Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Chương 47: Tẩy Trắng
Tảo Xuân
05/10/2024
Trong mấy ngày kế tiếp, Cố Ninh Du đều cảm thấy tâm tình của mình thật tốt cô cũng đã bắt đầu ảo tưởng sau khi chia tay Bùi Tư Viễn, cô sẽ mở ra cuộc sống hạnh phúc của mình như thế nào, kiếp trước cả đời cô đều bị chi phối bị khống chế, sau khi gặp được Bùi Tư Viễn lại càng không có bao nhiêu thời gian vui vẻ, kiếp này cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt.
Sau khi tốt nghiệp đại học cô muốn đi du lịch thế giới trước, kiếp trước muốn đi nhưng không thành công đi khắp nơi, đến lúc đó chắc chắn cô đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nội dung cốt truyện, cô muốn ở nơi đất khách quê người nói chuyện yêu được oanh oanh liệt liệt với người khác, như vậy nhất định rất kích thích rất lãng mạn đúng không?
Chơi đủ rồi cô sẽ về nước, tìm một người đàn ông thành thật yêu cô để kết hôn - - Dù sao chỉ cần không phải Bùi Tư Viễn động một chút là muốn mạng cô là được.
Chẳng qua cô không muốn ở lại thành phố A, sau này Bùi Tư Viễn nhất định sẽ là loại nhân vật quyền cao chức trọng, cô không muốn ba ngày hai bữa nhìn thấy mặt của anh trên màn hình lớn ở quảng trường làm cho bản thân ngột ngạt.
Cô cảm thấy thành phố J rất tốt, không bằng lần này vẫn đến đó là được rồi? Người nơi đó đều rất thuần phác, không có tâm tư gì, lại là vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh tuyệt đẹp...
Ngày đó đến mau lên, cô thật sự không thể đợi nữa rồi!
Tâm tình Cố Ninh Du rất tốt ngâm nga ca hát chơi điện thoại di động, đang lên kế hoạch cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới trong tương lai thì có tin nhắn WeChat hiện lên.
Tạ Ứng Chu: [Chiều mai có rảnh không?]
Cố Ninh Du: [?]
Tạ Ứng Chu: [Nếu có thời gian thì tới đây phỏng vấn, ở phòng làm việc cuối tầng 4 tòa nhà dạy học số 3, đừng quên mang theo giấy giới thiệu.]
Cố Ninh Du:...
Nói thật, cô hoàn toàn quên mất chuyện này, lúc trước cô đồng ý đều do hoàn cảnh ép buộc, cô không có hứng thú với việc phát thanh hay bất cứ thứ gì, ngay cả chuẩn bị cũng không chuẩn bị.
Cô thậm chí còn nghi ngờ cô không tìm thấy tờ giới thiệu đó.
Vậy, có nên đi hay không?
Tuy rằng cô đã quyết định một tháng sau đưa Bùi Tư Viễn đến bên cạnh Giang Dao, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, lúc bắt tay vào thực hiện còn không biết có thể xảy ra sự cố gì hay không, lỡ may nội dung cốt truyện lại giống như lần trước ngăn cản cô gặp Tạ Ứng Chu, không cho Bùi Tư Viễn và Giang Dao gặp mặt thì làm sao bây giờ? Cô chắc chắn không thể trực tiếp vọt tới nước Pháp, ấn đầu để hai người bọn họ ở bên nhau...
Tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng hai tay nha, trước tiên ở chỗ Tạ Ứng Chu tẩy trắng cái đã.
Cố Ninh Du nhìn thoáng qua thời gian, ngày mai là thứ sáu, buổi chiều không có tiết, vì vậy cô trả lời: [Được].
“Đàn em, chào mừng em trở thành thành viên mới của câu lạc bộ phát thanh, đây là nhóm Wechat của câu lạc bộ chúng ta, em tham gia vào đi, sau này có hoạt động hay tin tức gì thì tụi anh sẽ thông báo trong đây.”
“Dạ... Được.” Nghe người đối diện nói như vậy, Cố Ninh Du vội vàng lấy điện thoại di động ra quét mã vào nhóm, trong lòng lại lẩm bẩm, cô còn tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ không gia nhập được câu lạc bộ, thế mà kết quả lại thông qua dễ dàng như vậy?
Lúc phỏng vấn, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, quả nhiên cô đã làm mất tờ đơn giới thiệu mà Tạ Ứng Chu đưa cho, hơn nữa hôm nay người tới rất đông, bọn họ còn chuẩn bị rất đầy đủ, nếu so sánh với bọn họ thì màn tự giới thiệu của cô vẫn còn lúng túng.
Cũng không biết vì sao hôm nay Tạ Ứng Chu không tới…
Sau khi tốt nghiệp đại học cô muốn đi du lịch thế giới trước, kiếp trước muốn đi nhưng không thành công đi khắp nơi, đến lúc đó chắc chắn cô đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nội dung cốt truyện, cô muốn ở nơi đất khách quê người nói chuyện yêu được oanh oanh liệt liệt với người khác, như vậy nhất định rất kích thích rất lãng mạn đúng không?
Chơi đủ rồi cô sẽ về nước, tìm một người đàn ông thành thật yêu cô để kết hôn - - Dù sao chỉ cần không phải Bùi Tư Viễn động một chút là muốn mạng cô là được.
Chẳng qua cô không muốn ở lại thành phố A, sau này Bùi Tư Viễn nhất định sẽ là loại nhân vật quyền cao chức trọng, cô không muốn ba ngày hai bữa nhìn thấy mặt của anh trên màn hình lớn ở quảng trường làm cho bản thân ngột ngạt.
Cô cảm thấy thành phố J rất tốt, không bằng lần này vẫn đến đó là được rồi? Người nơi đó đều rất thuần phác, không có tâm tư gì, lại là vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh tuyệt đẹp...
Ngày đó đến mau lên, cô thật sự không thể đợi nữa rồi!
Tâm tình Cố Ninh Du rất tốt ngâm nga ca hát chơi điện thoại di động, đang lên kế hoạch cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới trong tương lai thì có tin nhắn WeChat hiện lên.
Tạ Ứng Chu: [Chiều mai có rảnh không?]
Cố Ninh Du: [?]
Tạ Ứng Chu: [Nếu có thời gian thì tới đây phỏng vấn, ở phòng làm việc cuối tầng 4 tòa nhà dạy học số 3, đừng quên mang theo giấy giới thiệu.]
Cố Ninh Du:...
Nói thật, cô hoàn toàn quên mất chuyện này, lúc trước cô đồng ý đều do hoàn cảnh ép buộc, cô không có hứng thú với việc phát thanh hay bất cứ thứ gì, ngay cả chuẩn bị cũng không chuẩn bị.
Cô thậm chí còn nghi ngờ cô không tìm thấy tờ giới thiệu đó.
Vậy, có nên đi hay không?
Tuy rằng cô đã quyết định một tháng sau đưa Bùi Tư Viễn đến bên cạnh Giang Dao, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, lúc bắt tay vào thực hiện còn không biết có thể xảy ra sự cố gì hay không, lỡ may nội dung cốt truyện lại giống như lần trước ngăn cản cô gặp Tạ Ứng Chu, không cho Bùi Tư Viễn và Giang Dao gặp mặt thì làm sao bây giờ? Cô chắc chắn không thể trực tiếp vọt tới nước Pháp, ấn đầu để hai người bọn họ ở bên nhau...
Tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng hai tay nha, trước tiên ở chỗ Tạ Ứng Chu tẩy trắng cái đã.
Cố Ninh Du nhìn thoáng qua thời gian, ngày mai là thứ sáu, buổi chiều không có tiết, vì vậy cô trả lời: [Được].
“Đàn em, chào mừng em trở thành thành viên mới của câu lạc bộ phát thanh, đây là nhóm Wechat của câu lạc bộ chúng ta, em tham gia vào đi, sau này có hoạt động hay tin tức gì thì tụi anh sẽ thông báo trong đây.”
“Dạ... Được.” Nghe người đối diện nói như vậy, Cố Ninh Du vội vàng lấy điện thoại di động ra quét mã vào nhóm, trong lòng lại lẩm bẩm, cô còn tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ không gia nhập được câu lạc bộ, thế mà kết quả lại thông qua dễ dàng như vậy?
Lúc phỏng vấn, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, quả nhiên cô đã làm mất tờ đơn giới thiệu mà Tạ Ứng Chu đưa cho, hơn nữa hôm nay người tới rất đông, bọn họ còn chuẩn bị rất đầy đủ, nếu so sánh với bọn họ thì màn tự giới thiệu của cô vẫn còn lúng túng.
Cũng không biết vì sao hôm nay Tạ Ứng Chu không tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.