Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 34:

Nhất Chỉ Vô Kê

21/06/2024

Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, cây nắp ấm quay người lại, quay lưng về phía cậu, chờ một lúc, cây nắp ấm trên đầu lại chậm rãi nhìn về phía cậu.

Lê Bạch Thành:?

“Cậu có thể ra ngoài với tôi một lát được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng người đàn ông ngập ngừng nói, đầu nở như hoa.

Lê Bạch Thành cụp mắt nhìn thời gian.

14:36.

Còn tốt, hai tiếng nữa mới đến giờ họp.

Giây tiếp theo, cậu tắt điện thoại và nói: "Được."

"Anh Lê!" Giang Vọng nghe vậy, lắc đầu với Lê Bạch Thành, quái vật trước mặt mặc dù giả làm người, nhưng ai biết nó có đột nhiên phát điên hay không.

Nhìn thấy hành động của Giang Vọng, cây nắp ấm hiển nhiên có chút thất vọng, ngay cả cái cây trên đầu cũng rũ xuống: "Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi..."

“Không sao.” Lê Bạch Thành đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”



Ba người rời khỏi văn phòng, đi tới hành lang bên ngoài văn phòng.

"Tôi vừa mới để ý cậu vẫn luôn nhìn tôi, cậu phát hiện tôi có gì chút gì đó không đúng không?” Cây nắp ấm cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó ho nhẹ một tiếng hỏi.

Giang Vọng nhìn đầu cây nắp ấm nở ra như hoa, im lặng.

Đây gọi là một chút à?

Đây là cả người đều không thích hợp.

Lê Bạch Thành đứng sang một bên, hơi điều chỉnh tư thế, liếc nhìn tên trên thẻ công tác của người đàn ông.

Chu Thụ.

Một cái tên rất bình thường.

"Ừm, tôi vừa mới để ý thấy anh nhìn nữ đồng nghiệp mặc đồ đỏ." Lê Bạch Thành ngước mắt nhìn những cây nắp ấm múp thịt đang chạy hối hả trên đầu Chu Thụ, cậu cũng không trực tiếp vạch trần sự thật anh ta đã bị ô nhiễm. Cậu lại hỏi: "Sao anh lại nhìn chằm chằm cô ấy?"

"Tôi nhìn cô ấy không phải bởi vì tôi… là kẻ háo sắc đâu. Thành thật mà nói cô ấy bằng tuổi con gái tôi. Tôi cũng không biết làm sao lại như vậy nhưng mà thật sự là tôi chỉ nghĩ là cô ấy trông rất ổn thôi…." Chu Thụ vội vàng giải thích.

"Ổn cái gì?" Lê Bạch Thành nghiêm túc nhìn Chu Thụ nói.



"Ăn ngon sao?"

Chu Thụ giải thích: "Tôi không phải kẻ biến thái, cũng không có thói quen ăn thịt người. Tôi... tôi nghi ngờ mình có thể đã bị ô nhiễm."

“Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cây cối nói chuyện.” Chu Thụ chỉ vào chậu cây xanh trên lối đi, vẻ mặt khó coi nói: “Nó nói trên người nó có sâu, bảo tôi ăn giúp.”

“Tôi cứ tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi đến gần hơn, tôi phát hiện ra thực sự có một con sâu trên đó. Thật sự rất kỳ lạ…”

Lúc Chu Thụ nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhợt, nghẹn ứ không nói nổi nữa.

"Anh đã ăn con sâu đó?"

Nghe được lời nói của Lê Bạch Thành, Chu Thụ đột nhiên gật đầu, cây nắp ấm trên đầu cũng ngẩng lên nhìn cậu.

Chu Thụ nhìn chằm chằm Lê Bạch Thành, giọng run run nói: "Làm sao... làm sao cậu biết tôi đã ăn sâu?"

Lê Bạch Thành thật sâu nhìn Chu Thụ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra chúng tôi đến từ Trung tâm phòng chống ô nhiễm, tới nơi này để điều tra về sự kiện ô nhiễm lần này, chúng tôi nghi ngờ nơi này có một khu vực đang ô nhiễm."

Lê Bạch Thành nháy mắt với Giang Vọng, Giang Vọng lập tức lấy giấy phép lao động ra, liếc nhìn Chu Thụ.

Sau khi Chu Thục nhìn thấy giấy tờ của Giang Vọng, cây nắp ấm rũ xuống trên đầu anh ta bỗng thẳng lên, như thể lấy lại được sinh lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook