quạt dưới nền đất, lại ngửa cổ trừng mắt chăm chăm lên trần nhà như muốn đếm từng đợt xoay tròn của cánh quạt.
"Chị dâu, xin lỗi. Nếu không phải do em hối ảnh mau tắp vào lề, thì đã không xảy ra cái chuyện chết tiệt này.."
Chú gian nan kể lại.
Sau khi xong việc ba cùng chú lái xe về, trên đoạn đường cao tốc, chú Minh Gà mắc tiểu quá nên nói ba Tiểu Nguyệt tấp ven đường để chú giải quyết. Lúc ba de xe chuẩn bị tấp vào lề thì đằng sau bị va chạm mạnh. Một gã lái xe hơi đang cua gắt phóng nhanh không kịp thắng đã đâm sầm vào đuôi xe tải khiến ba ngồi trong xe cũng bị chấn động.
Một sự hối hận bao trùm. Nếu có thể trở lại lúc đó, chú hận không đánh tên đầu heo là mình một trận nên thân. Mẹ nó chứ, tè gì mà tè, đàn ông đan ang đi đường trường có chút xíu cũng nhịn không nổi. Nhưng thuốc hối hận người ta vẫn chưa sản xuất, sự việc thì đã xảy ra mười mươi rồi.
"Giờ.. Giờ chú nói phải làm sao đây.."
Đôi mắt mẹ đỏ bừng vì tức giận nhưng cố kiềm chế. Bà muốn đánh, muốn chửi tên đầu têu gây án, nhưng là ai đây. Người ta nào có cố ý, người ta nào đoán trước được sự việc lại xảy ra như thế.. Chuyện xui rủi cớ sao cứ ập lên đầu nhà bà liên tục.
"Cái người bị thương giờ nằm bệnh viện nào tôi đến xem thử.. Có thể nói chuyện xin họ đừng truy tố anh chú.."
"Anh Hoàng.. ảnh ở tù, thì cái nhà này sẽ ra sao.."
Mẹ Tiểu Nguyệt như chết lặng, giọng bà run run, cơ mặt nhăn lại cố vặn ra biểu tình bình tĩnh nhất, nhưng đôi mày mảnh đã nhíu lại như muốn vặn xoắn cả mi tâm.
"Bên kia làm gắt lắm chị.. Cháu trai đích tôn bị thương nặng, bọn họ đòi bồi thường tận.." Chú nói đứt quảng như nghiến răng nghiến lợi gian nan ép ra. Tiểu Nguyệt trong tai ong lên mơ hồ đã không nhớ rõ ràng con số mà chú nói, chỉ biết giá cả lúc đó muốn đền bù số tiền lớn như vậy chỉ có thể bán nhà họa may ra.. Nhưng bán nhà rồi thì cả gia đình ra đầu đường ngủ sao?
Tiểu Nguyệt cứ thế trong ký ức hỗn loạn mờ mịt, một đêm mộng mị lung tung. Sáng dậy đã không thấy mẹ ở nhà, chỉ có tờ giấy dặn dò dán trên cửa tủ. Tiểu Nguyệt vội vã gọi thằng em dậy đi học, còn mình cũng thay đồ, tự đóng cửa nhà đến trường.
Hôm nay quán game xem như thất thu, mà dù có mở thì với vài người chơi lèo tèo cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền.
Cái chân vẫn còn đau, may mà ống quần rộng rãi không đụng chạm đến vết thương. Cái xe đạp chắc đã tan xương, Tiểu Nguyệt cà nhắc chậm chạp đến trường.
Khi cô đến nơi cũng vừa suýt soát năm phút nữa trống mới đánh, cổng mới đóng.
Cổng trường trước giờ truy bài vẫn còn nhộn nhịp học sinh nháo nhào tràn vào.
Tiểu Nguyệt vừa mới đến gần cổng lớn, đã thấy một bóng dáng cao gầy dựa lưng vào góc tường. Kẻ đó khom người, tay không ngừng bấm điện thoại, miệng cậu ta còn nhai kẹo gì đó phát ra tiếng lộp cộp. Người kia như đang đứng chờ ai đó, lại vừa thấy Tiểu nguyệt thì nhíu mày, nhét điện thoại vào túi quần, kẹo bên trong miệng còn cắn cái rốp rõ to, rồi nuốt hết xuống, hất cằm về phía cô.
"Nói chuyện một chút!"
Tiểu Nguyệt giờ mới nhìn rõ, là tên bạn cùng lớp, hội hút thuốc cùng nam thần. Nhưng tên gì thì không rõ.
Tiểu Nguyệt không biết cậu ta sao lại tìm mình, nhưng nghĩ đến nam thần, chân bất giác cũng theo sau. Cô cũng có chuyện muốn hỏi.. Nam thần, cậu ta sẽ không sao chứ?
Cả hai cứ thế bước đến chỗ ngoặt, hướng sân sau quen thuộc. Tiếng trống truy bài đầu giờ đây vang lên. Tiểu Nguyệt thở dài trong lòng. Bị ghi sổ đen chắc rồi.
Tên kia đi tới nơi góc khuất rốt cuộc cũng dừng lại. Cậu ta áp lưng dựa tường, quăng cặp xuống đất, tay móc túi rút ra điếu thuốc hút. Hành động rất lưu loát quen thuộc, sau đó nâng mắt nhìn Tiểu Nguyệt hỏi.
"Rốt cuộc ngày hôm qua chuyện gì sảy ra?" Lời chất vấn đầy khó chịu.
"Tại sao thằng Tuấn lại phải nằm viện?"
"Tụi tui bị xe hơi tông. Cậu ta vì cứu tui nên bị thương.." Trong lòng tự hít một hơi sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh mà thuật lại ngắn gọn nhất. Nhưng tay vô thức đã xiết chặt quai cặp, mắt cũng đã hơi cụp xuống, mơ hồ hình ảnh lúc đó lại lướt qua.
Tên bạn kia vừa nghe xong, mặt đầy hung dữ cầm điếu thuốc chĩa về phía Tiểu Nguyệt dùng sức mà nạt lớn, như muốn trút hết tức giận về phía đầu sỏ là cô. Cứ như cô là người gây tai nạn cho bạn thân nhất của gã rồi bỏ chạy.
"Mẹ nó chứ! Vì cứu bà mà giờ phòng cấp cứu cũng không thèm chứa nó, bà còn ở đây nói chuyện bình tĩnh đến vậy sao?"
Lúc hai mẹ con cô về đến nhà xung quanh khắp khu phố cũng đã đóng cửa tắt đèn. Chỉ còn le lói chút ánh sáng từ cánh cửa sắt quen thuộc. Nhóc em trai vẫn còn thức trông ngóng mẹ và chị gái của mình.
Khi em trai mở cửa thấy mẹ và Tiểu Nguyệt, nó nhảy nhào tới ôm chặt cô, thằng em đã sắp cao hơn cô rồi.
"Chị! Chị không sao chứ? Em cứ sợ hôm nay mẹ với chị không về nhà nữa cơ.." Giọng nó hơi nức nở, đã học cấp hai sao lại còn sợ canh nhà một mình chứ.
"Không sao. Chị mi là ai cơ chứ, xây sát chút xíu thôi.." Tiểu Nguyệt xì một tiếng, chê nó phiền, đẩy nó ra, rồi bày bộ dáng chị đại hất mặt ra vẻ không sao, nhưng chân lại cà nhắc nhảy lò cò đến bậc cầu thang mà ngồi nghiến răng. Chả biết thằng nhỏ đụng vào đầu gối cô lúc nào mà đau quá. Mẹ cô vỗ vỗ đầu thằng em hỏi han cơm nước đã ăn chưa, rồi bà vào bếp hâm cơm cho cô.
Nhóc em đã ăn rồi, nó ngồi bên Tiểu Nguyệt hết hỏi đông hỏi tây cứ như phải truy cho đến tận cùng ngóc ngách ba đời nhà ông lái xe tung chị mình thì mới chịu yên.
"Mẹ, sao ba giờ này vẫn chưa về nhỉ?"
Thằng em ngó đồng hồ bâng quơ hỏi một câu. Tiểu Nguyệt giật mình, cô lén nhìn mẹ, ánh mắt mẹ tối sầm lại, ửng đỏ như cố kiềm nén mọi thứ đau đớn nhất, buồn khổ nhất trong lòng, giấu sâu vào trong hốc mắt.
Tiểu Nguyệt muốn dùng đũa gõ đầu thằng em mấy cái, nhưng không được, dơ đũa ăn cơm a, nên cô nàng chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo nhóc em trai mình.
"Ừ, hôm nay ba không về.." Mẹ chỉ nói một câu ngắn gọn, thu chén bát của mình lại đem xuống bếp, rồi dặn dò Tiểu Nguyệt ăn xong cứ để đó bà dọn sau. Thằng ngốc em trai còn muốn hỏi tiếp đã bị cô bịt miệng thủ tiêu, đá nó lên lầu bắt đi ngủ.
Cho đến khi nhà tắt đèn, Tiểu Nguyệt theo thói quen đóng cửa phòng nhỏ của mình rồi mới leo lên giường. Cô vừa bật đèn ngủ đã thấy mái đầu dựng dựng tóc của thằng nhóc. Tiểu Nguyệt hết hồn, thằng em trai vậy mà lại thò đầu từ chỗ ván ép ngăn cách hai phòng phía trên lén nhìn qua. Tiểu nguyệt hồi hồn, nhíu mày đứng dậy trên giường, nhón chân, thò tay búng chóc lên trán nó một cái.
"Có chuyện mau nói, không thì phắn cho chị mi ngủ."
"Khi nào ba về vậy chị? Không phải nói tối nay ba về à, hay xe ba gặp trục trặc giữa đường hả chị?"
Thằng nhóc đưa tay xoa trán, miệng nhỏ chu lên một lèo liếng thoắn.
Lẽ ra tối nay ba về, mà khi mở cửa chỉ thấy mỗi mẹ và chị bé của nó, mẹ lại đầy vẻ mệt mỏi ăn miếng cơm là vào phòng đóng cửa khiến nó rối bời.
Ba đâu?
Sao ba chưa về?
"Ừ, xe ba bị nổ lốp, chắc mai về thôi. Ngủ đi, mai còn đi học."
Tiểu Nguyệt vừa nói, tay vừa che miệng giả vờ ngáp, tay kia đẩy đầu thằng em khiến nó mất thăng bằng, loạng choạng nhảy xuống khỏi ván phòng.
"Mai em chở chị đi học!" Nó còn nhỏ giọng chốt câu cuối kéo vang qua bên ván tường.
"Dẹp! Đây chưa què, chị mi mai thích tản bộ nhé!"
Tiểu Nguyệt xẳng giọng đáp lại. Không phải cô không muốn nó chở, nhưng nghĩ hai trường ngược hướng, vòng đi vòng lại mất thời gian, cô thấy mình dậy sớm tí, đi bộ chậm chút cũng chẳng thể trễ giờ.
Đèn phòng hai đứa cuối cùng cũng tắt. Ván ép phòng mỏng, Tiểu Nguyệt nằm vẫn nghe được tiếng thở nhè nhẹ của thằng em. Hai mắt cô nhắm chặt, nhớ tới câu nói của chú Minh Gà lúc ở bệnh viện.
Ba đang bị tạm giam.
Tiểu Nguyệt cũng từng coi phim xã hội đen về nhà tù, về phòng giam cảnh sát, trong đầu cô là hàng loạt hình ảnh máu me bạo lực trong phim.
Tiểu Nguyệt xiết chặt gối ôm, cả cơ thể cong lại run lên.
Sẽ không sao đâu.
Cô tự an ủi, chỉ là tam giam mà thôi.
Nhưng nếu bên kia không thỏa hiệp, nhà lại không có tiền đền bù thì ba chắc chắn sẽ ở tù?
Rè.. è.. è..
Quạt trần phía trên từng đợt lắc lư xoay tròn. Tiểu Nguyệt nhìn từng vòng, từng vòng xoay cho đến khi không thể nhìn thấy cánh của nó nữa, chỉ còn tiếng vút gió trong căn nhà nhỏ, mắt cô cũng dần khép lại.
Tiểu Nguyệt cứ thế mơ mơ màng màng, không rõ ràng mình có chìm vào giấc ngủ hay không, chỉ có trong tai vẫn văng vẳng tiếng quạt trần nơi phòng bệnh. Xen vào đó là tiếng than thở bất đắc dĩ, cùng tiếng xin lỗi đầy hổ thẹn của người đàn ông tiều tụy kia.
Chú Minh Gà vò đầu mình, hết nhìn bóng quạt dưới nền đất, lại ngửa cổ trừng mắt chăm chăm lên trần nhà như muốn đếm từng đợt xoay tròn của cánh quạt.
"Chị dâu, xin lỗi. Nếu không phải do em hối ảnh mau tắp vào lề, thì đã không xảy ra cái chuyện chết tiệt này.."
Chú gian nan kể lại.
Sau khi xong việc ba cùng chú lái xe về, trên đoạn đường cao tốc, chú Minh Gà mắc tiểu quá nên nói ba Tiểu Nguyệt tấp ven đường để chú giải quyết. Lúc ba de xe chuẩn bị tấp vào lề thì đằng sau bị va chạm mạnh. Một gã lái xe hơi đang cua gắt phóng nhanh không kịp thắng đã đâm sầm vào đuôi xe tải khiến ba ngồi trong xe cũng bị chấn động.
Một sự hối hận bao trùm. Nếu có thể trở lại lúc đó, chú hận không đánh tên đầu heo là mình một trận nên thân. Mẹ nó chứ, tè gì mà tè, đàn ông đan ang đi đường trường có chút xíu cũng nhịn không nổi. Nhưng thuốc hối hận người ta vẫn chưa sản xuất, sự việc thì đã xảy ra mười mươi rồi.
"Giờ.. Giờ chú nói phải làm sao đây.."
Đôi mắt mẹ đỏ bừng vì tức giận nhưng cố kiềm chế. Bà muốn đánh, muốn chửi tên đầu têu gây án, nhưng là ai đây. Người ta nào có cố ý, người ta nào đoán trước được sự việc lại xảy ra như thế.. Chuyện xui rủi cớ sao cứ ập lên đầu nhà bà liên tục.
"Cái người bị thương giờ nằm bệnh viện nào tôi đến xem thử.. Có thể nói chuyện xin họ đừng truy tố anh chú.."
"Anh Hoàng.. ảnh ở tù, thì cái nhà này sẽ ra sao.."
Mẹ Tiểu Nguyệt như chết lặng, giọng bà run run, cơ mặt nhăn lại cố vặn ra biểu tình bình tĩnh nhất, nhưng đôi mày mảnh đã nhíu lại như muốn vặn xoắn cả mi tâm.
"Bên kia làm gắt lắm chị.. Cháu trai đích tôn bị thương nặng, bọn họ đòi bồi thường tận.." Chú nói đứt quảng như nghiến răng nghiến lợi gian nan ép ra. Tiểu Nguyệt trong tai ong lên mơ hồ đã không nhớ rõ ràng con số mà chú nói, chỉ biết giá cả lúc đó muốn đền bù số tiền lớn như vậy chỉ có thể bán nhà họa may ra.. Nhưng bán nhà rồi thì cả gia đình ra đầu đường ngủ sao?
Tiểu Nguyệt cứ thế trong ký ức hỗn loạn mờ mịt, một đêm mộng mị lung tung. Sáng dậy đã không thấy mẹ ở nhà, chỉ có tờ giấy dặn dò dán trên cửa tủ. Tiểu Nguyệt vội vã gọi thằng em dậy đi học, còn mình cũng thay đồ, tự đóng cửa nhà đến trường.
Hôm nay quán game xem như thất thu, mà dù có mở thì với vài người chơi lèo tèo cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền.
Cái chân vẫn còn đau, may mà ống quần rộng rãi không đụng chạm đến vết thương. Cái xe đạp chắc đã tan xương, Tiểu Nguyệt cà nhắc chậm chạp đến trường.
Khi cô đến nơi cũng vừa suýt soát năm phút nữa trống mới đánh, cổng mới đóng.
Cổng trường trước giờ truy bài vẫn còn nhộn nhịp học sinh nháo nhào tràn vào.
Tiểu Nguyệt vừa mới đến gần cổng lớn, đã thấy một bóng dáng cao gầy dựa lưng vào góc tường. Kẻ đó khom người, tay không ngừng bấm điện thoại, miệng cậu ta còn nhai kẹo gì đó phát ra tiếng lộp cộp. Người kia như đang đứng chờ ai đó, lại vừa thấy Tiểu nguyệt thì nhíu mày, nhét điện thoại vào túi quần, kẹo bên trong miệng còn cắn cái rốp rõ to, rồi nuốt hết xuống, hất cằm về phía cô.
"Nói chuyện một chút!"
Tiểu Nguyệt giờ mới nhìn rõ, là tên bạn cùng lớp, hội hút thuốc cùng nam thần. Nhưng tên gì thì không rõ.
Tiểu Nguyệt không biết cậu ta sao lại tìm mình, nhưng nghĩ đến nam thần, chân bất giác cũng theo sau. Cô cũng có chuyện muốn hỏi.. Nam thần, cậu ta sẽ không sao chứ?
Cả hai cứ thế bước đến chỗ ngoặt, hướng sân sau quen thuộc. Tiếng trống truy bài đầu giờ đây vang lên. Tiểu Nguyệt thở dài trong lòng. Bị ghi sổ đen chắc rồi.
Tên kia đi tới nơi góc khuất rốt cuộc cũng dừng lại. Cậu ta áp lưng dựa tường, quăng cặp xuống đất, tay móc túi rút ra điếu thuốc hút. Hành động rất lưu loát quen thuộc, sau đó nâng mắt nhìn Tiểu Nguyệt hỏi.
"Rốt cuộc ngày hôm qua chuyện gì sảy ra?" Lời chất vấn đầy khó chịu.
"Tại sao thằng Tuấn lại phải nằm viện?"
"Tụi tui bị xe hơi tông. Cậu ta vì cứu tui nên bị thương.." Trong lòng tự hít một hơi sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh mà thuật lại ngắn gọn nhất. Nhưng tay vô thức đã xiết chặt quai cặp, mắt cũng đã hơi cụp xuống, mơ hồ hình ảnh lúc đó lại lướt qua.
Tên bạn kia vừa nghe xong, mặt đầy hung dữ cầm điếu thuốc chĩa về phía Tiểu Nguyệt dùng sức mà nạt lớn, như muốn trút hết tức giận về phía đầu sỏ là cô. Cứ như cô là người gây tai nạn cho bạn thân nhất của gã rồi bỏ chạy.
"Mẹ nó chứ! Vì cứu bà mà giờ phòng cấp cứu cũng không thèm chứa nó, bà còn ở đây nói chuyện bình tĩnh đến vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.