Tôi Không Phải Vạn Nhân Mê Sao?
Chương 12
Khinh Giác
05/10/2023
210,
Lạnh lùng công cũng thường xuyên ghen tị vì thời gian cậu ở cạnh trung khuyển công quá nhiều,
Pháo hôi thụ luôn phải đi dỗ anh,
Thường xuyên đến mức kỹ năng dỗ người cũng trở nên chuyên nghiệp,
Dỗ các anh công mơ màng xoay quanh cậu.
211,
Rất nhiều lần cậu vừa bò xuống từ giường tàn nhẫn công và trung khuyển công,
Lập tức vội vàng chạy đến nhà lạnh lùng công để làm tình với anh,
Lại còn phải nghĩ mọi biện pháp để che giấu dấu vết tình dục trên người.
Còn may là lạnh lùng công rất cưng chiều cậu,
Lúc làm tình, cậu nói nhắm mắt thì anh sẽ lập tức nhắm mắt,
Cậu nói tắt đèn thì anh sẽ đi tắt đèn.
Cho nên trước mắt cậu vẫn chưa bị phát hiện.
212,
Phóng khoáng công ngây thơ nhất,
Hơn nữa còn dễ lừa hơn cả trung khuyển công,
Không có chiếm hữu, không tâm cơ, cũng không biết ghen,
Cho dù muốn làm tình, cũng đều là đỏ mặt uyển chuyển bày tỏ,
Chỉ cần pháo hôi thụ chịch với anh, tâm trạng của phóng khoáng công sẽ lập tức vui lên.
Nhưng điều này có lẽ là liên quan đến giá trị tâm động giữa bọn họ,
Giá trị tâm động của phóng khoáng công với cậu vẫn luôn duy trì ở 65, mãi vẫn không đột phá lên 70,
Cậu rõ ràng là cảm thấy phóng khoáng công đã rất thích cậu,
Nhưng tại sao giá trị tâm động vẫn không vượt qua mức thích chứ?
213,
Pháo hôi thụ đã từng cho rằng ôn nhu công sẽ là người dễ bị cậu bắt lấy nhất,
Kết quả là cậu bắt được tất cả mọi người,
Chỉ duy nhất ôn nhu công là chưa được.
214,
Ôn nhu công và vai chính thụ càng ngày càng thân mật.
Mà tiến triển giữa cậu và ôn nhu công vẫn còn dừng lại ở trạng thái bạn bè bình thường,
Cái này làm cho pháo hôi thụ bị đả kích,
Bắt đầu suy nghĩ có nên từ bỏ ôn nhu công hay không.
215,
Dù sao các anh chồng của cậu cũng rất nhiều......
216,
Cố tình ôn nhu công vẫn luôn xuất hiện trước mặt cậu,
Còn luôn dịu dàng với cậu.
Mặc dù hình như anh vẫn luôn dịu dàng với mọi người,
Giống như ánh mặt trời ấm áp,
Nhưng bản thân pháo hôi thụ cũng rất đa tình,
Cho nên cậu cũng không so đo mấy cái đó.
217,
Lúc đi du lịch với trường, pháo hôi thụ và ôn nhu công gặp nạn ở núi rừng,
Nói đúng hơn là ôn nhu công vì cứu pháo hôi thụ nên mới cùng cậu ngã xuống vách đá.
218,
Có lẽ chân ôn nhu công đã bị gãy, không có biện pháp đứng lên,
Pháo hôi thụ muốn bò lên trên để đi tìm cứu viện,
Kết quả là cậu thử rất nhiều lần cũng không thành công,
Còn làm bản thân bị thương khắp người.
219,
"Đừng thử, trên người em đều bị xước hết rồi, em không đau sao?"
"Nhưng trời sắp tối rồi, em hơi sợ."
"Đừng lo lắng, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi."
220,
Nhưng mãi đến khi trời tối, vẫn không có người đến tìm bọn họ,
Pháo hôi thụ mắng trung khuyển công, lạnh lùng công và phóng khoáng công vài câu trong lòng.
221,
Trời tối, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống,
Pháo hôi thụ sợ ôn nhu công bị lạnh, cậu lập tức cởi áo khoác ra, khoác lên người ôn nhu công,
Ôn nhu công khoác lại cho cậu, "Anh không lạnh."
"Nhưng anh đang bị thương mà."
Ôn nhu công bất đắc dĩ, cười nói: "Tuy là vậy, nhưng anh thật sự không thấy lạnh."
222,
Pháo hôi thụ rất áy náy, hít mũi nói: "Nếu em không đi lung tung thì tốt rồi."
Ôn nhu công nhẹ nhàng sờ tóc cậu, "Đừng tự trách, có rất nhiều cỏ dại mọc cao, em cũng không biết ở đây có vách đá."
"Nếu em không lạc đường thì tốt rồi."
"Anh đoán em sẽ bị lạc đường, cho nên mới đi theo em đến đây."
Pháo hôi thụ kinh ngạc: "Sao anh đoán được vậy?"
Ôn nhu công mỉm cười: "Trước kia em cũng từng lạc đường rất nhiều lần, không phải đều là anh tìm được em sao?"
223,
Pháo hôi thụ nhớ lại, đúng thật là có chuyện này.
224,
"Anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm mất, rõ ràng là anh không thích em mà."
"Anh có thích hay không, em không quan trọng nó nữa mà, không phải em muốn từ bỏ anh hả?"
"Sao anh lại biết điều đó?"
"Hôm trước em vừa đi vừa lẩm bẩm, anh vừa lúc đi ngang qua nghe thấy được."
"......"
225,
"Anh có muốn em từ bỏ anh không?"
Ôn nhu công không nói gì.
"Anh thích bình thường thụ không?"
"Thích."
"Vậy anh thích em không?"
Ôn nhu công không trả lời.
"Nếu anh không thích em, nhấ định là sẽ trả lời không thích, anh không trả lời, chính là anh đang do dự."
Ôn nhu công hơi nhướng mày: "Sao em thấy được?"
Pháo hôi thụ cong môi mỉm cười: "Bởi vì anh cương rồi."
226,
Ôn nhu công bình tĩnh nói: "Không phải là em cố ý sờ cho nó cương lên sao?"
Pháo hôi thụ vô liêm sỉ nói: "Vậy anh vẫn cương với em."
Ôn nhu công nhẹ nhàng nhún vai, "Trừ khi bị bệnh liệt dương, đàn ông con trai nào mà bị khiêu khích đều cương lên mà?"
Pháo hôi thụ không thèm nghe mấy câu đó, cơ hội khó có được, cậu cần phải nắm chắc.
227,
"Chúng ta chịch đi."
"Anh không động đậy được."
"Không sao cả, em thích tư thế cưỡi."
"Em xác định muốn làm ở đây?"
"Chịch lộ thiên không thú vị sao? Cơ thể hai ta đều lạnh như vậy, vừa lúc làm vận động cho ấm người!"
228,
Chịch lộ thiên cũng không sướng như cậu tưởng tượng,
Nguyên nhân là do hoàn cảnh.
Cho nên pháo hôi thụ và ôn nhu công chỉ chịch một lần là kết thúc.
229,
"Lần này không tính nha, chờ chúng ta quay về rồi tiếp tục."
230,
Ôn nhu công không đồng ý, cũng không từ chối.
Pháo hôi thụ coi như là anh cam chịu.
231,
Cậu cảm thấy có lẽ ôn nhu công đang chơi trò nghiện mà còn ngại với cậu.
Không sao cả, cậu có thể chơi với anh.
Lạnh lùng công cũng thường xuyên ghen tị vì thời gian cậu ở cạnh trung khuyển công quá nhiều,
Pháo hôi thụ luôn phải đi dỗ anh,
Thường xuyên đến mức kỹ năng dỗ người cũng trở nên chuyên nghiệp,
Dỗ các anh công mơ màng xoay quanh cậu.
211,
Rất nhiều lần cậu vừa bò xuống từ giường tàn nhẫn công và trung khuyển công,
Lập tức vội vàng chạy đến nhà lạnh lùng công để làm tình với anh,
Lại còn phải nghĩ mọi biện pháp để che giấu dấu vết tình dục trên người.
Còn may là lạnh lùng công rất cưng chiều cậu,
Lúc làm tình, cậu nói nhắm mắt thì anh sẽ lập tức nhắm mắt,
Cậu nói tắt đèn thì anh sẽ đi tắt đèn.
Cho nên trước mắt cậu vẫn chưa bị phát hiện.
212,
Phóng khoáng công ngây thơ nhất,
Hơn nữa còn dễ lừa hơn cả trung khuyển công,
Không có chiếm hữu, không tâm cơ, cũng không biết ghen,
Cho dù muốn làm tình, cũng đều là đỏ mặt uyển chuyển bày tỏ,
Chỉ cần pháo hôi thụ chịch với anh, tâm trạng của phóng khoáng công sẽ lập tức vui lên.
Nhưng điều này có lẽ là liên quan đến giá trị tâm động giữa bọn họ,
Giá trị tâm động của phóng khoáng công với cậu vẫn luôn duy trì ở 65, mãi vẫn không đột phá lên 70,
Cậu rõ ràng là cảm thấy phóng khoáng công đã rất thích cậu,
Nhưng tại sao giá trị tâm động vẫn không vượt qua mức thích chứ?
213,
Pháo hôi thụ đã từng cho rằng ôn nhu công sẽ là người dễ bị cậu bắt lấy nhất,
Kết quả là cậu bắt được tất cả mọi người,
Chỉ duy nhất ôn nhu công là chưa được.
214,
Ôn nhu công và vai chính thụ càng ngày càng thân mật.
Mà tiến triển giữa cậu và ôn nhu công vẫn còn dừng lại ở trạng thái bạn bè bình thường,
Cái này làm cho pháo hôi thụ bị đả kích,
Bắt đầu suy nghĩ có nên từ bỏ ôn nhu công hay không.
215,
Dù sao các anh chồng của cậu cũng rất nhiều......
216,
Cố tình ôn nhu công vẫn luôn xuất hiện trước mặt cậu,
Còn luôn dịu dàng với cậu.
Mặc dù hình như anh vẫn luôn dịu dàng với mọi người,
Giống như ánh mặt trời ấm áp,
Nhưng bản thân pháo hôi thụ cũng rất đa tình,
Cho nên cậu cũng không so đo mấy cái đó.
217,
Lúc đi du lịch với trường, pháo hôi thụ và ôn nhu công gặp nạn ở núi rừng,
Nói đúng hơn là ôn nhu công vì cứu pháo hôi thụ nên mới cùng cậu ngã xuống vách đá.
218,
Có lẽ chân ôn nhu công đã bị gãy, không có biện pháp đứng lên,
Pháo hôi thụ muốn bò lên trên để đi tìm cứu viện,
Kết quả là cậu thử rất nhiều lần cũng không thành công,
Còn làm bản thân bị thương khắp người.
219,
"Đừng thử, trên người em đều bị xước hết rồi, em không đau sao?"
"Nhưng trời sắp tối rồi, em hơi sợ."
"Đừng lo lắng, sẽ có người tới cứu chúng ta thôi."
220,
Nhưng mãi đến khi trời tối, vẫn không có người đến tìm bọn họ,
Pháo hôi thụ mắng trung khuyển công, lạnh lùng công và phóng khoáng công vài câu trong lòng.
221,
Trời tối, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống,
Pháo hôi thụ sợ ôn nhu công bị lạnh, cậu lập tức cởi áo khoác ra, khoác lên người ôn nhu công,
Ôn nhu công khoác lại cho cậu, "Anh không lạnh."
"Nhưng anh đang bị thương mà."
Ôn nhu công bất đắc dĩ, cười nói: "Tuy là vậy, nhưng anh thật sự không thấy lạnh."
222,
Pháo hôi thụ rất áy náy, hít mũi nói: "Nếu em không đi lung tung thì tốt rồi."
Ôn nhu công nhẹ nhàng sờ tóc cậu, "Đừng tự trách, có rất nhiều cỏ dại mọc cao, em cũng không biết ở đây có vách đá."
"Nếu em không lạc đường thì tốt rồi."
"Anh đoán em sẽ bị lạc đường, cho nên mới đi theo em đến đây."
Pháo hôi thụ kinh ngạc: "Sao anh đoán được vậy?"
Ôn nhu công mỉm cười: "Trước kia em cũng từng lạc đường rất nhiều lần, không phải đều là anh tìm được em sao?"
223,
Pháo hôi thụ nhớ lại, đúng thật là có chuyện này.
224,
"Anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm mất, rõ ràng là anh không thích em mà."
"Anh có thích hay không, em không quan trọng nó nữa mà, không phải em muốn từ bỏ anh hả?"
"Sao anh lại biết điều đó?"
"Hôm trước em vừa đi vừa lẩm bẩm, anh vừa lúc đi ngang qua nghe thấy được."
"......"
225,
"Anh có muốn em từ bỏ anh không?"
Ôn nhu công không nói gì.
"Anh thích bình thường thụ không?"
"Thích."
"Vậy anh thích em không?"
Ôn nhu công không trả lời.
"Nếu anh không thích em, nhấ định là sẽ trả lời không thích, anh không trả lời, chính là anh đang do dự."
Ôn nhu công hơi nhướng mày: "Sao em thấy được?"
Pháo hôi thụ cong môi mỉm cười: "Bởi vì anh cương rồi."
226,
Ôn nhu công bình tĩnh nói: "Không phải là em cố ý sờ cho nó cương lên sao?"
Pháo hôi thụ vô liêm sỉ nói: "Vậy anh vẫn cương với em."
Ôn nhu công nhẹ nhàng nhún vai, "Trừ khi bị bệnh liệt dương, đàn ông con trai nào mà bị khiêu khích đều cương lên mà?"
Pháo hôi thụ không thèm nghe mấy câu đó, cơ hội khó có được, cậu cần phải nắm chắc.
227,
"Chúng ta chịch đi."
"Anh không động đậy được."
"Không sao cả, em thích tư thế cưỡi."
"Em xác định muốn làm ở đây?"
"Chịch lộ thiên không thú vị sao? Cơ thể hai ta đều lạnh như vậy, vừa lúc làm vận động cho ấm người!"
228,
Chịch lộ thiên cũng không sướng như cậu tưởng tượng,
Nguyên nhân là do hoàn cảnh.
Cho nên pháo hôi thụ và ôn nhu công chỉ chịch một lần là kết thúc.
229,
"Lần này không tính nha, chờ chúng ta quay về rồi tiếp tục."
230,
Ôn nhu công không đồng ý, cũng không từ chối.
Pháo hôi thụ coi như là anh cam chịu.
231,
Cậu cảm thấy có lẽ ôn nhu công đang chơi trò nghiện mà còn ngại với cậu.
Không sao cả, cậu có thể chơi với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.